Để lại cho con
Ba má ta mất đi, ngoài căn nhà, hầu như không để lại gì ngoài những điều tốt đẹp đã giúp con cái nên người. Đồ đạc của ba để lại chỉ là một tủ sách, mớ giấy tờ hình ảnh xưa, cái đồng hồ đeo tay và vài món nhỏ khác. Ta xin mấy cái ống điếu cũ, bị sứt sẹo. Đó là thứ đồ vật gắn bó với ba cả đời. Ta có nhiều hình ảnh của má. Bây giờ không dám mở ra xem, e là lòng sẽ cảm thấy se thắt. Ta chụp ảnh má từ nhiều năm, vào mỗi dịp Tết sum họp, nhiều hơn cả là khi ta đã có hai con trai. Má ôm ấp thương yêu chúng mỗi ngày, nên hình ảnh bà nội với hai cháu có nhiều. Khi nhìn những tấm ảnh cũ, ta ngẩn ngơ nhớ bàn tay của má đặt trên vai ta, an ủi khi gặp nhiều khó khăn nơi sở làm. Ta nhớ bước chân của má lần dò bước trên bậc thang, lên phòng con trai hỏi thăm vào những buổi sáng chủ nhật ta dậy trễ sau một đêm vui với bạn bè. Lúc đó, ta đã gần tứ tuần, còn độc thân và má đã hơn bảy mươi tuổi. Các cuốn album có ảnh má trong đó, nay ta cất kỹ trong tủ. Bây giờ mỗi tối ta ôm ấp hôn hít các con từng ngày, nói chuyện với chúng rất nhiều, khác xa ba má với ta hồi xưa. Mỗi ngày vợ chồng ta vun đắp kỷ niệm giữa các con với cha mẹ. Ít ra sau này vợ chồng ta đã có thể để lại cho hai con một căn nhà nhỏ, như cha mẹ ta đã làm với con cái của mình. Hơn thế nữa, những món đồ không quá giá trị nhưng có thể lưu giữ kỷ niệm. Đó là sách, tranh, một ít cổ vật lớn nhỏ, rất nhiều album ảnh, vài cuốn sách mà hai vợ chồng là tác giả. Liệu các con nghĩ gì khi sau này phải nhận lãnh chúng, là kỷ vật của cha mẹ khi đã không còn, sẽ đi với chúng trên những chặng đường đời còn lại? Đó có là gánh nặng tinh thần cho chúng không, khi luôn nhắc nhớ kỷ niệm hồi còn thơ trẻ bên cha mẹ thương yêu? Đó có phải là tốt cho chúng không và thật sự là thương yêu chúng không? Ta nghĩ mãi điều này.