Đời của Ly
Hôm nay, trời rét như chích vào da thịt. Những cành bàng buông lá đỏ trong gió rét căm căm. Những cành khẳng khiu sùi lên những u mấu thời gian như để chống chọi với cái lạnh. Phan Bình - Bác sĩ khoa cấp cứu hồi sức bước vào phòng. Anh giơ tay xem giờ: “May quá vẫn còn bốn phút nữa”. Cậu Thanh lém:
- Em chào đội trưởng cô nuôi dạy trẻ ạ!
Anh Lân ngồi bên vỗ vào vai Thanh:
- Đã bảo các cậu đừng bao giờ đùa như vậy nữa mà vẫn dai như đỉa ấy.
- Thật đấy, đã vào giờ làm việc, nói năng cho nghiêm chỉnh các đồng chí nhé.
- Hơn nữa, không nên đùa những điều chạm vào nỗi đau của người khác.
- Không sao! Các cậu cho tôi thêm một chức vụ nữa, một công việc nữa càng tốt chứ sao. Có điều ta nên nói đúng lúc, đúng chỗ thì hay hơn. - Phan Bình nói giọng thản nhiên, thân thiện. Gương mặt anh sáng ngời đôn hậu. Anh nói giọng tươi rói: - Thôi nhé, đến giờ rồi các đồng chí ạ! Ta bắt đầu làm việc thôi. Buổi giao ban hôm nay tôi xin có ý…
Bỗng ngoài cửa, một chiến sĩ hớt hải chạy vào:
- Báo cáo thủ trưởng, ngoài cổng viện có người cần được cấp cứu.
- Cho họ vào ngay. Nhanh lên! - Phan Bình vội nói.
Mấy phút sau hai người nông dân áo quần ướt sũng, nhễ nhại khênh vào một chiếc võng căng tròn. Chiếc võng vừa đặt xuống, người thanh niên mở tấm ni lông ra, quệt ngang mồ hôi trên trán. Anh ta thở hổn hển nói:
- Thưa bác sĩ, chúng em ra bờ sông vớt lờ tôm, thấy cô ta nằm dạt trên đống cây sậy ngập nước. Tóc cô ta lòa xòa mắc vào rễ cây. Lập tức chúng em chạy lại gần thấy cô ta còn thoi thóp thở bèn vớt lên đưa vào đây. Em cũng không rõ cô ấy là người ở đâu? Tại sao lại thế.
Phan Bình thảng thốt nhìn người đàn bà nằm trong võng. Anh lặng người đi. Một phút khinh bỉ và căm giận thoảng trong anh. Lời thầy giáo ngày nào vọng về như nhắc nhở anh: “Lương y như từ mẫu, mình khoác áo bờ lu là để cứu người”. Giờ đây, hai người thanh niên kia đã phải vất vả như thế nào trước sự nguy nan của một con người xa lạ. Ánh mắt họ nhìn Phan Bình như van nài, như cầu cứu anh hãy cứu lấy người hấp hối. Họ đang cầu cứu cho một người “Không biết cô ta ở đâu…”. Họ đâu biết người được cứu sống là Ly. Chỉ có anh mới rõ Ly là ai? Ly như thế nào?
Bình lao vào hô hấp nhân tạo, tiêm hồi sức cho Ly. Mọi người xúm cả lại lo lắng. Được cấp cứu kịp thời, gần hai tiếng sau, Ly đã tỉnh. Hai mắt ả lơ láo nhìn căn phòng rồi buông tiếng mệt mỏi, cộc lốc:
- Ở đâu thế này?
Người đàn ông mừng rỡ reo lên:
- May quá! May quá! Cô ấy tỉnh lại rồi! Các bác sĩ tài thật. Suýt nữa thì nguy to. Tôi lấy nước cho cô uống nhé.
- Đúng đấy, để tớ ở đây, cậu ra mua cho cô ta hộp sữa. - Anh cao lớn nói, hai hàm răng anh va vào nhau lập cập, tay anh sờ túi áo lép xẹp ướt sũng moi ra mấy đồng bạc lẻ đưa cho bạn.
Lúc này mọi người mới để ý đến khuôn mặt tím tái, đôi môi nhợt nhạt vì rét của hai người. Khi nãy mải cấp cứu cho người xa lạ, họ đã quên khuấy cả cái lạnh. Phan Bình cảm động hỏi:
- Nhà hai anh ở gần đây không?
- Dạ, cách khoảng gần một cây số ạ!
- Ở đây chúng tôi có sữa rồi, không phải mua đâu - Nói rồi, Phan Bình vào phòng riêng lấy áo cho hai anh ấy thay. Anh cho nữ y tá thay áo cho Ly.
Người đàn ông cao lớn pha sữa, anh bưng cốc sữa nóng hổi đến cho Ly. Anh vui vẻ nói:
- May quá, chị đã tỉnh, chị uống cốc sữa nóng này cho ấm bụng rồi cảm ơn bác sĩ. Nhà chị ở đâu, cứ yên tâm, chúng tôi sẽ đưa chị về.
- Đang ở đâu thế này? Các ngươi là ai vậy? - Ly lại buông lời cụt ngủn.
Hai người đàn ông rất khó chịu nhưng nhìn Ly còn quá mệt mỏi vì mới qua nạn, họ không nỡ trách cứ.
- Đây là Bệnh viện Quân y! - Người cao lớn nói.
- Bệnh viện Quân đội? - Ly hoảng hồn thốt lên.
- Vâng! Các bác sĩ vừa cấp cứu cho chị. Phúc nhà chị còn lớn, số chị còn may đó. Bây giờ chị đã rõ mình ở đâu chưa?
Đôi mắt mệt mỏi của Ly bỗng nảy lên ánh nhìn dằn dữ. Ả quát:
- Rõ rồi, ai khiến các người đưa ta vào đây, đồ vô tích sự!
Bực mình, người cao lớn quát:
- Đồ vô ơn! Thì ra mi đi tự tử hả? Nói đi! Biết vậy mặc cho mi chết trương trên đống rác thối ở mép sông cho rồi.
Y tá Liên vội gạt đi:
- Hai anh bớt giận, đừng chấp chị ấy, chị ấy vừa qua cơn hoạn nạn, cơ thể còn trong trạng thái hoảng loạn, lầm lẫn.
- Ai bảo ta lẫn? Họa chăng có các ngươi lẫn! Ta muốn chết. Sự sống đối với ta còn ý nghĩa gì nữa đâu? Ta muốn sang thế giới bên kia với người ta yêu. Một thế giới thật giàu sang các ngươi hiểu chưa? Đồ ngu xuẩn…! - Miệng ả gào lên, chân ả giãy giụa, tay ả vò đầu.
Hai người thanh niên bực mình cuốn võng chuẩn bị ra về. Họ ném cho ả ánh nhìn khinh bỉ đến tột cùng. Vừa lúc ấy Phan Bình bước vào. Anh vỗ hai tay vào vai hai người ôn tồn nói:
- Nhà hai cậu ở đâu?
- Dạ! Chúng em ở xóm Đông ạ!
- Cứu được một người phúc to như biển rộng. Các cậu về đi, biết nhà rồi, hôm nào bọn tớ đến chơi nhé.
Phan Bình đưa hai người qua bậu cửa, anh vội vã quay vào phòng. Anh giật mình khi nhìn thấy Ly đang há hốc miệng mà không phát ra nổi tiếng nào vì bụng ả thùm lùm cuộn lên tròn cứng như một quả mít xanh trong làn vải mỏng. Mặt ả tái xanh, ả ôm bụng chịu đựng. “Ả chửa ư? Với ai thế nhỉ? Mình về làng luôn mà có nghe chuyện ả lấy chồng nữa đâu”. Phan Bình nghĩ vậy. Anh định ra khỏi phòng để mặc ả nằm trơ ở đó nhưng lương tâm người thầy thuốc không cho phép. Anh quay lại bảo y tá Liên: “Hãy chăm sóc cô ta”. Y tá Liên lo sợ khi thấy mặt ả tái nhợt vì cơn đau hoành hành. Mồ hôi trên trán, trên người ả vã ra như tắm. Ả đưa đôi mắt lơ láo nhìn Liên rồi nói như cầu cứu:
- Ôi bác sĩ ơi! Em đau quá! Cứu em với, bác sĩ ơi!
- Nhà cái chị này thật kỳ quặc, nãy thì gào tướng lên: “Ai khiến các người cứu ta…”. Giờ thì lại: “Cứu em với bác sĩ ơi!”. Thế là thế nào? Giờ lại muốn sống rồi hả?
- Cô Liên, không nên nói vậy. Muốn sống hay muốn chết là quyền của họ. Mình là thầy thuốc, việc cứu người là việc cần làm. - Phan Bình gọi Liên sang phòng bên nói nhỏ.
- Vâng! Thưa bác sĩ!
Liên nói bỏ lửng, cô nghĩ: “Cái ông Bình này lúc nào cũng: “Ta là nghề cứu người”. Ừ thì lương tâm và trách nhiệm người thầy thuốc. Thầy thuốc cứu người thì thật đáng quý nhưng phải là cứu nhân dân, cứu anh em bộ đội, cứu người tốt khi gặp hoạn nạn. Ai lại đi cứu cả con lăng loàn muốn chết này.
Gần trưa, cơn đau của ả tạm lắng xuống. Người ả vẫn mệt rũ. Ả nằm dính xuống giường, rên lên khe khẽ. Liên đến bên giường nén bực tức hỏi:
- Nhà chị ở đâu? Tên chị là gì? Chị có số điện thoại không để chúng tôi thông báo cho người nhà đến đón chị và đưa chị ra viện dân sự. Ở đó có Khoa Sản. Chị sẽ được điều trị tiếp.
- Cảm ơn bác sĩ. Em xin bác sĩ cho em ở đây vài ba ngày nữa. Em xin đừng ai báo cho người nhà em biết. Bố mẹ em già lắm rồi.
- Anh em, chồng con chị đâu?
- Xin bác sĩ hãy cứu em, đừng hỏi nhiều về hoàn cảnh mà em khổ tâm lắm. Thằng chồng em thua cờ bạc nợ nần bán mất cả nhà mà vẫn còn nợ tới hàng trăm triệu, giờ phải chạy trốn. Em lại bụng mang dạ chửa thế này… hu!… hu! Con em nó đang cựa trong em đây này, chị sờ mà xem.
Nói rồi, ả kéo tay Liên đặt lên bụng ả cứ như chị em đã từng thân thiết. Bởi lẽ, nhìn Liên, ả vững tâm lắm: “Cái cô bé này nhẹ dạ cả tin đây, nom mặt hiền thế kia dễ động lòng thương người lắm. Ta chỉ cần vài ba lời nữa là sỏ sẹo được mi thôi. Ta còn ở đây, mi sẽ trắng tay với ta cho mà xem. May mà mọi người biến đâu mất giao ta cho con thỏ non này. Màn kịch đã đến hồi kết đâu”. Nghĩ vậy, mụ nói tiếp:
- Em nghĩ quẩn cũng dại quá chị nhỉ? Nếu em mà chết thì thương con em lắm. Cháu là đứa trẻ vô tội có phải không chị. Khúc ruột của em chưa kịp chào đời đã phải nằm chết trong cái thây ma dại dột của mẹ nó thì xót lắm chị nhỉ?
- Nghĩ vậy sao chị muốn chết? Chị đi tự tử mà!
- Vâng! Em tự lao mình xuống dòng sông muốn cho xong đời vì em tính chỉ còn mấy tháng nữa, mấy tháng nữa thôi, em sẽ đẻ. Ai sẽ đỡ em? Sinh cháu ra lấy gì mà nuôi? Cửa nhà đâu mà ở? Có ở nhờ được nhà thì ở nhà bế con lấy gì mà ăn? Còn chưa kể đến bọn xã hội đen đến xiết nợ. Nợ không trả được nó đánh cho cũng chết. Thà chết trước còn hơn, đỡ phải nhìn cảnh giọt máu của mình phải chết trong tay mình vì món nợ của bố nó để lại.
Ban đầu Liên bực ả bao nhiêu, nay Liên càng cảm thông và thương ả bấy nhiêu. “Thật khốn khổ cho chị ta. Chút nữa mình trách nhầm một người quá khổ. Vì hoàn cảnh đưa đẩy chị ta không còn bình tĩnh mới phát ngôn vậy. Giờ nghe chị tâm sự mới thương tâm làm sao. Phận con gái mười hai bến nước biết đâu bến đục bến trong”. Liên xót xa thương cho số phận éo le của người đàn bà đẹp mà bất hạnh này. Liên ngồi xuống gần cầm tay mụ an ủi:
- Thôi đành phận, trời sinh voi, ắt sinh cỏ. Chị sẽ chóng hồi sức thôi. May mà em mới được lĩnh lương, em sẽ giúp chị vài đồng tiêu tạm rồi tính sau. Có lẽ từ giờ đến trưa, chị sẽ được chuyển sang viện dân sự, vì ở đây chúng em chỉ tiếp bệnh nhân dân sự trong trường hợp cấp cứu thôi chị ạ.
Liên đưa cho ả mấy tờ tiền. Mắt ả sáng lên, ả vồ ngay lấy:
- Em xin, em xin chị, chị phúc đức quá! Đúng là bác sĩ có khác. Chị thương em hãy thương cho trót, chị nói với mọi người cho em nằm đây vài ba ngày nữa thôi. Ra viện dân sự em không có tiền làm thủ tục nhập viện.
- Thương chị lắm nhưng không được đâu. Để em đưa chị sang bệnh viện huyện, em sẽ nói với bạn em ở Khoa Sản, nó sẽ giúp chị. Gặp trường hợp như chị ai mà không động lòng. Chị yên tâm! Em sẽ giới thiệu với nó chị là người nhà em được chưa?
- Cảm ơn chị nhiều!
- Cũng may chị được đưa vào đây đúng lúc bác sĩ Bình ở đơn vị, anh ấy đã cứu chị khỏi cơn nguy kịch. Anh ấy giỏi và tận tình lắm.
- Anh Phan Bình ấy ư? - Ả sửng sốt hỏi.
- Phải, anh Phan Bình người ở tỉnh này, anh ấy ở thôn Đoài ấy mà.
Nghe nói vậy, mặt ả đã tái đi tưởng chừng cắt không ra giọt máu, ả buột miệng:
- Thôi chết rồi, nó sẽ hại mình, nó cho mình uống thuốc độc. Nó đang căm ghét mình sao lại cứu mình cơ chứ? Liệu có thứ thuốc nào uống khỏi đau ngay mà vài ngày sau mới chết không nhỉ? Có thể lắm! Có thể lắm!
- Chị nói gì vậy?
- Không! Không có gì, tôi đang nhẩm tính số tiền chồng tôi còn nợ ấy mà.
- Việc đã rồi, giờ chị nên tĩnh dưỡng cho khỏe, sinh cháu rồi tính sau.
- Phúc tổ nhà em được gặp chị. Thật là ở hiền nên em lại gặp lành chị nhỉ? Số tiền chị cho em về em may tã lót chờ mấy tháng nữa sinh cháu cho cháu mặc.
- Khỏi cần. Em sẽ về nhà lấy cho chị đồ sơ sinh của con em. Con em mới dùng vài ba lần đã chật, còn mới lắm chị ạ.
Mải thương bệnh nhân nên chuyện trò an ủi. Liên quên bẵng cái ví lấy tiền ra cho ả, cô vẫn để ở giường. Liên vội chạy về khu tập thể lấy số đồ sơ sinh của con mình dùng đã chật mang lên: “Ối! Dẫu ít ỏi, không còn mới nhưng với hoàn cảnh chị ta âu cũng là động viên người đàn bà gặp hoàn cảnh éo le. Tình cảm phụ nữ với nhau cả”. Liên nghĩ vậy và rất hài lòng với việc làm của mình. Quay lên đến phòng trực, Liên không thấy ả đâu nữa. Chiếc ví Liên để ở đây cũng mất hút. “Thế là đi tong lương tháng bảy, biết sống sao đây?”. Liên lẩm bẩm, tìm lục. Bỗng cô giật thót tim, mặt mày tái nhợt. “Thôi chết rồi, cả lương anh Bình và chị Cải mình lĩnh hộ nữa”. Ôm bọc đồ sơ sinh sang phòng lãnh đạo, Liên nói gấp:
- Các anh, các chị ơi, người bệnh nhân vừa ở đây đâu rồi?
- Chắc ra ngoài chút thôi, cô chuẩn bị bệnh án đưa họ về viện dân sự cho đúng tuyến. Nếu cô ta khỏe rồi có thể cho về được.
- Từ sáng cô ta đã tỉnh táo, không đau nữa. Nhưng giờ em không biết cô ta đi đâu mất rồi.
- Đành chờ xem.
Mười lăm phút, hai mươi phút rồi đến cả tiếng, hai tiếng,… vẫn không thấy tăm hơi của ả. Liên hoang mang lo lắng thực sự, cô chạy ra cổng bệnh xá, mặt mày hớt hải, gặp ai Liên cũng hỏi: “Bà, bác có gặp cô gái khoảng ngoài hai mươi tuổi mảnh mai, mặc bộ đồ của nữ bộ đội đã cũ vừa rộng vừa dài đi qua đây không ạ?”.
Liên thất vọng đi về bệnh xá. Có trời mà tìm được ả bây giờ. Liên không thể đoán nổi, khi cuỗm được cả ba tháng lương trong ví của Liên, ả đi tắt đường cổng phụ, gọi xe ôm ra phố huyện. Nhanh như chớp, ả mua bộ đồ hoa, vào khu nhà mới xây, trút bỏ bộ đồ lính cũ rích đi, mặc bộ đồ hoa vào. Ả đã hoàn toàn khỏe mạnh. Mầm sống trong bụng ả lại cựa. Khó chịu vô cùng, ả gắt lên:
- Tổ sư mày, con hay thằng mà đạp tao mãi thế. Thằng bố mày chết mất xác dưới sông rồi. May mà tao được cứu sống, không phải theo nó về chầu Hà Bá rồi. Giờ đây, tao đã có tiền rồi, nhưng tiền này do tao có tài mà có được. Tiền này không phải để nuôi mày hay trả nợ cho thằng bố mày mà tiền này để nuôi tao. Nuôi tao sống để chờ thời cơ nhớ chưa? Mấy triệu đồng với cái nhẫn hai chỉ chứ ít gì đâu. Dẫu sao cũng cảm ơn mày đã cựa đúng lúc để tao có cơ hội lừa con mụ y tá ngu xuẩn vì nhẹ dạ cả tin kia. Thật khốn khổ cho con bé. Suốt ngày trực chõm sống bằng đồng lương giờ mất lại chả méo mặt mà vay mượn, kệ xác nó. Ai bảo có học nhiều mà không học đến câu: “Thương người thì khó đến thân”. Còn ta giờ ta chẳng cần đếch gì hết. Tạm thời ta đã có tiền. Có tiền là ta sẽ có tất. Cố gắng tí nữa trút bỏ của nợ trong bụng ra, bồi dưỡng vào, ta lại như ai”. Nghĩ vậy, ả mua thêm bộ đồ và mấy thứ sinh hoạt cần thiết để trong túi ni lông to. Ả ôm bộ mặt ủ rũ vào Khoa Sản của bệnh viện tỉnh. Sớm bắt quen với người y sĩ, ả lễ phép hỏi:
- Em chào chị! Xin lỗi chị cho hỏi Khoa Sản của bệnh viện đi lối nào ạ?
- Đi theo tôi, đó là khoa tôi làm việc đấy.
Lạy trời, trời thương em cho gặp quý nhân rồi. Ả lẽo đẽo theo sau người nữ y sĩ.
Ả ghi tên rồi đến lượt khám. Vừa vào đến phòng, ả đã vồn vã:
- Ôi! Bằng là chị khám ở phòng này à? Em lại may rồi!
- Cô tên gì? Ở đâu?
- Dạ, tên em là Chu Thị Lan ạ! Xin chị đừng ghi địa chỉ vì em ở gần đây, sợ lộ, em còn phải đi lấy chồng chị ạ.
Nghe ả nói, y sĩ Toàn tỏ vẻ nghi ngờ. Đoán biết điều đó, ả mang bộ mặt ủ rũ nói:
- Chị ơi, em chửa rồi có phải không ạ? Giấu ai chứ đâu dám giấu các chị. Mấy tháng nay em thấy người khác và mệt mỏi lắm.
- Lên bàn xem nào.
Mấy phút thăm khám, người y sĩ nói:
- Cô có chửa gần năm tháng rồi.
Ả giả vờ giật thót người:
- Thôi chết em rồi. - Chết em rồi, bây giờ làm thế nào hả chị?
- Cô về chuẩn bị bốn tháng nữa sinh con chứ làm thế nào nữa.
Mặt ả méo xệch, ả nói như van nài:
- Xin chị thương em, nhà em nghèo khó, bố mẹ em lái đò ngang ở bến sông không may bị tai nạn chết tất. Ông bà để lại cho em năm đứa em và món nợ. Nợ anh em trong nhà các cô bác thương tình xóa cho. Còn món nợ kếch sù của lão đại gia dưới phố huyện hắn giấu vợ con bắt em phải trả cho hắn bằng cả đời con gái. Suốt gần một năm nay em phải bí mật hầu hạ hắn. Em không dám đi trốn vì còn phải làm thuê nuôi đàn em lít nhít. Em khổ lắm chị ơi! Bao nhiêu người hỏi em không dám lấy. Giờ lại thế này em khổ lắm chị ơi! Hu!... hu!... Chị làm ơn giúp em giải quyết đi, em không thể sinh đứa bé này ra được.
Y sĩ Toàn ngạc nhiên, và lời nói của cô này không giống những người lỡ làng lần đầu. Nhìn gương mặt sáng láng, đôi mắt mi cong với cái mũi dọc dừa của ả, Toàn tiếc rẻ cho số phận người con gái hồng nhan “Suy cho cùng cô ta cũng chỉ vì hoàn cảnh chứ con người này thiếu gì người hỏi, muốn lấy ai mà chả xong”. Nghĩ vậy, Toàn ôn tồn nói:
- Việc của cô khó đấy, vì không thể nạo hút mà phải gây đẻ non.
- Em đã đoán không sai mà. Thôi thì gây đẻ non cũng được, chị giải quyết giúp em đi.
Toàn rất ngạc nhiên vì Toàn tiếp xúc với khá nhiều cô gái trót dại “bị” lần đầu. Khi nghe Toàn nói không cô nào dám hé răng nói vào đến nửa lời. Vừa qua, cũng có cô bé ngoài hai mươi trót nghe người tình để lại hậu quả, đến lượt khám cô bé co rúm người lại: “Cháu chỉ thế này vào buổi đêm”. Khi nói đến phải gây đẻ non, cô bé tái mặt đi rụt rè hỏi: “Thưa bác sĩ, thế là thế nào ạ? Có đau không ạ?”. Còn ả hoàn khác, ả cứ xoen xoét đoán trước. Toàn đã bắt đầu khó chịu và nghi ngờ nhưng hình ảnh năm đứa trẻ côi cút cứ lởn vởn trong trí tưởng tượng của Toàn. Toàn quyết định:
- Cô thay đồ đi.
… Hai ngày mặc váy trắng rộng thùng thình, sau lần bơm thuốc kích thích của bệnh viện, ả quằn quại đau. Ả vật người trên giường. Tay vịn thành giường, nghiến chặt hai hàm răng vào nhau, ả không hề kêu khóc. Giường bên, một cô bé mười bảy, mười tám tuổi cũng “trót dại” đang gào khóc oang cả phòng khiến cho chị gái, mẹ đẻ cùng người nhà toát cả mồ hôi, rớt cả nước mắt vì vừa giận lại vừa thương. “Giận con dại dột thì giận thật nhưng khi thấy con đau ai mà chẳng xót”. Mấy bà bế cháu mới sinh ở giường bên bàn tán làm ả càng tủi thân, tủi phận. Ả nghiến chặt răng chịu những cơn đau thể xác chốc chốc lại ập đến. Suy cho cùng, nỗi đau thể xác có thấm gì với nỗi đau đời ả. Thằng khốn nạn nó để lại cho ả cái nỗi đau này đây. Đau thật nhưng vẫn chưa đau bằng nỗi đau bị bỏ rơi. Đúng ra ả đã tự đánh mất ả nên đời ả bị rơi.
… Mẹ ả chỉ có mình ả. Ả mồ côi bố từ nhỏ nên được mẹ nuông chiều trong cái gia tài kếch sù bố ả để lại. Lớn lên, ả xinh đẹp hơn người. Tuy học kém nhưng học biếng đã có miệng che đậy rồi ả cũng học xong cấp ba trường huyện. Sau khi cưới, mẹ ả xin gia đình thông gia cho Bình ở rể. Mẹ ả rất tự hào, bà thường khoe với bạn bè: “Có con rể làm ngành y, khi ốm đau đỡ phải lo”. Vậy mà giờ đây ở tại bệnh viện bao nhiêu áo bờ lu trắng có ai chú ý chăm sóc riêng cho ả đâu. Suy cho cùng, có ai biết ả nằm đây. Dẫu biết, anh em họ cũng chẳng ngó tới ả vì khi có chồng, có của, còn mẹ, ả khinh tất tật anh em. Giờ đây, mẹ ả đã mất, chồng ả bỏ ả vì nhiều lần ả đánh bạc, đánh con tàn nhẫn và theo thằng Sỹ - Một tay chơi thứ thiệt. Bị chồng bỏ, ả vui vẻ theo tên Sỹ với những cuộc chơi không phải tính toán trước sau cho tương lai, tương bần gì hết. Anh em khuyên ả, ả chửi toáng lên và lìa tất tật mọi người. Ả bám theo Sỹ như một cái đuôi. Ả sung sướng vùng vẫy cùng Sỹ trong trong mưa ngàn lũ thác của thần ái tình ban cho. Rồi một ngày, ả bắt đầu lo vì số của kếch sù của bố ả để lại dần biến vào tiệm vàng chung với Sỹ. Hơn nữa ả không ngờ tiệm vàng mang tên ả không còn là vốn của ả đưa cho Sỹ mà hoàn toàn là tiền vay lãi cao và phần lớn là vốn ký gửi của bọn xã hội đen. Hàng bán được ít, chi tiêu cho chơi bời thì nhiều, ăn thâm vào vốn, tiệm sập, vợ con gã lên dọa nạt. Chỉ còn cách xuống sông chết cho rồi. Nay liệu gã đã chết hay lại được cứu sống và ở đâu ả không cần biết. Nghĩ đến đây ả mỉm cười: “Mặc xác nó, cho nó chết. Nó nợ, mình có can hệ gì đến việc này nhỉ? Phải rồi, gã đã từng cùng mình đi hàng trắng đưa đến cho người này, người khác. Nếu còn sống, gã sẽ bắt mình làm tiếp nếu không sẽ bị tố giác. Giờ đây gã chìm xuống sông kia mình sợ đếch cơ chứ. May, số mình gặp được hai thằng ngố nào đó dỗi hơi vớt mình lên khỏi dòng nước chứ lại. Dẫu bị rét một chút mà lại trút bỏ được của nợ cũng đáng. Hơn nữa đang tay trắng kiếm được món vốn của con nợ đời ôm chữ đức: “Lương y như từ mẫu” thế mới chuẩn chứ. Từ nay ta lại như ai. Chỉ có vợ con gã ở quê là khốn nạn thôi. Chẳng khéo lại chết chỏng chơ ra ấy chứ. “Ả đang nghĩ thì cơn đau lại hoành hành. Ả lại nghiến răng chịu đựng”.
“Chỉ cần tí nữa thôi, cố tý nữa ta trút khỏi hòn máu của tên Sỹ ra khỏi cơ thể ta là xong. Ta lại như ai”. May mà sự suy tính giúp ả phần nào quên được cơn đau. Thi thoảng mặt ả tái nhợt đi. Ả dằn bụng xuống giường chịu đựng. Sau những trận đau đột ngột, mồ hôi ả vã ra như tắm, tóc ả lòa xoà trên trán ướt bết, miệng ả đắng ngắt, cặp môi khô ráp. Thương tình, bà cụ nuôi con bên cạnh cho ả ca nước, ả vồ lấy uống ừng ực.
- Cảm ơn bà! - Ả nói qua hơi thở, mắt lim dim mệt mỏi, miệng ả lại lẩm bẩm. Đố ai biết ả lại nghĩ gì.
Sáng hôm sau, mọi sự đã xong xuôi, ả lại được mặc bộ đồ hoa. Người ả có yếu, da ả có xanh đi đôi chút nhưng quả là ả xinh đẹp hơn người với ánh nhìn sắc sảo và đôi môi trái tim khép hờ mọng ướt như nụ hoa điểm trên khuôn mặt trắng mịn màng. “Ta sẽ tìm mọi cách nấn ná ở lại bệnh viện thêm vài ba ngày nữa. Ngày thiếu đếch gì các quán ăn ngon, đêm về sẵn giường bệnh viện”. Ả nghĩ vậy và đã làm được như thế. Công nhận ả chóng hồi sức thật. Mới mấy ngày mà nom ả lại phây phây như gái dậy thì.
*
Hôm nay ả thích về nhà lắm rồi. Ả nói với y sĩ Toàn:
- Xin bác sĩ cho tôi ra viện, mấy ngày ở viện cứ như hàng tháng trời, tôi lo cho lũ em nhỏ ở nhà quá chị ạ.
Chị Toàn nhìn ả cảm thông:
- Chị về địa phương xin giấy giới thiệu hộ nghèo đến thanh toán viện phí được giảm nhiều đấy. Tôi đã đề nghị bệnh viện điều trị cho chị là trường hợp đặc biệt.
- Cảm ơn chị nhiều lắm. Đúng là “Lương y như từ mẫu” có khác.
Ngoài trời, mưa mỗi lúc một dày. Gió rít ào ào trên ngọn cây. Mấy ngọn sắn ở bờ dậu nhà bên đang run rẩy trước gió khiến cho ả có cảm giác lạnh. Rất may ả vừa mua tấm áo giả lông chiều hôm qua. Ba mươi bảy ngàn đồng đáng gì. Ả cũng không phải dùng đến tiền cuỗm được ở bệnh xá hôm nào. Thực sự tiền ấy cũng có phải của ả đâu. Chả là trưa hôm qua, bà bác, bà thím gì nhà cô bé nằm giường bên mừng cháu mấy đồng mẹ tròn con vuông. Nhân lúc các bà chuyền tay bế cháu, trò chuyện râm ran, ả vờ trượt guốc chống tay xuống giường nhón tờ tiền thật ngon lành. Có áo ấm rồi, nhưng áo lông mà gặp trời mưa có mà hỏng hết. Do đó ả chưa chuồn đấy thôi. Đang chần chừ tính chuyện trước mưa thì sự may mắn lại đến với ả. Đây rồi, ả nhìn thấy ông trưởng khoa đi từ nhà gửi xe lên. Vào hiên nhà, ông vừa cởi bộ quần áo mưa ra, ả đã vồn vã như gặp người thân ở xa mới về:
- Chào anh Tĩnh. Đã lâu không gặp, anh khỏe chứ? Anh không nhận ra em à? Buồn thế cơ chứ!
Bác sĩ Tĩnh còn ngơ ngác chưa nhận ra ở đâu mà có cô gái xinh đẹp thế này. Cô ấy lại biết và gọi đích danh mình. Ả ra bộ ngượng ngùng, quay trước nhìn sau, ngó vào phòng trực không thấy ai. Ả nói vội:
- Em định gọi chị Toàn em ra, anh sẽ rõ. Em là em dâu chị Toàn. Nay đến thăm chị em có chút việc. Vòi vĩnh chút đỉnh đấy mà.
- A! Ra là vậy, cô vào đây kẻo mưa lạnh, chút nữa cô Toàn đến.
- Thưa anh, em muốn xuống chỗ bạn em tý chút. Chốc nữa chị em đến, em lên gặp cũng được. Anh cho em mượn tạm áo mưa. - Vừa nói xong ả đã giật được bộ áo quần mưa khỏi tay bác sĩ Tĩnh, mặc nhanh và chuồn thẳng ra cổng viện.
Bên lề đường mấy tay xe ôm đang đứng co ro như chuột phải mưa để chờ khách. Thấy ả đi lại, một người nói: “Cô bé kia của tớ”. Nói rồi anh ta gọi:
- Cô bé đi đâu, tôi chở về cho, giá hữu nghị thôi.
“Đi đâu bây giờ nhỉ? Về nhà ư? Còn ai nữa mà về. Cả làng Đông này ai chả biết mình với thằng Sỹ đi mất tích. Chả khéo sau ba ngày xác hắn nổi mọi người phát hiện, vớt lên làm ma rồi ấy chứ”. Thấy ả đứng ngây ra, người xe ôm hỏi:
- Sợ đắt ư? Tôi chở hữu nghị để có khách cầu lộc thôi cô cán bộ ạ!
- Cán bộ, cán bèo gì đâu, đang nẫu ruột vì người nhà ốm ở viện đây. Chở tôi đến chợ Quế lấy bao nhiêu tiền?
- Cho xin bảy ngàn.
- Đắt thế, năm ngàn thôi.
- Ừ thì đi.
Chiếc Sim Sơn đỏ rẽ mưa chở ả đi. Nhờ có bộ đồ mưa mà ả không có cảm giác lạnh chút nào.
- Thôi cho tôi xuống! - Ả nói.
- Da,̣ chưa đến chợ Quế đâu!
- Thôi được rồi, vì tôi có người quen ở đây, vào vay thêm chút tiền lo cho người ở viện.
Ả lại bưng miệng cười vì sao trời lại cho mình gặp kẻ thì nhẹ dạ, đứa thì hớ hênh thế kia chứ? Thế là vừa được đi xe, mình lại được lời ra ba đồng nữa. Được bát bún chiều nay rồi. Ả mừng có lý vì ngồi sau xe, người lái xe ôm có tám đồng bạc lẻ để ở túi sau. Đúng tầm tay của ả. Ả rút ngon lành (nghề mà). Rút vừa xong tiền thì ả ngửi thấy mùi chả nướng đâu đây thơm phức, ả xuống là có lý do chứ ả có người quen nào đâu. Ả đã đoán không nhầm, bên lề đường là hàng bún chả. “Hàng bên kia mà mình lại tạt sang bên này mới khỉ chứ”. Ả lẩm bẩm rồi đi sang quán bên. Chủ quán là một người đàn ông to béo, lùn tịt. Đôi bàn tay gã múp míp như nải chuối mắn. Đôi mắt hum húp luôn cụp xuống. Thi thoảng dướn đôi mí mắt ti hí liếc trộm rồi lại cụp xuống. Đặc biệt hai cánh mũi cong của hắn cứ phập phồng như vừa được ai phỉnh nịnh làm cho hai lỗ mũi hếch lên gần như mũi khỉ đặt trên nền da đen nhẻm nhễ nhại mồ hôi trong tiết đông lạnh lẽo này làm cho khuôn mặt ngắn tũn kia lấm láp, kỳ quái. Nom kỹ giống như hà mã thiếu đuôi.
Vừa nhìn thấy chủ quán, ả đã thoáng rùng mình “Loại đàn ông có cái hình hài lùn tịt, hai mắt hum húp, da nhớp nháp mồ hôi thế kia thì...”. Nghĩ vậy, ả định quay ra nhưng khốn nỗi bụng ả sôi réo lên đòi ăn. Mùi chả nướng thơm phức níu chân ả lại. Ả đứng một lúc quan sát, nghĩ ngợi mà gã vẫn không hay. Gã vẫn hì hục quạt cái lò nướng xèo xèo bởi mỡ từ các xiên thịt rơi xuống. Hơi mỡ lại bốc lên quyện vào thịt thơm phức. Trời mưa là ngưng nấu phở đỡ nướng chả ở các quán khác chứ đối với gã, gã chẳng cần. Với gã, càng mưa, càng rét gã càng nướng nhiều cần đếch gì phải lo. Dẫu có thâm hụt vốn đã có vợ con gã bù. Miễn là gã càng ít ở nhà càng tốt cho vợ con đỡ bị làm phiền.
Ngoài trời, gió vẫn rít từng cơn. Gió đập chát chúa vào tấm vách ngoài hiên. Mưa rơi lộp bộp trên tấm lợp bằng cót. Mưa rơi tí tách ở giọt hiên… gã vẫn mặc, vẫn đau đáu nhìn những xiên chả nướng không chớp mắt. Mùi chả nướng làm mồ hôi lưỡi toát ra, miệng gã bung búng. Gã khẽ cất tiếng hát ư ử: “Nhờ trời mưa cả, gió xoay/ Cho chả tôi ế, tôi say chén vàng…”. “Trời rét thế này, lán tranh thấp tè thế kia. Cả không gian chìm trong màn mưa. Cửa nhà nào nhà ấy đóng im ỉm, ta mà vào đây khéo lại được chiêu đãi đấy chứ”. - Nghĩ vậy, ả buông lời õng ẹo:
- Chào ông chủ quán, cho đằng này đĩa bún chả đây!
Gã giật mình nhìn lên. Hai cánh mũi gã nở ra như mũi con bê ngửi cỏ non ấy. Gã hấp háy đôi mắt ti hí như người say khói. Gã đứng lặng hồi lâu như chiêm ngưỡng một vị tiên giáng trần vậy. Gã cố làm duyên bằng cái giọng khò khè đậm đặc mùi thuốc lào như ống điếu đổ:
- Em! Em dùng bún chả ư? - Gã kéo ghế một cách yểu điệu đến kịch cỡm làm cho ả phì cười:
- Mời ngồi!
- Nhanh lên, nếu chậm là đi đây này.
- Ấy đừng! Ấy đừng!
Gã vội vàng bưng ra một đĩa bún, một bát nước hàng đặt trên chiếc bàn thấp tè tè.
- Xin mời!
- Thật là danh bất hư truyền. Nghe tin quán anh có bún chả hảo hạng, nước chấm đặc biệt. Nay em có việc qua đây, trời lại mưa lạnh quá đi.
- Không sao. Không sao. Mưa càng quý!
Cả hai đều giở món “võ” đầu mày cuối mắt. Ăn một hồi đã lửng bụng. Đôi mắt sắc mi cong vút của ả liếc đi liếc lại hút hồn chủ quán. Ả buông lời lả lơi: “Trời mưa thì mặc trời mưa/ Chả anh thơm phức thật vừa lòng ai”. Cứ thế, ả ăn trong tán tỉnh, tán tỉnh trong ăn khiến cho gã chủ quán quạt chả nhễ nhại mà không kịp. Miệng gã lắp bắp: “Khách sộp! Khách sộp!”. Bố ai mà biết gã nghĩ “sộp tiền” hay “sộp sắc” đây. “Cái mồm bung búng nước kia đâu phải gã thèm chả. Mùi chả nướng với gã quá quen thuộc. Có lẽ mồ hôi lưỡi của gã toát ra vì nhan sắc của mình”. Nghĩ vậy, ả càng cố liếc mắt đưa tình rồi đến bên gã. Trời vẫn rả rích mưa, gió vẫn rít từng cơn nhưng lòng gã ấm lại, cả người gã hồi hộp rừng rực như lên cơn sốt đột ngột. “Em đây là hạng gái đẹp chứ chẳng xoàng. Đừng vội sàm sỡ mà hỏng hết. Phải thật khéo, thật kiên trì…”. Gã tự an ủi và ra lệnh cho mình. Đoán được ý nghĩ của kẻ ma đói mà còn làm bộ, ả sán đến ngồi sát gã hơn, tởm cái hài hình và điệu bộ của gã mà lòng ả vẫn ấm lên bởi những xiên chả nướng và bát bún nóng hổi. Ả đặt bàn tay búp măng lên tấm lưng ngắn cun củn như phản thịt của gã. Chỉ mới vậy mà gã dằn lưng xuống như đỡ một cảm giác nhồn nhột khó tả. Sống lưng gã nó thế nào ấy? Miệng gã vẫn bung búng nước:
- Ừ…
- Làm sao mà ông anh có vẻ…
- Ờ không. Ờ không. Có gì đâu. Có gì đâu.
Ả nguýt gã một cái thật dài cố để gã nhìn thấy ánh mắt tinh nghịch ném xoáy vào tim gã cái nhìn tỏ tình rồi buông câu lẳng lơ:
- Khai ra đi! Thích hả? Thích thì bảo. Đằng này khoái chàng lắm rồi đó.
Tay ả vẫn đặt trên lưng gã khiến người gã mềm nhũn như con chi chi. Ngoan ngoãn cúi xuống quạt than. Nhưng rồi những ngón tay búp măng thon thả của ả cứ di đi, di lại trên lưng gã khiến gã phát điên lên: “Phải kiềm chế không thì hỏng việc”. Ả nhìn gã mà phải nén cười cho cuộc chơi của riêng ả. Bỗng ả kêu lên: “Chả cháy rồi kìa” làm cho gã tỉnh lại. Thì ra gã chỉ quạt theo thói quen, không biết mình đang làm gì. Than càng hồng, lòng gã càng mê mẩn. Tiếng quát làm gã như tỉnh cơn mộng mị. Gã lại hếch hếch cái mũi vẻ ăn năn:
- Hì… Hì… Không sao! Không sao!
Gã lại tiếp tục quạt nhưng giờ thì gã nhớ trở cho chả chín đều. Gã lại được hưởng ân huệ từ đôi bàn tay búp măng của ả đặt lên ấm nồng nàn, mềm mại đến thế là cùng. Khi cái diễm phúc tràn lên cặp mắt ti hí của gã thì nước trong miệng gã không còn bung búng nữa mà nó lăn qua bìa môi dày thâm như miếng thịt trâu rồi rơi tõm xuống đất. Gã vội vàng dùng đôi môi vén gọn những giọt nước nuốt ừng ực. Gã thở hồng hộc, mặt gã đần xị ra nom cứ tội tội. Thì ra sự chịu đựng nhiều khi cũng khốn khổ thế đấy… “Ta không chịu được nữa rồi, phải liều, phải liều thôi, có lẽ cô nàng chẳng cao sang như ta nghĩ đâu. Có lẽ cũng như các mụ Sinh, mụ Tứ, mụ Hoan xóm dưới thôi chứ”. Nghĩ vậy, gã đưa bàn tay nhẫy mỡ nắm lấy tay ả:
- Đừng vội, chàng ngốc ơi! Tay chàng toàn mỡ.
- Xin lỗi! Xin lỗi!
Rút khỏi tay gã, ngón trỏ ả cong lại dí vào cái mũi luôn luôn hít hít của gã. Móng tay nhọn làm mũi gã đau đau thích thích. Gã tít mắt cười nhìn ả:
- Em ở đâu ra mà càng ngắm càng đẹp như Tây Thi, như Thúy Kiều ấy thế hả?
- Tập nói lời hay nhưng lại sai bét. Một người mà lại giống cả Thúy Kiều, giống cả Tây Thi được sao? Trời ơi! Phải mua sách về, nướng thật nhiều chả vào, hàng ngày đi qua, đây sẽ dạy cho cách tán gái nghe chưa?
Ngón tay trỏ của ả lại dí vào mặt gã, nhưng lần này không phải vào mũi mà vào trán làm trán gã hằn xuống vệt vòng cung rớm máu. Lại một cú đau đau thích thích. Gã vẫn xét nét:
- Em rất đẹp, em đẹp thật mà!
Ả bật cười rồi lấy tay véo ngược tai gã nói:
- Đẹp phải là chàng.
Câu nói vừa lọt vào lỗ tai thì vành tai gã đỏ lên tức thì. Gã nhìn ả, đau lắm nhưng thích lắm. Ả dí vào đâu là y như gãi đúng chỗ ngứa của gã khiến cho tấm thân lùn tịt như co lại chờ đợi giống chú bê non ngồi gần cậu mục đồng tinh nghịch vậy. Gã lại còn được ả khen nữa chứ. “Từ bé có ai khen mình đẹp trai bao giờ. Ở đời khen đểu còn hơn chê thật. Vợ mình - một con mụ cao lêu nghêu như ống sậy, khắp người đầy vấu, sẹo như thân cây bạch đàn khô, nói năng cắn cảu vậy mà nó còn dám chê mình cơ đấy. Thật là trời đày mình. Giá như trời cho mình cô gái xinh đẹp này làm vợ thì hay biết mấy. Có được nàng mà phải suốt ngày hầu hạ nàng, mình cũng cam lòng. Trời mưa, tưởng là buồn thì trời đưa em đến hóa ra lại là vui mới chết chứ. Mình có đần độn như con vợ mình thường nói không nhỉ? Chắc là không. Không đần thì mới được nàng khen chứ. Có lẽ con vợ mình không biết nhìn người như đôi mắt tinh đời của em nên nó cứ mồm năm miệng mười rằng: “Ông chỉ được khoản làm ăn thôi. Ông bán hàng có tiếng ở vùng vì bí quyết ướp và nướng chả không ai bằng, món lòng lợn tiết canh cũng ngon tuyệt, bưng bê lại kịp thời. Còn lại các khoản khác quá kém. Đến gần cô nào cứ như mèo thấy mỡ ấy. Mắt cứ tít lại chẳng dám mở mồm tán tỉnh…”. Con vợ mình cứ nói mình vậy nhưng với nàng, nàng lại khen mình tới số. Hôm nay đúng là ngày ở lành, mình được trời thương. Hàng sợ ế thì phút chốc đã hết bay”. Gã nghĩ vậy rồi quay lại, tay xoa xoa vành tai đỏ, mắt liếc ả:
- Em véo tai anh đau quá, bắt đền đấy.
Ả sờ vào cái tai đỏ lựng kia kiểu mơn trớn, “ban phát”:
- Mới thế mà đã… - Ả nói và nguýt dài.
Gã nắm cổ tay kéo ả vào lòng. “Cơ hội đến rồi, bụng ả đã no nê, bún chả đã gần hết”. Nghĩ vậy, ả ngồi sụp vào lòng gã nhún mạnh hai cái rồi đứng bật dậy. Ả vơ tất cả số bún, chả ngon vào túi ni lông. Ả nhìn khuôn mặt ngây thộn trong cõi đê mê kia mà phì cười, mà vơ vét, mà õng ẹo:
- Ông chủ tính tiền đi.
- Tiền nong gì em. Người nhà cả mà. - Gã nói trong tâm trạng chưa tỉnh.
- Vậy thì gút bai! - Ả giật phăng chiếc áo mưa mặc vội và không quên kỷ niệm cho gã một cái “chụt” rồi nói: Bai bai! Hẹn khi khác gặp lại!
Ả đã đi đến cuối phố, mưa vẫn rả rích rơi. Ả cũng không hay biết gã chủ quán vịn vào tấm liếp trước cửa quán nhìn theo ả. Mặc cho mưa ướt đẫm cả mái tóc, ướt sũng cả chiếc cổ áo lông. Cả người gã tỏa mùi khét khét, chua chua, nồng nồng. Mùi nước mưa, mùi chả nướng bắt vào áo, quyện lẫn mùi mồ hôi dầu, tạo nên mùi đặc trưng mà chỉ có ở tấm thân lùn tịt kia thôi. Gã thở dài đi vào quán cũng là lúc ả đi hút vào ngõ rẽ cuối phố.
“Thế là hết”. Gã lẩm bẩm rồi đi vào quán. Một lũ bàn ghế chỏng chơ ẩm ướt. Rổ bún rũ tung rơi vương vãi cả ra bàn. Mấy miếng chả nướng dở sống, dở chín ả để lại trên cái đĩa gần nồi than đã vạc. Những sợi bún vương lả tả quanh bát nước hàng. Tất cả lặng câm. Chỉ có tiếng thở dài nuối tiếc của gã. Gã nghĩ đến số bún chả không tính tiền khi ấy ả ăn có ít gì đâu, hai bữa cho cái bụng đói mất tới năm, sáu suất bán cho khách ấy chứ. Ả lại vơ vào túi mang về nữa. Cả thảy năm cân bún, hai mươi xiên chả. Gã đã phải lao đi trong mưa bằng chiếc xe cọc cạch mua thịt về thái, tẩm ướp… Gã lẩm bẩm thu gom “chiến trường” các miếng chả cháy dở, vài sợi bún này cũng đủ cho gã ăn tạm hai bữa trưa và tối.
“Sao mình ngu thế nhỉ? Mình đã nắm được trong tay rồi mà lại để mất tất tật”. Bún chả hắn không tiếc mà tiếc là để cho ả ra đi. “Hẹn gặp lại”, nàng nói vậy có đúng không nhỉ? Rất có thể nay nàng bận. Mai nhớ ta nàng lại đến thôi mà. Nàng khen ta đẹp, chả ta làm ngon nỡ nào bỏ ta mà đi được chứ. Hì… Hì… Dù sao thằng Sớt này cũng có người đẹp để mà thương mà nhớ nhỉ. Thôi chết rồi, mình không hỏi tên nàng là gì”. Gã đi lại bàn có ngăn kéo. Mồm gã há hốc, kinh ngạc: “Thôi chết rồi. Cái túi tiền của tôi, tiền hàng, tiền vay lãi cho con gái mua máy khâu đã bị nàng cuốn sạch rồi. Chả lẽ người đẹp như vậy lại lấy cắp ư? Nhưng từ sáng tới giờ có ai ngoài cô nàng xinh đẹp đâu cơ chư”́. Tối nay về, con vợ ống sậy của gã lại tra hỏi, lại gầm gào cho mà xem. Ngoài trời vẫn rả rích mưa. Đồ vật xung quanh gã trở nên vô tích sự. Gã biết làm gì bây giờ. Thôi đành đến nhà bà Tầm ở cuối làng mà vay lãi vậy. Gã chỉ trót dại chút thôi. Quanh năm gã cặm cụi làm lụng dưới sự chỉ bảo, mắng mỏ của mụ vợ. Gã ăn ở đầy đặn với bà con hàng xóm, chất phác với bạn bè, không mất lòng ai bao giờ nên gã chỉ có số vốn ít ỏi trong túi nhưng đổi lại gã có rất nhiều bạn tốt.
- Đây, ông cầm số tiền này bù vào khoản đã mất. Từ nay, chừa cái thói dại gái ấy đi nhé! - Đưa tiền cho bạn vay, ông Tầm phì cười nói: Ông quả là Thiên Bồng Nguyên Soái.
Cả hai tít mắt cười. Mấy hôm sau gã lại đến nhà ông bạn nói hổn hển trong sung sướng:
- Ông Tầm ơi! Tôi thấy đẫy tiền rồi. Tôi để ở đáy hòm trong buồng ở nhà ấy!
- Sao ông lại bảo mất ở quán?
- Ông tính cùng lúc, mất ả, mất cả rổ bún, chả, lòng tôi trống rỗng, hẫng hụt. Người tôi như sắp điên lên, tôi không nhớ nổi mình đã làm gì thì làm sao tôi nhớ nổi tiền để ở đâu. Con người ta khi bị tuột khỏi tay điều mình đam mê dễ dẫn đến mất thăng bằng và nhớ lẫn lộn.
- Ông là cứ hay mê mẩn cái của nợ ấy. - Ông bạn đấm mạnh vào lưng gã và nói làm cho gã tỉnh lại đôi chút, nhưng gã vẫn cố chữa:
- Ông tính, Phù Sai ngày xưa còn mất cả nước Ngô vì Tây Thi nữa là. Ông mà gặp nàng thì đến xe máy của ông bốc hơi lúc nào cũng không hay ấy chứ đừng tưởng. Dẫu có mất số tiền ấy vào tay nàng, tôi vẫn thương nàng, vẫn nhớ nàng. Không biết lúc ấy mưa như thế mà nàng đi đâu gấp gáp thế cơ chứ. Giá nàng ở lại…
- Người như ông đúng là đánh chết cái nết không chừa. Tôi ghét ông vô cùng vì cái chuyện này nhưng lại rất phục ông về nhiều việc khác nhất là việc lão dám lao tới vòng nước xoáy để cứu vớt hai cháu nhà chúng tôi lên.
- Chuyện cứu trẻ trong cơn hoạn nạn là lẽ thường tình. Nếu gặp cảnh ấy ai mà đừng được kia chứ. Nhưng ở đời các ông đừng có quên rằng bất cứ ai cũng có quyền yêu gái đẹp. Liệu nàng có quay lại đây với tôi không nhỉ?
Đúng là gã không hiểu cô ả đi đâu thật. Hôm đó, sau khi rời quán của gã, tay vẫn còn xách túi bún chả nhưng ả đã quên gã rồi. Đứng bên hè phố, ả nghĩ đến Sỹ. Dù sao đi nữa, Sỹ cũng xứng đáng với ả. Sỹ cao lớn đẹp trai, da trắng, mắt sáng, vầng trán cao rộng và rất ngang tàng, liều lĩnh, liều ăn, liều chơi và sẵn sàng liều chết cùng ả. Sỹ đã từng sống tay chơi nhất vùng, từng làm chủ thầu, chủ đề, chủ tiệm vàng. Với tư chất trời ban, Sỹ khỏe khoắn trong bộ đồ áo kẻ quần bò, đi chiếc xe máy thể thao làm cho hắn trở thành ước muốn của nhiều người, trong đó có Ly. Sỹ càng đẹp bao nhiêu thì người vợ hiền hậu của Sỹ ở quê càng tiều tụy bấy nhiêu. Chị ta thường mất ăn mất ngủ, mắt quầng thâm, da nám sạm lại vì sợ chồng sa ngã. Mặc vợ lo lắng, Sỹ chẳng quan tâm. Sỹ chỉ quấn quýt bên Ly. Sỹ nâng niu chiều chuộng Ly một thời. Suốt mấy năm trời hai người ăn vận mốt thời thượng chu du đó đây. “Giờ đây chắc Sỹ đã xanh cỏ ở nơi nào đó bên bờ sông được người đời vớt chôn cất”. Nghĩ vậy, một chút lương tâm dẫn ả đi. Đầu tiên ả đến tiệm vàng. Tiệm vàng vẫn bị niêm phong. “Đã vỡ nợ có đào mả cũng chỉ vậy”. Ả lẩm bẩm đi ra phía cánh đồng may ra thấy mộ hắn mà thắp cho hắn ta nén nhang. Trời vẫn mưa rả rích, ả đi vào quán giữa cánh đồng có bọn trẻ mục đồng đang quấn quýt bên đống lửa, mấy con bò xù lông đang đứng nhai lại. Bọn trẻ thi nhau hơ tay lên đống lửa được đốt bằng những gốc cây ngô, cây rạ khô mà chúng cắt cử nhau vơ lại. Miệng cậu nào cậu ấy nhai nhồm nhoàm những củ khoai nướng, vừa ăn vừa không ngớt lời khen: “Ngon quá! Ngon quá!”. Sự xuất hiện đường đột của ả làm tất cả lũ trẻ ngẩng lên. Những khuôn mặt trẻ thơ ửng hồng, điểm mấy vết nhọ than nom thật kháu khỉnh. Chúng nhìn ả đau đáu như nhìn người từ hành tinh nào đến. Thoáng chút khó chịu nhưng ả lấy lại bình tĩnh ngay bởi một cậu nhỏ nhất trong đám nói:
- Cô đi đâu đấy, vào đây sưởi cho đỡ lạnh cô ơi!
Nghe theo lời mời, ả đi vào gian quán ấm nóng. Tiếng nổ tí tách của lửa, mùi thơm của khoai nướng, mùi khét lẹt của lông chuột, mùi thơm của thịt chuột nướng quyện vào nhau bay luấn quấn trên đầu bọn trẻ tỏa ra ấm nóng cả gian quán giữa đồng. Ả ngồi xuống xuýt xoa:
- Lạnh quá đi mất.
- Cô mà ngồi đây bẩn hết quần áo đấy. Không cẩn thận lại giống bác “bò thui” hôm vừa qua. - Cậu bé nói, mặt cậu đầy tro bụi nhưng không làm mất đi vẻ tươi tắn của nét mặt trẻ thơ trong trẻo. Một chiếc răng khểnh không che được mấy chiếc răng cửa sún mỗi khi cậu cười. Nom thật tếu.
Ả vội hỏi:
- Sao lại có ai đó là “bác bò” thui hả cháu? Bác ấy là người thịt bò à?
Nghe ả hỏi, cả hội trẻ tít mắt cười.
- Thui bác ấy cho ấm thì có. - Thằng Cần nói, rồi cả hội cười bò bên đống lửa.
- Nói đi, các cháu cười gì thế? - Ả đã linh cảm thấy điều gì nên dồn hỏi.
- Bọn cháu cười ông “chuột lội” chứ có cười cô đâu.
- Hết “ông bò thui” rồi lại đến “ông chuột lội” là sao? Nhiều ông ngớ ngẩn đến đây thế à? Hãy kể cô nghe xem nào.
- Đây nhé. Ban đầu ông ấy mới ở nước bò lên ướt như chuột lội. Sau được sưởi ấm, người ông ấy nhọ nhem thì gọi là bò thui chứ sao hả cô. - Thằng bé giải thích rồi say sưa kể: “Chiều hôm ấy, cũng ở nơi này, chúng cháu cũng đang vui vẻ thế này, nhưng hôm ấy trời rét hơn hôm nay nhiều. Cả ngày mưa rả rích, rét điếng người. Đến lượt cháu phải đi nhặt thêm gốc ngô. Bỗng cháu thấy một người đàn ông to cao, đẹp lắm, lóp ngóp bò từ mép nước lên, áo quần ướt sũng, run lẩy bẩy, hai hàm răng va vào nhau lập cập. “Ô! Rét quá cháu ơi…!... Cứu chú với…!”. Cháu dẫn chú ấy vào. Cả hội thui chú ấy cho ấm thì có - một cậu nói rồi cả hội cười bò bên đống lửa. Cháu ưu tiên cho chú ngồi nơi ấm nhất rồi tất cả chạy ra bãi nhặt gốc ngô cho thật nhiều. Một đống gốc ngô to chất quanh người chú ấy, đốt lên mới đủ cho chú ấy khô áo quần và qua cơn rét. Ngồi giữa đống lửa cứ như thui bò ấy”.
- Chú làm gì mà bị ngã, xe chú để đâu? - Thằng Tình tò mò hỏi.
- Trẻ con biết gì mà hỏi. Bế tắc quá thà chết quách đi cho xong. Thôi chết rồi còn Ly nữa. Em ơi anh xuống sông cùng em nhưng vì biết bơi nên người anh không chịu chìm xuống mà cứ nổi mãi lên. Lạnh không chịu được anh lại phải sống. Nhưng không biết sống sao đây. Mẹ con em. Trời ơi!
- Chú nói gì vậy? Vợ chú cũng nhảy xuống sông cùng chú ư?
- “Trẻ con biết gì mà hỏi”. Nói rồi chú ấy đứng bật dậy chạy vút trong gió. Cũng may khi ấy trời đã tạnh, áo quần chú ấy đã gần khô.
Nghe bọn trẻ tranh nhau kể, mặt ả bỗng nóng bừng. Ả rít giọng:
- Thằng chết tiệt ấy vẫn chưa chết. Mình trung thành với hắn đến nỗi mình còn oán trách người cứu vớt mình, còn hắn, hắn lại lóp ngóp bò lên thì có khốn nạn không cơ chứ. Rất có thể giờ đây hắn đã về xin lỗi vợ con và đang sống hạnh phúc. Ta phải tìm cách gặp hắn, móc mắt hắn ra mới được.
Ly chạy qua quãng đường mới đắp cho nhanh. Đường mới đắp, gặp trời mưa khiến ả phải xách dép, xắn áo quần ì ạch lội: “Tổ sư cha vợ chồng Ngưu Lang - Chức Nữ, khóc than gì mà sụt sùi nhiều đến thế. Không gặp được nhau thì anh đi một ngả, ả đi một đường, cần đếch gì mà khóc lóc đến cả tuần nay làm cho trời dầm dề thế này. Nhưng không phải mà là mưa phùn gió bấc chứ đâu phải tháng bảy mà mưa ngâu chứ”. Sự suy nghĩ ngớ ngẩn, trách cứ linh tinh giúp ả có cảm giác đi nhanh hơn. Ả đã qua quãng đường lầy lội, đến một gốc cây ven đường thì ả đã mệt lử, mồm miệng ả đắng ngắt. Mặc dù có áo quần, chiếc áo mưa cuỗm được nhưng lội qua quãng đường lầy, đôi chân ả tê cứng. Đáng lẽ lúc này ả phải được kiêng cữ. Các cụ đã nói: “Một con sa mất sức bằng ba con đẻ. Sao mà mình ngu thế, lao vào tìm thằng khốn ấy trong mưa phùn gió bấc thế này”. Cơn đói hoành hành, ả nhớ đến quán bún chả hôm nào. “Hay là đến đó làm bữa nữa”. Không được! Đến đó, mùi chả nướng quyến rũ, nhưng mùi hôi hám và cái hình hài lùn tịt kia thật đáng sợ”. Ả lẩm bẩm nguyền rủa Sỹ. Nguyền rủa cuộc đời: “Ở đời, đàn ông thằng nào cũng thế cả thôi. Lòng vả cũng như lòng sung, một trăm con lợn cùng chung bộ lòng”. Nhưng không đúng, gã bún chả mê si ả một cách ngu xuẩn. Sỹ thì thoáng đãng biết chơi nhưng vung tay quá trán cho những trận du đãng. Sỹ giả vờ nhảy xuống sông cùng mình rồi lại bò lên hưởng cuộc sống riêng. Mẹ mình thường nhắc lại câu dân gian nói: “Một trăm con lợn cùng chung bộ lòng” là chỉ chung cho những thằng đàn ông đểu cáng chơi xong bỏ lại hậu quả cho người khác gánh.
*
Hết giờ làm việc, Bình điện về cho vợ biết anh phải ở lại trực đột xuất. Anh ở lại cơ quan vì anh cảm thấy người không được khỏe, không vui bởi quá khứ tồi tệ ám ảnh anh. Không một ai biết trái tim anh đau như thế nào? Đau vì con anh có người mẹ đẻ như vậy. Đau vì buồn cho kẻ sống trên đời như thế. Đau vì kẻ ấy lại vương vào, lội qua đời anh. Ngày ấy, trong đám con gái làng chỉ có Ly là sắc nước hơn cả. Ly xinh đẹp, nước da trắng ngần, tóc dài sóng sánh như mây. Đặc biệt, em có đôi mắt biết cười. Ở cánh bên này chỉ có Bình là oai hơn cả. Mẹ Ly lại rất quý anh. Mỗi khi mọi người rủ nhau đến nhà chơi, bà thường nói với anh em:
- U hiếm hoi được mình con Ly. Anh nào chưa vợ, ưng em là u gả.
- U ơi, chúng con ai cũng chưa vợ, ai cũng ưng em Ly nhưng không dám, vì anh Bình - Anh cả của bọn con đã nhắm rồi u ạ…
- Thế thì còn gì bằng.
Rồi mấy tháng qua đi, đơn vị và hai gia đình cùng tổ chức lễ cưới cho đôi trai tài gái sắc. Mỗi khi đưa vợ về quê, Bình vô cùng tự hào về người vợ duyên dáng, sắc nước hương trời này. Giờ đây anh cũng không bao giờ quên những lời thở dài của mẹ mỗi khi nhắc đến vợ anh. Anh thường an ủi mẹ: “Nhà con như vậy nhưng có ở nhà đâu. Mọi công việc mẹ vợ con cáng đáng hết mà