← Quay lại trang sách

Chương 3 HOA VÀ GIA ĐÌNH-1

Wilson đã đánh giá nhầm. Cảnh sát cũng không ngờ cuộc trốn chạy lại diễn ra lâu đến vậy. Cách đó 600 dặm, máy bay hãng Sabena đang đỗ xuống sân bay ngoài đảo Cork. Hành khách ở hàng ghế 23-D trên chiếc máy bay Boeing 737 hoàn toàn không có gì đáng nổi bật, mái tóc màu cát được cắt ngắn vừa phải, bộ quần áo như quản lý cấp trung gọn gàng nhưng nhàu nhĩ tạo ấn tượng hoàn toàn chính xác về một người đàn ông làm việc suốt ngày dài và ngủ quá ít, giờ đang bắt chuyến bay về nhà. Chắc chắn là một khách du lịch đầy kinh nghiệm, chỉ mang một chiếc túi xách tay khi bay. Nếu được hỏi, hắn ta có thể nói cả một bài diễn thuyết về chợ cá bằng giọng miền tây nam Ireland. Hắn có thể thay đổi giọng địa phương dễ dàng tùy từng đối tượng tiếp xúc, dễ như thay áo, một kỹ năng hữu hiệu trong nghề, đặc biệt kể từ tin tức TV đã khiến thổ ngữ vùng Belfast của hắn được cả thế giới chú ý. Trong chuyến bay hắn đã đọc tờ London Times và chủ đề được bàn tán khắp các hàng ghế trên chuyến bay chính là câu chuyện được đăng ngay trên trang đầu “thật là khủng khiếp, phải không?” hắn hoàn toàn đồng ý với người đàn ông ngồi ở ghế 23-E, một doanh nhân buôn bán máy công cụ người Bỉ vốn không biết sự kiện khủng khiếp đó đã diễn ra như thế nào theo nhiều cách

Sau nhiều tháng lên kế hoạch, tỉ mỉ thu thập thông tin tình báo, các cuộc diễn tập lặp đi lặp lại ngay trước mũi người Anh, ba tuyến đường thoát đã được bố trí, cùng những người trực radio- tất cả chả thu được mẹ gì nhờ kẻ can thiệp chết tiệt này. Hắn nhìn lại bức ảnh trang bì.

Mày là ai, Yank (lính Mỹ)? hắn tự hỏi. John Patric Ryan. Nhà sử học -một tên học giả chết tiệt! Cựu lính thủy đánh bộ- tự dung lại nhúng mũi vào chuyện không phải của mình! John Patric Ryan. Mày là thằng công giáo khốn khiếp, phải không? Chà, Jonny gần như đã trả tiền vào tài khoản của mình….quá đáng tiếc về chuyện Johnny. Johnny là một người tốt, đáng tinh cậy, yêu khẩu súng và trung thành với Tổ chức

Máy bay cuối cùng cũng dừng lại ở cầu nối vào sân bay. Tiến viên mở cửa ở khoang trước và hành khách lục tục đứng dậy lấy hành lý từ khoang trên đầu. Hắn cũng lấy hành lý và hòa theo dòng người tiến về phía trước. Hắn đang cố gắng triết học hóa thất bại này. Trong nhiều năm ở vị trí ‘cầu thủ’ hắn biết rằng mọi thứ thường diễn ra rất bất ngờ, có những kế hoạch thành công và những kế hoạch không thành công. Nhưng nhiệm vụ này quá quan trọng, lên kế hoạch quá tỉ mỉ. Hắn lắc đầu bất lực và kẹp tờ báo dưới tay. Chúng ta sẽ chỉ phải lại cố gắng làm lại tất cả, thế thôi. Những gì chúng ta cần là sự kiên nhẫn. Đây chỉ là một thất bại, hắn tự nhủ, không ảnh hưởng đến toàn cục. Những người ở H-Blocks vẫn không đi đâu cả. Sean thì sao? Đúng là sai lầm khi dẫn hắn theo. Hắn đã giúp lập kế hoạch ngay từ đầu. Sean biết rất nhiều về Tổ Chức. Hắn gạt nỗi lo lắng sang một bên khi bước xuống máy máy bay. Sean sẽ không bao giờ nói đâu. Không phải là Sean, không thể khi mà bạn gái của anh ta bị giết bởi một viên đạn lạc của lính dù Anh 5 năm trước.

Tự nhiên là không ai đến đón. Những người tham gia chiến dịch đã rút lui theo kế hoạch, thiết bị đều được bỏ lại thùng rác, xóa sạch dấu vân tay. Chỉ có hắn là có nguy cơ bị nhận ra, nhưng hắn chắc chắn tên Ryan này không nhìn rõ mặt hắn. Hắn nghĩ lại tình cảnh lúc trước để chắc chắn nhận định của mình là đúng. Không. Cái nhìn kinh ngạc trên mặt tên kia, cái nhìn đầy đau đớn khi bị bắn, tên người Mỹ đó không thể chú ý đến mặt hắn trông thế nào- mà nếu hắn có để ý thì hẳn sẽ có một bức ảnh dựng hình được đăng trên báo rồi, một bức ảnh với tóc giả và kính giả

Sau khi rời nhà ga, hắn đi bộ đến bãi đỗ xe, khoác chiếc túi du lịch trên vai, tìm chìa khóa trong túi vốn không biết để đâu trong quá trình soi chiếu an ninh ở Bussels- thật đáng cười! Hắn nở nụ cười đầu tiên trong ngày. Hôm nay là ngày chủ nhật trong xanh, thời tiết mùa thu đặc trưng của Ireland. Hắn lái chiếc xe BMW mới mua được 1 năm- đúng vỏ bọc một doanh nhân thành đạt- xuống phố đến Nhà an toàn của bọn họ. Bọn hắn đang lên kế hoạch cho hai vụ nữa, cả hai đều cần rất nhiều thời gian, nhưng hắn vốn chẳng có gì nhiều ngoài thời gian. Thời gian không là vấn đề gì với hắn cả.

2

Để biết khi nào cần dùng tiếp giảm đau rất đơn giản, Ryan chỉ cần xem ngón tay út trái duỗi ra một cách vô thức. Cách này không làm giảm cơn đau nhưng có thể làm cho cơ bắp và gân cốt cử động nhẹ khiến sự tập trung vào cơn đau nơi thần kinh giảm bớt. Jack nhớ tới nhưng thám tử và anh hùng trên phim truyền hình thường hồi phục rất nhanh sau khi bị bắn vào vai. Còn vai thực của con người – của anh đây- được làm bằng xương và máu thịt- thì chỉ một viên đạn đã vỡ tan rồi. Khi sắp đến thời gian tiêm thuốc giảm đau, anh cảm thấy ngay cả hít thở cũng đau, thậm chí chỉ các ngón tay gõ bàn phím cũng khiến cơn đau bùng phát, vì vậy anh phải dừng viết và ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường- lần đầu tiên anh mong Kittiwake xuất hiện mang theo món quà hạnh phúc hóa học

Cho đến khi anh nhớ lại nỗi sợ của mình. Cơn đau từ chấn thương lưng khiến anh phải trải qua một tuần như địa ngục ở Bethesda. Anh biết chấn thương lần này không thấm tháp gì so với chấn thương lần đó, tuy nhiên cơ thể con người không thể nhớ được nỗi đau, chỉ biết rằng cái vai đang rất đau bây giờ và ở đây. Jack buộc mình phải nhớ đến việc mình có thể chịu đựng được cái lưng đau…..nhưng bác sỹ hơi quá hào phóng với với liều lượng thuốc giảm đau. Kết quả là hơn cả cơn đau, Ryan bắt đầu thèm thuốc morphine. Suốt một tuần, cơ thể anh đã chêch choạng như rơi vào hố đen không đáy đầy nỗi cô đơn và thèm thuốc….Ryan lăc đầu.. Cơn đau lại xuất hiện nơi vai và tay trái và anh tự nhủ mình phải chống lại nó. Mình không được để lịch sử lặp lại. Không bao giờ.

Cửa mở, nhưng không phải Kittiwake- thuốc đã hết tác dụng được 14 phút rồi. Ryan để ý có một người mặc đồng phục đứng ngoài cửa trước đây. Lần này cửa mở ra và anh đã nhìn rõ hơn, đúng là có người canh gác. Một sỹ quan cảnh sát khoảng 30 tuổi tay cầm theo một bó hoa đi vào, theo sau cũng là một viên cảnh sát khác ôm một chậu hoa lớn. Bó hoa phía trước được buộc bằng ruy băng vàng và đỏ tươi, là quà tặng của Thủy quân lục chiến Hoa Kỳ. Chậu hoa ở phía sau được gửi từ Đại sứ quán Mỹ.

“Vẫn còn nhiều hoa bên ngoài, sir” một sỹ quan cảnh sát nói

“Phòng này không đủ chỗ để nhiều hoa quá. Anh có thể đưa cho tôi thiếp, còn đi phân phát hoa cho các phòng xung quanh được không? Tôi chắc chắn mọi người xung quanh đây sẽ rất thích chúng” Và ai muốn sống ở rừng rậm chứ? Trong vòng 10 phút Ryan đã đọc hết các tthiếp và điện tín gửi đến. Anh phát hiện ra là đọc văn của người khác giúp anh quên cơn đau tốt hơn đọc văn của chính mình

Kittiwake đã đến. Cô chỉ liếc nhìn những bó hoa trước làm các thủ tục tiêm thuốc cho Ryan, rồi rời đi không nói một lời. 5 phút sau thì Ryan biết tại sao. Vị khách tiếp theo là Hoàng tử xứ Wales. Và Wilson lại dập chân chào kiểu nhà binh, Jack tự hỏi thằng bé này có mệt với những nghi thức này không. Thuốc giảm đau đang có tác dụng rất tốt, anh từ từ cảm thấy cái vai khá lên, không còn giảm giác nữa, chỉ hơi chóng mặt giống cảm giác uống một ly rượu mạnh. Đây có thể là một phần nguyên do của những chuyện xảy ra tiếp theo

“Xin chào” Jack mỉm cười “Ngài khỏe không, sir?”

“Khá được, cảm ơn” câu trả lời dù qua nụ cười nhưng rõ ràng là thiếu say mê. Hoàng tử trông có vẻ rất mệt mỏi, khuôn mặt gầy trông như dài ra thêm một inch, mắt thoáng một tia u sầu. Vai anh rũ xuống trong bộ áo vest màu xám

“Sao ngài không ngồi xuống đây sir” Ryan mời “Ngài như đã trải qua một đêm còn vất vả hơn tôi”

“À được, cảm ơn, tiến sỹ Ryan” Anh ta lại cố gắng nở một nụ cười khác, nhưng không thành “Anh cảm thấy thế nào rồi?”

“Khá tốt, thưa Hoàng tử. Và vợ anh thế nào- à xin lỗi, công nương có khỏe không ạ?”

Hoàng tử có chút không nói lên lời và anh có chút lúng túng khi ngồi ghế nhìn lên Ryan “Chúng tôi rất tiếc là cô ấy không thể đến cùng. Cô ấy vẫn bị phiền nhiễu… chưa thoát khỏi cú sốc ngày hôm qua. Đối với cô ấy đó là một trải nghiệm khủng khiếp”

Não bắn như hoa trước mặt, tôi đoán anh cũng trải qua trải nghiệm khủng khiếp đấy thôi “Tôi hiểu, Cảm ơn chúa, tôi nghe nói các ngài không có tổn thương gì về thể chất. Con của ngài cũng được an toàn, phải không ạ?”

“Đúng vậy, tiến sỹ, tất cả là nhờ anh” Jack nhún vai theo bản năng, tất nhiên thì giờ vai không còn đau alwms “Tôi cảm thấy rất vinh dự khi được làm gì đó cho ngài, sir…tôi chỉ ước mình không bị bắn” Nỗ lực trở nên hấp dẫn đã bị giết qua môi anh. Anh đã nói sai lời và diễn đạt sai cách. Hoàng tử nhìn Jack với vẻ thất vọng nhưng cảm xúc bị che dấu rất nhanh

“Anh biết đấu, cả ba người chúng tôi có thể sẽ bị giết nếu không có anh- và thay mặt gia đình và bản thân tôi- chà, cảm ơn anh. Tất nhiên lời nói cảm ơn là không đủ…” Hoàng tử tiếp tục nói, rồi dừng lại và cố tìm vài lời mới “Nhưng bây giờ tôi chỉ biết nói vậy. Tôi thậm chí không đủ sức để nói lời cảm ơn ngày hôm qua” ánh mắt anh ta đờ đẫn nhìn về phía cuối giường

Aha! Ryan nghĩ. Hoàng tử đứng dậy và quay người định đi. Mình nên làm gì bây giờ nhỉ “Sir, sao ngài không ngồi xuống và nói chuyện về ngày hôm qua trong chốc lát, OK?”

Hoàng tử quay lại, anh ta định nói gì đó nhưng lời nói qua miệng lại bị nuốt lại và lại quay đi

“Hoàng tử, tôi thực sự nghĩ….” Không hiệu quả. Mình không thể để anh ta bước ra ngoài kia với tình trạng như vậy. Chà, nếu phương pháp nhẹ nhàng không hiệu quả…giọng Jack bỗng trở nên sắc lạnh “Đứng lại” hoàng tử quay người lại với ánh mắt sửng sốt “Ngồi xuống, mẹ kiếp” Ryan chỉ vào chiếc ghế. Ít nhất thì câu nói này đã khiến anh ta chú ý. Mình tự hỏi không biết họ có thu hồi tước Hiệp Sỹ không đây…

Khuôn mặt hoàng tử trở nên đỏ bừng, sức sống đã trở lại một ít. Anh ta do dự một chút rồi miễn cưỡng ngồi xuống

“Nghe này” Ryan cao giọng “tôi nghĩ tôi biết ngài đang nghĩ gì,sir. Ngài cảm thấy tồi tệ vì Ngài đã không để đóng vai John Wayne ngày hôm qua và tự tay mình xử mấy tên cầm súng, phải không” Hoàng tử không gật đầu hay đưa ra phản ứng quá khích nào nhưng xét đến ánh mắt đau khổ của anh ta thì câu trả lời là đúng

“À, thật vớ vẩn!” Ryan khịt mũi. Ngồi trong góc, Tony Wilson tái mặt. Ryan không thể trách anh ta

“Ngài nên tỉnh táo hơn….sir” Ryan rèn sắt “Ngài được đào tạo chính quy ở trường quân sự, phải không? Nếu tôi còn nhớ thì ngài vẫn là phi công đủ tiêu chuẩn, nhảy dù ra khỏi máy bay, và thậm chí chỉ huy cả tàu chiến, phải không? ” Anh ta gật đầu. OK, giờ là lúc nói tiếp “Vậy thì Ngài không có gì phải thấy đáng tiếc cả, mẹ nó, ngài nên có tâm trạng tốt hơn thế này, tỉnh táo lại đi. Ngài không thực sự ngu đến mức đó đấy chứ?”

“Ý anh là gì?” Có dấu hiệu tức giận, Ryan nghĩ. Tốt

“Sử dụng cái đầu ngài xem. Ngài được đào tạo để nghĩ xa hơn, phải không? Hãy xem xét hiện trường ngày hôm, dưới con mắt chiến thuật. Ngài bị mắc bẫy trong một cái xe đã dừn lại, bên ngoài là 2 hay 3 gã cầm súng tự động sẵn sàng xả. Ô tô dù được trang bị kính chống đạn nhưng Ngài vẫn bị kẹt. Ngài có thể làm gì? Theo như tôi thấy thì Ngài có 3 lựa chọn:

Một. Ngài sợ đến đông cứng người lại, chỉ ngồi đó sợ đến tiểu ra quần. Khốn khiếp điều đó xảy ra với hầu hết người bình thường khi lâm vào tình trạng đó. Đó có lẽ là phản ứng thông thường nhất. Nhưng Ngài không làm thế

Hai. Ngài có thể cố gắng ra khỏi xe và làm gì đó, phải không”

“Đúng vậy, đáng lẽ tôi nên làm thế”

“Sai!” Ryan lắc đầu quả quyết “Xin lỗi, thưa ngài, nhưng đó không phải ý tưởng hay. Cái gã tôi bắn bị thương đang đứng sẵn chờ Ngài làm thế đấy. Cái gã đó đang chờ bắn viên đạn 9mm vào đầu Ngài ngay khi Ngài ra khỏi xe. Ngài có vẻ như trong tình trạng thể chất tốt- nhưng không ai có thể so tốc độ với một viên đạn cả, sir! Lựa chọn này sẽ giết chết Ngài và cả kéo theo cả gia đình Ngài

Ba. Lựa chọn cuối cùng là Ngài cố gắng kéo dài thời gian và cầu nguyện cứu viện đến kịp lúc. Ngài biết là ngài đang ở gần nhà rồi. Ngài biết có cảnh sát và quân đội quanh đó. Vì vậy ngài biết là thời gian đang ủng hộ mình nếu ngài có thể sống sót trong vài phút tới. Trong lúc đó thì Ngài cố bảo vệ gia đình theo cách tốt nhất có thể. Bạn đẩy họ xuống sàn xe và đè lên họ để nếu tên khủng bố có vượt qua thì chúng phải đi qua xác ngài trước. Và bạn của tôi, đó là những gì Ngài đã làm” Ryan dừng một chút để anh ta nhớ lại tình huống

“Ngài đã làm chính xác những điều cần làm, mẹ nó!” Ryan nghiêng về phía trước không để ý cho đến khi vai bị khung thép kéo lại. Đúng là họ không cho nhiều thuốc giảm đau thật “chúa ơi, cái này đau quá. Đấy, sir, Ngài đang bị mắt kệt với các lựa chọn mở- toàn những lựa chọn tệ hại. Nhưng ngài đã sử dụng đầu óc và chọn cái bớt tệ nhất. Theo cái cách tôi nhìn thì Ngài không thể làm tốt hơn những điều Ngài đã làm đâu. Vì vậy không có gì, lặp lại là không có gì, để ngài nuối tiếc hay cảm thấy tồi tệ vì điều đó cả. Nếu Ngài không tin tôi, hãy hỏi Wilson. Cậu ấy là cảnh sát”

Hoàng tử quay đầu. Viên sỹ quan của đơn vị chống khủng bố hắng giọng “Xin lỗi, thưa hoàng tử, nhưng tiến sỹ Ryan nói đúng. Chúng tôi đã thảo luận tình huống…tình huống này ngày hôm qua và có kết luận tương tự”

Ryan ngước nhìn viên cảnh sát “Các cậu thảo luận bao lâu trước khi đưa đến kết luận này, Tony?”

“Khoảng 10 phút” Wilson trả lời

“Đó là 600 giây, thưa hoàng tử. Nhưng Ngài phải nghĩ và hành động trong…thế nào nhỉ? 5 giây? Có thể là 3 giây? Không có nhiều thời gian để đưa ra quyết định sinh tử phải không? Thưa ngài, tôi phải nói là ngài đã làm cmn tốt. Có lẽ là nhờ các khóa đào tạo trước đây đã giúp ích rất nhiều. Nếu ngài thay đổi vị trí để đánh giá hành động tương tự do người khác làm thì Ngài cũng đưa kết luận tương tự thôi, giống như Tony và các bạn cậu ấy đã làm”

“Nhưng báo chí….”

“Ồ, vứt mẹ mấy tờ báo đó đi” Ryan phủi tay, tự hỏi liệu anh có đi quá xa không “Phóng viên thì biết gì chứ? Họ không làm gì cả, chỉ khóc thật to thôi, bọn họ chỉ viết những gì người khác làm. Ngài có thể lái máy bay, ngài có thể nhảy dù khỏi máy bay- việc bay khiến tôi thì sợ chết khiếp và tôi thậm chí không dám nghĩ đến việc nhảy ra khỏi nó- và chỉ huy một con tàu. Thêm vào đó ngài có thể cưỡi ngựa mà vẫn không để ngã gãy cổ- và giờ, cuối cùng, ngài là một người cha, ngài có con của riêng mình, phải không? Những điêu đó chưa đủ để chứng minh ngài có trym à? Ngài không phải là đứa trẻ liều lĩnh ngu xuẩn nữa, sir. Ngài được đào tạo chuyên nghiệp, và hành động như lính chuyên nghiệp”

Jack có thể thấy lời anh nói đã vào đầu hoàng tử. Tư thế ngồi của anh ta cũng thẳng hơn. Mặc dù trông còn cứng nhắc, nhưng ít nhất đã có chút tự tin

“Tôi không quá quen với việc bị nói thẳng thế này”

“Vậy hãy xử trảm tôi đi” Ryan nhún vai “Ngài trông giống như cần một chút khích lệ- nhưng tôi cần phải lấy lại sự chú ý của ngài đã, phải không? Tôi sẽ không xin lỗi Ngài vì những lời vừa rồi, sir, nhưng sao Ngài không thử nhìn vào cái gương kia lần nữa. Tôi cá là Ngài sẽ trông khá hơn cái gã trong gương sáng nay”

“Anh thật sự tin chuyện đúng như vừa nói?”

“Tất nhiên, Tất cả những gì Ngài phải làm là hãy nhận xét khách quan, sir. Chuyện xảy ra ngày hôm qua phức tạp hơn rất nhiều các bài huấn luyện tôi được học từ Quantico, nhưng Ngài đã xử lý rất tốt. Nghe này, tôi sẽ kể cho Ngài nghe một chuyện”

“Ngày đầu tiên tôi ở Quantico, ngày đầu tiên theo khóa huấn luyện sỹ quan, chúng tôi xếp hàng và lắng nghe người hướng dẫn bắn tỉa, trung sỹ tham mưu Willie King- môt gã da đen hước, chúng tôi đặt tên anh ấy la Con Tinh Tinh. Dù sao thì anh ấy chỉ nhìn chúng tôi từ đầu đến chân và nói ‘Các cô gái, tôi có một tin tốt và một tin xấu. Tin tốt là nếu cậu đủ điểm vượt qua khóa huấn luyện này thì câu sẽ không sợ hãi bất kỳ điều gì trên đời nữa’ rồi đợi cho hai giây sau anh ấy nói tiếp ‘tin xấu là cậu sẽ phải vượt qua tôi’”

“Cậu là một trong những người giỏi nhất lớp” hoàng tử nói, rõ ràng anh ta có đọc qua lý lịch Ryan

“Tôi đứng thứ ba trong lớp và đứng vị trí dẫn đầu trogn Khóa huấn luyện sỹ quan cơ bản sau này. Phải, tôi làm khá tốt. Nhưng khóa huấn luyện đó đúng loại cmn vất vả hàng đầu. Chỉ có dễ ngủ- vào lúc anh phải hoàn thành tất cả các bài tập trong ngày, và anh thiếp đi không biết trời trăng ở đâu. Nhưng, ngài biết đấy, Con Tinh Tinh nói cũng gần đúng cả”

“Nếu ngài vượt qua khóa học ở Quantico thì ngài biết là ngài làm được rất nhiều thứ. Vào đó thì chỉ có bản thân ngài phải chứng minh thực lực chứ quân đội chả giúp được gì nhiều.” Ryan ngừng lại một chút “Dù sao thì tên con gái tôi là Sally. Dù sao thì ngài và gia đình ngài vẫn còn sống, sir. OK, tôi đã giúp- nhưng ngài cũng đã tự giúp mình. Và nếu có phóng vien- chuyên gia nào nói khác, thì ngài vẫn có Tháp London, phải không? Tôi nhớ năm ngoái báo chí cũng bàn tán chuyện của công nương. Mẹ kiếp, nếu có ai nói kiểu đó về Cathy, tôi sẽ khiến hắn đổi giọng”

“Đổi giọng?” hoàng tử hỏi lại

“Đưa hắn đi thiến” Ryan cười lớn “Tôi đoán đó chính là vấn đề với một yếu nhân…ngài không thể bắn lại hắn. Quá tệ. Những người làm báo nên tuân theo vài quy tắc và những người trong hoàng gia của ngài nên có một số quyền riêng tư, giống như chúng tôi vậy”

“Vậy quy tắc của anh là gì, Sir John?” giờ mới là nụ cười thực sự

“Mea maxima culpa (lỗi là ở tôi- một câu trong kinh thánh), thưa hoàng tử. Ngài đã cho phép tôi điều đó mà”

“Dù vậy chúng tôi vẫn cảm ơn anh, nếu không có anh thì chúng ta sẽ không còn ngồi đây mà tán chuyện”

“tôi không thể ngồi nhìn người ta biệt giêt ngay trước mặt. Nếu đảo vị trí thì tôi cá là ngài cũng sẽ hành động như tôi đã làm”

“anh thực sự nghĩ vậy sao?” Hoàng tử ngạc nhiên

“Sir, ngài đang đùa phải không? Một ngừi đủ ngốc để ngảy ra khỏi máy bay chắc chắn sẽ đủ ngốc để cố gắng làm một cái gì đó trong tình huống hôm qua”

Hoàng tử đứng dậy,đi đến chiếc gương trên tường. Rõ ràng là anh khá hài lòng với những gì nhìn thấy ở đó “Chà” anh thì thầm trong gương, rồi quay lại với giọng hơi nghi ngờ về bản thân “Sẽ thế nào nếu anh ở vị trí của tôi hôm qua?”

“Có lẽ sẽ tè ướt quần” Ryan trả lời “nhưng ngài có lợi thế hơn tôi, sir, ngày đã nghĩ về vấn đề này trong suốt vài năm qua, phải không? Trời ạ, hẳn là suốt thời gian trưởng thành ngài đều sống chung với nó, và ngài chắc chắn cũng trải qua các khóa đào tạo….hải quân hoàng gia, phải không?”

“Phải, tôi tham gia lực lượng hải quân hoàng gia”

Ryan gật đầu “OK, vây là Ngài đã có lựa chọn từ trước, phải không? Bọn chúng tấn công bất ngờ không? Chắc chắn. Nhưng các khóa đào tạo đã dạy ngài cách đối phó. Ngài đã làm rất chuẩn. Thực sự thế. Ngồi xuống đi nào, có lẽ Tony sẽ đi pha cho chúng ta ít cà phê”

Wilson làm theo dù có chút va vấp khi lần đầu tiên đứng gần người thừa kế ngai vàng nước Anh đế thế. Hoàng tử uống một ngụm cà phê trong khi Ryan lấy một điếu thuốc trong gói của Wilson. Hoàng tử nhìn anh đầy trách móc “anh biết là thuốc là không tốt cho anh lúc này chứ?”

Ryan bật cười “Hoàng tử, từ khi tôi đến đất nước ngài, tôi suýt bị nghiến qua người bởi một chiếc xe buýt hai tầng, rồi suýt bị bắn xuyên sọ bởi một tên theo chủ nghĩa Mao chêt tiệt, sau đó thì tẹo nữa ăn lưỡi lê của một trong những cảnh vệ của ngài” Ryan giơ điếu thuốc lên “thành ra thứ này là đồ an toàn nhất kể từ khi tôi đến đây đấy. Nó khiến cho đây đung nghĩ một kỳ nghỉ”

“Anh nói có lý” hoàng tử công nhận “và cũng rất hài hước, tiến sỹ Ryan”

“Tôi đoán là do thuốc giảm đau valium….hay thứ gì đó họ tiêm cho tôi…để giúp đỡ. Và bạn bè gọi tôi là Jack” anh giơ tay ra và hoàng tử bắt lấy

“tôi có gặp vợ và con gái anh hôm qua- lúc anh còn bất tỉnh. Vợ anh là một bác sỹ xuất chúng và con gái nhỏ thì rất dễ thương”

“Cảm ơn. Cảm giác được làm cha thế nào?”

“lần đầu tiên anh ôm một đứa trẻ mới sinh…..”

“Phải” Jack nói “Sir, đó là cả thế giới đấy” Anh đột ngột dừng lại. Chính xác rồi, Ryan nghĩ. Một đứa bé 4 tháng tuổi. Nếu họ bắt cóc hoàng tử và công nương, chà, không chính phủ nào đi đàm phán với bọn khủng bố. Chính phủ và cảnh sát phải có kế hoạch dự phòng cho tình huống này xảy ra, đúng không? Họ sẽ lục tung từng viên gạch của London, nhưng họ sẽ không…không thể…thương lượng bất cứ điều gì với bọn khủng bố, và đó là bi kịch của người trưởng thành, nhưng nếu là em bé nhỏ….khốn khiếp, đây là cách mặc cả tốt nhất. cái loại người gì….. “những tên khốn khiếp” Ryan thì thầm. Wilson mặt tái mét, nhưng hoàng tử nhận ra Jack đang suy nghĩ vấn đề khác

“Xin lỗi, anh đang nghĩ gì à?”

“Họ không cố gắng giết 3 người. Khốn khiếp, tôi cá Ngagif không phải là mục tiêu chính…” Ryan chậm rãi gật đầu. Anh cố lục lọi đầu óc về những tài liệu đã đọc về ULA. Không có gì nhiều- nó vốn không phải trọng tâm chính anh cần nghiên cứu- chỉ có vài thông tin tình báo mơ hồ pha trộn với vài phỏng đoán thuần túy “tôi cá là bọn chúng không muốn giết 3 người. Và khi ngài che chở vợ và con, ngài đã khiến kế hoạch của bọn chúng thất bại….có lẽ, có lẽ ngài chỉ…phải, có lẽ ngài chỉ làm gián đoạn việc triển khai kế hoạch của bọn chúng và tranh thủ được thời gian”

“Ý anh là sao?” hoàng tử hỏi

“khốn khiếp, thuốc giảm đau khiến não tôi hoạt động chậm” Ryan tự nỏi với bản thân “Cảnh sát đã nói với ngài về những gì bọn khủng bố định hướng tới chưa?”

Hoàng tử ngồi thẳng lưng trên ghế “tôi không thể…”

“Ngài không phải” Ryan cắt lời anh “Họ có nói với ngài về việc hành động của ngài đã thực sự- thực sự đấy- cứu cả nhà mình chưa?”

“Không nhưng….”

“Tony?”

“Họ nói với tôi anh là một gã rất thông minh Jack” Wilson nói “Tôi sợ rằng tôi không thể nói thêm gì. Hoàng tử, tiến sỹ Ryan có thể phỏng đoán chính xác”

“Phỏng đoán gì?” hoàng tử rơi vào sương mù. Ryan giải thích mất vài phút.

“Jack, sao anh lại đi đến kết luận này?”

Đầu óc Ryan đang quay cuồng với các giả thiết “Sir, tôi là một nhà sử học. Công việc của tôi là tìm hiểu và đánh giá. Trước đây tôi là một nhà môi giới chứng khoán – cũng phải làm những công việc tương tự. Nếu thường xuyên làm thì cũng không phải quá khó. Ngài cần tìm ra điều mâu thuẫn, bất hợp lý, rồi sau đó phân tích tại sao lại có sự mâu thuẫn hay bất hợp lý này” anh kết luận “Dù sao cũng là suy đoán ở phần tôi, nhưng tôi sẵn sàng cá đồng nghiệp của Tony cũng đang điều tra theo hướng này”

Wilson không nói gì, chỉ hắng giọng- đó tương đương với câu trả lời. Hoàng tử nhìn chằm chằm vào ly cà phê. Nét mặt anh đã hoàn toàn thoát khỏi sự thất vọng và xấu hổ ban đầu, thay vào đó là sự phẫn nộ về những gì xảy ra hôm qua “Chà, vậy là hôm qua bọn chúng đã lỡ kế hoạch?”

“Phải, sir, tôi nghĩ nếu chúng cố gắng làm lại thì sẽ còn ác liệt hơn. Phải không, Tony?”

“Tôi thực sự nghi ngờ bọn chúng có dám làm lại lần nữa không” Wilson trả lời “Cảnh sát đã học được bài học từ việc này và đang khẩn trương thu thập tình báo quan trọng. ULA đã vượt qua ranh giới vô hình. Về mặt chính trị, thành công sẽ cũng cố vị trí nhưng nếu thất bại thì sao? Thất bại sẽ khiến họ suy yếu, giảm đi sự ủng hộ của ‘người dân’ dành cho họ. Vài người biết đến đang tìm cách nói chuyện với họ - chứ không nói với chúng tôi, anh hiểu rồi đấy, nhưng chúng tôi rồi cũng sẽ nghe được thôi. Họ đã bị cho ra rìa trước đây và từ giờ sẽ càng bị cô lập”

Liệu bọn chúng có học được gì từ thất bại này không? Ryan tự hỏi. Mà nếu học được thì học được điều gì? Đây là một vấn đề. Jack biết chỉ có hai câu trả lời khả dĩ, và hai câu trả lời này hoàn toàn trái ngược nhau. Anh sẽ ghi nhớ vấn đề này trong tâm trí và sẽ để ý theo dõi khi về nhà. Nó không còn là bài tập thi trên giấy tờ nữa, anh đã bị viên đạn xuyên thủng một lỗ trên vai để chứng minh rồi.

Hoàng tử đã đứng dậy “Anh phải tha lỗi cho tôi, Jack, Tôi sợ là có nhiều việc phải làm hôm nay rồi”

“Quay lại với công việc hả?”

“Nếu tôi trốn thì bọn chúng sẽ thắng. Tôi đã hiểu ra được rất nhiều chuyện khi đến đây và tôi phải cảm ơn anh vì điều đó”

“Sớm muộn gì ngài cũng tìm hiểu ra chuyện đó thôi. Mà sớm hơn thì tốt hơn, ngài nghĩ phải không?”

“chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau nữa nhé”

“tôi sẵn sàng thưa ngài. Dù sao thì tôi sợ là tôi vẫn mắc kẹt ở đây một thời gian”

“Chúng tôi dự định ra đi công tác nước ngoài sớm- ngày kia. Đó là một chuyến thăm cấp nhà nước đến New Zealand và Quần đảo Solomon. Anh có thể đã ra viện khi chúng tôi quay trở lại”

“Vợ ngài cũng đi cùng chứ, thưa hoàng tử?”

“Tôi nghĩ vậy, bác sỹ nói thay đổi môi trường sẽ tốt cho cô ấy. Chuyện ngày hôm qua khiến cô ấy bị sang chấn tâm lý, nhưng…” hoàng tử mỉm cười “tôi nghĩ là tôi khó vượt qua hơn cô ấy”

Tôi cũng nghĩ thế,Ryan nghĩ. Công nương còn trẻ, lấy lại tâm trạng vui vẻ nhanh và ít nhất có vài kỷ niệm đẹp để nhớ. Trong thời khắc quan trọng, chồng cô đã dùng thân mình để che chở gia đình trước làn đạn có thể khiến tình cảm gia đình thêm khăng khít “Hey, qua chuyện này công nương đã biết ngài đã yêu cô ấy nhiều thế nào”

“tôi yêu cô ấy rất nhiều, anh biết đấy” hoàng tử nghiêm túc nói

“Tình yêu là nguyên nhân duy nhất khiến chúng ta lập gia đình, sir” Jack trả lời “Ngay cả đối với người dân thường chúng tôi”

“Anh đúng là người bất kính nhất đó Jack”

“Xin lỗi, thưa hoàng tử” Ryan ngượng ngùng. Hoàng tử cũng vậy

“Không, anh không cần xin lỗi vì chuyện này” hoàng tử chìa tay ra “Cảm ơn, Sir John, vì nhiều thứ”

Jack nhìn anh ta rời đi với những bước đi nhanh và cái lưng thẳng “Tony, cậu biết sự khác biệt giữa hoàng tử và tôi không? Tôi chỉ cần nói tôi từng là thủy quân lục chiến, vây là đủ. Nhưng người đàn ông tội nghiệp kia phải chứng minh điều đó mỗi ngày, với mọi người mà anh ta gặp gỡ. Tôi đoán đây là vấn đề cậu phải gặp khi là người của công chúng toàn thời gian” Jack lắc đầu “Họ có trả cao bao nhiêu tôi cũng không làm công việc của anh ấy đâu”

“Hoàng tử được sinh ra để làm điều đó” Wilson nói. Ryan ngẫm nghĩ “Đây là điểm khác biệt giữa nước Anh và Mỹ. Các cậu nghĩ người ta sinh ra đã có thể làm được điều đó, còn chúng tôi lại nghĩ họ phải cố gắng hết sức để làm. Đó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau phải không?”

“À, anh giờ đã là một phần của nước Anh rồi, Jack”

3

“Tôi nghĩ là tôi nên đi” David Ashley nhìn vào tờ fax trong tay. Cái thứ phiền phức này yêu cầu đích thân tên anh. PIRA biết anh là ai và họ biết anh là người Phụ trách chính trong sự việc lần này. Làm thế quái nào họ biêt chuyện đó

“Tôi đồng ý” James Owens nói “Nếu bọn họ nóng lòng muốn nói chuyện với chúng ta, tức là họ có thông tin gì đó hữu ích có thể cung cấp. Tất nhiên, vẫn có nguy cơ rủi ro. Anh có thể mang theo vài người”

Ashley cũng đanng nghĩ về vấn đề đó. Nếu họ muốn bắt cóc anh thì họ có thể làm bất kỳ lúc nào, nhưng…điều lạ về PIR là họ cũng có nguyên tắc đạo đức. Trong định nghĩa của riêng họ thì họ đáng kính trọng. Ám sát các mục tiêu không hối hận, nhưng không kinh doanh ma túy. Có thể đánh bom giết trẻ em nhưng không bao giờ bắt cóc. Ashley lắc đầu “Không, người trong Sở mật vụ đã gặp họ trước đây và chưa bao giờ xảy ra vấn đề. Tôi sẽ đi một mình Anh quay người ra cửa”

4

“Bố ơi!”.Sally lao vào phòng và dừng lại bên dường, tựa hồ đang cố tìm ra cách trèo lên chiếc giường cao này để hôn bố. Đầu tiên bé nắm lấy tay vịn ở thành giường, để chân một chút lên thành giường rồi trèo lên như khỉ ở trường mẫu giáo. Thân hình nhỏ nhắn của bé dựa vào thành giường, hai chân run rẩy, cố gắng tìm một chỗ để giẫm lên. Ryan kéo bé lên.

“Chào bố” Sally hôn lên má anh “Hôm nay bố thấy thế nào?”

“Bố khỏe”

“Kia là cái gì vậy bố?” Bé chỉ vào vai trái

“Nó gọi là thạch cao” Cathy Ryan trả lời “Mẹ nghĩ con nên vào phòng vệ sinh trước”

“Được rồi” Bé nhảy xuống giường

“Anh nghĩ nó ở trong kia” Jack nói “Nhưng anh không chắc”

“Em cũng nghĩ thế” Cathy nói sau khi kiểm tra xung quanh “OK, đi nào Sally”

Ryan để ý có một người đàn ông đi theo sau họ vào phòng, khoảng gần 30 tuổi, cân đối như vận động viên, và tất nhiên là ăn mặc rất đẹp. Cậu ra trông khá đẹp trai, Jack phải thú nhận thế

“Chào buổi chiều, tiến sỹ Ryan” cậu ta nói “Tôi là William Greville”

Jack phỏng đoán “Trung đoàn nào vậy?”

“Trugn đoàn 22, sir”

“Đặc nhiệm không quân?” (Special Air Service- SAS) Greville gật đầu, nở nụ cười tự hào trên môi

“Anh được quan tâm để có được sự phục vụ tốt nhất” Jack thì thầm “Chỉ mình cậu thôi hả?”

“Và một lái xe, thượng sỹ Michaelson, cảnh sát từ Đội An Ninh Đối Ngoại”

“Sao lại là cậu mà không phải là một cảnh sát khác?”

“Tôi được biết là vợ anh muốn nhìn phong cảnh nông thôn. Bố tôi quản lý vài lâu đài và Nữ Hoàng muốn một người quen thuộc vùng nông thôn đi cùng, vì vậy tôi được cử tới hộ tống. Có thể anh không biết chứ bố đã dẫn tôi đi gần như tất cả các lâu đài trên nước Anh này rồi”

“Hộ tống” đúng là một từ hay, Ryan nghĩ, nhớ đến “Đặc Nhiệm Không Quân” thực sự là ai. Bọn họ chỉ làm những việc liên quan đến máy bay, họ từ trên máy bay nhảy xuống hoặc cho nổ tung nó.

Greville tiếp tục “Đại tá của tôi gửi lời mời anh đến thăm trung đoàn lộn xộn của chúng tôi” (mấy thằng Anh này đúng là nói văn vẻ hơn Mỹ, kiểu như mời đến tệ xá của chúng tôi vậy)

Ryan chỉ cánh tay đang lơ lửng của mình “Cảm ơn, nhưng chắc phải đợi một thời gian rồi”

“Tôi hiểu, không sao, sir. Bât kỳ lúc nào anh có thời gian, chúng tôi hân hạnh mời anh đến ăn tối. Chúng tôi muốn gửi lời mời trước khi anh bị tràn ngập các lời mời khác, anh biết rồi đấy” Greville cười toe toét “Nói cho cùng, những gì anh đã làm thuộc lĩnh vực của chúng tôi. Chà, tôi vẫn mở rộng lời mời của mình đó. Giờ thì anh muốn gặp gia đình mình, tôi rút lui nhé”

“Hãy chăm sóc cho họ…..trung úy?”

“Đại úy” Greville sửa lại

“Chúng tôi sẽ tham gia, sir” Ryan nhìn viên sỹ quan trẻ rời đi khi Cathy và Sally bước ra khỏi phòng tắm

“Anh nghĩ sao về cậu ta?” Cathy hỏi

“Cha của anh ấy là sử tước đó bố” Sally thông báo “Anh ấy rất tốt”

“Cái gì?”

“Cha của cậu ta là tử tước của một cái gì đó” vợ anh giải thích “Anh trông khỏe hơn nhiều rồi”

“Anh cũng vậy, em yêu” Jack ngửa cổ đón nụ hôn của vợ

“Jack, anh đang hút thuốc” trước khi họ kết hôn, Cathy đã buộc anh bỏ thuốc. Sao mũi cô ấy nhạy thế nhỉ, Jack nghĩ

“Bình tĩnh nào. Anh đã trải qua một ngày vất vả”

“Thật yếu đuối ” Cô tức giận nói. Ryan nhìn lên trần nhà. Đối với cả thế giới, tôi là anh hùng, nhưng tôi mới hút 2 điếu thuốc và đối với Cathy tôi là kẻ yếu đuối. Anh kết luận trên thế giới này không hề có công bằng

“Cho anh nghỉ một tý đi, em yêu”

“Anh lấy thuốc ở đâu?”

“Anh được một cảnh satts trông nom ở đây- cậu ấy phải đi đâu đó vài phút trước”

Cathy nhìn xung quanh, cố gắng tìm hộp thuốc khó chịu để tự mình bóp nát nó. Jack đã dấu bao thuốc lá dưới gối. Cathy Ryan ngồi xuống, Sally ngồi lên đùi cô “Anh cảm thấy thế nào?”

“Anh biết nó còn đau ở kia nhưng anh có thể chịu được. Tối qua em ngủ ngon không?”

“Anh biết nơi chúng em ở bây giờ, phải không?”

“Anh có nghe nói”

“Nó giống như được là Cinderella ấy” Caroline Muller Ryan, MD, cười toe toét trong khi

John Patrick Ryan, PhD ngọ nguậy duỗi các ngón tay trái “Anh đóan mình là người hóa thành quả bí. Em sẽ là người tiếp tục kế hoạch du lịch của chúng ta. Tốt”

“Anh không ngại chứ?”

“Một nửa nguyên nhân mình tổ chức kỳ nghỉ này là để em tách ra khỏi bệnh viện mà, Cathy, nhớ chứ? Không lý gì lại mang về phim còn trống, đúng không nào?”

“Đi với anh vui hơn nhiều” Jack gật đầu, Anh cũng rất mong chờ nhìn thấy vẻ đẹp các lâu đài. Giống như nhiều người Mỹ, Ryan không thể đồng ý với hệ thống phân cấp xã hội Anh, nhưng cũng không ngăn cản anh đam mê các di tích lịch sử hay văn hóa truyền thống nơi đây. Hoặc những thứ đại loại thế anh nghĩ. Chức danh Hiệp Sỹ của anh, anh biết, có thể sẽ làm thay đổi quan điểm của anh nếu anh tiếp tục tìm hiểu về đất nước này

“Hãy nhìn theo khía cạnh tươi sáng, em yêu. Em có một hướng dẫn viên có thể nói với em mọi điều em muốn biết về Lâu đài của Lord John trên một bờ biển nào đó. Em sẽ có rất nhiều thời gian để tìm hiểu về nó”

“Phải rồi” cô nói “viên cảnh sát nói chúng ta có thể phải ở đây lâu hơn dự kiến. Em sẽ phải nói chuyện với Giáo sư Lewindowski về chuyện này” cô nhún vai “Họ sẽ hiểu thôi”

“Nơi ở mới của hai mẹ con thế nào? Có tốt hơn khách sạn không?”

“Anh phải nhìn thấy tận mắt cơ- không, anh sẽ không phải trải nghiệm đâu” cô cười lớn “Em nghĩ hiếu khách là môn thể thao quốc gia ở đây. Họ phải dạy đức tính đó từ trong trường học và trải qua các kỳ thi đánh giá. Anh đoán xem ai sẽ ăn tối với chúng em tối nay?”

“Anh không phải đoán”

“Jack, họ rất tốt”

“Anh biết rồi, Giống như em thật sự được đối xử như VIP ấy”

“Đặc nhiệm không quân là gì- cậu ta giốn như là phi công?”

“Đại loại thế” Jack trả lời qua loa. Cathy có thể sẽ cảm thấy không thoải mái khi ngồi cạnh người đàn ông lăm lăm khẩu súng trong tay và được đào tạo sử dụng nó thành thạo như con sói dùng răng nanh của mình. Anh chuyển chủ đề“Sao em không hỏi anh hồi phục thế nào?”

“Em có đọc qua phiếu theo dõi bệnh án của anh trên đường vào” Cathy giải thích

“Và?”

“Anh đang làm rất tốt, Jack. Em thấy anh đang cử động các ngón tay. Em đã rất lo lắng về điều đó”

“Sao lại thế?”

“Các dây thần kinh ngón tay-là điểm nối thần kinh trên vai anh. Viên đạn đã trượt qua nó khoảng 1.5 inch. Đó là lý do vì sao anh có thể cử động được các ngón tay của mình. Khi anh chảy máu, em nghĩ các động mạch đã bị căt và có thể ảnh hưởng thẳng đến dây thần kinh. Đáng lẽ ra anh đã mất cánh tay đó rồi nhưng…” cô cười “Anh thật may mắn, chỉ bị gãy xương. Chúng bị tổn thương nhưng có thể chữa lành” Các bác sỹ khách quan một cách tuyệt vời, Ryan tự nhủ, ngay cả người mà bạn cưới cũng thế. Tiếp theo nàng sẽ nói rằng nỗi đau là tốt cho tôi (anh chàng này rất hiểu vợ, haha…)

“Đau là một điều tốt” Cathy tiếp tục “Nó báo cho anh biết là các dây thần kinh vẫn đang hoạt đôgnj” Jack nhắm mắt, lắc đầu. Rồi anh mở mắt khi cảm thấy Cathy đang nắm lấy tay anh “Jack, em tự hào về anh”

“Rât vui khi cưới một anh hùng à?”

“Đối với em anh luôn là một anh hùng”

“Thật sao?” Trước đây nàng chưa bao giờ nói như vậy. Nhà sử học thì anh hùng cái gì? Cathy không biết những việc khác anh đang làm, nhưng kể cả những việc đó thì anh vẫn cách từ ‘anh hùng’ cả ngàn cây số

“Kể từ khi anh nói với cha em muốn—à, anh biết rồi đấy. ngoài ra, em yêu canh, nhớ không?”

“Anh hình như nhớ ngày đó có nói như vậy, tất nhiên nội dung có khác một chút”

Cathy đỏ mặt “Tốt nhất là anh đừng nghĩ đến chuyện đó bây giờ”

“anh biết rồi” Ryan làm mặt nhăn “Bệnh nhân cần phải giữ sức- hoặc cái gì đó. Thế chuyện gì xảy ra với lý thuyết là thái độ vui vẻ có thể đẩy nhanh tốc độ phục hồi?”

“Đó là những gì em nhận được khi cho anh đọc các tạp chí y khoa của em phải không? Kiên nhẫn đi Jack”

Y tá Kittiwake bươc vào, nhìn cả gia đình và nhanh chóng lui ra ngoài

“Anh sẽ phải cố mà kiên nhẫn” Jack nói, bất lực nhìn về phía cửa đóng

“Anh thật ngố” Cathy nhận xét “Em biết thừa anh đang suy nghĩ gì” Cô biết, Jack biết. Anh thậm chí cũng không thể biến lời đe dọa thành sự thật cơ mà. Ồ, chà- đó là những gì nhân được khi quá yêu vợ mình

Cathy vuốt ve khuôn mặt anh “Anh dùng gì để cạo râu sáng nay thế? Cái lưỡi sét rỉ trong kia à?”

“Ừ…anh cần dao cạo râu của anh, với cả quyển sổ ghi chép nữa, nhé?”

“Lần sau em sẽ mang đến cho anh, hoặc nhờ ai đó mang đến” Cô ngẩng đầu lên khi Wilson bước vào

“Tony, đây là Cathy, vợ tôi, và Sally, con gái tôi. Cathym đây là Tony Wilson, cảnh sát phụ trách chăm sóc anh”

“Chúng ta gặp nhau tối qua phải không?” Cathy nhớ khuôn mặt rất giỏi- theo như Jack nói thì cô ấy chả quên điêu gì

“Có lẽ thế, nhưng chúng ta không có cơ hội nói chuyện- mọi người quá bận rộn. Cô có khỏe không, Lady Ryan?”

“Xin lỗi” Cathy hỏi “Lady Ryan?”

“Họ không nói gì với em à?” Jack cười đắc thắng

“Nói gì với em?”

Jack giải thích “Em thấy sao khi cưới một hiệp sỹ?”

“Có nghĩ là bố phải có ngựa hả bố?” Cô bé hỏi đầy hy vọng “Con cưỡi nó được không?”

“Có đúng luật Mỹ không, Jack?”

“Họ nói với anh là Thủ tướng Anh và Tổng Thống Mỹ sẽ bàn bạc hôm nay”

“Chúa ơi” Lady Ryan lặng đi, sau đó cười tươi

“Em sẽ theo tôi chứ, em gái” Jack cười lớn

“Thế còn ngựa thì sao bố?” Sally vẫn kiên trì

“Bố chưa biết, hãy chờ xem” anh ngáp. Hoạt động duy nhất Ryan biết về ngựa là đua ngựa- hoặc có lẽ là khoản khấu trừ thuế. Dù sao thì mình cũng có kiếm rồi, Ryan nghĩ, giờ có thêm con ngựa nữa cũng được

“Mẹ nghĩ bố cần chợp mắt” Cathy nhận xét “và mẹ phải đi mua vài thứ cho bữa tiệc tối nay”

“Ôi chúa ơi” Ryan trả vờ than thở “Một tủ quần áo mới”

Cathy nhăn mặt “Ai gây ra lỗi lầm này hả Sir John?”

5

Họ gặp nhau trong một tiệm bít tết Flanagan’’s Steakhouse trên phố O'Connell Street ở Dublin, một tiệm khá truyền thống nhưng vì gần tiệm ăn nhanh McDonald nên không thu hút được nhiều khách du lịch như mong đợi. Ashley đang chậm rãi thưởng thức ly whiskey thì có một người bước đến và ngồi xuống bàn. Cùng lúc đó thêm người thứ 3 và thứ 4 bước tới ngồi bên kia phòng và chăm chú quan sát xung quanh. Ashley đến một mình. Đây cũng không phải cuộc gặp đầu tiên diễn ra thế này. Dublin được coi là khu vực trung lập – hầu hết thời gian – cho cả hai bên. Nhiệm vụ của hai người ngồi bên kia phòng là theo dõi đề phòng các thành viên của Garda, lực lương cảnh sát Ireland

“Chào mừng đến Dublin, ông Ashley” Đại diện lâm thời của IRA (Irish Republican Army – Quân đội cộng hòa Ireland) nói trước

“Cảm ơn ông Murphy” viên sỹ quan phản gián trả lời “So với bức ảnh trong hồ sơ thì ông trẻ hơn nhiều”

“Trẻ và ngu ngốc. Tôi từng vậy đấy. Rất dại dột. Tôi không cạo râu thường xuyên nên đúng là trong ảnh trông hơi già” Murphy giải thích. Anh chọn thực đơn “thịt bò ở đây rất ngon và rau rất tươi. Nơi này vào mùa hè đầy khach du lịch- những người không thích mấy mon chiên kiểu Pháp- sẽ lái xe đến đây. Ơn chúa là giờ họ đã quay lại Mỹ làm việc, để lại một cơ số usd cho đất nước nghèo này”

“Anh có thông tin gì cho chúng tôi không?”

“Thông tin?”

“Chả phải bên ông yêu cầu cuộc gặp này sao, ông Murphy?” Ashley thẳng tuột

“Mục đích của cuộc gặp này là để khẳng định với anh rằng chúng tôi không liên quan đến sự việc đổ máu ngày hôm qua”

“Tôi có thể đọc điều đó trên báo- thực tế, tôi đã đọc rồi”

“Ông Ashley, chúng tôi nghĩ tốt hơn là nói rõ trực tiếp”

“Tại sao chúng tôi nên tin ông?” Ashley hỏi trong khi nhấm nháp rượu Whiskey

Cả hai người đều giữ giọng thấp và trung tính tránh cho đối phương phát hiện ra họ đang nghi ngờ lẫn nhau

“Vì chúng tôi không điên đến mức đó” Murphy trả lời. Người phục vụ đến và cả hai gọi món. Ashley chọn loại rượu là loại Bordeaux, bữa ăn này do anh chiêu đãi. Anh vừa xuống máy bay 40 phút sau chuyến bay cất cánh từ sân bay Gatwick ở London. Yêu cầu gặp mặt tại nhà hàng bít tết này được đưa ra sau khi họ gọi điện đến Đại Sứ Quán Anh ở Dublin vào sáng sớm

“Thật sự thế?” sau khi người phục vụ rời đi, Ashley cất tiếng hỏi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh ngồi đối diện

“Gia đình hoàng gia tuyệt đối không phải đối tượng chúng tôi hướng tới, mặc dù họ là mục tiêu lý tưởng về mặt chính trị” Murphy mỉm cười “sau một thời gian chúng tôi nhận ra rằng tấn công vào các thành viên hoàng gia thường phản tác dụng”

“Thật sao?” Ashley kiệm lời đúng kiểu Anh. Murphy mặt đỏ bừng, cảm thấy như bị xúc phạm nhân cách

“Ông Ashley, chúng ta là kẻ thù của nhau và tôi cũng muốn giết ông ngay khi chúng ta ăn tối với nhau. Nhưng ngay cả kẻ thù cũng có thể đàm phán, đúng không? Bây giờ nói tiếp được chưa?”

“Tiếp tục đi”

“Chúng tôi không tham gia vào vụ ngày hôm qua. Ông có lời đảm bảo của tôi”

“Lời đảm bảo của ông cũng giống như những kẻ theo chủ nghĩa Marx-Lenin à?” Ashley cười

“Ông rất giỏi trong việc khiêu khích, ông Ashley” Murphy lạnh lùng cười “nhưng hôm nay tôi không rảnh để mắc bẫy. Tôi ở đây với sứ mệnh hòa bình và tìm sự hiểu biết lẫn nhau”

Ashley không thể nhìn được cười khi nghe thấy điều đó, nhưng anh nhanh chóng uống một ngụm rượu để kìm nén

“Ông Murphy, tôi sẽ không nhỏ một giọt nước mắt nào nếu ông rơi vào tay chúng tôi nhưng vì ông đã nói như vậy nên ông là một đối thủ xứng đáng, tôi khẳng định, và là một tên khốn quyến rũ”

À, cách chơi đẹp của người Anh, Murphy tự nhủ. Đó là lý do vì sao chúng tôi nhất định sẽ giành thắng lợi, ông Ashley.

Không các người đừng mong thắng. Ashley đã nhìn thấy những biểu cảm như thế này trước đây

“tôi phải làm gì để các ông tin tôi?” Murphy hỏi một cách hợp lý

“Tên và địa chỉ” Ashley bình tĩnh trả lời

“Không, chúng tôi không thể làm thế và ông biết điều đó”

“Nếu các ông muốn thiết lập một loại trao đổi có đi có lại, thì đó là điều các ông phải làm”

Murphy thở dài “Ông chắc chắn biết chúng tôi được tổ chức như thế nào. Ông nghĩ chúng tôi chỉ cần gõ vài lệnh trên máy tính là in được ra một danh sách chắc? Chúng tôi thậm chí còn không biết những người hôm qua là ai. Một số người rút đi, nhiều vài người chuyển đến miền nam và đơn giản là biến mất, họ còn sợ chúng tôi hơn các ông, họ là- tất nhiên là có lý do” Murphy nói thêm “Cái người mà các ông đang có trong tay, Sean Miller- chúng tôi chưa bao giò nghe thấy tên này”

“Còn Kevin O'Donnell”

“Phải, anh ta có thể là thủ lĩnh, đột ngột biến khỏi mặt đất 4 năm trước, như các ông biết rồi, sau đó…à, tôi và ông biết câu chuyện rồi đấy”

Kevin Joseph O'Donnell, Ashley âm thầm nhớ lại, 34 tuổi, cao 6 feet, nặng 160 pounds, độc thân- dữ liệu này đã cũ từ 4 năm trước nhưng hiện tại chưa điều tra tiếp được, có thể đã thay đổi. Hắn là kẻ provo vô địch về “phản lưới nhà” (Provo: Thành viên của nhóm quá khích trong Quân đội cộng hoà Ailen (đấu tranh cho sự thống nhất của Ailen)). Kevin là người đứng đầu bô phận an ninh của Provo và là kẻ tàn nhẫn nhất trong tổ chức, hắn đã sử dụng quyền lực của mình để loại bỏ những kẻ bất đồng chính kiến. Đã có bao nhiêu thành viên bị hắn ta bí mật giết-10,15 người đều là thành viên cao cấp của IRA bị thanh trừng trước khi Chỉ huy Lữ đoàn phát hiện ra hắn là thủ phạm? Điều bất ngờ là, Ashley nghĩ, hắn vẫn còn sống và trốn thoát. Nhưng Murphy đã sai một điều, Ashley không biết làm sao mà Chỉ Huy Lữ Đoàn phát hiện ra thủ phạm là O'Donnell

“Tôi không hiểu sao các ông phải bảo vệ kẻ đã phản bội mình và nhóm của hắn?” Thực ra anh biết nguyên nhận, nhưng sao không đẩy thêm một cái khi có cơ hội chứ

“Nếu chúng ta bán đứng người từng phục vụ mình thì liệu tổ chức có còn tổn tại nổi?” Murphy trả hỏi lại

“Đây không phải vấn đề của tôi, ông Murphy, nhưng tôi hiểu quan điểm của ông, dù sao thì nếu ông muốn chúng tôi tin ông…”

“Ông Ashley, ông nói về chìa khóa toàn bộ vấn đề chúng ta phải đối mặt phải không?Nếu chính phủ Anh xử lý vấn đề theo nguyên tắc tin cậy lẫn nhau và cùng có lợi thì hai chúng ta đã không phải ngồi đây cùng nhau ngày hôm nay, phải không?”

Viên sỹ quan tình báo không lạ gì vẫn đề Ireland. Lúc này, sau khi nghe những lời của Murphy, anh lại chìm trong suy nghĩ. Đây là một vấn đề còn sót lại của lịch sử. Những sự kiện ngẫu nhiên trong lịch sử, cùng với một số sai sót chính sách do con người tạo ra, đã tạo ra tình huống phức tạp này ngày nay. Ai biết rằng sự bùng nổ của Chiến tranh thế giới thứ nhất đã ngăn cản việc thực hiện Đạo luật về quyền tự trị của Ireland; ai có thể tưởng tượng rằng Đảng Bảo thủ đang nắm quyền vào thời điểm đó sẽ sử dụng vấn đề Tự trị Ireland để gây áp lực với Đảng Lao động, nhưng không thực sự muốn làm giải quyết vấn đề - Đổ lỗi cho ai bây giờ? Họ đã chết và bị quên lãng từ lâu, ngoại trừ những học giả chăm chỉ thực hiện các bài nghiên cứu chả để làm gì. Đã quá muộn. Anh tự hỏi, có cách nào thoát khỏi đầm lầy đầy máu me này không? Ashley lắc đầu. Đó không phải là việc của anh mà là việc của các chính trị gia. Anh tự nhắc nhở mình, chính hành động của bọn họ đã từng bước xây lên những rắc rối này

“Điều tôi muốn nói với ông là, ông Ashley” Viên phục vụ bưng các món ăn tối đến, không ngờ tốc độ phục vụ ở đây lại nhanh thế. Viên bồi bàn nhã nhặn mở chải rượu tỏa hương thơm, để Ashley ngửi và rót một ít vào ly cho anh nếm thử. Viên sỹ quan người Anh không ngờ rượu nơi này chất lượng đến thế

“Điều ông muốn nói với tôi là….” Sau khi viên phục vụ rời đi, Ashley mở lời

“Họ có thông tin tìn báo tuyệt vời. Quá tôt đến mức ông không thể tin được. Và thông tin này được chuyển đến từ phía ông, ông Ashley. Chúng tôi không biết là ai, và cũng không biết chuyển bằng cách nào.Người duy nhất biết được thông tin kiểu như vậy đã chết cách đây 4 năm, như ông thấy” Murphy cắn một miếng bông cải xanh “Đấy, tôi đã nói với ông là rau ở đây rất tươi mà”

“4 năm?”

Murphy ngước nhìn lên “Vậy là ông không biết chuyện? Ông Ashley, thật đáng ngạc nhiên. Tên cậu ta là Mickey Baird, làm việc bên cạnh Kevin, cậu ta là người…à, ông có thể đoán được rồi đấy. Cậu ta kể với tôi trong một quán bia ở Derry rằng Kevin có một nguồn tin nội gián cực xuất sắc. Ngày tiếp theo thì cậu ta chết. Ngày tiếp sau đó thì Kevin trốn thoát chỉ một giờ trước khi chúng tôi đến tìm anh ta. Từ đó chúng tôi không còn gặp hắn nữa. Nếu chúng tôi lại tìm thấy Kevin, ông Ashley, chúng tôi sẽ làm việc thay anh và để thân thể hắn trước cổng SAS cho họ nhặt xác. Giờ đã công bằng chưa? Chúng tôi không thể để lộ tin cho kẻ thù nhưng hắn ta cũng nằm trong danh sách cần loại bỏ của chúng tôi và nếu ông tìm ra thằng khốn đó, ông cũng đừn mong một mình xử hắn, chúng tôi sẽ xử hắn thay cho- giả sử, tất nhiên tiền đề là người của ông không can thiệp vào. Đồng ý chứ? ”

“Tôi sẽ nghiên cứu đề nghị của ông” Ashley nói “Nếu tôi có thể chứng minh câu chuyện à đúng, tôi sẽ đồng ý, ông Murphy, tôi nghĩ chũng tôi có thể tin ông chuyên này”

“Cảm ơn ông Ashley. Cuộc gặp này không quá khó xử, đúng không nào”

Bữa tối thật tuyệt vời