Chương 151 Chiếu lệnh không có ấn tín có thể gọi là chiếu lệnh sao? Nhân danh trung thần, Viên Thiệu sát đệ (3)
Nhưng hiện nay thiên hạ, thử hỏi ai có gan để đắc tội Viên Thiệu đến chết? Huynh trưởng, huynh dám sao?"
Tôn Sách trợn mắt há hốc mồm, không nói nên lời.
Hắn dám sao?
Hắn đương nhiên không dám.
Viên Thiệu chiếm giữ ba châu, là bá chủ một phương.
Không có bằng chứng cụ thể, chỉ đơn thuần dựa vào sự ủng hộ của Khổng Dung làm lý do, liền nói thiên tử thành Nghiệp là giả.
Điều này vô cùng xúc phạm đến uy danh của Viên Thiệu, nhất định sẽ dẫn đến sự trả thù mãnh liệt.
"Đúng vậy, Trọng Mưu nói rất đúng!" Chu Du cười lớn một tiếng, đối với Tôn Quyền cũng phải lau mắt mà nhìn.
Với tuổi của Tôn Quyền, có thể có tầm nhìn và trí tuệ như vậy, quả là hiếm thấy.
Tôn Quyền khiêm tốn cười cười: "Đại đô đốc quá khen, tiểu tử học vấn nông cạn, về sau còn phải học hỏi thêm từ đại đô đốc."
Chu Du lắc đầu, "Không tính quá khen, người có thể suy nghĩ cẩn thận điểm này cũng không nhiều."
Nói rồi còn liếc nhìn Tôn Sách, "Đại ca ngươi thì không ngờ được điểm ấy."
Tôn Sách cũng không cảm thấy xấu hổ, trái lại vẻ mặt đắc ý, hình như đang tự hào vì Tôn Quyền.
"Trọng Mưu quả là nhụ hổ Giang Đông, tài học hơn xa ta, ngày sau tất thành châu báu."
Hắn lúc này hoàn toàn không biết rằng chờ sau này hắn chết rồi, sau khi Tôn Quyền nắm quyền sẽ đối đãi với con cái hắn thế nào.
Chu Du khẽ gật đầu, từ chối cho ý kiến.
"Đại đô đốc, ngài cho rằng thiên tử thành Nghiệp và huyện Hứa, rốt cuộc ai là thật, ai là giả?"
Tôn Quyền tò mò hỏi.
Chu Du cười khổ: "Điều này ta làm sao biết được? Thật giả, có lẽ chỉ có Tào Tháo và Viên Thiệu biết."
"Tuy nhiên, ta hy vọng thiên tử huyện Hứa là thật, mối đe dọa của Viên Thiệu quá lớn, chờ hắn bình định xong phương Bắc, nhất định sẽ nhắm vào Giang Đông."
Hai huynh đệ Tôn Sách và Tôn Quyền đều đồng ý với điều này.
Nếu thiên tử trong tay Viên Thiệu là thật, dựa vào thực lực của gã, cộng thêm Lữ Bố, quả thật có thể quét sạch thiên hạ.
⚝ ✽ ⚝
Quận Bắc Hải.
Nơi đây, nay đã trở thành tâm điểm của thiên hạ.
Sau khi sứ giả của thiên tử tại huyện Hứa mang chiếu chỉ đến, không lâu sau, sứ giả từ thành Nghiệp cũng cưỡi ngựa phi nước đại mang theo chiếu chỉ đến nơi.
Tất cả mọi người đều hiểu, đây là lúc Tào Tháo và Viên Thiệu bắt đầu tranh giành chính thống cho thiên tử của mình.
Được Khổng Dung thừa nhận, đồng nghĩa với việc được hơn nửa số sĩ phu trong thiên hạ công nhận, ý nghĩa to lớn không cần phải nói thêm.
Vì vậy, tất cả mọi người đều dõi theo động tĩnh của phủ Tướng quốc, muốn biết vị Khổng Bắc Hải danh tiếng lẫy lừng ấy sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào.
Là đi huyện Hứa, hay là đi thành Nghiệp?
Đối mặt với vô số suy đoán từ bên ngoài, Khổng Dung vẫn giữ im lặng, chỉ nói với bên ngoài rằng ông mắc bệnh cảm lạnh và đang dưỡng bệnh ở nhà.
Ngoài phủ Tướng quốc.
Xe ngựa nối đuôi nhau dừng trước cổng, bao vây kín phủ Tướng quốc. Những chiếc xe ngựa này đều do những danh sĩ mang danh nghĩa thăm bệnh, nhưng thật ra là muốn thăm dò xem Khổng Dung sẽ đến huyện Hứa hay thành Nghiệp.
Nhưng bất kể người đến có địa vị cao hay danh tiếng lớn đến đâu, đều bị ngăn cản ở ngoài phủ, mấy ngày nay chưa một ai có thể vào được phủ Tướng quốc.
Trong số đó, cố chấp nhất là hai vị sứ giả từ huyện Hứa và thành Nghiệp.
Họ luôn túc trực ở ngoài phủ Tướng quốc, kiên trì đòi gặp Khổng Dung.
“Tướng quốc có lệnh không tiếp ai cả.”
“Hai vị hãy về đi, đừng khiến tiểu nhân khó xử, thật sự không thể vào đâu…”
Quản gia phủ Tướng quốc lặp đi lặp lại lời Khổng Dung dặn dò như một cái máy.
“Ta đã mời danh y giỏi nhất trong quận đến, cho ta đưa hắn vào phủ để chữa bệnh cho Tướng quốc, nhất định có thể chữa khỏi.”
Người nói chính là sứ giả do thiên tử ở huyện Hứa phái đến.
Sau lưng hắn là một vị danh y, cùng hai người hầu cầm theo những túi thuốc lớn nhỏ, rõ ràng là đã chuẩn bị chu đáo.
Quản gia mặt không cảm xúc nói: “Thiên sứ yên tâm, Tướng quốc chỉ bị cảm lạnh thôi, dưỡng bệnh một thời gian là sẽ khỏi.”
Sứ giả huyện Hứa rất lo lắng hỏi: “Nhưng mà dưỡng bệnh bao lâu? Ta có chiếu lệnh của thiên tử trong người, cần đích thân trao cho Tướng quốc.”
“Hãy cho ta vào gặp Tướng quốc một lát đi.”
Cho đến giờ, chiếu lệnh vẫn còn trong tay hắn.
Khổng Dung đóng cửa nhà, không tiếp ai, đương nhiên chiếu lệnh không thể trao đến tay Khổng Dung; mà không nhận được chiếu lệnh thì làm sao khiến Khổng Dung đến huyện Hứa bái kiến thiên tử.
Nếu là trường hợp bình thường, chiếu lệnh của thiên tử đến, bất kể là bệnh nặng hay sắp chết, đều phải đích thân nhận chiếu.
Nếu không sẽ phạm tội bất kính với thiên tử.
Nhưng trước khi đến, sứ giả huyện Hứa đã được thiên tử dặn dò đi dặn lại, phải đối xử với Khổng Dung ân cần chu đáo, không được có chút nào bất kính.
Vì vậy, dù bị Khổng Dung từ chối mãi, hắn cũng không dám bất kính, chỉ có thể mỗi ngày túc trực ở ngoài phủ, hi vọng tìm được cơ hội vào phủ truyền đạt chiếu lệnh.
Chưa đợi quản gia trả lời, bên cạnh vang lên một giọng điệu đầy mỉa mai: “Chiếu lệnh gì của ngươi, có khắc ấn truyền quốc ngọc tỷ không? Không có ấn truyền quốc ngọc tỷ, cũng dám tự xưng là chiếu lệnh của thiên tử? Tướng quốc sao lại chịu gặp ngươi? Hay là mau chóng lăn về huyện Hứa đi!”
Người nói chính là sứ giả từ thành Nghiệp.