Chương 245 Viên Hi ngươi cũng dám đòi trẫm chức Thái úy, cút! (1)
Ngươi nói... cái gì?"
Lời của Viên Hi như sấm sét giữa trời quang, khiến Viên Thiệu trong phút chốc mất hết tinh thần, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên đất, sắc mặt trắng bệch.
"Ta nói hắn đã chết."
Viên Hi thấy Viên Thiệu thất hồn lạc phách, vô cùng khoái trá cười ha hả, "Gian tặc Viên Thượng, câu kết Phùng Kỷ, Tân Bình, Quách Đồ, ý đồ giết cha đoạt quyền, bị ta tru sát tại chỗ, treo đầu thị chúng!"
"Đáp án này, phụ thân có hài lòng không?"
Mỗi một chữ đều như một cây búa tạ, hung hăng nện lên đầu Viên Thiệu, khiến hắn cảm thấy trước mắt từng đợt tối đen, ngực cũng từng đợt đau nhói.
"Súc sinh!!"
Viên Thiệu gần như là từ kẽ răng gằn ra hai chữ này, gã run rẩy đứng thẳng người, một tay vịn bàn, một tay che ngực, ánh mắt gần như có thể giết người!
"Đó là đệ đệ của ngươi! Huyết nhục chí thân của ngươi!"
"Là cốt nhục cùng mẹ sinh ra của ngươi!"
"Ngươi làm sao có thể xuống tay được!"
Viên Thiệu gần như là gào thét phát ra câu chất vấn này.
Huynh đệ tương tàn!
Bốn chữ này giống như bốn con dao, không ngừng cắt xé nội tâm Viên Thiệu, gã thế nào cũng không nghĩ tới loại sự tình trái luân thường đạo lý này, lại có thể phát sinh ở trên người mấy đứa con trai của mình!
"Phụ thân làm được, vì sao ta làm không được?" Viên Hi không nhìn ánh mắt sắc bén của Viên Thiệu, thần sắc bình tĩnh hỏi.
"Ngươi nói bậy bạ gì đó! Ta khi nào--"
"Viên Thuật."
Hai chữ đơn giản, đem lời Viên Thiệu còn chưa nói hết nuốt trở về, khiến cho vẻ mặt gã nhất thời đờ ra.
Viên Hi ánh mắt u ám nhìn gã, mở miệng nói: "Phụ thân vì danh tiếng đại nghĩa diệt thân, tự mình xử tử Viên Thuật, chẳng lẽ không phải huynh đệ tương tàn?"
"Bất luận phụ thân tô vẽ như thế nào, che giấu như thế nào, đều không thay đổi được sự thật này. Bởi vì phụ thân ngươi giết hắn chính là vì danh tiếng, mà không phải vì đại nghĩa chó má gì hết."
"Cho nên phụ thân và ta có gì khác nhau?"
"Phụ thân lại có tư cách gì giáo huấn ta đây."
Đối mặt với phản bác bình tĩnh của Viên Hi, Viên Thiệu môi run rẩy, há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy tất cả ngôn ngữ đều là tái nhợt vô lực.
Bởi vì đây là sự thật.
Gã đã giết Viên Thuật, huynh đệ ruột thịt của mình.
Gã có thể để cho người trong thiên hạ đều tin tưởng gã là đại nghĩa diệt thân, nhưng lại không có cách nào để cho con trai của mình tin tưởng, càng không có cách nào để cho chính mình tin tưởng.
Gã không có tư cách đi giáo huấn Viên Hi.
"Cho nên..."
Thấy Viên Thiệu trầm mặc, Viên Hi tiếp tục nói: "Ta không hối hận giết Viên Thượng, bởi vì đây chính là tranh đoạt thành vương bại khấu, ta tàn nhẫn hơn so với hắn, cho nên ta sống sót."
"Phụ thân đã già rồi, chi bằng liền buông gánh nặng trên người xuống, đem vị trí nhường cho ta, như vậy mọi người đều đẹp mặt, ta sẽ chứng minh cho ông thấy năng lực của ta, chứng minh ông không có chọn sai.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
Giam cầm chung quy không phải là kế lâu dài, hắn muốn khuyên nhủ Viên Thiệu nhường vị trí Ký Châu mục cho hắn, đối ngoại công khai thừa nhận Viên Thượng ngỗ nghịch đoạt quyền, để cho hắn có thể danh chính ngôn thuận được kế vị, để cho hắn có thể thuận lý thành chương kế thừa tất cả thế lực của Viên Thiệu.
Viên Thiệu nhắm chặt hai mắt, chỉ nhẹ nhàng nói ra một chữ: "Cút."
Trong mắt Viên Hi xẹt qua một tia tiếc nuối, thở dài nói: "Thôi vậy, phụ thân cứ ở đây hảo hảo suy nghĩ đi, chúng ta có rất nhiều thời gian."
"Đừng nghĩ tới Nhan Lương tướng quân sẽ vào thành đến cứu ông, hiện nay thành Nghiệp đã giới nghiêm, cửa thành khóa chặt, không cho phép bất luận kẻ nào ra vào, tin tức cũng không truyền ra ngoài được. Hơn nữa ta dùng danh nghĩa của ông hạ đạt dụ lệnh, để cho Nhan tướng quân ở ngoài thành án binh bất động."
"Tiếp theo ta sẽ vào cung hướng Thiên tử thỉnh chức Thái úy, tiết chế binh mã, từng chút từng chút biến lực lượng của phụ thân thành của ta."
Viên Hi sớm đã làm tốt tất cả dự tính, giả như Viên Thiệu vẫn là không muốn truyền vị trí cho hắn, vậy hắn liền trực tiếp mượn danh nghĩa của gã hạ đạt dụ lệnh.
Thêm vào đó Thiên tử gia phong chức Thái úy, coi như là danh chính ngôn thuận, không cho người ngoài dị nghị.
"Chờ đã."
Ngay tại lúc Viên Hi sắp bước ra khỏi phòng, Viên Thiệu mở miệng gọi hắn lại.
"Phụ thân đổi ý rồi?"
Viên Thiệu mặt không chút thay đổi nói: "Công đánh U Châu là việc cấp bách, quyết không thể cho Công Tôn Toản có cơ hội thở dốc. Chiến sự bố trí đã sớm có kế hoạch, ngươi đi nghiên cứu với Phùng...với Thư Thụ kỹ càng."
"Trận chiến này vô cùng quan trọng, liên quan đến việc có thể thống nhất phương Bắc hay không. Ngươi tuyệt đối không thể bỏ lỡ thời cơ, phải dựa theo kế hoạch xuất binh."
Sự thật bị giam cầm đã khó có thể thay đổi, nhưng Viên Thiệu vẫn lo lắng không yên đối với chiến sự ở U Châu, Phùng Kỷ đã chết, hắn mất đi một cánh tay đắc lực, nhưng may mà còn có Thư Thụ.
"Chuyện đó để sau hãy nói."
Viên Hi vừa nghe không phải chuyện truyền vị, nhất thời mất hết hứng thú, "Ta còn cần chậm rãi nắm giữ lực lượng của phụ thân, trước khi chuyện đó xảy ra ta sẽ không xuất binh công đánh U Châu."
"Nếu như phụ thân sốt ruột liền trực tiếp truyền vị, như vậy ta tất nhiên sẽ dựa theo ý nghĩ của phụ thân, phát binh U Châu."
"Ngu xuẩn!" Viên Thiệu tức thì nổi giận: "Ngươi sao có thể vì đoạt tự vị mà ảnh hưởng đến đại cục! Thiển cận như vậy, cũng dám vọng tưởng mưu toan đại sự?"
Viên Hi căn bản không để ý tới, sải bước ra ngoài.
Viên Thiệu nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, lửa giận trên mặt dần dần biến mất, cuối cùng chỉ còn lại mệt mỏi và bi ai, còn có một tia đau khổ khắc cốt ghi tâm.
"Hiển Phủ..." Viên Thiệu khẽ gọi tự của Viên Thượng, khóe mắt có hai hàng lệ đục chảy xuống.
Ngoài cửa, gió hú thê lương.