Xe buýt mùa mưa
Sống ở Sài Gòn, nhiều người không thích mùa mưa cho dù ở đây có một mùa mưa dễ chịu nhất so với xứ khác, ít rả rích lê thê dù có lúc quá ồn ào. Mưa Sài Gòn vào giữa hay cuối mùa luôn dữ dội, có khi vút xối xả vào mắt, mũi người đi trên đường. Đi ngang mấy con đường có cây cao bóng cả như Ba Tháng Hai hay Trần Quang Khải cứ ngỡ cây sẽ đổ ập lên đầu mình.
Sống với những cơn mưa như vậy, mới thấy thật sung sướng với những ai có nhà cửa chắc chắn, ngồi nghe tiếng mưa ầm ầm ngoài đường mà thấy bình an khi cơm canh nóng sốt sắp dọn ra, cha mẹ con cái đã tề tựu không còn ai lang thang dưới mưa. Nhà ở khu cao ráo như Phú Nhuận, quận 3 thì thật an vui vì đường không bị ngập, về nhà khỏi tát nước.
Hồi còn trai trẻ, ta có cảm tình với mấy cô gái biết đọc sách, biết cảm nhận cái hay cái đẹp của thơ văn. Nhưng ta ngần ngại trước cô nào tuyên bố: Em thích chạy xe dưới mưa! Đó chính là những cô lãng mạn nhất và sau này, cô nào cũng dễ yêu sớm, chia tay sớm và buồn cũng sớm. Tuy nhiên, một cô nàng như vậy luôn là thỏi nam châm thu hút đám trai trẻ. Các nàng đó thường mảnh mai, tóc dài, áo dài thì trắng và nếu chạy dưới mưa thì tuy có tội nghiệp vì thấm lạnh nhưng luôn có một vẻ đẹp kỳ lạ trong tà áo càng mỏng mảnh hơn khi thấm nước.
Hồi lớp Mười Một, ta đi học bằng xe buýt. Trước đó, có chiếc xe đạp nhưng xớn xác thế nào mà bị mất cắp khi tập tành ngồi uống cà phê trong một cái quán cóc. Từ đó, ta ngậm ngùi đi bộ, hôm nào khỏe thì đi xe buýt vì lên xe chật như nêm cối, chẳng thà đi bộ.
Trên những chuyến xe buýt lúc năm giờ chiều thường có một cô gái trạc tuổi ta. Cô đón xe ở cổng trường phía trước nên thường lên trước một trạm. Ta đón ở cổng sau nên không rõ cô học lớp nào. Cô ít khi mặc áo dài đến trường mà thường mặc áo trắng tay ngắn, quần jeans xanh. Lúc đó trường học chưa có quy định về đồng phục.
Đứng trên xe buýt, kiểu gì không biết mà lần nào cũng vậy, loay hoay thế nào ta lại thấy mình đứng rất gần cô gái. Cô không đẹp nhưng cũng xinh, mắt to, người cân đối dù nhỏ nhắn. Từ trường về nhà độ ba cây số, xe chật cứng, người lên xuống liên tục mà ta và cô không hiểu vì sao không bị tách ra. Trong lòng trai mới lớn, ta cảm nhận một cách dễ chịu hơi ấm từ vai nhỏ ấm áp của cô, mái tóc thơm mùi xà bông sả. Có nhiều bữa trời mưa lai rai, ta và cô đều thấm ướt do đứng đợi xe tại trạm. Lúc đó, trông cô hơi tái vì lạnh và ta như muốn đứng sát vào nữa để sưởi ấm cho cô. Suốt năm học đó, đi cùng những chuyện xe buýt, nhiều lần âm thầm di chuyển đến gần nhau và lúc nào ta cũng đứng sau lưng cô gái, không ai nói với ai một lời vì có quen biết gì nhau đâu. Cô luôn xuống xe trước ta, không hề liếc mắt nhìn nhưng hơi cúi đầu khi đi qua ta, rèm mi dài cụp xuống. Cô cảm thấy như thế nào trong những va chạm vô tình nhưng lặp lại nhiều lần như vậy? Ta tự hỏi. Xuống xe, cô ôm cặp đi thẳng vào một cái hẻm sâu hun hút, đang dần lên đèn. Mái tôn chìa ra nhỏ nước xuống khiến bước chân cô luồn lách rồi mất hút trong hẻm tối. Ta dõi theo, mỗi ngày như vậy cho đến khi xe di chuyển tiếp.
Câu chuyện chỉ có vậy. Hết mùa mưa, đến gần Noel trời chuyển sang mùa khô, ta có chiếc xe đạp mới và vi vút chở bạn bè đi đá banh, chơi cầu lông hay mua sách trên chiếc xe mới. Tuổi trẻ vô tư, ta quên hẳn cái cảm giác êm ái, dịu dàng mỗi ngày trên chiếc xe buýt mới vừa vài tháng trước.
Có người nói mùa mưa ở Sài Gòn ồn ào và không khiến cho người ta nhớ nhiều. Sinh ra trên đất này, ta thấy mùa mưa ở đây như là một cách biểu thị cảm xúc của trời đất. Trời Sài Gòn trút xuống hàng khối nước khổng lồ rồi mau chóng tạnh, trả lại thật nhanh bầu trời quang, có khi lại có cầu vồng. Những mùa mưa lang thang có tình bạn bè thân thiết. Mưa đến rất nhanh và đi rất nhanh, như cảm xúc tuổi trẻ của ta, mới ngày nào còn bồi hồi mà đã quên lửng một điều gì đó rất đẹp đẽ.
Sài Gòn lại vào mùa mưa. Chiều nay ta đọc được vài câu thơ của Trần Dạ Từ:
tuổi trẻ đi qua một lần, một lần thôi
tôi hèn nhát như một loài dế cỏ hạnh phúc đi qua một lần, cũng chỉ một lần thôi.
Ngồi trong quán trú mưa, có chiếc xe buýt dừng trước cửa. Ký ức thả về một miền xanh thẳm dễ thương nào đó, khi Sài Gòn còn vắng vẻ, nhiều xe đạp, xe buýt thì èo uột và chật cứng. Sao nhớ nao lòng một tấm lưng dìu dịu, êm êm và mái tóc thơm mùi sả của những ngày xa xưa. Cũng chỉ có một lần thôi.