← Quay lại trang sách

Ông Phễu xóm tôi

Ngày ấy, cánh thợ cày đang ngồi uống trà bên nhà ông Toan thì ông Phễu oang oang ngoài ngõ:

- Ông Toan có nhà không?

- Giờ này mà ông phải hỏi. Cánh tôi đang đợi ông đây. Ấm chè vừa độ ngấm, ông ngồi xuống đi. - Ông Toan vui vẻ nói.

Niềm vui của ông Phễu tăng lên gấp bội khi thấy các ông bạn hàng xóm có mặt đầy đủ ở nhà ông Toan. Ông Phễu không giấu nổi niềm vui mà cao giọng nói:

- Nay tôi mang sang biếu ông hai lạng thuốc lào. Thuốc An Thái loại một, êm, nhẹ mà đượm khói vô cùng. Hút vào tỉnh cả người đấy.

- Ông ưu ái ông Toan, còn chúng tôi thì sao?

- Ông ấy mang sang anh em ta cùng dùng, chè và thuốc anh em ta có ai sở hữu riêng bao giờ. - Ông Toan nói.

- Ấy không. Đây là quà cô con dâu tương lai mang về biếu tôi. Để mỗi chúng ta đều có quà của cháu, tôi biếu tất cả sáu ông. Mỗi ông hai lạng. - Ông Phễu hăng hái nói.

Ánh trăng thượng tuần ngấp ngó ở đầu hồi toả lung linh trong không gian, ánh lên khuôn mặt tự tin tươi rói của ông.

- Cháu nó biếu mà ông chia năm sẻ bảy, vậy còn đâu mà dùng? - Ông Bình nói.

- Yên tâm, cháu mang về biếu tôi những năm cân kia. Cháu bảo: “Bố biếu các bác bạn thân và hãy dùng thoải mái. Hết con lại cung cấp. Chuyện nhỏ thôi mà”.

- Thời buổi bây giờ có tiền mua tiên cũng được. Nhớ thời bao cấp, hàng tháng tổ sản xuất được phân phối ba người được một gói An Thái 200 gram. Người nọ nhìn người kia mà vê thuốc. Chỉ sợ nặng tay hết phần của bạn.

- Thời chiến tranh nó thế. Giờ khác rồi. Chỉ cần có tiền. Hỏi khí không phải, cháu làm gì mà có tiền mua quà hậu hĩnh thế hả ông?

- Thấy bảo cháu làm ở công ty xăng dầu do nước ngoài tài trợ gì gì đó, tôi có biết đâu. Không giấu gì các ông, mỗi tháng cháu thu nhập không dưới bốn chục triệu. Cháu Vấu nhà tôi nói vậy chứ ai lại hỏi nàng dâu tương lai về tiền bạc thì ngượng chết.

Câu chuyện kéo dài trong niềm vui vô hạn của ông Phễu. Niềm vui lan sang cả các ông trong hội thuốc lào của xóm Đông.

*

Bà Toan chắt nước đầy hai phích rồi hãm thêm tách chè tươi nữa. Nghe các ông nói từ nãy, bà cũng góp chuyện:

- Ông bà thật tốt số, sinh ra con vàng con bạc. Cháu Vấu học xong phổ thông đi làm ngay mà vớ được vợ ra vợ. Thằng Doan nhà tôi học đến mềm cả người. Thời gian chờ xin việc lại học thêm bằng thạc sĩ thạc diện gì đó. Học xong đi thi tuyển việc người ta lại yêu cầu bằng tiếng Anh, tiếng em quốc tế… Khi ra trường đủ khổ mới có việc làm hợp đồng với mức lương vừa đủ sống eo hẹp cho riêng nó. Năm ba lần thi công chức chưa được. Muốn lấy ai cũng khó. Bảo nó lấy vợ, con cứ vâng bỏ đấy.

- Chắc nó cũng có cái khó riêng. Các cháu yêu nhau nhưng công việc chưa đâu vào đâu nhà người ta cũng ngại. Nhà họ thì sợ con hưởng lương hợp đồng nhỡ gặp công ty phá sản mà giải thể phải về làm ruộng thì khốn. Còn cháu nhà tôi, dẫu được công chức đi nữa mà làm anh cán bộ Nhà nước. Cả năm lương may ra mới bằng một tháng của con dâu ông.

- Nhưng thế lại chắc bà ạ! Ở đời, ăn ít no lâu, ăn nhiều chóng đói. - Ông Phụng - em trai ruột ông Phễu ngồi từ nãy giờ mới lên tiếng vẻ lo lắng.

Cùng lúc ấy, tiếng chuông reo trong túi ông Phễu. Ông Phễu vui vẻ lấy điện thoại ra vẻ hãnh diện:

- A lố! Con đấy à? Con đang ở đâu mà gọi cho bố đấy? Có điện thoại này đúng là tuyệt tác con ạ! Thuốc lào An Thái của con cũng hảo hạng lắm! Bạn của bố ai cũng thích, các ông bạn lão nông chi điền ấy mà! Thế nhé. Bai... bai...

- Ông kiếm đâu ra chiếc điện thoại sộp thế? - Bà Toan hỏi.

- Tôi có tiền đâu mà mua. Cô con dâu tương lai của tôi báo hiếu thay cho chồng sắp cưới của nó đấy.

- Thằng cháu Tùng nhà tôi mua cái nhỏ hơn thế này mà những bảy, tám triệu kia đấy.

- Bà ơi! Đó là loại bình thường chỉ nghe và gọi được thôi. Còn máy này của tôi chụp được cả ảnh, quay phim, ghi âm tất tật. Loại này hiện đại vào loại cỡ đấy.

- Bây giờ cái này khoảng bao nhiêu hả ông?

- Cháu nó bảo khoảng hơn chục triệu, nhưng chỗ quen biết họ lấy cháu chẵn chục thôi mà.

Bà Toan bị hút bởi câu chuyện ông Phễu khoe nàng dâu. Bà ngạc nhiên hỏi dằn giọng:

- Mười triệu?

- Vâng, đáng là bao. Quà kỷ niệm sáng giá này với mình thì to, với cháu chưa hết nửa tháng lương đâu bà ạ!

- Thật là bõ công sinh ra con.

- Mọi sự chưa đến hồi kết. Em khuyên bác tin người vừa thôi. - Ông Phụng nói giọng buồn buồn lo lắng.

- Ơ! Chú lạ nhỉ? Sự việc rõ như ban ngày mà chú cứ nghi ngờ. Cháu nó biếu quà tôi, biếu cả chú thím, lại còn thuốc cho cánh lão nông chúng ta nữa. Các ông thấy không? Cháu toàn mang của về. Ngoài mấy củ khoai, bắp ngô, gọi là đặc sản quê hương, cháu có thèm lấy gì đi đâu nào? Các thứ đáng tiền nhà tôi không bằng cái rác cháu bỏ đi. Nhưng chú cháu cứ lo bò trắng răng thế đấy các ông ạ! Tôi nghĩ, chú về lo cho cháu Huy thì hơn. Con mình đẹp trai như vậy lại là kỹ sư nông nghiệp hẳn hoi. Chú không chịu xin việc cho con mà lại cho nó ở nhà làm chân thú y của xã. Phong trào chăn nuôi của xã đã có chủ tịch họ lo cần gì tinh thần đóng góp của mình mà phải hy sinh cho con ở xó núi này chứ. Đã bao đời khổ sở chưa đủ hay sao? Thằng con như thế lấy đâu không được vợ tử tế, kiếm ra tiền mà lại vơ ngay con bé nối nghiệp chúng ta. Tưởng lo cho con việc gì, hóa ra xây cho nó cái trại lợn to đùng. Suốt đời phân tro cám bã. Mình đã chân lấm tay bùn cả đời rồi. Con cái lớn lên phải cho nó ra ngoài, giao lưu bạn bốn phương mới mong kiếm được người ra người chứ! Dưới con mắt của chú, ai cũng là kẻ gian hết. Chỉ có đám lợn là lành hiền. Ăn no rồi ủn ỉn cả ngày. - Mặt ông Phễu đỏ gay, ông nói một hồi không hề nể nang người em ruột.

- Giờ nói gì cũng không lại được bác đâu. Em xin chịu thua. Nếu họ nhà mình được nàng dâu như bác tưởng thì còn gì bằng. Nhưng... mà thôi, nay có việc bận em về trước đây. Chào các ông.

Ông Phụng ra về, để lại nơi bàn trà một không khí nặng nề. Mỗi người nghĩ theo cách riêng của mình. Riêng ông Phễu vẫn hăng hái. Ông nói:

- Chú nó rất tốt nhưng suy nghĩ cổ hủ. Cánh ta phải nghĩ thoáng một chút cho con cháu sung sướng. Các con được bằng chúng bằng bạn thì mình mới mong mở mày mở mặt có phải không?

- Ông Phụng lo cho các cháu cũng không có gì sai. Theo tôi ông nên để ý chút kẻo nhỡ ra có chuyện gì thì hối không kịp. - Ông Trường nói.

- Cảm ơn ông đã góp ý. Lúc đầu thấy cháu cho những món quà to, tôi cũng chột dạ. Nhưng qua quá trình cháu về nhà, nhiều khi tôi giả vờ để quên tiền ở góc bếp, cháu quét dọn, nó nhặt được lại la lên rằng tiền của ai và đưa cho nhà tôi cất. Thôi, tất cả sẽ trả lời các ông bằng thời gian vậy.

- Còn việc cưới con Thuỷ bao giờ đây hả ông? Hội tôi nóng lòng mong cỗ quá rồi đây!

- Tôi định cưới cho thằng anh nó trước nhưng bên nhà chồng con Thủy họ thúc quá nên nhà tôi lại đồng ý cho họ cưới vào ngày mùng 10 tháng 8 này các ông ạ. Ngày mai cho mẹ con bà ấy đi từng nhà mời. Riêng cánh ta, tôi tuyên bố mời anh em đến với tôi từ sáng mùng 9 đến hết chiều ngày mùng 10. Các ông nhớ xếp việc đến với tôi cho vui. Bắt đầu từ ngày mai tôi cho người đi mời từng nhà cho phải phép.

*

Ngày cưới cô Thuỷ đông chưa từng có. Cô con dâu tương lai của ông Phễu đảm đang việc trang trí các mâm cỗ. Những củ cà rốt, quả cà chua, đu đủ, ớt... qua bàn tay cô chỉ một loáng đã thành các bông hoa, đủ cỡ, đa sắc màu. Nhiều chị em hiếu kỳ tập làm, được cô hướng dẫn tỉ mỉ nhưng chịu không làm được. Vậy mà mọi người nhìn cứ thán phục. Cô hướng dẫn chị em trang trí vào từng dĩa thức ăn nom thật đẹp mắt. Công việc bếp núc tạm ổn, cô lên chào mời, tiếp cơm canh, tiếp nước, chụp ảnh lễ cưới. Ra về ai cũng tấm tắc khen lễ cưới con gái ông Phễu quá lịch sự. Việc trang trí mâm cỗ lịch sự hơn cả khách sạn. Chị em cùng trà chẳng ai bằng cô Thuỷ. Nhất là việc trang trí phông, bàn hôn lễ khỏi cần nói. Đôi chim bồ câu cánh mềm mại như sắp ôm vào nhau. Hai con mắt lúng liếng nhỡn nhau tình tứ cứ như thật. Cả hai cứ như chuẩn bị bay ra khỏi tấm phông xanh. Những con chữ, những đoá hoa như nhảy múa như hớn hở đón chào mọi người tới dự hôn lễ. Dưới bàn là loa đài, ti vi. Hai bên, hai lọ hoa. Mỗi lọ có chín bông hồng bạch toát lên sự trong trắng của cô dâu trong ngày hôn lễ. Những bông hồng bạch lung linh bên những cánh hoa ly, hoa phăng... muôn sắc. Đặc biệt các loại hoa toàn là hoa Đà Lạt - thứ hoa quý hiếm, đắt nhất mà cô chị dâu tương lai sắm cho em trong ngày cưới.

Cách bài trí, việc đón tiếp khách hôm nay làm cho nhiều người ngỡ ngàng và tấm tắc khen ngợi. Bà Phễu hỉ hả tiếp đón khách. Mọi mối nghi ngờ lo lắng về nàng dâu tương lai đều được hoá giải. Bà không ngờ nhờ có cô con dâu tương lai mà đám cưới cô con gái duy nhất của bà được lịch thiệp mà vui vẻ đến thế. Vui hơn cả vẫn là ông Phễu. Ông luôn miệng nói, tay chỉ về phía cô con dâu tương lai: “Đấy các ông xem, cháu là vợ sắp cưới của cháu Vấu đấy. Công việc hôm nay do cháu lo hết cả đó. Cháu đi tận Hà Nội mới đặt mua được loại hoa này đấy. Lo xong việc cho em nó, tôi lo luôn việc cưới cho anh Vấu nó là yên thân tuổi già”.

*

Dự tiệc lại mặt ở nhà thông gia về, ông bà Phễu hỉ hả nhìn những lẵ̃ng hoa cưới con gái còn tươi rói thơm phức cả căn nhà. Nở nụ cười viên mãn, ông nói với bà:

- Lo việc cho con xong nhẹ cả gánh. Con Thủy lấy chồng muộn thế mà may. Được cái bên nhà thông gia họ giàu có, lại biết điều. Nhờ trời cho số con này thế mà sướng bà nhỉ?

- Các cụ xưa có câu: “Con gái là con người ta/ Con dâu mới thực mẹ cha rước về”. Bao giờ vợ chồng mình lo cưới nốt cho cu Vấu mới là trọn vẹn. - Bà nhìn ông nói.

- Cưới cu Vấu phải làm đàng hoàng hơn là cái chắc. - Ông Phễu quả quyết.

- Cứ để các con nó lo. Cưới em nó mà nó còn làm được vậy nữa là cưới vợ chồng nó.

*

Ánh trăng trải xuống trần gian như tấm lụa vàng mềm mại. Gió lay phay gạt đi gạt lại những tàu cau ở trước nhà, hắt bóng xuống sân thật quyến luyến. Hương hoa cau quyện mùi hương của cây mộc cổ thụ tỏa trong không gian ngan ngát hương đưa tạo nên nét quê hiếm nơi có được. Trải chiếc chiếu ni lông ra góc sân, ông bà Phễu, chú Vấu và cô vợ sắp cưới ngồi bên ấm nước chè xanh và rổ lạc luộc. Ông Phễu vui chưa từng thấy. Tay trái cầm ống điếu cày, tay phải vỗ vào miệng ống điếu ba cái rồi ghé miệng vào xì một cái thật điêu luyện. Ông vê thuốc đặt vào nõ điếu, châm lửa hút “xoẹt” một tiếng thật sung sức rồi ngửa mặt lên trời thổi “phù” làn khói thuốc luấn quấn trong đôi mắt lơ mơ trong cảm giác phê phê của ông. Ông “À!” một tiếng sảng khoái. Bà đưa cho ông bát nước chè xanh.

- Nước ngấm rồi, ông uống đi cho mát.

Bưng bát nước, ông nhìn mọi người nói:

- Mẹ con nhà bà ăn lạc đi chứ. Ngồi nhìn nhau mãi à? Ăn đi con, ăn cho em nó cùng ăn, cả bà nữa. Từ ngày tôi làm bạn với bà đến nay, giờ tôi thấy sung sướng, vui vẻ nhất. Tiệc cưới to, đông vui đến bất ngờ, ai cũng tấm tắc khen. - Ông quay sang cô con dâu tương lai âu yếm nói: - Con ăn đi, giờ đây coi như con đã là con của gia đình. Qua tiệc cưới em Thủy, ai cũng biết con, ai cũng khen con khiến cho tuổi già của bố mẹ được mở mày mở mặt với anh em và dân làng. Trưởng thôn họ báo rồi, ngày mai bố lên xã nhận tiền đền bù đất. Đất vườn nhà mình, đường tránh quốc lộ đi qua. Đi sát vào tận đây này, nhà ta chuyển đến nơi tái định cư. Số tiền đền bù được hơn ba tỷ đồng. Đây cũng là tài sản từ đời cụ cố để lại. Qua bao nhiêu lần đói kém, bao nhiêu nhà trong làng bán đất nhưng các cụ thấy có bố là cháu đích tôn nên các cụ không bán. Noi gương các cụ, bố cũng cố giữ đất đến giờ. Nay Nhà nước cần đến mình đành chịu và số tiền đền bù phải làm cho thật hết để lấy nơi thờ cúng tổ tiên cho phải đạo. Bố sẽ gọi thiết kế về, thợ xây cứ theo bản vẽ mà làm. Nhà mình phải làm năm tầng to nhất vùng này thì thôi. Mất đất phải cất được nhà chứ con nhỉ. Phải cất nhà to, tổ chức cưới các con thật to mới xứng với con dâu của bố chứ.

- Ông nói vừa kẻo con nó ngượng. Bao giờ lĩnh được tiền về hẵng hay. Lúc ấy mua cho các con chiếc xe máy nữa.

- Xe con dâu tôi mua cho chồng nó chưa đủ đẹp ư bà? Cả làng khen đấy bà ạ.

Câu chuyện lúc chập tối bên hiên khiến cho cả đêm con dâu tương lai của ông Phễu không ngủ được. Cô nàng lo tính toán sao cho mọi việc chu toàn sạch sẽ. Hôm sau cô dậy sớm hơn mọi ngày, quét nhà cửa, nấu ăn sáng cẩn thận. Gần trưa, anh Vấu lai ông Phễu sang bên xã lĩnh tiền về. Vừa về đến cổng ông đã oang oang:

- Bà nó ơi! Vào đây tôi bảo này. Thanh toán tử tế lắm bà ạ! Không thiếu một xu. Bà vào đây cùng tôi cất đi cho cẩn thận. Để vào chiếc hòm sắt này có mà trời khênh. Tôi đã cẩn thận đóng hàng chục cái đinh bảy phân vào đáy cho cả cái hòm dính vào đáy va ly này, có bố kẻ trộm cũng chẳng khênh đi được. Còn cái khóa chắc thế này, chìa tôi để chỗ chỉ mình tôi biết thì kẻ trộm chỉ có khóc thôi.

- Thôi cất đi, ông nói nhiều quá. Đây là tiền Nhà nước đền bù cho mình ra nơi ở mới. Nếu mình tiêu mất là không có nhà ở đâu.

- Bà cứ yên tâm, từ ngày bà ở bên tôi đã thấy tôi tiêu hoang phí bao giờ chưa? Mà cũng chẳng để mất đến chiếc kim, sợi chỉ bao giờ mà bà cứ phải lo.

- Bố mẹ tính việc xong chưa, ra ăn cơm thôi, con đói lắm rồi. - Vấu vui vẻ gọi.

- Con mời hai bác xuống ăn kẻo cơm canh nguội sẽ mất ngon ạ.

- Con nói phải đấy. Mà này, từ nay trở đi con hãy gọi chúng ta là bố và mẹ cho ấm cửa vui nhà. Cả làng họ biết các con một lòng thương yêu nhau rồi, chỉ còn thủ tục đăng ký và ngày cô dâu, chú rể ra mắt nữa là xong thôi mà.

Cô con dâu tương lai cười duyên vẻ e lệ:

- Dạ!

Bữa ăn trưa vui vẻ vô cùng. Ông bà Phễu vừa ăn vừa khen tài nấu nướng của cô con dâu tương lai suốt cả bữa. Hôm nay thật lạ, ăn xong không ai lên bàn trà trên nhà tăm răng, uống nước như mọi ngày mà ai nấy đều vào giường mình ngủ luôn.

*

- Ông Phễu có nhà không? Nay nhà tôi vừa nhổ lạc. Mang sang một ít ông bà luộc để cánh thuốc lào vui vẻ. - Ông Tư nhà bên sang chơi.

- Chào bác ạ! Hai bác cháu đi ăn cỗ cưới bên ngoại. Các bác vừa điện về bảo cháu mang xe đi đón ạ!

- Thế thì bác về đây. Tối bảo bác gái luộc lạc, hội tôi sang nhé.

- Dạ vâng! Tối nay mời các bác sang với bác cháu “họp” bàn thuốc lào cho vui ạ!

- Cảm ơn cháu, cháu đi đi kẻo muộn.

Ông Tư về, Bạch (tên cô con dâu tương lai) vào nhà chừng mười phút thì phóng xe ra cổng. Ả chào ông Tư thân mật. Ông Tư cũng rất hài lòng về cô con dâu hàng xóm ngoan lời chào hỏi, ngọt tiếng thưa gửi.

Gần bốn giờ chiều, nhà ông Phễu loạn cả lên. Anh Vấu vào giường bố gọi:

- Bố có cầm nhầm điện thoại của con không?

Ông Phễu còn ngủ chưa đẫy giấc, đôi mắt già nua cay xè. Ông vục dậy:

- Điện thoại của bố cũng đâu thế nhỉ?

- Em Bạch đâu rồi hả bố?

- Tưởng ăn xong hai đứa ngồi cùng nhau?

- Nãy buồn ngủ quá, con để em xếp bát đũa và lăn ra ngủ ngay. Có lẽ em đang trong phòng mẹ con bố ạ!

Vấu linh cảm thấy điều chẳng lành, anh vào phòng mẹ không thấy Bạch nằm bên mẹ như mọi ngày. Vấu gọi mẹ dậy:

- Em Bạch đâu hả mẹ?

- Mẹ tưởng hai con ngồi cùng nhau?

- Thôi chết rồi! Chiếc xe SH của con đâu? Em Bạch mà vô ý sang hàng xóm để xe ở sân mà mất thì chết.

Cũng lúc ấy, bà Vấu linh cảm thấy điều chẳng lành. Bà sờ lên cổ, sợi dây chuyền Bạch kỷ niệm bà nhân ngày cưới cô Thủy, bà hãnh diện đeo từ hôm đó đến nay. Cả đôi hoa tai ba chỉ, chiếc nhẫn hai chỉ nữa. Chúng đâu cả rồi. Bà giật mình mở cửa tủ. Chiếc hòm sắt ông đóng vào đáy tủ vẫn nằm lì ở đó, có điều nắp hòm mở toang, trong hòm rỗng tuếch. Bà ngất ngay ra nền nhà. Anh Vấu kêu cứu, ông Phễu vào và đã hiểu mọi sự. Ông rên lên khe khẽ:

- Thế là hết, hết sạch rồi! Già mà còn dại, tin người thì khó đến thân.

- Để con tìm cô ta xem sao?

- Nó đã cố ý, lột đến tận đồ trang sức của mẹ mày thì tìm sao được. Ngậm tăm thôi con ạ! Nói ra, thiên hạ cười cho.

*

Đã một tuần nay ông Phễu không ra khỏi nhà. Ông Phụng lo lắng sợ ông anh ruột không qua khỏi cơn sốc này. Cả làng ai cũng nói: “Nếu nghe ông Phụng thì đâu đến nỗi”. Thực ra tay đứt ruột xót, ông Phụng thương anh trai nhiều hơn là oán trách cái tính bảo thủ cố hữu của anh mình. Thiên hạ giờ mới nói đế vào chẳng qua chỉ là khôn hậu. Chừng này năm ngoái, trừ ông Phụng lo lắng tham gia đôi lời, còn lại ai mà không khen nhà ông bà Phễu lộc lá đầy nhà, lộc người, lộc của... Kết cục giờ đến nông nỗi này, mọi người đến thăm ông chẳng biết nói gì. Người khôn ngoan thì nói: “Của thay người ông ạ”. Người vụng nói to oang oang: “Mất từng ấy của phải báo công an. Cả đời gặp điều may lại để lọt vào tay kẻ gian...”. Ông Phụng thương anh đến se ruột mà không làm gì được. Việc có thể làm ông đã làm cả rồi. Giờ chỉ còn chờ ở công an họ điều tra may ra có thể. Nhưng rất khó vì con người này nay đây, mai đó. Ngay đến cả thằng Vấu con trai ông Phễu cũng chỉ biết quê nhà bà mẹ nuôi hờ hững của cô ta. Sang hỏi, họ bảo: Từ ngày đưa anh Vấu về đây, cháu nó nói, con sắp đi xa nên không thấy về chi nữa. Cháu là bạn buôn bán cùng con tôi. Từ ngày con tôi bị tai nạn chết đến giờ cháu Bạch nhận làm con nuôi tôi. Cháu bảo quê nó ở Nam Định, mấy lần cháu định đưa tôi về chơi. Tôi biết vậy chứ già nua thế này lại không vui tôi tâm trí nào mà đi chơi. Chỉ nghe cháu nói, bố mẹ cháu mất sớm, cháu ở với chú thím, giờ chú thím lại đi vùng kinh tế mới ở Lâm Đồng. Tôi thấy nó ngoan ngoãn nên nhận cháu làm con. Cháu ở luôn đây với tôi cho vui. Tôi đỡ buồn vì nhớ con, cháu lại không phải mất tiền thuê trọ. Đó là mấy năm về trước, chứ gần năm nay, nó bặt tin. Nhiều lúc tôi nhớ cháu nhưng không biết đâu mà tìm. Bà con ai cũng bảo tôi: “Tò vò mất con nhện”. Tiếp xúc với bà mẹ nuôi hờ của Bạch, Vấu thở dài: “Hôm vừa qua, chú Phụng con đã nói đúng. Vấu chờ cho hoàng hôn buông xuống làng một màu tím ảm đạm, anh mới thất thểu về nhà vì sợ gặp hết thảy mọi người”.