← Quay lại trang sách

Chương 167 Trẫm cả đời như đi trên băng mỏng (1)

Dù là Lưu Hiệp hay là Viên Thiệu, mục đích ban đầu của bọn họ đều là muốn qua mắt được Khổng Dung, không bị ông ta nhìn thấu.

Thế nhưng con người luôn không biết đủ, Lưu Hiệp bây giờ muốn thử xem kế sách của Quách Gia và Giả Hủ có hiệu quả hay không.

Thử xem có thể thu phục được Khổng Dung hay không!

Được Khổng Dung thì được Bắc Hải, được danh vọng Thiên tử.

Không chỉ có thể dựa vào quận Bắc Hải mà mưu đồ toàn bộ Thanh Châu.

Mà còn có thể biến y, vị Thiên tử giả, trở thành Thiên tử thật sự.

"Nếu vậy, trẫm không giấu ái khanh nữa."

Nhìn thấy Khổng Dung đã cắn câu, Lưu Hiệp bắt đầu màn kịch mới.

"Trẫm đến thành Nghiệp không lâu, Viên Thiệu đã lộ rõ bộ mặt thật của hắn. Viên tặc muốn dùng trẫm làm bù nhìn, hiệu lệnh chư hầu thiên hạ, đạt được dã tâm lang sói của hắn."

"Nhưng trẫm làm sao có thể cam tâm? Trẫm lại làm sao có thể nhìn 400 năm cơ nghiệp của Đại Hán bị hủy diệt?"

"Đổng Trác loạn chính, trẫm còn quá nhỏ, trẫm không có lựa chọn."

"Bây giờ trẫm đã trưởng thành, dù phải liều chết, trẫm cũng phải chọn đi tranh giành cơ hội. Vừa tranh giành cho chính mình, vừa tranh giành cho Đại Hán!"

"Nhưng đáng tiếc Viên Thiệu thế lực quá lớn, huyện Hứa lại có ngụy đế hủy hoại uy nghiêm của trẫm, trẫm dù có lòng diệt trừ giặc nhưng lại vô lực hồi thiên."

Lưu Hiệp như một bậc thầy diễn thuyết thành công học, ngữ điệu lên xuống trầm bổng, hào hùng phấn khích, tay phải nắm chặt thành nắm đấm, vung lên như muốn đập vỡ xiềng xích định mệnh.

Nói đến cuối, y thở dài một tiếng, như là bất lực và vô vọng bởi Viên Thiệu và ngụy đế.

Y từ từ đứng dậy, đi đến cửa sổ, nhìn ra những cung điện ở bên ngoài, trong mắt đầy vẻ bi thương.

"Xuân hoa thu nguyệt hà thời liễu, Vãng sự tri đa thiểu? Tiểu lâu tạc dạ hữu đông phong, Cổ quốc bất khả hồi thủ nguyệt minh trung."

"Điêu lan ngọc thế ứng do tại, Chỉ thị chu nhan cải. Vấn quân năng hữu kỷ đa sầu? Xá tự nhất giang xuân thủy hướng đông lưu." (Ngu mỹ nhân kỳ 1 - Lý Dục)

Khổng Dung nghe đến đây, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.

Ông như nhìn thấy vị thiên tử khi còn nhỏ, sự không cam lòng khi đối mặt với Đổng Trác mà vô lực phản kháng.

Bây giờ lớn lên, hết sức vùng vẫy thoát khỏi xiềng xích của Viên Thiệu, cứu vãn nguy cơ, chống đỡ gánh nặng, thề chết cũng phải nối tiếp Đại Hán.

Nhưng bị mắc kẹt trong doanh trại của Viên Thiệu, cô độc một mình, dù có vạn trượng hùng tâm, cũng không địch nổi sự tàn khốc của hiện thực.

Nỗi lòng lo lắng cho Đại Hán và căm ghét những gian thần, như dòng nước xuân chảy về đông, vô cùng vô tận.

"Bệ hạ..."

Cổ họng của Khổng Dung như bị thứ gì đó tắc nghẹn, giọng nói khàn đặc.

Muốn nói vài lời an ủi vị Thiên tử trẻ tuổi đang đầy ưu tư ở bên cửa sổ, nhưng lại không nói được một lời nào.

Lưu Hiệp quay người nhìn về phía Khổng Dung, sự ưu sầu trên mặt biến mất, thay vào đó là một sự quyết tâm.

"Trẫm như một chiếc thuyền nhỏ, trôi dạt giữa biển cả bao la. Dù là Tào Tháo hay Viên Thiệu, đều như những cơn bão dữ dội, có thể dễ dàng hủy diệt trẫm."

"Nhưng có sao đâu!" Giọng nói của Lưu Hiệp đột nhiên cao vút, "Trường phong phá lãng hội hữu thời, trực quải vân phàm tế thương hải. Trẫm tin tưởng, thiên mệnh tại Hán, thiên mệnh tại trẫm!"

"Hãy để những cơn bão này dữ dội hơn nữa đi!"

Khổng Dung tuy đã già, nhưng nghe mà lòng đầy phấn khởi, nhiệt huyết bừng lên.

Đại Hán có vị Thiên tử như vậy, còn lo gì không thể phục hưng? Còn lo gì không thể từ tối thành sáng?

Nếu không phải huyện Hứa còn có một vị Thiên tử, nếu không phải ông thật sự không thể phân biệt thật giả, lúc này ông muốn quỳ gối trước vị Thiên tử trẻ tuổi đầy nhiệt huyết.

Hít một hơi thật sâu, Khổng Dung khó khăn trấn tĩnh lại máu nóng sôi sục.

"Thần mạo muội hỏi bệ hạ, làm sao thoát khỏi sự kiềm chế của Viên Thiệu, lại làm sao bình định phương bắc, quét sạch thiên hạ?"

Lưu Hiệp trong lòng thầm chửi một tiếng.

Đây đã là bài diễn thuyết của y phát huy toàn bộ sức lực, vừa hào hùng vừa cảm động lại còn truyền cảm hứng, sao mà Khổng Dung lại khó đối phó như vậy.

Tuy trong lòng thất vọng, nhưng y vẫn không quên lời dặn của Quách Gia và Giả Hủ.

Vừa lúc đó, nhân cơ hội này, thể hiện sự nhẫn nhịn và tài năng của mình với Khổng Dung.

"Một năm nay, trẫm bề ngoài hòa hoãn với Viên Thiệu. Thực tế thì âm thầm dưỡng sức, bồi dưỡng lực lượng của mình."

"Bây giờ, sức mạnh đó đang không ngừng lớn mạnh! Không cần các chư hầu, chỉ cần cho trẫm thời gian, trẫm sẽ từ bên trong phá vỡ Viên Thiệu. Ký Châu? Phương bắc? Toàn bộ thiên hạ chắc chắn sẽ trở lại Đại Hán."

Khổng Dung hơi lo lắng: "Bệ hạ âm thầm bồi dưỡng lực lượng, chẳng lẽ... không sợ sao? Nếu bị Viên Thiệu phát hiện, e là sẽ..."

"Sợ?" Lưu Hiệp cười nhạt một tiếng, cắt ngang lời Khổng Dung, ánh mắt như là chế giễu, như là khinh thường.

"Trẫm mới sinh ra, mẫu thân đã bị giết hại; chín tuổi, bị gian thần Đổng Trác bắt giữ, ngày ngày lo sợ hãi hùng."

"Viên Thiệu muốn lập Lưu Ngu, Lý Quách nhị tặc cũng muốn bắt giữ trẫm; trốn đến huyện Hứa, bị Tào Tháo ép buộc; đến thành Nghiệp, lại bị Viên Thiệu giam cầm."

"Trẫm cả đời như đi trên băng mỏng!"

"Chữ sợ, từ lâu đã biến mất trong cuộc đời của trẫm, từ lúc Đổng Trác uy hiếp trẫm, hậu cung cận thần phản bội trẫm, trẫm cô độc trốn chạy, ngủ đêm trong miếu hoang, tranh giành thức ăn với chó hoang!"

Toàn bộ người Lưu Hiệp như một thanh kiếm đã ra khỏi vỏ.

Sắc bén lộ ra!

"Đại tranh chi thế này, ai có thể không tranh đấu, ai dám không tranh đấu?"

"Mạnh thì mạnh! Yếu thì diệt vong!"

"Trẫm là thiên tử, không tranh đấu thì chết, không tranh đấu thì Đại Hán sẽ diệt vong!"

"Mà nay -!"

Giọng nói của Lưu Hiệp đột nhiên tăng lên một bậc.

Dây thần kinh của Khổng Dung cũng căng thẳng theo.