Chương 139 Bệ hạ hảo thủ đoạn! (1)
Tuyên thất, chúng thần ai nấy mang tâm tư khác nhau.
Quách Gia nhìn vị Thiên tử trước mắt hoàn toàn khác xưa, trong lòng vô cùng phức tạp.
Có vui mừng, có bất an.
Vui mừng vì Thiên tử lúc này đã khác xưa rất nhiều so với lần đầu gặp hắn, bất kể là tâm tính hay thủ đoạn đều không phải có thể so sánh với trước đây.
Lúc trước, thủ đoạn thu phục lòng người của Thiên tử quá thô thiển.
Những võ phu tầm thường như Trương Cáp, Cao Lãm có lẽ sẽ cảm kích rơi lệ, hận không thể chết vì Thiên tử.
Nhưng gặp phải hắn và Giả Hủ thì chẳng có tác dụng gì lớn.
Thiên tử lúc này, dẫn kinh điển, mượn chuyện xưa để nói chuyện nay. Thậm chí còn tự xưng là Hán Cao Tổ, không tiếc gì vị trí Đại tướng quân và Thừa tướng.
Điều hắn bất an là vì Thiên tử trưởng thành quá nhanh.
Mới qua bao lâu, mà đế vương thuật đã bộc lộ ra ngoài.
Nếu cứ tiếp tục trưởng thành như vậy, nếu trở thành một vị Thiên tử chỉ biết chơi đùa với đế vương tâm thuật, vậy thì thật sự không phải là chuyện tốt.
Còn Giả Hủ thì đã không còn vẻ buồn bã khi bị Lữ Bố vạch trần, trong lòng tràn đầy hào khí.
Nếu có cơ hội, hắn sao có thể không muốn lưu danh sử sách, sao có thể không muốn trở thành Thừa tướng như Tiêu Hà, Lý Tư?
“Chư vị ái khanh, mau ngồi xuống đi.”
Lưu Hiệp lên tiếng, mọi người lần lượt ngồi xuống.
Lưu Bị nói: “Thần và Ôn hầu dự định ngày mai khởi hành trở về Dương Châu, hôm nay đặc biệt vào cung để cáo biệt Bệ hạ.”
“Sao lại vội vàng như vậy? Trẫm còn muốn cùng hoàng thúc ôn chuyện.”
Lúc này Lưu Hiệp có thể nói là thuận miệng bịa ra đủ loại lời ngon tiếng ngọt.
Ôn chuyện? Y và Lưu Bị có chuyện gì hay ho để mà ôn? Chẳng qua là vô thức muốn cảm động Lưu Bị mà thôi, để cho Lưu Bị biết y, vị Thiên tử này rất thân cận với hắn ta.
Trong lòng Lưu Bị quả thật cảm động, sự thân cận đến từ Thiên tử luôn khiến người ta say mê, đặc biệt là với hắn, vị tông thân nhà Hán không được người ta thừa nhận này.
“Bệ hạ, chiến sự Dương Châu vẫn chưa dứt. Tôn Sách, Tào Tháo đều đang tranh giành các thành trì lớn nhỏ ở Dương Châu, thần và Ôn hầu cần phải nhanh chóng quay trở lại chủ trì đại cuộc, tuyệt đối không thể để cho bọn họ chiếm cứ địa bàn của Dương Châu.”
“Từ Châu và Dương Châu sau này sẽ là căn cơ để bảo vệ Bệ hạ, Viên Thuật đã bại, toàn bộ Dương Châu lẽ ra phải do Ôn hầu đoạt được, không thể để cho Tào Tháo và Tôn Sách chiếm lợi.”
Viên Thuật tuy đã ngã ngựa, nhưng không có nghĩa là chiến sự ở Dương Châu chấm dứt.
Tiếp theo, những gì Lữ Bố và Lưu Bị phải đối mặt chính là cuộc chiến tranh giành với Tôn Sách và Tào Tháo.
Trong lịch sử, sau khi Viên Thuật bị Tào Tháo và Tôn Sách đánh bại, địa bàn bị chia cắt, thực lực của cả hai đều tăng mạnh vì thế.
Lưu Bị và Lữ Bố muốn tiếp tục mở rộng thế lực, thì nhất định phải lấy được Dương Châu.
Nếu không, lợi ích lớn nhất của việc thảo phạt Viên Thuật lần này sẽ mất đi.
“Nếu đã vậy, trẫm sẽ không giữ hoàng thúc và Ôn hầu nữa.” Lưu Hiệp gật đầu với hai người, lại nói: “Gần đây, trẫm đang lôi kéo Chân thị, nếu Chân thị quy phục, hai người sẽ không cần phải lo lắng về vấn đề quân lương nữa.”
Lời vừa dứt, Lữ Bố lập tức mừng rỡ, ngay cả Lưu Bị vốn trầm ổn cũng không còn vẻ bình tĩnh như trước.
Chân thị, đó chính là phú thương lớn nhất thiên hạ!
Lữ Bố trợn tròn mắt, kích động nói liên hồi: “Bệ hạ nói thật sao? Nếu có đủ quân lương chi viện, chỉ một Tào Tháo và Tôn Sách tiểu nhi, thần trong nháy mắt có thể đuổi bọn chúng ra khỏi Dương Châu!”
Từ trước đến nay, điều khiến Lữ Bố đau đầu nhất chính là quân lương.
Không có tiền, không có lương, dù có binh sĩ tinh nhuệ đến đâu cũng vô dụng.
Hắn đã phải chịu biết bao nhiêu thiệt thòi về khoản này.
Cho dù là Viên Thuật, Tào Tháo hay Tôn Sách, phía sau đều có rất nhiều gia tộc hào môn ủng hộ, khiến hắn vô cùng ghen tị.
Mỗi khi cần quân lương, hắn chỉ có thể dùng vũ lực để trưng thu từ các gia tộc hào môn địa phương.
Kết quả là dù đi đến đâu hắn cũng bị bài xích. Khi đánh trận thì bị đủ đường cản trở, khiến người ta vô cùng khó chịu.
Nếu có quân lương chi viện, Tào Tháo là cái đinh gì, Tôn Sách là cái quái gì, hắn căn bản chẳng để vào mắt!
Thậm chí còn dám trực tiếp tuyên chiến với Viên Thiệu.
Lưu Hiệp có chút lo lắng nói: “Việc Chân thị quy phục cũng không phải là mười phần nắm chắc, cụ thể thế nào thì đợi tin tức của trẫm.”
Mặc dù trong lòng Lưu Hiệp lo lắng, nhưng trong mắt Lữ Bố, chuyện này đã thành công rồi.
Chân Mật đều đã vào cung rồi, Chân thị các ngươi quy phục Bệ hạ, chi viện chút quân lương chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?
Hắn thậm chí còn quyết định, nếu Chân thị có thể cung cấp đủ quân lương hắn cần, ngày sau Bệ hạ chấp chưởng lại đại thống, hắn nhất định sẽ dâng tấu chương xin bệ hạ phong cho Chân Mật làm Chiêu nghi, thậm chí con trai của Chân Mật cũng sẽ được phong đến nơi giàu có nhất Đại Hán.
Thấy Lữ Bố rõ ràng đã phiêu rồi, Lưu Hiệp vội vàng nói: “Ôn hầu, dưới trướng Tào Tháo mưu sĩ như mưa, mãnh tướng như mây, Tôn Sách cũng không phải hạng tầm thường, ngươi chớ có khinh thường anh hùng thiên hạ.”
Sử sách nói cho Lưu Hiệp biết, cho dù dũng mãnh như Lữ Bố, khi đối mặt với hai thế lực này cũng không thể có chút chủ quan nào.