CHƯƠNG 16
Phòng thăm của nhà tù Niobe nhắc Guo Fa nhớ lại nhà ga xe lửa cũ của Thượng Hải khi anh còn nhỏ - ánh đèn vàng hắt xuống sàn nhà loang lổ chưa bao giờ sạch. Mùi cháy khét của điện. Fa ngồi ở một chiếc bàn kim loại hẹp và nghiên cứu những tù nhân đang chìm đắm trong cuộc nói chuyện lặng lẽ với người thân. Anh hiếm khi nghĩ tới vợ mình, đang sống ở quê nhà, nhưng giờ anh thấy nhớ cô. Hai người đã dần trở nên xa cách sau vụ sẩy thai suýt nữa làm cô mất mạng và lấy đi khả năng làm mẹ của cô. Khi tất cả những chuyện này qua đi, anh sẽ gọi cho cô thường xuyên hơn. Anh là chồng cô và phải làm tốt hơn, dù cho cô có thể thất vọng với sự nghiệp của anh ra sao.
Ở bàn bên cạnh, một tù nhân đang nâng niu cậu con trai của gã. Fa đoán đó là một bé trai; anh gặp khó khăn trong việc xác định giới tính những đứa trẻ da trắng, nhưng người Mỹ thích gán màu cho con cái của họ và đứa bé này ngập trong màu xanh da trời.
Đây là một đất nước thú vị. Một số đồng sự của anh bị hấp dẫn bởi văn hóa của nó, nhưng Fa giữ một khoảng cách khách quan. Trung Quốc và Hoa Kỳ là đối thủ, không phải tình nhân và không có gì tốt nếu phải lòng những laowai ở đây. Ngược lại, mặc dù họ phản đối - vì Chủ nghĩa ngoại lệ Mỹ đầy ảo tưởng của họ - họ cũng không có gì đặc biệt. Trong 60 năm ngắn ngủi vừa qua, Mỹ mới đang có chút ảnh hưởng, nhưng có lẽ phải năm nghìn năm nữa, quốc gia này mới có thể trở thành mẫu mực. Cho tới khi đó, họ cần nhớ rằng họ vẫn chỉ là những đứa trẻ nít mà thôi, những đứa trẻ nít kiêu căng.
Cánh cửa sau của phòng thăm mở ra và Merrick bước vào. Chính là con quỷ đó. Fa đã chuẩn bị cho khoảnh khắc này nhiều năm, nhưng tất cả những gì anh có thể nghĩ là Merrick thấp hơn anh tưởng. Nhưng trông hắn cũng rất phong độ như trong bức hình tạp chí. Một tay lính gác chỉ gã tới chỗ bàn của Fa và cằm của Merrick, ngẩng lên một cách ngạo nghễ, quay về hướng gã. Fa thấy Merrick lưỡng lự, bối rối về nhân thân của người khách thăm, rồi bước đi giữa những cái bàn như một bậc quân chủ giữa đám người hủi.
“Phải chăng đây là Henry Susman.” Merrick phủi bụi chiếc ghế trước khi ngồi đối diện với Fa. Câu nói về Susman có vẻ là một trò đùa kín nào đó, nên Fa mỉm cười lịch sự. Merrick cười tự mãn với sự thông minh của mình.
Fa đợi tới khi Merrick yên vị. Có vẻ đó là một cử chỉ phức tạp như nó vẫn thế. Merrick nhìn lên trông đợi.
“Sao đây?”
“Ông có biết tỉ lệ tái phạm tội ở đất nước này không, ông Merrick?”
Nếu câu hỏi này làm Merrick bất ngờ, thì gã cũng không để lộ ra. “Tôi không biết.”
“Sáu mươi phần trăm.”
“Cao như thế sao?”
“Trong năm đầu. Ông có biết tại sao không?”
“Tại sao lại thế?” Merrick hỏi, nghiêng người về phía trước để đọc bảng tên của Fa. “Ông Lee Wulff…”
“Một người phạm tội hình sự như ông phải ghi rõ lịch sử phạm tội khi xin việc. Và bởi vì việc phân biệt đối xử đối với tội phạm hình sự đã bị kết án không phải là bất hợp pháp, có ít người chịu tuyển dụng họ. Kẻ tội phạm còn lại lựa chọn gì ngoài việc tiếp tục cuộc đời tội ác?”
“Một vòng tròn bi kịch,” Merrick nhất trí.
“Chắc chắn ông sẽ không bao giờ được phép tham dự kỳ thi Series 7, không bao giờ làm môi giới chứng khoán được nữa.”
Trong thoáng chốc, Fa nhìn thấy sự nuối tiếc trên mặt Merrick, nhưng gã đàn ông chớp mắt và khi mở mắt ra, sự ngạo nghễ đã trở lại. Dẫu vậy, Fa hài lòng khi biết rằng có thể làm Merrick mất bình tĩnh.
“Tôi tự hỏi mình: Charles Merrick sẽ trở thành thứ gì sau khi ông ấy rời nơi này?”
“Anh muốn gì?”
“Giúp ông vượt qua thời kỳ chuyển giao khó khăn này.”
“Giúp tôi hả? Và anh sẽ làm thế nào?”
“Tiền, tất nhiên. Rất nhiều tiền.”
“Bao nhiêu tiền?”
“Thứ gì đó bảy chữ số, chắc chắn.”
“Hmm.” Merrick nhìn xuống tay gã. “Rộng rãi nhỉ.”
Một phản ứng thú vị, ít ra là thế. Một người chết đói sẽ nhảy nhót vì một đô-la. Vì một triệu đô-la, một người chết đói sẽ làm gần như bất cứ chuyện gì. Ngay cả một người có một triệu đô-la cũng sẽ ngồi thẳng lên trước cơ hội gấp đôi số tiền của mình. Nhưng Merrick không nhảy múa, thậm chí không hỏi xem khoản tiền đó để làm gì. Lời đề nghị một triệu đô-la hầu như không được chú ý, điều đó có hai ý nghĩa, trong đó chỉ có một điều khiến Fa hài lòng. Thứ nhất, nó có nghĩa là Merrick không phải là kẻ chết đói. Gã có tiền, đủ để một triệu đô-la không còn hấp dẫn gã, dù chỉ là thoảng qua. Điều đó thật khó chịu, vì một người như Charles Merrick còn quan tâm tới thứ gì nữa ngoài tiền? Hai, nó có nghĩa là nếu Merrick có tiền, thì chính quyền Mỹ đã không tịch thu toàn bộ tài sản của gã như họ tuyên bố. Tại sao? Và tại sao họ nói dối chuyện đó? Fa nghĩ anh biết câu trả lời, nhưng biết chắc rằng anh sẽ không biết thêm được gì từ Merrick hôm nay.
Anh đứng lên và cảm ơn một Merrick đang lấy làm kinh ngạc.
“Thế thôi sao?” Merrick hỏi. “Còn chuyện bảy chữ số thì sao? Anh không định ở lại và nói với tôi chuyện đó là gì sao?”
“Nói ra cũng đâu có tác dụng gì.”
“À, anh là vị khách quái đản nhất mà tôi từng tiếp đấy, tôi phải thừa nhận điều đó.”
“Tôi sẽ còn gặp lại ông. Chúc ông ra tù may mắn.”
Fa bỏ Merrick lại chỗ bàn và bắt đầu thủ tục ra về. Trời đang mưa nhẹ khi anh rời nhà tù, nhưng anh hầu như không chú ý. Không khí thật dễ chịu và anh mỉm cười với những gì anh học được từ hành vi của Merrick. Chắc chắn là Merrick đã giao dịch thứ gì đó giá trị với chính phủ của gã và đổi lại, người Mỹ đã cho phép gã có được một bản án nhẹ hơn và giữ lại một phần tài sản của gã.
Hẳn phải là Trậm Điểu.
“Thứ giá trị” đó còn có thể là gì chứ? Fa có thể tưởng tượng mọi chuyện đã diễn ra thế nào. Nhìn vào hai mươi năm ngồi tù, Merrick đã bán nguồn tin của gã trong chính quyền Trung Quốc cho CIA. Và CIA đã biến tay trong của Merrick thành tay trong của riêng họ. Việc CIA lật mặt nguồn tin của Merrick thật đơn giản, biến hắn thành Trậm Điểu. Bán các bí mật đầu tư chiến lược cho Merrick Capital sẽ khiến kẻ phản bội đối mặt với đội hành quyết. Chính mối đe dọa bị lộ như thế đã đảm bảo lòng trung thành của Trậm Điểu với CIA kể từ đó.
Đây là con đường trở lại của Fa. Nếu anh biết được danh tính của Trậm Điểu, ngay cả Zhi cũng không thể ngăn được Fa trở lại đỉnh cao.
Merrick sẽ cho anh tên của Trậm Điểu. Tất nhiên không phải là bây giờ. Đầu tiên, Fa phải dẫn dụ Merrick vào một tình thế dễ đàm phán hơn. Một khi Merrick bị bỏ đói, gã sẽ nhảy nhót. Gã sẽ nhảy nhót cho Fa và ca bài ca đẹp đẽ trong vụ mặc cả.