Từng giọt cuộc sống
Mỗi người có một đoạn đời tự mình cảm thấy được sống một cách tự do nhất, bay bổng nhất dù có thể vẫn có những lúc đạt được hạnh phúc viên mãn hơn. Những năm 1990 với ta, sức khỏe đang sung mãn khi chớm vào tuổi ba mươi, da mặt căng, tóc bồng và túi luôn rủng rẻng. Đất nước đã vượt qua thời bao cấp khổ sở, nhiều cơ hội mở ra và niềm lạc quan thì vô biên. Từ hải ngoại, đám bạn bè bặt tin nhau gần hai mươi năm bỗng lũ lượt trở về, thơm phức mùi nước hoa và bóng bẩy tóc râu. Sài Gòn, thành phố đẹp như trang hoàng trở lại (N.N.A) đã xuất hiện lại những ánh chớp tắt của đèn quảng cáo.
Những năm đó, ta hay lui tới bưu điện trung tâm Sài Gòn, ngồi viết thư tại chỗ và quay tem máy. Thư gửi đi tới chân trời xa, mơ hồ trong đó có những cảm xúc lớn dần qua từng dòng chữ mà trước đó không dễ bộc lộ lúc chuyện phiếm với nhau. Gửi xong bức thư, bước đôi chân mỏi ra cửa nhà bưu điện, ta nhìn Sài Gòn từ trên bậc thềm cao mà thấy một niềm hạnh phúc vô cớ tràn đầy. Trên chiếc xe máy phóng về nhà, hít căng lồng ngực hơi lạnh mát của buổi tối Sài Gòn chưa đông xe cộ và không mất an ninh như bây giờ. Sài Gòn như trở lại không khí của những năm đầu thập niên 1970, lúc nghệ thuật đang nở rộ và cuộc sống đang còn sung túc. Rẽ vào con đường nhỏ bên cạnh hồ Con Rùa để ăn vài vắt mì với hoành thánh có miếng bánh tôm chiên, có thoáng dáng mấy nghệ sĩ tranh thủ ăn nhẹ trước buổi diễn. Ngồi đơn lẻ nhưng ta không thấy buồn mà cảm thấy thích thú với cuộc sống độc
thân đang được sắp xếp theo ý mình. Ở đó, ta có thể sống trọn vẹn nhất cho riêng mình, trang trí phòng ở theo ý thích riêng, tậu cái ti vi lớn nhất mà thị trường có được để mê mải xem phim Mỹ cho đến khuya rồi ngủ thiếp đến sáng hôm sau, dậy tập thể dục bằng hai cục tạ tay mà cảm thấy thật khỏe khoắn. Ta tận hưởng tuổi trẻ và sự cô độc một cách ích kỷ, không cho ai xen vào đời sống riêng, đóng cửa phòng và mải miết đọc Eric Maria Remarque, Hemingway hay William Saroyan... để thấy trôi nổi trong đời sống là sung sướng, tình bạn lưu niên có thể thay thế tình yêu và một chút rượu mạnh nhấm nháp, đốt cháy những tế bào li ti trong cổ họng như Remarque đã tả mang đến những cảm giác lâng lâng tuyệt vời.
Khi cơn gió chướng xuất hiện là mùa hội hè đến, bạn bè bảo nhau. Tụ lại, ôn luyện những điệu foxtrot, swing, tango Argentine hay valse Anh nhẹ nhàng như lướt đi trên mũi giày. Căn biệt thự ở đường Điện Biên Phủ của gia đình anh bạn mang đến một cơ hội vui chơi nhẹ nhàng không có lần thứ hai trong đời. Ở đó, có thể tự do tụ tập để cùng nhau tán gẫu mỗi sáng chủ nhật. Các bộ salon bày rải rác để ai thích thì ngồi riêng với nhau, cùng tâm sự hay ngồi đọc sách một mình. Đến trưa, kéo nhau đi ăn rồi quay lại ngủ ngồi trên ghế salon chờ đến chiều sẽ tập khiêu vũ, chuẩn bị cho buổi tối réveillion đêm Giáng sinh hay Tết tây. Buổi tiệc Giáng sinh đến, cô gái nào cũng trở thành giai nhân, chàng trai nào cũng hào hoa thanh lịch. Trong ánh đèn chớp tắt của quả cầu anh bạn mới mang ở nước ngoài về, bạn bè khiêu vũ, thì thầm trò chuyện bên tai, tán tỉnh nhau và đưa nhau về. Ta bắt gặp mình nhiều lúc chỉ muốn ngồi trên ghế sofa, tay cầm ly bia, thích quan sát hơn là dìu bạn gái theo điệu nhạc. Đó mới chính là thú vui riêng tư, nhìn tha nhân và theo dõi những tâm tình nảy sinh trên khuôn mặt còn e lệ ngây thơ của các cô mới lớn, niềm hy vọng của dăm chị lỡ thì và nét ma mãnh của vài chú Don Juan đang tập tành. Ta sống trọn cho mình vào những buổi tối vui như vậy, giữ khoảng cách với những cám dỗ và tự hào vì mình làm được điều đó. Trong ta muốn nếm trải không khí hội hè của những năm tuổi trẻ mà Hemingway say đắm khi sống ở Paris thập niên 1920. Để rồi ban ngày, dưới ánh nắng mặt trời, ta làm việc như điên, chỉn chu như một công chức lâu năm, giam mình đọc sách cả ngày thứ bảy và chủ nhật. Ta sống thỏa sức, ăn những món ngon nhất có thể, tìm đọc và giữ trong nhà những cuốn sách hay nhất và đôi khi mua một bức tranh, dứt khoát phải là tranh sáng tác dù mắc kinh hoàng, không chấp nhận có bức tranh chép nào trong nhà.
Nhiều khi nhìn lại, ta cảm thấy ngạc nhiên khi mình đã thay đổi khác hẳn hoàn toàn con người cũ năm xưa đó. Mười năm nay, có thể cả tháng trời không ra khỏi nhà vào ban đêm, có thể ăn cơm nhà suốt tuần và đã lâu không mua thêm bức tranh nào. Bây giờ, ta tận hưởng những buổi tối êm đềm, ngồi vẽ cho con những bức tranh nhỏ trên giấy, xếp giấy origami với chúng và đưa cả nhà cùng đi ăn mỗi cuối tuần. Những ngày đang sống thật đẹp, cũng đẹp không kém ngày xưa ta từng sống, những năm yêu dấu của thời tuổi trẻ. Sống không bao giờ tiếc, phóng túng như những năm 1990, hay lặng lẽ như bây giờ dù giai điệu và tiết tấu của chúng khác hẳn. Nhưng dù thế nào, ta biết mình đang nhấp từng ngụm cuộc sống, với một cái ly pha lê đẹp và thưởng thức đến cùng từng giọt, thơm ngon và quyến rũ, có lúc đắng, cay, nhưng hậu vị ngọt đằm.
HẾT.