← Quay lại trang sách

- II -

Thiếu vắng vẫn lẩn quất trong cuộc họp lớp ồn ã hào phóng. Sông Hồng cướp đi một người bạn trai vui tính. Chết vì cứu chị gái. Hơn hai năm trước, dịp giáp Tết một người bạn nữa mất vì tai nạn xe máy. Con bạn ngồi cùng bàn đang ở tù vì dính vào thuốc phiện, không đến mức tử hình nhưng thật khó nói có thể vượt qua quãng thời gian hai mươi năm. Ngần ấy thời gian đủ để đầu thai cho một kiếp khác dễ chịu hơn.

Ngồi nghe mọi người nói chuyện, mắt nhìn ra chùa Trấn Quốc ngắm hàng cau xanh mướt in trên nền trời trắng đục. Một con đường lát gạch già đã mòn vẹt, vài ba ngọn tháp màu lửa nhô cao, xa hơn là những cây hoa ban nhỏ lòa xòa gầy guộc. Bao nhiêu ký ức tuổi thơ còn lưu dấu ở đây với ô mai mơ, ngô rang và chiếc ghế xi mãng sứt mẻ.

Buổi tối lung linh sôi động, đèn máy ảnh nhoáng lên, những bước chân di chuyển hồ hởi làm con thuyền hơi dập dềnh. Ước gì Hồ Tây là biển, ước gì con thuyền này mang tất cả những người bạn đi, lênh đênh vô bờ bến, thoát khổi mọi ràng buộc nặng nề... Tự cười thầm vì ý nghĩ viển vông cúa mình. Cho đến giờ phút này chưa một ai mạo hiểm, ngay cả Tùng, kẻ thành dạt nhất trong lớp, kẻ bỏ tiền bao toàn bộ cuộc gặp gỡ này.

Vân đi lại lăng xăng, gặp ai cũng ghi địa chỉ và chìa "các" của mình ra. Mặt Vân vẫn bì bì chất nhà quê cho dù giờ đây khoác thêm chiếc máy ảnh và mặc áo ghi-lê phóng viên.

Bàn tay đặt lên vai em, nhẹ nhàng nhưng bạo dạn. Phong cười, vẫn hàm răng trắng đều đặn, đôi môi hồng hồng xinh xinh như môi con gái. Đã một thời Phong say mê em, giờ trong mắt còn nguyên dấu ấn thuở xưa. Những câu hỏi rụt rè chừng mực và lời đáp nhanh gọn nhưng không qua loa, đủ để biết về nhau với sự tôn trọng hoặc cảm thông. Một chi tiết làm em hứng thú đó là việc Phong đang ở rể.

- Bố vợ tớ không có tóc.

Phong nói đùa, ghi số điện thoại của em rồi bỏ sang bàn khác, nét mặt buồn buồn.

Không níu kéo được những gì muốn níu kéo, như bao nhiêu lần đi về cùng Vũ em mong đèn đỏ sáng mãi để thêm thời gian bên nhau nhưng chúng cứ tắt đi vô tâm, lạnh lùng đúng phận sự.

Tất cả đều khác, cử chỉ phức tạp hơn, ăn uống uể oải hơn, không nồng nhiệt như thời sinh viên nữa. Gần ba mươi người, chỉ còn bốn chưa xây dựng gia đình. Một số về sớm, rút lui công khai, tự nhiên nhưng sau cái nụ cười vờ buông tuồng kia là vẻ mặc cảm ngượng ngập. Ai cũng cảm thấy có lỗi vì không còn son rỗi. Tám rưỡi thì còn lại vài người: Vân, Nga, Huyền, Phong và em. Câu chuyện tập trung vào chủ đề Huyền bị sẩy thai cách đây sáu tháng sau đó xoay sang việc Nga một thân một mình lo thủ tục nhập khẩu cho cả gia đình nhà chồng về Hà Nội. Đến chín giờ Phong rút. Người đàn ông cuối cùng ra về, những đứa còn lại ngơ ngác hẫng hụt. Một người có thể vực dậy không khí, chính là em, nhưng em thì đang nghĩ về nơi khác.

Giải tán lặng lẽ, để lại sau lưng sự bừa bộn lăn lóc.

Nổ máy xe, rời khỏi Hồ Tây, rời khỏi sự sống lại vội vã yếu ớt của quá khứ.

Không về nhà mà đến với Vũ.

Cửa mở he hé, ánh điện vàng tràn ra thành một dải hẹp. Dự định nhào đến ôm chặt nhau không xảy ra. Bước vào nhà hơi rụt rè, làm như chưa hề cầm tay, chưa hề ôm hôn, làm như mỗi người là một kẻ còn quá trong trắng.

- Em ghé qua đưa cho anh đĩa nhạc.

Lý do thật tế nhị, thật tình cảm. Đặt dĩa lên bàn rồi lập tức ra về. Đêm nay có lẽ phải uống thuốc ngủ. Lẽ ra không nên đến, lẽ ra lúc này đang ở nhà nghe chính cái đĩa nhạc vừa bỏ lại.

Trong nhạc có suối, nó sẽ chảy trôi đi tất cả những gì đã diễn ra từ chiều đến giờ. Nhưng dòng suối sẽ ở lại với Vũ đêm nay, nó mang đến sự bâng khuâng không cần thiết cho Vũ, không cần thiết cho bầu trời kết băng các ý nghĩ thông minh kín đáo.

Một mình một xe trên đường, đi tốc độ chậm, hình dung ra những cánh hoa điệp rụng lác đác. Hình dung vì trong ánh đèn đường thật khó nhìn thấy hoa rụng. Tiếng ù ù vọng đến làm không khí tê dại như có sóng điện chạy qua. "Đua xe". Ai đó thét lên, em dạt xe vào lề đường. Một luồng sáng chói gắt lao tới, vụt qua và hàng trăm những ngọn đèn chiếu thẳng căng bám sát nhau. Luồng sáng xoẹt qua như vệt sao băng, gầm rống khét lẹt.

Em là người con gái yêu hoa hồng vàng, yêu từ lúc mới nhìn thấy trong phim, mấy năm sau mới được cầm, run rẩy nghèn nghẹn như gặp lại cái gì đó thân thiết tưởng đã mất đi vĩnh viễn. Em bảo nếu ai tặng ta năm trăm bông hoa hồng vàng ta sẽ lấy người đó làm chồng. Tuấn đáp ta sẽ bán cái bí mật này với giá tiền đủ mua đúng năm trăm bông hồng vàng.

Bí mật còn là bí mật vĩnh viễn. Thật khó hình dung nổi một ai đó đủ can đám đứng giữa năm trăm bông hồng vàng xa lạ. Năm trăm khuôn mặt đẹp, kiêu sa và độc.

Vũ chủ động đến đón tại cơ quan, rất nhiều người nhòm ngó.

- Đi đâu?

Vẫn câu hỏi rụt rè lúng túng.

- Như mọi khi vậy.

Qua cầu, những hàng cột phân luồng sơn trắng đỏ như cột truyền hình đổ. Lại nước, cây xanh và tiếng máy bay làm xao dộng không gian. Thuê chiếc cần câu trúc, mồi là bột mì. Cá cắn nhiều, nhưng giật lên thì nhẹ hẩng, chỉ có chiếc lưỡi câu xám xì cong cớn.

Chúc đầu cần vẽ lên mặt nước. Em hỏi vẽ gì, Vũ bảo vẽ em. Như thế sẽ không thấy khuôn mặt mình trên nước. Rồi mọi thứ có thể cũng thế, tan biến, chìm sâu xuống, may mắn thì còn một chút gì gờn gợn, thư thả.

- Anh chẳng câu được gì đâu.

Em khiêu khích. Vũ nhìn sang bên kia bờ chỗ có hàng bạch đàn dong dỏng cao:

- Sắp được một con.

Em bĩu môi. Em không phải là cá, em là con trâu vàng có nhiều nốt ruồi đỏ ở tay và trên người. Vài ba nốt ruồi Vũ chưa biết, có thể mãi mãi không biết. Thân xác là một bí mật dịu dàng.

Trong im lặng lơ mơ cạnh nước, giữa tre nứa và lá cọ, với thứ ánh sáng chập chờn, khuôn mặt Vũ trở nên ưa nhìn. Sau đó và trước đó Vũ là người dị tướng, mặt nhỏ, mắt một mí hơi khô, môi dầy, trán cao nhưng không sáng láng. Đôi lúc em nôn nao vì sự lựa chọn của mình.

Vũ ngã người hôn lên cổ, tay, má và sống mũi em. Môi thì không. Vũ không thích son. Em ít dùng nước hoa, chỉ có mùi thơm nhẹ của da thịt, của tình yêu và những mơ ước về hoa hồng vàng.

Một chiếc trực thăng khởi động, tiếng nổ giòn đều, không dứt. Mặt nước rung rinh lan tỏa, ấn chìm đi cái khuôn mặt được vẽ bởi cần câu trúc. Khuôn mặt chìm sâu trong thế giới nước, đó là thế giới của lòng tự trọng và mây xa.

Máy bay cất cánh, âm thanh đổi thay, đỡ vang vọng mà tê tê. Qua những thân bạch đàn, chiếc máy bay nhô lên với vòng tròn xám quay tít trên đầu như một cơn lốc nhỏ.

Bèo trôi mang theo những vệt nước trắng mờ.

Không có hình bóng nào đứng im.

Không cả sự bền vững của ý nghĩ.

Chỉ có em bao năm vẫn thế.

Chiều xuống nhanh và bí mật. Rời mắt khỏi nhau, nhìn ra đã thấy xung quanh mờ mờ trong màu nâu nhạt. Tiếng cuốc kêu rít róng. Một con chim lờ đờ trên trời, đường lượn uể oải chán nàn. Đèn vàng bật lên từ lúc nào. Bóng tối làm con người gần gũi hơn. Cả hai quay mặt vào nhau, cùng ôm vai nhau, cùng long lanh nhìn. Nếu đó là một căn phòng kín đáo thì có thể sẽ làm tình với nhau. Ở đây người phục vụ đến bất cứ lúc nào.

Qua cầu Chương Dương như đi giữa trời, khó nhìn thấy bãi phù sa với những túp lều tạm bợ, những con thuyền màu nâu gỉ và vài ba chiếc áo vắt ngang cây sào cắm ở đầu thuyền. Không khí ngột ngạt hẳn.

Nhà thuê một ô-sin người Thanh Hóa qua địa chỉ thân quen.

Mười lăm tuổi, cao như một ngồng cải, lộn xộn và lem nhem như thế.

- Cháu tên là Quẩy.

Nó tự giới thiệu bằng cái giọng lờ lợ. Ngày đầu Quẩy xăm xái làm việc ngay, nó sục từ bếp lên tầng thượng, quét tước lau chùi cả những thanh bê tông trên mái tum. Đến bữa Quẩy ăn rụt rè, ít dám ngẩng mặt nhìn ai, nhà phải thay nhau gắp thức ăn cho nó. Ngày thứ hai Quẩy dậy sớm đánh ấm chén, đun nước, làm rón rén khẽ khàng như một cô Tấm. Đến buổi trưa thì Quấy vừa làm vừa lẩm nhẩm hát, chân tay bắt đầu vung vẩy chiếm diện tích rộng. Tối nó vào phòng tắm vầy vò trong đó khoảng nửa tiếng, khi bước ra, người sực mùi dầu gội đầu.

Quẩy thu xếp chổ ngủ của mình gọn gàng chắc chắn hơn cả những thành viên trong gia đình.

Sau này mỗi khi có dịp, Quẩy lại sán đến gần em hỏi han về chất liệu vải, giá cả, các đồ mỹ phẩm và đường phố. Cảm giác nó từ Thanh Hóa ra không phải làm thuê mà để tìm hiểu, chuẩn bị cho cuộc sống đầy đủ nào đó.

Nga gọi điện báo Huyền đang nằm viện vì xô xát với gia đình nhà chồng. Cái tin đó làm em ngạc nhiên. Chợ búa tràn vào gia đình. Dắt xe ra khỏi nhà đi thăm Huyền. Quẩy e dè đề nghị:

- Cho cháu theo với. Cháu chưa bao giờ vào bệnh viện ở Hà Nội cả.

Huyền nửa nằm nửa ngồi trên giường bênh, má trái có vết tím rộng bằng bàn tay, một tờ báo để bên cạnh che lên mép giường. Chiếc tủ con chất đầy cam và sữa hộp. Quẩy khịt mũi lén lút quan sát Huyền với sự ngưỡng mộ vô bờ. Hình như nó bị vẻ đẹp của Huyền làm choáng váng. Chồng Huyền khổ sở đi lại, bê cái nọ xách cái kia, mặt nhàu nhĩ ngượng nghịu.

Hai bàn tay đặt lên cái bụng lùm lùm, Huyền thuật lại trận xô xát với giọng hào hứng:

- Nó tát sang trái, tao đạp trúng sườn, bà ấy xót con chạy từ tầng hai xuống túm tóc tao...

Mồ hôi lấm tấm trên trán Huyền.

- Tao giật mạnh, cả hai cùng ngã lăn ra. Bà ấy tru lên ăn vạ. Nó từ đằng sau bẻ tay tao. Lão này...

Bàn tay phải co lại, ngón trỏ vươn ra chỉ vào anh chồng hiền lành đang cắm cúi lắp lại chân ghế hỏng. Một ngón trỏ đẹp trắng như nụ hoa huệ.

... vào can, nhưng can ngu, cứ giữ chặt lấy vợ. Nó thừa cơ đập cái đồng hồ vào má tao. Đây, chỗ này...

Đầu em ù đi, mọi thứ trở nên lộn xộn trong mùi cồn chua chua của bệnh viện với trái, phải, lên xuống, đằng sau, bà ấy, nó, lão này và tao.

Rối loạn như đang xảy ra và diễn tả theo sơ đồ thật khó. Quẩy nghe, mặt căng thẳng băn khoăn, chốc chốc lại bấu lấy tay em.

Huyền kết luận:

- Tao nằm ở đây khoảng một tuần cho nhà nó nhục. Sau đó tao sẽ kiện lên phường. Ngày xưa, lúc tao sẩy thai thằng đầu, hai mẹ con xúm vào thay nhau chì chiết tao, giờ thì biết tay.

Quẩy trợn mắt hỏi xen ngang:

- Cô kiện mẹ chồng ấy ạ?

Huyền hất hàm kiêu kỳ:

- Con nào đây?

- Nhà tao mới đón nó về làm.

- Ô-sin à?

Huyền nhìn sang Quẩy hỏi, giọng hách dịch. Quẩy gật đầu mắt dán vào những móng chân sơn đỏ của Huyền.

Lần dầu tiên bước chân đến trường, ai đó đã hỏi và em đã gật đầu nhưng không cam chịu như Quẩy. Em đã nhìn thẳng vào mắt người hỏi với sự thách thức ngấm ngầm.

Ra khỏi viện Quẩy gạ đèo nó đi một vòng quanh phố cho biết. Lượn qua đường Bà Triệu, cây điệp xanh lấp lánh với những cánh hoa vàng lác đác rụng. Bên kia đường mới trồng thêm một cây nữa, như hình ảnh phản chiếu, như sự nhân lên, về phía xa cho đến khi tầm nhìn rơi vào mỏi mệt. Quẩy bấu chặt hai tay vào sườn em, vươn cổ lên phía trước hỏi:

- Cái áo cô đang mặc gọi là màu gì?

- Màu ghi xám. Thế làm sao?

- Chả sao cả, cháu thấy cô mặc cái áo này rất đẹp, nhìn là ra ngay người Hà Nội.

Đèo Quẩy vòng lại hồ Gươm lần nữa, chỉ cho nó cầu Thê Húc rồi xuôi xuống Hàng Gai. Dừng xe cho Quẩy đi bộ xem các cửa hàng, xem cả những tốp Tây ba lô đang lê la khắp hai bên vỉa hè còn mình thì mệt mỏi tỳ cằm lên gương xe nhìn nắng đi dần xuống chân, mơ màng run rẩy như bước đi của gió. Dưới các gốc cây, cỏ xanh rụt rè ngơ ngác đội vài ba chiếc lá rụng vàng lốm đốm. Người xe nối nhau băng trên đường, âm thanh không rõ ràng, chỉ ù ù một vệt dài hối hả ngộp thở.

Tiếng chuông nhà thờ ngân lên, khoan thai trong sạch, trên đầu mọi người, trên nóc nhà, ngọn cây, lẫn trong bầu không khí tràn ngập nắng rồi thư thả xa dần. Một đoàn người thanh khiết nối nhau đi thấp thoáng giữa những đám mây ngã vàng bởi nắng chiều. Đi và không nghĩ không nói.

Cửa hàng mở sát vỉa hè, sau một thân cây xù xì màu tím thẫm. Những chú Tiểu bụng trắng chít khăn xanh đứng chen chúc trên nóc tủ với khuôn mặt dài, gò má cao, mũi to, môi đỏ. Vài ba ống điếu gốm bịt bạc xếp gọn sát góc trong cùng, sau lớp kính trắng mỏng luôn luôn rung rinh vì tiếng động của xe dội vào. Quạt khung xương chạm hình tiên cưỡi mây, con nghê há mồm bụng chứa đầy bóng tối cổ kính. Đĩa sơn mài vàng và lược sừng đen. Bước vào cửa hàng bán đồ lưu niệm, phải dẫm lên những xác hoa dâu da xoan lấm tấm, phải lách qua vài ba chiếc xe máy dựng ngả nghiêng, đôi khi phải tránh cả những nắp bể ngầm mở hé.

Nếu chịu khó nhìn sẽ thấy trước cửa nhà có những đứa trẻ béo núc ních, áo may ô ba lỗ, quần cộc, ngồi nhìn ra đường nét mặt ngơ ngơ diệu vợi, đứa nào cũng mang kính cận lấp lánh.

Quẩy gần như biệt tăm ở cửa hàng nào đó.

Từ chiều bước sang đêm không rạch ròi bởi nhừng ngọn đèn thắp sáng quá sớm. Đèn chạy dọc các tuyến phố, khi đều đặn, lúc rời rạc, ánh sáng vàng buông xuống bóng tối như nắng buông xuống những cánh đồng. Trong vòm cây bất ngờ một vệt nắng và làn bụi li ti vẩn lên miên man, quanh quẩn như đầu óc của người đang mụ mẫm.

Với buổi chiều tối thế này chỉ thêm ánh trăng mát rượi nữa, tất cả sẽ bay lên...

- Toàn những đồ giống ở quê cháu nhưng đẹp hơn.

Quấy trở lại bật ra tiếng xuýt xoa làm em giật mình.

Hoài nghỉ ốm.

Một mình một phòng với những máy móc, giấy tờ, lòng dạ trống trải. Mọi khi có Hoài, dù ảo não mấy vẫn là có người, giờ vắng tanh vắng ngắt. Bên dưới mọi người đi lại nhộn nhịp tưng bừng, trên này giá mình có rụng xuống cũng chẳng ai tiếc thương. Tự nhiên thở dài. Gọi điện cho "Chủ hiệu cầm đồ" nhưng không ai nhấc máy. Số lẻ.

Đến nhà Hoài.

Chật chội, thiếu ánh sáng, đồ đạc đơn giản, cũ. Hoài nằm trên giường, kê sát góc trong cùng, nhỏ bé như một con búp bê vải làm vụng.- Chị mệt, đầu lúc nào cũng choáng váng.

- Có phải đi viện không?

Hoài lắc đầu:

- Không.

Quạt máy chạy nặng nề, gió thô, quấn. Một bức ảnh cả gia đình đang cười treo trên tường gần bàn uống nước. Hoài nhốm dậy nhưng em ấn xuống.

- Bố mẹ chị đi làm từ sớm.

Giọng Hoài mỏi mệt. Mọi thứ đều lưu cữu, gió, không khí, ánh sáng và âm thanh rè rè.

Cửa sổ đóng kín, rèm kéo tràn sang hai mép và không hứa hẹn một cảnh đẹp bên ngoài. Con mèo màu tro gại chân vào ống quần em, mắt nó vàng nhạt có khía xanh, giống mắt nhựa. Con mèo không đẹp như Hoài tả, nó tối sầm, dễ nổi cáu. Sự mô tả của Hoài không chính xác về tất cả mọi thứ. Không đầy đủ tiện nghi, không mới, không sáng sủa thoáng đãng. Nếu có tiếng côn trùng căn nhà sẽ trở thành một lùm cây chìm đắm.

- Em gọt cam cho chị nhá.

- Đừng, rót nước uống đi.

Ngay cả ấm chén cũng cũ. Lược để lẫn với chai lọ, tóc còn vương trên lược, những sợi dài, nhỏ, mềm oặt hết sức sống. Ở lâu có thể sẽ làm Hoài xấu hổ.

Về cơ quan, mong chờ Vũ gọi tới, nhưng điện thoại lạnh lùng như hòn đá xẻ. Lại gõ, đều đều, vô cảm.

Trong giấc ngủ có những giấc mơ, giống như trong biển có những con ốc nhỏ rụt rè kín đáo.

Và kín đáo như quán cà phê nằm giữa những ngôi nhà chật hẹp đun đẩy. Em đã ngồi ở đấy chờ Vũ, cầm tờ báo có in ảnh cầu thủ bóng đá mình thích, một tiền vệ tóc vàng áo đỏ.

Ở quán cà phê ghế mây thấp, chủ quán ít đứng tại quầy, chỉ lảng vảng phòng trong, có khách thì bước ra với dáng chậm chạp hơi buồn buồn. Người đàn bà ấy một thời là diễn viên kịch, không sáng chói nhưng đủ để gây ấn tượng. Những đôi trai gái rì rầm chụm đầu nhìn xuống cốc của mình. Không khí cô đọng, sền sệt ngã màu nâu trầm bên cạnh đường phố ào ạt người xe các loại, có mở ra cao rộng chút nào là ở mấy bức tranh sơn dầu khô nhỏ, vuông, với cây bàng và mái ngói xô lệch. Nhạc có như không, đều đều lanh canh, gây cảm giác níu giữ được tất cả dù cho mọi sự đôi khi đã quá trễ tràng, dù cho người trao nhẫn đang ở thế giới khác. Chiếc nhẫn gắn kim cương như bông hoa trắng hai cánh đậu lên tay em. Không ai trong gia dinh muốn chiếc nhẫn này bị tháo ra. Mà cảm tưởng nếu tháo nhẫn, bông hoa sẽ tàn héo, cánh sẽ khép lại và trở thành con mắt mỏi mệt.

Một người khách vào, nhẹ nhàng thì thầm gọi một cốc trà. Uống và nhìn ra ngoài cửa, chỗ vừa bước qua như cố tìm lại hình bóng của chính mình trong những sợi mànđâu. Hai bóng người dìu nhau đi ra.

Vũ tới, dáng gầy gò hơi đổ nghiêng sang trái, kéo ghế ngồi cạnh và xin lỗi vì gặp bạn ngang đường. Đôi mắt một mí nhìn em rụt rè. Cuộc trò chuyện bâng quơ rời rạc, khó dừng.

- Anh sẽ gọi điện cho em. Anh rất nhớ em.

Giọng Vũ ngượng ngập.

Ra sân bay chuyến mười rưỡi, một mình Vũ với chiếc túi du lịch màu đỏ và nỗi sợ hãi vu vơ.

- Không được phóng xe máy nhanh, sớm muộn vài phút chẳng để làm gì.

Em đã dặn Vũ như vậy. Nhưng đây là máy bay.

Chia tay Vũ em đi vòng quanh hồ Gươm. Nước đẹp, cây đẹp nhưng thật khó thấy bầu trời. Những người nước ngoài quần cộc áo cộc, ba lô đeo trên lưng, bản đồ cầm tay đi lại rầm rập. Một ván cờ thế vắng ngắt, rình rập. Vài ba đứa trẻ quần đùi áo may ô chúi đầu vào lọ đựng cá chọi. Bóng râm loang lổ.

Rùa nổi!

Tiếng reo bật lên. Mọi người đổ dồn lại sát mép hồ. Mặt nước xanh rêu lan tỏa, nhô lên một mỏm nhọn như khúc củi mục rồi chìm xuống. Tiếng người xôn xao. Lại nhô lên chỗ khác, cả tấm lưng to gồ cao được chia làm nhiều ô to nhỏ với những đường khía tinh xảo. Tấm lưng loáng ướt, phủ rêu đen. Đôi mắt long lanh ngời ngợi linh khí lan tỏa ra từ khuôn mặt già cỗi điềm tĩnh.

Bí ẩn, lạ lùng như một dĩa bay.

Năm nay cụ yếu hơn năm ngoái.

Một ai đó nói nhó, xa xót. Lập tức "cụ" lặn xuống với thế giới lòng hồ tăm tối của mình.

Người đàn ông điên phố Bà Triệu vẫn quanh quẩn dưới gốc điệp vàng. Những cánh hoa rụng xuống. Chết một cách yên ổn.

"Chú hiệu cầm đồ" gọi điện.

- Đến chơi với tao.

- Sao mày không lại dây?

- Không ai trông cửa hàng cả.

Mặc chiếc áo phông trắng không in bất cứ gì, phóng xe đến với "Chủ hiệu cầm đồ", qua cửa kính thoáng thấy mình như đám mây trắng.

Thông tin mới: vừa vồ được một "thằng trí thức", ba mươi hai tuổi, cận sáu di-ốp, dân Nghệ An, ăn nói nhỏ nhẹ chừng mực, luôn sợ bị phá sản dù chẳng có của nả gì ngoài một căn hộ nhỏ tận tầng năm khu Thành Công. "Chủ hiệu cầm đồ" cười giòn giã, mặt rạng rỡ, áo cổ tròn, tay đeo lắc vàng ngồi vắt vẻo trên ghế.

- Sao không vồ lấy một cậu ở đây mà vớ thằng xa xôi thế?

"Chủ hiệu cầm đổ" bĩu môi:

- Con trai Hà Nội thoái hóa lâu rồi. Dân Nghệ nó có chí hơn.

Sau câu trả lời đó, em hình dung Hà Thành như miếng bánh ga-tô bị đàn kiến đổ xô đến.

Ở ngăn trên cùng giá đựng đồ có bức tượng Phật nhỏ bằng đồng gỉ xanh, nét mặt vô lo vô nghĩ cho dù không sung mãn. Em buột miệng hỏi:

- Đã có ai mang ảnh cưới đi cầm chưa?

- Điên à?

"Chủ hiệu cầm đồ" trợn mắt rồi cả hai cùng phá lên cười. Đến giờ phút này không thể cười trìu mến với nó được, đã bằng nhau lắm rồi.

"Thằng trí thức" đến, áo kẻ cộc tay, quần xanh đen, dép quai hậu, bút kim gài túi ngực.

- Bạn học với em.

Sau lời giới thiệu của "Chũ hiệu cầm đồ" hai người gật đầu chào nhau. "Thằng trí thức" lúng túng ngồi xuống ghế, thu chân tay lại, đầu ngọ nguậy. "Chủ hiệu cầm đồ" đẩy chén nước về phía người yêu rồi quay sang em tiếp tục câu chuyện bỏ dở. "Thằng trí thức" làm em nhớ Vũ. Không một cú điện thoại nào gọi từ Sài Gòn ra. Thật là tệ bạc. Người đi tắc lưỡi cho qua, kẻ ở day dứt khổ sở.

- Trôi. Vào đây.

"Chủ hiệu cầm đồ" gọi với ra đường. Người đàn bà gánh hàng vào. Những dĩa bánh trôi nằm ngoan ngoãn trên cái mẹt được vải màn quây lại như những nổi niềm thơ ngây đang yên nghỉ.

- Cho ba dĩa.

Giọng "Chủ hiệu cầm đồ" không biểu cảm gì cả. "Thằng trí thức" đón đĩa bánh trôi ăn tự nhiên, làm như đến chỉ để ăn.

Em nghĩ đến ngày mai, sau đó lại nghĩ mình đang ăn sự thơ ngây của ai đó.

Trời nắng đột nhiên có tiếng sấm. Luôn luôn bị sự đe dọa rập rình từ bên ngoài, cả trong ngày chủ nhật. "Thằng trí thức" ăn xong và bắt đầu tỏ ra sốt ruột, những ngón tay cứ chạy đi chạy lại trên thành ghế.

- Tao về đã.

Em đứng dậy thật nhanh. "Chủ hiệu cầm đồ" trì kéo:

- Chủ nhật, công việc gì đâu mà vội thế.

- Có việc.

Hành động cầm túi dứt khoát của em làm "Thằng trí thức" mừng rỡ.

- Tao phải đi mua cho đứa cháu bộ quần áo.

Lý do bịa nhưng có lý.

Không về nhà ngay, rẽ vào cửa hàng kinh doanh quần áo trẻ con. Màu sắc rực rỡ phô phang nhưng xinh xắn, nhìn cái nào cũng muốn hôn. Chỉ ở quần áo thôi, đã thấy thơm thơm mát mát. Ước gì mình mới bắt đầu được sinh ra...

Một con đường chiều vắng như bị bỏ quên. Với một cây bằng lăng nhỏ chưa kịp ra hoa. Không biển quảng cáo, không tủ kính, không cả quán nước chè. Hà Thành có những khoảng dừng lạ lùng.

Giờ một người đang ở trong nắng, cách xa gần hai nghìn cây số, ký ức tràn ngập mây, bao nhiêu ý nghĩ, với nỗi sợ hãi thấp thỏm vì độ cao.

- Có bốn năm người gọi điện cho cô.

Quẩy nói, nhìn em dò xét.

- Bốn năm người hay bốn năm lần?

Em hỏi lại, đinh ninh chỉ một người gọi.

- Cháu chả biết. Toàn đàn ông.

Dù sao thì cũng đã lỡ.

Nằm trên giường, ngửa mặt lên trần, nhìn thẳng vào chiếc đèn chùm như nhìn vào tâm hồn nào đó bằng thuỷ tinh. Bất giác tháo chiếc nhẫn đang đeo trên tay, đặt nó xuống chân gương. Mỉm cười một mình.

Những dải đất lạ nào sẽ đến trong giấc ngủ đêm nay?