← Quay lại trang sách

Chương 199 Thiên tử duyệt binh! Trẫm thề giết Viên Thiệu, thanh quân trắc! (2)

Hôm nay sở dĩ y lại ra sức như vậy giúp Viên Thiệu cổ vũ sĩ khí, không phải là ham muốn biểu diễn nổi lên, mà là muốn nhân cơ hội này xây dựng hình tượng và uy vọng của bản thân trong lòng tướng sĩ ba quân!

Trước mắt tuy chỉ có ba vạn người, nhưng một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh binh sĩ dưới trướng Viên Thiệu đều sẽ biết, Viên Thiệu là thần tử của Thiên tử.

Bọn họ tuy là binh của Viên Thiệu, nhưng càng là binh của Thiên tử!

Lúc này dưới điểm tướng đài.

Khúc Nghĩa, Thuần Vu Quỳnh, Điền Phong,... từng người đều vẻ mặt kích động nhìn Lưu Hiệp trên đài, ngay cả bọn họ cũng vì những lời nói của Lưu Hiệp mà tâm thần chấn động.

Hận không thể rút kiếm hưởng ứng!

Chỉ có Viên Thiệu là thần sắc có chút ngẩn ngơ, không phải là bởi vì cảm thấy hiệu quả duyệt binh của Lưu Hiệp không tốt, mà là... quá tốt!

Cho dù chính gã đăng đài duyệt binh, e là cũng không có hiệu quả này!

Một là do thân phận Thiên tử gia trì thật sự quá lớn.

Hai là do diễn thuyết của Lưu Hiệp xác thực rất khích động lòng người.

Ngay cả gã nghe xong cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, huống chi là binh sĩ bình thường?

Chỉ có điều...

Viên Thiệu liếc nhìn bóng lưng thẳng tắp của Lưu Hiệp trên điểm tướng đài, còn có từng người tướng sĩ kích động vạn phần, sĩ khí tăng cao tới cực điểm, cùng với các văn thần võ tướng bên cạnh đều lộ vẻ hưng phấn, nhíu mày trầm tư.

Gã luôn cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng.

Nhưng rốt cuộc là chỗ nào không đúng?

Chỉ có Thư Thụ, từ đầu đến cuối mặt hầm hầm, sắc mặt âm trầm đến mức sắp nhỏ ra nước.

⚝ ✽ ⚝

Dịch thành, Hầu phủ.

"Báo--!"

Một tên thám báo vội vàng xông vào đại đường, thần sắc lo lắng bẩm báo với Công Tôn Toản: "Chủ công! Đại quân Viên Thiệu toàn quân xuất động, đã sắp đến dưới thành rồi!"

Mọi người trong đại sảnh nghe vậy đều giật mình.

Công Tôn Toản ánh mắt sắc bén, đứng dậy hỏi: "Toàn quân xuất động? Ba vạn đại quân toàn bộ đều xuất động? Ngươi không nhìn lầm chứ?!"

Thám báo gật đầu thật mạnh: "Chủ công, xác thực là toàn quân xuất động!"

Công Tôn Toản rốt cục nhịn không được biến sắc.

Khoảng thời gian này, Viên Thiệu và hắn đều là thăm dò lẫn nhau, chỉ có tiến công quy mô nhỏ, mỗi lần xuất động nhân số không quá vạn người, nhưng lần này lại là xuất động toàn bộ binh lực đến tiến đánh hắn!

Chẳng lẽ là muốn liều mạng?

Biểu cảm biến hóa vài lần, Công Tôn Toản lập tức hạ lệnh: "Truyền lệnh xuống, toàn quân chuẩn bị! Phái người thông báo Điền Giai, lệnh cho hắn suất quân đến cứu viện!"

"Rõ!" Thám báo lĩnh mệnh lui ra.

Công Tôn Toản lập tức dẫn theo Công Tôn Phạm, Điền Dự, Nghiêm Cương, Triệu Vân,... các võ tướng dưới trướng, leo lên tường thành dò xét tình hình.

Đứng trên tường thành, Công Tôn Toản nhìn ra xa, trái tim lập tức trầm xuống.

Chỉ thấy ngoài thành đen nghịt một mảng, nhìn sang đâu cũng là quân Viên!

Một cỗ áp lực khó có thể diễn tả bằng lời ập vào mặt.

Cho dù hắn chinh chiến nhiều năm, cảnh tượng này cũng khiến hắn nhịn không được cảm thấy có chút bất an.

Ba vạn đại quân toàn quân xuất động, ý nghĩa chính là Viên Thiệu sẽ bất chấp thương vong, liều lĩnh bằng mọi giá, một hơi đánh hạ Dịch thành!

Trước trận ba quân, Viên Thiệu thúc ngựa ra, nhìn về phía tường thành, cao giọng hô: "Công Tôn Toản! Hôm nay bệ hạ thân chinh, ngươi thua chắc rồi!"

Công Tôn Toản nghe vậy trong lòng kinh hãi.

Thiên tử thân chinh?

Tên Viên Thiệu khốn kiếp này lại mang Thiên tử đến chiến trường!

Sau khi Viên Thiệu hô xong, một thiếu niên bạch mã hắc giáp thúc ngựa đi tới, Viên Thiệu lập tức cung kính lui sang một bên.

"Trẫm là Đại Hán Thiên tử Lưu Hiệp, nay dẫn đại quân thu phục U Châu! Nếu như các ngươi vẫn còn là con dân Đại Hán, còn tự cho mình là thần tử nhà Hán, liền nhanh chóng ra khỏi thành đầu hàng!"

"Hàng!"

"Hàng!"

"Hàng!"

Quân đội của Viên Thiệu hăng hái va chạm vũ khí, tiếng quát tháo vang trời.

Lưu Hiệp sắc mặt không đổi, trong lòng lại có chút cay đắng.

Y vốn tưởng rằng chỉ cần lộ diện cổ vũ sĩ khí cho tướng sĩ ba quân là được rồi.

Không ngờ Viên Thiệu còn để y đi tới trước trận, hô hào đối với tướng sĩ Dịch thành!

"Công Tôn Toản a Công Tôn Toản, ngươi nhất thiết đừng đầu hàng, nhất định phải cứng rắn một chút. Trẫm không trông cậy ngươi làm trung thần Đại Hán nữa, ngươi chỉ cần kiềm chế Viên Thiệu là được."

Lưu Hiệp âm thầm cầu nguyện trong lòng.

Chiêu này của Viên Thiệu có thể nói là cực độc, y vừa mới duyệt binh xong, tất cả tướng sĩ đều như được tiêm máu gà gáy vang trời, buff Thiên Tử tăng ích toàn quân.

Ngược lại những binh lính trong Dịch thành kia, thấy mình vậy mà lại thành đối tượng thiên tử thảo phạt, từng người một đều chịu đả kích nặng nề.

Nếu như chống cự, vậy chẳng phải trở thành phản tặc sao? Debuff kéo đầy.

Trước khi thiên tử bị ám sát giữa đường, đó chính là thần trong lòng người thường!

Cho bọn hắn mười vạn lá gan, cũng không dám hướng Thiên tử vung đao.

"Thiên tử ngự giá thân chinh! Chúng ta, chúng ta chẳng lẽ trở thành nghịch tặc rồi sao?"

"Vẫn là mở cửa thành đầu hàng thôi..."

"Một khi chống cự chúng ta sẽ thành phản tặc, đây chính là muốn bị tru di cửu tộc!"

"Không thể chống cự, không thể chống cự!"

Lúc này trên tường thành Dịch thành, tướng sĩ được tin Thiên Tử ngự giá thân chinh, tất cả đều kinh hoảng thất thố.

Đấu chí và sĩ khí của mọi người, trong nháy mắt rớt xuống đáy cốc.

Có người thậm chí buông cả vũ khí xuống!

Thân là binh lính và con dân Đại Hán, ai dám hướng Thiên Tử vung đao?

Uy nghiêm bốn trăm năm của Đại Hán sớm đã ăn sâu vào lòng người, bọn họ tòng quân là vì kiếm lấy quân công thăng quan phát tài, là vì có thể có một miếng cơm ăn, chứ không phải vì tạo phản!

"Viên Thiệu lão tặc!!!"