← Quay lại trang sách

Chương 1941 Kinh Thần kiếm (2)

Trước đó hắn có chút suy đoán, chắc chắn tác dụng phụ của môn kiếm quyết này rất lớn, cho nên tông môn mới không truyền.

Bây giờ nghe Tuân trưởng lão giải thích có liên quan đến thần hồn, hắn mới chính thức hiểu được hung hiểm trong này.

Người khác luyện kiếm phí kiếm, Thái Hư môn luyện kiếm phí mệnh.

Kiếm gãy rồi, còn có thể tu lại. Mệnh hồn bị thương, muốn tu cũng không tu được.

Mà bây giờ tu giới thái bình, con em thế gia sống an nhàn sung sướng, môn thần niệm này hóa kiếm, cho dù tông môn muốn truyền, đoán chừng cũng không có bao nhiêu đệ tử dám học.

“Vậy Thái Hư môn ta, không truyền thần niệm hóa kiếm, không học thần hồn xuất khiếu, chẳng phải là xa xa lạc hậu với tông môn khác sao?” Mặc Họa lại hỏi.

“Lạc hậu là đương nhiên," Tuân Tử Hiền nói, “Nhưng mà cũng còn tốt.

“Không có thần niệm hóa kiếm, còn có một số truyền thừa thượng đẳng khác, tuy không đủ, nhưng so với hạ có thừa, còn tốt hơn, chỉ bất quá tất nhiên là hạng chót...”

“Một vài trưởng lão trong môn phái, bao gồm cả mấy vị lão tổ cũng đang nghiên cứu phương pháp cải tiến thần niệm hóa kiếm, không còn đơn thuần ỷ lại vào thần hồn, mà là dùng kiếm ý khác để tăng phúc lực sát phạt của kiếm khí.”

“Nếu nghiên cứu thành công, cũng có thể xem là một loại, kiếm đạo thượng thừa mở ra lối riêng, chẳng qua uy lực vẫn kém xa thần niệm hóa kiếm mà thôi.”

“Về phần thần hồn xuất khiếu...”

Tuân Tử Hiền trưởng lão dừng một chút, lại nói: “Loại pháp môn này, vốn là dị loại, tuyệt đại đa số tu sĩ, cho dù đến vũ hóa, cũng sẽ không cố ý đi học pháp môn 'Thần hồn xuất khiếu'.”

Mặc Họa có chút không rõ, “Vũ Hóa cũng không học, bởi vì nguy hiểm sao?

“Vâng." Tuân Tử Hiền gật đầu. “Thần niệm hóa kiếm, là thần hồn xuất khiếu đồng thời tiến hành sát phạt, nguy hiểm dị thường.”

“Chỉ đơn thuần thần hồn xuất khiếu, dù không cần dùng để sát phạt, cũng không an toàn.”

“Bởi vì nếu thần hồn không mạnh, kiến thức về thần đạo thiếu thốn, căn bản không biết, bốn phương thiên địa này, rốt cuộc trôi nổi những yêu ma quỷ quái gì. Một khi thần hồn xuất khiếu, cho những tà ma này cơ hội, vậy phiền phức liền lớn.”

“Tu sĩ Vũ Hóa cảnh, dù ở trong đại thế gia, cũng là trụ cột, một khi mạo hiểm thần hồn xuất khiếu, bởi vậy ‘Trúng tà’, chính là tổn thất to lớn.”

“Ngoài ra, đối với tu sĩ bình thường, thần hồn xuất khiếu cũng không có tác dụng gì lớn.”

“Tu sĩ sát phạt cũng được, tranh đấu cũng thế, chú ý lấy mạnh thắng yếu, nhưng thần hồn vốn không thể tu luyện, thần hồn của ngươi cũng không mạnh hơn người khác bao nhiêu, xuất khiếu để làm gì?”

“Thần hồn xuất khiếu, bản thân cũng là pháp môn cực kỳ khó tu luyện.”

“Hầu hết tu sĩ trên thế gian này, biết lấy nhục thân luyện võ, hoành hành bá đạo, dùng linh lực ngưng pháp, lăng lệ ác liệt hàng ngàn hàng vạn, nhưng lại có rất ít người nguyện ý tĩnh tâm nội quan, cân nhắc những thứ trên thần hồn của mình…”

Mặc Họa chậm rãi gật đầu.

Tuân Tử Hiền nhìn chăm chú vào Mặc Hoạ, lời nói thấm thía: “Lão tổ không cho trưởng lão trong tông môn nói những thứ này với ngươi, là lo lắng cho ngươi. Nhưng "chẹn không bằng khai thông", ngươi là đứa nhỏ thông minh, lòng ham học hỏi cũng nặng, nếu không hiểu rõ, khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ. Đã như vậy, không bằng nói rõ ràng lợi hại của nơi đây cho ngươi, ngươi mới biết lựa chọn như thế nào.”

Mặc Họa thành khẩn nói: “Cảm ơn trưởng lão.”

Tuân Tử Hiền xua tay, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, mặt mày nhướng lên, cũng thành khẩn nói:

“Ta đã nói với ngươi những gì ta biết, bây giờ chắc vẫn chưa được, nếu sau này tu vi của ngươi cao hơn chút nữa, kinh nghiệm rộng hơn chút nữa, biết được một số học vấn thần đạo cao thâm hơn, cũng đừng quên nói cho ta biết...”

Mặc Họa liên tục gật đầu, “Ừm, nhất định!”

Hai người trò chuyện không sai biệt lắm, Mặc Họa liền đứng dậy cáo từ.

Đồng tử đưa Mặc Họa đến cửa, nhìn bóng lưng Mặc Họa đi xa, yên lặng xuất thần.

Vừa rồi Mặc Họa và Tuân Tử Hiền nói chuyện với nhau, hắn nghe được một chút linh tinh, nhưng một câu cũng không nghe hiểu.

“Anh trai họ Mặc này không biết xuất thân từ đâu, lại lợi hại như vậy, nhìn cũng không lớn hơn mình bao nhiêu, không ngờ có thể cùng Tử Hiền bá phụ học thức uyên bác, trao đổi học vấn về tu đạo...”

Trong mắt của cậu bé, không tự giác mang theo chút ước mơ.

“Thư nhi...”

Trong phòng truyền đến giọng nói của trưởng lão Tuân Tử Hiền.

Cậu bé mới lấy lại tinh thần, nói: “Trưởng lão, con đến rồi.” Sau đó lại lưu luyến nhìn Mặc Họa, quay người về tới chỗ ở của trưởng lão.”

Mà Mặc Họa đang hết sức chăm chú, nghĩ đến chuyện "thần hồn xuất khiếu", cũng không chú ý tới, có một cậu bé, vẫn luôn lén lút nhìn hắn.

Cứ như vậy, hắn vừa đi vừa nghĩ, một mực về tới Đệ Tử Cư.

Đến sau đệ tử, Mặc Họa đóng kỹ cửa sổ, lại lấy ra Thủy Ngục Cấm Hạp, bắt đầu cân nhắc.