Thái độ của Binh-bộ Thượng-thư Vũ Quyền khiến Vũ Như-Tô đâm ngờ vực. Y luôn luôn sợ Trịnh Duy-Sản thình lình kéo quân về làm nhỡ cả các việc. Y nóng nảy muốn đánh ngay nhân lúc kịch chiến, y sẽ tìm cách bắt Ngọc-Quỳnh tiểu-thư đem dâng bạo chúa, hy vọng sẽ chiếm công đầu.
Tiếc thay ý muốn vậy mà không thể sao được, vì chức phận y kém, quyền đốc chiến ở cả Đàm Văn-Nghĩa. Mà viên Cửu-môn Đề-đốc này hình như cũng đồng tình với viên Binh-bộ Thượng-thư.
Sau cùng, Vũ Như-Tô chợt nảy ra một ý: lẻn vào cung, tâu bày hết mọi lẽ rồi xin Thượng- phương bảo-kiếm ra để tự y cầm quyền đốc chiến.
Nghĩ thế, Vũ làm ngay.
Y vào tới nơi, gặp lúc bạo chúa đương mong đợi với tất cả sự lôi đình cực điểm:
– Lũ Lê nghịch-tặc đâu?
Vũ Như-Tô phủ phục trước mặt vua và nói.
– Muôn tâu Bệ-hạ, Binh-bộ Thượng-thư Vũ Quyền và Cửu-môn Đề-đốc Đàm Văn-Nghĩa cố ý bao dung Lê tặc, hình như để chờ đợi một sự gì sắp xảy ra.
– Chúng hành động như thế nào?
– Muôn tâu Bệ-hạ, Vũ Quyền đáng lẽ phải ra lệnh đánh phá ngay. Nhưng ông ta không làm thế. Ông ta vào nhà Lê Tung nói là để dụ hàng, nhưng rõ rệt là để hoãn binh
Tương-Dực Đế biến sắc. Sự lo sợ làm cho cơn tức giận của bạo chúa thêm sùi bọt.
– À, ra chúng nó a tùng nhau định làm phản Trẫm.
– Tâu Bệ-hạ, có lẽ chúng âm mưu từ trước và thông tin cho Trịnh Duy-Sản rồi.
– Và chúng nó dềnh dang để chờ Trịnh Duy-Sản đem quân về giúp sức đấy!
– Hạ thần cũng đoán như vậy.
– Cho phép nhà ngươi tự mình cầm lệnh trước hết hãy phá gấp nhà Lê Tung bắt cho bằng đủ rồi sau bắt luôn cả hai đứa phản thần.
– Xin Bệ-hạ giao cho tiểu thần thanh Thượng-phương kiếm thì hạ thần mới làm việc được.
– Kiếm đây, người đi mau rồi về phục mệnh Trẫm.
Vũ Như-Tô vui sướng mở cờ trong bụng.
Va quất ngựa trở lại chỗ ba quân đương tụ họp, giơ cao gươm Thượng-phương mà rằng:
– Ba quân hãy nghe lệnh! đây là Thượng-phương kiếm mà Đức Hoàng-Đế vừa ban cho ta. Vậy sĩ tốt hãy chỉ vâng lệnh ta mà thôi. Hãy đánh bừa vào bắt cho hết già trẻ nhà lão tặc.
Quân sĩ hò reo ầm ầm.
Cuộc công phá cực kỳ dữ dội.
Bên trong hai tướng Lê Quảng-Độ và Trình Trí-Sâm chống cự rất hăng.
Ngự-lâm quân và Cửu-môn phòng thành quân xô nhau vào rồi lại lùi ra đến mấy bận.
Vũ Như-Tô hăng máu, tự mình cầm dùi trống đốc chiến. Nhưng bên đối phương, sự kháng cự vẫn không hề nhụt.
Tin mình, Vũ Như-Tô truyền cung nỏ bắn vào như mưa bấc. Bên trong lập tức đáp lại cũng bằng tên nỏ.
Tiếng trống chiêng, tiếp hò reo, tiếng loa đồng thét to các mệnh lệnh làm vang cả một kinh thành.
Nhân dân cả miền lân cận hoảng kinh xô nhau, cha giắt con, bà bồng cháu chạy xa nơi chém giết, tiếng khóc than, tiếng gọi nhau y như một cảnh giặc phá thực hiệu.
Cuộc vây đánh vẫn chưa kết quả. Vũ Như-Tô đâm lo. Ừ, nếu tình thế cứ kéo dài ra mãi, va chắc sẽ bị quở và bị giết cũng không biết chừng.
Ấy là chưa nói Trịnh Duy-Sản có thể thình lình về tới thì mọi việc sẽ xoay ngược lại và cái mộng vinh hoa quyền thế của va sẽ tan tành theo mây khói …
Bỗng va tặc lưỡi:
– Ồ, có thế mà mình không nghĩ ra!
Nghĩ đoạn, va liền sai quân sĩ vứt bỏ dáo mác, vứt bỏ tên thường, thay bằng tên dầu hỏa.
Chớp mắt, một loạt tên lửa bắn vào biệt thự Lê tướng-công.
Lửa bén vào các mái nhà, các vật dụng, bốc cháy đùng đùng…
Nhịp trống cấp thêm lên. Tiếng sát phạt càng gấp bội.
Tre pháo nổ lốp đốp như ống lệnh. Khói và tàn đỏ bốc lên như một giòng thác lửa cháy dồn vào vô tận.
Trước cách công phá không ngờ ấy, sức kháng cự bên trong bắt đầu sút hẳn trong giây phút.
Vũ Quyền liếc nhìn Đàm Văn-Nghĩa. Hai người thầm lo cho tính mệnh toàn gia Lê tướng-công
Thì, vừa lúc ấy, một tiếng gì vụt nổi lên như sấm rền, làm cho ai nấy ngừng tay ngoảnh trông cả về phươngg Nam.
Vũ Quyền vỗ tay reo:
– Kia!… Cứu tinh kia rồi!…
Đàm Văn-Nghĩa cũng náo nức như điên như cuồng:
– Không lo gì nữa, Nguyên quận-công đã tới.
Mà thực thế! Trịnh Duy-Sản cùng năm trăm quân kỵ vừa về tới nơi.
Đoàn chiến mã loáng tới chẳng khác một cơn gió lốc. Quân Ngự-lâm và Cửu-môn binh tan vỡ chạy tán loạn.
Đàm Văn-Nghĩa rút gươm nhảy tới Vũ Như-Tô và chém một nhát. Đầu Thái-giám lăn chiêng xuống cỏ.
Trong khi ấy, Trình Trí-Sâm đã mở toang cổng, phò Lê tướng-công ra ngoài.
Cụ già gọi to Trịnh Duy-Sản:
– Nguyên quận-công! Ở đây không lo chi nữa. Hãy vào thẳng cấm cung giết chết bạo chúa và dựng Hoàng-tôn Lê Ý, tức Cẩm-Giang Vương lên ngôi báu.
Trịnh Duy-Sản hiểu rõ ý Lê tướng-công bảo chàng đừng làm việc thoán-đoạt nên vội đáp:
– Tiểu tướng xin vâng lệnh.
Chàng quay đầu ngựa toan đi. Thình lình Ngọc-Quỳnh tiểu-thư phi tới, nắm chặt lấy vạt áo giáp, cười mà rằng:
– Lang quân hãy mau lo tròn việc nước. Em chờ đợi lang quân ở nhà. Đổi ngai vàng lấy Ngọc-Quỳnh, thiệt gì là mấy phải không thưa lang quân?...
HẾT