Chương 3
Một buổi chiều đầu hạ, Ngô Thiếu-Trân Quý-phi quỳ tâu với Tương-Dực Hoàng-Đế:
– Bữa nay, tiết trời oi ả, mà ngọn Cửu-trùng đài chưa làm xong, thần thiếp nghĩ Thánh-thượng nên ra thừa lương trên hồ Lãng-bạc để tránh cái khí nóng ngưng trệ ở thâm cung nầy.
Vua Tương-Dực lắc đầu:
– Đã đành mùa hạ phải đi hóng mát là phải, nhưng trên hồ Lãng-bạc không có thú vui chi, chẳng thà cứ ngồi tốt trong thâm cung để cùng nhau uống rượu vui thú còn hơn.
Quý-phi mỉm cười:
– Muôn tâu Thánh-thượng, thần thiếp đã thờ vua thì cái chức vụ của thần thiếp là phải luôn luôn nghĩ đến việc mua vui để Thánh-thượng di dưỡng tinh thần sau những giờ nhọc mệt vì lo toan việc quân quốc trọng sự.
– A…. Thế nghĩa là trên hồ Tây đương có sẵn một trò vui do Quý-phi bầy đặt ra để chờ Trẫm ngự tới phải chăng?
– Muôn tâu Thánh-thượng quả thực là cao minh…
Tương-Dực Đế cười ha hả:
– Nếu vậy hay!… Thái-giám đâu?…
Thái giám chạy vào, quỳ mọp trước ngự tọa; vua truyền:
– Ngươi mau mau sửa soạn để ta ra hồ Tây đón gió, mau!
– Tâu Thánh-thượng, thánh chỉ truyền ai đi hộ giá?
Ngô Quý-phi gạt phắt:
– Đây là Thánh-thượng ra thành đi chơi mát chứ có việc gì quan hệ đến quân quốc đại sự đâu mà phải có quan võ đi tùy giá!
Tương-Dực Đế vốn không muốn cho các văn võ thấy mình trong lúc vui chơi nên vơ ngay lấy câu nói của Quý-phi:
– Phải… Phải lắm! Cứ một mình ngươi cùng bọn nội thị theo hầu là đủ!
Thế là, một lát sau, Tương-Dực Hoàng-Đế ngự xuống thuyền rồng cùng với Quý-phi Ngô Thiếu-Trân, do đường sông Tô-Lịch ra hồ Tây hóng mát.
Ngọn gió nam hây hây thổi căng chiếc buồm gấm mầu vàng và làm cho con rồng gỗ rẽ sóng tiến phăng phăng về phía Bắc.
Chung quanh bốn mặt lân bàng, tám chiếc đèn lồng phất the đỏ vẽ tứ linh khẽ khẽ rung động.
Vũ Như-Tô, kiêm quản đoàn quân cấm vệ, cắp gươm đứng ở lái thuyền ra hiệu cho năm chục mái chèo cùng khuấy nước.
Đội nữ nhạc tấu khúc Cao sơn lưu thủy trong khi Tương-Dực Hoàng-Đế ngồi uống rượu do Ngô Quý-phi thân đứng trì hồ.
Chẳng mấy lúc thuyền ngự đã ra tới Dầm đàm.
Làn gió lộng giữa khoảng trời nước mênh mông như quạt cái mát mẻ, cái thư thái vào tâm hồn nhà vua.
Tương-Dực Hoàng-Đế lấy làm đắc ý, luôn miệng cười khanh khách và khen ngợi Quý-phi:
– Ái-khanh thực là một bà phi đáng yêu quý của Trẫm!
Vua nói dứt lời, xa xa vụt nghe tiếng pháo lệnh nổ.
Hai hàng thuyền hoa, đèn lồng ngũ sắc bật cháy sáng rực, từ giữa hồ tiến đến.
Thoạt đầu, những thuyền ấy nối nhau thành một vệt sáng dài lượn trên sóng như một con rồng muôn sắc.
Tương-Dực Đế nắc nỏm:
– Đẹp!… Đẹp quá!… Thực là Long vương hiện hình nghênh giá!…
Con rồng lửa chạy vùn vụt lại rồi thình lình tự tách ra làm hai rút vòng cung …
Muôn tiếng hoan hô nổi dậy ;
– Thánh-hoàngvạn tuế!.. Vạn Vạn tuế!…
Và âm nhạc tiếp theo, tưng bừng cả một vùng trời nước.
Thuyền ngự từ từ vào chỗ đã định.Chiếc neo sắt được thả xuống lòng sâu…
Quý-phi ngoảnh lại bảo Vũ Như-Tô:
– Nhà ngươi phát lệnh cho cuộc thao diễn thủy chiến bắt đầu để Thánh-hoàngngự lãm…
– Phụng mệnh!…
Vũ tức khắc xuống một chiếc thuyền con và nổi hiệu trống.
Tự hai đoàn hoa thuyền, nhiều tiếng reo cất lên như bão táp. Và, theo hiệu lệnh, bao nhiêu đèn xanh, dẹp về một bên, bao nhiêu đèn đỏ dẹp về một bên, giàn thành hai mặt trận đối trĩ.
Một hồi trống thứ nhì.
Cả hai đoàn thuyền bắt đầu chuyển động…
Hai đoàn nữ binh, khí giới là hoa và quả, hăng hái náo nức như hai đoàn quân thực liệu lúc sắp giao phong.
Họ vừa tiến vừa sát lại gần nhau ; và càng gần nhau, họ càng hò reo mạnh.
Mặt hồ nổi sóng làm cho ánh sáng mặt trăng tan vỡ hàng muôn ngàn mảnh
Chính Tương-Dực Hoàng-Đế cũng lây cái tưng bừng của cuộc vui.
Ngài đứng phắt dậy, bước ra ngoài mũi thuyền rồng, hoa chân múa tay như muốn dự vào cuộc tranh đấu
Cuộc tranh đấu đã vào hồi kịch liệt.
Hoa và quả ném tung tành nổi man mác trên làn sóng.
Tiếng hò reo càng kịch liệt chen lẫn tiếng kêu và tiếng cười ròn như nắc nẻ.
Đột nhiên, cả hai toán nữ binh trút bỏ hết xiêm áo rồi lao mình xuống nước. Họ bơi mà lại bám quanh lấy hai mạn thuyền ngự, miệng hát vang như một đoàn yêu nữ dưới thủy cung, nhân lúc trời quang trăng tỏ cảnh đẹp đêm thanh, kéo lại chúc tụng ông hoàng đế đa tình.
Vua Tương-Dực nắm lấy tay Ngô Thiếu-Trân mà rằng:
– Ái-khanh! Lúc này Trẫm mới biết là sướng!…
Quý-phi ngả đầu vào vai vua, ỏn ẻn và nũng nịu:
– Tâu bệ hạ, một lời truyền dạy vừa rồi thực làm vẻ vang cho thần thiếp không biết chừng nào.
Nàng nói xong vỗ tay ra hiệu.
Đoàn người cá tung hô ba lượt:
– « Vạn tuế!.. Vạn vạn tuế!!»…
Và lại quay về thuyền mặc áo xiêm như trước. Bấy nhiêu chiếc thuyền vây tròn lấy đạo ngự. Nhã nhạc nổi lèn. Ca hát tiếp theo. Vua và Quý-phi vào trong lâu bằng uống rượu.
Nàng Ngô dâng vua ba tuần ngự tửu rồi nói rằng:
– Thần thiếp chỉ lo sẽ không đủ tài đức mà giữ lấy lòng sủng ái của quân vương mãi mãi mà thôi!
Tương-Dực Đế cười:
– Ái Khanh đừng nghĩ ngợi lẩn quẩn mà hao tổn tinh thần. Trẫm đây nào phải là một ông hoàng đế bạc hãnh!...
Ngô Quý-phi thở dài:
– Nếu được vậy thực là một điều hạnh phúc lớn lao cho thần thiếp!
– Được chứ!… Trẫm có thể hứa cùng Khanh như Đường-Minh-Hoàng đã hứa với Dương Thái-Trân: Ở trên trời làm chim liền cánh, dưới đất làm cây liền cành.
Ngô Quý-phi liền đứng dậy chắp tay mà rằng:
– Thần thiếp dù gan óc lầy đất cũng chưa đủ đền bù thâm ân của Bệ hạ.
Thiếu-Trân vừa dứt lời, Vũ Như-Tô trỏ vào bờ xa về phía cửa Bắc thành mà rằng:
– Tâu Thánh-thượng, hình như có thuyền nào đương bơi ra đây gấp lắm!
Tương-Dực Đế cau lông mày đáp:
– Chắc hẳn lại một anh lèo nhèo vào kiếm chuyện can gián lôi thôi đấy chứ gì!
Khi nhận rõ Trịnh Duy-Sản, vua liền nổi cơn thịnh nộ quát hỏi r¢ng:
– Trịnh Duy-Sản, ngươi có biết cái tội kinh động thánh giá phải tội như thế nào không?
Sản phục xuống lạy, đoạn tâu:
– Tâu Bệ Hạ, tội ấy đáng chém!
– Nếu vậy, nhà ngươi không có chiếu đòi, tự tiện dám khuấy rối sự an vui của Trẫm thì đáng xử tội gì?
– Tâu Bệ hạ, tội chém! Hạ thần xin chịu chết, nhưng hãy xin tâu mấy lời.
– Cho người nói.
– Bệ hạ vừa lâm chính, bao nhiêu tệ lạm của Uy-Mục Hoàng-Đế chưa trừ tiệt hẳn, bao nhiêu là đảng giặc như Thân Duy-Nhạc ở Kinh-bắc, Ngô Văn-Tổng ở Đông-ngạn, Trần Tuân ở Sơn-tây, Lê Hương ở Thanh-hóa, Trần Cao ở Thủy-tường nổi lên vì cái chính sự hà khắc và sự hoang dâm của vua Uy-Mục đều chưa dẹp xong, vậy mà bệ hạ quên lo việc triều Çình, cùng Quý-phi say mê tửu sắc, thần lấy làm lo cho xã-tắc này lắm!
– Tệ đoan chưa trừ tiệt rồi sẽ tiệt. Giặc dã thì đã có quan quân của Triều-đình đánh dẹp. Nhà ngươi thân làm võ tướng để làm gì? Còn như nhân chiều hè oi ả, Trẫm ngự ra đây thừa lương cũng là sự thường dù các thánh quân hiền chúa cũng không từ khước vậy mà ngươi dám gọi là tửu sắc, nói xúc phạm đến vua và Quý-phi, ấy thực là cách xử sự của kẻ quyền thần muốn ép quân vương phối theo ý mình tội không thể dung được. Ngươi luôn miệng nhắc đến Uy-Mục Hoàng- Đế, cố ý đe dọa sẽ làm phản chăng? Trẫm đáng nhẽ lấy đầu ngươi để làm răn cho kẻ khác song nghĩ thương ngươi có công phù tá đã bấy láu, vậy hãy tạm tha chết, nhưng tội sống quyết không dung!….Võ sĩ đâu quật cổ Trịnh Duy-Sản đánh năm mươi trượng.
Bọn Vũ Như-Tô vốn có hiềm riêng với vị thanh niên võ tướng, lập lức thi hành chiếu chỉ của Tương-Dực Hoàng-Đế.
Chịu năm mươi trượng, Trịnh Duy-Sản đau về xác thịt không bằng đau về tâm hồn. Chàng bái biệt vua đoạn xuống thuyền sai quân bơi vào bờ với một sự uất phẫn nó có thể làm vỡ tung tim óc một người khác được.
Chàng đi lang thang hồi lâu như người mất trí, vả nếu không nhờ thói quen đưa dẫn chàng có lẽ suốt đêm ấy không về tới phủ quận-công được.
Về tới phủ, Trịnh Duy-Sản càng nghĩ càng uất ức. Chàng ngồi ngây ra trước án thư hồi lâu, chẳng nói chẳng rằng, tâm hồn bị tê điếng một cách lạ.
Mãi khi trống lầu điểm canh tư, chàng mới thở dài một tiếng và nói rít hai hàm răng:
– Ta thực không nhầm! Ta đã thờ phải một kẻ dâm loạn gấp mười Quỷ-vương Uy-Mục!