← Quay lại trang sách

Chương 122 Nếu công không chê, nguyện bái làm nhạc phụ!

Lữ Bố đột nhiên đến, khiến Lưu Hiệp có chút bất ngờ.

Cách lần yết kiến trước đó chưa đầy một canh giờ, sao hắn lại chạy tới cầu kiến?

Chẳng lẽ còn có chuyện gì chưa bẩm báo sao?

Suy tư một chút, Lưu Hiệp phân phó hoạn quan: "Dẫn Phiêu Kỵ tướng quân đến thiên điện, trẫm lập tức tới ngay."

Nói xong, y đứng dậy đem truyền quốc ngọc tỷ bỏ vào hộp gỗ, sau đó động tác thuần thục xô lệch bộ y phục vốn sạch sẽ chỉnh tề trên người, giày trên chân cũng cởi ra một chiếc, thuận tiện đem mũ miện đẩy lệch, một bộ thao tác có thể nói là hành vân lưu thủy.

"Ừm, được rồi."

Công tác chuẩn bị hoàn tất, Lưu Hiệp hài lòng gật gật đầu, lúc này mới động thân chạy chậm về phía thiên điện.

Cách thiên điện còn một khoảng, y đã từ xa hô to: "Phụng Tiên! Phụng Tiên!"

Lữ Bố đang đợi trong thiên điện nghe được tiếng gọi, quay người nhìn lại, liền thấy Lưu Hiệp y phục xộc xệch, mũ miện xiêu vẹo, giày chỉ đi một chiếc, loạng choạng chạy về phía hắn.

"Bệ hạ?"

Lữ Bố thấy cảnh này không khỏi ngây người.

"Phụng--!"

Lưu Hiệp lời chưa nói hết, liền bởi vì chạy quá nhanh quá gấp, bất cẩn giẫm phải vạt áo long bào, cả người trực tiếp trọng tâm không vững ngã nhào về phía trước.

"Bệ hạ cẩn thận!"

Lữ Bố nhanh tay lẹ mắt, một bước tiến lên tiếp được Lưu Hiệp, tránh cho y ngã sấp mặt.

Đỡ Lưu Hiệp đứng vững vàng, Lữ Bố lúc này mới đầy quan tâm hỏi: "Bệ hạ không sao chứ? Cớ sao lại gấp gáp như vậy?"

Lưu Hiệp muốn chính là hiệu quả này!

Cười gượng một tiếng, nói: "Trẫm... Trẫm nghe Phụng Tiên đến, vui mừng quá nên chạy nhanh một chút."

Lữ Bố nghe vậy giật mình, lúc này mới cẩn thận đánh giá Lưu Hiệp, bộ dạng chật vật y phục xộc xệch vội vàng chạy tới của y, khiến Lữ Bố vô cùng cảm động.

"Không ngờ bệ hạ lại coi trọng ta như vậy! Nghe ta đến yết kiến, vậy mà ngay cả thiên tử uy nghi cũng không màng!"

Hành vi cử chỉ của thiên tử đều có quy củ.

Lưu Hiệp bộ dạng như vậy đến gặp hắn, rõ ràng không phù hợp thiên tử uy nghi, cũng có tổn hại đến thể diện của thiên tử.

Chính vì vậy Lữ Bố mới vì thế mà cảm động!

Bởi vì điều này chứng minh trong lòng Lưu Hiệp, hắn quan trọng hơn so với bất kỳ thiên tử uy nghi nào, căn bản không coi hắn là người ngoài!

"Bệ hạ, thần sợ hãi!"

Lữ Bố cảm kích lệ rơi đầy mặt hướng Lưu Hiệp bái lạy.

Tuy vừa rồi té ngã hoàn toàn là ngoài ý muốn khi diễn xuất, nhưng thấy hiệu quả tốt như vậy, Lưu Hiệp cũng đành thuận theo tự nhiên, vừa đưa tay đỡ Lữ Bố, vừa nói: "Giữa quân thần hai ta hà tất phải đa lễ như vậy."

"Người đâu, ban tọa cho Phiêu Kỵ tướng quân!"

Rất nhanh liền có người lấy một cái đệm ngồi tới.

Lữ Bố thụ sủng nhược kinh, muốn ngồi nhưng lại không dám ngồi, có vẻ hơi do dự.

Lưu Hiệp ngồi vào chủ vị, hỏi: "Phụng Tiên vào cung gặp trẫm, không biết có chuyện gì?"

Lữ Bố lộ vẻ mặt khó xử, nhìn đám hoạn quan cung nữ đang hầu hạ trong điện, hình như có chút khó nói.

Lưu Hiệp thấy vậy liền nói với đám hoạn quan cung nữ: "Các ngươi lui hết ra ngoài đi, trẫm muốn cùng Phiêu Kỵ tướng quân trò chuyện, không có lệnh của trẫm, không được tự ý xông vào."

"Vâng." Một đám hoạn quan cung nữ nhao nhao lui ra khỏi thiên điện.

Rất nhanh trong điện chỉ còn lại Lưu Hiệp và Lữ Bố.

Không còn người ngoài, Lữ Bố cũng yên tâm, trịnh trọng nói với Lưu Hiệp: "Bệ hạ, thật không dám giấu giếm, tình cảnh ngài ở thành Nghiệp bị Viên Thiệu lão tặc khống chế, Huyền Đức đã nói hết cho thần biết rồi."

"Hai huynh đệ Viên Thuật, Viên Thiệu, một kẻ tự xưng đế, một kẻ bắt chước Đổng Trác khống chế thiên tử, đều là những kẻ đại nghịch bất đạo!"

Nghe được lời này, Lưu Hiệp thầm giật mình.

Thì ra Lưu Bị đã đem chuyện y bị Viên Thiệu kiềm chế nói cho Lữ Bố biết rồi sao?

Khó trách hôm nay Lữ Bố lại không nể mặt Viên Thiệu như vậy.

Như vậy xem ra, Lữ Bố quả thật là đối với thiên tử trung thành và tận tâm, thế mà ngay cả mặt mũi của Viên Thiệu cũng không nể.

Hiểu rõ điểm này, Lưu Hiệp liền biết nên làm như thế nào.

Chỉ thấy y hai mắt đỏ lên, nước mắt thoáng cái liền rơi xuống, gào khóc: "Phụng Tiên, trẫm khổ quá--!"

Lữ Bố thấy vậy lập tức biến sắc, trong lòng vừa kinh vừa giận.

Viên Thiệu lão tặc rốt cuộc là đã làm gì bệ hạ, vậy mà lại khiến bệ hạ vừa thấy hắn liền khóc?

Lưu Hiệp nức nở nói: "Viên Thiệu lão tặc hắn không bằng cầm thú, đưa mỹ nhân cho trẫm, muốn trẫm sinh hạ con nối dõi, sau đó liền phế trẫm lập tân đế; lại ép trẫm cưới nữ nhi Chân thị, mượn đó lôi kéo Chân thị."

"Ngoài ra, còn không cho phép trẫm rời khỏi hoàng cung, nếu không liền muốn đánh gãy chân trẫm! Trẫm sợ hãi a Phụng Tiên, hu hu hu..."

Nghe Lưu Hiệp khóc lóc kể lể, Lữ Bố tròng mắt muốn nứt ra, phẫn nộ vô cùng!

"Oa a a a a!"

"Viên Thiệu lão tặc! Sao dám khi nhục bệ hạ như vậy!"

Lữ Bố giận không kìm nén được, hung hăng đấm một quyền xuống đất, mặt đất lát gạch trong đại điện dưới một quyền ẩn chứa cự lực kinh khủng của hắn, nứt ra một đường.

Hắn vốn tưởng rằng Viên Thiệu chỉ là không tôn trọng thiên tử, mượn danh nghĩa thiên tử hiệu lệnh chư hầu, tuyệt đối không ngờ tới Viên Thiệu lại đáng ghét như vậy, vậy mà lại còn muốn phế lập thiên tử!

Điều này thì có gì khác biệt so với Đổng Trác!

Lưu Hiệp nghẹn ngào nói: "Còn, còn cả chức vị Đại tướng quân, vốn là trẫm giữ lại cho Phụng Tiên, nhưng Viên Thiệu lại ép trẫm hạ chiếu tấn phong hắn ta làm Đại tướng quân, trẫm cũng không muốn..."

Y vừa nói, vừa lấy tay che mặt khóc nức nở.

"Thần hiện tại liền đi giết hắn!"

Lữ Bố nghe đến đây rốt cuộc nhịn không được nữa, tức sùi bọt mép, lập tức muốn đi phủ đệ của Viên Thiệu chém gã thành tám mảnh!

Chết tiệt! Diễn lố rồi!

Lưu Hiệp sợ hết hồn, vội vàng tiến lên ôm lấy cánh tay Lữ Bố, khóc lóc nói: "Phụng Tiên đừng xúc động!"

"Giết Viên Thiệu ngươi cũng sống không được, nếu ngươi chết, Đại Hán ta liền mất đi một cây cột chống trời, trẫm biết dựa vào ai?"

Lữ Bố căm hận nói: "Viên Thiệu lão tặc khi nhục bệ hạ như vậy, kêu thần nhịn thế nào được!"

Lưu Hiệp ôm chặt Lữ Bố không chịu buông tay, chảy nước mắt nói: "Tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu! Nằm gai nếm mật, ba ngàn giáp sĩ có thể nuốt Ngô! Nhất định phải nhịn a Phụng Tiên!"

Dưới sự khuyên can hết lời của Lưu Hiệp, Lữ Bố rốt cục chịu thu hồi lửa giận.

Hắn hít sâu một hơi, bình phục lửa giận trong lòng, trầm giọng nói: "Bệ hạ, hiện nay thần đã liên thủ cùng Lưu Huyền Đức, chúng ta sẽ lấy Dương Châu, Từ Châu làm căn cứ, từng bước phát triển lớn mạnh."

"Không cần bao lâu, sẽ dẫn binh bắc thượng cần vương, giải cứu bệ hạ thoát khỏi nước sôi lửa bỏng!"

Lưu Hiệp nghe vậy trên mặt lộ ra thần sắc kinh hỉ và cảm động, khó tin nói: "Thật sao? Phụng Tiên không có lừa trẫm chứ?"

"Nếu có nửa câu hư giả, liền để thần chết không có chỗ chôn!"

Lữ Bố tại chỗ thề son sắt.

Hắn đã hạ quyết tâm muốn diệt trừ Viên Thiệu gian tặc này!

"Phụng Tiên quả nhiên là cánh tay phải của Đại Hán!"

Lưu Hiệp mừng đến rơi lệ, nắm chặt hai tay Lữ Bố, "Trẫm phiêu bạt nửa đời, chưa từng gặp được hiền thần. Công nếu không chê, nguyện bái làm nhạc phụ!"

Lữ Bố trực tiếp bị câu nói này của Lưu Hiệp làm cho ngây ngẩn.

Vì sao... lại quen thuộc như vậy?

Không đúng, trọng điểm không phải là cái này, trọng điểm là bệ hạ vậy mà lại nói muốn bái hắn làm nhạc phụ?!