← Quay lại trang sách

Con vật yêu thích

Ta vốn thích nuôi mèo. Trong suốt mấy chục năm qua, thường có mèo trong nhà. Nuôi mèo có điều bất tiện là phải dọn những thứ nó phóng uế ở xó nhà gầm giường. Nếu không, phải chịu mùi rất chua hôi. Có một tháng nào đó trong năm, mùa hè thì phải, chúng lang bạt ngoài đường, kêu gào ầm ĩ trong đêm rồi vật nhau huỳnh huỵch trên các mái nhà tôn trong xóm. Nhưng nuôi mèo rất thú vị đối với ta. Mèo và rùa là hai con vật vốn lặng lẽ, rất giống ta. Rùa có vẻ thật thà, cục mịch. Mèo điệu đàng, nhưng không ồn ào. Mèo không mừng chủ quá nồng nhiệt đến độ phả hơi vào, hay liếm mặt chủ. Hồi nhỏ, trưa mùa hè nóng bức ta thường nằm dưới sàn nhà tráng xi măng cho mát. Đôi khi thiu thiu ngủ và thấy có một thân hình nhỏ nhắn cọ vào mình, rất dễ chịu. Ta thường dùng mấy ngón tay gãi vào cổ chú mèo khiến nó thích chí ngước cổ, gù gù trong cổ họng. Mùa lạnh gần Tết, ôm mèo trong tay rất ấm, rất mềm mại. Có khi đi làm về thấy nó nằm trên ghế sofa, lười lĩnh. Chỗ mèo nằm hõm xuống ấm sực. Mèo như một đứa bé có cá tính, thích ôm ấp vuốt ve nhưng có lúc không muốn ai đụng đến. Nó không mừng khi ta đi làm về, nhưng khi bước vào nhà nó quất quýt chân ta, ngước đôi mắt trong veo nhìn ta. Khi ta sống trên căn phòng ở tầng cao nhất, có khi đang ngủ lơ mơ lại thấy chú mèo lên mấy tầng cầu thang để tìm ta, cọ người vào chủ một chút rồi lỉnh ra sân, chuyền xuống nóc nhà tìm bạn mèo khác. Mèo dễ thương, như một người bạn nhỏ trong nhà, khá lặng lẽ nhưng thân tình. Có con mèo nuôi trong nhà, ta không cảm thấy cô đơn và dễ lắng lòng xuống hơn khi vuốt ve nó trong cơn bực dọc. Nhưng hơn mười năm nay trong nhà không nuôi con mèo nào nữa.