Nhớ mẹ những đêm xưa
Mỗi tối, cả nhà thích quây quần bên nhau trong một căn phòng. Người vào mạng xem tin tức, người chơi game hay đọc sách. Nếu không thì hai con trai sẽ chơi các thứ đồ chơi của chúng.
Nhưng khi tắt đèn, nằm trên giường đợi giấc ngủ, các con lại muốn nói chuyện với ba mẹ. Trong bóng tối, đó là những chuyện trong lớp. Con trai lớn kể về những đứa bạn đầu gấu, rồi kể những ước mơ về nghề nghiệp sau này, chuyện vũ trụ và lỗ đen. Con trai nhỏ thích nằm vào vòng tay mẹ hay ba, thế nào cũng thì thầm chuyện đi học, bạn hay cô giáo trong lớp mẫu giáo.
Những lúc đó, ta nhớ những đêm nằm ngủ bên căn nhà thuê tạm ở Huỳnh Văn Bánh để xây nhà năm 1997. Mỗi chiều, từ nơi làm việc ta ghé qua công trình xem thầy thợ xây tới đâu. Buổi tối về căn nhà thuê, lo tắm rửa ăn cơm xong đã mệt nhoài. Hai giờ đêm ta thức dậy lo hứng nước vào lu vì nước chảy rất yếu. Rồi xịt thuốc gián ở trong gian bếp. Khi chọn để tạm sống ở đây trong ba tháng, ngôi nhà trông hào nhoáng nhưng căn bếp đầy lũ gián từ cống chui lên trong mùa hè nóng bức.
Đêm ta giăng mùng ngủ trên sàn nhà. Tấm nệm của má và em gái ngủ gần đó. Nhớ lại mới thấy đó là những khoảnh khắc vui nhất đời. Má đã bảy mươi ba tuổi, đang sung sướng đợi căn nhà đầu tiên mình ở có lầu đúc, lót gạch bông, có sân thượng và nhà vệ sinh trong phòng. Ta vui trong bụng nghĩ đến cái tủ thờ có chạm trổ đã đặt sẵn cho má. Khi nhà xây xong, nó sẽ được đặt trang trọng khoảng giữa nhà, là nơi má sẽ thắp nhang cúng ông bà ngày rằm và mấy ngày Tết. Vậy thôi mà là mơ ước của má. Cả hai mẹ con mải miết nói những chuyện đó trong đêm tới vài tiếng đồng hồ, có khi tới mười hai giờ khuya. Ta không dám ngắt lời, khi má say sưa kể về những ngày vất vả, khi sống trong cái nhà vách ván, mái tôn nóng hừng hực, chuyện ba không thích lót gạch bông, không cho cơi gác, không cho xây nhà lầu khi đủ điều kiện.
Đó là những đêm hạnh phúc, tiếng thầm thì giữa hai má con qua lại giữa hai cái mùng. Đứa em gái út yên giấc từ rất sớm. Rồi hai má con dần thiếp đi trong giấc ngủ vui.
Nhà xây xong, má sống với con cháu thêm được mười một năm nữa. Khi đưa tang má, chiếc quan tài được đô tùy khiêng ra và cúi thấp đầu để má chào căn nhà yêu dấu lần cuối. Ta chống gậy tre đứng nhìn, quặn thắt trong lòng.