
Trên Đỉnh Tình Yêu
Tổng số chương: 2
Thẩm Huyên ngồi chống cằm lơ đãng nhìn trời mây rồi chép miệng
- Hôm nay là ngày 30 tết, người xe tấp nập qua lại dập dìu đủ màu, đủ sắc trông xao động rộn ràng biết dường nào. Vậy mà mẹ lại nỡ giam lõng cô ở đây coi có chán không chứ
Cô lại thở dài thườn thượt, miệng làu bàu trách móc
- Lẽ ra giờ này cô đã cùng đám bạn vui chơi thoa? thích ở một nơi nào đó, chứ đâu có bị ngồi đồng ở cái shop vắng teo chết tiệt này
Đang thả hồn phiêu dạt phương nào, bỗng Huyên giật bắn người bởi một màu vàng choé án ngữ ngay trước mặt. Ngỡ cô nàng nào vào mua hàng, tươi ngay nét mặt sốt sắng định ngước lên chào mời, đột nhiên cô choáng váng, mắt trợn tròn bật thốt
- Trời ơi! Tưởng người cõi trên. thanh niên gì mà ăn mặc kinh dị, quần Jean trắng toát đóng thùng với chiếc áo màu vàng nhức mắt, trông thật đỏm dáng, lại thêm cặp kính đen to tướng che gần nửa khuôn mặt, với vóc dáng ôm ốm, cao cao cộng thêm mái tóc có đuôi dài hơi gợn sóng bồng bềnh rất tài tử và cũng thuộc dân chơi có hạng
Anh đưa tay đẩy cặp kính lên đầu thay vì gỡ xuống, kiểu cách ngang tàng, nhưng phải nói hắn thật đẹp trai, cách đẹp lãng tử cuốn hút nhưng hơi màu mè
Anh chợt hỏi
- Cô ơi! Ở đây có bán...
không để hắn nói hết câu, Huyên đã nhảy tót vô nóc giọng anh ta rồi, bởi cô không cảm tình nổi với trang phục Hippy màu mè nhức mắt của hắn, cô tiếp lời
- Áo đỏ cam hay tím gì đó, phải không?
Anh nheo mắt nhìn cô, vờ không hiểu
- Cô nói gì tôi không hiểu?
Huyên cong môi
- Tôi nói vậy mà ông chưa hiểu kịp à? Sao chậm tiêu quá vậy?
Tự nhiên bị xài xể, anh nhìn cô hơi lâu rồi nhếch môi cười nửa miệng, độp lại một câu
- Cô sai rồi. Tôi muốn mua lưỡi câu
Đến phiên cô bị bất ngờ, ngọng nghịu
- Ông... có... bị sao không? Ở đây làm gì có bán lưỡi câu
Anh nhìn cô cười cười nói tỉnh
- Bởi mới bước vào đây, cô đã giới thiệu sản phẩm rồi còn gì
Biết anh ta muốn móc họng mình, cô nổi sùng phang ngang
- Ông vừa phải thôi nha! Còn nói cái giọng đó nữa, tôi không nhịn đâu đó
Nhìn cô bé tức giận càng thấy hay hay. Đôi môi đỏ mọng xinh xắn cong lên bướng bỉnh. Đôi mắt đen lay láy với hàng mi rợp dài mềm mại, nếu bình thường chắc đáng yêu biết bao, nhưng hiện giờ nó đang long lên sáng quắc, nhìn vào anh như muốn ăn tươi nuốt sống
sáng nay cũng rảnh rang nên anh muốn chọc cô bé một chút cho vui
- Rồi bé sẽ làm gì anh nào? Con gái mà gai góc quá không dễ thương chút nào. Bộ vừa bị mẹ mắng hay sao mà muốn trút giận vào anh vậy bé?
Bất ngờ tưởng hắn lép vế, nào dè hắn còn trêu ghẹo chọc tức thêm, làm cô lắp bắp hồi lâu. Nhưng với tính háo thắng, bướng bỉnh lại thông minh, cô đâu thể chịu thua dễ dàng như vậy
- Tôi nghĩ ông là kẻ lắm bạc nhiều tiền, lông bông, lêu lổng thích dạo phố phường để chọc ghẹo thiên hạ giải sầu đây
Anh tỉnh bơ không biểu hiện gì tự ái
- cô bé nói đúng một phần, hôm nay tôi rất rảnh nhưng không phải lông bông, lêu lổng như cô bé nói đâu. Tôi có nghề nghiệp đan`ng hoàng mà công việc còn ngập đầu ngập cổ nữa kìa. Còn thích trêu ghẹo thiên hạ thì càng không, mà chỉ thích chọc ghẹo cô bé thôi, tại sao thì bé đã biết rồi
Huyên xụ mặt dùng dằng
- Ông đừng gọi tôi là cô bé nữa, tôi không ưa
Anh nhướng mắt
- Tại bé đặt để anh trước chứ bộ. Ai biểu từ đầu bé gọi anh bằng "ông" làm chi, trong khi anh còn rất trẻ mà lại đẹp trai nữa chứ. Vả lại, anh cũng đâu có biết bé tên gì
Cô làu bàu như nói với mình
- Người gì mà hợm hĩnh dễ ghét, tự khen mình không biết ngượng miệng
Anh nghe hết nhưng vẫn tỉnh bơ lảng chuyện
- Cô bé ơi! Bây giờ có muốn bán hàng cho anh không?
Còn ấm ức cô nguẩy đầu cộc lốc
- Không.
Anh trợn mắt
- Sao kỳ vậy? Chứ mở shop làm gì?
- Tại bây giờ tôi không muốn bán nữa. Ông đi đi
Thấy cô giận thật, anh buồn cười rồi dịu giọng
- Chỉ nói chơi thôi mà giận nỗi gì. bán cho anh lọ nước hoa, loại nào xịn xịn để anh tặng sinh nhật bạn gái. Nếu không có quà, cổ giận anh mất
Cô liếc anh dài sọc rồi bĩu môi, làu bàu
- Tự nhiên khoe bạn gái, làm như ngon lắm vậy
Cô hất mặt phán
- Mặc kệ Ông! Đi chỗ khác mua
Anh trợn mắt rồi hơi nghiêng đầu ngắm cô nghĩ thầm: Lúc cô xù lông lên dễ thương cực kỳ. Bất chợt, anh nói như than
- Nãy giờ đứng đây gần cả tiếng đồng hồ muốn rã cặp giò, mà giờ cô bé tuyên bố không bán hàng cho anh thì thật bất công quá
Nghe hắn nói như vậy cô chợt nghĩ: Nếu không bán thì mất quyền lợi, mà còn bị mẹ mắng. Vậy tại sao không nhân cơ hội này bán cho anh ta với giá cắt cổ cho bõ ghét. Nghĩ vậy nên cô quyết định thật nhanh. Nhìn anh, Huyên nở nụ cười bí hiểm
- Thôi được, tôi sẽ bán cho anh
Huyên mở tủ lấy lọ nước hoa đưa ra trước mặt anh hỏi
- Lọ này anh thấy có vừa ý không?
không cần xem hàng, mà anh chỉ nhìn cô cười cười rồi nói giọng ngọt lịm
- Cô bé chọn giùm anh đi. Bé thích là được rồi
Cô trừng mắt với anh bắt bẻ.
- Ông có lộn không vậy? Tôi đâu phải là người yêu của ông
Anh lại cười nhìn Huyên, nói tỉnh
- Anh thấy bé giống người yêu của anh nên anh nghĩ loại nào bé chọn cô ấy sẽ thích
Huyên buột miệng
- Vô duyên
Rồi Huyên chợt nghĩ: đàn ông gì miệng lưỡi thấy ghê. Nếu ở nói tới sáng chắc cũng không lại anh ta
- nếu ông nói như vậy, tôi gói à nhe
Thấy anh ta làm thinh, Huyên nói thêm
- Loại dầu này mùi rất nhẹ nhàng rất quý phái, bảo đảm người yêu ông sẽ rất hài lòng và hổng chừng yêu ông nhiều hơn nữa
Anh nhướng mắt cười cười
- có thật không? Nếu đúng như lời cô nói, sau này gặp lại, tôi sẽ hậu tạ.
Thật ra cô không thích dùng nước hoa, làm như cô bị dị ứng sao đó, cứ nghe mùi hương xộc vào mũi là cô hắt hơi gần chết
Nhìn bộ vó ông ta chắc giàu lắm đây. không "chặt đẹp
cũng uổng. Lọ nước hoa đã được gói thật đẹp mắt, thêm chiếc nơ bé tí xíu xinh xinh nhờ đôi tay khéo léo thẩm mỹ của cô, đặt lên trên tủ kính, Huyên buông gọn
- Tất cả là một triệu
Biết mình bị "chặt đẹp" nhưng anh chỉ mỉm cười móc tiền đưa cô nói
- Cô bé đếm lại đi
- Cám ơn ông, đủ rồi
Trước khi bước ra khỏi shop, anh còn nheo mắt cười với Huyên một cái đầy ngụ ý
- Tạm biệt nhé! Hẹn gặp lại
Huyên hếch mặt
- Không dám đâu, vĩnh biệt thì có
- để xem - Nói xong, anh hất mặt bước đi vẻ thách thức
Miệng nói như vậy nhưng mắt cô nhìn theo cái dáng cao cao rất ngang tàng của anh băng qua bên kia đường, đến bên chiếc xe du lịch màu đen bóng lộn. Trước khi bước lên xe, anh còn ngoái đầu nhìn lại cười với cô một cái nữa. Bị bắt quả tang đang nhìn lén, cô đỏ mặt nhủ thầm: " không khéo hắn tưởng mình mê hắn thì còn mặt mũi nào nữa chứ"
Còn lại một mình, Huyên suy nghĩ lan man: Phải công nhận hắn đẹp trai thật đấy. Nếu hắn không có cái lối nói chuyện móc họng đó thì cô đâu có ác cảm dữ vậy
- Ủa! Mà sao nãy giờ mình để cho tư tưởng đi theo hắn nhiều điều vậy? không khéo, tụi bạn nói biết nó cười cho thúi mũi
- Huyên! Có bán được không mà ngồi mơ mộng đó?
Huyên giật mình đưa tay chận ngực
- Mẹ làm con hết hồn
- Đang thả hồn mơ mộng bướm hoa gì đó nên mẹ đến sát bên mà cũng không hay. Giao hàng cho con kiểu này có ngày sập tiệm. Thôi, dọn hàng sớm đi con, hôm nay nhà có khách
Hơi bất ngờ, Huyên bật hỏi
- Ai vậy mẹ?
- Bí mật. Để coi con có nhận ra không?
Huyên vòi vĩnh
- Mẹ làm con hồi hộp quá hà! Ai vậy nói con biết đi mẹ.
Bà im lặng mỉm cười lúc sau mới nói
- Bất ngờ mới lý thú chứ! Dọn hàng nhanh lên, ở đó mà mè nheo
Huyên phụng phịu
- Mẹ không nói con hổng thèm về
Bà nhìn con gái, mắng yêu
- Lớn sắp lấy chồng tới nơi rồi còn nhõng nhẽo
Nghe mẹ nói vậy, cô cằn nhằn
- Mẹ nói kỳ cục! Con còn đi học mà chồng con gì hổng biết
Bà lắc đầu nhìn con, thầm nghĩ: Nó đã lớn thật rồi. Mà hình như bây giờ bà mới nhận ra. Nếu mấy hôm nay không có cuộc viếng thăm bất ngờ của người bạn gái năm xưa để nhắc lại lời giao ước cũ, thì bà cứ ngỡ con mình hãy còn bé bỏng như ngày nào. Ôi! thời gian thấm thoát trôi nhanh quá. Đã hơn nửa đời người, biết bao thăng trằm, ghềnh thác, bà nhọc nhằn nuôi con khôn lớn nên người. Đã 21 năm rồi chứ ít ỏi gì đâu
o0o
Thẩm Huyên vừa hồi hộp lại vừa thắc mắc đẩy xe vào. Thấy chiếc xe hơi "láng coóng" đậu trong sân càng làm cô khó đoán, bởi nào giờ mẹ đâu quên khách nào mà sộp dữ vậy. Ai mà mẹ coi bộ bí mật và quan trọng dữ vậy cà
Nhìn vào, Huyên thấy một người đàn bà cỡ bằng tuổi mẹ, gương mặt phúc hậu, trang phục sang trọng. Bà cũng đang nhìn Huyên chăm chú. Còn người đàn ông ngồi quay lưng ra cửa nên Huyên không thấy mặt, nhưng cô đoán tuổi khoảng 30, bởi trang phục loè loẹt đủ biết hạng công tử ăn chơi có tầm cỡ. với chiếc áo chim cò sặc sỡ gần phủ cả đầu gối, kèm với chiếc quần Jeans bạc thếch tua lai thật kinh dị đến chướng mắt. Sầm mặt xuống Huyên bước thẳng vào nhà cúi chào bà khách cho có lệ.
- Chào dì
Bà khách chỉ gật đầu, mắt cứ nhìn chăm vào Huyên làm cô khó chịu. một lúc sau, đột nhiên bà reo lên giọng mừng rỡ
- Phải "Bé Mèo" đây không?
Huyên giật mình, ngỡ ngàng nhìn bà trân trân. Sao bà lại biết được tên "cúng cơm" của cô hồi nhỏ, đó là chuỗi ngày dài kỷ niệm thời thơ ấu
Bà khách lại bật lên, giọng khấp khởi
- Trời ơi! con lớn quá, lại xinh đẹp nữa. Lỡ gặp ngoài đường làm sao dì nhận ra con
Rồi bà quay phắt lại, gọi thanh niên nãy giờ đang mải mê nghiên cứu mấy bức tranh, như để ngoài tai mọi chuyện xung quanh
- Quân Kỳ! Con nhìn xem, có nhận ra "Bé Mèo" ngày xưa không?
Cái tên Quân Kỳ vừa lọt vào tai Huyên, cô đã bị giật bắn người. Chưa kịp mừng, miệng cô mở tròn vo mà không thốt nên lời
- Ông... anh... là...
Anh thanh niên cùng không khỏi sững sốt nhìn cô. Cái tên "Bé Mèo" quen thuộc, thân thương mà đã mười mấy năm qua anh không thể nào quên. Nhưng bất ngờ hơn nữa, cô gái đứng trước mặt anh giờ đây là cô bán hàng chanh chua, gai góc mà sáng nay đã có dịp đấu võ mồm không phân thắng bại. Nhìn cô, anh cưỜi cười tiếp lời
- Là người ban sáng sắp sửa bị tống ra khỏi shop vì tội đến mua hàng không đúng lúc để bị cứa cổ và trút giận
Thẩm Huyên liếc anh một sắc lẻm rồi rủa thầm
"Đàn ông gì mà vừa nhỏ mọn vừa trùm sò thấy sợ"
2 bà mẹ nhìn nhau ngỡ ngàng cùng lên tiếng
- Vậy là hai đứa đã quen nhau rồi à?
Thẩm Huyên chu môi
- Hỏng dám đâu! Gây lộn nhau thì có
Bà Yên nạt nhỏ.
- Thẩm Huyên! Không được hỗn. Con còn nhớ dì Xuân và anh Quân Kỳ không?
Cô thụng mặt rồi gật đầu
- Nhưng con nhớ nhất là hồi đó anh Quân Kỳ hay ăn hiếp con và biệt danh "Bé Mèo" cũng do ảnh đặt, bởi con hay khóc nhè, mặt mũi lấm lem
Bà Xuân lên tiếng
- Cũng phải thôi, vì đã mười mấy năm rồi. Tính ra lúc đó con bé còn rất nhỏ, nên cái gì gây ấn tượng thì nó nhớ dai hơn
Còn Quân Kỳ cứ nhìn cô cười tủm tỉm để chợt nhớ về kỷ niệm xa xưa. Thương làm sao những buổi trưa hè oi bức, anh thường rủ "Bé Mèo" trốn ngủ để cùng nhau rong chơi phá phách. hai bím tóc đong đưa, hai mắt đen tròn như nhãn, đôi môi hồng nhỏ xíu như trái hồng quân vừa chín, bước thấp bước cao chạy theo tha9`ng Kỳ ngổ ngáo - nhưng nó lại sẵn sàng chiều mỗi khi con bé mè nheo và cũng hay chọc ghẹo cho bé khóc ròng, mắt mũi tèm lem, giãy nãy đành đạch. Có khi còn nằm vạ giữa đường, bắt thằng Kỳ phải đền cho nó một bịch kẹo to, mà còn cõng đi một vòng hóng gió bé mới chịu nín. Kỷ niệm tuổi thơ sao mà ngọt ngào thân thương quá đỗi
0 thể nào tưởng tượng nổi "Bé Mèo" của anh ngày xưa giờ là cô thiếu nữ vừa đẹp vừa duyên dáng lạ kỳ, lại còn ba gai bướng bỉnh chẳng thua ai. Thế mới biết thời gian qua là liều thuốc không màu, không mùi, không vị mà lại làm biến đổi tất cả những gì trong quá khứ, để hiện tại bao tiếc nuối ngỡ ngàng.
o0o
Tiếng chuông reo báo giờ tan học, Thẩm Huyên cùng cô bạn Uyên My nắm tay dung dẻ bước ra sân
Uyên My rủ bạn
- Đi ăn chè bưởi nha Huyên?
Huyên lắc đầu
- Không được, mẹ dặn hôm nay tan học phải về ngay
Uyên My thắc mắc
- Sao kỳ vậy?
Huyên trả lời ngay
- Vì ở nhà Huyên đang có khách
Uyên My thắc mắc
- Khách nào mà Huyên làm ra vẻ quan trọng quá vậy?
- Là bạn của mẹ và bạn của Huyên.
Uyên My ngơ ngác
- Gì kỳ vậy! Mà tên bạn nào là của Huyên sao ta không biết? Là trai hay gái?
Huyên nhăn mặt
- Trời ơi! Hỏi gì nhiều quá vậy làm sao trả lời được
Nói vậy nhưng rồi Huyên cũng kể cho bạn nghe câu chuyện tình bạn thắm thiết giữa hai gia đình. Khi kết thúc câu chuyện thì hai người đã ra khỏi cổng trường. Bỗng từ bên kia đường một người thanh niên vội vã băng qua, gọi lớn
- Thẩm Huyên!
Huyên giật mình quay lại lơ ngơ, bởi không biết anh ta là ai mà gọi tên mình một cách thân mật như vậy, vì Huyên thấy anh ta lạ hoắc
Biết cô đã quên nên anh nhắc lại cuộc gặp gỡ tình cờ mà Huyên đã lãng quên
- Anh là Kính Viễn. Mình đã quen nhau trong dịp sinh nhật Băng Tâm đó, Huyên nhớ ra chưa?
Huyên đưa tay vỗ trán, chợt nhớ anh chàng là bạn của anh Khải, anh của Băng Tâm. Chỉ gặp nhau lần đó cũng đâu thể gọi là bạn bè, sao hôm nay anh ta lại đến đây tìm mình?
Huyên thắc mắc nhưng vẫn lịch sự.
- Huyên nhớ ra rồi. Vậy anh Viễn đi đâu ngay qua đây, sao tình cờ vậy?
Viễn nói tỉnh rụi
- Anh đến tìm Huyên đó chớ! Anh đợi bên kia đường lâu lắm rồi đó
Theo tay chỉ của anh, quả thật bên kia đường chiếc mô tô phân khối lớn to kềnh dựng hiên ngang dưới gốc phượng già làm chứng
Hơi bất ngờ, Thẩm Huyên lo lắng hỏi
- Anh Viễn tìm Huyên có chuyện gì không?
Viễn cười cười
- Bộ có chuyện gì mới tìm Huyên sao?
Chưa biết nói gì thì Uyên My kéo áo Huyên hỏi nhỏ.
- Ai vậy?
Sực nhớ, Huyên siết tay bạn như xin lỗi, rồi nói với Kính Viễn
- Giới thiệu với anh, đây là Uyên My bạn học cùng lớp và cũng là bạn thân nhất của Huyên. Còn anh đây tên Kính Viễn, chắc nãy giờ My cũng biết rồi. Vậy hai người làm quen nhau đi
My cũng Viễn gật đầu chào nhau, rồi anh mau mắn
- Để kỷ niệm có thêm người bạn mới, anh xin mời hai cô uống với anh ly nước
Thẩm Huyên từ chối
- Anh cho hẹn dịp khác. Hôm nay Huyên bận việc, anh thông cảm nha
Anh nhìn Huyên vẻ không vui
- Hay anh không xứng đáng kết bạn với Huyên?
Cô bật thốt
- Anh đừng hiểu lầm. Hôm nay Huyên bận thật
Viễn nhìn nhìn cô rồi hạ giọng
- Vậy Huyên cho anh cái hẹn chính xác đi
Huyên nghe bực bội, khó xử, nên làu bàu
- Người gì ngang như cua
Nếu có dịp gặp lại, cô sẽ cho anh một trận để bỏ tật ngang tàng cao ngạo. Cô buột lòng hứa đại
- Thôi thì hẹn ngày mai, cũng giờ này
Trong khi Huyên liếc anh sắc lẻm, anh cười cười vờ than thở.
- Thì mai vậy chớ biết sao. Nhưng bây giờ phải để anh hộ tống về, để tiện thể biết nhà sau này dễ bề liên lạc
Nghe anh nói, Thẩm Huyên xua tay lia lịa
- Không được đâu
Viễn nhăn nhó
- Sao vậy?
Huyên bối rối nói đại
- Mẹ Huyên khó lắm
Viễn ngạc nhiên
- Huyên đã lớn rồi, giao tiếp bạn bè cũng không được sao?
Huyên hơi lúng túng
- Không phải không được, nhưng chưa phải lúc
Bao nghi vấn trong đầu Viễn nhưng không tiện hỏi. Lúc này Uyên My mới lên tiếng đỡ lời bạn
- Huyên nói thật đó. Mấy hôm nay nhà có khách nên nó không tiện tiếp anh, chứ không có chuyện anh không xứng đáng như anh nghĩ đâu. Tạm biệt anh nhé
Viễn đành đưa tay tạm biệt trong sự luyến tiếc muộn phiền, vì lần đầu tiên trong đời bị người khác phái chối từ. Anh quay bước nghe lòng nặng trĩu, vì tự ái nhiều hơn thất vọng. Hơn nữa, anh là đứa con độc nhất trong gia đình bề thế tiếng tăm, nên tính kiêu ngạo ngang tàng đã ăn sâu vào từng mạch máu, cho nên lời từ chối của Huyên gần như là một điều sỉ nhục
Anh cũng không biết tại sao chỉ gặp cô một lần mà anh đã nghe choáng váng. Có lẽ bởi gương mặt ngây thơ, ngơ ngác nai vàng, nên cô đã từng bước nhẹ nhàng theo anh vào giấc mộng
Anh chợt nghĩ rồi tự cười mình. một chàng trai tài hoa lịch lãm như anh, có biết bao con gái đẹp vây quanh, thế mà anh cho đó là chuyện bình thường không hề làm anh vướng bận. Vậy mà chỉ một cô bé Thẩm Huyên bình thường làm anh phải lao đao
Qua Băng Tâm, anh biết được Huyên không phải người dễ "đốn ngã", nhưng vì bản chất ngạo mạn tự tin và sĩ diện, anh quyết định chinh phục cho bằng được cô bé ấy mới thôi
o0o
Mãi chuyện trò vòng vo, Huyên về nhà hơi muộn. Vừa bước vào cổng rào, cô đã nhìn thấy Quân Kỳ ngồi trên ghế đá như có ý đợi chờ, nhưng Huyên không dám chắc đợi cô
Thấy cô, anh mỉm cười ý nhị.
- Chào cô bé. Sao về trễ vậy?
Tự nhiên gặp anh, Huyên bị khớp nên hơi lọng cọng
- A... Huyên... bận uống nước với nhỏ bạn. Anh không nghỉ trưa sao ra ngồi đây?
Thấy vẻ bối rối của cô, anh lấy làm lạ nên nhìn cô chăm chú, rồi nói
- tôi ít ngủ trưa lắm nên ra đây ngồi cho mát. Huyên có rảnh không?
Huyên khó chịu vì cách hỏi lập lờ, cụt ngủn của anh nên buông gọn
- Có việc gì không anh?
Anh nhìn Huyên lơ lửng
- Cũng không có gì quan trọng, muốn gặp nói chuyện chơi thôi - Nói xong, anh nhìn cô giây lát rồi tiếp - Thôi, em vào thay đồ, ăn cơm trước đã, tôi đợi
Cách nói như ra lệnh làm Huyên bực mình. nhưng vì lịch sự, Huyên hỏi lại
- Anh ăn cơm chưa?
Anh trả lời ngắn gọn
- Cả nhà ăn rồi
Huyên lại bất mãn cách trả lời chung chung như sợ bị vướng bận, phiền phức
Huyên cũng lơ là
- Vậy Huyên không khách sáo
- Ừ, tôi cũng đang rảnh, không gấp đâu
Huyên lẩn nhanh vào nhà, thầm nghĩ. Anh thay đổi nhiều quá, không còn cử chỉ thương yêu lo lắng của ngày xưa. Thay vào đó là sự lạc lẽo xa lạ và tính cách ngạo mạn, ngang tàng
Sau lưng cô, ánh mắt Quân Kỳ thật lạ nhìn theo Huyên đến khuất hẳn vào nhà. Tự nhiên anh nghe trong lòng xao động một cảm giác lạ kỳ không tên gọi. Mười mấy năm qua nơi đất khách, có nhớ chăng chỉ là một cô bé mặt mày lem luốc, hoặc trong tưởng tượng của anh, Huyên cũng bình thường như bao cô gái khác. thế mà giờ gặp lại rồi, anh cảm thấy bất an, bởi quanh cô còn biết bao anh chàng tuổi trẻ tài cao
Giờ ngồi một mình, anh nhớ lại lời mẹ nói với dì Yên hôm trước
- "Yên à! Nay mình trở về đây nhờ Yên giúp mình tìm hiểu thị trường kinh tế để mở một công ty cho Quân Kỳ gầy dựng tương lai sự nghiệp. Còn một chuyện quan trọng hơn là mình muốn nhắc lại lời giao ước năm xưa của hai đứa mình. Yên còn nhớ không?
Bà Yên trả lời ngay
- Làm sao mình quên được. Đôi khi mình lại nghĩ là Xuân đã quên, khi cuộc sống giữa hai gia đình giờ đã cách xa. Nhưng theo mình nghĩ, hãy cho chúng thời gian tìm hiểu kỹ hơn, vừa để chuyện học hành của con mình không bị dao động, vừa để chúng tìm hiểu nhau sau bao năm ngăn cách
Tự nhiên nghe mẹ nói đến chuyện cưới xin - lúc đó, một phần chưa gặp lại Thẩm Huyên, phần bất mãn khi bị ép duyên - Nên nghe dì Yên nói vậy, anh lại mừng thầm hưởng ứng ngay
- Con thấy dì Yên nói phải đấy mẹ.
Bà Xuân nhìn Quân Kỳ nhíu mày phật ý. Vì biết con trai không mấy nhiệt tình trong cuộc hôn nhân này, bởi bà còn lạ gì tính bay bướm lăng nhăng không muốn bị ràng buộc của con, nên bà gạt ngang
- Đành rằng Yên có lý nhưng mình muốn Yên cho chúng làm đám hỏi trước. Chừng nào con bé ra trường rồi cưới cũng được
Nghe mẹ nói như vậy, Quân Kỳ nhăn mặt. Còn bà Yên thì cảm thấy khó xử. Nhưng thấy bạn nài nỉ quá, bà không thể từ chối
- Thôi cũng được. Vậy cuối năm nay, chúng ta cho tụi nhỏ làm đám hỏi
Bà Yên lại nói tiếp
- Chuyện này, Thẩm Huyên chưa biết, dù gì cũng phải nói qua nó một tiếng. Hơn nữa, giữa hai gia đình cũng không xa lạ gì. Còn Quân Kỳ thì đã thành danh, chững chạc, nên gả Thẩm Huyên cho nó, Yên cũng thấy yên tâm hơn
Quân Kỳ thì bực bội bởi sự vội vàng của bà mẹ. Trong khi mặt mũi cô dâu tròn méo ra sau anh còn chưa diện kiến, thì làm sao mà có tình yêu để thành chồng thành vợ.
Nhưng giờ thì anh thấy cuộc hôn nhân vội vàng này không đến nỗi khó chịu, bởi cô bé ngày xưa của anh nhìn cũng hay hay. Suy nghĩ lan man rồi anh cười một mình
Bỗng anh giật bắn người bởi cái đập tay trên vai khá mạnh của cô. Quay lại nhìn cô bé, anh lắc đầu chê trách
- Cũng còn nghịch dữ. Mai mốt chắc không dám ở gần, vì sợ đứng tim chết không kịp nhắm mắt
Huyên bĩu môi
- Cọp vật anh còn chưa chết
Quân Kỳ nheo mắt
- Vậy sao! Huyên đánh giá tôi cao quá rồi đó
Huyên cong môi trã đũa
- Hổng dám đâu! Chỉ là anh tưởng tượng ra cho có
Anh tủm tỉm nhìn Huyên khá lâu mới lơ lửng
- Hình như tôi với em khắc khẩu, cứ nói dăm ba câu thì lại gây. Vậy thì sống chung dưới một mái nhà chuyện gì sẽ xảy ra đây?
Cho là anh nói đùa nên cô hồn nhiên đùa lại
- một giấc mơ hết sức hoang đường
Anh cười cười tiếp lời
- Nhưng có thật
Huyên cay cú
- Hoa. chăng có bị điên
Anh nghiêng đầu ngắm Huyên, giễu cợt
- Vậy mà có nhiều cô muốn điên lại không được
Cô bĩu môi dài giọng
- Kiêu ngạo dễ sợ.
ANh không nói gì đưa mắt nhìn lơ đãNg chung quanh rồi trầm giọng nói với chính mình
- Tôi nghĩ em lớn lên sẽ rất dịu dàng hiền ngoan và biết nghe lời - Nhưng không ngờ mọi suy nghĩ trong tôi đều trái ngược
Vừa dứt câu, Huyên đã nguýt anh một cái
- Hiền cho anh dễ ăn hiếp như hồi nhỏ chứ gì!
- nhưng con gái dữ quá sẽ ế chồng đó cô bé
Huyên bốp chát
- Thà ế chứ không để thiên hạ đè đầu cưỡi cổ. Làm như anh hiền lắm vậy
Anh nhếch môi lơ lửng
- Tôi chỉ hiền với những người hiền như tôi. Nhưng với! người dữ, tôi cũng có cách trị...
Anh nói nhiều câu đầy ẩn ý nhưng thấy Huyên tỉnh bơ, anh thầm nghĩ: trogng chuyện hôn nhân của hai người cô đã biết chưa, và không biết cô nghĩ gì về anh khi thấy cô nói chuyện vẫn thẳng thừng gai góc quá. Nhìn Huyên giây lát, anh đổi giọng dịu dàng
- Huyên nè! Em học bên ngành nào?
Cô trả lời cụt ngủn - vì cô nghĩ lúc nãy vừa hăm trị người ta giờ đổi giọng ngọt như mía lùi, người gì trở nhanh như trở bánh tráng phồng
- Quản trị Kinh Doanh
- Vậy khi nào công ty tôi thành lập xong, em về làm trợ lý cho tôi nghe
Huyên cong môi
- Là anh mời, hay ra lệnh vậy?
Quân Kỳ vặn lại
- Em nghĩ tôi có được cái quyền đó không?
Huyên hỉnh mũi
- Dĩ nhiên là không rồi, bởi anh chỉ là người anh kết nghĩa thì không được quyền đó đâu
Anh cười cười nhượng bộ.
- Vậy tôi mời có lẽ được chứ, có gì trở ngại không?
Huyên thẳng thắn
- Không có gì trở ngại. Nhưng Huyên nghĩ anh rất độc tài và khó khăn, mà bản tính Huyên thì thích tự do, nên có lẽ không hợp với anh rồi
Anh kiên nhẫn hơn
- Chuyện này tôi nghĩ chúng ta có thể dung hoà được. Mà tại sao em lại gán cho tôi những tính cách kỳ quặc như vậy?
- Không phải gán mà thấy qua cách nói chuyện của anh nãy giờ
Anh thầm nghĩ: Cô bé này cũng đáo để và thông minh quá chứ. Anh nhìn cô thật lâu như để đánh giá rồi lảng chuyện
- Thường Huyên đi học mấy giờ?
Hơi bị bất ngờ, cô nhìn nhìn anh rồi nói gọn lỏn
- 7 giờ
Anh phán một câu ngoài tầm suy nghĩ của cô
- Bắt đầu ngày mai anh đưa Huyên đi học nhé
Huyên lạ lẫm bởi đề nghị này và còn xưng anh nữa chứ. Càng nói chuyện với anh, Huyên càng phải đề phòng hơn, vì không biết lúc nào anh nói chơi, lúc nào anh nói thật
Huyên chưa biết trả lời sao thì anh lại giở giọng đùa cợt
- Hay đã có ai tình nguyện làm vê sĩ cho em rồi nên sợ anh làm kỳ đà?
Huyên nghe ấm ức bởi cách chận đầu, chận ngõ của anh. Thật dễ ghét, có ở cãi tới sáng cũng chỉ tức giận mà thôi. Cô mím môi nguẩy đầu
- Hứ! Chưa chi anh đã chụp mũ người ta, ghét quá đi. không nói với anh nữa, Huyên vào học bài đây
Anh bật lên
- Khoang đã, Thẩm Huyên! Anh chưa nói hết mà
Nhưng thoắt một cái, cô đã mất dạng sau chậu nguyệt quế rồi
Anh nhăn mặt nhìn theo cô lẩm bẩm
- Huyên còn vô tư quá, làm sao cô hiểu được người lớp sắp đặt chuyện gì
Đã bao lần anh bóng gió xa xôi mà cô cũng không hiểu. Hay cô cố tình lẩn tránh? Có thể lắm chứ. Hay cô đã có người yêu? một cô bé như vậy ai thấy mà không động lòng. Nghĩ tới đây, tự nhiên anh nghe hơi khó chịu
Còn lại một mình, anh trầm ngâm nghĩ ngợi
- Gần 30 tuổi đời chứ nhỏ nhít gì đâu. Và đã trải qua biết bao mối tình yêu đương say đắm, đâu còn ngờ nghệch như thanh niên mới lớn. Khi quyết định theo mẹ trở về một hình bóng giai nhân nào dù chỉ thoáng qua. Vậy mà hôm nay một cô bé loắt choắt như Thẩm Huyên, anh lại cảm thấy bất an trong tâm hồn. một cảm giác xôn xao khó tả mỗi lần có cô bên cạnh, đôi khi muốn bật thốt thành lời, mà tình trạng này xưa nay chưa từng xảy ra với bất kỳ một mỹ nhân nào, dù có "khuynh quốc, khuynh thành" cũng không ngoại lệ. Đối với anh trong chuyện yêu cuồng, sống vội xưa giờ chỉ có nhận chứ chưa biết cho ai bao giờ, nên giờ đây anh cảm thấy hoang mang cực độ. không biết đây có phải là một thoáng rung động bởi kỷ niệm thời thơ ấu tràn trề. Suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên anh nhếch môi cười như cợt đùa, chê trách, nhưng không biết là anh đang chê trách bạn bè, hay cợt đùa bản thân anh.
Ngồi đối diện nhau trong quán cà phê Mây Trắng, Thẩm Huyên nghe khó thở bởi cái nhìn chằm chằm của Kính Viễn. Hôm qua Huyên nghĩ hứa đại cho qua, nào dè hôm nay mới ra tới cổng trường cô đã thấy anh đứng đó tự bao giờ. Đã trôi qua gần 5 phút đồng hồ mà anh vẫn lặng thinh. Khá lâu sau, cô bắt đầu ngọ nguậy trên ghế, anh mới lên tiếng
- Bộ gặp anh như vầy, em thấy khó chịu lắm hả Huyên?
Cô khó chịu thật sự bởi cách nhìn của anh, chứ không vì bất cứ lý do gì, nhưng nói thẳng thì chẳng lịch sự chút nào, nên Huyên nói tránh đi
- Làm gì có chuyện đó. Tại sao anh nghĩ vậy?
- Không phải nghĩ, mà anh thấy em không được vui khi gặp lại anh, đúng không?
- Huyên thấy mình vẫn bình thường
Viễn bật lên
- Chỉ bình thường thôi sao? Còn anh thì lại không bình thường được rồi. Từ khi biết em rồi, anh về nhà nghe nhớ thương. không chịu nổi, muốn đi tìm nhưng không biết em ở đâu, anh phải năn nỉ Băng Tâm đến ráo nước bọt cổ mới chịu chỉ trường em đang học. Vậy mà khi gặp được em thì em đã quên anh mất tiêu, hỏi có buồn không chớ?
Huyên nhăn mặt
- Làm gì nãy giờ tố khổ Huyên dữ vậy?
Viễn liền khoa tay
- Thôi, chuyện gì đó cho qua đi! Vấn đề chính hôm nay anh gặp được em là muôn nói với em một chuyện rất quan trọng...
Như linh cảm điều anh muốn nói, Huyên chặn lại
- Huyên nghĩ mình vừa mới quen nhau thì đâu có chuyện gì quan trọng để nói
Viễn phật ý chặn lời cô
- Sao lại không, nghe anh nói đã, anh muốn em làm bạn gái của anh
Thẩm Huyên trợn mắt nhìn anh, rủa thầm. Ông trời thần này nói chuyện bạt mạng hết biết! Chuyện tình cảm mà anh ta nói như chuyện chơi, đúng là độc tài, ngang ngạnh có khác. Nội chuyện áp đặt cuộc hẹn hôm nay cô còn chưa tính sổ với anh, vậy mà anh ta còn yêu sách này nọ nữa chứ. Tức không chịu nổi, Huyên hếch mặt khiêu chiến
- Anh nói vậy là ý gì?
Viễn nhìn trả lại cô rồi tỉnh bơ lặp lại, như chuyện tự nhiên phải có của trời và đất
- Anh muốn em là người yêu của anh
Huyên nghe lùng bùng lỗ tai, cô tức tối la lớn
- Vừa thôi nha! Anh tưởng mình là "ông trời" chắc?
Kính Viễn không hề nao núng, anh còn nhấn mạnh
- Anh không là ông trời, mà bởi vì anh yêu em.
Không còn kìm được, Thẩm Huyên nặng giọng
- Sao anh ngang tàng quá vậy? Chuyện tình cảm chớ đâu phải trò đùa, bộ anh nói yêu ai thì bắt buộc họ phải yêu lại anh sao?
Kính Viễn trả lời, giọng cứng cỏi
- Trong chuyện tình cảm, anh chưa đùa bao giờ. Bởi đây là lần đầu tiên anh ngỏ lời yêu, chứ nào giờ người ta nói yêu anh không hà. Em có tin không Huyên?
Nhìn vào mắt anh, cô biết anh nói thật, nhưng cô trề môi vờ vịt
- Làm sao tin nổi, trong khi anh với Huyên quen biết nhau chưa được 24 tiếng đồng hồ thì anh đã nói yêu người ta. Anh có vội vàng quá không?
Viễn nhún vai
- Với anh, thời gian không nói lên được điều gì. Quan trọng là ở cái nhìn đầu tiên. một khi con tim mách bảo em là của anh, thì nhất định anh phải có em trong đời
Huyên tức giận thật sự nên lớn tiếng
- Anh tự cao, tự đại, độc đoán, kiêu căng quá rồi đấy
Anh ngắt lời cô
- Anh không tự cao tự đại, mà là tự tin bởi bản thân. Anh không làm gì xấu nên khi nói yêu em, anh muốn rạch ròi, dứt khoát, ghét lấp lửng nửa vời, anh muốn em cho anh một niềm tin
Huyên nhếch môi mai mỉa
- Anh muốn nhiều thứ quá, mà bản thân tôi thì không đáp ứng được cho anh. Vì chuyện tình cảm yêu đương, tôi chưa nghĩ tới. Bởi còn hai năm học đường, tôi phải cố gắng không muốn để mẹ buồn, nên anh hãy tìm người khác để thực hiện điều anh muốn nhé
Anh nhìn cô như muốn gom trọn hình ảnh yêu thương nhốt vào đáy mắt sâu thẳm buồn tênh
Viễn buông giọng hờn trách nhẹ.
- Thẩm Huyên! Sao em nỡ nói với anh những lời như vậy? Hãy cho anh một chút niềm tin hy vọng, để những chuyến bay trên bầu trời vô định anh còn phương hướng trở về mặt đất, nơi có người anh mong đợi, được không em?
Huyên nhăn mặt kêu thầm. Nghĩ lại mình cũng hơi quá lời. Trời ơi! Anh ta nói gì mà như trăng trối không bằng. Cô phải làm sao cho anh hiểu mà không oán trách? Thật sự, cô chưa biết thế nào là tình yêu, đối với cô hai từ đó nghe xa lạ, cao vời quá. Nhìn anh lúc này, cô nghe bứt rứt trong lòng nên tìm lời an ủi
- Anh Viễn à! Hãy nhận nơi Huyên một tình cảm chân thành nghe V!
Mắt Viễn nhìn cô chợt buồn hơn
- Có lẽ chuyến bay sắp tới đây trong đời anh là chuyến buồn nhất
Im lặng khá lâu, anh ngước nhìn cô rồi nhẹ giọng
- Anh đưa em về nghe H!
Cô thấy tội nghiệp anh quá nên làm thinh như chấp thuận. Sau cuộc nói chuyện này, cô nghe nặng nề phiền muộn hơn. Trên đưỜng về, cả hai im lặng như không có gì để nói. Đến trước cổng, nhà Huyên nói nhỏ.
- Tới nhà Huyên rồi, anh Viễn về nhé
Giọng Viễn cất lên trầm buồn
- Không mời anh vào nhà sao Huyên?
Huyên vội lắc đầu
- Mấy hôm nay nhà Huyên có khách không tiện tiếp bạn bè. Huyên sẽ mời anh vào dịp khác
Giọng anh chùng hẳn
- Mai anh bay rồi, thì hẹn em sau chuyến không hành mình gặp lại nhau nhé
Huyên cũng thấy bùi ngùi nhưng sợ anh biết nên cố nén làm tỉnh
- Tạm biệt. Anh đi bình an
Anh gật đầu vẫy tay, nhấn ga vẽ một đường cong qua khúc cua rất điệu nghệ rồi chạy thẳng
Huyên nhìn theo lắc đầu chịu thua kiểu chạy xe bạc mạng của anh. May mà ở dưới đất, đường phố quanh co, xe cộ dập dìu mà anh còn chạy kiểu đó, không biết trên mây anh còn liều mạng tới cỡ nào
o0o
Thẩm Huyên ngồi trên ghế salon, trước gương mặt nghiêm nghị của mẹ. Hôm nay sao thái độ của mẹ rất trầm ngâm, có vẻ như muốn nói với cô một điều gì rất quan trọng
Bà Yên nhìn cô một hồi rồi lên tiếng
- Huyên à! Mẹ nghĩ giờ con đã trưởng thành nên mẹ muốn kể cho con nghe một câu chuyện có liên quan tới đến hạnh phúc và tương lai của con sau này, mà đã lâu lắm rồi mẹ không muốn nhắc lại, vì đó là một kỷ niệm buồn muôn thuở...
... Hồi ấy, lúc con chưa chào đời, gia đình mình và gia đình dì Xuân sống bên nhau tình cảm tràn đầy hơn cả tình bạn. Cha con và cha Quân Kỳ thân nhau từ thời trung học. Lớn lên, cả hai cùng lập gia đình với hai người con gái cũng là bạn thân với nhau, đó là mẹ và dì Xuân. Từ đó, 4 người càng khắng khít hơn. Sau khi cưới nhau được một năm, dì Xuân sanh được Quân Kỳ, còn mẹ vì hiếm muộn nên 8 năm sau mẹ mới sanh được con. Giữa hai nhà lại ngập tiếng cười hạnh phúc. Thời gian dần trôi, ngày con mới bắt đầu vài bước đi chập chững thì cũng là một ngày định mệnh nghiệt ngã đẩy mẹ con mình xuống vực thẳm tối tăm. Mẹ sống dở chết dở khi nhận được tin như sét đánh ngang tai... Mẹ còn nhớ như in trong trí, một buổi chiều trời ảm đạm thê lương, mưa luôn như trút nước, gió rít rợn người làm cây cối ngả nghiêng không tài nào trụ vững như bão tố trong lòng mẹ đang nổi lên dữ dội không một sức lực nào có thể chống trả nổi. Mẹ thật sự ngã gục khi dì Xuân hoảng hốt chạy sang gọi lớn:
"Yên ơi! Anh Minh chết rồi!"
Mẹ bất động hoàn toàn. Mẹ nghe như mình đang rơi xuống một nơi nào đó thật sâu và thật tối rồi chìm lỉm. Nếu lúc đó dì Xuân không khóc lóc lay gọi, có lẽ mẹ chết thật
Bà ngưng lại lau nhanh giọt lệ đang rơi rồi nói tiếp
- Ba con và bác Quân Lập là kỹ sư kiến trúc nên phải theo khảo sát công trình, chẳng may ba con trượt chân rơi từ giàn giáo xuống nên chỉ kịp nói lời trăng trối sau cùng mà không gặp được vợ con:
"Lập ơi! Hãy chăm sóc giùm vợ con tôi!"
Rồi ba con tắt thở trên tay bác Lập. một tay bác Lập và dì Xuân an táng cho ba con. Còn mẹ thì suy sụp hoàn toàn. Chôn cất ba con xong, mẹ ngã bệnh liệt giường, không còn thiết tha gì cuộc sống. Hung tin đó đến với mẹ thật bất ngờ không làm sao gượng nổi. Từng ngày, dì Xuân thật vất vả, vừa thuốc than, an ủi mẹ, vừa chăm sóc cả hai đứa bé: con và Quân Kỳ. Vậy mà phải mất một thời gian khá dài mẹ mới bình phục lại được. Rồi thời gian qua mau, 6 năm sau đó, bác Lập bị tai nạn giao thông qua đời. Lại một lần nữa chuyện đau buồn không sao tránh khỏi. Cũng như mẹ con mình, bác ấy bỏ lại mẹ con dì Xuân hụt hẫng bơ vơ. Rồi hai gia đình mẹ goá con côi đùm bọc chở che nhau từ đó. Cho đến một hôm, cái ngày định mệnh khiến xui đưa đẩy đến câu chuyện mà mẹ sắp sửa nói cho con biết, để con hiểu và chấp nhận một bước ngoặt của cuộc đời hạnh phúc và tương lai của con sau này do mẹ và dì Xuân đã cùng nhau hứa hẹn...
... Số là sau đó, dì Xuân được gia đình bên nội Quân Kỳ bảo lãnh xuất cảnh. Dì Xuân phần buồn chồng mới mất, phần lại muốn tìm cho Quân Kỳ một tương lai tươi sáng hơn, nên đành chia tay mẹ con mình. Trước lúc lên đường, dì Xuân đã cầm tay mẹ thật chặt và nói rằng: "Chờ Xuân trở lại nghen Yên. Lúc đó con chúng mình đã lớn, nhất định mình sẽ làm sui với nhau. Nhớ nghe Yên". Nghe vậy, mẹ cũng đã nắm tay dì ấy, tuy không thốt thành lời, nhưng với cái gật đầu và ánh mắt gởi trao lời hứa hẹn...
- Bây giờ dì Xuân trở về nhắc lại lời giao ước và muốn cưới con cho Quân Kỳ... - Bà ngừng lại như để thăm dò. Thấy con vẫn yên lặng, bà nói tiếp
- Mẹ đã bằng lòng và cùng dì Xuân bàn bạc, định cuối năm nay làm lễ đính hôn, để Quân Kỳ yên tâm gầy dựng sự nghiệp. Đến khhi con ra trường sẽ tổ chức cưới. Con nghĩ sao hả Huyên?
Bà nhìn cô như chờ đợi
Nghe xong, mặt cô trắng bệch, chết trân trên ghế, ngỡ như mình đang mợ Lơ ngơ mãi một hồi, cô mới bình tĩnh lại được, rồi bật lên thảng thốt
- Mẹ Ơi! Con chưa muốn lấy chồng đâu. Hơn nữa, lâu nay con đã quen xem anh Quân Kỳ như là anh trai của con vậy. Chuyện này đến với con đột ngột quá nên con không thể thích nghi được. Vậy mẹ bảo con phải làm sao đây?
Bà Yên điềm đạm
- Bởi vậy mẹ muốn trong thời gian này cho hai đứa qua lại tìm hiểu nhau và gần gũi nhau hơn, để sau này khỏi phải bỡ ngỡ khi chung sống
Huyên bàng hoàng trước quyết định của mẹ. Vậy là mẹ đã ký cho cô bản án chung thân rồi còn gì. Làm sao cô dám cãi khi nghĩ đến công lao hai mươi mấy năm trời mẹ nuôi nấng thương yêu, hy sinh tuổi xuân dạy dỗ cô nên người. Nay vì lời hứa với bạn, Huyên đâu đành để mẹ thất tín. Còn ân tình cao cả của dì Xuân nữa, nếu từ chối thì cô đâu phải là người. Còn nhận lời thì đột ngột, bẽ bàng cho cô quá, mẹ có hiểu cho cô không. Tâm trí rối bời, Huyên không còn biết phải nghĩ sao
Thấy con bất động khá lâu mà không nói gì, bà lên tiếng
- Con đang nghĩ gì vậy Huyên?
Huyên buồn rầu dấm dẳng
- Mẹ à! Cho con thời gian suy nghĩ nghe mẹ?
- Còn suy nghĩ gì nữa con. Đâu phải ai xa lạ hay con chê Quân Kỳ ở điểm nào?
- Con đâu có chê ảnh, trong khi anh ấy tốt như vậy. Nhưng vì chưa quen với cảm giác ảnh sẽ là chồng. Chứ nói thật ra thì con cũng thương ảnh lắm, nhưng đó chỉ là tình cảm em gái dành cho anh trai, nên giờ đây con thấy bối rối, ngượng ngùng
Nói đến đây, Huyên cúi đầu thầm nghĩ: Mấy hôm trưỚc nghe Quân Kỳ đến chơi là Huyên nghe vui vẻ nôn nao, cứ quấn quýt rộn ràng bên anh như thời thơ ấu, chứ cô có biết đâu sự việc lại ra nông nỗi. Hèn gì lúc này anh khá dễ chịu trong mọi cử chỉ. Cô cứ tưởng như tình cảm xưa nay từ từ sống lại. Nghĩ tới đây, Huyên đỏ mặt tiá tai. Trời ơi! Vậy là anh đã biết, nên mới bộc lộ tình cảm của mình qua cái nắm tay, choàng vai âu yếm với những cử chỉ săn sóc ân cần. Còn Huyên thì vô tình nên mặc nhiên chấp nhận một cách vô tư. Cô nghe ngầy ngật bần thần. Đến non nước này làm sao dám gặp ảnh đây
Bà Yên lại lên tiếng làm Thẩm Huyên giật mình tỉnh mộng
- Mẹ thấy tấm thiệp sinh nhật UM mời để trên bàn, hay là con mời Quân Kỳ cùng đi chung cho vui
Thẩm Huyên giật thót, cô từ chối ngay
- Thôi, kỳ lắm mẹ Ơi! UM nó chỉ mời có một mình con thôi hà
Bà Yên từ tốn
- Có sao đâu, chủ yếu vui vẻ thôi mà. Hơn nữa, con và UM là bạn thân, nó không câu nệ đâu. Hổng chừng còn vui nữa là khác
Huyên bất mãn, ỉu xìu
- Rồi đến đó con phải giới thiệu với bạn con sao đây? Thôi, tha cho con đi mà mẹ!
Bà nhìn Huyên, giọng nghiêm khắc
- Giới thiệu là vị hôn phu chớ còn gì nữa. Tập cho quen đi là vừa đó Huyên. Con đừng có những cử chỉ gượng ép trước mặt Quân Kỳ làm cho nó buồn, rồi dì Xuân biết được sẽ không vui và cho mẹ là người thất tín, không biết dạy con
Huyên cúi mặt buồn rầu khi nghe mẹ giảng một "tăng". Thôi thì đành chịu chứ biết sao
- Dạ, con xin nghe lời mẹ.
Huyên buồn bã chậm rãi bước ra vườn, ngồi xuống băng đá cô độc, lẻ loi như tâm trạng cô hiện giờ, chợt nhiên Huyên muốn khóc cho vơi đi sầu muộn, mẹ làm sao hiểu được những dao động hoang mang, hụt hẫng trong Huyên khi nghe tin mình sắp có chồng mà người lại là anh Quân Kỳ, người anh của thời thơ ấu mà theo năm tháng kỷ niệm đã dần phai. Cô chợt thở dài như nuối tiếc tuổi hồn nhiên mơ mộng vội qua mau, để chợt bâng khuâng hình bóng một người tuy nhẹ nhàng như vết cào xước nhẹ qua tim nhưng vẫN còn ran rát. Chắc anh sẽ rất buồng khi nghe tin cô sắp kết hôn. Huyên cúi đầu thì thầm như có anh đối diện
- Thôi hãy xem nhau như người bạn bình thường, anh Viễn nhé!
Tối nay, Quân Kỳ lại đến để đưa cô đi sinh nhật Uyên My. Anh ngồi nói chuyện với bà Yên dưới nhà chờ Thẩm Huyên sửa soạn. Bà cho anh biết cô đã bằng lòng cuộc hôn nhân theo sự sắp xếp của bà. Anh hơi bất ngờ nhưng không nói gì, chỉ hơi thắc mắc vì một tuần nay, cô thường tránh mặt anh
Quân Kỳ sốt ruột vì ngồi chờ cô gần nửa giờ đồng hồ mà vẫn chưa thấy bóng dáng cô đâu. một lúc sau, Huyên từ trên lầu bước xuống, cô mặc chiếc đầm trắng suôn dài đến mắc cá chân ôm lấy bờ eo cực kỳ nhỏ nhắn, uyển chuyển nhẹ theo từng bước chân thong thả khoan thai. Dù không trang điểm nhưng Huyên vẫn đẹp một cách lạ kỳ. Anh ngỡ ngàng nhìn cô chăm chú. Giờ đây trước mặt anh chỉ tồn tại một Thẩm Huyên
Trấn áp rung động trong lòng, anh bước đến bên cô nói khẽ
- Em dễ thương thật
Câu nói làm Huyên luống cuống đỏ mặt. Cô quay ngoắt đi, miệng làu bàu
- Tự nhiên khen, kỳ cục
Quân Kỳ nhìn Huyên hơi lâu, nhỏ giọng
- Anh nói thật. Không tin, em hỏi mẹ.
Bà Yên thấy con gái mắc cỡ liền lảng chuyện
- Thôi, hai đứa đi đi, kẻo trễ
Quân Kỳ quay lại chào bà Yên rồi song bước cùng Huyên ra ngoài
Bà nhìn đôi trẻ nhủ thầm: Hai đứa thật xứng đôi. Tuy Huyên chưa thể chấp nhận ngay nhưng bà nghĩ sau này con bà sẽ được hạnh phúc
Khi cả hai đã yên vị trong xe, anh quay lại nhìn cô, tủm tỉm
- Sao mấy hôm nay em tránh mặt anh hoài vậy Huyên?
Không dám nhìn anh, cô nói nhỏ xíu
- Huyên bận học
Anh nâng mặt cô lên nhìn sâu vào mắt
- Em bắt đầu nói dối từ khi nào vậy?
Thấy anh quá gần, hoảng hốt cô né người qua phía cửa. Bất ngờ cánh cửa chưa kịp gài chốt bật ra làm cô chới với. Nhanh như chớp, anh chụp cánh tay cô kéo lại, vì sức kéo quá mạnh nên cả người cô đảnhững lọt gọn vào lòng anh. Cô chưa kịp hoàn hồn thì nghe vòng tay anh vờn trên má với bao lời thương nhớ nhớ thầm thì như lời ru êm ả.
- Anh yêu em quá, "Bé Mèo" của anh
Cô định đẩy anh ra nhưng chợt nghe rã rời như không còn sức vì môi anh đã áp vào môi cô rát rạt làm cho hồn cô bay bổng lâng lâng. Tình yêu là như thế đó sao? Hồi lâu, Huyên mới hoảng hồn xô bật anh ra, xấu hổ quá, cô cự nự.
- Anh kỳ cục quá đi, làm trễ giờ người ta rồi đó
Cười cười, anh từ tốn
- Anh chỉ thương em chút xíu thôi mà, có gì đâu nổi giận
Qua bao ngày gần gũi quấn quýt, Huyên có cảm mến anh hơn, nhưng đâu phải thấy vậy mà anh làm ẩu được. Cô sầm mặt dùng dằng
- Anh cơ hội quá đi! Còn ở đó nữa?
Anh nheo mắt nhìn cô, giọng khẽ khàng
- Em mắc cỡ hả? Vậy cho anh hôn một cái nữa là hết liền
Tưởng anh nói chơi, ai ngờ lời phản đối Huyên chưa kịp thốt đã bị tắt nghẹn, bởi đôi môi tham lam của anh phủ xuống mê say, đắm đuối làm Huyên bị khuất phục hoàn toàn và run rẩy trong đôi tay rắn chắc của anh. Suýt chút nữa là cô bị ngộp thở nếu không xô bật anh ra lần nữa, vậy mà môi anh còn chờn vờn trên mắt trên môi. Tức mình, Huyên la lớn rồi bật khóc
- Anh tham lam, đáng ghét quá đi!
Cô chỉ nói được bao nhiêu đó rồi hai hàng nước mắt thi nhau rớt như mưa
Quân Kỳ thật sự hoảng hốt. Không ngờ chuyện như vậy mà cô lại khóc lóc đến tức tưởi ngon lành. Anh vừa quê vừa lại thấy buồn cười vì không nghĩ là cô còn con nít như vậy. Nhưng thấy cô khóc mịt trời, anh đành xuống nước năn nỉ chớ biết sao
- Đừng giận anh, đừng khóc nữa! Cho anh xin lỗi, vì yêu em quá nên không kìm lòng được. Nín đi, anh chở đi sinh nhật, coi chừng đến trễ bạn chờ đó
Anh rút khăn lau mặt cho cô. Huyên còn giận nên gạt mạnh tay anh
- Huyên không cần, anh dang ra đi
- Thôi mà bé, cho anh xin lỗi đi. Bây giờ chở em đi, kẻo trễ. Lát nữa về, em muốn hành tội anh sao cũng được. Mình đi nghe em
Huyên nhượng bộ vì nhớ đến sinh nhật Uyên My, nhưng vẫn còn tức nên cô làm thinh không thèm mở miệng. Anh cũng hết cách, không dám nói gì thêm. Sợ càng nói, cô nàng giận thì khó bề năn nỉ nên anh cũng lặng thinh, chỉ lâu lâu liếc vào kính xe. Thấy mặt cô bùng thụng như trẻ nít, anh muốn bật cười nhưng không dám vì sợ cô lại khóc
Đến nơi, cô mở cửa xe bước xuống, ngoe nguẩy đi trước không thèm chờ anh, làm anh phải chạy theo kéo tay cô dỗ dành
- Đừng giận anh nữa mà! Mai mốt có muốn hôn em, anh xin phép, được chưa? Ở đây, anh đâu có quen ai, em bỏ anh như vậy khác nào đem con bỏ chợ, em không thấy như vậy là quá vô tình hay sao
Thấy bộ mặt nhăn nhó thiểu não của anh, cô muốn bật cười, nhưng sợ anh được nước làm tới nên cô ngoảnh mặt nín thinh. Vừa lúc Uyên My trong nhà chạy ra mừng rỡ trách nhẹ.
- Sao đến trễ vậy cô nương? Bạn bè đã đủ cả rồi, chỉ còn mi thôi đó Huyên hơi lúng túng
- À... ta kẹt công chuyện. Mình vào đi!
Bấy giờ, Uyên My mới nhìn Quân Kỳ
- Ơ... còn anh đây là...
Huyên sực nhớ đến anh. Nãy giờ bị lo giận rồi gặp Uyên My, cô quên anh mất tiêu
- Đây là anh Quân Kỳ...
Huyên chưa nói hết câu Uyên My đã kêu lên như bị bất ngờ
- Tôi nhớ ra rồi! Anh là người anh và cũng là người bạn của nhỏ Huyên. Tôi nói vậy đầy đủ ý rồi chứ
Anh nheo mắt mỉm cười với Uyên My làm Huyên thấy ứa gan, bởi nụ cười anh lúc đó thật quyến rủ và... đểu không thể tả.
- Được chủ nhà tiếp đón nồng hậu như vầy tôi thật lấy làm vinh hạnh
Uyên My tiếp lời
- Còn Huyên, có được người anh hoạt bát như anh Kỳ đây thì còn gì bằng
Quân Kỳ vòng tay hài hước
- Hân hạnh, hân hạnh
Uyên My cười phá lên vui vẻ. Quân Kỳ liếc qua Thẩm Huyên. Thấy cô cúi xuống giấu nụ cười, anh yên tâm lấn tới, vì biết cô đã hết giận
- Vậy cuộc hội ngộ này là niềm vui vẻ, tốt đẹp, nên mọi chuyện giận hờn hay gút mắt mình có thể xí xóa hết chứ hả?
Cách nói chuyện nhiều ngụ ý của anh làm Uyên My ngơ ngác. Còn Thẩm Huyên, biết anh muốn ám chỉ gì nên cô liếc anh bén ngót. Thấy vậy, anh đá mắt với cô một cái rồi đưa hai ngón tay lên ra dấu hoà bình. Sợ đứng lâu một hồi, cô sẽ không nhịn được cười nên kéo tay Uyên My.
- Vào thôi. Bạn bè đang chờ dài cổ rồi kìa
Uyên My lịch sự quay qua nói với Quân Kỳ
- Mời anh Quân Kỳ vào trong
Quân Kỳ gật đầu đáp lễ rồi thong thả bước theo sau. Ở đằng xa, anh thấy hai chiếc bàn ráp lại thật dài, một đám thanh niên có đủ nam lẫn nữ. hai cô vừa đi tới, một tên con trai trong bàn bật lên đi nhanh về phía Thẩm Huyên, thật tự nhiên nắm tay cô kéo đến bên bàn rồi choàng tay qua vai cô, nói gì đó với đám bạn, trong bàn nhiệt liệt vang lên một tràng pháo tay cực kỳ vui nhộn. Quân Kỳ không khỏi khó chịu trước cử chỉ thân mật của chàng trai và chợt nghĩ: không biết hai người có quan hệ thế nào với nhau. Cùng lúc, anh đến bên bàn, bao nhiêu cặp mắt đổ dồn về phía anh lạ lẫm
Uyên My đưa ngón tay lên môi suỵt nhỏ như ngầm bảo tất cả im lặng
- Các bạn chú ý! Uyên My xin giới thiệu đây là anh Quân Kỳ, là anh kết nghĩa của Thẩm Huyên.
Gật đầu đáp lễ các bạn trẻ xong, nhìn qua anh vẫn còn thấy bàn tay gã con trai nãy giờ vẫn nằm trên vai Thẩm Huyên. Anh tỉnh bơ tiếp lời Uyên My.
- Và còn là vị hôn phu của cô ấy nữa chứ
Bao nhiêu cặp mắt sửng sốt nhìn anh như người từ hành tinh khác đến. Còn anh thì tỉnh rụi, tiến lại bên Huyên. Bằng cử chỉ ung dung thoải mái tự tin, anh đặt tay lên vai cô thế chỗ người con trai lúc nãy nói nhỏ vào tai cô, cử chỉ hết sức âu yếm dịu dàng
- Sao em không ngồi xuống, đứng hoài mỏi chân lắm - Làm cử chỉ ga lăng, anh kéo ra hai chiếc ghế, nhẹ nhàng kéo cô ngồi xuống bên mình và như không có ý rút tay lại
Huyên vừa ngượng vừa tức với những chuyện anh làm nãy giờ, nhưng không bắt bẻ được, vì sự thật là như vậy, nên cô xụ mặt làm thinh đành ngậm bồ hòn làm ngọt
Lúc này, Tố Nga đứng lên nói hơi lớn tiếng, vì đám bạn bè đang lao xao bàn tán bởi câu tuyên bố vừa rồi của Quân Kỳ
- Tôi có vài lời nói với các bạn đây! Trước giờ, chúng ta đã từng là bạn của nhau nên chuyện gì cũng không thể giấu giếm. Vậy mà hôm nay Thẩm Huyên lại giấu chúng ta một chuyện quan trọng như vậy thì các bạn nghĩ sao?
Cả đám lao xao mỗi người mỗi ý, cuối cùng Tố Nga đưa ra đề nghị là phạt Thẩm Huyên. Thế là những tràng pháo tay hưởng ứng huyên náo cả một góc vườn. Vậy mà nãy giờ chỉ có một mình Đình Phương là im lặng mà nghe lòng ngực đau buốt bởi lời tuyên bố của Quân Kỳ lúc nãy
Đã bao nhiêu năm thầm thương trộn nhớ cô bạn học dưới mình hai lớp, anh định một ngày đẹp trời nào đó sẽ tỏ cùng cô nỗi lòng thầm kín của mình. Nhưng nay thì đã muộn, người con gái anh yêu đã là hoa có chủ, thì còn biết nói gì hơn im lặng mà nghe cơn đau vụn vỡ trong tim
Mọi cử chỉ của Đình Phương đều không qua được mắt Quân Kỳ, chỉ có Thẩm Huyên là vô tư nên vẫn vô tình không biết
Tiếng nói của Tố Nga lại vang lên đưa Đình Phương về thực tại
- Sao hả các bạn, hình thức phạt thế nào đây?
Thấy Thẩm Huyên lúng túng đến tội nghiệp, Quân Kỳ vội vàng gỡ rối cho cô
- Các bạn cho tôi được nói vài lời...
Bỗng nhiên mọi người đều im phăng phắt, Quân Kỳ nói tiếp
- Tuy trước đây chúng tôi đã đính ước với nhau, nhưng cho đến hôm nay cả hai mới biết. Chuyện xảy ra với chúng tôi thật bất ngờ, nên Thẩm Huyên chưa có dịp giới thiệu cùng các bạn, mong các bạn thông cảm mà không khó dễ. Nhưng giờ đây, để gọi là ra mă"t cho đúng thủ tục, xin mời các bạn nâng ly cùng tôi. Sao hả, đồng ý không các bạn?
Thế là mấy chục cái ly và vào nhau nghe lốp cốp và cùng nâng lên uống cạn
Lúc này Đình Phương bước ra khỏi ghế, tay cầm ly rượu đến bên Quân Kỳ. Khi anh chưa kịp ngồi xuống ghế - Đình Phương lên tiếng
- Xin hân hạnh được quen biết anh Quân Kỳ. Xin tự giới thiệu tôi tên Đình Phương là bạn của tất cả ở đây, cùng học chung trường nhưng trên các bạn hai lớp, mong được làm quen với anh
Nói xong, Đình Phương đưa tay ra, Quân Kỳ vững vàng đặt bàn tay mình vào tay Đình Phương siết nhẹ và nhìn thẳng vào mắt anh ta, để đánh giá đối thủ của mình. Phương cũng nhìn lại anh không nhân nhượng. Mỉm cười Quân Kỳ thầm nghĩ: "Khá lắm nhóc con". Bao ánh mắt đổ dồn về phía Đình Phương đầy thắc mắc, chính Thẩm Huyên cũng thấy bất ngờ
Đình Phương lại chủ động
- Vậy tôi xin mời anh một ly để đánh dấu cuộc gặp gỡ hôm nay, anh không từ chối chứ?
Quân Kỳ chỉ mỉm cười gật đầu chứ không nói gì. Cả hai cùng nâng ly nhưng ánh mắt họ nhìn nhau gườm gườm trước khi uống cạn
Nãy giờ Uyên My cũng để ý thấy Đình Phương rất lạ. Hôm nay anh ngồi trầm ngâm ít nói, ít cười, uống rượu như uống nước, không khéo chưa tàn cuộc anh đã say bí tỉ. Sao kỳ cục vậy, My không hiểu nổi
Đang thắc mắc thì cô nghe giọng Tố Nga rù rì
- Anh Phương hôm nay hình như bị thất tình vậy, chỉ uống rượu mà không ăn gì hết
Chương trình chuyển sang mục khiêu vũ. trên sàn nhảy, các bạn từng cặp tay trong tay sôi nổi, quay cuồng. Quân Kỳ và Thẩm Huyên cũng không ngoại lệ, cùng dìu nhau trong điệu nhạc êm dịu nồng nàn. Chỉ còn Đình Phương một mình lẻ loi, cô độc. Dứt bản nhạc, Quân Kỳ đưa Thẩm Huyên trở lại chỗ ngồi, thấy còn lại một mình Đình Phương, tay đang nâng ly rượu lên môi uống cạn
Nhạc vừa dạo khúc đầu bản tango, Đình Phương đứng lên thong thả đến trước mặt hai người. Anh hơi gập người làm một cử chỉ hết sức lịch sự trước khi nói
- Xin phép anh Quân Kỳ cho tôi được mời Thẩm Huyên bản này, anh không phản đối chứ? Thẩm Huyên! Anh mời em...
Quân Kỳ nghe khó chịu với cách nói chuyện của anh ta vừa khiêu khích vừa trịch thượng. Anh ngước nih`n Đình Phương như để xem hắn muốn gì. một gương mặt thư sinh anh tuấn, phong nhã nhìn cũng khá hay, tuy nhiên còn rất nông nổi và háo thắng. Dưới mắt anh, Đình Phương chưa thể là đối thủ ngang tầm. Anh hơi mỉm cười để trả lời đơn giản
- Anh cứ tự nhiên, nhưng một bản thôi nhé
Đình Phương hơi khựng lại rồi như bất chấp, anh chủ động kéo tay Huyên dìu đi. Thấy vậy, Quân Kỳ nhếch môi nhưng anh lại bực tức Thẩm Huyên, vì sự quá vô tư của cô đã tạo điều kiện cho Đình Phương thách thức anh
Đình Phương cũng là một cây nhảy đẹp có tiếng của trường, anh nhẹ nhàng dìu Huyên lướt trên sàn nhảy thật điêu luyện và cũng thật xứng đôi. Từng đợt pháo tay vang lên động viên cổ vũ, làm Quân Kỳ nheo một bên mắt nhìn mà tim nhói lên vì ghen. Càng lúc, Huyên nghe vòng tay Đình Phương càng siết chặt hơn làm cô giật mình, vì thái độ của anh hôm nay rất kỳ quặc, không được bình thường. Nhưng thấy anh hơi say nên cô không tỏ thái độ gì, mà chỉ hơi né người ra một chút để tránh ánh mắt có lửa và hơi thở nóng hổi nồng mùi rượu của anh. Còn anh cũng chỉ nhìn cô trong im lặng, vì mọi dự định trong anh giờ tan vỡ mất rồi
Trên đường về nhà, Quân Kỳ và Thẩm Huyên không ai nói một lời, bởi ai cũng có cái để bực
Rất lâu sau như chịu hết nổi, Quân Kỳ quay qua cô nghiêm khắc hỏi
- Tên "nh