Chuyện con cái
Mới đây, ta tình cờ xem lại một bài trả lời phỏng vấn của ca sĩ T. N. Người ca sĩ tài danh này không muốn con gái mình sinh con. Lý do là sự tồn tại của mình chẳng giúp gì cho ai, và con cái khiến mình phải lo cho nó suốt đời. Có thể ca sĩ này không diễn tả hết ý và nhà báo viết không đúng ý của ông, nhưng trong câu trả lời đó thể hiện băn khoăn về mục đích ra đời của một con người, sẽ ảnh hưởng gì đến người thân và với tha nhân.
Nhân có một cuộc trao đổi với đứa em, ta suy nghĩ về câu chuyện này. Em ta không muốn sinh con vì nghĩ đến và thương cho thân phận nhân sinh, cụ thể là thân phận con người mình có thể sinh ra, sẽ chịu những hệ lụy của cuộc đời. Đây là quan niệm của Phật giáo mà em theo đuổi bấy nay.
Người ta sinh ra một đứa con, không chỉ vì mong nó phò giá triệu, khiêng quan tài cho mình khi mất đi, hay mong nó lo cho mình lúc về già, mà còn mong có được những niềm vui giản dị, như khi hôn đứa con của mình và được nó vòng tay qua cổ mà hôn lại. Khi thấy nó đọc ê a từng chữ bài học thuộc lòng. Khi nó dần trưởng thành, khôn ngoan chín chắn. Khi nó được mình đưa đi đó đây và thích thú khám phá thế giới chung quanh, gần và xa. Những cảm giác vui sướng đó phục vụ người sinh thành nhiều hơn là chính đứa con.
Nhưng quả thật, có lúc ta đã cảm ơn ba má đã sinh ra trên cuộc đời này, đó là khi ta nếm trải những cảm xúc thăng hoa của một trải nghiệm nào đó trong một chuyến đi, trước thiên nhiên tươi đẹp, trong tình yêu hay trong cuộc sống gia đình. Nhìn ở góc cạnh này, có lẽ chúng ta ai cũng đã có lúc cảm thấy.
Vợ chồng ta nuôi con cũng cực nhọc dù tương đối có điều kiện. Khi ôm con trong lòng, ta luôn mong có thể song hành với nó càng lâu càng tốt trên cuộc đời này. Lúc đó, thật sự là nghĩ cho con, không phải cho mình, dù biết rằng cuối cùng cũng phải là sự rời xa.
Khi nuôi con, lo cho con, ta cảm nhận được tấm lòng vĩ đại của cha mẹ, dù biết rằng không nhất thiết phải có con mới hiểu thấu điều này.
Có người nói với ta rằng, cha mẹ chúng ta đã lo cho chúng ta, và ta trả ơn sinh thành dưỡng dục bằng cách tiếp tục sinh thành và dưỡng dục những đứa con, và cuộc sống sẽ tiếp nối như thế để trường tồn. Ta cho quan niệm này là đúng. Các thế hệ nối tiếp nhau bằng cách này mới mong bền vững.
Ta đã ở tuổi có thể chấp nhận những quan niệm khác nhau. Và cảm thấy có thể cảm thông phần nào quan niệm của đứa em thân yêu mà có lẽ đã được chiêm nghiệm nhiều. Dù quan niệm này cần phải được thông suốt trong cuộc hôn nhân mới mong thấy có hạnh phúc viên mãn.
Ta lớn lên khá vô tư, do đọc nhiều mà ý thức lớn dần. Nhiều khi thấy sống với người đời thì dễ, sống với người thân mới khó vì sợ họ buồn lòng. Thôi thì cố gắng làm điều gì được thì làm. Và đối với những điều lớn hơn, thì làm theo con tim mách bảo, để không ân hận về sau. Nói cho cùng, đó là mình sống cho mình.