CHƯƠNG 17
Cuộc gặp gỡ bất thình lình với đặc vụ Ogden không khiến gã hoảng sợ, nhưng chuyến thăm của Lee Wulff làm gã hoang mang. Cái người tự gọi mình là Wulff nói với ngữ âm không thể phân biệt, nhưng Merrick nhận ra anh ta là một người Trung Quốc. Và điều đó khiến gã sợ hãi. Bỗng nhiên cơn hoang tưởng của Ogden không có vẻ là hoang tưởng chút nào. Merrick đã cân nhắc việc báo trực tiếp với Ogden, nhưng không tin rằng tay đặc vụ CIA sẽ không phản ứng thái quá. Nếu Ogden có bất kỳ lý do nào để tin rằng người Trung Quốc đang săn đuổi gã, có khi nào anh ta sẽ làm đúng lời đe dọa của mình với Merrick không? Tại sao lại mạo hiểm chuyện đó? Không, tốt hơn là tự mình xử lý. Một khi gã đã tự do, gã sẽ có thừa tiền để tự bảo vệ mình.
Tất cả lộn xộn này vì một bài phỏng vấn trên báo. Gã thật sự không thể hiểu nổi. Dẫu vậy, Merrick thừa nhận rằng có lẽ bài phỏng vấn không phải là một ý hay. Tuy nhiên, mọi chuyện có lẽ đã ổn nếu mụ phù thủy của tờ Finance đó không khích gã. Phải đặt ra luật mới được , gã chua chát nghĩ. Nhưng tình hình này vẫn còn cứu vãn được… Chỉ cần gã có thể gọi một cuộc điện thoại.
Đó mới là vấn đề, vì đó không phải là cuộc gọi có thể thực hiện từ các điện thoại trả tiền trong nhà tù. Nhà tù không nghe tất cả các cuộc gọi ra ngoài, nhưng ta không bao giờ chắc được. Sau vị khách thăm sáng sớm nay, Merrick đã chuyển lời cho Slaski và đợi ở thư viện tới giờ ăn trưa, nhưng tay lính gác đã không xuất hiện, cẩn thận không muốn bị thấy ngồi cùng nhau ở nơi công cộng. Merrick biết tại sao, nhưng gã vẫn thấy điều đó khó chịu. Họ có một hệ thống và một thời gian biểu và Merrick chưa bao giờ làm khác. Cho tới giờ.
Phải, có rủi ro, nhưng đó là rủi ro cần thiết và Slaski có thể thôi hành xử trẻ nít đi và làm những gì anh ta được bảo. Nhưng giờ gã lại ở đây, ngồi không buổi chiều thứ hai liên tiếp vì Slaski quá hèn không dám ra mặt. Thật lố bịch. Ngay cả sau tám năm trong tù, Merrick vẫn bực bội vì phải chờ đợi. Gã lật nhanh mấy trang cuốn Starting a Business for Dummies và làm điều duy nhất gã có thể làm - tiếp tục chờ đợi.
Không biết vô tình hay hữu ý, gần như không có sóng di động trong nhà tù. Đám lính gác luôn than phiền về điều đó. Có vẻ như đấy cũng là một vấn đề của thị trấn. Không đủ cơ sở khách hàng để đảm bảo có thêm các tòa tháp phát sóng nhằm tránh những điểm chết. Nhà tù là một điểm chết như thế. Tuy nhiên, mọi người đều nhất trí rằng góc Tây Nam của thư viện nhà tù là nơi có sóng di động tốt nhất nơi đây. Một lối đi hẹp đằng sau một cây cột tạo ra chút không gian riêng tư. Các tù nhân có thỏa thuận với lính gác gọi đó là “buồng điện thoại.” Nhưng ngay cả buồng điện thoại cũng chỉ có hai vạch sóng và đôi khi không hề có sóng nếu những vị thần phụ trách công nghệ đang thấy khó ở.
Merrick nhìn lên khi Slaski bước vào và nói chuyện với người lính gác đang trong ca. Một phút sau, tay lính gác đứng lên và rời thư viện. Khi anh ta đã đi, Slaski vội vàng tới chỗ Merrick trên đôi chân Ba Lan vạm vỡ của anh ta.
Merrick đứng lên và bước trở lại vào các giá sách. Slaski đi xuống hàng kế tiếp và dừng lại ở phía xa của kệ sách. Họ thì thầm qua khu để sách self-help.
“Anh đã ở đâu vậy?”
“Đây không phải ngày theo lịch của chúng ta.”
“Đây là tình huống khẩn cấp.”
“Tôi không có lịch làm việc ở thư viện hôm nay. Đó là lý do tại sao chúng ta gặp nhau vào thứ Hai. Người ta sẽ muốn biết tôi đang làm gì ở đây.”
“Không còn cách nào.”
“Anh muốn gì?”
“Tôi cần gọi điện thoại.”
“Không được,” Slaski nói. “Không có trong thỏa thuận. Chỉ tin nhắn.”
“Đưa tôi điện thoại. Nhanh thôi.”
“Tôi không có điện thoại ở đây. Hôm nay không phải ngày của chúng ta,” Slaski nói, cứng đầu cứng cổ.
Merrick thả câu. “Thật tiếc. Một khoản thưởng đã được chuẩn bị sẵn.”
“Thưởng cỡ nào?”
“Gấp đôi.”
“Gấp ba,” Slaski đáp.
“Gấp ba á? Chỉ là một cuộc gọi đơn giản thôi mà.”
“Nếu đơn giản thế, dùng điện thoại trong tù đi.”
“Được. Gấp ba.” Merrick đưa tay ra. “Biến khỏi thư viện đi.”
“Anh có năm phút.” Slaski trượt chiếc điện thoại cho gã.
Merrick chụp lấy nó và tiếp tục lật nhanh cuốn sách. Khi Slaski đã biến mất, gã lấy thẻ SIM ra khỏi chiếc điện thoại gập rẻ tiền và đổi nó với chiếc SIM gã đã giấu trong gấu quần. Một sự đề phòng lỡ như Slaski tò mò về việc của Merrick hay bị giám đốc trại bắt gặp cung cấp điện thoại di động cho tù nhân. Gã bật điện thoại lên và bấm số.
Nó reo một hồi, không tới một hồi chuông, như thể một bàn tay đang lơ lửng ở đầu dây bên kia, đợi nhấc máy. Merrick hắng giọng để nói nhưng không có cơ hội.
“Ông điên à, Charles?”
“Cũng xin chào anh nhé.”
“Ông đọc bài đó chưa?”
“Bức ảnh đó đẹp đúng không?”
Chẳng có gì hài hước đâu.”
“Tôi nghĩ nó nắm được cái thần thái của tôi khá tốt đấy.”
“Lựa chọn từ ngữ thú vị đấy.”
“Đặc vụ Ogden đã tới thăm ta.”
Sự im lặng lạnh lẽo ở đầu dây bên kia.
“Anh còn đó không?”
“Tôi không thể nói là tôi ngạc nhiên. Bài báo như một cái loa phóng thanh.”
“Tôi chỉ bóng gió mơ hồ thôi.”
“Ogden có nghĩ thế không? Bóng gió mơ hồ?”
“Ogden được trả lương để cẩn thận thái quá,” Merrick nói. “Nhưng chúng ta sẽ cần đội hộ tống ra sân bay.”
“Tại sao chúng ta lại cần đội hộ tống? Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Không có gì.” Merrick thấy không có gì hay nếu đề cập tới chuyến thăm của gã người Trung Quốc. “Ogden cho rằng có thể bài báo sẽ khiến cho nhiều người khác có ý hiểu sai về nó. Ta nghĩ rằng cẩn trọng là khôn ngoan.”
“Ôi, ông là đồ ngu. Ông đang nghĩ…”
Đầu dây bên kia đã ngắt tín hiệu. Gã nhấn nút gọi lại.
“Ông gác máy với tôi hả?”
“Không, Tây Virginia gác máy với anh,” Merrick nói.
“Hộ tống kiểu gì?”
Merrick mô tả những gì gã đang nghĩ.
“Việc đó sẽ tốn một khoản kha khá đấy. Nó lấy từ nửa phần chia của ông. Tôi không chi tiền cho sự phù phiếm của ông đâu.”
Một khoản kha khá? Merrick mỉm cười. Có lẽ là với một số người, nhưng không phải với gã. Không phải với gã một khi gã đã ra ngoài. Dẫu vậy, bản chất của gã vẫn là không cho không thứ gì.
“Nếu ta không an toàn tới được sân bay, cả hai chúng ta sẽ không được xu nào.”
“‘Xu nào ư? Ông có tỉnh táo không, Charles? Tôi không phải là người đã trả lời cuộc phỏng vấn lố bịch đó.”
Không, hẳn là không phải rồi.