← Quay lại trang sách

Tập 2

Trời Đà Lạt sáng nay mưa phùn lất phất. Đứng suy tư bên khung cửa sổ, gió hắt hiu lùa qua rèm lụa những hạt mưa như bụi vương buồn lên mắt môi Huyên, cô chợt rưng rưng nghe sóng dậy trong lòng một hình ảnh nhập nhoè nhưng khắc đậm trong tim. Yêu anh đã khó, muốn quên lại càng khó hơn

1 bàn tay ấm áp đặt lên vai làm Huyên chợt tỉnh. Thanh nhìn cô dò xét

- Nhớ Sài Gòn phải không?

Huyên cúi đầu mắt buồn rười rượi. Rồi như chợt nhới ra chuyện, Huyên ngẩng phắt lên như nhìn anh rồi lại bối rối như khó mở lời. Thấy cô như vậy, anh hỏi dịu dàng

- Có chuyện gì muốn nói với anh à?

Huyên thầm công nhận anh vừa thông minh vừa nhạy bén. Hơi lựng khựng, cô không biết có nên nói hay không. Vì chuyện sắp nhờ vả anh ít nhiều gì cũng xúc phạm đến lòng tự trọng của người đàn ông chân chính như anh. Thấy cô cứ nhíu mày im lặng, anh lại hối thúc nhưng không kém nhẹ nhàng

- Có chuyện gì nói đi chứ. Với anh mà em còn ngại sao?

Huyên hơi ngần ngại rồi ngước lên nhìn anh quyết định nói thẳng

- Huyên muốn mời anh đi dự tiệc với Huyên chiều nay, ở nhà anh Duy Khanh

Hơi bị bất ngờ bởi lời đề nghị của cô, anh nheo mắt nhìn cô khá lâu, đôi môi mím chặt khó đăm đăm như muốn cô nói rõ hơn

Huyên bối rối cụp mi như phạm lỗi. Khó khăn lắm, cô mới nói được lý do

- Chiều nay anh Duy Khanh mời em đến nhà ảnh chơi cho biết. Nhưng em không dám đến một mình, vì có mặt Quân Kỳ, nên...

Huyên chưa nói hết câu anh đã đưa tay chận lại, mày cau lại có vẻ giận

- Anh hiểu rồi

Chỉ buông một câu đơn giản vậy rồi im lìm rất lâu, anh cúi đầu chậm bước đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời bụi mưa còn giăng giăng mù mịt. Huyên khéo nép rụt rè, không biết anh đang nghĩ gì mà cứ đứng im lìm bất động

Khá lâu, anh đột ngột quay lại đối mặt với Huyên, không một cảm xúc nào hiện lên gương mặt thản nhiên của anh để cho Huyên biết anh đang nghĩ gì. Anh buông gọn

- Anh đồng ý đi cùng em đến đó. Nhưng em phải đóng vai người tình của anh cho thật đạt vào nhé

Huyên dở khóc dở cười vì cô đâu nghĩ sự việc lại trở nên rối rắm hơn cô nghĩ. Thấy cô cứ im lìm, mặt mày nhăn nhó, anh cười

- sao vậy, hối hận rồi hả? Nhưng ngay bây giờ em có thể rút lui còn kịp mà

Kiểu nói như khiêu khích làm Huyên bùng lên cơn tự ái bướng bỉnh thường ngày, cô hếch mặt bĩu môi

- Chuyện nhỏ, có gì phải hối hận chứ!

Cử chỉ thật trẻ con làm anh bật cười, rồi điểm mặt cô gằn gằn

- Nói là phải nhớ nhé! Nửa đường không được bỏ cuộc à nha. Vì anh sống rất nguyên tắc không phải giỡn chơi đâu

Huyên nghe ơn ớn, nhưng lỡ phóng lao rồi phải theo luôn chớ giờ rút lui thì ê mặt quá. Cô nói cứng

- "Thục nữ" nhất ngôn

Anh lại cười vang giọng châm chọc

- Có cần anh thêm 3 chữ phía sau không?

Huyên ngớ ra

- Là chữ gì?

Anh lại cười sặc sụa rồi dài giọng

- Thục nữ dại

Huyên giật mình, nghĩ lại thấy mình dại thật, bởi đóng vai người yêu của anh, trước mắt là từ "lỗ đến cụt vốn" chứ chẳng chơii. Cô nhìn anh nhăn nhó nhưng ráng nặn nụ cười méo xẹo

Chiều nay Huyên diện chiếc áo đầm màu đỏ non mượt mà, mềm mại trông thật thướt tha duyên dáng. Bên cô, Thanh mặc chiếc quần kaki màu ghi đậm đi kèm với chiếc áo thun màu xanh biển nhạt ngả hoàng hôn. Vừa mạnh mẽ chất đàn ông, vừa quyến rũ nét phong trần với mái tóc bồng hơi rối bởi gió chiều nhè nhẹ bay bay

Duy Khanh đón hai người tận ngoài cổng với nét ngỡ ngàng và cái bắt tay hơi gượng gạo. Thanh chỉ cười cười mạnh dạn bước bên Huyên những bước chân dài tự tin vững chãi

Duy Khanh nhanh chóng lấy lại phong độ một chủ nhà lịch sự.

- Mời hai người vào trong

Đến phòng khách, Huyên hơi khựng lại và nghe nhói trong tim bởi Quân Kỳ không ngồi đó một mình. Anh cũng bị bất ngờ nên nhìn cô sửng sốt, khi bên cạnh cô còn có người đàn ông khác, mà người này với anh không hề xa lạ. Thật nhanh, mắt anh tối lại lạnh lùng

Duy Khanh lên tiếng giới thiệu mọi người với nhau. Đến người bạn của Huyên, Duy Khanh chưa biết phải nói sao thì Quân Kỳ đã đứng lên lịch sự bắt tay Thanh, cao giọng

- Thật là một bất ngờ, Xin chào luật sự Hồ Thanh

Thanh cũng trả lại Quân Kỳ bằng cái bắt tay khá chặt

- Chúng ta đâu xa lạ gì nhau, phải không?

Duy Khanh xen vào giọng thảng thốt vì bị bất ngờ

- Nói vậy anh là luật sự Hồ Thanh vang tiếng đất Sài Gòn đây sao? Tôi đã từng nghe danh nhưng chưa biết mặt, thật hân hạnh

Thanh khiêm tốn

- Đó chỉ là lời đồn đại chứ thực chất không phải vậy đâu

Huyên nãy giờ im lìm theo dõi câu chuyện của mọi người, giờ cô mới khám phá ra anh Thanh cũng không phải tầm thường. Ai cũng có một bề dày thành tích vang danh, nên ngẫm nghĩ lại mình như ếch nằm đáy giếng, như hạt cát giữa sa mạc mênh mông vừa nhỏ nhoi lại quá vụng về, thì lấy gì để níu giữ một người đàn lỗi lạc như Quân Kỳ. Nghĩ đến đây, Huyên nghe mi mắt nồng cay. Tuy Hồ Thanh đang nói chuyện vui vẻ, cởi mở với mọi người nhưng không có nghĩa là anh lơ là, bỏ quên Huyên. Thấy cô chợt buồn tênh, anh choàng tay qua vai cô như vô tình nhưng cố ý, cử chỉ âu yếm dịu dàng

- Em sao vậy, có mệt không?

Quân Kỳ xám mặt quay chỗ khác. Còn Duy Khanh nghe tay châm mình thừa thãi, anh đâu ngờ phải chứng kiến cảnh bẽ bàng này

Thơi gian lắng đọng khá lâu Duy Khanh mới lấy lại bình tĩnh, anh lên tiếng

- Hôm nay chúng ta gặp nhau đây là một sự tình cờ nhưng rất đặc biệt, giờ các bạn đã tới đây rồi thì hãy xem nhau như bạn bè và cùng với Duy Khanh này dùng một bữa cơm thân mật, để thắt chặt thêm tin`h. Các bạn có đồng ý với tôi không?

Khanh nói xong nhìn mọi người như hỏi ý. Quân Kỳ và Hồ Thanh đều gật đầu đồng ý. Khanh mỉm cười hài lòng, rồi gọi người làm bày bàn tiệc

Khiến xui chi Huyên lại ngồi đối diện với Quân Kỳ. Nhưng từ đầu tiệc đến giờ, anh chỉ nói chuyện với mọi người chứ không thèm nhìn cô lấy một lần. Cử chỉ xa lạ, ghét bỏ của anh làm Huyên nuốt nghẹn. Biết trước sự việc sẽ xảy ra như vậy, nhưng không làm sao kiềm chế được cảm giác đớn đau này, vì hiện bên cạnh Quân Kỳ như chỉ duy nhất có Huyền Thanh. Thấy cô khổ sở như vậy thì Hồ Thanh cũng đâu chịu lép vế. Anh choàng tay ôm vai cô kéo sát vào mình, rủ rỉ nhưng vừa đủ mọi người cùng nghe những lời lo lắng yêu thương ngọt lịm

- Có bị sao thì nói với anh nhé! Đừng cố chịu một mình, có chuyện gì khổ anh lắm đó cưng

Huyên chớp mắt cúi đầu cám ơn anh đã vớt cô lên từ hố sâu hụt hẫng. Cô ngước lên nhìn anh mà trong phút chốc cứ ngỡ những lời anh nói với cô xuất phát từ tận đáy lòng. Vì cố gắng để đừng run nên giọng cô hơi hụt, mà vô tình như đang nũng nịu, mè nheo

- Anh đừng lo quá, em không sao đâu

Anh lấy khăn lạnh lau mặt cho Huyên và nhìn mọi người nói như phân trần

- Xin lỗi các bạn, hổm rày thời tiết thay đổi đột ngột quá nên cô ấy bị cảm cúm, giờ nhìn sắc mặt cổ hơi kém nên tôi thấy lo, không phiền các bạn chớ

Quân Kỳ môi mím chặt làm lơ. Còn Duy Khanh tỏ vẻ quan tâm

- Vậy à! Giờ Huyên có sao không?

Huyên bối rối vừa rủa thầm Hồ Thanh đặt điều làm cô lúng túng

- Cám ơn, Huyên không sao rồi

Quân Kỳ nghiến chặt hàm răng trên đầu lọc điếu thuốc, rít một hơ dài như cố nén cơn sóng ngầm đang gào thét tận đáy lòng, bằng ánh mắt giá lạnh nhìn Huyên như xuyên suốt

Khi 3 người đàn ông đàm đạo về kinh tế thị trường, về lối sống hiện đại của giới trẻ Sài Gòn, nói chung về mọi mặt của xã hội, thì Huyên và Huyền Thanh chỉ làm thinh như hai người xa lạ. Thật lâu sau, Hồ Thanh quay sang cô hỏi nhỏ - Em nghe khoẻ chưa? Có muốn về không?

Huyên lắc đầu

- Em không sao, chỉ muốn ra ngoài một chút cho thoáng

Anh dợm đứng lên theo Huyên, cô nói ngay

- Anh cứ ngồi vui với các anh. Em dạo một vòng sẽ vào ngay

Cô đứng lên xin phép mọi người bước ra hành lang dài, đứng tựa mình vào cây cột đá tròn lạnh lẽo, nhìn ra màn đêm chênh lếch vài ánh sao cô đơn xa tít tận trên cao. Chùm đèn pha lê chiếu xuống nhạt nhoà làm khung cảnh trở nên âm u, huyền bí nhẹ nhàng. Thoang thoảng đâu đây hương hoa hồng thơm ngan ngát. Dang đưa hồn quyện vào cảnh vật chung quanh, chợt cô kinh hãi suýt thét lên vì một bóng người cao lớn đứng cạnh cô tự bao giờ. hai người cứ im lìm đứng bên nhau như vậy rất lâu mà không nói gì. Khi Huyên dợm bước đi, thì Quân Kỳ chụp tay cô lại, giọng lạnh lùng

- Cô lên đây bao giờ, với ai, và hiện ở đâu?

Huyên cũng không thèm nhìn anh, lơ lửng

- Có cần thiết phải trả lời anh không?

- Tôi muốn cô trả lời

- Nhưng tôi không muốn

Anh quắc mắt nhìn cô

- Cô biết gì về anh ta?

Huyên cứng rắn

- Không liên quan đến anh

Như không quan tâm đến thái độ chống báng của cô, anh lại hỏi

- Tại sao cô quen được với anh ta? Còn Kính Viễn thì sao, cô còn muốn gây ra chuyện gì nữa đây? Cô muốn tôi nặng tay với cô, cô mới chịu phải không?

Huyên hất mặt

- Anh lấy quyền gì hạch sách tôi?

- Cô đừng có thách thức tôi! Tôi có đủ quyền hạn để làm những chuyện tương tự như vậy đó

Huyên bĩu môi

- Nói chuyện hoang đường

Anh bóp vai Huyên đau điếng, giọng hằn học

- Cô đi về Sài Gòn ngay với tôi

Huyên dài giọng mỉa mai

- Còn Huyền Thanh bỏ cho ai? Anh tàn nhẫn quá

- Chuyện đó cô khỏi lo. Tôi biết cách sắp xếp

- Nhưng tôi không muốn làm theo sự sắp xếp của anh. Anh Hồ Thanh tới tìm tôi rồi, chúng tôi về trước nhé

Vừa lúc Hồ Thanh đi tới làm gián đoạn câu chuyện của hai người. Quân Kỳ nghiến răng tức giận mà không nói được gì, trong khi Hồ Thanh như vô tình đến choàng vai Huyên âu yếm

- Sao, em thấy khoẻ chưa?

Như chỉ có hai người, Huyên nói nhỏ.

- Chúng ta vào trong đi anh

Hồ Thanh quay qua Quân Kỳ

- Chúng ta cùng vào chứ

Buộc lòng anh phải gật đầu với Hồ Thanh mà mắt ghìm ghìm nhìn Huyên, môi mím chặt

Huyên hơi sợ cúi đầu rồi vội vã quay đi

Cả 3 cùng nhau vào nhà. Vừa ngồi xuống ghế, Huyên nói nhỏ với Hồ Thanh

- Em muốn về

Anh gật đầu vuốt má cô âu yếm

- Sao nãy giờ em không chịu nói

Hành động bất ngờ của anh làm Huyên cứng người. Vô tình Huyên ngước lên bắt gặp ánh mắt Quân Kỳ nhìn cô đổ lửa, như sắp thiêu rụi cô trong đôi ngươi đỏ rực lửa ghen hờn. Bất giác, Huyên rùng mình vội cúi đầu nhìn xuống đôi tay mình

Lúc này, Hồ Thanh đứng dậy bắt tay từng người một để cáo từ. Huyên cũng đứng dậy cạnh bên anh. Lúc gật đầu chào Quân Kỳ, Huyên không dám nhìn vào mắt anh. Hồ Thanh lại ôm vai cô dìu ra ngoài, Duy Khanh nhìn theo bâng khuâng hụt hẫng. Còn Quân Kỳ ngồi im bất động và mọi thứ chung quanh anh giờ đây vô nghĩa, kể cả Huyền Thanh

Trên đường về nhà, Huyên cự nự.

- Tự nhiên lúc nãy anh nói Huyên bị bệnh làm anh Duy Khanh hỏi, Huyên bối rối hết sức, không biết trả lời sao

Nghe cô nói, anh bật cười giòn giã, giọng châm chọc

- Có gì đâ mà khó trả lời, cứ gật đầu hay "ừ" đại kể như xong. Nhưng hồi nãy anh thấy em đóng vai cũng giống lắm - Nói đến đây, anh rụt đầu le lưỡi trông thật buồn cười rồi tiếp - Giờ nghĩ lại anh còn nghe ớn, bởi lúc đó Quân Kỳ nhìn anh thật dễ sợ. Nhưng lỡ leo lưng cọp rồi đành liều mạng chứ biết sao

Huyên cười theo anh rồi trêu lại

- Chứ lúc nãy anh nhập vai cũng xuất sắc lắm chớ bộ. Nên có lúc quên, em ngỡ như thật

Cách nói vô tình của Huyên làm anh nghẹn ngang, rồi thầm nghĩ: Anh không đóng kịch mà đó là sự thật, em có biết không? Và nếu biết được, em sẽ nghĩ gì? Có chấp nhận cho anh ôm ấp yêu thương như lúc nãy không Huyên?

Tự nhiên lấy anh im lặng, cô hỏi anh một câu thật lạc đề

- Từ lúc Huyên đến ở nhà anh đến nay, sao không thấy anh dẫn người yêu về chơi?

Anh lắc đầu buông gọn

- Có ai yêu anh đâu mà dẫn

Huyên cũng lắc đầu ra vẻ không tin. thấy vậy anh trầm trọng như phân bua

- Anh nói thật mà em không tin à?

Huyên chỉ cười cười, anh lại nói tiếp

- Nếu có người yêu thì mười mấy ngày phép này, anh đâu có thời gian dành cho em.

Huyên quay qua trợn mắt nhìn anh

- Vậy cho đáng đời, Người gì bạc bẽo kinh khủng. Anh mà có người yêu thì chắc Thẩm Huyên này nhẹ hơn không khí

Anh vờ nghiêm mặt

- Em nói vậy là sao?

Huyên chu môi

- Không phải sao! Anh vừa mới nói nếu có người yêu là cho em ra rìa, hổng phải ý anh là xem nhẹ em sao?

Anh nhăn nhó

- Nhưng đã có đâu mà em giận lẫy anh

Huyên cãi lại

- Chưa nhưng rồi sẽ có. Tại anh kén quá nên cô đơn phải rồi

Anh chì chiết lại cô, vừa như đùa vừa như thật

- Em thật là ác miệng, không tìm kiếm phụ anh thì thôi, đàng này còn trù ẻo. Lỡ mai mốt anh ế thật, anh bắt em thế vô cho biết

Huyên khịt mũi cười cười

- Em có nhỏ bạn dễ thương hết biết, anh chịu không, em làm mai cho

Anh hỏi tỉnh bơ

- Giống em không?

Huyên ngơ ngác

- Làm sao giống được

Anh lắc đầu tỉnh tỉnh nói

- Vậy thì anh không chịu

Huyên làu bàu

- Vậy thì cho anh ở giá luôn

Anh giở giọng hăm he

- Em trù cho anh ở giá thì em cũng coi chừng

Huyên nhếch mũi

- Mắc mớ gì em mà hăm?

Anh trợn mắt

- Sao không! Tại em trù anh mới ra nông nổi này

Huyên xụ mặt cằn nhằn

- Tự nhiên đổ thừa lảng nhách

Nghe cô mắng mỏ, anh không kìm được tiếng cười, anh cười đến rung cả bờ vai vì cố nén. Bị anh cười, Huyên nghe quê quê, mặt nóng bừng, cũng hên nhờ trời tối nên anh không nhìn thấy. Đúng là miệng lưỡi luật sự có khác, Huyên nói gì anh cũng bắt bẻ được, đấu khẩu với anh chỉ có thua xiểng niểng

Cả hai định vào nhà thì Quân Kỳ đã chắn ngang trước mặt họ.

- Xin lỗi, tôi đường đột đến đây. Nhưng anh thông cảm, tôi muốn nói chuyện riêng với Thẩm Huyên.

Cả hai vị bất ngờ. Hồ Thanh nói nhanh

- Tôi nghĩ giờ đã khuya rồi, anh muốn nói gì mai trở lại

- Anh đừng loa, tôi sẽ không phiền cô ấy lâu đâu

Huyên nhìn Hồ Thanh nói

- Anh Thanh vào trước đi

Thanh gật đầu rồi quay bước vào nhà. Chỉ còn lại hai người, Quân Kỳ gặng hỏi

- sao em lại đến ở nhà anh ta?

Huyên bướng bỉnh

- Vì tôi thích

- Ai cho phép em trả lời tôi như vậy?

Huyên trả đũa

- Chứ ai cho phép anh theo dõi và chõ mũi vào chuyện của tôi?

- Đến bây giờ tôi vẫn có đầy đủ quyền hạn đó. Em có tin tôi sẽ lôi em về Sài Gòn ngay bây giờ không? Càng ngày, em càng bướng bỉnh cứng đầu hơn. Em học ở đâu cái mửng đó?

Huyên nghênh mặt thật dễ ghét

- Học ở anh chớ đâu. Tôi là vậy đó, ai bảo anh tìm đến đây rồi phàn nàn, và tôi nhớ là hình như giữa tôi và anh đã nói lời chia tay lâu rồi mà

Anh nghiến răng tức giận nhìn Huyên. một lúc sau, giọng anh hơi dịu lại

- Tôi chỉ muốn biết mẹ có ở đây cùng em không?

Huyên cộc lốc

- có. Mà tôi nghĩ chuyện này đâu liên quan đến anh

Huyên nghe anh thở ra nhè nhẹ rồi nói

- Không làm phiền em nữa, tôi về đây. Cho tôi gởi lời chào mẹ và Hồ Thanh

Nói xong, Quân Kỳ quay lưng bước thẳng ra ngoài. Huyên đứng nhìn theo bóng anh lẩn vào đêm tối. Anh đến và đi đều nhanh như nhau làm Huyên chẳng hiểu gì, và cũng không biết mục đích của anh đến đây làm gì. Huyên lắc đầu lững thững quay vào nhà.

Vào đến phòng khách, cô thấy dì Mai và mẹ, có cả anh Thanh đang ngồi uống trà. Huyên lễ phép chào dì Mai rồi ào xuống bên mẹ, nhõng nhẽo

- Mai mốt, con không thèm đi chơi với anh Thanh nữa. Lúc nào ảnh cũng trêu ghẹo ăn hiếp con, thấy ghét

Dì Mai mỉm cười nhìn mẹ ý nhị, cái nhìn như hội ý khác lạ không giống mọi ngày, nhưng Huyên vô tình không thấy. Chỉ có Hồ Thanh là bắt được sóng truyền từ hai đôi mắt của hai bà mẹ, nhưng anh cũng lạ lùng không biết chuyện gì

Đêm nay, Hồ Thanh không ngủ được, bao cảm xúc chen nhau kéo về rối rắm con tim với điếu thuốc trên môi khô rát nỗi niềm và ly rượu cầm trên tay chưa vơi quá nửa. Giữa trời đêm rét căm căm, hình ảnh Thẩm Huyên chập chờn ẩn hiện trong vòng tay anh ấm áp, mượt mà màu áo đỏ non tơ nồng nàn, quyến rũ.

Anh gục đầu bên khung cửa sổ như tỉnh như say, rồi độc thoại

- Hồ Thanh ơi! Mi sắp gục ngã mất rồi. Giữa Sài Gòn, mi tung hoành ngang dọc đáng mặt đấng mày râu, cũng lịch lãm phong trần, cũng tài hoa ngạo mạn chẳng thua ai. Hãy cố mà đẩy lui dáng hình người con gái ấy, bởi không có gì hy vọng chi mi, vì người yêu cô ấy là giám đốc Quân Kỳ, cũng một trang nam nhi chi chí, có bề dày những thành tích thép

Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên khiến anh giật mình suýt đánh rơi ly rượu, điều chỉnh lại hiện trạng của mình, rồi anh lên tiếng

- Mời vào

Cánh cửa được đẩy nhẹ, mẹ anh bước vào nhìn anh lo lắng

- Sao giờ này con chưa ngủ mà còn uống rượu?

Sợ mẹ lo, anh cười đùa

- Với đàn ông một vài ly rượu thì có nghĩa lý gì đâu mẹ.

Bà Mai hơi nhíu mày vì cử chỉ của anh hôm nay rất lạ.

- Mẹ không nói chuyện ít nhiều, nhưng lâu rồi mẹ đâu thấy con uống rượu

Bị mẹ bắt bí, anh giả lả.

- Bỏ lâu ngày cũng nhớ, uống một ly chơi, có sao đâu mà mẹ thắc mắc

Nghe anh nói vậy bà lại nghĩ lệch chuyện khác

- Chẳng lẽ đến bây giờ con vẫn chưa quên...

Hồ Thanh nhăn mặt

- Mẹ nghĩ đi đâu vậỷ Làm gì có chuyện quên nhớ ở đây

Bà Mai không bỏ qua, bà truy tới

- Vậy con phải giải thích cho rõ ràng, tại sao hôm nay con uống rượu?

Thanh dấm dẳng

- Thì con cũng trả lời mẹ rồi

Bà nhìn anh rồi nói

- NẾu con nói vậy thì mẹ cho thông qua chuyện đó. Nhưng còn chuyện hiện tại thì sao?

Thanh nhíu mày khó hiểu

- Là chuyện gì hả mẹ?

- Con nghĩ mẹ già lú lẫn rồi sao

Nghe mẹ cứ dần lân, anh sốt ruột

- Nhưng chuyện gì mẹ nói phứt cho rồi

Bà Mai bật thốt

- Thì chuyện con để ý con bé Huyên chớ chuyện gì nữa

Thanh giật mình, không ngờ mẹ tinh ý đến vậy. Anh gãi đầu gãi tai, cử chỉ như trai tơ mới lớn làm bà Mai không khỏi bật cười

- Khó nói lắm sao? Vậy để mẹ nói giùm con nhé

Anh làm thinh nhìn ra cửa sổ, bà Mai đến bên đặt tay lên vai con, bảo nhỏ.

- Làm đàn ông phải mạnh dạn lên chứ. Con cứ ôm mãi trong lòng làm sao con bé biết được mà đáp lại hay không. Hơn nữa, con đâu còn trẻ nữa mà bảo là bộp chộp. Hãy đặt thẳng vấn đề rồi mẹ nói với dì Yên ủng hộ cho

Nghe mẹ nói vậy, Thanh chỉ lắc đầu chứ không nói gì. Anh nghĩ mẹ không biết gì về cô bé Thẩm Huyên của ngày nay. Dưới cái nhìn của mẹ, Huyên chỉ là cô bé con không hơn không kém. Thanh quay qua mẹ nói để bà yên lòng

- Không có gì đâu, mẹ đừng hiểu lầm. Con chỉ xem Huyên như em gái mà thôi

Bà Mai nhìn con trai thật lâu vẻ khó hiểu. Bởi rõ ràng nó yêu con bé mà sao phủ nhận. Đành rằng giờ nó đã là người đàn ông trưởng thành, chững chạc, nhưng tánh ý nó làm sao bà không hiểu được

Bà lại nói

- Nếu con thấy ngại thì để mẹ lựa lời nói với nó cho. Vì mẹ thấy dì Yên cũng có ý muốn tác hợp cho hai đứa con đó

Anh chỉ cười lắc đầu, làm bà Mai khó nghĩ. Suy nghĩ thật lâu, Thanh mới từ tốn nó với mẹ.

- Chuyện của con, mẹ hãy để tự con quyết định, mẹ đừng nói gì với dì Yên hay Thẩm Huyên, con không thích vậy đâu. Bộ mẹ quên con trai mẹ tuổi đã ngoài 30 rồi sao?

Anh nhếch môi cay đắng nghĩ thầm: Mẹ có sợ thì chuyện cũng đã xảy ra rồi và con trai mẹ cũng đã ôm trong lòng một mối tình si

Nhớ ngày nào là chàng thanh niên mới lớn, anh cũng đã trải qua vài mối tình cũng khá ngọt ngào, và nói ra có khi cũng hơi tự phụ, vì một khi anh đã thích cô nào rồi thì dù cô ta có chạy đàng trời cũng không khỏi nắng. Vậy mà giờ đây, khi đã trở thành người đàn ông thành đạt tiếng tắm lại đành bó tay trước mối tình vừa chớm dậy trong lòng. Chuyện này nếu có ai biết được thì thật là mất mặt

Thấy con cứ trầm tư hút thuốc, bà chỉ còn biết thở dài buồn bã. Bởi con bà nói không sai, nó đã trưởng thành thì chuyện hôn nhân hãy để nó tự do lựa chọn. Hạnh phúc cả đời không thể cầu xin hay ép được, rất lâu sau, bà lên tiếng

- Mẹ sẽ không xen vaò chuyện của con nữa đâu. Nhưng con phải hứa với mẹ, đừng vì quá yêu mà trở nên nhu nhược yếu hèn, rồi ôm khổ vào mình và tự hành hạ bản thân bằng cách này hay cách khác. Mẹ không muốn con của me trở nên tầm thường trong mắt mọi người đâu nhé. Thôi, con ngủ đi. Mẹ cũng về phòng ngủ đây

Anh tiễn mẹ ra cửa, trấn an

- Mẹ yên tâm, con trai mẹ rất vững vàng. Con hứa không làm mẹ thất vọng đâu. Cám ơn mẹ đã quan tâm, chú mẹ ngủ ngon

Bà Mai gật đầu hài lòng thong thả bước đi. Anh nhìn theo me, lòng chợt nghe hối hận vì chuyện tình của mình mà để mẹ phả lo âu

Cuộc vui nào rồi có lúc cũng phải tàn. Cảnh xum họp nào rồi cùng sẽ ly tan

Sáng nay, hai bà bịn rịn chia tay nhau, kẻ ở người đi chợt không gian buồn hiu hắt. Duy Khanh cũng có mặt tiễn Huyên về Sài Gòn với bao tâm tư gởi trao qua ánh nhìn mênh mông vời vợi làm Huyên cũng nghe bồi hồi dâng lên mắt cay cay. Nhân dịp Hồ Thanh hết phép trở vào Sài Gòn, nên mẹ con Huyên tháp tùng về luôn cho tiện

Sặp xếp hành lý xong, Hồ Thanh bước xuống xe cưỜi đùa với mẹ.

- Mẹ làm như dì Yên xuất cảnh không bằng. Sài Gòn cách đây có xa xôi gì mà mẹ bịn rịn quá làm dì Yên cũng rơi nước mắt rồi kìa. Mẹ về nghỉ đi, Mẹ cứ coi như những lần con về nghỉ phép rồi lại đi như trước kia, có được không.

Bà Mai lau nước mắt mỉm cười trách nhẹ.

- Đối với con thì chuyện gì cũng đơn giản hết, nhưng mẹ với dì Yên thì khác. mưỜi năm không gặp đâu ít ỏi gì, giờ gặp lại rồi phải chia xa làm sao không buồn cho được

Thanh vỗ vai mẹ hứa hẹn

- Mẹ yên tâm đi. Con hứa sau này, mỗi năm cứ đến ngày phép con sẽ mời cho bằng được dì Yên về chơi với mẹ.

Bà Yên cũng nhìn bà Mai, yêu thương nói

- Cháu Thanh nói vậy rồi, Mai đừng buồn nữa. Yên đi đây, Mai về nghỉ nhé

Bà Mai nhìn theo vẫy tay

- Hẹn gặp lại

Duy Khanh cũng theo Huyên căn dặn

- Huyên cũng sẽ theo mẹ lên đây chơi nhé

Huyên gật đầu nhưng nói phân hai

- Nếu rảnh, Huyên sẽ theo mẹ lên. Thôi, Huyên về nhé

Duy Khanh bịn rịn

- Vậy Huyên về nhé. Có dịp, anh sẽ vào Sài Gòn thăm em

CHiếc xe đề máy lướt nhẹ trên đường, để lại sau lưng bao ân tình. Khi xe chạy đi một khoảng khá xa, Huyên nhìn lại phía sau, chỉ còn nhìn thấy một chấm nhỏ xa dần rồi mất hẳn

Nhắm mắt ngả đầu ra sau dựa vào niệm ghế, cô lại nhớ cuộc gặp gỡ bất ngờ với Quân Kỳ mà mấy ngày sau đó tim cô còn thổn thức nhói đau. Giờ anh đã êm đềm hạnh phúc bên Huyền Thanh, trong khi cô còn chông chênh lạc lõng chưa tìm lại được sự cân bằng cho tâm hồn khờ dại, để tình yêu sớm vụt bay xa. Vậy mà anh còn bồi thêm cho Huyên một cú tối tăm mặt mũi, bằng cách dẫn người yêu lên Đà Lạt để dung dẻ bên nhau ngay trước mũi cô, hỏi làm sao không đau cho được. Vậy mà anh còn gọi điện cho Duy Khanh than thở buồn phiền, đúng là giả dối. Huyên muốn đi xa để bình lặng tâm hồn, vậy mà có được yên đâu

Huyên mang cả một trời sầu khổ trở về Sài Gòn, chỉ có UM là người bạn chí tình chí nghĩa giúp cô vơi bớt nỗi buồn. CŨng như chiều này, vừa tan học, hai đứa tung tăng dắt tay nhau dạo phố, xem phường. Đến khi mỏi gối chồn chân lại dắt nhau vào một quán cốc nào đó nạp năng lượng để tiếp tục cuộc hành trình long nhong trên đường phố, nhờ vậy mà dần dần Huyên cũng nguôi ngoai

Hôm nay lại được nghỉ hai tiết cuối, UM rủ Huyên vào quán ăn kem. Cả hai vừa kêu xong hai ly kem thì cũng là lúc hai người khách đẩy cửa bước vào, mà đối với Huyên hai ông khách này không hề xa lạ và cũng thật bất ngờ, đó là Hồ Thanh và Minh Quân. Hồ Thanh cũng chợt nhìn thấy Huyên nên bước vội đến bên bàn, reo lên mừng rỡ

- Quả đất thậ là tròn, tụi anh ngồi đây có làm phiền hai cô không?

Huyên lắc đầu vui vẻ.

- Dạ không có chi phiền. Mời hai anh tự nhiên

Hồ Thanh nhìn mọi người, nói

- Chắc anh khỏi giới thiệu, mọi người cũng đã biết nhau rồi, phải không?

Huyên mỉm cười gật đầu. Minh Quân cũng mỉm cười nhìn Huyên.

- Đã lâu không gặp, Huyên và My vẫn khoẻ chứ?

- Vâng, cám ơn anh. Còn anh, công việc vẫn phát triễn tốt hả?

Minh Quân cười cười buông gọn

- Vẫn tốt

Quay sang Hồ Thanh, Huyên trách cứ

- Còn anh, đã hứa gì với Huyên còn nhớ không? Vậy sao hơn tháng nay anh biệt tích luôn là sao?

Nghe Huyên trách Hồ Thanh, Minh Quân nhìn hai người với ánh nhìn rất lạ.

Hồ Thanh cười nhẹ như biết lỗi

- Anh đã nói rồi, công việc của anh rất đột xuất, nên hơn tháng nay anh đâu có mặt ở Sài Gòn. Anh mới xuống máy bay sáng nay

- Vậy anh đi đâu sao không gọi điện cho Huyên?

- Vừa từ Đà Lạt về là anh nhận được lệnh lên máy bay, bay sang Mỹ ngay, còn không kịp thay đồ lấy đâu báo tin cho em. Hơn nữa, số điện thoại hôm trước em cho, vì gấp gap quá nên anh bỏ lạc đâu mất tiêu rồi

Huyên trề môi vẻ không tin

Hồ Thanh nhăn nhó

- Nói vậy mà em vẫn không tin. Nhưng anh có cái này, em sẽ tin anh ngay, vì nó chứng minh được tấm lòng của anh, tuy đi xa mà anh vẫn không quên em

Nói xong, anh lấy trong túi áo ra một chiếc hộp nho nhỏ xinh xinh màu đỏ thẫm trao cho cô

- Anh tặng em

Huyên nguẩy đầu giận dỗi, cử chỉ thật trẻ con nhưng cũng rất dễ yêu làm Hồ Thanh bật cười giòn. Thấy vậy, UM cũng cười theo. Chỉ có Minh Quân cứ ngồi nhìn hai người chăm bẳm với đôi mày chau khít lại như bất bình

Hồ Thanh lại nói khẽ như năn nỉ.

- Anh biết lỗi của mình rồi, sẽ không như vậy nữa đâu, em nhận quà đi

Huyên quay lại làu bàu

- một lần nay thôi đó nha! Hổm rày mẹ nhắc anh dữ lắm. Bao giờ anh ghé nhà?

Anh mỉm cười cầu tài

- Chiều nay anh sẽ ghé thăm dì

MQ thầm nghĩ: Họ đã thân nhau đến vậy sao? không biết Quân Kỳ có biết chuyện này không? Mà làm sao biết được, trong khi hắn đang ở nước ngoài. Tại sao họ quen được nhau nhỉ? Và từ bao giờ, sao có vẻ muồi mẫn quá? Bao câu hỏi cứ vây quanh làm MQ nghe đầu óc mình rối tung lên

Hồ Thanh vỗ vai làm anh giật mình

- Anh uống gì? Sao ngơ ngẩn vậy?

MQ cười cười lắc đầu

- Cho tôi ly cà phê đen

Kêu nước xong, Hồ Thanh lại nói

- Anh và MQ là đối tác làm ăn. Anh ấy đang nhờ anh cố vấn giùm tất cả mọi thủ tục để mở thêm một công ty khá tầm cỡ ở ngoại thành Sài Gòn

Huyên gật đầu như hiểu. Nhìn trời sắp mưa, UM giật nhẹ áo Huyên nhắc nhở. Huyên hiểu ý bạn, xin phép hai người về trước. Thấy Hồ Thanh nhấp nhổm ý muốn đưa Huyên về. MQ lịch sự.

- Anh cứ đưa Thẩm Huyên về trước. Tôi có chút chuyện sẽ về sau

3 người rảo bước ra ngoài, bỏ lại một mình MQ với bao điều thắc mắc. Chuyện của Quân Kỳ mà anh cũng nghe thấp thỏm lo âu, vì anh biết Quân Kỳ có hơi gàn và ngạo mạn nhưng nó vẫn yêu Thẩm Huyên sâu đậm

Về đến nhà cũng khá trưa, UM cáo từ về nhà luôn

Huyên tự mở cửa đưa Hồ Thanh vào nhà. Biết mẹ vẫn chưa về, Huyên khẽ nói

- Giờ này mẹ còn ở shop, chiều mới về. Nếu anh bận thì chiều trở lại cũng được

Anh nheo mắt nhìn cô hỏi

- Anh vào nhà chơi với em không được sao? Đâu phải nhất thiết có dì Yên ở nhà

Huyên hơi quê đỏ mặt, cằn nhằn

- Chuyện vậy cũng bắt bẻ được, đúng là miệng lưỡi luật sư, sợ anh luôn

Anh cười tinh quái hỏi

- Nếu gặp anh trước Quân Kỳ, em có sợ anh không?

Huyên ngây thơ tròn mắt

- Sao tự nhiên anh lại hỏi vậy?

Anh hơi né tránh

- Đùa thôi mà. Quân Kỳ là nhất rồi. Lúc này hai người có gặp lại nhau không?

Thật sự, Huyên không hiểu anh muốn nói gì

- Anh khó hiểu quá

Anh lơ lửng

- Anh là vậy đó, đâu có gì khó hiểu. Tại em không chịu tìm hiểu anh thôi

Huyên xụ mặt

- Anh đang trách Huyên, có phải không?

Anh nhếch môi

- Không dám! Anh đâu có là gì

Huyên cãi lại

- Nhưng rõ ràng trong cách nói của anh, không được bình thường

Anh im lặng nhìn ra cửa sổ, đưa tay vào túi tìm hộp thuốc, rút một điếu gắn lên môi, vẻ mặt phớt lờ ngạo nghễ. Thật lâu sau, anh nhìn qua cô, cái nhìn chăm chú như đang suy nghĩ để quyết định một chuyện gì rất quan trọng. Giọng anh cất lên trầm trầm cứng rắn, anh hỏi một câu nghe không ăn nhập vào đâu

- hai người đã hoà với nhau chưa?

Hơi ngơ ngẩn nhìn anh giây lát, rồi như chợt hiểu, Huyên chỉ lắc đầu. Anh chợt hối hận câu hỏi vô duyên của mình, nói khe khẽ.

- Xin lỗi, anh hơi tò mò, nhưng cũng vì anh quan tâm đến em thôi

- cám ơn anh

Thanh phật ý

- Em lại khách sáo cả với anh sao?

- Huyên đã coi anh như một người anh rồi đó chứ

Hồ Thanh chợt thở dài, biện hộ.

- Anh biết, nên anh rất lo cho em khi thấy em buồn, và chính vì điều đó đã làm cho Quân Kỳ hiểu lầm, luôn cả mọi người

Huyên bàng hoàng

- Anh muốn nói đến ai?

Anh buông gọn

- Tất cả.

Huyên ỉu xìu

- Đối với Huyên, chuyện đó không quan trọng

Anh nhìn nhìn cô như thông cảm rồi nói thẳng

- Nhưng chuyện này đối với Quân Kỳ rất quan trọng

Huyên gắt gỏng

- Sao hôm nay anh nhắc đến Quân Kỳ hoài vậy?

Anh phán một câu làm Huyên chới với, dù đó chỉ là mơ

- Vì Quân Kỳ vẫn còn yêu em nhiều lắm

Huyên bực dọc

- Anh chỉ đoán mò

Hồ Thanh nghiêm mặt lặp lại

- Anh không đóan mò đâu. Kinh nghiệm của người đàn ông từng trải, qua ánh mắt của Quân Kỳ nhìn em, anh khẳng định như vậy

Huyên hoàn toàn không tin. Vì nếu còn yêu cô, Quân Kỳ đã không giáng cho cô nhiều vố đau như vậy. Nhưng cô vẫn lặng thinh không cãi lại Hồ Thanh, vì cô biết mình không cãi lại anh. một khi anh đã khẳng định chuyện gì thì anh sẽ bảo vệ ý kiến của mình cho bằng đưỢc qua tài lý luận của mình, mà về điểm này thì làm sao cô quá anh nổi

Hồi lâu vẫ thấy cô im lìm, anh nghiêng người tới, nhìn vào mắt cô

- Nãy giờ suy nghĩ gì mà im ru vậy?

Huyên mím môi hất mặt

- Huyên nghĩ chúng ta đang bất đồng quan điểm

Anh vờ nhăn nhó nói một câu đầy ẩn ý

- Vậy mà lúc nào anh cũng nghĩ chúng ta rất hợp nhau

Huyên hỉnh mũi

- Hổng dám đâu

Anh cười cười rồi nói xa xôi

- Tại sao không, vì anh cũng thích như vậy

Huyên nheo mắt ngó anh, vặn vẹo

- Ý gì vậy?

ANh cười giả lả.

- Có gì đâu, sao em hay nghĩ quanh co quá

Huyên nửa đuà nửa thật

- Tại đầu óc ông luật sự không mấy trong sáng, nên Huyên phải đề phòng chứ sao

Câu nói này của Huyên làm anh có vẻ giận

- Với cả anh vậy sao?

Huyên nói thẳng đuột

- Không riêng một mình anh, vì thời buổi này vàng thau lẫn lộn

Gương mặt anh khó đăm đăm nhìn Huyên thật lâu, đôi mắt trở nên buồn xa vắng

- Vậy mà anh cứ ngỡ em rất hiểu anh

Huyên ngớ ra vài giây

- Anh muốn gì, nghĩ gì làm sao Huyên hiểu nổi

Anh nhếch môi cay đắng, hỏi lại

- Có thật em không hiểu anh?

Huyên lắc đầu khổ sở. Anh nhìn cô ánh mắt buồn mênh mông, rồi chợt loé lên một tia nhìn dữ dội, làm Huyên vội quay đi. Giọng anh cất lên khàn khàn

- Nhìn anh nè Huyên! Nếu em không hiểu thì anh sẽ nói thẳng

Trogn lúc bất ngờ này, Huyên chợt hiểu ra. Cô thảng thốt bật lên

- Thôi, anh đừng nói

Anh cất tiếng cười cay nghiệt:

- Tức là đến bây giờ em mới biết. Em vô tình quá đó Huyên. Cách vô tư của em làm tim anh nhức buốt

Huyên cúi đầu cắn môi muốn bật máu

Giọng Hồ Thanh lại đều đều vang lên như tâm sự.

- Anh yêu em đã từ lâu, lúc chúng mình mới gặp lại nhau trên Đà Lạt. Nhưng nghĩ mình không còn hy vọng khi biết em là người yêu của Quân Kỳ, nên anh đành ôm mối tình câm cho đến bây giờ. Đành rằng với Quân Kỳ, anh dám so ngang tài ngang sức, nhưng sự rung cảm của con tim anh rất hiểu. Đó là tiếng nói riêng của trái tim mình, không thể bảo nó yêu người này hay ghét bỏ người kia mà được. Cũng như anh yêu em, mà me thì lại không yêu anh, phải vậy không Huyên?

Huyên càng cúi thấp đầu cắn chặt môi hơn. Hồ Thanh nhìn cô hồi lâu rồi nói tiếp

- Tuy vậy nhưng anh cũng rất cám ơn em đã cho anh những ngày hạnh phúc. Vì lúc đó anh đã thể hiện tình cảm một cách chân thành chứ không hề đóng kịch như em nghĩ và cũng là sự rung cảm mãnh liệt từ con tim anh đó. Em có chấp nhận nó không Huyên?

Cô chợt giật mình khi nghe anh nói vậy, vì nhớ lại lúc anh ôm cô vào lòng, Huyên nghe vòng tay anh nóng bừng run rẩy, vậy mà Huyên cứ ngỡ mình run. Rất lâu sau, anh lại lên tiếng thúc giục

- Em nói gì với anh đi chứ Huyên!

Huyên bối rối

- Nói chuyện gì bây giờ?

Hồ Thanh thẳng thắn

- Chuyện con tim anh nó đã nói yêu em đó

Huyên cắn môi, giọng khó nhọc

- Xin lỗi, Huyên không thể.

Anh gật đầu quay đi

- Anh hiểu rồi

- Mình hãy coi nhau như anh em, có được không anh?

Hồ Thanh gật đầu giọng buồn buồn

- Đành vậy chớ biết sao

Hồi lâu anh ngước lên nói

- Thôi dẹp chuyện đó sang bên đi. Sao em không mở quà xem có thích không?

Huyên kêu lên

- Tại anh đó, nãy giờ anh làm em quên mất tiêu

Anh liếc cô

- Lại đổ thừa, không sợ anh đánh đòn sao cô bé?

Huyên chu môi

- Sợ nhưng sẽ không phục nếu anh đánh oan Huyên.

Anh lại bắt bẻ.

- Là em gái phải xưng em chớ ai lại xưng tên

Huyên tủm tỉm

- Em... xin lỗi

- Không cần. Thôi, mở quà đi nhỏ!

Huyên hồi hộp mở món quà anh tặng. Chiếc hộp vừa bật nắp Huyên sửng sốt kêu lên

- Trời ơi! Đẹp quá!

Bên trong là một sợi dây chuyền bạch kim lấp lánh kèm theo chiếc mặt hình trái tim nhỏ xíu thật dễ thương

Hồ Thanh đề nghị.

- Để anh đeo cho em

Huyên gật đầu ngay. Khi đeo xong sợi dây chuyền, không kìm được cảm xúc của mình, anh cúi xuống hôn nhẹ lên tóc Huyên làm cô hoảng hốt. Anh cũng chợt giật mình lùi lại một bước miệng rối rít

- Anh xin lỗi. Mong em tha lỗi cho cảm xúc bất chợt của anh

Huyên lắc đầu như thông cảm với anh, làm lòng anh nhẹ nhõm

Cả hai lại rơi vào im lặng, cho sự ngỡ ngàng vừa xảy ra mà chính anh cũng không hiểu lúc đó tại sao anh lại hành động như vậy. Và anh nguyện với lòng là từ đây sẽ không dám đến gần Huyên, vì ở cô có một ma lực rất mãnh liệt, quyến rũ đến chết người

Hay tin Quân Kỳ vừa về nước là Minh Quân đến tìm anh ngay. Vừa thấy bạn, Minh Quân đến tìm anh ngay. Vừa thấy bạn, Minh Quân nhào tới đấm một cái vào vai, hỏi

- Về hồi nào vậy ông cố? Sao không phôn cho tôi?

Quân Kỳ bật cười ha hả.

- Tôi mới về hôm qua, mà sao ông biết hay vậy?

Minh Quân đùa

- Bởi ông là nhân vật quan trọng, nên ông đi đến đâu là có ra đa rà đến đó

Quân Kỳ cũng bật lên

- thôi chết rồi! Vậy làm sao dám "cua" hai cô cùng một lúc đây

Minh Quân cũng cười sang sảng đấm vào vai bạn

- Ông đúng là bay bướm, hèn chi...

Anh chợt ngưng ngang làm Quân Kỳ thắc mắc

- sao không nói tiếp? Ông trở nên nhút nhát hồi nào vậy?

Minh Quân đắn đo

- Chuyện này không biết có nên cho ông hay không đây

Quân Kỳ nóng nảy

- Tôi ghét ai nói chuyện nửa chừng

Nói thì nói vậy chứ nếu làm thinh dễ gì được yên thân với nó, Minh Quân chợt hỏi

- Chuyện của Thẩm Huyên, ông có muốn nghe không.

Quân Kỳ làm thinh nhìn bâng quơ ra cửa sổ. Thấy vậy, Minh Quân lên tiếng

- Tôi nghĩ cũng không còn quan trọng, vì ông và cô ấy đã chia tay khá lâu

Quân Kỳ quay lại nhìn Minh Quân, nhếch môi

- Dựa vào đâu mà ông nói vậỷ

Minh Quân trợn mắt nhìn Quân Kỳ

- Chứ không phải sao?

Quân Kỳ mím môi

- Thì phải. Nhưng... có nhiều chuyện ông chưa hiểu hết đâu

Minh Quân vỗ vai Quân Kỳ, nheo mắt

- Tôi mà không hiểu ông thì còn ai hiểu

Quân Kỳ nhướng mày

- Vậy ông hiểu gì về tôi?

Minh Quân cười cười lơ lững

- một chầu nhậu đến quắc cần câu nếu tôi nói đúng, bằng không thì ngược lại

- OK

Minh Quân dài giọng

- Ông vẫn còn yêu Thẩm Huyên tha thiết, nhưng vì tự ái của thằng đàn ông cao ngạo, nên không dám thú thật với nàng, mà thà ôm khổ một mình, bằng cách mượn một hình bóng khác để lấp vào lỗ hổng của trái tim. những tưởng thời gian sẽ lại lành, nhưng không ngờ càng ngày vết thương càng rộng thêm ra, khiến ông càng nhức nhối

Quân Kỳ gục đầu lặng thinh như xác nhận. Thấy bạn thật buồn, anh cặp vai Quân Kỳ khuyên nhủ.

- Tôi nghĩ ông nên nói thẳng với cô ấy thì hơn. Để lâu này, tôi e sẽ muộn mất

Quân Kỳ giật nảy mình nhìn Minh Quân trân trối. Vì anh hiểu chắc thằng bạn thân đã nắm bắt được điều gì có liên quan đến Thẩm Huyên nên nó mới nói vậy

Thấy bạn khổ sở như vậy, Minh Quân không nỡ đùa dai

- Hiện tại tôi thấy Thẩm Huyên và luật sư Hồ Thanh rất khắng khít bên nhau. Theo nhận định của tôi, họ đã vượt trên cả tình bạn

Quân Kỳ đứng dậy bước tới lui trong phòng điệu bộ nóng nảy, răng nghiến chặt

- Tôi đoán không sai mà, lúc ở Đà Lạt là tôi đã nghi rồi. Nhưng khi tìm hiểu kỹ lại, tôi biết được dì Yên mẹ của Thẩm Huyên ngày xưa là bạn học dì Mai - Mẹ của Hồ Thanh. Lúc đầu thấy Huyên ở đó, tôi cũng rất hoang mang. Nhưng sau này biết có dì Yên ở cùng, tôi đã tạm yên lòng khi họ gần nhau. Nào ngờ, khi trở vào Sài Gòn tôi phải đi công tác đột ngột, đâu có thời gian để tìm hiểu thêm mối quan hệ của họ, nên tôi đâu biết giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì. Bây giờ có gọi là trễ không Minh Quân?

Minh Quân nhìn Quân Kỳ thông cảm lắc đầu

- Tôi nghĩ Thẩm Huyên không đến nỗi nào. Nhưng phải nhanh một chút, kẻo không kịp vì luật sư Hồ Thanh rất đáng gờm

Quân Kỳ đốt cho mình điếu thuốc, ghìm cơn sốc trong lòng. Đôi mắt anh trở nên tối sầm u uất, nhưng đang lo toan điều gì rất dữ. Hồi lâu, anh lên tiếng

- Cám ơn anh, tôi biết sẽ làm gì rồi

Minh Quân chợt hỏi

- Còn Huyền Thanh thì sao?

Quân Kỳ lắc đầu

- Cô ấy vẫn còn rất yêu tôi

Minh Quân nhăn mặt

- Điều đó thì tôi biết, nhưng ông tính sao, chẳng lẽ ông muốn bắt cá hai tay?

Quân Kỳ lại đùa

- Đàn ông mà, nếu vậy cũng đâu có sao

Minh Quân mắc mỏ.

- Tôi có thằng bạn đểu cáng từ bao giờ vậy cà? Hèn gì, Thẩm Huyên cho ông de cũng phải

Như chạm đến điều cấm kỵ, Quân Kỳ nheo nheo đôi mắt

- Tôi bị mất giá đến vậy sao?

Minh Quân thẳng thắn

- Chỉ riêng với Thẩm Huyên.

Quân Kỳ ngạo mạn

- Chưa chắc. Nhưng tại sao?

- Vì ông lăng nhăng quá, đến tôi còn không thể chấp nhận

Quân Kỳ vặn lại

- Ông đang phê phán tôi hay góp ý?

Minh Quân cũng không vừa

- Cả hai

Quân Kỳ bật cười thoải mái, choàng qua vai bạn

- Như vậy mới đúng là tri kỷ chứ

Minh Quân lại hỏi

- Tôi còn nghe nói sau khi ông chia tay với Thẩm Huyên, ông còn cặp bồ rất nhiều cô, không tính Huyền Thanh

Quân Kỳ gật đầu xác nhận

Minh Quân từ tốn

- Ông nên stop lại là vừa. Tâm lý phụ nữ không thích người đàn ông của mình đa đoan quá đâu nhé

Quân Kỳ tỉnh tỉnh

- Không thích càng tốt, khỏi ràng buộc chuyện hôn nhân thì được tự dó chứ sao

- Đừng nói cứng anh bạn! Mới nghe người ta có người khác là như ngồi trên thùng thuốc nổ sắp châm ngòi rồi. Qua mặt ai chớ đừng mong qua mặt Minh Quân này

Hơi tự ái Quân Kỳ làm thinh. Minh Quân giả lả.

- Tôi chỉ thành thật nói với ông một câu thôi. Nếu vì tự ái ông để mất Thẩm Huyên thì không đáng đâu. Thôi, ông về đây, khi nào cần giúp gì phôn cho tôi nhé

Quân Kỳ gật đầu tiễn bạn ra ngoài

o0o

Giữa lúc Huyên đang rối rắm như tơ vò thì hôm qua lúc tan học Uyên My đã lôi cô ra góc sân bảo có chuyện muốn nói với cô

Nhìn thật lâu như dò tìm trên gương mặt Huyên điều gì đó, rồi Uyên My mới nói

- Hôm qua, lúc chở mẹ đi chợ, ta có gặp anh Minh Quân. Anh ấy mời ta vào uống nước và đã nói với ta rất nhiều chuyện mà chính ta cũng không ngờ

Huyên trêu bạn

- Gì mà quan trọng quá vậy? Bộ anh ấy nói "yêu" mi hả?

Uyên My la lớn

- Mi nói điên khùng gì đâu không. Là chuyện của mi đó

Huyên giật mình

- Chuyện gì?

Biết bạn nóng ruột, My nói ngay

- Chuyện của Quân Kỳ và mi

Huyên nguẩy đầu

- Ta không muốn nghe

- nhưng là sự thật. Anh Minh Quân nói: Quân Kỳ vẫn còn yêu mi nhiều lắm

Huyên bĩu môi

- Chuyện xưa như trái đất

- ngươi không quan tâm thật sao?

Huyên cộc lốc

- Thật. Đừng nhắc đến anh ta

Uyên My thở dài

- Ta cũng muốn không tin, nhưng lại là sự thật

Huyên mỉa mai

- Thật với những cô gái nhẹ dạ cả tin, nhưng với ta không còn tác dụng

- Nếu được vậy thì ta cũng mừng. Bởi ta sợ khi anh ấy trở lại, mi lại gục ngã mất

Huyên mỉa mai giọng chua chát

- Đặt trường hợp như mi, mi có tin không? Nói yêu ta mà gần cả năm trời không thấy thăm hỏi, không thấy mặt mũi anh ta đâu. Trong khi tiếng tăm thì vang dội khắp nơi về kỷ lục đa tình, thay nhân tình như thay áo, còn Huyền Thanh thì lúc nào cũng kè kè một bên. Thật nực cười khi ai đó nghĩ rằng anh ta còn có trái tim để yêu một cách thật lòng. Và cũng thật là ngu xuẩn khi nghĩ là anh ta còn thời gian để nghĩ đến mình

Trưa nay, Huyên trở về nhà với tâm trạng thật chông chênh hụt hẫng. Trời nắng gay gay làm mặt cô đỏ ửng. Vào đến sân, cô chợt khựng lại. rỒi không biết cơn giận từ đâu kéo tới ùn ùn, không còn kìm nén được, mắt long lên, cô quát lớn

- Anh còn đến đây làm gì?

Quân Kỳ nhìn cô thật lâu, làm Huyên khó chịu quay đi. Hồi lâu, anh mới trả lời ngắn gọn

- Anh tìm em nói chuyện

- Tôi với anh đâu còn gì để nói

Quân Kỳ trầm tĩnh

- Vẫn còn nhiều nữa là khác

Huyên dứt khoát

- Không bao giờ có chuyện đó

Thấy cô giận dữ, anh đấu dịu

- Tại sao mỗi lần gặp anh, em đều có thái độ hung hăng như vậy, trong khi chuyện dẫn đến ngày nay là lỗi do em hoàn toàn

Huyên ngó lơ không thèm nói chuyện. Anh phớt lờ thái độ của cô, nói tiếp

- Hãy đối xử công bằng một chút đi Huyên! Tại sao bây giờ em trở nên gàn bướng đến khó bảo như vậy? Em có biết những cử chỉ này của em quá đáng lắm không? Anh đã đến đây tức là anh đã lùi một bước, tại sao em lại không nhận cái sai của mình mà còn ngoan cố chống đối anh?

Nghe anh nói đến đây, cơn giận càng bùng lên dữ dội nên Huyên đâu còn minh mẫn để kiểm soát được lời nói của mình, bị dồn nén lâu ngày nay có dịp bật ra lai láng. Huyên nói như hét

- Đúng! Tôi ngoan cố, tôi cứng đầu, tôi lăng loàn trắc nết, hư thân. Mọi thói hư tật xấu đều đổ dồn vào tôi tất cả, vậy mà anh còn đến đây làm gì? Tôi không mượn và cũng không cần anh dạy khôn tôi. Tôi là như vậy đó, anh là người cao sang quyền quý thì anh hãy quay về đúng vị trí của mình đi! Đừng để mọi người nhìn thấy anh dính líu vào tôi sẽ làm ô uế thanh danh của người danh gia vọng tộc. Và tôi cũng không cần anh lùi bước hay thương hại, bởi từ lâu hình dáng anh đà bị xoá sạch trong trái tim tôi rồi. Hiện tại, tôi đã yêu ng khác, cũng như anh đã yêu người con gái khác. Từ đây, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa. Hãy về mà bảo vệ danh dự của anh thì hơn!

Đến nước này thì Quân Kỳ không còn bình tĩnh được. Anh nghĩ cô đã nhạo báng, rẻ khinh tình cảm mà bấy lâu anh dành cho cô, và cô đã công khai khẳng định trước mặt anh là cô đã yêu người đàn ông khác, làm lòng tự trọng của anh bị tổn thương nặng nề. Tức giận quá hoá điên cuồng, anh dang thẳng tay tát cho cô một cái như trời giáng. Quá bất ngờ, Huyên lảo đảo rồi không thể gượng được cô ngã dài ra đất. Hơi khựng lại một giây rồi anh gầm lên như sấm dậy

- Cô đúng là không biết trời cao đất rộng. Tôi nể tình dì Yên cho cô cơ hội, vậy mà cô còn vênh vang ra vẻ ta đây. Được, nếu cô muốn vậy thì từ đây cô sẽ thấy "rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt". Lấy quyền là vị hôn phu, tôi tuyệt đối cấm cô không được quan hệ với bất kỳ một người đàn ông nào, và nếu có lén lút thì đừng bao giờ cho tôi bắt gặp. Nếu không thì cô sẽ biết tay tôi

Huyên đứng bật dậy quẹt ngang vệt máu trên mép môi, hếch mặt thách thức

- Anh sẽ làm gì? Tôi nghĩ hành động vũ phu này không mấy hợp với người cao sang trí thức như anh

Mắt anh tối lại, hàm bạnh ra, răng nghiến chặt. Ghìm cơn giận, hai bàn tay nắm chặt run run, anh nạt lớn

- Cô im đi, đừng thách thức tôi rồi hối hận mà không kịp. Cô cũng biết tính tôi dám nói dám làm, chứ không sợ ai đâu

Huyên trã đũa

- Còn tôi cũng vậy, đừng hòng doạ nạt mất công

Anh nhìn Huyên chằm chằm soi thấu tâm cang. CÀng ngày, cô càng bướng không chịu được. Nếu ở đây lâu chắc anh sẽ gây hoạ mất. Nhìn vệt máu đỏ cô quẹt ngang môi, anh đau lòng lắm. Nhưng làm sao kìm được khi cô cứ châm dầu vào lửa. Anh vội quay lưng, sau khi bỏ lại một câu ngắn gọn

- Tôi sẽ gặp lại cô sau

Huyên làm thinh nguẩy đầu bước vội vào nhà như không muốn nghe

o0o

Uyên My cứ theo tra gạn mãi làm cô không biết trả lời sao

- Tại sao môi Huyên sưng dữ vậy?

Huyên lúng túng

- Tại.. sơ ý thôi mà

- Sơ ý mà sao nghiêm trọng dữ vậy?

Huyên nói gắt

- Va vào cửa. Được chưa?

Uyên My không buông tha

- bộ mi không thấy cửa sao? Mọi ngày nó cũng ở đó sao mi không đụng phải?

Huyên đổ quạu

- Hỏi hoài! Nói sao mi cũng không vừa ý

Uyên My trợn mắt

- Ơ hay! Nhỏ này hôm nay lạ à nha! Tự nhiên nổi nóng với ta hà

Thấy mình hơi vô lý, Huyên đấu dịu

- Thôi đi, Uyên My đừng hỏi nữa, ta đã nói không sao rồi mà

Uyên My lại dằng dai

- Nhưng ta thắc mắc vì vết thương như một cái tát khá mạnh hay một cú "bụp" thì phải hơn

Huyên hơi giật mình, cằn nhằn

- Nhỏ này dai như đỉa! Muốn hiểu sao thì hiểu

Nói vậy nhưng ánh mắt Uyên My nhìn cô có vẻ không tin làm Huyên khó chịu. Vậy mà có được yên đâu, hết Uyên My rồi đến mẹ, hết mẹ rồi đến Hồ Thanh làm Huyên rối tung rối mù. Nhưng kẻ gây nên chuyện thì im lìm mất dạng

Quốc Thịnh dấn lên chạy song song với Huyên làm cô giật mình. Quay qua thấy anh, cô mỉm cười

- Anh Thịnh đi đâu vậy?

Thịnh cười cười

- Anh đi công chuyện tình cờ gặp Huyên. Vào quán uống với anh ly nước rồi về

Huyên lựng khựng rồi từ chối

- Huyên không khát nước. Dịp khác nha anh Thịnh

Quốc Thịnh làm thinh giây lát rồi hỏi

- Lúc này bài vở có nhiều lắm không Huyên?

- Dạ cũng bình thường

- Vậy vào uống với anh ly nước rồi về. Không mất thời gian nhiều đâu, anh cũng có vài điều muốn hỏi em đây

Huyên lưỡng lự rồi cũng gật đầu

Cả hai vừa yên vị, Huyên nhìn quanh, cảm giác như có ai nhìn mình. Thật không sai, Quân Kỳ đang ngồi cùng mấy người bạn cách bàn Huyên ngồi một khoảng không xa mấy. Bắt gặp anh đang nhìn mình, Huyên vội quay đi làu bàu

- Người không muốn gặp mà cứ gặp hoài

Huyên chau mày bực bội, thấy sắc mặt khó chịu của Huyên, Quốc Thịnh quan tâm

- Xảy ra chuyện gì mà Huyên có vẻ không vui vậy?

Không muốn anh biết, Huyên cười gượng gạo

- Không có gì đâu. Anh muốn nói gì nói đi

Gọi nước xong, anh nhìn nhìn cô hơi lâu

- Cũng khá lâu mình không gặp nhau, hình như càng ngày anh thấy em càng đẹp hơn

Huyên mắc cỡ cúi đầu

- Anh kêu Huyên đến đây để nói bao nhiêu đó thôi sao?

Quốc Thịnh lắc đầu

- Không chỉ bấy nhiêu, mà còn nhiều điều đáng nói hơn nữa kìa

- Chuyện gì anh nói ra đi

Quốc Thịnh trầm giọng khẽ khàng

- Anh nhớ em quá

Huyên nhìn anh sửng sốt

- Huyên không thích anh nói vậy đâu

- Nhưng không thể giấu mãi trong lòng

Huyên nói dịu dàng

- Cũng có những chuyện không thể nói ra lời. Như Huyên đây, cũng rất khổ tâm khi phải chôn chặt cảm xúc thật trong lòng. Chưa chắc được nhiều người yêu là hạnh phúc, đôi khi còn khổ gấp trăm lần người không được ai yêu. Cho nên chuyện con tim không đem ra mổ xẻ hay phân tích rạch ròi mà được đâu anh

Anh lại nhìn Huyên như bị thôi miên rồi cất giọng trầm trầm

- Bởi vậy suốt đời này anh cũng không thể tìm gặp được người con gái thứ hai giống như em

- Đừng tự hạ thấp mình! Huyên thiết nghĩ anh thừa khả năng tìm được người con gái giỏi giang, đức hạnh gấp mấy lần Huyên nữa kìa

Anh lắc đầu buồn bã

- Em an ủi anh đó hả Huyên?

- Huyên không có anh trai, nếu anh muốn nhận Huyên làm em gái thì hay biết mấy

Quốc Thịnh chỉ lắc đầu chứ không nói gì

Đột ngột có một cái bóng cao to sát ngay bên cạnh làm cả hai vội ngước lên nhìn. Quân Kỳ mỉm cười tỉnh tỉnh

- Tôi có thể ngồi cùng được không?

Huyên ngó lơ. Còn Quốc Thịnh thì bắt tay Quân Kỳ cười cười

- Sao hôm nay ông khách sáo dữ vậy? Ông về nước bao giờ, sao tôi không hay?

Quân Kỳ liếc qua Huyên rồi trả lời

- Tôi về nước được một tuần, nhưng lu bu công việc quá nên chưa gặp ông

Quốc Thịnh đưa tay ra cười

- Ông ngồi xuống đây! Đi chuyến này thành công không?

Quân Kỳ tự mãn

- Rất thành công nữa là khác

Quốc Thịnh vui vẻ đùa

- Chúc mừng ông. vậy định khi nào khao chúng tôi đây?

Quân Kỳ nheo mắt

- Khi nào định ngày chắc chắn, tôi sẽ phôn cho ôn g. tôi còn thua Minh Quân một chầu nữa đó

Quốc Thịnh vỗ vai Quân Kỳ

- Có thể bật mí thua về chuyện gì không?

Quân Kỳ lắc đầu

- Chuyện đàn ông với nhau, tôi sẽ giải thích với ông sau. Còn bây giờ, ông có thể cho tôi mượn bàn này để nói chuyện với Thẩm Huyên một chút, được không?

Quốc Thịnh nhìn qua cô, thấy cô nhìn lại anh như phật ý. Anh khó xử nên còn lừng khừng. Thẩm Huyên đứng bật lên nhìn Quân Kỳ gằn giọng

- Tôi không muốn nói chuyện với anh

Quân Kỳ kéo tay cô ngồi lại ghế, nói với Quốc Thịnh

- Ông qua bàn Minh Quân đi, chuyện ở đây để tôi giải quyết

Thái độ Quốc Thịnh hơi dùng dằng như muốn can thiệp làm Quân Kỳ nổi nóng

- Chuyện không liên quan tới ông đâu

Quốc Thịnh nói với vẻ bất bình

- Nhưng tôi thấy tháo độ của ông qúa nóng nảy

Quân Kỳ hớt ngang

- Tôi biết phải làm gì. Chẳng lẽ giữa quán xá như vầy mà tôi làm mất mặt cả tôi sao?

Quốc Thịnh yên tâm nhìn Huyên lần nữa như trấn an rồi bước vội sang bàn bên kia

Còn lại hai người, im lặng khá lâu Quân Kỳ mới lên tiếng mắt anh lại nhìn Huyên trừng trừng

- Chuyện này là sao? Hôm nay cô đi với Quốc Thịnh, ngày mai cô đi với Hồ Thanh, ngày mốt cô lại đi với Kính Viễn. Cô muốn gom thâu đàn ông cả thiên hạ này, cô mới vừa lòng phải không?

Huyên không thèm nhìn anh lấy một lần mà hất mặt ngó ra đường. Thái độ này của cô làm Quân Kỳ tức sôi sục. Anh đưa tay kéo cho mặt Huyên nhìn ngay mặt mình, rít giọng

- Cô khinh người vừa thôi, bộ tôi không đáng mặt nói chuyện với cô sao? Vậy gần gũi những thằng khác làm cô vui vẻ hơn chứ gì?

Bị đau vì anh siết chặt hàm làm Huyên nổi cáu, cô trừng mắt lại anh rồi đứng bật dậy

- Anh nói đủ chưa? Tôi về đây

Anh nhanh hơn án ngay trước mặt gằn giọng

- Tôi chưa nói hết, cô không được về

Huyên nghiến răng căm hận

- Cả chuyện đi đứng của tôi, anh cũng quản lý nữa sao?

Quân Kỳ ngửa mặt cười ngạo nghễ

- Nếu cần, tôi cũng làm tuốt

Huyên uất hận cực độ, nhưng không làm gì được anh nên nói không thành lời

- Anh.. anh...

Quân Kỳ nheo mắt

- Anh sao nào? Không đấu lại anh rồi phải không? Hãy ngoan ngoãn nghe lời anh đi, thì anh còn nhân nhượng cho

Bị Quân Kỳ ức hiếp, nước mắt cô tuông như mưa. Thấy cô khóc dữ quá, Quân Kỳ cũng hơi lúng túng. Thừa lúc anh lơ là, Huyên đứng bật lên chạy ra ngoài. Hành động đột ngột của cô làm anh không kịp trở tay, chỉ biết chạy theo xem cô muốn làm gì

Thấy Huyên ngồi ủ rũ, bà Yên bước xuống vịn vai cô, hỏi nhỏ.

- Chiều nay con không đi học sao?

Huyên lắc đầu thở dài rồi ngả vào lòng mẹ. Vẻ mệt mỏi chán đời của cô làm bà đâm lo. Bà nhíu mày nhìn cô, tra gạn

- Có chuyện gì vậy Huyên?

Huyên buồn bã nhỏ giọng

- Mấy hôm nay, Quân Kỳ cứ theo quấy nhiễu con hoài. Không còn thương con mà anh ấy cứ làm con khổ mãi

Bà nhìn Huyên thật lâu rồi hỏi lại

- Nó đã làm gì và nói những gì với con?

Huyên thuật lại tất cả những gì Quân Kỳ đã nói với cô, trừ chuyện anh đã đánh cô

Nghe xong, bà Yên ngồi trầm ngâm rất lâu rồi nói

- Người ta nói yêu nhiều mới ghen nhiều và hận cũng nhiều, mỗi người mỗi cách yêu khác nhau. Như hai đứa con cũng vậy, vì quá yêu con nên nó mới ghen điên cuồng như vậy. Nhưng nó cũng đã lùi một bước, đến gặp con tức là nó đã tha thứ những gì con đã gây ra cho nó, thì tại sao con không nghĩ lại xem có thể dung hoà mọi chuyện để tha thứ cho nhau. Còn con, vì quá yêu nó nên cũng hận nó thật nhiều, đến nỗi hổng chừng con đường nó vừa mới đi qua con cũng không muốn giẫm lại lên đó dù chỉ một dấu chân, nhưng đêm về trong đơn lẻ thì lại nhớ thương da diết...

-...

- Trong một đời người chỉ có một lần yêu và được yêu trọn vẹn, nếu bỏ qua cơ hội rồi không tìm lại được đâu. Mẹ nói ít nhưng con