Chương 180 Tử Long, ngươi thấy sao? (1)
Chân Mật lời lẽ sắc bén, đâm thẳng vào tâm can của Trương thị, khiến sắc mặt nàng biến đổi.
Vấn đề này nàng cũng đã suy nghĩ qua, nhưng tộc lão trong nhà cho rằng Viên Thiệu tứ thế tam công, vì danh tiếng, sẽ không thôn tính Chân thị.
Chân Mật vẫn thúc ép: "Mẫu thân kỳ thật rõ ràng trong lòng, sau khi nhị huynh qua đời, Chân thị liền rơi vào tình cảnh thanh hoàng bất tiếp, hậu kế vô nhân." (không có người nối nghiệp)
"Thất phu vô tội hoài bích có tội, Chân thị giống như một miếng thịt béo, ai cũng muốn nuốt một miếng."
"Nếu Viên Thiệu thật sự quan tâm danh tiếng, lại làm sao có thể khống chế thiên tử?"
Trương thị ngây ngẩn đứng tại chỗ.
Những lời của Chân Mật, nàng không thể phản bác.
Từ khi Chân Mật vào cung, Viên Thiệu đã nhiều lần yêu cầu Chân thị cung cấp tiền lương.
Hoặc là thay thiên tử nuôi quân cấm vệ, hoặc là tu sửa cung điện cho thiên tử.
Chân thị có được quy mô như ngày nay, những người trong tộc làm sao có thể đều là kẻ ngốc, một hai lần thì thôi, nhưng nhiều lần như vậy, làm sao không biết Viên Thiệu chỉ là giở trò làm tiền mà thôi.
Nhưng rõ ràng Viên Thiệu lấy danh nghĩa thiên tử đưa ra đủ loại yêu cầu, Chân thị cũng không thể cự tuyệt, càng không dám cự tuyệt.
Thấy sắc mặt Trương thị khó coi, giọng điệu Chân Mật hơi dịu đi: "Viên Thiệu không đáng tin, dựa vào Viên Thiệu chẳng khác nào bảo hổ lột da.
Nếu dựa vào thiên tử, tuy có chút nguy hiểm, nhưng một khi thiên tử thoát khỏi nguy hiểm, nữ nhi trở thành hoàng hậu, ngoại tôn của mẫu thân trở thành thái tử, Chân thị chúng ta không nhất định không thể trở thành Viên thị tiếp theo."
Chân Mật nói những lời này hợp tình hợp lý, lại rất chân thành.
Nàng đương nhiên muốn giúp Lưu Hiệp, nhưng cũng không phải không suy nghĩ đến lợi ích của gia tộc.
Tình cảnh của Chân thị hiện tại, rất có khả năng bị Viên Thiệu nuốt chửng.
Không bằng đánh cược một lần, liều mạng sống còn.
Trương thị do dự hồi lâu, cuối cùng thở dài: "Chuyện này liên quan quá lớn, không phải ta trong nhất thời có thể quyết định, đợi ta suy nghĩ kỹ."
Cảm nhận được thái độ của Trương thị có chút thay đổi, Chân Mật thầm vui mừng.
"Mẫu thân nhất định phải giữ bí mật!"
Chuyện này liên quan đến sự sống còn của cả Chân thị, nàng hiểu Trương thị không dám dễ dàng đáp ứng.
Trương thị gật đầu, thần bất mật tắc thất thân, đạo lý này nàng hiểu.
Lại dặn dò Chân Mật vài câu, bảo nàng dưỡng bệnh tốt, chú ý sức khoẻ, liền vội vã rời khỏi viện tử.
Gió thu thổi qua, thổi bay mái tóc của Chân Mật, nàng nhìn về hướng thành Nghiệp, trong đầu hiện lên hình bóng của Lưu Hiệp.
"Bệ hạ, thần thiếp nhất định sẽ thuyết phục Chân thị quy thuận ngài."
⚝ ✽ ⚝
U Châu, phủ thái thú.
Biết được Viên Thiệu tập hợp đại quân đóng quân tại biên giới U, Ký, ánh mắt Công Tôn Toản đầy vẻ châm chọc.
"Viên Thiệu lão tặc vô sỉ này, còn muốn lừa ta? Ta đã biết, hắn căn bản không có ý định hòa giải với ta!"
Thời gian trước, Viên Thiệu phái sứ giả đến hòa giải với Công Tôn Toản.
Lúc đó hắn liền cảm thấy việc này có ẩn tình, vì vậy không đáp ứng cũng không cự tuyệt, mà là âm thầm tăng cường phòng thủ.
Kết quả mới qua bao lâu, Viên Thiệu đã tự mình dẫn quân đến tấn công hắn.
Lòng dạ như vậy, quả thực là khiến người ta buồn nôn.
"Viên Thiệu đến tấn công, chuyện này ngươi thấy sao?" Công Tôn Toản nhìn về phía một vị tướng lĩnh bên cạnh.
Người này là tộc đệ của hắn, tên là Công Tôn Phạm, theo hắn đã lâu, là một trong những tướng lĩnh hắn tin tưởng nhất.
Công Tôn Phạm không chút để ý nói: "Thấy sao? Nếu Viên Bản Sơ tới công, chúng ta đẩy lùi hắn là được."
Lời vừa dứt, con trai của Công Tôn Toản là Công Tôn Tục nói: "Phụ thân, lần này nghênh chiến đại quân Viên Thiệu, xin nhất định để con làm đại tướng tiên phong!"
Công Tôn Toản nghe vậy, chỉ cảm thấy đau đầu.
Một tộc đệ, một con trai, không một ai có đầu óc, đều chỉ biết đánh đánh giết giết.
Hỏi họ chẳng khác nào hỏi thừa.
"Ài~"
Công Tôn Toản thở dài một tiếng.
Dưới trướng của hắn cơ bản đều là những võ tướng chỉ biết xông pha trận mạc, có thể cho hắn bày mưu tính kế, phân tích cục diện rất ít.
Ánh mắt nhìn về phía một vị tướng quân trẻ tuổi đang đứng bên cạnh, "Tử Long, ngươi thấy sao?"
Vị tướng quân trẻ tuổi này họ Triệu tên Vân tự Tử Long, tuy còn trẻ, nhưng chiến đấu vô cùng dũng mãnh, ngay cả trong Bạch Mã Nghĩa Tòng của hắn cũng thuộc hàng xuất sắc.
Ngoài việc võ nghệ vô cùng xuất chúng, hắn còn có chút mưu lược.
Triệu Vân ôm quyền: "Tướng quân, mạt tướng cho rằng,Viên Thiệu cùng Tào Tháo mỗi người lập một thiên tử, nhất định thủy hỏa bất dung."
"Trước đây Viên Thiệu phái người đến hòa giải với chủ công, hẳn là muốn rảnh tay để đối phó Tào Tháo; hiện tại thấy tướng quân không đáp ứng, đành phải khởi binh tấn công."
"Nếu đánh bại tướng quân, chiếm được U Châu, Viên Thiệu liền có thể loại trừ mối nguy hại sau lưng để khai chiến với Tào Tháo."
Ngủ cạnh giường ai dám ngủ ngon?
Từ lâu, U Châu là nỗi lo lớn nhất của Viên Thiệu.
Viên Thiệu muốn nam hạ Trung Nguyên, nhất định phải bình định U Châu, nếu không thì phải luôn đề phòng Công Tôn Toản đánh úp.
"Loại trừ mối nguy hại sau lưng? Viên Bản Sơ vị miễn quá tự tin rồi!" Công Tôn Toản cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Để hắn thử xem, liệu hắn có thể cướp được U Châu từ tay ta hay không!"
Thế lực của Viên Thiệu tuy mạnh, nhưng Công Tôn Toản hắn cũng không phải là hạng tầm thường.
Muốn nuốt chửng U Châu của hắn, cũng không sợ gãy vài cái răng!