Chương 2
Thế là xong cuộc đảo chính! Giản-tu-công, sau khi tuyên-bố tội trạng của Quỷ-vương Lê Uy-Mục, và bá cáo cho trăm họ biết ý mình, bèn tự lập làm vua, lấy hiệu là Tương-Dực Hoàng-Đế, cải niên-hiệu là Hồng-Thuận.
Trăm họ được tin Uy-Mục-Đế bị giết và hy vọng một thời thái-bình thịnh-trị thẩy đều vui sướng.
Tương-Dực Hoàng-Đế lâm triều, thăng thưởng cho tất cả những ai đã có công giúp mình. Nhưng rút cuộc, kẻ được hưởng lợi nhiều nhất về sự thay vua đổi chính ấy, chỉ là Vũ Như-Tô và chỉ một mình hắn.
Vũ Như-Tô vốn là một tay thợ mộc có tài, bẩm tính gian hoạt, khéo luồn cúi xu nịnh, lại vẫn là thầy dùi cho Giản-tu-công Lê Oanh từ lâu, trong mọi việc bất chính nay Lê Oanh thình lình lên làm vua, Tô tự nhiên cũng trở nên một nhân vật thế lực, mặc dầu quyền vị hắn ở chỗ triều đình không bằng ai.
Tô biết tính vua Tương-Dực vốn hoang tàng, va đã rắp tâm xếp đặt cho vua cả một chương trình hành lạc, dù rằng mới lên ngôi, nhà vua chưa dám ngang nhiên càn rỡ.
Muốn thực-hành nổi cái chương trình vui chơi rất có lợi cho hắn, Vũ Như-Tô trước hết, hãy khuyên vua ban chiếu cải cách việc thuế má, lấy cớ là nền thịnh trị xây dựng được hay không đều tùy ở của kho nhiều hay ít vậy. Kết cục, ngay năm đầu Hồng-Thuận số thuế thu được của toàn-quốc trội hẳn các triều vua trước.
Sẵn tiền rồi, Tô càng nức chí mưu tính các việc. Trong khi ấy, Tương-Dực Đế suốt ngày chỉ ngáp dài…
Là vì, qua những rạo rực ban đầu, lại nhân sự thành công chẳng có gì là khó nhọc hết, Tương-Dực Đế thấy rằng sự thay bực đổi ngôi của mình cũng thường vậy. Thêm nữa, bị thiếu thốn cả tự do.
Thực thế, vua Uy-Mục sở dĩ bị chết ấy chỉ vì vua không nghĩ gì đến cái bổn phận một ông Hoàng-Đế. Nay.là người lên thay ông vua bị oán ghét ấy, Tương-Dực Đế phải tỏ ra mình khác hẳn và như thế tức là phải hành-động giống hệt một bậc đạo đức quân tử. Khốn nỗi sống, sống như một bậc đạo đức quân tử vốn chẳng phải là một cái gì hợp với bản tính của vua Tương-Dực. Nhận cho người ta đặt mình lên ngai vàng, nhà vua chỉ thầm mong đợi có những lợi lộc mà địa vị sẽ đem tới cho mình hưởng thụ, thế thôi.
Một hôm, ngồi buồn trong thâm cung, Tương-Dực Hoàng-Đế đương không biết làm gì cho khuây khỏa thì Vũ Như-Tô chợt hiện ra. Y quỳ mọp xuống trước mặt vua để lạy và khẽ hỏi:
– Chẳng hay Thánh-thượng có điều chi mà long nhan kém tươi như vậy.
Tương-Dực Đế ngáp rồi nói:
– Chán lắm, hiền khanh ạ! Chán lắm một khi mà không được như vua Tần-Thủy-Hoàng nước Tầu!
Vũ Như-Tô vờ ngạc nhiên và đáp:
– Muôn tâu Thánh-thượng, thần không rõ, sự thực, vua Tần-Thủy-Hoàng quyền uy như thế nào, nhưng về phần bệ-hạ, hiện nay, kế thừa đại thống, giầu có bốn biển, bệ-hạ làm gì mà không được?
– Khanh mà cũng nhầm như vậy ư? Khanh chẳng thấy Trẫm, từ hôm ngồi lên ngôi báu. Nào đâu là những ngày thảnh thơi, tự ý muốn làm chi thời làm như trước?
– Đã là một bậc chí tôn vô thượng như bệ hạ, thần tưởng muốn làm chi mà không được?
Tương-Dực Đế lắc lư cái đầu hai ba lượt:
– Không, không thể được. Cái gương vua Uy-Mục còn sờ sờ ra đấy!…
– Vua Uy-Mục chẳng qua nhu nhược quá nên mới đến nỗi diệt thân. Chứ bệ hạ nếu hành sự vừa cương vừa nhu thì việc gì…
– Cương nhu cho phải lúc, ấy là một điều rất khó. Chẳng hạn, trong cung đương thiếu kẻ hầu hạ, Trẫm nếu có hạ lệnh tuyển thêm cung phi, cả triều – đình sẽ nhâu nhâu lên mà can gián…
– Tâu Bệ hạ, đầu têu những việc can gián ấy duy chỉ có mấy lão già gàn dở là Nguyễn Văn-Lang, Lê Tung, Lương Đắc-Bằng v.v.. Bệ hạ nếu muốn khỏi phiền, trước hết xin hãy cho bọn ấy về hưu một cách êm ái. Còn như việc tuyển thêm cung nữ, hạ thần tưởng chưa nên. Bọn cung nữ tiên triều đủ dùng lắm, thêm có Quý-phi của Uy-Mục-Đế là Ngô Thiếu-Trân, sắc đẹp, đàn hát hay, đủ vui lòng Thánh-thượng được…
Tương-Dực Hoàng-Đế như người chợt tỉnh ngủ.
– Thật à, có thật là giai nhân thời nay không?
– Hạ thần đâu dám man Thánh-thượng!
– Nếu quả vậy, hiền khanh sao không sớm cho ta thấy mặt nàng?
– Hạ thần chỉ còn chờ lệnh chỉ của bệ hạ …
– Nếu thế, khanh nên mau mau truyền nàng vào bệ kiến.
– Phụng mệnh!
Vũ Như-Tô nghiêng đầu lui ra.
Tương-Dực Hoàng-Đế lòng mừng khấp khởi ; mặt luôn luôn nhìn ra cửa cung. Tự ngày lên ngôi vua, Hoàng-Đế Tương-Dực chưa lần nào thấy tâm hồn sôi nổi bằng lần ấy. Sự đợi chờ say sưa như nhóm lửa trong mạch máu nhà vua và khiến cho toàn thân ngài biến thành một bó đuốc. Thực là những phút đầy đủ và mãnh liệt.
Chớp mắt Như-Tô đã trở lại, theo sau va là một người cung phi.
Tương-Dực Hoàng-Đế chú mục nhìn, miệng lắp bắp tỏ ra vô cùng xúc động:
– Miễn lễ … Miễn lễ …
Dưới ánh sáng của mười cây hoàng lạp cùng cháy, người cung phi cũ của Uy-Mục Hoàng-Đế hiển hiện như một nàng Dương-Quý-Phi.
Nàng đẹp một cách nồng nàn, quyến rũ, mặc dầu nàng đã hơi có tuổi.
Tương-Dực Hoàng-Đế đương lúc khát khao sự khoái lạc, liền đưa mắt cho Vũ Như-Tô lập tức lui ra.
Khi chỉ còn có hai người, Tương-Dực Hoàng-Đế vội đứng dậy và bước lại gần Thiếu-Trân, mà rằng:
– Thiên thai đường gần, giận vì mây khuất. Trẫm ngờ đâu trong cung cấm lại có một đóa danh hoa thế này! ….
Thiếu-Trân khẽ liếc vua một cái rất lẳng và mủm mỉm cười:
– Thánh-thượng quá thương ban dạy, khiến thần thiếp nghĩ mình càng thêm tủi phận mình là một bông hoa đã mưa gió nhiều rồi…
– Ồ!… có làm gì sự ấy!…
– Nến chẳng thế thì đóa lê tuy ngon mắt cửu trùng, nhưng chỉ sợ hang sâu chút hé mặt trời lại râm mà thôi…
Tương-Dực Đế cười nghiêng ngả:
– Ái-khanh ngờ Trẫm vô tình ư? Không, Trẫm chính là Đường-Minh-Hoàng tái sinh đấy…
Vừa nói nhà vua vừa khoác tay lên vai Thiếu-Trân và dìu nàng lại sập ngự.
Lính ngự hầu dâng yến.
Vua và Thiếu-Trân vào tiệc.
Thiếu-Trân đương lo cái cảnh bị giam vào giữa sự cô quạnh một tôn lăng nay bỗng được vua mới vời đến, lại tỏ ý say mê nên nàng hết sức chiều chuộng. Nàng quyết đem những cách chơi bời của vua Uy-Mục diễn lại một lần nữa trong chốn cung vi này, ngõ hầu làm say đắm vua mới và giữ vững lấy sự sủng ái cùng địa vị.
Nàng chuốc rượu kỳ cho vua say chếnh choáng và nói:
– Bệ hạ ngày nay lên cầm quyền chính, đem lại sự thái bình thịnh trị cho trăm họ thực là một đại phúc cho cả quốc gia. Đã thế, thần thiếp phận là bề tôi, xin dâng Bệ hạ ba tuần rượu nữa.
– À… gì chuốc rượu thì… thì… Trẫm vui lòng…
Tương-Dực Đế tiếp lấy ba tuần rượu và cứ một hơi một chén.
Thiếu-Trân nói:
– Thần thiếp được tin Bệ hạ lâm chính, mấy lần đã toan đến lạy mừng, ngặt vì hằng nghe nói Bệ-hạ, dù khi trong chốn thâm cung, vẫn rất nghiêm khắc, nên bao nhiêu trò vui thú, thần thiếp đành lại xếp một bên lòng
Tương-Dực Đế cười ngất:
– Trẫm không phải là gỗ đá. Trẫm đương buồn lắm!.. Khanh nên vì Trẫm bày cuộc vui chơi kẻo mà quang âm qua mất, cái già đến mau, rồi có lúc tiếc cũng không kịp nữa.
– Thần thiếp xin tuân mệnh.
Dứt lời, Thiếu-Trân truyền thái giám đòi bọn vũ nữ vào chầu. Tức khắc hiện ra cả một đoàn con gái mặc toàn áo xiêm bằng the lụa mỏng như cánh chuồn, theo sau là một đội nữ nhạc.
Thiếu-Trân ra hiệu.
Âm nhạc cử bài « Túy lương ca », ý và điệu cực kỳ ngây ngất.
Đoàn vũ nữ đương quỳ mọp trước ngự tọa vụt đứng lên. Họ cầm tay nhau, theo nhịp bổng trầm của đờn sáo, cùng múa lượn thành muôn làn sóng tỏa hương thơm.
Tương-Dực Hoàng-Đế hoang mang ngơ ngác, tưởng đâu như mình trước là Đường-Minh-Hoàng lúc vào chơi nguyệt điện.
Thiếu-Trân vỗ mạnh hai bàn tay.
Đoàn vũ nữ cất tiếng hát...
Những tiếng trong thoạt đầu vút bổng, rung rung và ngân dài ra một cách uể oải thẫn thờ … Có lúc, nhịp đi rất gấp, như cuồng dại, như sảng loạn
Ba Vương, năm Đế còn mè nheo,
Thạch Sùng, Vương Khải vẫn than nghèo!
Lợi danh là nguồn mọi phiền não
Khách trần, khờ lắm! Lăn lóc theo…
***
Lăn lóc theo …
Chớp mắt, thu sang, lá rụng vèo!
Phù du một kiếp:
Trăm năm nào có bao nhiêu?…
***
Này, hỡi ai!
Sắc, không hai chữ
Là nghĩa làm sao.
Đỉnh chung tàn giấc chiêm bao
Thương xuân, tấc bóng có chiều gì ta!
***
Chi bằng một dải đường hoa,
Áo lam, ngựa bạch la cà rong chơi.
Nhắn oanh hỏi liễu Chương-đài,
Ung dung ngoài bước trần ai mới là...
***
Sắc tài đôi bạn,
Duyên nợ nghìn xưa...
Mực mài nghiên ngọc,
Ráp bút đề thơ:
Gặp nhau trong lúc tình cờ
Ái ân lãi được một giờ là hơn!
Bọn vũ nữ vừa múa vừa hát, nghe như muôn tiếng chim xuân.
Tương-Dực Hoàng-Đế hoàn toàn đắm say trong thanh sắc. Ngài lim dim nhìn Thiếu-Trân, có cảm tưởng như tâm hồn mình chỉ còn như một cái xác con vờ vờ dạt theo những làn sóng xuân dịu dàng và đầm ấm.
Thiếu-Trân vỗ tay ra lệnh.
Đoàn vũ nữ lui về chỗ đứng. Các áo xiêm chớp mắt lại bao phủ lên các tấm thân ngà ngọc.
Một hiệu lệnh cuối cùng.
Tất cả biến đi như một mớ bào ảnh.
Thiếu-Trân rót chén rượu dâng vua:
– Thần thiếp xin dâng Thánh-thượng chén rượu cuối cùng đề chấm hết cuộc vui đêm nay, vì đêm đã khuya, Thánh-thượng an nghỉ thì vừa.