← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 3

Khu văn phòng của Dịch vụ Việc làm và kiểm tra nói dối Veritas nằm trên tầng ba của một tòa nhà văn phòng không có gì nổi bật ở Ashburn, Virginia. Veritas là một trong hơn ba mươi công ty tư nhân có hợp đồng với Văn phòng Quản trị Nhân sự để tiến hành các thủ tục xác nhận lý lịch an ninh cấp liên bang. Tình báo đang là một ngành tăng trưởng ở Bắc Virginia.

Gibson tới sớm và liên hệ với nhân viên lễ tân - một người phụ nữ buồn tẻ và lịch thiệp, người yêu cầu bằng lái xe của anh và hướng dẫn anh vào ngồi trong một phòng chờ buồn tẻ, lịch thiệp. Những bức tranh trừu tượng uốn lượn của thứ nghệ thuật văn phòng lặng lẽ trang trí cho các bức tường.

Nó cho cảm giác như văn phòng của một bác sĩ và không ai có vẻ thực sự hạnh phúc ở đây cả. Anh ngồi bên cạnh một người đàn ông bồn chồn đang nhấm nháp cà phê. Sẽ tốt hơn với anh ta nếu bình thường anh cũng uống lượng cà phê như thế - một lượng caffeine khác thường có thể làm máy phát hiện nói dối bị loạn và có thể dẫn đến một cuộc kiểm tra lại. Và ta sẽ không muốn điều đó - một cuộc kiểm tra đầy đủ mất tám tiếng mới xong.

Không, cảm ơn và không, cảm ơn rất nhiều. Gibson đã trải qua nhiều cuộc kiểm tra nói dối trong quân đội nên anh biết quá rõ việc này. Một lần là quá đủ rồi. Để chắc ăn, Gibson xem lại giấy tờ của anh, đảm bảo rằng tất cả đã đúng trật tự - tập hồ sơ gồm sáu mươi ba trang với những tệp đính kèm bao phủ toàn bộ cuộc đời anh. Phần lớn cuộc đời anh.

Trong tập hồ sơ không có chỗ nào đề cập tới cái tên Suzanne Lombard, vai trò của anh trong cái chết của cha cô, Phó Tổng thống Benjamin Lombard, hay những lời hứa của anh với mẹ của Suzanne, Grace Lombard. Sau cái chết của Lombard ở Atlanta, anh và Grace đã nhất trí là sẽ an toàn hơn nếu họ cắt đứt liên lạc, trừ tình huống khẩn cấp. Không ai được biết câu chuyện thật đằng sau những gì xảy ra ở Atlanta. Nên hồ sơ của anh bỏ qua tính chất thật sự của công việc tư vấn mà anh thực hiện cho Tập đoàn Tư vấn Abe, chỉ nói rằng anh giúp họ xác định những điểm yếu trong hệ thống mạng lưới. Về mặt kỹ thuật vẫn đúng và hy vọng điều đó không khiến người kiểm tra có lý do để nêu những câu hỏi cụ thể.

Tập hồ sơ của anh nêu tên Jenn Charles là sếp anh ở Tập đoàn Tư vấn Abe. Điều đó cũng đúng về mặt kỹ thuật, dù cô ấy có lẽ sẽ mô tả mối quan hệ làm việc của họ với nhiều màu sắc hơn. Không ai kiểm tra được điều đó, bởi Tập đoàn Tư vấn Abe đã biến mất sau một đêm và chủ nhân kiêm người sáng lập của nó, George Abe, đã mất tích kể từ tháng 8. Jenn Charles đã đi tìm ông ta từ sau vụ Atlanta và Gibson không nghe tin tức gì về cô kể từ đó. Anh tiếc vì đã để cô đi một mình. Để cô đi… như thể anh có thể ngăn được cô vậy. Dẫu vậy, anh lẽ ra nên cố gắng hơn để thuyết phục cô không tham gia vụ đó. Đấy đơn giản là một quãng thời gian lạ lùng ngay sau những gì xảy ra ở Atlanta và Gibson, Jenn và Hendricks đã rời bỏ nhau trên hành trình của mỗi người.

Dan Hendricks quay lại California, nơi anh sống lặng lẽ và dạy lái xe chiến thuật. Gibson liên lạc với anh hai tuần một lần, nhưng Hendricks không biết gì nhiều hơn anh. Giả sử Jenn và George vẫn còn sống, họ đều đã lặn mất tăm. Gibson giỏi việc tìm kiếm những thứ mà người ta muốn che giấu và anh đã chẳng tìm được gì mấy. Jenn vốn là một cựu nhân viên CIA. Nếu cô không muốn bị tìm thấy, sẽ không ai có thể tìm thấy cô. Bất chấp, anh vẫn tiếp tục tìm. Nó khiến anh bức bối, chứ không chỉ cảm giác tội lỗi. Anh cũng nhớ cô nữa. Điều đó quả là không ngờ. Họ có lẽ sẽ không là bạn bè nếu gặp nhau trong những hoàn cảnh khác. Bây giờ có thể họ cũng không phải bạn bè, nhưng họ đã trải qua nhiều việc và gặp lại cô sẽ là một chuyện tốt.

Lơ đễnh, Gibson lùa ngón tay vào bộ râu của anh, chạm vào vết sẹo trên cổ chạy từ tai này sang tai kia. Một kỷ niệm từ cuộc điều tra của anh với sự kiện Suzanne Lombard biến mất. Đó là một vết sẹo xấu xí. Một dấu vết anh không bao giờ muốn Ellie thấy. Anh sẽ nói gì với cô bé về nó đây? Anh đã để râu để che nó đi, nhưng những ngón tay của anh vẫn đi tìm nó khi anh lơ đễnh hay nghĩ ngợi lung tung, ngón tay lướt tới lui theo chiều dài vết sẹo. Anh chợt nhận ra mình đang làm thế và bỏ tay ra.

Cánh cửa không có biển hiệu ở cuối khu vực tiếp tân mở ra; một người phụ nữ bước vào phòng và đọc tên anh trên một tấm kẹp giấy. Cô bắt tay anh đúng kiểu công việc và giới thiệu cô là Amanda Gabir. Anh đưa giấy tờ của anh cho cô và cô kiểm tra bằng lái xe của anh trước khi dẫn anh xuống một hành lang vào phòng kiểm tra nói dối. Cô hướng dẫn qua với anh quy trình khi cô đeo dây đo huyết áp quanh bắp tay anh, đặt một máy ghi hoạt động phổi quanh ngực để đo hơi thở và đưa những điện kế vào ngón tay để đo hoạt động điện. Anh phải công nhận, cô làm mọi thứ như thể cô đang đo anh để may đồ vét, nhưng cảm giác không gì khác một con vật trong phòng thí nghiệm.

“Anh thấy thoải mái chưa?” Cô hỏi.

“Câu này có trong phần kiểm tra không?”

Cô cười dửng dưng với câu nói đùa và vỗ vai anh, nó không giúp anh thấy thoải mái hơn. Anh cảm thấy thông cảm với những con lợn sữa, tuyệt vọng vì bị gắn chặt vào những cái khay mổ. Hãy làm tệ nhất , anh nghĩ và thay đổi tư thế, tìm kiếm một vị trí ít đau đớn hơn trên chiếc ghế kim loại lưng thẳng đứng mà anh sẽ phải ngồi phần lớn ngày hôm đó. Tất cả vì một công việc anh không biết gì về nó. Nhưng đó là cách mà SCI tuyệt mật vận hành.

SCI, hay kiểm soát thông tin nhạy cảm, là một hệ thống điều khiển “phân tán” những người làm việc trong đó, đảm bảo không ai được tiếp cận toàn bộ một dự án. Một nhân viên sẽ được phân công phát triển một tiểu hệ thống cụ thể trong khi không biết gì về quy mô đầy đủ của cả trò chơi lớn. Trên lý thuyết, nó khiến việc làm gián điệp khó hơn nhiều. Nó cũng có nghĩa là Gibson không biết gì khi xin phỏng vấn cho công việc và sẽ không biết bản chất chính xác của công việc tới khi anh được chấp thuận về mặt an ninh. Chỉ khi đó anh mới được thông báo chính thức. Không quan trọng. Năm phút sau khi cuộc phỏng vấn bắt đầu, anh đã có khái niệm cơ bản về công việc này đơn giản dựa trên những giả thuyết mà họ nêu ra với anh. Người đã chiêu mộ anh làm công việc này, Nick Finelli, đã cảnh báo anh là mọi chuyện sẽ như thế.

“Hãy đi phỏng vấn,” Nick khuyên. “Tin tôi đi, anh sẽ muốn làm việc này.”

Nick Finelli là một người bạn từ những ngày anh còn ở Đơn vị Hỗ trợ Tình báo – ISA, hay đơn vị, như họ vẫn trìu mến gọi nó, là phiên bản CIA của quân đội và hỗ trợ chiến thuật cho Bộ Chỉ huy các chiến dịch đặc biệt của quân đội, nhất là Delta và DEVGRU. Phục vụ ở đơn vị khiến bạn hết sức hấp dẫn với các đơn vị an ninh tư nhân và sau khi Nick rời nơi đó, anh ngay lập tức kiếm được việc với Công ty trách nhiệm hữu hạn Spectrum Protection, vốn chuyên về hệ thống máy tính và an ninh mạng. Đúng kiểu công ty mà Gibson nghĩ anh sẽ xếp hàng xin việc khi anh rời thủy quân lục chiến.

Đơn vị lẽ ra phải mở ra những cánh cửa vào lĩnh vực tư nhân. Gibson từng là một ngôi sao trong đơn vị của anh. Nhưng cho dù có cánh cửa nào mở ra thì Phó Tổng thống Benjamin Lombard đã đóng sầm chúng lại. Lombard không hề nương tay khi Gibson đột nhập máy tính của ông và chuyển các thư mục và thư điện tử của ông cho tờ Washington Post. Việc Gibson mới mười sáu tuổi lúc bấy giờ là không ý nghĩa gì, hay việc anh đã phục vụ đất nước thật vinh quang cũng vậy. Khi Gibson rời thủy quân lục chiến, anh đã nhận được bài học về việc nằm trong danh sách đen của phó tổng thống có nghĩa thế nào với sự nghiệp.

Đó là những năm thật khó khăn và anh phải lùng sục khắp nơi để tìm việc làm. Điều đó đã khiến anh phải trả giá bằng cuộc hôn nhân và suýt nữa thì là cả căn nhà trong mơ mà anh dự tính dành cho gia đình. Mua nhà ở thời kỳ cao điểm của thị trường trước cuộc sụp đổ tài chính, căn nhà suýt thì bị phát mãi trong vài năm. Mất căn nhà là một cơn ác mộng với Gibson. Anh có thể không bao giờ sống ở đó nữa, nhưng không gì quan trọng với anh hơn việc con gái anh lớn lên ở đó. Nó an toàn. Trường học tốt. Sân sau đẹp đẽ với một tán cây du. Gibson mỉm cười. Cuối cùng nó cũng đã ở trong tầm với. Với Lombard giờ đã biến mất và một việc làm ở Spectrum Protection sắp tới, lần đầu tiên kể từ khi anh rời thủy quân lục chiến, anh có thể nhìn thấy một tương lai mà tuổi thơ của Ellie ở số 53 đường Mulberry Court được bảo đảm.

Có lẽ điều đó giải thích tại sao mọi thứ bắt đầu diễn biến tồi tệ đi từ đó.

Cuộc kiểm tra nói dối diễn ra suôn sẻ tới giờ thứ ba. Gibson bắt đầu mong ngóng giờ nghỉ ăn trưa. Những câu hỏi của cô Gabir tuôn ra đều đặn, được ngắt câu bởi những lần trả lời có và không ngắt ngang của anh và cô thỉnh thoảng dừng lại để gõ một ghi chú, còn ngoài ra thì họ tiến triển rất tốt cho tới khi có tiếng gõ cửa. Amanda Gabir xin lỗi và bước ra hành lang. Khi cô trở lại, Gibson thấy hai người bảo vệ đằng sau cô.

“Có chuyện gì vậy?” Anh hỏi.

“Tôi xin lỗi. Cuộc kiểm tra nói dối đã kết thúc.”

“Sao? Ai kết thúc nó?”

Cô không trả lời nhưng bắt đầu gỡ các thiết bị khỏi người anh.

“Là ai?” Anh nói, cao giọng.

Một người bảo vệ bước vào phòng. “Thưa ông, xin hạ giọng một chút.”

Anh coi đó là một đề nghị anh hãy hét lên. “Ai?”

“Theo yêu cầu của Spectrum Protection,” Amanda Gabir nói. “Tôi xin lỗi. Tôi không biết tại sao. Xin đừng hỏi tôi thêm câu hỏi nào nữa.”

Không chịu ngồi yên và được gỡ thiết bị ra như một đứa trẻ chơi trò chơi cảm giác mạnh, Gibson giật dây đo huyết áp và ném xuống đất.

“Bình tĩnh nào, anh bạn,” tay bảo vệ nói.

Gibson quyết định không bình tĩnh và tới lúc anh bị xô vào một hành lang phụ, họ không còn là bạn bè nữa.

“Bỏ tôi ra,” anh hét lên với hành lang trống không khi cánh cửa đóng sầm lại.

Giao thông trên đường là một bãi lầy điển hình ở Bắc Virginia. Mất bốn mươi lăm phút để lái hai lăm cây số tới khu văn phòng của Nick Finelli ở Spectrum Protection. Bảo vệ đang đợi anh. Năm người cả thảy. Những người vạm vỡ mặc những chiếc áo gió giống nhau. Họ thấy anh tới và tạo thành một bức tường; Gibson thậm chí không qua được cửa trước. Anh làm toáng lên và họ để anh nổi giận một lát. Anh nhầm lẫn sự kềm chế của họ với sự rụt rè và lao vào cửa. Họ ném anh xuống đất và dọa gọi cảnh sát.

“Về nhà đi,” người lớn tuổi nhất trong năm người nói. “Anh đã có một ngày tồi tệ. Anh có muốn kết lại bằng một buổi tối trong tù không?”

Gibson phủi bụi trên người và nghĩ xem anh có muốn thế không. Anh biết anh không suy nghĩ được mạch lạc cho lắm, nhưng anh đang ở trong một trạng thái mà không phải cứ hiểu được là làm được.

“Giờ sao đây, anh bạn?” Tay bảo vệ hỏi.

Điều đó khiến Gibson bật cười. “Sao hôm nay ai cũng là bạn tôi thế nhỉ.”

“Tôi đang cố đây, nhưng anh cần về nhà. Ở đây không có gì cho anh cả.”

Thật hết sức rõ ràng. Gibson bước trở ra đường và quay lại trừng trừng nhìn tòa nhà. Liệu Nick Finelli có đang nhìn anh không? Phải chăng anh ta cảm thấy mình là một người quan trọng và đang lẩn trốn trong văn phòng của anh ta? Gibson đã bao nhiêu lần cứu mạng anh ta? Sửa lỗi cho phần bảo mật như trẻ con của anh ta? Anh gọi số của Nick. Điện thoại reo tới khi cuộc gọi chuyển sang chế độ hộp thư thoại. Gibson gác máy và gọi lại lần nữa. Lần thứ tư, điện thoại chỉ reo một lần và một tin nhắn ghi sẵn nói với anh rằng số anh đang gọi không hoạt động. Nick đã chặn số của anh thay vì giải thích. Vậy là mọi chuyện sẽ như thế đó. Rồi họ sẽ thấy.

Chiếc Lexus màu trắng của Nick Finelli dừng lại ở lối lái xe lên nhà trước bảy giờ tối hôm đó một chút. Đó là một căn nhà lớn, hiện đại ở một khu dân cư tại Fairfax. Lớn hơn gấp rưỡi so với căn nhà của vợ cũ Gibson. Đồ chơi vung vãi trên khoảng sân trước rộng rãi và Gibson theo dõi Nick dọn dẹp. Anh đã có một thời gian để nghỉ ngơi, bình tâm lại và sự thôi thúc muốn cho Nick một trận giờ đã không còn. Dù có chuyện gì xảy ra, thì đó không phải là do Nick.

Gibson băng qua đường và gọi lớn.

Nick không có vẻ vui khi thấy anh. Bạn cũ của anh cởi cúc áo khoác ngoài và quay người sang phải để tránh Gibson. “Anh làm gì vậy?”

“Tôi đã cố nói chuyện với anh ở văn phòng, nhưng năm gã thư ký của anh nói anh đang họp.”

“Anh không được tới đây.”

Gibson nhìn xuống đất để xác nhận. “Thế nhưng tôi đang ở đây rồi.”

Một chiếc xe chạy qua và Nick dõi theo cho tới khi nó khuất dạng. “Tôi không thể nói chuyện với anh. Anh có biết tôi sẽ gặp bao nhiêu rắc rối không? Anh biết là tôi cũng có một gia đình mà.”

“Thì sao? Anh biết chuyện này khiến tôi rơi vào tình thế thế như nào mà.”

Nick đặt tay lên hông và gật đầu rầu rĩ.

“Tại sao họ lại ngưng cuộc kiểm tra nói dối?”

“Tôi không biết.”

“Đừng nói dối tôi.”

“Tôi không biết. Họ không muốn tôi biết.”

“Ai?”

“Là sếp của tôi. Sếp của ông ấy. Chúa ơi, là đích thân ngài chủ tịch đã gọi đấy.”

“Và chuyện đó là khác thường?”

“Anh có nghiêm túc không vậy? Sếp tôi có sáu vị sếp nữa rồi mới đến CEO. Ông ấy chưa bao giờ ở cùng tầng với CEO. Nên phải, khác thường đến quái đản.”

“Anh nghĩ chuyện gì đã xảy ra?”

Finelli nhìn dọc con đường. “Tất cả những gì tôi biết là tôi vào phòng sếp của tôi. Chúng tôi đang nói chuyện thì điện thoại reo. Ông ấy trả lời và ngồi thẳng người đờ ra như một bóng ma. Mặt trắng bệch.”

“Và?”

“Ngừng mọi liên lạc. Đó là mệnh lệnh ban xuống.”

“Với tôi hả?”

Nick Finelli gật đầu. “Tôi không biết anh dính vào chuyện gì, nhưng để CEO đích thân gọi xuống và chặn quy trình tuyển dụng thông thường lại ư? Chúa ơi, tôi chưa bao giờ nghe chuyện gì như thế.”

“Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?” Gibson hỏi mà không nhắm vào ai cả. Lombard đã chết rồi. Danh sách đen lẽ ra phải là chuyện quá khứ rồi chứ.

“Tôi không biết, nhưng anh là chất độc hạt nhân. Chúng tôi không được chạm vào anh. Tôi cho là sẽ không ai dám đâu, dù cho chuyện này có là gì.”

“Tìm hiểu giúp tôi đi.”

“Không làm được đâu, ông bạn.”

“Anh nợ tôi,” Gibson. “Anh biết là anh nợ tôi.”

“Phải, tôi có nợ anh. Nhưng có một lằn ranh, Vaughn và anh đứng ngay trước lằn ranh đó,” Nick nói và làm cử chỉ về phía căn nhà anh và gia đình sống trong đó. “Nên tôi đành phải tiếp tục nợ anh. Tôi sẽ hiểu nếu anh vì thế mà ghét tôi.”

“Như thế này không công bằng.”

“Tôi không nghĩ là nó công bằng.” Nick đặt tay lên vai anh. “Tôi xin lỗi, bạn tôi. Tôi thật sự rất xin lỗi. Tôi biết anh cần công việc này nhiều đến thế nào.”

“Phải.”

“Giờ hãy là một người bạn và bước khỏi bãi cỏ nhà tôi.” Ngày hôm đó không hoàn toàn là một thất bại - ai cũng muốn làm bạn anh.

Những buổi tối thứ Hai trôi qua chậm chạp ở nhà hàng Nighthawk Diner. Gibson ngồi ở khoang quen thuộc của anh phía sau và đẩy thức ăn quanh đĩa. Điện thoại của anh reo. Nicole, cô gọi để hỏi xem cuộc kiểm tra nói dối diễn ra thế nào. Anh chuyển cuộc gọi sang chế độ hộp thư thoại.

Giờ anh sẽ làm gì đây?

Đó là một câu hỏi đơn giản, nhưng một câu hỏi mà anh đã nghĩ anh trả lời được từ lâu rồi. Giờ thì anh biết là anh chưa trả lời được, anh không nghĩ anh có thể đối mặt với Nicole. Khả năng phải bắt đầu lại tất cả từ đầu - việc tìm một câu trả lời mới, khiến anh hoảng sợ. Anh đã phải vật lộn khổ sở để đi tới ngày hôm nay, tới cuộc phỏng vấn đó và lúc này, anh không biết là anh còn ý chí để tiếp tục chiến đấu hay không. Anh chỉ cảm thấy thất bại. Tay anh run lên khi uống một ngụm nước. Anh không thể dừng nó lại được.

Với Lombard đã bị loại, tất cả những chuyện này lẽ ra phải qua rồi chứ. Tuy nhiên, rõ ràng tay CEO không thể tự nhiên mà chặn ngang việc tuyển dụng anh như thế được. Một người nhiều ảnh hưởng đã liên lạc với Spectrum Protection, phá thối và gieo rắc nỗi sợ hãi vào tay CEO. Nhưng là ai? Gibson không thể nghĩ ra. Và đó là điều làm anh thấy sợ. Cuộc thập tự chinh chống lại anh của Benjamin Lombard đã kết thúc ở Atlanta. Nhưng có kẻ nào đó ngoài kia vẫn đang để tâm, vẫn quyết bắt anh phải trả giá. Một cái tên bật lên trong tâm trí anh - Calista Dauplaise. Bà là kẻ tình nghi nhất, nhưng trong khi bà chắc chắn là có động cơ, anh vẫn không thể hiểu điều đó. Mọi chuyện Calista Dauplaise làm đều có mục đích, được tính toán trước để thúc đẩy toàn bộ kế hoạch của bà. Lạ thay là, việc trả thù cá nhân có vẻ hạ đẳng với bà; bà hẳn coi đó là một sự lãng phí vốn chính trị quý giá. Và thành thật mà nói, việc anh được nhận vào làm ở Spectrum sẽ có lợi cho bà. Nó sẽ khiến anh có gì đó để mất và làm anh biến mất khỏi bàn cờ. Còn giờ thì anh đang trở thành một đầu mối giận dữ không kiểm soát. Không, phải là ai đó khác. Nhưng ai mới được?

Làm sao anh tranh đấu với một kẻ thù mà anh thậm chí còn không thể gọi tên?

Anh cầm chiếc nĩa lên, định cắn một miếng, nhưng rồi lại đẩy chiếc đĩa của anh ra mé bàn. Anh ngồi ủ ê cạnh cửa sổ tới khi anh nhìn thấy Toby Kalpar trong gương. Toby cùng vợ ông, Sana là chủ của Nighthawk Diner. Sau khi ly thân với Nicole, Gibson đã thuê căn hộ của anh chủ yếu vì nó gần nhà hàng này. Anh đã coi nó như ngôi nhà thứ hai trong nhiều tháng trời trước khi vụ ly dị xong xuôi, khi anh đơn giản là không muốn ở gần con người. Một bữa ăn ở nhà hàng là điều buộc anh phải rời căn hộ chật chội của mình.

Đổi lại, Toby và Sana đã đón nhận anh.

Gibson chỉ vào chiếc ghế đối diện. Toby ngồi xuống và ánh mắt họ gặp nhau. Toby gật đầu với bạn; Gibson gật đầu lại. Sau đó, họ ngồi trong im lặng như những người đàn ông vẫn làm khi việc trò chuyện có vẻ là quá mệt mỏi. Gibson biết ơn vì người bạn đồng hành và biết ơn vì Toby biết không nên hỏi về cuộc kiểm tra nói dối. Họ của Toby là Taufeeq, nhưng ông đã lấy tên Toby từ khi chuyển từ Pakistan tới Mỹ.

“Anh vẫn hẹn hò người phụ nữ đó chứ?” Toby hỏi, lái câu chuyện ra hẳn khỏi cuộc kiểm tra nói dối bị bỏ dở.

Gibson đã có hai lần hẹn hò với một phụ nữ ở phòng tập thể hình của anh. Lần thứ hai, anh phạm một sai lầm chiến thuật khi đưa cô tới Nighthawk và điều đó đã đập vào mắt Toby.

“Không đến đâu cả.”

“Tại sao chứ? Cô ấy dễ thương mà.”

Vì cô ấy có bạn cùng phòng, còn tôi xấu hổ về nơi tôi ở . Thế đấy, giờ anh có thể quên luôn việc chuyển ra ngoài và tìm một nơi tốt hơn. Không có chó. Cũng không có phòng riêng cho Ellie, vậy là không có những chuyến thăm vào cuối tuần nữa. Gibson dừng lại ở đó. Nếu anh tiếp tục nghĩ ngợi như thế với danh sách của mình, anh sẽ lại chửi thề nữa và anh mới bình tĩnh lại thôi. Không nghĩ tới nó có vẻ là lựa chọn an toàn nhất lúc này.

“Đơn giản là không đến đâu cả.”

Toby mỉm cười và gật đầu nhẫn nại - cách mà chỉ những người đàn ông đã tìm được vị trí của mình trên thế giới mới có thể làm với những người đã mất vị trí của họ. Sana gọi chồng tới giúp cô. Ông đứng lên nhưng lưỡng lự.

“Gibson,” Toby lên tiếng, cuối cùng cũng nêu ra mục đích chuyến ghé thăm của ông. “Tôi biết anh suy nghĩ nhiều việc, nhưng… Có một người tới đây hôm nay.”

“Ai?”

“Anh ta đặt nhiều câu hỏi. Chụp ảnh. Anh ta biết rất nhiều về anh.”

“Hỏi những gì?”

“Về Atlanta… Anh ta muốn biết anh có ở Atlanta vào mùa hè vừa rồi không.”

Một cơn ớn lạnh làm Gibson dựng tóc gáy. Anh không nói với ai về Atlanta. Thậm chí là cả Nicole, dù anh thực sự ước gì anh có thể. Để cô ấy biết là không an toàn và anh đã hứa với Grace Lombard im lặng và tránh xa. Thật xa. Một lời hứa mà anh định giữ. Bất cứ ai đặt những câu hỏi về Atlanta đều không phải là bạn.

“Anh đã nói gì với gã?”

“Tôi có thể nói gì với anh ta đây?”

Toby lấy điện thoại của ông ra và cho anh xem một tấm hình. “Anh ta không thích chuyện này,” ông nói và nhún vai, “nhưng nếu anh chụp ảnh tôi, thì tôi chụp ảnh anh.”

Quả thế; gã trong bức hình không vui vẻ gì. Vẻ ngoài của gã cũng không hề giống như Gibson nghĩ. Thay cho một bộ vét gọn ghẽ, trịnh trọng, người đó nhìn giống một tay tị nạn từ khu trú ẩn cho người vô gia cư, với khuôn mặt của một kẻ lắm chuyện, thân thiện đóng khuôn trong mái tóc thưa thớt và cái đuôi ngựa lếch thếch. Chiếc áo khoác len của gã phủ bên ngoài một chiếc áo phông hiệu Henry Rollins dài quá hông, bị kéo giãn quá mức bởi những chiếc túi căng phồng, nhét đủ thứ đồ. Gã là một người vô danh với Gibson, nhưng Gibson không vô danh với gã. Anh nhờ Toby gửi cho anh tấm hình đó. Anh có thể thấy bạn anh đang cưỡng lại thôi thúc hỏi chuyện gì đang diễn ra và biết ơn vì không phải nói dối ông.

“Tôi nên đi xem Sana cần gì,” Toby nói, rồi rút lui.

Điện thoại của Gibson rung lên và anh nghiên cứu người hâm mộ tóc đuôi ngựa mới của mình - nét điểm nhãn cho ngày tồi tệ của anh. Nếu anh đã cảm thấy mình hoang tưởng một cách không cần thiết sau cảnh báo của Nick Finelli, giờ anh lại thấy không đủ. Thiện ác đều có báo. Thảm họa Spectrum. Lá thư của thẩm phán Birk hôm qua ở sân bóng chày. Phải chăng là trùng hợp? Gibson lấy chiếc phong bì màu xanh ra khỏi chiếc cặp đeo hông của anh và đọc lại. Có thể chuyện này có liên quan, có thể không, nhưng đó là một điểm khởi đầu: một câu trả lời cho câu hỏi về việc phải làm gì bây giờ. Ít ra nó sẽ giúp anh tiếp tục, không hẳn là tiến lên, nhưng tiếp tục. Thế là đủ. Vì anh biết nếu anh để sự trơ ì chiếm lấy lúc này, có thể anh sẽ không bao giờ tiếp tục được nữa.

Gibson xem giờ. Mới bảy giờ tối ở bờ Tây. Anh bấm số và để điện thoại reo.

“Có nghe gì từ cô ấy không?” Dan Hendricks chưa bao giờ thích tán chuyện.

Cô ấy. Họ chưa bao giờ nói hay viết ra tên của Jenn Charles. Hoặc vì mê tín, hoặc vì hoang tưởng với việc có người có thể đang nghe lén. Vì cái gì thì Gibson không biết nữa.

“Vẫn đang định hỏi anh điều tương tự. Không, không có gì cả.”

“Vậy thì anh muốn gì?”

Câu đó đánh dấu sự chấm dứt những lời pha trò. Cả hai người họ đều không muốn là người lên tiếng trước về điều mà cả hai đều sợ. Rằng nhiều tháng đã trôi qua và khả năng Jenn Charles hay George Abe còn sống đang giảm dần. Gibson nghe tiếng bật lửa của Hendricks.

“Bên bờ Tây mọi chuyện thế nào? Anh có để ý thấy gì khác thường không?”

“Lẽ ra phải có chuyện khác thường hả? Tại sao? Có chuyện gì?”

“Tôi không biết. Không có gì. Tôi không tìm được việc.”

“Và chuyện đó có gì khác thường?”

Gắt quá. Gibson muốn nói gì đó đáp trả, nhưng tất cả nỗ lực tranh đấu của anh đã bị bỏ lại căn phòng kiểm tra nói dối đấy rồi.

“Chỉ là tôi có linh cảm không lành.”

Hendricks lại trở nên nghiêm túc, anh có sự tôn trọng bẩm sinh của một cảnh sát với những linh tính và những linh cảm tồi tệ. “Không, mọi thứ vẫn thế. Tất cả im ắng. Có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Có người tới cửa hàng hôm nay, hỏi về Atlanta.”

“Chính quyền?”

“Tôi không nghĩ thế. Toby đã chụp ảnh hắn ta. Tôi sẽ gửi nó cho anh.”

“Ừ.”

Hai người rơi vào im lặng.

“Tôi phải đi rồi,” cuối cùng Hendricks nói. “Cảm ơn vì lời nhắc. Cho tôi biết nếu anh lại có linh cảm tệ. Hay anh biết đấy, nếu họ xuất hiện.”

“Nhớ rồi. Hai tuần nữa lại nói chuyện với anh?” Đầu dây bên kia đã ngắt máy rồi.

Anh trả tiền nhưng ngồi lại chỗ bàn mình. Viễn cảnh đối mặt với căn hộ lạnh lẽo, trống trải của anh khiến anh thấy căng thẳng. Thay vì thế, anh mở chiếc phong bì xanh ra và đọc lại lá thư của ông thẩm phán. Nó không nói gì nhiều - không giống ông thẩm phán mà anh nhớ chút nào và nó khiến Gibson khát khao chút trí khôn của ông. Ngay lúc này trí khôn với anh thật ít ỏi.