Chương 2 CẢNH SÁT VÀ HOÀNG GIA-1
Ryan tỉnh dậy lúc 6.35 sáng. Anh biết thời gian vì radio tình cờ phát một bài hát đồng quê miền Tây nước Mỹ, chương trình Ryan vốn không thường nghe ở nhà vì dành thời gian nghe tin tức. Lời bài hát kể chuyện các bà mẹ thuyết phục con mình không nên trở thành cao bồi, mơ hồ xuất hiện ý nghĩ đầu tiên trong ngày của Ryan: Chắc là họ không gặp vấn đề này ở đây đâu….phải không? Suy nghĩ của anh cứ vấn vương với ý nghĩ này trong nửa phút, tự hỏi liệu người Anh có nhữn quán bar CAW (nhạc đồng quê) nơi mùn cưa rác trên sàn, những đôi giày đinh nhọn hoắt và những người đeo dây thắt lưng 5 bảng….sao lại không nhỉ? Anh kết luận. Chẳng phải hôm qua mình vừa trải qua một trận chiến giống y như trong phim Dodge City hay sao
Jack giờ chỉ muốn hạnh phúc chìm vào giấc ngủ lần nữa, cố gắng nhắm mắt và thả lỏng cơ thể nhưng vô dụng. Chuyến bay từ Dulles cất cánh quá sớm, chỉ 3 giờ sau khi anh thức dậy. Trên máy bay anh không ngủ và cũng không ngủ được- bay máy bay luôn khiến anh rất mệt và anh đã ngủ ngay khi đến khách sạn. Anh đã hôn mê trong bệnh viện bao lâu? Anh nhận ra ra là quá lâu. Ryan đã ngủ suốt rồi và giờ anh phải bắt đầu đối mặt với ngày mới
Bên phải anh có người đang mở radio to đủ nghe. Ryan quay đầu lại và thấy vai mình….
Cái vai, anh nghĩ, đó là lý do mình nằm đây. Nhưng đây là đâu? Căn phòng ngày khác ngày hôm qua. Trần nhà thạch cao mịn mới được sơn lại. Căn phòng tối, chỉ có ánh sáng duy nhất phát ra từ chiếc đèn cạnh giường, đủ để đọc sách. Dường như có một bức tranh trên tường- ít nhất là một hình chữ nhật có màu tối hơn bức tường vốn cũng không phải màu trắng. Ryan tập trung hết sức nhìn thứ này, cố ý tránh quay đầu sang trái tức thì. Nhìn hồi lâu không thấy thì anh mới chậm rãi quay đầu sang trái.Hai ngày nay anh mới nhìn thấy tay trái của mình. Cánh tay duỗi thẳng về phía trước, tạo thành một góc và được cố định trong một khuôn sợi thạch cao kéo dài đến tận cổ tay của anh. Mấy ngón tay anh đang đeo mấy vòng kim loại, đầu kia của sợi dây xích được treo lên một khung kim loại hình vòng cung phía trên giường, trông giống như một con hạc.
Điều quan trọng đầu tiên cần được quan tâm đầu tiên.Ryan cố gắng cử động các ngón tay. Vài giây sau, ngón tay út có phản ứng. Anh nhắm mắt lại, tạ ơn Chúa, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Ở khuỷu tay có một thanh kim loại được gắn vào khuôn thạch cao. Khuôn bắt đầu từ cổ và kéo dài theo đường chéo đến thắt lưng. Mặc dù khuôn không ôm khít vào ngực nhưng bề mặt tiếp xúc quá lớn khiến anh cảm thấy ngứa ngáy ở một số chỗ nhưng không thể gãi. Viên bác sỹ phẫu thuật nói gì đó về việc cố định vai, rõ ràng ông ấy không đùa rồi, Ryan rầu rĩ nghĩ lại. Vai anh đang đau âm ỉ và có thể đau hơn trong tương lai. Anh cảm thấy đau khắp người, môi bị cháy và khô lưỡi. Anh quay đầu sang chỗ khác
“Có ai ở đây không?” anh nhẹ nhàng
“Ồ, xin chào” Một khuôn mặt xuất hiện bên giường. Trẻ hơn Ryan, khoảng trên 20 tuổi, gầy, ăn mặc giản dị, thắt cà vạt rộng quanh cổ và một bao súng lục đeo chéo bên ngoài áo khoác “Ông cảm thấy thế nào, sir?”
Ryan cố gắng nở nụ cười, tự hỏi không biết có thành công không “À, trông tôi thế nào nhỉ, tôi đang ở đâu, cậu là ai…trước hết có thể cho tôi một cốc nước không?”
Viên cảnh sát rót nước đá từ một cái lọ nhựa vào một cốc nhựa. Ryan vươn tay phải của mình ra nhận lấy trước khi nhận ra tay anh đã không còn bị trói vào giường như lần tỉnh lại trước. Anh có thể cảm nhận được sợi dây truyền dịch. Jack hút mạnh cái vòi “Cảm ơn anh cảnh sát”
“Tên tôi là Anthony Wilson, tôi ở đây để chăm sóc ông. Ông đang ở trong phòng VIP của bệnh viện St. Thomas. Ông có nhớ vì sao mình ở đây không, sir?”
“Có, tôi nghĩ vậy” Ryan gật đầu “Cậu có thể giúp tôi cởi cái này ra không? Tôi phải đi” ý anh là cái dây truyền dịch
“Tôi sẽ gọi y tá…đây rồi” Wilson nhấn cái nút cạnh gối của Ryan. Chưa đầy 15 giây sau, một y tá bước qua cửa và bật đèn chùm cho phòng sáng bừng. Trong một giây đôi mắt Jack bị lóa và phải mất một lúc anh mới nhận ra đây là một cô y tá khác. Không phải y tá Bette Davis hôm qua, mà là một cô y tá trẻ và đẹp, có khuôn mặt bảo vệ như mẹ hiền mà các cô y tá nên có. Ryan đã thấy nhiều khuôn mặt chuyên nghiệp này trước đây và thấy khá phiền
“À, anh đã tỉnh dậy” giọng cô trong trẻo “Anh cảm thấy thế nào?”
“tốt lắm” Ryan càu nhàu “Có thể cởi giúp tôi không? Tôi phải đi vệ sinh”
“Anh vẫn chưa thể cử động, bác sỹ Ryan, anh chờ tôi một lát” cô biến mất ngay sau cánh cửa trước khi anh kịp phản đối. Wilson nhìn cô rời đi với vẻ mặt tán thưởng. Cảnh sát và y tá, Ryan nghĩ. Cha anh cũng kết hôn với một y tá, ông ấy gặp bà sau khi đưa một nạn nhân vụ nổ súng tới phòng cấp cứu bệnh viện
Cô y tá -tên trên thẻ tên của cô là KITTIWAKE- đã quay lại sau chưa đầy một phút, cầm trên tay chiếc bô tiểu inox như thể đang cầm trên tay một món quà vô giá (chết với trí tưởng tưởng của anh chàng Ryan). Ryan thừa nhận, trong hoàn cảnh hiện tại, đây quả thực là món quà vô giá. Cô nhấc chăn lên và Jack chợt nhớ ra anh không mặc quần áo bệnh viện mà cuốn mỗi gạc quanh cổ- tệ hơn, cô y tá chuẩn bị thực hiện những điều chỉnh cần thiết để anh sử dụng bồn tiểu. Ryan lập tức duỗi tay phải cầm lấy bồn tiểu dưới chăn. Sáng hôm đó anh cảm ơn Chúa lần thứ hai vì tay anh với đủ xa
“Cô có thể..ừm…để tôi ở một mình trong một phút được không?” Ryan muốn đuổi cô gái ra ngoài, và cô gái mỉm cười rời đi, nhưng trong nụ cười lại có chút thất vọng. Anh đợi đến khi cánh cửa đóng lại hoàn toàn mới tiếp tục. Trước sự tôn trọng của Wilson, anh cố nén tiếng thở dài nhẹ nhõm. Kittiwake quay trở lại sau khi đếm đúng 60
“Cảm ơn” Ryan đưa cái bồn tiểu và cô biến mất sau cánh cửa. Sau đó một lúc cô quay trở lại, lần này cô đặt nhiệt kế vào miệng Ryan và nắm cổ tay anh để bắt mạch. Nhiệt kế bằng điện tử và hai nhiệm vụ được hoàn thành sau 15 giây. Ryan hỏi cô kết quả đo nhưng cô cười không trả lời mà chỉ ghi kết quả đo vào phiếu bệnh án. Cô thu dọn chiếc giường bừa bộn và nhìn Ryan với nụ cười trên môi. Ryan nghĩ thầm, cô nàng Little Ms. Efficiency này khiến mình cảm thấy bất tiện
“anh còn muốn gì nữa không, bác sỹ Ryan?” cô hỏi Cô có đôi mắt nâu và mái tóc vàng, trông nhỏ nhắn và dễ thương, đặc biệt là vẻ đẹp như sương mai. Ryan không bao giờ nổi giận được với những cô nàng xinh đẹp và anh ghét họ vì điều đó, đặc biệt là các cô y tá trẻ xinh đẹp
“Cà phê thì sao?” Ryan hỏi đầy hy vọng
“Một giờ nữa là đến bữa sáng. Tôi rót cho anh một tách trà nhé?”
“Được rồi” anh không muốn uống trà mà chỉ muốn cô đi ra ngoài một lát. Cô y tá Kittiwake bước ra ngoài cửa như một cơn gió với nụ cười hồn nhiên trên môi
“Bệnh viện?” Ryan gầm gừ khi cô đi khỏi phòng
“Ồ, tôi không biết” Wilson đã bị y tá Kittiwake gây ấn tượng sâu sắc
“Anh không có kinh nghiệm giúp mọi người thay tã à?” Ryan lầm bầm khi nằm trở lại gối. Anh biết, chống cự cũng vô ích. Anh cười bất lực. Chống cự vô ích. Anh đã trải qua bệnh viện hai lần rồi, cả hai lần đều là những cô y tá xinh xắn, trẻ đẹp. Bạn càng mất bình tĩnh, họ càng đối xử tốt với bạn. Họ có thời gian và sự kiên nhẫn để mài mòn tính khí xấu nơi bạn. Anh thở dài, không còn ý định phản kháng, không muốn hao tâm tổn sức “Vậy, cậu là cảnh sát phải không? Đơn vị đặc biệt?”
“Không, sir, tôi là C-13, cơ quan chống khủng bố”
“Có thể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua không? Tôi bị lỡ mất vài điều”
“Ông nhớ được bao nhiêu, tiến sỹ?” Wilson di chuyển ghế của mình đến gần giường. Ryan để ý anh đang nghiêng nửa mặt ra cửa, cố tình để tay phải tự do
“tôi thấy-à, tôi nghe thấy một tiếng nổ, tôi nghĩ là lựu đạn- và khi quay lại thì thấy hai kẻ điên cuồng đang bắn súng vào một chiếc Rolls-Royce. Tôi đoán là IRA. Tôi giết được hai tên, tên thứ 3 lái xe đi, rồi kỵ binh tới, tôi ngất xỉu và tỉnh lại ở đây”
“Không phải IRA (Quân đội công hòa Iceland). Là ULA (Giải phóng Bắc Iceland - Ulster Liberation Army)- một chi nhánh cộng sản Mao ở Provos. Toàn những tên xấu xa. Tên anh giết là John Michael McCrory, tên khốn đến từ Londonderry- một trong những kẻ đã trốn thoát khỏi nhà tù Maze tháng 7 năm ngoái. Đây là lần đầu tiên hắn lộ mặt trở lại. Và cũng là lần cuối cùng ” – Wilson cười lạnh – “Chúng tôi vẫn chưa nhận dạng được tên còn lại. Đó là thông tin cuối trước khi tôi đến đây làm nhiệm vụ 3 giờ trước”
“ULA?” Ryan nhún vai. Anh nhớ đã nghe thấy cái tên này nhưng không biết nhiều về nó “Cái gã tôi…giết ấy. Hắn có một khẩu AK nhưng khi tôi vòng qua xe thì hắn lại đang sử dụng một khẩu súng ngắn. Sao vậy?”
“Tên ngu đó bị kẹt đạn. Hắn ta kết hai băng đạn này với nhau, như anh hay xem trong các bộ phim, nhưng trong thực tế đào tạo chúng tôi thì không ai làm vậy. Chúng tôi đoán khi hắn lao khỏi xe thì súng bị đập cửa và đầu trên của băng đạn thứ hai bị lệch nên bị tắc đạn. Anh thấy không, anh thật may mắn. Anh biết anh sẽ bị sao khi dấu với một khauar Kalashnikov chứ?” Wilson nhìn chằm chằm vào mặt Ryan
“Nghe như có vẻ tôi không được thông minh lắm nhỉ?”
“Anh thật ngốc” Wilson vừa nói xong thì Kittiwake bước vào với một khay trà. Cô y tá đặt trà lên bàn cạnh giường và nhìn anh chàng cảnh sát với ánh mắt trách móc. Cô rót cho Ryan một ly trà còn Wilson phải tự làm lấy
“Vậy, người trong xe là ai?” Ryan hỏi. Anh cảm nhận được hai cá nhân ở đây đang phản ứng mạnh mẽ với nhau
“Anh không biết sao? Kittiwake choáng váng
“Tôi không có thời gian tìm hiểu” Ryan rót hai gói đường nhỏ vào ly trà. Câu trả lời của Wilson khiến anh ngừng khuấy trà vì sửng sốt
“Đó là hoàng tử và công nương xứ Wales. Và cả đứa con mới sinh của họ nữa”
Ryan quay đầu lại “Cái gì?”
“Anh thực sự không biết?” cô y tá hỏi
“Cô đang nghiêm túc” Ryan bình tĩnh. Họ sẽ không đùa về chuyện này, phải không?
“Hoàn toàn nghiêm túc tôi không đùa” Wilson tiếp tục, giọng đều đều. Nhưng cách anh chọn từ cho thấy anh bị xúc động đến thế nào“Nếu không có anh thì cả ba người họ đã chết, và điều đó khiến anh trở thành anh hùng vĩ đại. Tiến sỹ Ryan” Wilson nhấp một ngụm nước trà và rút ra một điếu thuốc. Ryan đặt ly trà xuống “Ý cậu là cậu để họ lái xe quanh đây mà không có cảnh sát hay mật vụ - bất kể cậu gọi là gì- hộ tống”
“Đó có thể là một chuyến đi đột xuất. Việc sắp xếp an ninh hoàng gia không phải là nhiệm vụ của bộ phận chúng tôi. Dù sao thì tôi nghĩ những người thuộc bộ phận đó sẽ phải suy nghĩ lại vài điều” Wilson nhận xét
“Họ không bị thương chứ?”
“Không, nhưng người lái xe đã chết. Và nhân viên hộ tống Charlie Winston của DPG (Đội hộ thống an ninh đối ngoại - Diplomatic Protection Group) cũng bị giết. Anh ấy có vợ, tôi biết anh ấy, và 4 đứa con, tất cả đều đã lớn”
Ryan nhận xét rằng chiếc Rolls nên được đang bị kính chống đạn. Wilson không hài lòng “Kính của chiếc xe đó luôn chống đạn, thực tế là nhựa tổng hợp polycarbonate. Không may là chẳng ai đọc hướng dẫn. Thời hạn bảo hành chỉ là 1 năm. Hóa ra ánh sáng mặt trời sẽ làm giảm hiệu suất của loại vật liệu này. Nên kính chắn gió phía trước không còn khả năng chống đạn. Anh bạn McCrory của chúng ta đã nã 30 viên vào đó và nó đơn giản là vỡ, giết chết tài xế đầu tiên. Cảm ơn chúa là kính chắn giữa tài xế và ghế sau không tiếp xúc với ánh mặt trời nên còn tác dụng chống đạn. Việc cuối cùng Charrlie làm trước khi chết là bấm nút nâng kính đó lên. Tấm kính đó có lẽ cũng giúp cứu họ- nhưng không giúp được gì cho Charlie. Anh ấy đáng lẽ có đủ thời gian để lấy súng khỏi báng nhưng không kịp bắn nó”
Ryan nhớ ra đến máu trên kính cách ly- không chỉ máu. Đầu người tài xế bị vỡ nát, và não anh ta dính vào tấm kính. Nghĩ đến đây, Jack nhăn mày. Viên bảo vệ ngồi hàng ghế đầu cúi xuống có thể đang bấm nút nâng tấm kính cách ly và hy sinh trước khi tự vệ…à, Jack nghĩ, đó là những việc họ được trả lương để làm. Đúng là phương cách kiếm sống tàn nhẫn
“May mắn là anh đã can thiệp. Cả hai bọn hắn đều có lựu đạn, anh biết đấy”
“Ừ, tôi có nhìn thấy một quả” Ryan đã uống xong ngụm trà cuối cùng “Không biết lúc đó tôi nghĩ gì nữa” Mày chả nghĩ gì hết, Jack, đó chính là nhũng gì mày nghĩ lúc đó đấy
Kittiwake thấy mặt Ryan tái nhợt “Anh cảm thấy ổn không?” cô hỏi
“Tôi đoán không sao đâu” Ryan thì thầm “tôi thấy hơi choáng, tôi chắc cảm thấy ổn…tôi nghĩ tôi đã chết”
“à, với tất cả sự thông cảm, chuyện đó sẽ không xảy ra ở đây” cô vỗ bàn tay anh “hãy bấm chuông nếu anh cần thêm bất kỳ điều gì” cô rời đi với nụ cười rạng rỡ khác
Ryan vẫn đang lắc đầu “còn tên bỏ chạy?”
Wilson gật đầu “Chúng tôi tìm thấy chiếc xe đó ở gần ga tàu điện ngầm. Tất nhiên là nó là xe ăn cắp. Hắn dễ dàng tẩu thoát. Biến mất trong đám đông. Có lẽ là tẩu đến Heathrow và bay vào lục địa- Brussels chẳng hạn- rồi sau đó bay đến Ulster hoặc Iceland và bắt một chiếc xe về nhà. Đó là một đường, còn những đường khác, khó mà nói. Đêm qua có lẽ hắn đang uống bia, theo dõi bản tin trên TV trong quán bar yêu thích, kiểu vậy. Anh có nhìn thấy hắn không?”
“Không, chỉ là bóng dáng vụt qua. Tôi thậm chí còn không nghĩ đến việc nhớ biển số xe- ngu thật. Sau đó người lính canh mặc đồng phục đỏ lao về phía tôi” nói đến đây, Ryan lại rùng mình “chúa ơi, tôi nghĩ cậu ta sẽ đâm lưỡi lê vào ngực tôi. Trong khoảnh khắc tôi nghĩ cậu ta sẽ đâm cái que đánh lợn đó qua người tôi- tôi đã làm điều đúng đắn, rồi lại tiêu đời vì một anh chàng tốt bụng”
Wilson bật cười “ Anh không biết mình may mắn thế nào đâu. Lực lượng canh gác hiện tại là Vệ Binh Xứ Wales”
“Vậy thì sao?”
“Hoàng gia có lực lượng cận vệ riêng. Hoàng tử là đại tá danh dự. Anh đứng đó với khẩu súng trên tay- anh nghĩ cậu ta sẽ phản ứng thế nào?” Winston gạt tàn thuốc “Một may mắn khác, vợ và con gái anh chạy đến và viên lính quyết định chờ một chút, cậu ta bị bối rối trước hanh động của vợ con anh. Cậu ta muốn xem xét trước, hành động sau. Đúng lúc người của chúng tôi đến và nói chuyện để cậu ta bình tĩnh. Dần dần thì hơn một trăm người đến để kiểm soát tình hình”
“Tôi hy vọng anh có thể hiểu cho chúng tôi tình hình lúc đó, tiến sỹ. Tại hiện trường có 3 người chết và hai người bị thương, hoàng tử và công chúa trông như thể bị bắn- nhân thể, vợ anh đã kiểm tra cho họ ngay tại hiện trường và xác nhận họ bình an vô sự trước khi xe cứu thương đến- một đứa bé, một trăm nhân chứng miêu tả chuyện xảy ra theo ý kiến mình. Một Yank người đầy máu, à một người Mỹ gốc Iceland đứng đó nhưng người vợ khăng khăng anh là một người tốt, vừa dũng cảm làm điều đúng đắn” Wilson lại cười “Toàn bộ hỗn loạn”
“Lệnh ưu tiên, tất nhiên, là bảo đảm an toàn cho hoàng gia. Cảnh sát và cảnh vệ làm việc đó. Có lẽ lúc này đang cầu nguyện có ai đó phải trả giá. Họ vẫn đang trong tâm trạng tức tối, thậm chí còn hơn vụ đánh bom ở quán rượu. Cũng không khó hiểu. Dù sao vợ anh cũng kiên quyết từ chối đứng sang bên cho đến khi anh được bác sỹ chăm sóc ở đây.Họ nói với tôi cô ấy là một nữ cường”
“Cathy là một bác sỹ phẫu thuật” Ryan giải thích “Khi cô ấy biến thân là bác sỹ thì thường tự mình làm mọi thứ như mọi bác sỹ phẫu thuật khác”
“Sau khi cô ấy khá hài lòng thì chúng tôi mới chở cô ấy xuống Tổng cục để tìm hiểu nội dung sự việc, trong lúc mấy đồng nghiệp khác thì rất bận rộn tìm hiểu về anh. Họ gọi đến Phòng pháp lý thuộc Đại Sứ Quán Mỹ, viên cố vấn lại chuyển thông tin qua FBI, sau đó kiểm tra lại với bên thủy quân lục chiến” Ryan rút trộm một điếu thuốc lá từ hộp của Wilson. Viên cảnh sát lập tức châm thuốc cho anh. Jack hít một hơi, suýt sặc khói nhưng anh thực sự cần nó. Cathy mà nhìn thấy cảnh này sẽ càm ràm điếc tai nhưng anh thực sự cần điếu thuốc lúc này “thực ra ngay từ đầu chúng tôi cũng không bao giờ nghĩ anh cùng một bọn với họ. Có tên khủng bố nào lại mang theo vợ và con đâu, trừ khi bị điên. Nhưng vẫn phải cẩn thận xác minh”
Ryan gật đầu đồng ý, khói thuốc vừa hút vào vẫn khiến anh choáng váng. Sao họ biết kiểm tra qua Thủy quân lục chiến…ồ, thẻ thành viên của Hiệp hội thủy quân lục chiến mình mang theo….
“Không có vấn đề gì, chúng tôi đã kiểm soát được toàn bộ tình hình. Chính phủ bên anh đã gửi cho chúng tôi mọi thông tin cần thiết- có lẽ bây giờ đã đặt sẵn trên bàn rồi” Wilson nhìn đồng hồ
“Gia đình tôi ổn chứ?”
Wilson cười ranh mãnh “Họ được chăm sóc rất tốt, tiến sỹ Ryan. Anh hãy yên tâm”
“Tên tôi là Jack”
“OK, bạn tôi thường gọi gôi là Tony”
Hai người bắt tay nhau như thể mới gặp mặt “Như tôi vừa nói, anh giờ là anh hùng rồi đấy. Anh có đọc báo không thế?” Cậu ta đưa cho Ryan một tờ Daily Mirror và một tờ Times
“Ôi chúa ơi”
2Bức ảnh màu của anh gần như chiếm trọn trang nhất tờ lá cải Mirror, trong ảnh là hình anh đang ngồi dựa vào chiếc Rolls, ngực đỏ tươi. NỖ LỰC GIẢI CỨU HOÀNG GIA- CỦA LÍNH THỦY QUÂN LỤC CHIẾN. Một nỗ lực táo bạo nhằm ám sát Hoàng tử và công chúa xứ Wales thuộc Hoàng Gia trong tầm kiểm soát của Cung Điện Buckingham hôm nay đã bị chặn đứng bởi sự dũng cảm của một du khách Mỹ. John Patrick Ryan, một nhà sử học và cựu trung úy trong lực lượng thủy quân lục chiến Mỹ, đã liều lĩnh chiến đấu với bọn khủng bố bằng tay không tại the Mall trước sự chứng kiến của hơn 100 nhân chứng đã choáng váng trước sự kiện bất ngờ này. Ryan, 31 tuổi, người Annapolis, Maryland đã thành công tước vũ khí của một tên, sử dụng chính súng của hắn để bắn gục một tên khác. Đổi lại thì bản thân anh cũng bị thương nặng và được xe cấp cứu đưa tới Bệnh Viện St. Thomas, nơi đã được bác sỹ Sir Charles Scott phẫu thuật thành công. Tên khủng bố thứ 3 được báo đã trốn thoát khỏi hiện trường bằng cách chạy về phía đông The Mall, sau đó rẽ trái sang Đường Malborough Road. Các quan chức cảnh sát cấp cáo đều thống nhất quan điểm nếu không có Ryan dũng cảm can thiệp thì hoàng tử và công chúa chắc chắn bị giết.
Ryan mở tờ báo để xem ở trang bên trong có bức ảnh màu chụp bản thân trong hoàn cảnh vui vẻ hơn. Đó là bức ảnh tốt nghiệp ở Quantico và anh đang mỉm cười, tràn đầy sức sống, mặc quân phục màu xanh. Có một sợi vàng chói ở hai bên trái và phải của chiếc quần quân đội phía dưới và một thanh kiếm dắt ở thắt lưng. Đây là một trong số ít bức anh anh yêu thích nhất “Họ lấy tấm hình này ở đâu vậy?”
“Ồ, các đồng nghiệp bên thủy quân lục chiến nước anh đã giúp đỡ rất nhiều. Thực tế là một trong những tàu chiến- hay hàng không mẫu hạm hoặc cái gì tương tự - đang đóng ở Portsmouth bây giờ. Tôi nghĩ một trong những đồng nghiệp của anh ở đó giờ đang được uống bia miễn phí”
Ryan không thể nhịn được cười. Sau đó anh nhặt tờ Times lên đọc. Tiêu đề không phô trương như tờ báo kia nhưng cũng không khác mấy
Hoàng tử và công nương xứ Wales đã may mắn sống sót chiều nay. 3, hoặc có thể 4 tên khủng bố vũ trang bằng lựu đạn và súng Kalasshnikov đã phục kích chiếc xe Rolls-Royce của họ. Nhưng kế hoạch được tính toán kỹ lưỡng của bọn chúng đã bị phá vỡ trong tay J.P.Ryan, cựu trung úy của Lực lượng thủy quân lục chiến Hoa Kỳ, và giờ đang là nhà sử học….
Ryan lật sang trang xã luận. Mục chính có chữ ký của nhà xuất bản đang kêu gọi sự trả đũa đối với cá hành động khủng bố, đồng thời ca ngợi Ryan, người Mỹ và thủy quân lục chiến Hoa Kỳ, và tạ ơn chúa với lời cầu nguyện của Đức Giáo Hoàng
“Đang đọc về chính mình à?” Ryan ngẩng đầu lên thấy Sir Charles Scott đang đứng ở chân giường, cầm bảng/phiếu theo dõi bệnh án
“Lần đầu tiên tôi được lên báo” Ryan đặt mấy tờ báo xuống
“Cậu xứng đáng mà. Mà dường như giấc ngủ đã giúp cầu hồi phục khá tốt. Giờ cậu cảm thấy sao rồi?”
“Nói chung là không tệ. Trên bảng theo dõi bệnh án thì tôi thế nào?” Ryan hỏi
“Nhiệt độ và mạch đều bình thường- cơ bản thế. Nước da cũng không xấu. Nếu may mắn thì cậu thậm chí không bị nhiễm trùng sau phẫu thuật, dù tôi không dám hy vọng quá nhiều” viên bác sỹ nói “cậu có cảm thấy quá đau không?”
“Hơi đau ở đó nhưng tôi có thể chịu đựng được” Ryan thận trọng trả lời
“Cậu mới uống thuốc giảm đau được 2 giờ. Tôi tin cậu không phải kẻ ngu ngốc để từ chối uống thuốc”
“Vâng, chắc tôi là người như vậy” Ryan từ tốn nói tiếp “Bác sỹ, tôi đã trải qua chuyện này 2 lần rồi. Lần đầu tiên họ cho tôi quá nhiều thuốc giảm đau và kết quả là….tôi chỉ không muốn trải qua cảm giác đó một lần nữa. Ông hiểu tôi muốn nói gì”
Sự nghiệp của Ryan trong Hải quân lục chiến chỉ kéo dài 3 tháng sau tai nạn máy bay trên bờ biển Crete trong cuộc tập trận của NATO. Ryan bị chấn thương nặng ở lưng và được đưa đến Trung tâm điều trị hải quân Bethesda, ngoại ô Washington, nơi các bác sỹ rất rộng rãi với thuốc giảm đau và Ryan mất hai tuần để vượt qua cảm giác thèm thuốc. Đó là trải nghiệm anh không muốn bao giờ phải trải qua lần nữa.
Sir Charles gật đầu “Tôi cũng nghĩ vậy. Chà, đó là tay của cậu mà” cô y tá bước vào khi viên bác sỹ viết vài dòng trên Phiếu “nâng đầu giường lên một chút”
Ryan không để ý khung kim loại treo cánh tay của anh lại bị cong, khi cô y tá nâng đầu giường, lực căng trên cánh tay đã giảm bớt và anh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Viên bác kỹ nhìn các ngón tay của Ryan qua cặp kính “Cậu thử lắc ngón tay xem nào?” Ryan làm theo "tốt, rất tốt. Tôi nghĩ không có tổn thương thần kinh. Tiến sỹ Ryan, tôi sẽ tiêm cho cậu thuốc an thần nhẹ, một lượng nhỏ chỉ để giảm bớt áp lực tinh thần. tôi sẽ yêu cầu cậu chỉ dùng thuốc tôi kê đơn" Bác sỹ Scott quay đầu nhìn thẳng vào mắt Ryan “tôi không bao giờ để bệnh nhân phải nghiện thuốc an thần và tôi sẽ không để cậu là người đầu tiên mắc phải. Đừng quá cứng đầu. Cơn đau và sự khó chịu sẽ cản trở sự phục hồi của bản thân cậu- tất nhiên là trừ khi cậu muốn ở trong bệnh viện vài tháng?”
“Tôi hiểu hoàn toàn ý ông, thưa Sir Charles”
“Được rồi” viên bác sỹ phẫu thuật mỉm cười “Nếu cậu cảm thấy cần thêm cái gì đó mạnh hơn thì tô ở đây cả ngày. Chỉ cần goi y tá Miss Kittiwake đây là được” Cô y tá đứng bên nở nụ cười hiểu biết
“tôi có thể ăn gì đó được không?”
“Nếu cậu nghĩ mình có thể nuốt được” Nếu không thì y tá Kittiwake sẽ vui lòng giúp tôi nuôt
“Bác sỹ, trong 36 giờ qua, tôi chỉ được có một bữa sáng và một bữa ăn nhẹ”
“tốt lắm, chúng ta sẽ thử chút thức ăn nhẹ” ông viết vài dòng trên Phiếu theo dõi và liếc nhìn Kittiwake, ý là muốn cô chú ý thức ăn. Cô gật đầu
“Cô vợ dễ thương của cậu dặn tôi rằng cậu khá cố chấp. Chúng ta sẽ cùng xem điều đó. Theo tôi thì cậu đang làm khá tốt. Cậu cần cảm ơn thể chất của mình – tất nhiên là cả kỹ năng phẫu thuật của tôi nữa” Scott khúc khích cười “Ăn sáng xong thì sẽ giúp cậu dọn dẹp vì sẽ có vài quan chức đến thăm cậu. Ồ, đừng mong gặp lại gia đình cậu sớm, tối qua họ đã kiệt sức rồi. Tôi đã cho vợ cậu ít thuốc để giúp cô ấy ngủ ngon, tôi hy vọng cô ấy sẽ dùng. Cô con gái đáng yêu của cậu đã ngủ rất ngon đấy” Scott nghiêm túc nhìn Ryan “Tôi không muốn đánh lừa cậu, sự khó chịu và bất tiện sẽ khiến cậu phục hồi chậm. Nếu cậu là theo những gì tôi nói thì cậu sẽ ra khỏi giường này trong một tuần và có thể xuất viện trong hai tuần- có lẽ vậy. Nhưng cậu cần phải làm theo chính xác nhũng gì tôi hướng dẫn”
“Tôi hiểu rồi, sir. Và cảm ơn ông. Cathy nói ông đã làm rất tốt để cứu cái tay tôi” Scott nhún vai như thể đó là việc làm bình thường nhưng nụ cười trên môi đã tiết lộ ông rất vui “Phải chăm sốc tốt nhất khách của mình mà. Tôi sẽ quay lại sau buổi chiều để kiểm tra lần nữa” Ông hướng dẫn y tá lần nữa trước khi rời đi
Cảnh sát đến vào lúc 8.30 sáng. Lúc này Ryan đã ăn sáng xong và đang rửa mặt. Bữa sáng đúng là một thất vọng lớn. Vẻ mặt của Ryan khiến Wilson phải cúi người cười trộm- nhưng nét mặt đáng thương của Kittiwake khiến Ryan phải cố mà banh mồm ăn hết, ngay cả món mận hầm ghét từ bé cũng được nuốt trôi. Sau khi ăn xong, Ryan nhận ra, biểu hiện trên khuôn mặt y tá có lẽ chỉ là một biện pháp để thuyết phục anh ăn. Anh tự nhắc nhở mình, các y tá rât nhiều trò lừa. Đến 8 giờ, nhân viên chăm sóc đến giúp anh dọn dẹp. Ryan tự cạo râu và yêu cầu mang gương đến và tự vỗ vào mặt trấn an. 4 vết thương- Ryan thường quen với máy cạo râu điện- nên đã không gây chảy máu trên mặt trong suốt nhiều năm rồi. Vào lúc 8.30 sáng Ryan cảm thấy trở lại là con người. Kittiwake mang đến cho anh tách cà phê thứ hai. Dù không quá ngon nhưng vẫn là cà phê
3 sỹ quan cảnh sát, cấp rất cao có mặt. Ryan nghĩ thế từ thái độ của Wilson khi cậu chàng dập chân chào theo tiêu chuẩn rồi chuẩn bị ghế ngồi cho họ trước khi ra khỏi cửa.
James Owens có vẻ là người có cấp bậc cao nhất khi hỏi tình trạng sức khỏe của Ryan thì thái độ đủ lịch sự nhưng vẫn chân thành. Ông nhắc Ryan nhớ tới cha, dáng người vạm vỡ,chắc nịch và đôi bàn tay to, thô ráp ấy chứng tỏ ông đã được thăng chức sau nhiều năm đi tuần giữa các con phố và thực thi pháp luật một cách cứng rắn
Cảnh sát trưởng William Taylor khoảng 40 tuổi nhưng trông trẻ và cân đối hơn cả người đồng nghiệp ở bộ phận chống khủng bố. Cả hai thám tử đều ăn mặc bảnh bao nhưng vành mắt đỏ ngầu báo hiệu họ đã phải làm việc suốt đêm
David Ashley là người trẻ nhất và ăn mặc đẹp nhất trong ba người. Thân hình anh giống Ryan nhưng chắc hơn Ryan 5 tuổi. Anh tự giới thiệu mình đến từ Bộ Nội Vụ và trông hiền lành hơn so với hai người kia
“Cậu chắc tình hình sức khỏe ổn để trả lời các câu hỏi chứ?” Taylor hỏi
Ryan nhún vai “Chờ đợi cũng không tốt”
Owens lấy chiếc máy ghi âm từ chiếc cặp của mình và đặt nó trên bàn cạnh giường. Anh kết nối thêm hai micrô, một micrô hướng về Ryan và micrô kia đối mặt với người bọn họ. Anh nhấn nút của máy ghi âm và báo cáo ngày, giờ và địa điểm
“Tiến sỹ Ryan” Owens nghiêm nghị “Anh có biết cuộc phỏng vấn này sẽ được ghi lại”
“Vâng sir”
“Anh có bất kỳ phản đối nào về việc chúng tôi ghi lại không?”
“Không sir, Liệu tôi có thể hỏi một câu?”
“Được”
“Tôi có đang bị kiện cáo gì không? Nếu có thì tôi muốn liên hệ với Đại sứ quán và luật s..” Ryan hơi bối rối trước sự tập trung cao độ phía cảnh sát nhưng bất chợt lời nói bị cắt ngang bởi tiếng cười khúc khích của Ashley. Nhưng để ý rằng hai người còn lại vẫn muốn Owens trả lời câu hỏi
“Tiến sỹ Ryan, có lẽ anh đang có chút nhầm lẫn. Chúng tôi không kiện cáo gì cả. Chúng tôi chỉ muốn lưu hồ sơ về trường hợp này, sir. Nếu chúng tôi dám kiện anh thì chắc ngày mai chúng tôi phải đi tìm việc khác”
Ryan gật đầu nhưng cũng cảm thấy có chút không chắc chắn, dù sao thì cũng là lần đầu tiên anh gặp phải trường hợp thế này, vì vậy không biết nếu làm việc này thì có rắc rối về pháp lý không. Owens bắt đầu đọc các câu hỏi từ cuốn sổ ghi chép màu vàng
“Anh vui lòng cho biết tên và địa chỉ?”
“John Patrick Ryan, sống ở Annapolis, Maryland. Nhà tôi ở Peregrine Cliff, cách Annapolis 10 dặm về phía nam, thuộc Vịnh Chesapeake”
“Nghề nghiệp của anh?” Owens vẫn kiểm tra gì đó trên sổ ghi chép
“Tôi đoán các công có thể nói rằng tôi có vài công việc. Tôi dạy lịch sử trong Học viện hải quân Hoa Kỳ ở Annapolis. Thỉnh thoảng đến dạy học ở Cao đẳng chiến tranh hải quân ở Newport và tôi làm tư vấn bán thời gian cho một công ty”
“Chỉ vậy thôi à?”Ashley hỏi với nụ cười thân thiện – hay có thân thiện không nhỉ? Ryan tự hỏi. Jack không biết họ đã tìm hiểu được bao nhiêu về quá khứ của anh- trong bao nhiêu thời gian? 15 hay 16 giờ - và nụ cười của Ashley có hàm ý gì không. Anh chàng này không phải cảnh sát, Ryan tự nhủ. Chính xác thì anh là ai? Dù sao thì Ryan phải kiên quyết giữ vững vỏ bọc của mình, rằng anh là tư vấn bán thời gian cho công ty Mitre Corporation
“Mục đích của anh khi đến Anh?” Owens tiếp tục hỏi
“Kết hợp giữa kỳ nghỉ và chuyến đi nghiên cứu. Tôi đã thu thập dữ liệu cho cuốn sách mới và Cathy cũng cần nghỉ ngơi. Sally thì vẫn còn học lớp mẫu giáo, mùa du lịch đã qua nên chúng tôi quyết định đến đây chơi” Ryan lấy một điếu thuốc từ bao thuốc Wilson để lại phía sau. Ashley châm lửa cho anh “Trong áo khoác của tôi- chả biết ở đâu nữa- các ông sẽ tìm thấy thư giới thiệu gửi Bô hải quân Anh và Hoạc viện Hải Quân Hoàng Gia Anh ở Dartmouth”
“Chúng tôi đã đọc thư giới thiệu” Owens trả lời “Khá khó đọc, tôi sợ là áo của anh cũng không mặc được nữa đâu. Không phải do máu, mà là vợ anh và viên trung sỹ đã dùng dao cắt nó rồi. Vậy anh đến Anh khi nào?”
“Hôm nay là thứ 5 phải không? Chà, chúng tôi khởi hành từ đêm thứ 3 tù Sân bay quốc tế Dulles, ngoại ô Washington, đến nơi lúc 7.30, lấy phòng khách sạn lúc khoảng 9.30, ăn nhẹ, rồi đi ngủ. Bay luôn khiến tôi mệt- chứng sợ máy bay, kiểu thế.” Các sự kiện không đứng 100% nhưng Ryan không nghĩ họ cần biết mọi thứ.
Owens gật đầu. Họ biết lý do vì sao Ryan không thích bay “và ngày hôm qua thì sao?”
“Tôi thức dậy khoảng 7 giờ sáng, ăn sáng, đọc báo, rồi nghỉ ngơi đến 8.30. Tôi hẹn gặp Cathy và Sally lúc 4.00 chiều, rồi bắt taxi đến tòa nhà của Bộ hải quân-gần đó, nhưng hóa ra tôi phải đi bộ khá xa. Như tôi nói, tôi có thư giới thiệu gặp Đô đốc Sir Alexander Woodson, người từng đứng đầu bộ phận lưu trữ bên hải quân các anh- giờ ông ấy đã nghỉ hưu. Ông ấy dẫn tôi tới một căn hầm ẩm mốc dưới tòa nhà và chuẩn bị tài liệu tôi cần.”
“tôi đang tìm kiếm thông tin liên lạc bằng tín hiệu đầu tiên của hải quân. Tôi muốn xem các tín hiệu hải quân gửi giữa London và Đô đốc Sir James Somerville, chỉ huy hạm đội Ấn Độ Dương trong đầu năm 1942, đó là một trong những nội dung trong cuốn sách mới tôi đang viết. Vì vậy tôi dành trọn 3 giờ để đọc những bản sao đã ố vàng và ghi chép lại”
“Cái này phải không?” Ashley đưa cho Ryan cái túi đựng hồ sơ nhỏ và Ryan vồ lấy nó
“Tạ ơn chúa!” Ryan kêu lên “tôi tưởng là mất rồi cơ” Anh mở bọc sồ sơ, đặt nó trên bàn cạnh giường và nhấn vài lần trên bàn phím. "Ha! Còn dùng được”
“Chính xác là cái gì?” Ashley muốn biết. Cả ba người đều đứng lên, nghiêng người nhìn
“Nó là con tôi” Ryan toe toét. Bên trong thanh kẹp là một bàn phím bỏ túi giống như một máy đánh chữ và một màn hình LCD màu vàng. Nhìn từ bên ngoài, nó giống như bìa đựng hồ sơ, dày chừng 1 inch và được bọc bằng bao da “Đây là loại máy tính xách tay Model C-Field của Cambridge Datamaster, được một người bạn của tôi sản xuất. Nó có bộ vi xử lý MC-68000 và dung lượng lưu trữ 2 megabyte”
“anh giải thích chi tiết giúp cho?” Taylor hỏi
“Xin lỗi nhưng tôi không biết giải thích thế nào. Nó là một cái máy tính xách tay được hoạt động thông qua chip vi xử lý. 2 megabyte nghĩa là nó có thể lưu trữ 2 triệu ký tự- đủ cho toàn bộ cuốn sách- và sử dụng bộ nhớ bong bóng, anh sẽ không mất bất kỳ thông tin nào ngay cả khi anh tăt máy. Một người bạn học của tôi đang lập công ty sản xuất thiết bị đáng yêu này. Anh ấy có rủ tôi góp vốn khởi nghiệp. tôi có sử dụng máy tính Apple ở nhà, cái này chỉ để mang theo ra ngoài”
“Chúng tôi biết nó là một loại máy tính nhưng người của chúng tôi không thể mở được” Ashley nói
“Có mật khẩu an ninh. Khi sử dụng lần đầu tiên, anh cần nhập mật khẩu người dùng để khởi động. Sau đó, mỗi lần sử dụng anh lại nhập mật khẩu của mình vào, nếu không sẽ không mở được”
“chắc chắn vậy à?” Ashley tò mò “An toàn đến mức nào?”
“Anh phải hỏi anh bạn Fred của tôi. Có thể anh sẽ đọc được dư liệu trên ổ nhớ bong bóng. Tôi không biết nó hoạt động thế nào. Tôi chỉ là người sử dụng” Ryan giải thích “Dù sao thì đây là những ghi chép của tôi”
“Hãy quay lại những hoạt động của anh ngày hôm qua” Owens nói, lạnh mắt nhìn Ashley “Giờ chúng ta đang ở khúc buổi chiều”
“Vâng, tôi nghỉ ăn trưa. Một anh chàng ở tầng trệt dẫn tôi vào một…một quán bar, tôi đoán thế, cách đó 2 tòa nhà. Tôi không nhớ tên quán. Tôi ăn hai bánh sandwich và một ly bia trong khi làm việc với cái này (máy tính). Mất khoảng nửa giờ. Rồi tôi quay lại tòa nhà của Bộ chỉ huy hải quân, tôi ở đó hơn 1 giờ nữa. Lúc tôi rời khỏi đó là khoảng 2.15. Tôi có nói lời cảm ơn với Đô đốc Woodson trước khi rời khỏi- ông ấy là một người tuyệt vời. Tôi bắt taxi tới- không nhớ địa chỉ, nó ở trong thư giới thiệu, phía Bắc của ---công viên Regen, tôi nghĩ vậy, đô đốc Sir Roger DeVere. Ông ấy phục vụ dưới quyền tướng Somerville. Nhưng ông ấy không ở đó, người quản gia nói ông ấy được gọi ra khỏi thành phố vì một người trong gia đình qua đời. Vì vậy tôi để lại tin nhắn rằng tôi đã đến đó và bắt một taxi khác xuống phố. Tôi quyết định xuống sớm vài dãy phố và đi bộ”
“Vì sao?” Taylor hỏi
“chủ yếu vì tôi đã ngồi quá lâu- trong tòa nhà hải quân, trên máy bay, taxi. Nên tôi cần vận động cơ xươn. Ngày nào tôi cũng chạy bộ, và giờ cảm thấy không thoải mái khi bỏ bài tập”
“Anh xuống xe ở đâu?” Owens hỏi
“tôi không nhớ tên phố. Nếu ông đưa tôi bản đồ thì toio có thể chỉ”
Owens gật đầu cho anh tiếp tục “Nhân tiện thì tôi suýt nữa bị cán bởi một chiếc xe buýt hai tầng và một trong những cảnh sát mặc đồng phục đã nhắc tôi không được băng qua đường…”Owens hơi ngạc nhiên khi viết ghi chú vào sổ tay. Có lẽ họ không biết về cuộc gặp gỡ đó “Tôi có mua một tờ tạp chí trên phố và gặp Cathy khoảng, ờ, khoảng 3.40. Hai mẹ con cũng đến sớm”
“Một ngày của cô ấy trôi qua thế nào?” Ashley hỏi. Ryan chắc họ cũng biết thông tin này rồi “chủ yếu là mua sắm. Cathy đã đến đây nhiều lần rồi, và thích mua sắm ở London. Lần cuối cô ấy đến đây là khoảng 3 năm trước tham dự hội thảo về phẫu thuật, nhưng đợt đó không có tôi đi cùng”
“Và để lại đứa bé cho anh?” Ashley lại mỉm cười. Ryan cảm thấy Owens bắt đầu tức giận với anh chàng
“Với ông bà ngoại, đó là thời gian trước khi mẹ cô ấy qua đời. Khi đó tôi còn bận rộn với luận văn tốt nghiệp ở Georgetown cả ngày. Tôi lấy bằng tiến sỹ trong hai năm rưỡi. Năm ngoái là một năm bận tối mắt tối mũi với việc đi lại giữa thư viện trường đại học và phòng nghiên cứu của Trung Tâm Nghiên cứu Chiến Lược Quốc Tế. Đây có thể coi là dịp đi nghỉ” Ryan cười gượng gạo “Sau tuần trăng mật thì đây là kỳ nghỉ đầu tiên của chúng tôi”
“Anh đang làm gì khi xảy ra vụ tấn công?” Owens quay lại chủ đề. 3 người đồng loạt đổi tư thế ngồi trên ghế
“Nhìn sai đường, chúng tôi đang thảo luận đi đâu ăn tối thì quả lựu đạn nổ”
“anh biết đó là lựu đạn?” Taylor hỏi.
Ryan gật đầu “Vâng, nó tạo lên âm thanh đặc biệt, tôi ghét mấy thứ khốn khiếp này, nhưng nó là một trong mấy đồ chơi nho nhỏ mà bên thủy quân lục chiến luấn luyện tôi dùng ở Quantico. Súng máy cũng thế. Ở Quantico chúng tôi cũng được giới thiệu về những vũ khí mà khối Đông Âu (East Bloc) thường sử dụng. Tôi đã từng dùng AK-47, âm thanh của nó khác với súng của chúng ta, trên chiến trường, việc phân biệt âm thanh vũ khí rất hữu ích. Mà sao chỉ có môt người trong số họ có AK?”
“theo chúng tôi phán đoán” Owens nói “người đàn ông mà anh làm bị thương chính là người đã vô hiệu hóa chiếc xe bằng súng bắn lưu đạn chống tăng. Các mảnh vỡ nổ đã chứng mình điều này. Vì vậy có lẽ hắn đã sử dụng loại súng AK 47 mơi, có nòng nhỏ hơn và thích hợp bắn lựu đạn. Rõ ràng hắn không có thời gian gỡ súng phóng lựu đạn nên đã dùng súng ngắn. Hắn cũng mang theo một quả lựu đạn, anh biết rồi đấy”
Jack không biết về súng gắn lựu đạn, nhưng trí nhớ anh trượt về sức mạnh của quả lựu đạn “Ý ông là lựu đạn chống tăng?” Ryan hỏi
“Anh biết loại này đúng không?” Ashley tham gia
“Tôi từng là lính thủy quân lục chiến, nhớ không? Nó gọi là RKG- đại loại thế phải không? Có nó thể tạo ra một cái lỗ trên một chiếc xe bọc thép loại nhẹ hoặc có thể khiến một chiếc xe tải nổ tung” Chúa ơi, họ lấy những vũ khí giết người này ở đâu vậy? và tại sao họ không sử dụng chúng….? Mày đang bỏ lỡ cái gì đó rồi Jack
“Rồi sao?” Owens hỏi
“Đâu tiên tôi đè vợ và con tôi nằm xuống đất. Giao thông đột ngột dừng lại. Tôi ngẩng đầu lên xem chuyện gì đang xảy ra”
“Tại sao?” Taylor hỏi
“tôi không biết” Ryan chậm rãi trả lời “huấn luyện, có lẽ thế. Tôi muốn biết xem chuyện quái gì đang xảy ra- gọi là tính tò mò ngu ngốc cũng được. Tôi thấy một gã đang xả xúng vào chiếc Rolls còn gã kia thì đang đi vòng lại sau xe, như kiểu gã đang chặn xem có ai cố gắng nhảy ra khỏi xe hay không. Tôi nghĩ là nếu tôi di chuyển sang trái thì sẽ tiếp cận dễ dàng hơn. Rồi tôi thấy những chiếc ô tô đang đỗ. Rồi tôi di chuyển như bóng ma tiến gần ở khoảng cách 50 feet. Tên cầm khẩu AK đang quay mặt đi chỗ khác, tôi nghĩ đây là cơ hội hiếm có, tôi đoán là tôi nên nắm lấy cơ hội”
“Tại sao?” Lần này là Owens, rất nhẹ nhàng
“Câu hỏi hay. Tôi không biết. Tôi thực sự không trả lời được” Ryan trầm ngâm mất nửa phút “Chắc cảnh tượng khiến tôi tức giận. Từ khi tôi đến đây mọi người tôi gặp đều rất tốt, và rồi đột nhiên xuất hiện hai tên khủng bố cố gắng giết người giữa thanh thiên bạch nhật, trước mặt tôi”
“Anh có đoán ra họ là ai chưa?” Taylor hỏi
“Không đòi hỏi nhiều trí tưởng tượng, phải không? Lúc đó tôi cũng không để ý, tôi đoán đó là …sự phẫn nộ. Có lẽ đây chính là động lực cho con người ta chiến đấu” Ryan thủ thỉ “ Dù sao thì tôi cũng phải nghĩ về chuyện này, như tôi nói, tôi thấy có cơ hội và nắm bắt lấy nói”
“Thực ra cũng không khó lắm- hoặc tôi rất may mắn”. Lông mày Owens nhăn lại khi nghe thấy đoạn đó “tên cầm khẩu súng lục đã rất ngu ngốc. Hắn đáng lẽ nên kiểm tra sau lưng, thay vì chỉ chỉ chú ý đến mục tiêu trong xe- rất ngu. Ông luôn phải ‘kiểm tra 6 hướng’ tôi ở điểm mù của hắn” Ryan gượng gạo “Huấn luyện viên hẳn sẽ rất tự hào về tôi- tôi đã hạ gục hắn chỉ bằng cú trượt. Nhuwgn tôi đoán là nên mang theo miếng đệm vai và bộ bảo hộ ngực, vì bác sỹ nói khi đụng phải hắn thì tôi cũng bị gãy xương vai. Hắn đập người ngã xuống, tôi lấy khẩu súng và bắn hắn- ông muốn biết vì sao tôi làm vậy, phải không?”
“Phải” Owens trả lời
“Tôi không muốn hắn đứng dậy”
“Hắn ta bất tỉnh- chỉ tỉnh dậy 2 giờ sau đó, và giờ thì bị chấn động mạnh”
“Nếu tôi biết hắn có quả lựu đạn đó thì tôi sẽ không chỉ bắn vào mông. Sao tôi lại không để ý điều đó nhỉ” Ryan tự hỏi “Tôi phải đối phó với gã đang cầm súng máy khạc đạn và tôi không cần có một gã bất lương sau lưng. Vì vậy tôi vô hiệu hóa hắn. Tôi có thể cho 1 vien xuyên thủng đầu hắn- ở Quantico họ nói ‘tneutralize/ vô hiêu hóa’ nghĩa là giết. Bố tôi từng là cảnh sát và tôi biết cách họ hành động, hầu hết cách thực thi công vụ của cảnh sát hay chiếu phim trên TV đều sai cả. Tất cả những gì tôi biết là tôi không được để hắn tấn công tôi từ phía sau. Tôi không thể nói ‘tôi tự hào về quyết định của mình nhưng xét tổng thể là ý kiến hay’
Tôi vòng ra sau chiếc xe và tiến vào từ phía bên phải, nhìn quanh. Tôi thấy gã đang sử dụng súng ngắn. Anh chàng Wilson bên ông cũng giải thích chuyện này cho tôi- đó cũng là may mắn nữa.Tôi không ngu ngốc đến mức lấy một khẩu súng ngắn bé tẹo đấu với khẩu AK. Hắn đã thấy tôi vòng ra sau. Chúng tôi bắn vào nhau cùng lúc- tôi đoán chỉ là tôi bắn giỏi hơn hắn ”
Ryan dừng lại. Anh không định khoe khoang như thế, nhưng đây không phải là thực tế sao? Nếu anh không biết thì còn ai? Ryan đã biết từ lâu rằng trong khủng hoảng, các biến số thời gian nén vào và dãn ra- gần như cùng lúc. Đó chính là điểm ngu ngốc của trí nhớ, phải không? Mình còn có thể làm gì nữa nhỉ? Anh lắc đầu
“Tôi không biết” anh lại nói “Có lẽ tôi nên thử cách tiếp cận khác. Có lẽ tôi nên nói với hắn trước kiểu như ‘bỏ súng xuống’ hay ‘đứng yên’ như họ vẫn làm trên TV- nhưng không có thời gian. Mọi thứ diễn ra trogn tích tắc- hắn hoặc tôi- các ông biết ý tôi thế nào rồi đấy? Ông không…ông không thể giải thích mọi thứ khi ông chỉ có nửa giây để quyết định. Tôi đoán việc huấn luyện chỉ dành cho những ngày thường, còn đây hoàn toàn theo bản năng. Đây là thứ duy nhất tôi học được tại Green Machine, thủy quân lục chiến. Họ không dạy bạn bắt người- lạy chúa, tôi không muốn giết ai cả, tôi chỉ không có sự lựa chọn trong tình huống đó” Ryan dừng lại
“Tại sao hắn- rời đi, chạy đi, hay làm gì khác! Hắn thấy là tôi có thể giết hắn. Hắn phải biết là tôi có thể khiến hắn chết” Ryan ngửa đầu dựa vào gối. Khi mô tả chuyện đã xảy ra anh thấy nó như hiện về trước mắt, thật sống động. Một người đã chết vì anh, Jack. Kiểu gì cũng chỉ còn con đường chết. Hắn ta cũng làm theo bản năng phải không? Nhưng bản năng của anh tốt hơn- vậy tại sao anh lại không cảm thấy vui vẻ?
“Tiến sỹ Ryan” Owens bình tĩnh “Ba người chúng tôi đã phỏng vấn 6 người riêng rẽ, tất cả họ đều có quan điểm rõ ràng về vụ này. Từ những gì họ kể với chúng tôi, anh đã thực sự không còn sự lựa chọn nào khác. Anh đã làm đúng với tình hình lúc đó, tôi- chúng tôi- đều thấy đó là lựa chọn đúng đắn. Thưc tế, phát bắn thứ hai của anh không quá quan trọng, nếu anh còn lăn tăn về nó. Phát đầu tiên đã xuyên tim hắn rồi”
Jack gật đầu “Vâng, tôi thấy rồi. Phát thứ hai hoàn toàn là bản năng, giống như tay tôi tự động làm thế. Bộ não chưa có thời gian để suy nghĩ về nó, ngón tay đã bóp cò súng, không có suy nghĩ gì cả…..thật hài hước là bộ não các ông sẽ hoạt động khá có chủ đích: một phần chịu trách nhiệm bóp cò, phần còn lại chịu trách nhiệm quan sát, và hai phần dường như lại được tách ra. Phần quan sát đã thấy viên đạn găm vào mắt bò, nhưng phần chịu trách nhiệm bóp cò lại bảo ngón tay tiếp tục bóp cò cho đến khi người đó ngã xuống đất. Hoàn toàn có khả năng tôi sẽ bắn phát thứ ba nếu trong súng vẫn còn đạn”
“Thủy quân đã dạy anh bắn rất tốt đấy” Taylor nhận xét.
Ryan lắc đầu “Bố dạy tôi khi còn là một đứa trẻ. Bên Thủy quân không coi khóa bắn súng ngắn là một khóa học quan trọng nữa- súng lục chỉ để khoe thôi. Nếu người xấu tiến gần đến vậy thì tốt nhất là trốn. Tôi có một khẩu súng trường tự động. Dù sao thì gã này cũng chỉ cách tôi 15 bước chân” Owens ghi vài dòng ghi chú vào sổ
“Vài giây sau thì xe phóng đi, Tôi không nhìn được mặt gã tài xế. Đó có thể là đàn ông hoặc phụ nữ. nhưng tôi biết hắn/cô ta da trắng. Chiếc xe phóng nhanh về phía bên kia đường, và biến mất sau khi rẽ một đoạn”
“Đó là một trong những chiếc taxi London- anh có để ý không?” Taylor hỏi
Ryan chớp mắt “Ồ, ông nói đúng. Tôi không thực sự nghĩ về nó- ngu thật. Này, các ông có cả triệu chiếc xe như thế trong thành phố này. Không có gì ngạc nhiên khi bọn họ sử dụng nó làm công cụ”
“Chính xác thì có 8679 chiếc” Owens nói “5919 chiếc được sơn màu đen”
Một ý nghĩ lóe lên trong óc Ryan “Nói tôi biết, bọn chúng muốn sát hại hay cố gắng bắt cóc họ? ”
“Chúng tôi khôn chắc về điều này. Anh có thể quan tâm nếu biết đảng Sinn Fein, phe chính trị ủng hộ PIRA, đã ra tuyên bố họ không liên quan đến vụ việc này”
“Các ông tin lời đó?” Ryan hỏi. do thuốc giảm đau, Ryan đã không nhận ra Taylor khéo léo tránh lé câu hỏi của anh
“có, chúng tôi có xu hướng tin tưởng. Ngay cả Proves cũng không điên, anh biết đấy. Giết người trên phố như thế này sẽ phải trả cái giá chính trị quá cao. Họ đã học được nhiều điều từ vụ giết Công tước Mountbatten- nhưng ngay cả PIRA không làm thì vẫn có thể là INLA (Irish National Liberation Army- mặt trận giải phóng quốc gia Iceland) dù sao thì họ sẽ phải trả rất nhiều tiền từ sự đồng tình dành cho người Mỹ ” Taylor nói “tôi thấy từ các tờ báo mà đồng bào của anh….”
“chủ đề” Ashley sửa lại
“Dù sao đi nữa người dân Mỹ đang rất nỗ lực xem xét vấn đề này”
“Chắc chắn là vậy, tiến sỹ Ryan. Điều đáng chú ý là những kẻ khủng bố dường như luôn có thể tìm cách gây sốc cho chúng ta, bất kể điều kinh hoàng đã xảy ra trước đó” Owens lưu ý. Giọng anh ta hoàn toàn chuyên nghiệp, nhưng Ryan cảm thận đó là giọng của Giám đốc cơ quan chống khủng bố đang sẵn sàng xé toạc đầu tên khủng bố còn sống bằng chính đôi tay của mình. Trông họ đủ mạnh để làm điều đó “Vậy điều gì xảy ra tiếp theo?”
“Tôi chắc chắn gã bị tôi bắn -gã thứ hai- đã chết. Rồi tôi kiểm tra chiếc xe. Tài xế- à các ông biết rồi đó, và viên sỹ quan an ninh. Một trong những người của các ông phải không ông Owens?”
“Charlie là một người bạn của tôi. Anh ấy đã làm trong đội anh ninh Hoàng Gia Anh được 3 năm…” Owens nói như thể người đàn ông đó vẫn còn sống, và Ryan tự hỏi liệu có phải họ đã từng chiến đấu cùng nhau không. Anh biết là tình bạn giữa cảnh sát rất sâu đậm
“Chà, các ông đã biết phần còn lại rồi. Tôi hy vọng các ông có thể khen ngợi viên bảo vệ. Ơn chúa vì đã khiến cậu ta chần chừ một lúc- ít nhất đủ lâu để các ông xuất hiện và khiến cậu ta bình tĩnh lại. Nếu cậu ta thực sự đâm tôi bằng lưỡi lê đó, tôi e là tôi sẽ không còn sống ngồi đây”
Owens càu nhàu đồng ý “ Chắc chắn thế rồi”
“Súng trường đó có nạp đạn không?” Ryan hỏi
“Nếu nó nạp đạn” Ashley trả lời “Tại sao hắn không bắn?”
“Một con phố đông người không phải là nơi sử dụng súng trường tốt nhất, ngay cả khi ông chắn về kẻ thù trước mặt” Ryan trả lời “Nó đã được nạp đạn phải không?”
“Chúng tôi không thể bàn luận về vấn đề an ninh” Owens nói.
Nhưng tôi biết khẩu súng đã được nạp đạn, Ryan tự nhủ “Nhưng cậu ta đến từ chỗ nào vậy? Cung Điện cách đó khá xa”
“Tòa nhà Clarence House- tòa nhà màu trắng liền kề với Cung điện St. James. Bọn khủng bố đã chọn sai thời điểm – hoặc có lẽ là sai địa điểm- cho hoạt động tấn công. Có một chốt bảo vệ ở góc tây nam của tòa nhà. Bảo vệ ở đó thay ca 2 giờ/lần. Khi vụ khủng bố xảy ra họ đang thay đổi ca gác, tức là có 4 lính canh ở đó chứ không phải chỉ một. Cảnh sát đang làm nhiệm vụ ở Cung Điện cũng nghe thấy vụ nổ và súng bắn tự động.. Viên trung sỹ phụ trách vội chạy ra cổng để xem có chuyện gì xảy ra và vẫy một viên cảnh vệ đi cùng”
“Anh ấy là người đã báo động, đúng không? Vì vậy những cảnh sát còn lại mới đến nhanh vậy?”
“Không, Charlie Winston báo động” Owens nói “Chiếc xe Rolls đó có một hệ thống báo động tấn công điện tử- anh giữ kín bí mật này nhé. Thiết bị đó đã báo động đến hội sở. Viên trung sỹ Price hoàn toàn hành động theo ý mình. Không may, viên cảnh vệ lại là vận động viên vượt rào- có thẻ chạy và nhảy cùng lúc- đã nhảy qua các thanh gác ở đó. Price cũng cố gắng làm điều đó nhưng anh ấy bị vấp ngã và gẫy mũi. Anh ta mất nhiều thời gian đuổi theo, rồi mới gửi báo động về cho cấp trên qua điện đàm”
“Chà, tôi rất vui thấy anh ta bắt kịp. Viên cảnh vệ đó thực sự khiến tôi sợ chết khiếp. tôi mong viên trung sỹ của các anh cũng được khen ngợi”
“Họ sẽ được huân chương cảnh sát của nữ hoàng, và cả lời khen của Bệ Hạ” Ashley nói “có một điều mà chúng tôi vẫn còn thắc mắc, tiến sỹ Ryan, anh rời quân đội vì khuyết tật cơ thể, nhưng màn trình diễn của anh hôm qua khiến người ta kinh ngạc”
“À, anh biết rằng sau khi rời khỏi lực lượng thủy quân lục chiến, tôi có làm việc cho sàn chứng khoán. Sau một thời gian tôi có gây dựng được danh tiếng cho riêng mình và bố Cathy có đến gặp tôi nói chuyện về công việc kinh doanh. Đó là lúc tôi quen Cathy. Cha cô ấy đề nghị tôi đến New York để làm kinh doanh môi giới, tôi lịch sự từ chối nhưng tôi và Cathy rất hợp nhau. Rồi điều này dẫn đến điều kia, chúng tôi đính hôn. Lúc đó tôi dang đeo một cặp trợ lưng vì lưng thường xuyên bị đau. Chà, chuyện đó lại xảy ra ngay sau khi chúng tôi đính hôn và Cathy đưa tôi đến bệnh viện John Hopkins để gặp một trong những giáo sư của cô ấy kiểm tra giúp tôi. Đó là Stanley Rabinowisz, giáo sư phẫu thuật thần kinh. Ông ấy đã làm xét nghiệm và kiểm tra khác nhau ở bệnh viên. 3 ngày sau ông ấy nói rằng có thể chữa khỏi hoàn toàn”
“Hóa ra các bác sĩ hải quân ở Bệnh viện Bethesda đã không nhìn ra vấn đề thực sự từ việc chụp X-quang cột sống của tôi. Tôi không thể trách họ. Họ đều là những bác sĩ trẻ thiếu kinh nghiệm, nhưng Stanley là giáo sư giỏi nhất ở bệnh viện John Hopkins, cũng là người giữ lời. Ông ấy đã làm phẫu thuật cho tôi vào ngay thứ 6 hôm đó và hai tháng sau tôi gần như bình phục hoàn toàn” Ryan nói “Dù sao thì đó là câu chuyện về cái lưng.