Chương 238 Nghiệp Thành Đổi Chủ (2)
Đám người Thẩm Phối, Điền Phong thấy vậy, lập tức ý thức được ý đồ của Viên Hi, từng người sắc mặt đại biến, lòng nóng như lửa đốt!
Thế nhưng Viên Hi đối với tất cả âm thanh đều như không nghe thấy, đưa tay muốn đẩy cửa phòng ra.
"Khụ khụ..."
Ngay tại lúc này, một tiếng ho khan yếu ớt từ trong phòng truyền ra.
Âm thanh không lớn, nhưng lại đặc biệt rõ ràng.
Ngay sau đó cửa phòng chậm rãi từ bên trong mở ra, thân ảnh Viên Thiệu xuất hiện ở cửa phòng, cùng Viên Hi đứng ở ngoài cửa đối mặt, ánh mắt hai người va chạm cùng một chỗ.
"Phụ... phụ thân!"
Nhìn thấy cặp mắt Viên Thiệu bình tĩnh như giếng cổ sâu thẳm, Viên Hi chỉ cảm thấy toàn thân lông tơ dựng đứng, sợ đến liên tiếp lui về phía sau mấy bước.
Lúc sĩ tốt Hổ Tự Doanh nhìn thấy Viên Thiệu, cũng có chút bồn chồn bất an.
"Đại tướng quân!"
"Phụ thân!"
Đám người Thẩm Phối và Viên Thượng trong lòng mừng như điên.
Chỉ cần Viên Thiệu tỉnh lại, hết thảy đều dễ nói chuyện.
Viên Thiệu liếc mắt nhìn đám người Viên Thượng bị trói lại, ánh mắt lại đảo qua Hổ Tự Doanh, sĩ tốt Hổ Tự Doanh nhất thời đồng loạt lui về phía sau, không còn hung thần ác sát như vừa rồi.
Cục diện hiện trường, bởi vì sự xuất hiện của Viên Thiệu mà phát sinh biến hóa.
Gã chỉ là đứng ở nơi đó, liền chấn nhiếp thân quân của Viên Hi.
Cuối cùng, ánh mắt Viên Thiệu rơi vào trên mặt tái nhợt của Viên Hi, mặt không biểu tình nói: "Chuyện tốt ngươi làm?"
Viên Hi toàn thân run rẩy, cúi đầu nhìn trường kiếm trong tay, lại không dám nói lời nào.
"Bốp!"
Viên Thiệu từng bước một đi đến trước mặt Viên Hi, trước mặt mọi người, một cái tát hung hăng vả lên mặt hắn, y như ban ngày hôm đó.
"Ngươi thật to gan!"
Viên Thiệu nổi giận mở miệng, khí thế vô cùng bức người, như một con mãnh hổ nổi giận!
Gã vốn cho là ban ngày giáo huấn Viên Hi rồi, sẽ để cho nghịch tử này tự kiểm điểm.
Không nghĩ tới nghịch tử này lại muốn làm ra việc đại nghịch bất đạo như thế!
Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng Viên Thiệu càng thêm bốc lên, lại là một cái tát vả lên mặt Viên Hi, cái tát này lực đạo càng lớn, đánh mũi Viên Hi trào ra máu.
"Ai cho ngươi dẫn binh vào thành!"
"Bốp!"
"Ai cho ngươi mang binh vây phủ Đại tướng quân!"
"Bốp!"
"Ai nói cho ngươi biết bên cạnh ta có gian tế!"
⚝ ✽ ⚝
Viên Thiệu một cái tát lại một cái tát, không chút lưu tình hung hăng đánh Viên Hi, nhưng lửa giận của gã lại không bởi vì đó mà giảm bớt, ngược lại càng đánh càng tức giận, càng đánh càng thất vọng!
"Uổng công ta còn muốn đánh hạ U Châu giao cho ngươi quản lý, ngươi đáp lại kỳ vọng của ta đối với ngươi như vậy sao!"
"Ngươi nhìn xem bộ dạng này của ngươi, điểm nào so được với đại ca ngươi? Còn vọng tưởng tự vị!"
Viên Thiệu ngữ khí càng thêm nghiêm khắc, lửa giận trong lòng đã đến đỉnh điểm, lần nữa giơ tay lên hung hăng đánh về phía Viên Hi.
Nhưng lúc này Viên Hi lại đột nhiên ngẩng đầu, đưa tay chộp lấy bàn tay đang đánh xuống của gã.
"Đủ rồi!"
Viên Hi dữ tợn gầm nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nhìn thẳng vào hai mắt Viên Thiệu.
"Ngươi nói cái gì?"
Sắc mặt Viên Thiệu càng thêm khó coi, nghịch tử này đến bây giờ còn chưa biết hối cải, lại còn muốn phản kháng gã.
"Ta nói đủ rồi!"
Viên Hi hất tay Viên Thiệu ra, trong mắt tràn đầy lửa giận, càng có hận ý ngập trời.
Hắn mặc kệ máu từ trong khoang mũi chảy ra, phẫn nộ gào thét: "Ông chỉ biết đánh mắng, trách phạt ta!"
"Năm năm! Năm năm qua, ta tận tâm tận lực làm tốt hết thảy nhiệm vụ ông giao phó.
Nhưng ông lại thủy chung không thừa nhận ta, đối với ta vĩnh viễn chỉ có nghiêm khắc, trong mắt vĩnh viễn chỉ có tam đệ! Ngươi vì sao luôn thiên vị như vậy!"
"Ngươi có năng lực gì đáng giá để ta thừa nhận!" Viên Thiệu lạnh lùng đáp lại, vẻ mặt thất vọng nhìn Viên Hi, "Nghiêm khắc? Chỉ là đánh mắng liền tính nghiêm khắc rồi? Tâm tính như vậy làm sao có thể thành tựu đại sự!"
"Ta đánh mắng ngươi, là bởi vì ta ký thác kỳ vọng đối với ngươi! Đại ca ngươi trấn thủ Thanh Châu, ngoại huynh ngươi trấn thủ Tịnh Châu, U Châu công hạ sau do ngươi trấn thủ, ta lúc nào thiên vị qua bất kỳ ai trong huynh đệ các ngươi? Tam đệ ngươi bất quá chỉ là tạm thay chức Tịnh Châu mục ngươi liền không chịu nổi?"
"Ngươi là nghịch tử không biết phấn đấu, thật sự là muốn chọc giận chết ta!"
"Ha ha ha! Nghe xem! Mau nghe xem!" Viên Hi cười lớn, tiếng cười bi thương, sắc mặt lại là vô cùng dữ tợn.
"Một câu một câu nghịch tử, một câu một câu ký thác kỳ vọng đối với ta!"
"Ông nói ông không thiên vị bất kỳ ai trong huynh đệ bọn ta, quả thật, mỗi người bọn ta quản lý một châu, nhìn như không thiên vị. Nhưng trên thực tế thì sao? Trên thực tế ông đem Ký Châu giàu có nhất để lại cho tam đệ! Ông đem căn cơ của ông để lại cho hắn!"
"Ông cho rằng ta nhìn không ra, lần này tam đệ đi Tịnh Châu, chính là ông cho hắn cơ hội bồi dưỡng thế lực của chính mình, đồng thời đạt được sự ủng hộ của ngoại huynh Cao Cán, để mà chuẩn bị cho việc kế thừa tự vị ngày sau!"
"Ông miệng nói đối với ta ký thác kỳ vọng, nhưng sau khi đại ca đưa đi kế thừa, ta mới là con trưởng của ông, ông có từng cho ta nửa phần đãi ngộ của con trưởng hay không? Dung túng và từ ái ông cho tam đệ, có từng cho ta một phần hay không!"
"Phái ta đi U Châu, để Ký Châu cho tam đệ, ngày sau do tam đệ kế thừa tự vị, phụ thân tự hỏi trong lòng có từng nghĩ như vậy hay không!"
Viên Hi từng bước ép sát, một câu lại một câu chất vấn Viên Thiệu.
"Hiển Dịch --!"
"Xin Đại tướng quân xưng nghịch tử!"
Viên Hi đột nhiên cất cao giọng cắt ngang Viên Thiệu, giễu cợt nói: "Đại tướng quân không phải xưa nay thích lấy nghịch tử xưng hô ta sao, vì sao lại muốn gọi tự của ta!"
Viên Thiệu sắc mặt xanh mét, chỉ vào Viên Hi, tức giận đến toàn thân đều đang run rẩy.
Viên Hi cũng không lùi bước chút nào đối diện với gã.
Viên Thiệu hít sâu một hơi, trong lòng đã mệt mỏi và chán ghét tới cực điểm, không muốn tiếp tục cùng Viên Hi tranh chấp nữa, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc trò hề này.
Gã hướng về phía sĩ tốt Hổ Tự Doanh hô to: "Đêm nay đến đây thôi! Tất cả đều buông vũ khí xuống cho bản tướng quân, ta xá cho các ngươi vô tội."
"Ai cũng không được động!" Viên Hi hét lớn một tiếng, ngăn cản động tác của sĩ tốt Hổ Tự Doanh. Hắn nhặt trường kiếm của mình lên từ trên mặt đất, lớn tiếng nói: "Phụ thân bị gian tế mê hoặc, hiện nay đã thần trí bất minh!"
"Các ngươi theo ta đến đây trừ gian, nếu như cứ như vậy buông tha kháng cự, về sau nhất định sẽ bị gian tế trả thù, cả nhà già trẻ đều phải bị liên lụy!"
"Đêm nay, nhất định phải triệt để loại trừ gian tế!"
Một ít sĩ tốt tâm trí không kiên định chuẩn bị buông vũ khí xuống, sau khi nghe được lời này của Viên Hi, từng người đều lộ ra thần sắc sợ hãi, nắm chặt lưỡi đao trong tay lần nữa.
"Càn rỡ!" Viên Thiệu nổi giận lôi đình, quát mắng: "Ở đây không có gian tế, các ngươi mau chóng buông vũ khí xuống!!"
"Ta là Đại tướng quân, ai dám phạm thượng!"
Hắn vừa dứt lời, Viên Hi liền xông lên một đao chém vào cổ gã, đánh gã ngất xỉu.
"Phụ thân!"
"Đại tướng quân!"
"Nghịch tử sao dám như thế!"
"Nghịch tử to gan!!"
Đám người Thẩm Phối vừa vội vừa giận, liên tục mở miệng mắng Viên Hi.
Viên Thượng càng là tức giận mắng: "Viên Hi ngươi thật sự là điên rồi! Sao ngươi dám ra tay với phụ thân, chẳng lẽ muốn bất hiếu hay sao? Ngươi --"
"Phốc!"
Hàn quang lóe lên, máu tươi phun tung tóe.
Dưới ánh trăng, đầu lâu Viên Thượng bay lên cao.
~~
Ba chữ cầu kim phiếu này trẫm đã nói rất nhiều lần, chẳng lẽ chư khanh nhất định phải ép trẫm đường đường là cửu ngũ chí tôn quỳ xuống mới chịu ném sao!