← Quay lại trang sách

Chương 197 Bệ hạ giá lâm (2)

Lưu Hiệp vỗ ngực rung trời, quả thật là lời thề son sắt.

Phát biểu trước mặt tam quân, diễn thuyết khích lệ sĩ khí, đây chính là sở trường của y.

Cũng đồng dạng là một cơ hội tuyệt hảo của y.

“Ừm, ngươi làm việc, ta yên tâm.”

Viên Thiệu dặn dò Lưu Hiệp hai câu, liền cùng Thư Thụ cùng nhau rời đi.

Trên đường đi đến trung quân doanh trướng, Thư Thụ do dự một lát, mới mở miệng nói: “Chủ công, thật sự muốn để hắn đi duyệt binh tam quân tướng sĩ sao? Có phải là quá mạo hiểm hay không?”

“Hắn dù sao cũng không phải Thiên tử, nếu ở trước mặt tam quân tướng sĩ mà lộ tẩy, đến lúc đó đừng nói là không thể khích lệ sĩ khí, ngược lại còn có thể đánh sâu vào nhuệ khí của tướng sĩ, đối với chiến cục bất lợi a.”

Ba ngày sau chính là ngày tiếp tục phát binh công đánh Công Tôn Toản.

Kế hoạch ban đầu của Thư Thụ chỉ là để Lưu Hiệp đến tiền tuyến đi dạo một vòng, trong lúc tam quân tướng sĩ ra sức tuyên truyền chuyện này, tạo nên cảm giác Thiên tử thân chinh, từ đó khích lệ sĩ khí của tướng sĩ.

Nhưng hắn không ngờ rằng Viên Thiệu thế mà lại muốn để Lưu Hiệp đi duyệt binh, còn muốn ở trước mặt tam quân tướng sĩ mà công khai phát biểu!

Thiên quân vạn mã đứng cùng một chỗ, khí thế đó tuyệt đối không phải là nói đùa.

Người thường bị dọa tè ra quần cũng là có khả năng.

“Yên tâm đi, ngươi chẳng lẽ quên ngày đó hắn gặp Khổng Dung biểu hiện như thế nào sao? Lúc ấy ngay cả ta cũng suýt nữa cho rằng hắn thật sự là Thiên tử.”

“Diễn xuất như thế lừa gạt chúng tướng sĩ thì có gì khó?” Viên Thiệu rất không xem trọng đối với lo lắng của Thư Thụ, “Công Dữ, sao ta lại cảm thấy ngươi hình như có chút không thích hắn?”

Mặc dù lo lắng của Thư Thụ cũng không phải không có lý.

Nhưng Viên Thiệu vẫn mẫn tiệp nhận ra, Thư Thụ rất là cảnh giác đề phòng đối với Lưu Hiệp, thậm chí có chút chán ghét mơ hồ, gã không quá lý giải vì sao Thư Thụ lại như thế.

Thư Thụ trầm mặc một lát, sau đó mới nói: “Thần đúng là có hơi không thích hắn… Có lẽ là nhìn không quen cái tính cách nịnh nọt của hắn.”

Hắn xưa nay không thích loại tiểu nhân a dua nịnh hót, hơn nữa hắn mơ hồ cảm thấy Lưu Hiệp ân cần nịnh nọt có chút không giống người bình thường.

Viên Thiệu nghe vậy, lập tức bừng tỉnh, lắc đầu, nói: “Tính tình của ngươi quá thanh cao rồi. Trên thế giới này rắn có đường rắn, chuột có đường chuột, tiểu nhân vật cũng có cách sống của tiểu nhân vật, cũng không phải ai cũng có thể giống như ngươi.”

“Tuy hắn là một lưu dân thân phận thấp hèn, tuy nhiên hắn chỉ cần trung thành với ta, vậy thì có gì đáng ngại? Nịnh hót lấy lòng ta cũng chẳng qua là cách sinh tồn của hắn mà thôi, cần gì phải vì vậy mà chán ghét hắn, phải biết rằng năm đó là ngươi mang hắn về.”

“Hơn nữa, thân ở đất biên ải này, phong sa rất lớn, đôi mắt thỉnh thoảng cũng phải chứa được một chút cát bụi; nếu cứ nhắm mắt, chỉ e sẽ tự mình chuốc lấy thất bại.

Nói xong, Viên Thiệu ý vị thâm trường nhìn Thư Thụ một cái, tăng nhanh bước chân đi vào đại doanh trung quân.

Thư Thụ ngẩn ngơ đứng tại chỗ, biểu tình trên mặt có chút phức tạp.

Chẳng lẽ… thật sự là hắn nghĩ nhiều sao?

⚝ ✽ ⚝

Tin tức Thiên tử thân lâm chiến trường, tối hôm đó liền truyền khắp trong quân đội của Viên Thiệu.

Lúc biết được tin tức, tất cả binh lính đều cảm thấy khó tin.

Đây chính là Thiên tử a!

Đây chính là Hoàng đế cao cao tại thượng, là cửu ngũ chí tôn, là chủ nhân của thiên hạ này!

Giờ phút này lại không sợ nguy hiểm, thân lâm chiến trường?

Trong lúc nhất thời tướng sĩ trong quân nhao nhao nghị luận.

“Bệ hạ là bất mãn Đại tướng quân đánh lâu không hạ được Dịch thành, cho nên mới ngự giá thân chinh sao?”

“Không rõ ràng, cơ mà ta nghe nói, ba ngày sau, bệ hạ sẽ duyệt binh tam quân!”

“Vậy chẳng phải là nói, chúng ta đều có cơ hội diện kiến Thiên tử? Đây là vinh hạnh lớn cỡ nào a!”

“Nếu có thể gặp Thiên tử một lần, cho dù ta có chết trên chiến trường cũng đáng.”

Chúng tướng sĩ biết được có thể tận mắt nhìn thấy Thiên tử, đều kích động không thôi, từng người một đều hưng phấn giống như ăn Tết.

Bọn họ đều xuất thân hàn vi, nếu trong nhà có chút điều kiện thì cũng sẽ không đi theo quân ngũ, bao giờ mới được gặp qua Hoàng đế?

Vì vậy, trong sự mong đợi như thế, ba ngày thời gian trôi qua trong nháy mắt, ngày Thiên tử duyệt binh tam quân đã đến.

Cách Dịch thành hai mươi dặm, nơi đại quân Viên Thiệu đóng quân, có một đài điểm binh cao ba trượng sừng sững.

Ngay phía trước đài điểm binh, ba vạn quân Ký Châu mặc giáp chỉnh tề, uy vũ nghiêm trang.

Đây đều là những tinh binh thiện chiến quanh năm, trên người tản ra một cỗ khí thế sắc bén và sát phạt khó tả.

Lúc này bọn họ xếp thành từng hàng từng hàng chỉnh tề, giống như cây tùng cây bách đứng thẳng dưới ánh mặt trời, đồng thời giữ im lặng tuyệt đối.

Trên hiện trường chỉ có tiếng gió trên sa mạc thổi mạnh vào lá cờ phần phật.

“Bệ hạ giá lâm--!”

Đột nhiên, một tiếng hô phá vỡ sự yên tĩnh này.

Tất cả binh lính đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía trước.

Chỉ thấy một đám cấm vệ đang mở đường phía trước, một thiếu niên cưỡi bạch mã phi nhanh ra.

Thiếu niên này mặc một thân hắc giáp, sau lưng khoác phi phong màu đỏ tươi, đầu đội mũ miện tử kim, bên hông đeo trường kiếm, ánh mắt sáng ngời, đầy uy nghiêm.

Điều càng khiến người ta khiếp sợ hơn chính là, Viên Thiệu, Thư Thụ, Điền Phong, Khúc Nghĩa, Thuần Vu Quỳnh… đều đi theo sau lưng thiếu niên này, không dám vượt qua nửa bước.

Tất cả tướng sĩ nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng đều chấn động.

Bọn họ vẫn im lặng không lên tiếng, nhưng ánh mắt lại vô cùng nóng bỏng.

Tất cả mọi người đều biết, thiếu niên đang cưỡi ngựa phi tới kia chính là thiên tử Đại Hán, là hoàng đế của bọn họ, là đối tượng bọn họ trung thành!