Chương 218 Nếu Trẫm Gặp Bất Trắc, Hoàng Thúc Có Thể Thay Thế (3)
Lưu Bị nghe vậy, tức giận siết chặt nắm đấm, trong mắt lửa giận bừng bừng.
Nếu không phải Lưu Chương đột nhiên chạy đến thành Nghiệp cầu viện triều đình, Viên Thiệu sao có thể tìm được cơ hội, danh chính ngôn thuận phái đại quân tiến vào Ích Châu?
"Viên tặc không chết, nhà Hán làm sao phục hưng!"
"Trước kia đã nghe nói Lưu Chương không phải là bậc hùng chủ, không ngờ tiểu tử này lại vô dụng đến mức chỉ giỏi thêm dầu vào lửa!"
"Hắn đến thành Nghiệp cầu viện, chẳng khác nào dẫn sói vào nhà!"
Nhìn Lưu Bị phẫn nộ, Lưu Hiệp lo lắng nói: "Lưu Chương ở tận Ích Châu, e rằng không ngờ tới trẫm lại không có chút quyền lực nào, hoàn toàn trở thành con rối. Vừa rồi chắc chắn là đã nhìn ra điểm này, mới lấy cớ tiệc trừ tịch không nói chuyện quốc gia đại sự. Nhưng trốn được hôm nay, trốn không thoát ngày mai a."
Không nghi ngờ gì nữa, sáng sớm ngày mai, Viên Thiệu nhất định sẽ lại khơi mào chuyện này.
Cuối cùng ép Lưu Hiệp hạ chiếu, lệnh cho Cao Cán thảo phạt Trương Lỗ.
Mượn cơ hội trời cho này nhúng chàm Ích Châu.
"Khốn kiếp!"
Lưu Bị nghiến răng nghiến lợi mắng to.
Lưu Hiệp khẽ an ủi Lưu Bị, nói: "Sau hôm nay, Viên Thiệu chắc chắn sẽ ép trẫm hạ chiếu, lệnh cho Cao Cán thảo phạt Trương Lỗ."
"Trẫm muốn Hoàng thúc âm thầm suất lĩnh mấy ngàn tinh binh chạy tới Ích Châu, đề phòng Cao Cán thảo phạt Trương Lỗ xong, lấy Hán Trung làm cứ điểm, chiếm cứ toàn bộ Ích Châu."
Lưu Bị nghiêm nghị lĩnh chỉ: "Thần tuân chỉ! Thần nhất định giữ vững Ích Châu cho bệ hạ, không để Viên tặc nhúng chàm dù chỉ một chút."
Lưu Hiệp khẽ gật đầu, nhưng trong lòng cũng có lo lắng.
Mặc dù y hy vọng Lưu Bị có thể giống như trong lịch sử đoạt được Ích Châu, khai cương thác thổ, giành lấy một căn cứ tuyệt hảo cho mình.
Nhưng cũng lo lắng sau khi hắn đoạt được Ích Châu, sẽ sinh ra một số tâm tư không nên có, quyết định cho hắn một liều thuốc mạnh.
Vì vậy nắm lấy hai tay Lưu Bị, đầy mặt chân thành tha thiết nói:
"Lưu Chương tuy là tông thân nhà Hán, lại nhu nhược vô năng, không đủ để bảo vệ thiên hạ nhà Hán, sau khi hoàng thúc đến Ích Châu, chi bằng thay thế hắn."
Lưu Bị vội vàng lắc đầu, "Bệ hạ, điều này sao có thể được? Ích Châu mục của Lưu Chương, kế thừa từ phụ thân hắn là Lưu Yên. Thần sao có thể đoạt lấy chức vị của đồng tông!"
Lưu Hiệp thở dài một tiếng, tựa như có vô hạn cảm khái: "Trẫm trước sau luân lạc thành con rối của Đổng Trác và Viên Thiệu, cả đời này có thể nói là như đi trên lớp băng mỏng, ngay cả tính mạng cũng không thể tự chủ. Nếu hoàng thúc có thể thay thế Lưu Chương chấp chưởng Ích Châu, trẫm cũng có thể yên tâm. Như vậy cho dù có một ngày trẫm gặp bất trắc, nhà Hán còn có Hoàng thúc chống đỡ."
Lưu Bị nghe vậy, hai mắt lập tức đỏ bừng, chỉ cảm thấy một cỗ lửa giận ngút trời và hận ý muốn thiêu đốt hắn thành tro bụi.
Hắn hận không thể lập tức gọi Quan Vũ và Trương Phi, đến phủ Viên Thiệu đem cả nhà Viên gia tàn sát sạch sẽ.
Thấy cảm xúc của Lưu Bị đã thích hợp, Lưu Hiệp vội vàng tăng thêm lực đạo: "An nguy của một mình trẫm là việc nhỏ, an nguy của nhà Hán mới là việc lớn. Giang sơn nhà Hán ta, tuyệt đối không thể hủy hoại trong tay gian tặc! Huống chi là Ích Châu mục của Lưu Chương, cho dù có một ngày trẫm gặp bất trắc, Hoàng thúc cũng có thể thay thế."
"Thần sợ hãi!" Lưu Bị hổ mục ngấn lệ, dập đầu bái lạy, "Thần sao dám không dốc hết sức lực! Kế thừa tiết tháo trung trinh! Tiếp nối đến chết mới thôi!"
"Lần này thần đến Ích Châu, không biết bao nhiêu năm tháng, chỉ mong bệ hạ bảo trọng long thể, chớ nên nói những lời như vậy nữa."
~~
Buổi tiệc trừ tịch này, có người vui vẻ có người lo âu.
Lưu Bị đêm khuya rời khỏi hoàng cung, lúc rời đi hai mắt đỏ hoe.
Giả Hủ cũng đêm khuya mới rời khỏi phủ Hứa Du, lúc rời đi thì mặt mày hớn hở.
Hắn trở về phủ chưa ngủ được bao lâu, Viên Hi đã xách theo quà đến bái kiến.
Tối hôm qua trong bữa tiệc trừ tịch, Viên Hi được Viên Thiệu đích thân hứa hẹn chức U Châu mục, kích động đến mức cả đêm không ngủ được.
Vì vậy trời vừa sáng, liền vội vàng chạy đến phủ Giả Hủ.
Nhìn thấy Viên Hi mặt mày rạng rỡ, Giả Hủ ngáp một cái, khẽ nhấc mí mắt, hờ hững hỏi: "Nhị công tử sáng sớm đã ghé thăm, có chuyện gì vậy?"
"Hy lần này đến đây, đặc biệt đến cảm tạ Quang lộc huân." Viên Hi vừa nói vừa đặt chiếc hộp gỗ trong tay lên bàn, "Ta biết Quang lộc huân thích trân bảo, lễ mọn này không thành kính ý, mong ngài vui lòng nhận cho."
Nói xong, mở hộp gỗ ra, đẩy nhẹ về phía Giả Hủ.
Giả Hủ liếc nhìn một cái, không khỏi nhướn mày nói: "Nhị công tử, vì sao lại vô cớ tặng ta lễ vật quý giá như vậy?"
Trong hộp gỗ là Đông Hải giao châu.
Mỗi viên đều trị giá ngàn vàng.
Mà trong hộp có hẳn mười viên!
Vung tay tặng lễ vật quý giá như vậy, nhưng Viên Hi lại không có chút gì tiếc rẻ, ngược lại còn thành khẩn nói:
"Nếu không có Quang lộc huân ở trước mặt phụ thân nói tốt giúp ta, phụ thân sao có thể đồng ý cho ta chức U Châu mục? So với đại lễ mà Quang lộc huân tặng ta, mấy viên giao châu này thật sự không tính là gì."
Viên Thiệu trước kia đối với hắn có chút chán ghét.
Nhưng từ sau lần trước Giả Hủ đồng ý giúp hắn, hắn liền phát hiện thái độ của Viên Thiệu đối với hắn dần dần thay đổi, tối hôm qua lại càng trực tiếp hứa hẹn cho hắn chức U Châu mục!
Thay đổi trước sau lớn như vậy, Viên Hi dùng mông cũng có thể nghĩ ra bên trong nhất định có Giả Hủ ra sức, cho nên hắn nhất định phải có chút biểu thị mới được.
Chút lễ nghĩa này hắn vẫn hiểu rõ.
Nhưng mà điều khiến Viên Hi không ngờ tới chính là, Giả Hủ sau khi nghe xong trên mặt lại lộ ra thần sắc thất vọng.