← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 2

Một trận bóng mà người ném bóng không cho đội bạn một cơ hội ghi điểm nào không phải là cách để dẫn dụ đứa nhóc nhà bạn đến với bóng chày. Một bài học mà Gibson Vaughn đã học được đầy khó khăn, là ném từng cú ném một tới khi thành thục. Hôm nay, người ném chính của đội Nationals có khả năng kiểm soát tuyệt vời, loại hết tay đập này tới tay đập khác như những chai sữa vứt lăn lóc ở một phiên hội chợ. Trong khi đó, tay lính mới của đội Braves là kiểu tay ném với hai quả đầu cực nhanh, những đường ném bóng vận tốc lên tới hơn một trăm bốn mươi cây số giờ và rồi một quả bóng xoáy cách xa tầm đập tới mức nếu muốn với tới được, bạn sẽ phải ngã lăn ra đất.

Thường thì Gibson sẽ là một gã hạnh phúc, tắm trong ánh mặt trời tháng Tư tỏa rạng ngay chỗ đường biên thứ nhất, dõi theo cuộc đọ sức tuyệt diệu vào đầu mùa giải. Đó là lý do để những ngày Chủ nhật tồn tại. Nhưng không phải là Chủ nhật này. Riêng Chủ nhật này, anh đang mong mỏi trận đấu sẽ biến thành một cuộc đọ sức nhạt nhẽo của cả hai phía, với những quả đập ăn điểm trực tiếp. Bất cứ thứ gì khiến con gái anh thích thú với trận đấu, vì Ellie Vaughn không hẳn hứng thú với màn tiêu khiển rất Mỹ này và truyền tải những tinh tế của một cuộc song đấu giữa hai tay ném xuất sắc với một đứa trẻ bảy tuổi là điều không có trong bất cứ cuốn sách dạy làm cha mẹ nào mà anh từng đọc.

Một tay đập đầy thất vọng khác của đội Braves lững thững bước trở lại băng ghế bên ngoài sân sau khi cú đập thứ ba chỉ tới được góc trong. Cứ ném thẳng vào vùng dễ đập đi mà, Gibson thầm ước nguyện. Một thất bại có là gì so với triển vọng có được một cổ động viên suốt đời chứ? Không được hết mình vì đội lắm, nhưng anh gần như đã phải bán nội tạng để có được mấy tấm vé. Với bằng ấy tiền, anh thấy mình có quyền ích kỷ một chút.

Vợ cũ của anh, Nicole, sẽ giết anh nếu cô biết anh đã tiêu bao nhiêu tiền cho hôm nay. Anh đã tìm việc trong sáu tháng rồi, phải chi tiền trợ cấp nuôi con và tiền trả góp mua nhà, khoản tiết kiệm của anh đã gần cạn. Một nỗi lo cứ lớn dần trong anh kể từ đầu năm. Mỗi tuần trôi qua, anh có cảm giác như ai đó đã đặt một, rồi cả hai chân lên ngực anh, cho tới khi anh không còn thở nổi. Việc duy trì cuộc sống thật khó khăn, nhưng sau ngày mai mọi chuyện sẽ ổn. Hai vòng phỏng vấn rất trôi chảy và giờ anh đã nhận được một đề nghị việc làm người thật việc thật, tất nhiên còn phụ thuộc vào bài kiểm tra nói dối vào buổi sáng. Bởi anh đã nhiều lần làm bài kiểm tra nói dối trong quân đội, nó không làm anh lo lắng. Anh sẽ bắt đầu làm việc từ cuối tuần này. Làm việc thật. Tiền thật. Kiểu công việc mà anh đã trông đợi khi anh rời khỏi lực lượng thủy quân lục chiến.

Vì vậy, đúng là có thể vẫn còn hơi sớm để ăn xài phung phí, nhưng anh đã xác định là sẽ phải tằn tiệm trong vài tháng tới cho tới khi anh bắt nhịp được công việc mới. Sau đó, anh sẽ bắt đầu tìm một căn hộ mới, một căn có phòng riêng cho Ellie và có thể là một con chó. Anh rất muốn nuôi một con chó, một con chó đủ lớn để chạy bộ với anh và đủ dễ thương để Ellie có thể đùa giỡn. Gibson mỉm cười trong ánh mặt trời. Đó là một giấc mơ cho tương lai, giấc mơ mà mối thù hằn của Benjamin Lombard đã biến thành điều không thể suốt một thời gian dài. Từ ngày mai, những ngày đó sẽ qua và hôm nay là một món quà cho bản thân anh. Anh đã mong ngóng đưa Ellie tới trận đấu đầu tiên của cô bé quá lâu rồi - trận đầu tiên trong số rất nhiều ngày của cha và con gái ở sân bóng.

Anh nhìn qua Ellie, đang cựa quậy đầy sốt ruột trên ghế.

Ở đâu đó, cha anh đang cười anh.

Duke Vaughn có bốn cái thú: những bữa ăn, lái xe, bóng chày và nghe tường thuật bóng chày khi đang lái xe đi ăn. Lúc Gibson ở tuổi Ellie bây giờ, Duke đã chở anh về thường xuyên giữa Charlottesville và DC, nơi Duke làm chánh văn phòng cho Benjamin Lombard, khi đó là thượng nghị sĩ. Nghe tin tức đội Orioles trên đài phát thanh là phần giải trí chính trong những chuyến đi đó. Với cái tôi bảy tuổi của Gibson, đó là một trải nghiệm tẻ nhạt, vô vị - nghe một thứ ta không thể nhìn thấy. Có ích gì chứ? Và tất nhiên còn có màn phải nghe cha anh giảng giải về lịch sử môn bóng chày nữa.

“El, con có biết là DC từng có một đội bóng chày tên là Senators không?”

Ellie cố nén một cái ngáp dài.

Sẽ chẳng ai có ý kiến gì khi người đàn ông nhà Vaughn này lại học được gì mới.

Gibson ước gì cha anh có thể ở đây; Duke luôn giỏi nghĩ ra những trò chơi và cuộc thi ngờ nghệch và đám trẻ con luôn yêu mến ông. Chính Gibson cũng thích những trò đó. Kể từ khi biết sự thật về cái chết của cha mình năm ngoái, anh đã trở thành một nhà máy của những hoài niệm. Thật hay khi có thể nghĩ về cha mà không bị nhấn chìm trong những ký ức cay đắng, nhưng anh hẳn cũng phải mệt mỏi vì đắm mình trong quá nhiều ảo mộng. Dù cho mọi chuyện có thể tốt đẹp hơn thế nào đi nữa, thì Duke Vaughn vẫn không còn.

Không hẳn là Ellie thấy chán. Cô bé là kiểu nhóc tì luôn tìm ra cách tự tiêu khiển. Anh ngưỡng mộ điều đó ở con gái mình. Nhưng sẽ thật hay nếu điều đấy liên quan tới bóng chày. Cô bé đã nhanh chóng kết bạn với hai cậu nhóc cỡ tuổi cô ở cùng hàng ghế. Ba đứa trẻ đã nghĩ ra một trò chơi mà luật chơi rối rắm tới mức mấy ông bố không thể nào theo kịp, nhưng đã dẫn tới rất nhiều tiếng thì thầm đầy mưu toan và những tiếng cười khúc khích.

Cho tới giờ, điểm nhấn trong ngày là sự kiện Cuộc đua của các tổng thống. Là một sự kiện chính trong các trận đấu của đội Nationals kể từ khi đội chuyển tới DC từ Montreal, đó là một màn quảng cáo có năm người đội những chiếc đầu giả khổng lồ, hình ảnh hoạt hình của các tổng thống và chạy thi với nhau. Trong lượt đấu thứ tư, George Washington, Abraham Lincoln, Thomas Jefferson, Teddy Roosevelt và William Taft đã chạy từ giữa sân ra cột gôn thứ nhất. Một trò tếu táo. Đã nhiều năm rồi, một chuyện đùa nội bộ là Teddy Roosevelt chưa bao giờ thắng. Teddy cuối cùng đã phá vỡ chuỗi không thắng của ông để ăn mừng việc đội nhà giành suất tham gia các trận loại trực tiếp vào năm 2012. Kể từ đó, tay Kỵ sĩ Gan dạ thỉnh thoảng cũng thắng, nhưng phần lớn là Washington, Jefferson, Taft và Lincoln sẽ vào hùa để đánh bại ông.

Ellie không biết điều đó. Nên vào đầu cuộc đua, cô bé đã lần ra cạnh sân để cổ vũ Teddy - vị tổng thống mà cô bé thích nhất vì cô bé đã đóng vai ông trong một cuộc thi ở trường. Mọi chuyện có vẻ tốt đẹp và người Ellie cổ vũ dẫn đầu suốt cuộc đua. Cô bé cứ nhấp nhổm, những tiếng la hét vui tươi của cô vang bên tai Gibson. Nhưng trong chín mét cuối cùng, Lincoln ngáng ngã Teddy và George Washington về nhất.

Ellie lại nản chí và ngồi phịch xuống ghế. “Bố, ông kia ăn gian!”

“Chỉ là cuộc đua chơi thôi, El.”

“Ông kia ăn gian. Con ghét ông ấy. Abraham Lincoln là đồ ăn gian.”

“Jefferson Davis cũng nói y như vậy,” một ông bố nói tỉnh bơ.

“Cuộc đua rất gay cấn,” Gibson nói. “Có lẽ lần tới Teddy sẽ thắng.”

Cô bé vui hơn hẳn khi nghe vậy. “Chúng ta có thể quay lại lần sau không bố? Đi mà?”

Gibson giả vờ nghĩ ngợi, nhấm nháp khoảnh khắc đó.

“Đi mà bố,” cô bé van nài và nở một nụ cười quá cỡ, dễ thương nhất hệ mặt trời.

“Bố nghĩ là có thể được đấy.”

Ellie ré lên và vòng đôi tay ôm lấy anh. Anh ôm lại cô bé, trong phút chốc phớt lờ việc anh đã thao túng sự háo hức của cô bé. Mình vừa thao túng cảm xúc của chính con mình, anh nghĩ. Không hay tí nào, đồ khôn lỏi. Nhưng anh không quan tâm. Anh cần cái ôm đó. Anh đã bắt đầu nghi ngờ về việc anh sẽ trở thành một người cha kiểu gì. Cái nếp làm cha từ xa này cảm giác thật giả tạo. Làm cha không thể chỉ theo thời khóa biểu, dù thỏa thuận nuôi con có nói gì đi nữa. Làm cha mẹ là phải từng ngày một. Không phải ở những trận bóng chày và các sự kiện đặc biệt vào cuối tuần, cách tuần, thế này. Anh sợ rằng Ellie đang bắt đầu nhìn nhận anh như thế. Một người thỉnh thoảng xuất hiện và dẫn cô bé đi các nơi và lừa cô bé ôm anh. Anh cần tìm được một mối quan hệ vững chắc với con gái. Sớm thôi. Còn lúc này, Ellie đang rộng lượng. Nếu anh không tìm ra cách, cả phần đời còn lại của anh sẽ là từ bên ngoài nhìn vào cuộc đời của cô bé.

“Muốn bố dạy con cách theo dõi tỉ số không?” Anh hỏi, giơ tấm bảng tỉ số lên đầy cám dỗ.

“Con phải đi nhà vệ sinh.”

“Được, có lẽ để sau.”

Ellie nhún vai không hào hứng lắm.

Gibson dẫn con gái qua đám đông khán giả, ngang vài xe bán đồ ăn. Anh đang thấy đói. Có một xe Ben’s Chili Bowl ở phía cột gôn thứ ba. Nhưng nếu anh gọi một cái bánh mì kẹp xúc xích cháy cạnh, Ellie sẽ muốn một cái và một cái bánh mì xúc xích cay lúc này là quá sức với cô bé. Anh yêu cô bé, nhưng ăn một quả táo thôi nó cũng có thể gây ra cả một đống lộn xộn.

Họ tìm ra phòng vệ sinh nữ; hàng người chờ đợi kéo dài gần tới tận cửa.

“Bố sẽ ở ngay đây,” anh nói.

“Dạ.”

“Một mình con ổn cả chứ?”

Cô con gái bảy tuổi của anh đảo mắt với anh. “Con không sao mà, bố.”

Anh cười khúc khích và đi qua đám đông tìm một chỗ đứng, dựa lưng vào bức tường bê-tông và dõi theo cô bé. Anh thấy bất an khi Ellie ra khỏi tầm nhìn của anh; anh không muốn chăm bẵm quá mức, nhưng cũng không thèm quan tâm trời đất gì miễn là anh biết chắc nó an toàn. Mọi chuyện đã tồi tệ hơn trong sáu tháng qua và anh sợ là chứng hoang tưởng của anh sẽ càng thêm nghiêm trọng khi Ellie lớn hơn. Khi cô bé gần hơn với cái tuổi mà Suzanne Lombard đã mất tích.

Gibson nhấc chiếc mũ lưỡi trai đã cũ sờn của đội bóng chày Philadelphia Phillies khỏi đầu, tay kia vuốt qua mái tóc trước trán và đội lại chiếc mũ. Chiếc mũ nhìn thật đáng yêu, nhưng những vết sờn rách cùng thời gian thì lại không dễ thương tí nào. Đó là chiếc mũ của Suzanne và Gibson đội nó để nhớ đến cô. Nếu anh có học được điều gì trong năm vừa rồi khi điều tra vụ mất tích của cô, thì đó là việc bảo vệ con cái tuyệt đối không bao dung và chấp nhận bất kỳ sai sót nào.

“Xin lỗi anh, anh Vaughn. Tôi có thể trao đổi với anh vài lời được không?”

Một người đàn ông mảnh khảnh, mặc áo phông có cổ màu hồng và quần ka-ki bước vào tầm nhìn của Gibson. Một trong những người đàn ông đã trải qua cả cuộc đời theo cách nào đấy mà không phát triển một cơ bắp nào cả và nhìn như thể người anh ta làm từ kẹo dẻo. Gibson nhìn anh ta một lượt. Giày xuồng - có. Thắt lưng có hình cá voi - có. Một cặp kính hiệu Ray-Ban tối cần thiết treo ở cổ áo hình chữ V - có. Nửa đàn ông, nửa hồng hạc. Gibson bước một bước sang bên trái để vẫn nhìn thấy nhà vệ sinh.

“Tôi giúp gì được cho anh?” Gibson hỏi, không che giấu sự khó chịu.

“Anh Vaughn, tôi là Christopher Birk. Tôi hy vọng anh dành chút thời gian.” Chim hồng hạc khoảng hơn ba mươi, dù mái tóc vàng mỏng của anh ta gần như đã đầu hàng số phận và chấp nhận nằm lại sàn nhà hiệu cắt tóc.

“Anh có nghiêm túc không đấy? Tôi đang xem trận bóng với con.”

“Tôi biết và tôi chân thành xin lỗi vì sự đường đột. Nhưng tôi không đợi được.”

“Anh có biết là có thư điện tử không? Thứ đó ngày nay khá nhanh đấy. Nhanh hơn là theo đuôi một người tới một trận bóng chày.”

“Chúng tôi muốn việc này không để lại trong hồ sơ.”

Gibson liếc xéo người đàn ông. “Giờ thì tôi thực sự không có hứng thú. Xem trận đấu vui nhé.”

Một người thứ hai bước lên một cách hung hăng chen vào cuộc đối thoại. Gibson đã nhìn thấy gã trước đó nhưng không kết nối hai người đàn ông trong đám đông lộn xộn, vì ngoài việc cùng là người da trắng, họ khác nhau hoàn toàn. Gã thứ hai thấp hơn gần năm phân, nhưng trông rất cứng rắn, còn Chim hồng hạc thì ẽo ợt, khinh khỉnh hòa nhã. Gã nhìn nhanh và mạnh mẽ - một đấu sĩ. DNA của gã thiếu gen để mọc cho ra một bộ râu, nhưng không nản lòng, gã để một bộ râu lưa thưa khiến trông thật ngổ ngáo, hoang dại. Một hình xăm xoáy tít hiện ra từ chiếc áo phông đen của gã, chạy lên tới cổ và biến mất đằng sau tai trái. Gã nhìn như mảnh vỡ từ một chiếc ly thủy tinh bị đập vụn, mảnh vỡ mà bạn đã bỏ sót sau khi quét dọn và rồi chỉ tìm thấy sau khi giẫm lên nó bằng chân trần trong bóng tối. Không phải là kiểu người Gibson muốn ở gần Ellie và anh hy vọng sẽ xong việc với hai gã này trước khi con bé xong việc của nó trong nhà vệ sinh.

“Cứ đưa gã khốn này phong bì đó đi,” Thủy Tinh Vỡ nói.

“Để tôi xử lý.”

“Thì xử lý đi.”

“Tôi sẽ xử lý nếu anh để cho tôi yên.”

Thủy Tinh Vỡ lắc đầu và trợn mắt nhưng không nói gì nữa. Chim hồng hạc giả vờ không để ý và quay sang Gibson.

“Anh hãy xem qua nhé? Tôi nghĩ thứ này sẽ làm rõ mọi chuyện.”

Gibson nhìn chiếc phong bì trên tay Chim hồng hạc. “Cái gì đây?”

“Một đề nghị…”

“Không quan tâm.”

“Thì cứ đọc đi,” Thủy Tinh Vỡ nói.

“Anh là ai? Thư ký của anh này hả?”

Thủy Tinh Vỡ nhìn trừng trừng vào mắt anh, đầu nghiêng sang phải, cánh tay vồng lên, cố tỏ ra to lớn như những người nhỏ bé vẫn làm trước lúc đánh nhau. “Phải, tao là thư ký của nó, thằng khốn. Giờ đọc đi trước khi tao nhét nó vào miệng mày.”

Gibson cá là gã này từng ngồi tù. Nhưng không phải là chuyện gì lớn. Đủ để được liệt vào những vụ khó, nhưng không đủ để được bọn trong tù tôn trọng. Gã đã phải đánh nhau để có được điều đó. Gibson biết kiểu người này, biết họ khi ở trong tù và ở thủy quân lục chiến. Những gã đàn-ông-trẻ-nít với cơn giận sôi sục của một người không có gì để chứng tỏ ngoại trừ việc họ đếch quan tâm tới mọi thứ như thế nào. Như thể việc không quan tâm bản thân nó là một thành tựu vậy.

“Từ từ thôi,” Chim Hồng Hạc nói với cộng sự.

“Anh ngồi tù ở đâu?” Gibson hỏi Thủy Tinh Vỡ.

“Buckingham,” gã đáp với sự tự hào như thể một người giới thiệu nơi mình đã tốt nghiệp đại học.

Ánh mắt của Gibson hướng về cửa nhà vệ sinh, nhưng Ellie vẫn chưa xuất hiện. Tốt.

Buckingham là nhà tù cấp độ ba ở tây Richmond. Không phải là một nơi tốt lành và giờ anh thực sự không muốn con gái mình ở gần những gã này. Khi phiên xét xử anh có vẻ như sẽ kết thúc với việc buộc tội, Gibson đã dành thời gian để nghiên cứu về những nhà tù ở Virginia. Để tìm cái tên cho những cơn ác mộng ngập tràn trong anh vào cái đêm ở trong tù chẳng có ích gì.

Chim hồng hạc giơ chiếc phong bì ra cho Gibson. “Xin cảm phiền.”

Gibson nhìn thẳng vào mắt từng gã trước khi chụp lấy nó. Không phải vì anh quan tâm tới những gì nó viết; họ đã đi theo anh tới một trận bóng chày và anh muốn biết tại sao. Anh liếc xuống chiếc phong bì màu xanh nhạt và cảm thấy khó chịu. Anh có một chồng phong bì đúng như thế này cột bằng dây chun dày ở căn hộ của anh. Đã bảy hay tám năm kể từ khi chiếc phong bì cuối cùng tới nhà anh, nhưng anh vẫn sẽ nhận ra những chữ lồng đó ở bất cứ đâu: “HBD” - chữ B lớn gấp hai lần các chữ cái khác. Gibson trượt tờ giấy trong phong bì ra và đọc được trên đó những chữ viết tay quen thuộc, hoa mỹ. Cuối tờ giấy ký tên Hammond Birk.

Gibson liếc lên hai gã đàn ông.

“Anh nói tên anh là gì?”

“Christopher Birk,” Chim hồng hạc nói.

“Con trai hả?”

Thủy Tinh Vỡ nhếch mép với câu hỏi đó.

“Cháu trai,” Chim hồng hạc trả lời.

Ellie chạy tới và ôm lấy tay cha. “Cha, con đói.”

“Đợi bố một chút, El. Con ra kia chọn một cái mũ đi nhé?” Anh chỉ về quầy bán hàng gần đó. “Cha tới ngay.” Gibson quay sang Christopher Birk. “Ở đâu?”

“Phía sau lá thư.” Gibson lật nó ra sau. Đó là một địa chỉ gần Charlottesville.

“Mai anh tới được không?” Birk hỏi. “Chuyện này nhạy cảm về mặt thời gian.”

Gibson lắc đầu. “Mai tôi bận.”

“Bận gì?” Thủy Tinh Vỡ hỏi.

“Chuyện đếch liên quan đến anh.”

Thủy Tinh Vỡ bước lên, nhưng Birk đặt tay lên vai chặn gã lại. “Ngài thẩm phán sẽ rất biết ơn,” anh ta nói với Gibson.

Gibson biết anh nên nói không. Toàn bộ cảm giác về chuyện này đều không tốt, nhưng anh cũng biết rằng từ chối không phải là một lựa chọn. Có những món nợ mà ta phải trả khi tới hạn. Anh sẽ có vài ngày sau khi anh vượt qua bài kiểm tra nói dối trước khi công việc bắt đầu; anh sẽ lái xe xuống Charlottesville và nói chuyện với Hammond Birk. Xem xem ông muốn gì. Ít ra thì anh nợ ông từng đấy.

“Có thể tôi xuống được vào thứ Ba?” Gibson nói, nêu một câu hỏi, chứ không phải một lời hứa, dù đó chính xác là một lời hứa.

“Như vậy thật tuyệt. Cảm ơn anh.”

“Có thể.”

“Con bé dễ thương đó,” Thủy Tinh Vỡ nói.

Giờ tới lượt Gibson nhìn gã trừng trừng. “Đừng. Tôi chỉ nói với anh một lần này thôi.”

Thủy Tinh Vỡ cười lớn. “Sao? Mày định kiếm chuyện ở đây trước những người tử tế này hả?”

“Phải. Ngay ở đây nếu anh lại nói tới con tôi lần nữa.”

Thủy Tinh Vỡ cử động hàm nhưng không tạo thành tiếng, thử xem nên nói gì, nhưng rồi mỉm cười. “Thoải mái đi, ông bố. Tao chỉ nói thế thôi.”

“Bảo anh ta tránh xa tôi ra,” Gibson nói với Birk.

“Tất nhiên. Cảm ơn anh đã dành thời gian.” Birk cố kéo bạn đồng hành của anh ta đi, nhưng Thủy Tinh Vỡ ngoái lại nhìn Gibson.

“Hẹn gặp lại vào thứ Ba nhé.”

Gibson đứng lẫn vào đám đông, dõi theo cho tới khi họ khuất dạng. Hammond Birk . Sau bằng ấy năm trời, ông ta có thể muốn gì chứ? Chắc chắn là không phải để ôn lại chuyện xưa. Tâm trạng vui vẻ của Gibson giờ đã biến mất. Anh đi xem xem Ellie đã chọn được mũ chưa, bỗng nhiên thấy khó chịu với biểu tượng chiếc mũ. Có lẽ con bé sẽ muốn một chiếc áo phông thi đấu thay vì mũ.