← Quay lại trang sách

Chương 11

Sau khi đã giao bức thủ thư cho tên lính hầu thân tín đem về trình Lê tướng-công, Trịnh Duy-Sản sợ rằng thư chưa nói hết được ý chàng nên chàng lại cho mời hai tướng Trình Trí-Sâm và Lê Quảng-Độ vào hổ trướng mà rằng:

– Chúng ta đem thân bách chiến ra phơi trải ở sa trường vui lòng nhận lấy mũi tên hòn đạn vô tình, ấy là để làm gì? Có phải để mong phù tá một vị anh quân đem thái bình lại cho trăm họ và gây lấy cái sự nghiệp muôn nghìn năm sau chăng?

Lê Quảng-Độ và Trình Trí-Sâm cùng đáp:

– Chủ tướng nói rất phải.

– Thế nhưng nếu ta hết lòng hết sức phù tá quân vương, mà vị quân vương ấy lại là phường Kiệt, Trụ thì sao?

– Thì cái công phu của chúng ta đều là công uổng hết!

– Đáng tiếc…

– Đáng hận vô cùng.

– Nhị vị thấy Tương-Dực Đế thế nào?

– Tệ hơn Quỷ-vương Uy-Mục

– Bọn Trần Cao và các tặc tướng khác mà ta có trách nhiệm trừ khử cho kỳ tiệt phải chăng chỉ là những đại biểu sự bất bình của trăm họ?

– Phải đến ngay bọn mình làm tôi Triều-đình mà còn hận thay nữa là!

– Bây giờ, theo ý nhị vị, ta dẹp loạn bằng cách nào thì chóng thành công nhất?

Trình Trí-Sâm nói:

– Ta thay đổi chính sự, đem điều nhân nghĩa thay điều tàn bạo thì trăm họ lập tức yên ngay, không cần phải dùng đến binh là một điều vô cùng phúc cho bách tính.

Trịnh Duy-Sản gật gù:

– Bọn ta đồng ý với nhau thực! Nhưng nhị vị thử nói cho tôi nghe cái cách nên thay đổi chính sự như thế nào?

Hai tướng đồng thanh:

– Muốn thay đổi chính sự, ta tất nhiên phải một phen hoán cải như lần hoán cải vừa qua.

– Đúng rồi! Thiên hạ, ai có đức người ấy dược. Vua Thái Tổ khởi nghĩa ở Lam Sơn, lùi khỏi quân Minh ra ngoài bờ cõi, dựng nên bản triều, ân trạch thực là thấm tới cả bốn phương trăm họ. Vậy mà không ngờ đến hai vua Uy-Mục và Tương-Dực lại trở nên như thế này. Ta nếu ôm khư khư lấy hai chữ ngu trung thì chỉ khổ cho thiên hạ mà thôi. Chi bằng cùng nhau kéo tuột về kinh sư, chiếm giữ lấy đồ tự khí, mở ra cho lê dân một thời thịnh trị mới hẳn là hơn cả.

Trình Trí-Sâm nói:

– Lấy tư cách là bạn và tư cách của người giúp việc, chúng tôi dám nói rằng người đáng làm chủ thiên hạ ngày nay không ai bằng Nguyên-súy. Vậy ta hãy cùng nhau một phen về kinh xem sao.

Lê Quảng-Độ tán thành ;

– Lại còn phải xem sao nữa! Về là thành sự, tôi quyết như thế …

Trịnh Duy-Sản cười:

– Tôi xin thú thực nhị vị rằng tôi đã trộm nghĩ như nhị vị vừa nói…

Hai người reo to:

– Ồ, thế chủ tướng còn đợi gì nữa mà không nhất cử hành động đi!…

– Tôi nghĩ nhục vì sự bạc đãi của bạo chúa nên nảy ra cái ý bạo động ấy. Nhưng tôi vẫn chưa dám chắc hẳn là tôi không nhầm. Bởi vậy nên tôi đã cổ về thỉnh giáo Lê tướng-công.

Trình Trí-Sâm vội nói:

– Thế Lê tướng-công người dạy sao?

– Tôi vừa cho thủ hạ đi xong. Và chính vì băn khoăn về câu chuyện ấy mà tôi vời nhị vị vào đây để cùng bàn định.

– Chủ tướng có thể tin chắc ở sự tận tâm của chúng tôi được!

– Tôi muốn nhờ nhị vị một việc…

– Xin cứ truyền!

– Tôi ngại rằng thư của tôi không bày tỏ được hết mọi điều cần thiết mà kẻ hạ tất không thể vì tôi biện bạch cùng Lê tướng-công được. Vậy hai ngài nên phi ngựa về ngay kinh thành, đừng cho ai biết, để đương diện bàn với Lê tướng-công xem.

– Chúng tôi tuân lệnh.

– Hai vị đi ngay bây giờ kẻo lại nhỡ việc. Mình đã tính làm việc lớn, phải như sét đánh lưng trời, nếu để lộ hình tích ra ngoài khiến bên kia phòng bị thì không ăn thua gì nữa.

– Chính thế. Vậy chúng tôi xin tạm biệt tướng quân.

Hai tướng đứng dậy lui ra và thót lên mình ngựa, thẳng nẻo kinh thành tiến tới. Họ phi không nề gì sức ngựa.

Đến nơi, họ xuống ngựa vào thẳng trung đường.

Lê tướng-công ngạc nhiên hỏi:

– Nhị vị đi đâu mà có vẻ khẩn cấp làm vậy? Hay Nguyên quận-công đã xử sự rồi chăng?

– Bẩm Tướng-công, chủ tướng chúng tôi còn chờ xem cao ý của Tướng-công thế nào.

– Vậy sao lại phải phiền đến nhị vị tới đây.

– Bẩm Tướng-công vì chủ tướng chúng tôi sợ rằng kẻ hạ tốt không biết đường thưa gửi và trong thư không nói được hết lời nên mới sai chúng tôi về để nếu cần sẽ thay lời của tướng chúng tôi mà bẩm với Tướng-công mọi lẽ.

– Sai nhân của Nguyên Quận-công cũng vừa ở đây đi khỏi.

– Bẩm, Tướng-công đã phục thư cho chủ tướng chúng tôi rồi?

– Phải, nhưng không nói về chuyện ấy mà chỉ gọi Nguyên quận-công khẩn-cấp về kinh hữu sự.

– Chẳng hay có việc?

– Một nguy biến lớn cho nhà lão phu!

Lê Quảng-Độ và Trình Trí-Sâm cùng biến sắc nhìn nhau.

Lê tướng-công tiếp:

– Nguyên vì Ngô Quý-phi, không hiểu do lẽ gì, lập mưu lừa tiện nữ vào cung để cho bạo chúa thấy mặt. Bạo chúa tức khắc toan nài hoa ép liễu, may sao tiện nữ kiên quyết một lòng, đập đầu tự tử, bạo chúa tiếc ngọc thương hương nên đã trúng kế hoãn binh của tiện nữ.

– Ồ thế thì quả là một đại biến rồi còn gì!

Lê tướng-công bèn thuật lại cho hai tướng nghe cái kế hoãn binh của Lê tiểu-thư và kết luận:

– Mưu ấy chỉ đánh lừa được bạo chúa ít lâu mà thôi. Bởi thế, tôi phải gọi Nguyên quận-công kíp kíp về đây phòng đối phó với sự bất trắc.

– Bẩm Tướng-công, may mà có hai tiểu tướng về đây chứ nếu không sự biến thình lình xảy ra thì thực là đáng sợ.

– Lão phu cũng mừng rằng nhà lão phu chưa đến nỗi vô phúc.

Lê tướng-công vừa dứt lời, chợt gia nhân vào bảo có thánh chỉ đến.

Lê tướng-công đưa mắt cho hai tướng Lê và Trình đoạn nói:

– Bây sắp sửa hương án để ta tiếp thánh chỉ!

Tên gia nhân hoảng hốt:

– Bẩm… Bẩm Tướng-công, chẳng rõ sao mà có cả ngự-lâm-quân kéo theo đông lắm!

Lê tướng-công biến sắc:

– Chẳng nhẽ bạo chúa định dùng võ lực ép tiện nữ vào cung ngay bây giờ!

Lê Quảng-Độ nói:

– Tướng-công cứ yên lòng, một khi có hai tiểu tướng ở đây!

Quay lại tên gia nhân, Lê Quảng-Độ truyền:

– Một mặt bày hương án để Tướng-công tiếp thánh chỉ, một mặt truyền xuống cho kẻ hầu thắng sẵn bốn con ngựa, mau.

– Phụng mệnh.

Gia nhân lui rồi, Lê Quảng-Độ khẽ rỉ tai cụ Lê Tung:

– Tướng-công hãy mật truyền cho lệnh tiểu-thư nai nịt gọn ghẽ để lâm sự có thể lên ngựa mà chạy được.

– Lão phu xin vâng. Thực là may quá.

Mọi việc xếp đặt xong đâu đấy thì Khâm-mạng đại-thần vừa tới nơi.

Lê Quảng-Độ và Trình Trí-Sâm lẩn mặt. Lê tướng-công mặc triều phục quỳ trước hương án nghe quan Khâm-mạng tuyên đọc Thánh chỉ:

Vâng trời mở vận, Hoàng-Đế chiếu rằng:

Lẽ âm dương là rường cột sự tạo lập nên trời đất ;

Việc vợ chồng là đầu mối của nhân luân.

Nay:

Chốn điện tiền còn khuyết ngôi chánh hậu, sự quyền nhiếp tam-cung lục-viện chưa có ai thực là người phúc lớn đức dầy.

Bực thánh quân, vì thế, thiếu bậc hậu phi. Mà trăm họ vẫn chưa được có cái vui nghe thơ quan thư chúc tụng người thục nữ sánh cùng quân tử.

Việc này rất có quan hệ đến lễ giáo.

Triều đình mới vội cùng nhau luận bàn và tâu lên.

Hoàng đế phê chuẩn.

Thiết nghĩ:

Lê Ngọc-Quỳnh tiểu-thư, dòng dõi trâm anh, con nhà khoa giáp.

Sắc đã đáng mặt Vương-Tường, Tây Tạ,

Tài lại không thua ả Tạ, nàng Ban.

Đức kiên trinh, thuần thục có thể đem sánh với các Nga-Hoàng, Nữ-Anh, vợ vua Nghiêu-Thuấn.

Công dung, ngôn, hạnh: tứ đức vẹn toàn.

Giá ngọc treo cao, đợi người bắn sẻ.

Triều-đình xét thấy nàng đáng bậc hậu phi.

Hoàng-Đế cũng ưng dùng người quốc sắc.

Vậy nên:

Sắc cho Đại-lý-tự, Lê quốc-công tuân thừa thánh chỉ, nội nhật ngày mai, trước giờ Dậu phải thân dẫn Lê tiểu-thư nhập nội.

Và truyền cho quản lý ngự-lâm-quân phải đem giáp binh canh giữ nơi tụ tất của vị Hoàng-Hậu, cấm không ai được xuất nhập, nếu xét ra người ấy hình tích có chỗ đáng ngờ.

Khâm thử!

Nghe xong chiếu chỉ, Lê tướng-công giả cách hân hoan sắc mặt, quỳ xuống lạy tạ hoàng ân, đoạn mời quan Khâm-mạng vào trung-đường.

Vũ thượng-thư cáo từ mà rằng:

– Đáng lẽ chúng tôi phải ở lại để chia cái vui cùng Tướng-công ngặt vì có lệnh Hoàng-Đế truyền phải về phục mệnh ngay nên xin rộng cho đến lúc khác.

Lê tướng-công cố lưu hai ba bận.

Khi quan Khâm-mạng đi rồi, Tướng-công lập tức mời Lê, Trình hai tướng vào bàn việc.

Trình Trí-Sâm nói:

– Tiểu tướng hiểu rồi. Đây là bạo chúa sợ Tướng-công tin cho Nguyên quận-công biết nên mới vây chặt như thế này đây!

– Chắc hẳn như vậy.

Lê Quảng-Độ cũng nói:

– Và chắc sự khám xét ở các cửa ô cũng bắt đầu để không lọt bức thư nào ra ngoài.

Lê tướng-công vuốt râu:

– Cũng may mà sai nhân của Trịnh nguyên-nhung vừa đi khỏi.

Trình Trí-Sâm tiếp:

– Nhưng không hiểu vì cớ gì tự nhiên bạo chúa lại ngờ vực mà sai ngự-lâm-quân vây kín tứ phía như vậy.

Lê Quảng-Độ đoán:

– Chắc hẳn có đứa nào ton hót điều gì, không khỏi được! Thôi, bây giờ chính là do sự xui xiểm của Vũ Như-Tô.

Trình Trí-Sâm gật đầu:

– Có thể lắm, vì thằng ấy tính rất gian ngoan điêu ác.

Lê tướng-công đồng ý:

– Tôi cũng nghĩ như hai ngài. Tôi đoán rằng Vũ Như-Tô biết rõ tiện nữ đã đính hôn với Nguyên quận-công. Nay nếu bạo chúa nhất định ép bắt tiện nữ, Nguyên quận-công hẳn chẳng nghe nào. Lại thêm việc xẩy ra ở hồ Lãng-bạc đã làm cho Nguyên quận-công oán giận bạo chúa nhiều lắm.

– Sự oán giận của một bậc đại-tướng đương cầm trọng binh ở ngoài có thể là một nguy cơ cho bạo chúa được.

– Trình tướng-quân nói phải! Và như thế, bạo chúa bèn nghe lời Vũ Như-Tô, bố vây nhà ta để cái tin này không lọt tới Nguyên-quận-công được.

Lê Quảng-Độ nói:

– Nhưng trước sau thế nào Nguyên-súy cũng biết chứ.

Lê tướng-công gật đầu:

– Chính vậy. Mà bạo chúa hẳn rõ như thế nên tôi đoán thể nào cũng có mật chỉ cho vời Nguyên quận-công khẩn cấp về triều, lừa hễ Nguyên quận-công vô tình về kinh là bạo chúa sẽ bắt đem giết đi trừ tiệt cái lo về sau.

Lê Quảng-Độ giật mình:

– Liệu có nguy gì cho chủ-súy không?

Trình Trí-Sâm lắc:

– Thư của Lê tướng-công thế nào cũng tới trước mật chỉ của bạo chúa.

Lê Quảng-Độ thở dài:

– Nếu vậy thì tôi yên lòng rồi!

Trình Trí-Sâm đáp:

– Yên là yên làm sao!…

– Tướng quân bảo lo gì nữa?

– Lo ở đây.

– Ở đây thế nào?

– Nếu giờ Tuất ngày mai mà Tướng-công không đem lệnh tiểu-thư nhập nội, thì ông có biết sẽ xảy ra sự gì không?

– Thì bạo chúa sẽ hạ lệnh phá nhà giết người chứ gì!

– Ấy thế!

– Không sợ, ta có thể bảo toàn cho tiểu-thư và Tướng-công được.

– Đã đành, lâm sự ta quyết sinh tử một phen nhưng tôi vẫn ngại.

– Ngại gì mới được chứ?

– Ngại nếu chủ tướng về không kịp và một đằng họ đem đại quân ra vây bắt thì ta làm sao mà ai địch nổi?