Chương 26 ÂM THANH CỦA TỰ DO-1
Các đường đạn do súng ngắn bắn ra trải ra theo hướng tâm và đường kính lan rộng của đường đạn tăng thêm một inch trên mỗi thước tuyến tính. Một tia chớp lóe lên bên ngoài cửa sổ, cực kỳ sáng, sau đó là một tiếng sét lớn, rung chuyển cả bầu trời, Jack bất giác co người vào ghế sô pha – sau đó anh nhận ra rằng âm thanh truyền đến quá nhanh, không thể là sấm được. Mưa đạn súng ngắn xối xả từ trên đầu anh ta ba thước, chưa kịp hiểu chuyện gì thì đầu của tên Tóc Vàng đột nhiên bị hất tung ra phía sau, nổ tung thành một vệt máu mờ mịt, và cơ thể hắn ngã thẳng ra sau và dựa vào một chân của bàn ăn. Tên Tóc Đen đang nhìn ra ngoài cửa sổ từ góc phòng quay đầu lại thì thấy đồng bọn gục xuống, không biết tại sao và như thế nào. Hai mắt hắn hung tợn, lướt qua điên cuồng tìm kiếm, nhưng chỉ trong một giây, trên ngực xuất hiện cái hố đỏ chói và ngã vào bức tường. Tên Tóc Ngắn đang bận trói tay Cathy và say sưa tập trung vào công việc đến mức không nhận ra loạt đạn đầu tiên, nhưng đên loạt đạn thứ hai thì hắn nhận ra là có chuyện- quá muộn.
Hoàng tử đang ngồi ở ghé sô pha chồm lên lao tới tên lùn, dùng vai đẩy hắn ngã xuống sàn. Không để tuột mất cơ hội, Jack bật dậy, nhảy qua bàn cà phê và đám mạnh vào đầu hắn. Trúng mục tiêu nhưng anh mất thăng bằng và ngã ngửa. Tên lùn sửng sốt trong giây lát, rồi bật dậy di chuyển về phía bàn ăn để lấy súng của mình. Ryan cũng đứng dậy, lao mình vào chân tên khủng bố. Hoàng tử cũng hỗ trợ. Tên lùn tung cú đâm điếng người vào Hoàng tử và cố gắng đá Ryan khỏi chân- rồi dừng lại khi một khẩu súng dí ngay vào mũi hắn “Đứng yên đó, thằng khốn, hoặc tao sẽ thổi bay đầu của mày”
Cathy đã thoát khỏi dây trói và cởi trói cho Jack đầu tiên. Anh lập tức bước tới tên Tóc Vàng. Thân thể hắn vẫn còn đang co giật, máu tuôn ra không ngừng từ một cơn ác mộng siêu thực mang khuôn mặt con người từ 30 giây trước. Jack lấy khẩu Uzi trong tay hắn và một băng đạn. Hoàng tử cũng làm tương tự với tên Tóc Đen vốn không còn dấu hiệu của sự sống nữa
“Robby” Jack nói khi kiểm tra chốt an toàn trên súng “Chúng ta phải ra khỏi đây càng sớm càng tốt”
“Tuân lệnh, Jack, nhưng đi đâu?” Jackson đang ấn đầu Tên Lùn xuống sàn nhà. Đôi mắt của tên khủng bố gần như cắm vào đầu khẩu súng Remington một cách hài hước “Tôi đoán hắn có lẽ sẽ biết vài thứ hữu dụng. Kế hoạch của chúng mày thế nào, boy?”
“Không” Cooley lấy hết can đảm vào lúc này để thốt lên. Cuối cùng thì hắn cũng nhận ra hắn không thích hợp với công việc này.
“Vậy sao?” Jackson hỏi, giọng trầm nhưng nghe ớn lạnh xương sống “Nghe tao này, boy, người phụ nữ kia, cái người mà mày gọi là nigger…đó là vợ tao, boy, đó là người phụ nữ của tao. Tao đã thấy mày đánh cô ấy. Vì vậy, tao đang rất muốn giết mày, giờ đã hiểu chưa?” Robby cười nham hiểm và để mũi súng vẽ một đường trên mặt từ trên xuống dưới, dừng lại dưới đũng quần của tên lùn “Nhưng tao sẽ không giết mày, tao muốn làm thứ gì đó tệ hơn nhiều….”
“Tao sẽ biến gái phải tránh xa mày, đồ vô dụng” Robby chĩa súng vào khóa quần Tên Lùn “Nghĩ nhanh lên đi boy”
Jack ngạc nhiên nghe bạn mình thô lỗ như thế. Robby chưa bao giờ nói chuyện thế này. Nhưng nghe rất đáng tin. Jack tin rằng bạn mình sẽ làm được chuyện đó. Cooley cũng vậy “Con thyền…con thuyền đậu dưới vách đá”
“Đây không phải là lời nói dối thông minh. Chào tạm biệt nó đi, boy” Góc của khẩu súng hơi thay đổi
“Thuyền! Có hai con thuyền đậu ở dưới vách đá. Có hai cái thang….”
“Bao nhiêu người đang canh ở đó?” Jack hỏi
“Một người. Chỉ có vậy”
Robby nhìn lên “Jack?”
“Mọi người, tôi đề nghị chúng ta sẽ đi ăn cắp thuyền. Cuộc đọ súng bên ngoài càng lúc càn gần rồi” Jack chại đến tủ lấy áo khoác cho mọi người. Đối với Robby, anh chọn chiếc áo khoác dã chiến cũ của Thủy quân lục chiến mà Cathy vô cùng ghét. “Mặc cái này vào. Áo trắng cmn bắt mắt quá”
“Của cậu” Robby đưa khẩu súng tự động cho Jack “Tôi tìm một hộp đạn cho khẩu súng ngắn.” anh lấy đạn ra khỏi túi quần rồi đeo khẩu súng Uzi của Cooley qua vai “Chúng ta đang rời bỏ đồng bạn ở phía sau đó Jack” anh nhẹ nhàng nói
Ryan cũng không thích chuyện này “Tôi biết, nhưng nếu chúng bắt được anh ấy thì chúng sẽ thắng…và không còn chỗ trốn cho phụ nữ và trẻ con, anh bạn”
“Được rồi, cậu là lính thủy quân lục chiến mà” Robby gật đầu. Vấn đề đã được quyết định.
“Ra khỏi đây thôi. Tôi đã quen chỗ này, tôi sẽ đi trước để kiểm tra nhanh tình hình. Rob, anh trông chừng Tên Lùn. Hoàng tử, anh trông chừng mấy người phụ nữ” jack cúi xuống, duỗi tay bóp cổ Dennis Cooley “Mày mà gây chuyện thì mày sẽ chết. Tao không nói đùa đâu. Robby, trông chừng hắn”
“Đã hiểu” Jackson lùi một bước cách xa tên khủng bố “Chậm rãi đứng lên, thằng khốn”
Jack dẫn mọi người đi qua những cánh cửa bị phá hủy. Hai đặc vụ chết vẫn còn nằm trên bục gỗ và dù ghét bẩn thân vì không làm được gì giúp họ, nhưng Ryan vẫn buộc bản thân phải thực hiện theo những nguyên tắc được đào tạo đã thấm nhuần ở Thủy quân lục chiến hơn 10 năm trước. Đây là một trường chiến đấu và tất cả bài học và bài tập thực địa như dòng lũ chảy vào ý thức của anh. Quần áo anh ướt sũng nước mưa. Anh nhẹ nhàng bước xuống cầu thang như một con mèo và nhìn xung quanh ngôi nhà
Longley và người của mình đang bận rộn chống trả kẻ thù phía trước, không có thời gian để ý những mối đe dọa đang tiếp cận từ phía sau. Sỹ quan an ninh Anh đã bắn 4 viên đạn vào một bóng đen đang tiến lên và hài lòng khi thấy hắn bị trúng một phát, người ngã vào thân cây. Anh hơi quay đầu thấy có một bóng đen khác đang giơ súng về phía mình cách đó 10 bước. Ánh lửa lóe len, vài giây sau khu rừng trở nên yên lặng
“Chúa ơi” Tay súng bắn tỉa thì thầm. Khom người chạy về phía trước, anh chạy qua xác 5 viên đặc vụ nhưng không có thời gian xem xét chuyện này. Anh và viên sỹ quan quan sát của mình núp vào bụi cây tiếp theo. Viên xạ thủ kích hoạt kính nhìn đêm trên súng và tìm kiếm khu rừng phía trước
“Tôi đếm được 11 tên” sỹ quan quan sát nói
“Ừ” viên xạ thủ đồng ý. Khẩu súng bắn tỉa của anh ấy được nạp đạn cỡ nòng 308, anh có thể bắn chỉ lệch khoảng 3 inch từ khoảng cách 200 yard, nhưng nhiệm vụ lúc này của anh là trinh sát, thu thập thông tin và chuyển về cho đội trưởng. Trước khi hành động, họ phải biết chuyện quái gì đang diễn ra và giờ thì thấy nó đang là một mớ hỗn độn
“Werner, Paulson đây. Tôi thấy có 11 tên đang tiến vào rừng cây giữa chúng ta và ngôi nhà. Chúng có vẻ được trang bị vũ khí tự động hạng nhẹ” Anh cầm súng quét qua một vòng nữa “Có vẻ 6 tên đã bị hạ. Nhiều người bên ta cũng bị hạ- Chúa ơi, tôi hy vọng xe cứu thương đang trên đường đến”
“Có nhìn thấy mấy người bạn của chúng ta không?”
“Không thấy. Đề nghị anh di chuyển từ phía bên kia. Tôi sẽ hỗ trợ từ đây nhé?”
“Đang cử thêm một người đến. khi cậu ta đến đó hãy di chuyển cẩn thận. Kéo dài thời gian, Paulson”
“Được”
Từ phía nam, Werner và hai người khác tiến vào bìa rừng. Bộ quần áo ngụy trang ban đêm của họ có hoa văn màu xanh lá cây nhạt, được thiết kế bằng máy tính và hầu như hoàn toàn không thể nhìn thấy ngay cả trong ánh sáng điện của tia chớp.
Có chuyện gì đó vừa xảy ra. Jack thấy một vụ cháy bất ngờ, rồi không gì nữa. Bất kể vừa nói gì với Robby thì anh cũng không thích chạy trốn khỏi hiện trường. Nhưng anh còn có thể làm gì được nữa? Trước mặt là vô số những kẻ khủng bố, đang tiến đến một cách ác liệt. Bọn anh chỉ có ba người đàn ông được trang bị vũ khí, nhưng anh muốn bảo vệ ba phụ nữ và một trẻ em, lối thoát phía sau họ vẫn là một vách đá. Ryan đã nguyền rủa trong bóng tối và quay trở lại với mọi người.
“Ok, Lùn, chỉ cho tao đường xuống” Ryan nói, dí khẩu Uzi vào ngực hắn
“Ngay đây” người đàn ông chỉ và Ryan lại chửi thề. Suốt thời gian sống ở đây, Jack chỉ có quan tâm duy nhất là tránh xa cái vách đá này, kẻo nó sụp dưới chân anh hay con gái. Khung cảnh nhìn từ nhà anh thật kỳ diệu, nhưng độ cao của vách đá có nghĩa là từ nhà anh có một khu vực chết vô hình rộng hàng ngàn yard mà mấy thằng khủng bố đã tận dụng nó để tiến vào. Và chúng dùng thang trèo lên – tất nhiên rồi, thang chỉ để làm việc đó chứ còn làm gì nữa! Phương pháp chọn vị trí của chiếc thang được tìm thấy trong mọi sách hướng dẫn thực địa trên thế giới
“Được rồi, mọi người” Ryan nhìn quanh và bắt đầu nói “Tên Lùn và Tôi sẽ đi trước. Hoàng tử, ngài đi tiếp theo mấy người phụ nữ. Robby, đi sau khoảng 10 yard và chặn hậu”
“Tôi có thể sử dụng thành thạo vũ khí hạng nhẹ” Hoàng tử nói. Jack lắc đầu phản đối “Không, nếu họ bắt được ngài, họ sẽ thắng. Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi còn phụ thuộc vào ngài để chăm sóc vợ con mình, sir. Nếu có chuyện gì xảy ra thì hãy đi về phía nam khoảng nửa dặm, ngài sẽ tìm thấy một khe nước mưa. Hãy đi bộ theo khe nước nó và đừng đừng dừng lại cho đến khi nhìn thấy một con đường đất bị bao phủ nửa đường. Cây cối ở đó che rất dày, ngài sẽ không sao. Robby, nếu có thứ gì lại gần, hãy bắn tung nó ra”
“Nhứng nếu….”
“Nếu cái gì, mẹ nó, mọi thứ di chuyển đươc đều là kẻ thù”
Jack nhìn xung quanh làn cuối. Hãy cho tôi 5 lính được đào tạo, có lẽ Breckenridge và 4 người khác và tôi có thể tiến hành một cuộc phục kích…và nếu mấy con lợn có cánh…”Được rồi. Lùn, mày đi xuống trước. Nếu có chuyện gì xảy ra thì tao sẽ xử mày trước. Tin không?”
“Có”
“Vậy thì đi đi”
Cooley bước xuống thang và bước từng bước xuống, với Ryan xuống theo, chậm hơn vài feet. Cầu thang nhôm trơn trượt bởi nước mưa nhưng ít nhất gió đã bị vách đá chặn lại. Đây là thang nhôm gấp gọn – làm thế quái nào họ vác được thứ này đến đây?- dưới chân anh lắc lư liên tục. Ryan cố gắng để ý theo dõi Tên Lùn bên dưới và suýt trượt chân khi đi được nửa đoạn. Phía trên anh, nhóm thứ hai bắt đầu đi xuống. Công chúa đang bế Sally, và đang ôm cô bé ở giữa cô và cái tháng để giữ bé khỏi ngã. Anh có thể nghe thấy tiếng con gái rấm rứt khóc nhưng phải cố tình lờ đi. Đây không phải lúc tức giận hay thương hại. Anh phải làm điều đúng trước đã, không có chỗ cho sai lầm. Không có cơ hội thứ hai. Ánh chớp lóe lên trên bầu trời đêm, soi sáng mặt biển nhạt nhà và hai con thuyền cách đó 200 yard về hướng bắc. Ryan không thể xác định liệu có ai trên tàu hay không. Cuối cùng thì họ cũng đi xuống gần cuối bậc thang. Cooley đã xuống đến đáy vách đá và di chuyển vài bước về phía bắc. Ryan nhảy xuống vài bậc thang cuối cùng từ độ cao vài feet, hai tay cầm súng và sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
“Chờ ở đây một lát”
Hoàng tử xuống tiếp theo, rồi đến mấy người phụ nữ. Cuối cùng là Robby, chiếc áo khoác ngoài của thủy quân lục chiến khiến anh trở nên vô hình trong bóng tối. Anh trèo xuống rất nhanh, gần như nhảy xuống từ 5 feet cuối
“Bọn chúng bước vào nhà lúc tôi bắt đầu trèo xuống. Có lẽ thứ này sẽ khiến bọn chúng chậm trong giây lát” Trên tay anh đang cầm chiếc cọc gỗ cuốn băng gạc trắng. Không có điểm đánh dấu thì rất khó tìm thấy thang trong đêm đen
“Làm tốt lắm, Rob” Jack quay lại. Hai chiếc thuyền vẫn đang đậu ở đó, gần như vô hình trong mưa bão và bóng tối. Tên Lùn đa nói chỉ có một người duy nhất canh gác. Ryan xem xét, sẽ thế nào nếu hắn nói nói dối? Hắn có sẵn sàng chết vì nói dối không? Liệu gã này có sẵn sàng cống hiến bản thân vì sự nghiệp của bọn chúng, gào to lên để báo động đồng bọn và gọi người đến giết bọn anh? Điều này có tạo ra sự khác biệt gì không- Bọn anh có lựa chọn nào khác không? Không!
“Đi nào, tên lùn” Ryan vung vẩy khẩu súng “Hãy nhớ là có chuyện gì thì ai là người chết trước”
Lúc này, thủy triều lên, và nước biển dâng cao cách đáy vách đá không quá vài thước. Ryan ở phía sau tên khủng bố, giữ khoảng cách khoảng 3 feet. Cát dưới chân anh ướt và cứng khi dẫm lên. Nó cách họ bao xa — một trăm yard? Một trăm yard có thể đi bao xa? Ryan tiếp tục tự hỏi. Anh cũng phải vừa đi vừa dò dẫm.
Mọi người phía sau anh đang cố gắng tiến về phía trước dựa vào dây leo của cây sắn dây. Điều này khiến họ cực kỳ khó bị nhìn thấy, dù rằng nếu có ai đó trên thuyền, hắn chắc chắn sẽ biết có người đang tiến đến.
Krak! Tim mọi người gần như ngừng đập. Không đến hai trăm yard phía sau bọn họ, một cái cây lớn ở rìa vách núi bị tia sét đánh trúng, tách ra thành nhiều mảnh, ngã xuống. Ngay khi tia chớp lóe lên, Ryan lại nhìn thấy hai con thuyền- và trên mỗi con có một người canh gác
“Chỉ một người canh, hả?” Jack thì thầm. Tên Lùn sợ hãi, rồi bước tiếp, đưa tay ra sau. Tia chớp biến mất là bóng tối lại quay lại. Anh lại mất tầm nhìn với con thuyền. Jack cố gắng hết sức để tập trung suy nghĩ vào hình ảnh anh vừa nhìn thấy. Có một người đàn ông đang đứng trên chiếc thuyền gần hơn, hắn ở giữa thuyền, gần mạn trái, dường như có một vũ khí trong tay – một vũ khí gì đó cần phải có hai tay mới cầm được. Ryan tức giận vì Tên Lùn nói dối. Nhưng lý trí buộc anh phải bình tĩnh và kiềm chế cảm xúc “Mật khẩu là gì?”
“Không có” Dennis Cooley trả lời, giọng run run khi đang suy nghĩ từ một góc độ hoàn toàn khác. Hắn đang nằm giữ làn đạn của cả hai bên, mà bên nào cũng có khả năng bắn. Đầu óc Cooley chạy như ngựa hoang xem có thể tìm ra cách nào lật ngược thế cờ
Liệu hắn có đang nói thật không? Ryan tự hỏi, nhưng không có thời gian giải câu đố “Đi tiếp đi”
Con tàu lại xuất hiện ở phía trước. Lúc đầu, nó chỉ trông hơi khác một chút so với bóng tối và bãi biển. Họ tiến thêm năm yard nữa, và gần như có thể nhận ra đường viền của nó. Mưa to như trút nước, Jack biết rằng đường viền nhìn qua màn mưa lớn như vậy chắc chắn sẽ không có hình dạng, nhưng mặt trước là một hình chữ nhật gần như màu trắng. Ryan đoán rằng khoảng cách giữa họ chỉ khoảng năm mươi yard. Anh cầu nguyện cho ánh chớp dừng lại. Nếu có chớp lúc này thì người trên thuyền có thể nhận mặt và nếu họ nhìn thấy Tên Lùn đang ở trước khẩu súng….Mình phải làm gì…?
Bạn có thể là một cảnh sát hoặc một người lính, nhưng không thể là cả hai. Lời của cựu binh Joe Evans ở Tháp đột nhiên nổi lên trong óc anh và anh hiểu mình phải làm gì.
Còn 40 yard nữa. Có đá trên bãi biển và Jack phải cẩn thận để không dẫm phải. Anh duỗi tay trái ra, nhẹ nhàng rút bộ phận giảm thanh cồng kềnh trên mũi súng, cài nó vào lưng mình. Anh không thích phá hủy sự cân bằng của khẩu súng.
30 yard. Anh lần mò và tìm công tắc nhả báng của súng tiểu liên Uzi, rút báng ra và đặt đuôi báng vào nách, và di chuyển vị trí vài lần để súng được thoải mái và chắc chắn. Hãy cho tôi vài giây nữa….
25 yard. Giờ thì anh có thể nhìn thấy rõ con thuyền, dài khoảng 25 feet, đầu phẳng và một con tàu khác giống y thế. Chắc chắn có một người đàn ông gần thuyền, đứng ở mạn trái, đang nhìn thẳng vào đám người đang tiến đến. Ngón tay cái bên phải của Jack chạm vào công tắc chọn của súng tiểu liên Uzi và đẩy nó về phía trước mạnh hơn một chút về phía dưới, chọn vị trí bắn hoàn toàn tự động, đồng thời nắm tay trên báng súng tiểu liên trở nên chặt hơn. Trong thời gian huấn luyện ở Quantico, anh đã chạm vào khẩu súng tiểu liên Uzi để làm quen với nhiều loại vũ khí khác nhau, nhưng anh chưa bao giờ bắn một phát súng nào kể từ đó. Khẩu súng này nhỏ và cân đối. Nhưng trong bóng tối, khung cảnh kim loại của nó gần như trở nên vô dụng. Việc anh phải làm là …
20 yard. Phát súng đầu tiên phải trúng đích, Jack, nhất định phải trúng…Ryan bước sang phải nửa bước và quỳ một gối xuống, nâng súng lên, hướng tầm nhìn phía trước vào mục tiêu, hơi hạ thấp và sang trái, sau đó nhẹ nhàng bóp cò. Bốn viên đạn cùng một phát nổ. đã bay ra ngoài. Khi đầu đạn rời khỏi mõm, mõm hơi nhảy lên, hơi hướng lên trên và sang phải, vẽ một đường chéo trên đường đồng mức của mục tiêu. Mục tiêu rơi xuống ngay lập tức và hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của anh, nhưng đôi mắt của chính anh cũng tạm thời mất đi tầm nhìn, lần này nó bị lóa mắt bởi ngọn lửa từ họng súng của anh. Tên Lùn ngã xuống đất khi nghe thấy tiếng súng.
“Coi nào!” Ryan chộp lấy Cooley và ném hắn về phía trước, nhưng không may, chân anh ta bị dính vào cát và loạng choạng. Khi anh ta đứng dậy trở lại, tên khủng bố thực sự chạy điên cuồng về phía con tàu đó-có một khẩu súng của một người đàn ông đang nhắm vào bọn họ! Hắn ta vẫn đang hét lên điều gì đó trong miệng mà Ryan không hiểu. Jack gần đuổi kịp Tên Lùn ở phía trước, gần đến mạn tàu…
Nhưng hắn đã chết. Tên đứng ở trên tàu kia đã xả một loạt đạn dài điên cuồng về phía họ ngay khi Cooley liều lĩnh chạy về phía tàu. Ryan nhìn thấy đầu Tên lùn nghẹo sang một bên và rơi xuống như một túi hàng. Jack quỳ xuống mạn tàu, cú bắn của anh ta tiếp theo, và tên côn đồ kia ngã xuống. Bị bắn hay không, anh không biết. Anh chỉ có thể nghĩ trong bụng, giống như bài tập ở Quantico, trong hoàn cảnh hỗn loạn, bên nào có ít sai lầm nhất sẽ thắng.
“Lên thuyền!” Anh vẫn đứng đó, chĩa súng vào con thuyền kia. Anh không quay đầu lại nhưng cảm nhận được những người khác đang lên thuyền. Ánh chớp lóe lên và Ryan nhìn thấy người đã bị anh bắn gục. 3 lỗ đỏ trên ngực, mắt và miệng khiến anh bàng hoàng. Tên Lùn nằm ngay cạnh hắn, đôi mắt vẫn mở to sợ hãi. Giữa hai tên là cả một vũng máu đỏ tươi như thể ai đó đã đổ lọ thủy tinh trên bàn xuống. Roby cuối cùng cũng tới và nhảy lên tàu. Một cái đầu xuất hiện trên thuyền kia và Jack bắn thêm phát nữa, rồi cũng trèo lên tàu.
“Robby, đưa bọn tôi thoát khỏi chỗ này ngay” Jack ra hiệu cho mọi người không được ngẩng đầu lên và nhanh chóng dùng tay và chân leo lên con tàu, đảm bảo không còn tên nào sống sót trên tàu
Jackson khom người đến vị trí lái tàu và tìm kiếm bộ phận đánh lửa động cơ. Anh thích thú, cấu trúc điều khiển điện của chiếc thuyền này tương tự như của một chiếc ô tô, và chìa khóa điện vẫn được cắm trong lỗ khóa. Anh ta vặn chìa khóa, động cơ hoạt động trở lại, và nó phát ra một tiếng bật dễ chịu. Nhưng đúng lúc này, một phát súng khác lại đến từ một chiếc thuyền khác. Ryan gnhe thấy đạn bắn vào lớp kính. Robby co rúm người lại nhưng không động đậy cho đến khi tìm thấy cần số. Jack nâng súng lên và bắn lại
“Có người trên vách đá” Hoàng tử hét lên
O’Donnell nhanh chóng tập hợp người của mình và đưa ra lệnh mới. Tất cả nhân viên an ninh đều đã chết, gã chắc chắn, nhưng chiếc trực thăng đã hạ cánh về phía tây. Gã không nghĩ tên lửa đã bắn trúng, dù sao cũng không thể chắc chắn
“Cảm ơn vì đã hỗ trợ, Sean. Bọn họ chiến đấu tốt hơn tôi tưởng. Cậu vẫn giữ họ ỏ trong nhà chứ?”
“Tôi để lại Dennis và hai người khác. Tôi nghĩ chúng ta nên rời đi”
“Cậu nói đúng” Alex nói, chỉ tay về phía tây “tôi nghĩ chúng ta sắp có thêm nhiều khách đấy”
“Tốt lắm, Sean. Cậu tập hợp bọn họ và đưa họ đến phía vách đá”
Miller dẫn hai người vội vã chạy về phía căn nhà. Alex và người của hắn đi theo. Phía trước cửa vẫn mở và cả nhóm 5 người lao vào, tìm vòng quanh lò sưởi và choáng váng dừng lại
Paulson, sỹ quan quan sát và một đặc vụ khác cũng đang chạy. Anh dẫn họ dọc theo bìa rừng đến góc đường vào nhà Jack và nằm lại xuống đất, đặt khẩu súng của mình lên giá đỡ. Giờ đã bắt đầu nghe thấy tiếng còi cảnh sát ở phía xa và anh tự hỏi xảy ra chuyện mẹ gì khiến đám cảnh sát này đến muộn thế, trong khi vẫn nhìn qua ống nhòm xuyên đêm cẩn thận tìm kiếm các mục tiêu. Anh thoáng thấy có người chạy dọc theo phía bắc của ngôi nhà
“Điều này hơi kỳ lạ” viên xạ thủ nói
“Phải” viên sỹ quan quan sát đồng ý
“Chúng chắc chắn không có kế hoạch thoát bằng đường này- nhưng thề thì còn đường thoát nào khác?”
“Tốt nhất là phải có ai đó tìm ra” Paulson nói và gọi bộ đàm
Werner đang tiến bước đầy khó khăn ở phía nam mặt trận, cố gắng lờ đi cảm giác đau ở lưng khi dẫn đội mình tiến về phía trước. Bộ đàm vang lên và anh lệnh cho người của mình chú ý cẩn trọng xung quanh.
2“Chà, Họ ở đâu, anh bạn?” Alex hỏi
Miller nhìn quanh, bàng hoàng đến chết lặng. Hai người của hắn đã chết trên sàn, khẩu súng của họ biến mất …và cả….
“Họ ở chết tiệt đâu rồi!” Alex lặp lại câu hỏi
“Lục soát ngôi nhà” Alex gào lên. Hắn và Alex ở lại phòng khách. Người đàn ông da đen nhìn hắn với ánh mắt không thể tha thứ “tôi đã trải qua mọi khó khăn chỉ để chứng kiến các anh gây ra một đống cứt ở đây thế này?”
3 người quay lại sau vài giây và báo cáo ngôi nhà trống, không có ai. Miller đã xác định súng cũng biến mất. Có chuyện xảy ra rồi. Hắn dẫn người mình ra ngoài.
Paulson di chuyển đến một điểm quan sát mới và cuối cùng cũng thấy lại các mục tiêu. Anh đếm được có 12 người, rồi thêm vài người nữa lao ra từ ngôi nhà. Bọn chúng trông có vẻ bối rối. Từ kính nhìn ban đêm, anh thấy họ đang quan sát nhau. Một số người đang nói chuyện, trong khi những người khác trở nên lộn xộn, rõ ràng là đang chờ lệnh. Vài tên dường như bị thương, nhưng anh không dám chắc
“Họ chạy rồi” Alex nói trước khi Miller có cơ hội trình bày.
O’Donnell không thể tin. Sean lắp bắp giải thích nhanh, trong khi Dobbens quan sát
“Mấy thằng nhóc làm ăn như cứt” Dobbens nói.
Như giọt nước tràn ly, Miller đeo khẩu Uzi của hắn sau lưng và rút một khẩu lấy từ viên đặc vụ của sở mật vụ. Hắn nhẹ nhàng cầm nó lên và bắn thẳng vào ngực Alex từ khoảng cách 3 feet. Louis nhìn thủ lĩnh của mình bị hạ chỉ trong một giây, rồi cố gắng rút khẩu súng ngắn, nhưng Miller cũng hạ nốt hắn.
“Cái quái gì thế!” sỹ quan quan sát nói
Paulson bật chốt an toàn của khẩu súng bắn tỉa và hướng tầm nhìn vào người đàn ông vừa nổ súng giết chết 2 người- nhưng anh định bắn ai? Anh chỉ có thể bắn để giải cứu bạn bè và mấy thằng vừa chết chắc chắn là mấy người xấu. Hiện tại, theo phán đoán của anh thì không có con tin để cứu. Họ đang ở chỗ quái nào đây? Một người trên vách xuất hiện la hét điều gì đó, và những người khác chạy đến. Dù đã lựa chọn mục tiêu, anh sẽ không bao giờ dám bắn mà không xác nhận danh tính
“Coi nào, baby” Jackson nói chuyện với động cơ. Máy vẫn còn nguội và chạy không ổn định khi anh kéo cần số. Con thuyền lùi dần và rời khỏi bãi biển. Ryan hướng khẩu súng tiểu liên sang con tàu kia. Người đàn ông đó lại xuất hiện và Ryan bắn 3 viên trước khi súng dừng lại. Anh chửi thề và thay băng đạn, bắn một loạt để khiến hắn ta không ngóc đầu lên được
“Có người trên vách đá” Hoàng tử lặp lại, anh lấy khẩu súng ngắn và nhắm mục tiêu, nhưng không bắn. Anh không biết ai ở trên đó và khoảng cách cũng quá xa. Rồi ánh sáng xuất hiện, bất kể đó là ai thì chúng cũng đang bắn vào con thuyền. Ryan quay lại khi nghe thấy tiếng đạn bắn dưới nước và hai viên bắn trúng thuyền. Sissy Jackson đang la hét và tự ôm lấy người mình, trong khi Hoàng tử bắn trả 3 phát
Robby đã lùi con thuyền cách bãi biển 30 yard và quay tay lái như điên, quay mũi thuyền đồng thời cài số tiến. Rồi anh đạp mạnh chân ga, động cơ kêu cót két, dài một cách lạ thường, khoảnh khắc kinh hoàng, nhưng rồi nó cũng chồm về phía trước và con thuyền lao đi
“Được rồi!” Viên phi công lao lên
“Jack….đi đâu? Bến cảng Annapolis?”
“Làm đi” Ryan đồng ý. Anh nhìn về phía đuôi thuyền. Đám người đó đang trèo thang xuống. Một vài người vẫn đang bắn vào họ, nhưng những viên đạn ở phía sau họ rất xa. Sau đó anh nhìn thấy Sisi đang ôm chân mình một cách đau đớn.
“Cathy, kiểm tra xem có tìm thấy hộp cấp cứu không” Hoàng tử nói. Anh đã kiểm tra vết thương, nhưng giờ đang ở đuôi tàu, hướng mặt về phía sau với khẩu súng ngắn sẵn sàng trong tay. Jack thấy một chiếc hộp nhựa màu trắng dưới ghế lái và đưa nó cho vợ mình
“Rob, Sissy bị một viên đạn bắn vào chân” Jack nói
“Em ổn rồi, Rob” Sissy nói ngay tức thì, nhưng giọng cô thì không ổn tý nào
“Thế nào rồi Sis?” Cathy hỏi, tiến đến bên cạnh để nhìn xem
“Nó đau nhưng không phải vấn đề lớn” Cô nói qua kẽ răng, cố gắng mỉm cười
“Em yêu, em có chắc là ổn không?” Robby hỏi
“Cứ lái đi, Robby” cô hổn hển. Jack tiến về đuôi tàu và quan sát. Viên đạn xuyên qua mu bàn chân cô và đôi giày da sáng màu của cô đã thấm đẫm máu đỏ sẫm. Jack đưa mắt nhìn xung quanh xem có ai bị thương không, rất may là những người khác đều không sao.
“Thiếu tá, cụa muốn tôi cầm vô lăng thay cậu không?” Hoàng tử hỏi
“Được, đại tá, ngài lên đi” Robby từng chút lui khỏi tay lái và để Hoàng tử cầm lấy vô lăng. “Hướng của la bàn là 0-3-6. Cứ theo dõi, chúng ta vẫn đang trên đường ra khỏi vách đá và có rất nhiều tàu thương mại ngoài kia” Họ đã có thể nhìn thấy phía trước một trăm thước, và những con sóng đã cao tới bốn yard, bị gió mạnh đánh đuổi
“Được, làm sao tôi biết khi nào chúng ta đã tới Annapolis?” Hoàng tử đã ngồi vững sau vô lăng và bắt đầu kiểm tra bàn điều khiển
“Khi ngài nhìn thấy ánh đền ở Cầu Vịnh, hãy gọi tôi. Tôi biết cảng đó, tôi sẽ lái nó vào”
Hoàng tử gật đầu đồng ý. Anh thả ga dưới chân khi họ vượt qua một cơn sóng lớn và tiếp tục để mắt tới chiếc la bàn. Jack tới kiểm tra tình hình của vợ. Sissy thì liên tục ra hiệu cho anh đi “Anh cứ lo cho họ đi”
Lúc này con tàu của họ giống như một chiếc tàu siêu tốc vượt lên đỉnh những con sóng cao đến 4-5 feet, va lên chạm xuống với nhưng con sóng. Đây là loại thuyền chạy trong hồ dài 19 feet, được ngư dân địa phương ưa chuộng vì tốc độ cao trong vùng nước lặng và mớn nước nông. Tuy nhiên, mũi tàu cánh cung phẳng của nó đi biển động thì có rất nhiều vấn đề. Phần mũi tàu gặp sóng, nước biển khuấy liên tục rơi vào khoang tàu, may phần mũi tàu được trang bị mái che di động, họ kéo lên chỉ bằng một cái tích tắc nên phần lớn nước biển văng qua. kính chắn gió từ mạn tàu, hai bên trượt xuống biển. Chỉ còn một phần nhỏ văng vào phần sau tàu. Toàn bộ nước được thoát ra khỏi tàu thông qua một lỗ thoát nước tự động ở phía bên của động cơ. Mặc dù Ryan chưa bao giờ đi một con thuyền như vậy, anh vẫn biết tình hình của nó. Nó có một động cơ 150 mã lực dẫn động chân vịt trong nước thông qua một thiết bị truyền động và truyền lực tích hợp bên trong và bên ngoài cabin. Vỏ tàu rỗng, đáy và hai bên được lấp đầy bằng vật liệu xốp để đảm bảo tàu có đủ sức nổi. Vì vậy, ngay cả khi cabin bị đầy nước, nó sẽ không chìm – nhưng hiện tại, điều có ý nghĩa hơn cả là lớp vỏ nhựa gia cố bằng sợi thủy tinh chắc chắn của nó với đầy bọt có thể đủ để chống lại đạn súng tiểu liên. Jack kiểm tra lại tình trạng của những hành khách trên tàu. Vợ anh đang chăm sóc cho Sissy. Công chúa đang ôm con gái anh, ngoại trừ anh, Robby và Hoàng Tử đang lái tàu, đầu mọi người đều đang cúi xuống. Anh bắt đầu thư giãn một chút. Họ đã thoát khỏi miệng cọp, lại tự quyết định được số phận của chính mình. Jack tự hứa với bản thân sẽ không bao giờ cho phép thay đổi chuyện này
“Chúng đang đuổi theo chúng ta” Robby nói khi nạp hai viên đạn vào khẩu súng ngắn “Khoảng 300 yard phía sau. Tôi thấy chúng khi chớp sáng nhưng chúng sẽ không nhìn thấy chúng ta trong cơn mưa này nếu chúng ta may mắn”
“Anh nghĩ gì về tầm nhìn bây giờ?”
“Nếu không có chớp” Robby nhún vai”có lẽ khoảng 100 yard, chúng ta không để lại bọt sóng ở phía sau để bọn chúng có thể đi theo, và chúng không biết chúng ta đang đi đâu” Anh dừng lại “Chúa ơi, tôi ước chúng ta có một cái bộ đàm! Chúng ta có thể gọi cho lực lượng bảo vệ bờ biển hoặc ai đó và thiết kế một cái bẫy nhỏ cho chúng”
Jack ngồi dưới đáy cabin, tựa lưng vào buồng máy và hướng mặt về phía đuôi tàu. Con gái anh đã ngủ say trong vòng tay của công chúa. Nó phải là một đứa trẻ tuyệt vời, anh nghĩ
“Đúng là may mắn quá, Thiếu ta”
“Đúng là thế, nhóc! Tôi đoán tôi đi tiểu rất đúng lúc”
Ryan ậm ừ đồng ý “Tôi không biết là anh biết sử dụng súng ngắn đấy”
“Khi tôi là một đứa trẻ, bọn Klan thường có một sở thích nho nhỏ. Cứ mỗi đêm thứ 3, khi nốc say là chúng lại đi đốt nhà thờ của dân da đen – chỉ để răn đe, cậu biết đấy? Chà, có một đêm, những con quỷ chùm mũ trắng đã quyết định đến đốt nhà thờ của bố tôi. Chúng tôi nhận được lời cảnh báo – từ một ông chủ cửa hàng rượu; không phải ai da trắng cũng là những tên khốn. Dù sao thì, Bố và tôi vẫn ngồi đợi chúng. Không giết ai cả nhưng chúng tôi phải khiến chúng sợ vãi cứt ra quần. Chỉ với một phát súng, tôi đã làm nổ bộ tản nhiệt của một trong những chiếc xe của họ” Robby chìm trong ký ức “Chúng không bao giờ quay lại nữa. Cảnh sát cũng không bắt ai cả, nhưng đó là lần cuối cùng có ai đó cố đốt nhà thờ trong phố, vì vậy tôi đoán chúng đã học được bài học” Anh dừng lại, rồi tiếp tục nói, giọng không còn say sưa như trước “Đây là làn đầu tiên tôi giết người. Jack, thật buồn cười là tôi không cảm thấy gì hết, dù là nhỏ nhất cũng không”
“Ngày mai sẽ thấy thôi”
Robby quay sang nhìn bạn mình “Phải”
Ryan nhìn về phía đuôi tàu, tay vẫn nắm chặt khẩu Uzi. Không có gì để nhìn. Bầu trời và mặt nước đã hòa làm một màu xám khổng lồ, nước mưa cứa vào má đau nhói. Con thuyền ngược xuôi trên đỉnh sóng, lao ra từng đợt sóng nhỏ, trong phút chốc, Jack không khỏi băn khoăn làm sao mình không bị say sóng. Một tia chớp khác vụt qua màn đêm và soi sáng mặt biển. Anh vẫn không nhìn thấy gì, như thể chúng đã rơi xuống mặt đất lung linh và nhấp nhô, với một mái vòm màu xám khổng lồ phía trên, bao phủ chặt chẽ chúng.
Chúng đã rời đi. Sau khi đội của viên xạ thủ báo cáo tất cả bọn khủng bố đã biến mất dưới vách đá, người của Werner đã tìm kiếm mọi ngóc ngách ngôi nhà và không tìm thấy gì ngoài những xác chết. Đội HRT thứ hai giờ đã có mặt tại hiện trường, cộng với hơn 20 cảnh sát và lính cứu hỏa và cứu thương. 3 đặc vụ của sở mật vụ vẫn còn sống, cộng thêm với một tên khủng bố bị bỏ lại. Tất cả đều được chuyển đến bệnh viện. Tổng cộng có 17 đặc vụ hy sinh, và 4 tên khủng bố đã chết, hai trong số đó bị giết bởi chính đồng bọn của mình
“Tất cả bọn chúng đều chen chúc vào một cái thuyền và rời đi theo lối đó” Paulson nói “tôi có thể hạ vài tên nhưng không có cách nào xác định ai là ai” Anh đã làm điều đúng. Viên xạ thủ biết điều đó, và Werner cũng vậy. Bạn không được bắn mà không biết mục tiêu của bạn là gì
“Vậy chúng ta làm cái quái gì bây giờ?” Câu hỏi đến từ một đại úy cảnh sát bang. Trên thực tế, không ai có thể trả lời câu hỏi này tức thì
“Anh có nghĩ mấy vị khách của chúng ta đã trốn thoát không?” Paulson hỏi “Tôi không nhìn thấy bất kỳ ai giống mấy vị khách đó và theo cái cách bọn chúng hành đông….thì có thể có chuyện không ổn xảy ra” anh nói “Có chuyện không ổn với tất cả mọi người”
Có chuyện xảy ra, đúng vậy, Werner nghĩ. Một trận chiến kinh hoàng đã diễn ra ở đây. Hơn hai mươi người đã chết và người sống thì biến mất
“Hãy giả sử những người bạn của chúng ta đã trốn thoát bằng cách nào đó- không, hãy giả sử mấy thằng khốn đó đã trốn thoát bằng thuyền. Được, vậy bọn chúng sẽ đi đâu?” Werner hỏi
“các anh có biết có bao nhiêu bến thuyền xung quanh đây không?” viên đại úy cảnh sát bang nói “Lạy chúa, có bao nhiêu ngôi nhà có bến tàu riêng? Hàng trăm…chúng ta không thể kiểm tra tất cả cùng lúc được”
“Nhưng chúng ta phải làm gì đó” Werner gắt lại, cái lưng đau càng khiến cơn tức giận bùng nổ hơn. Một chú cho đen đang chạy về phía họ. Nó trông cũng bối rối không khác gì mọi người ở đây
“Tôi nghĩ bọn chúng đã mất dấu chúng ta rồi”
“Có thể” Jackson trả lời. Lần sét đánh gần đây họ không nhìn thấy gì. “Vịnh này thực sự lớn và tầm nhìn bị hạn chế- nhưng theo cách mưa rơi thì chúng có tầm nhìn tốt hơn chúng ta. 20 yard, có lẽ, là đủ gây ra vấn đề rồi”
“Nếu chúng ta đi vào từ hướng đông thì sao?” Jack hỏi
“Đi vào kênh chính? Giờ là tối thứ sáu. Các con tàu rời cảng Baltimore đều xếp hàng, nối tiếp nhau và phải giảm tốc độ xuống còn mười đến mười hai hải lý / giờ, và họ cũng mù mịt như chúng ta vậy thôi” Robby lắc đầu
“Ừ, ừ, chúng ta không thể đi xa đến đây rồi lại bị hạ gục bởi một tên khốn Hy Lạp được. Chuyện này đủ ly kỳ rồi”
“Có đèn phía trước” Hoàng tử thông báo
“Chúng ta đã về nhà, Jack” Robby chạy về phía trước.
3Những ánh đèn phía trên Cầu Đôi Vịnh Chesapeake đã xuất hiện lờ mờ ở phía xa. Jackson cầm tay lái và Hoàng tử quay lại đuôi tàu quan sát phía sau. Tất cả trên tàu đều trông tả tơi dưới cơn mưa và đang run cầm cập trước gió. Jackson quay mũi tàu hướng về phía tây. Thông thường vào mùa này, gió thổi từ thung lũng Sông Severn, và hôm nay cũng không ngoại lệ nên thuyền của họ đã quay ngược chiều gió. May mắn thay, sau khi thuyền đi qua khu vực cảng của vịnh Annapolis, sóng đã nhỏ hơn phần nào. Tuy nhiên trời vẫn mưa to, Robbie thận trọng, tầm nhìn tối nay quá kém, anh lái xe chủ yếu là do trí nhớ
Đèn được dọc theo Đường Sims của Học Viện Hải Quan trông thật mờ ảo, trông như một một dải ánh sáng chập chờn. Robby lái chiếc thuyền về phía đó, gió quá mạnh khiến anh suýt đâm vào ống phao. Một phút sau, họ nhìn thấy những chiếc thuyền YP (Yard Patrol – thuyền tuần tra) màu xám xếp hàng trên bến cảng – vẫn được neo bởi bức tường chắn sóng bằng bê tông, không phải ở bến tàu ở phía đối diện của con sông nơi họ thường neo đậu, bởi vì việc cải tạo ở đó vẫn chưa được hoàn thành. Robby đứng lên để có tầm nhìn tốt hơn, nắm chặt tay lái, từ từ dắt chiếc thuyền nhỏ vào giữa hai chiếc thuyền huấn luyện bằng gỗ. Thực ra anh muốn vào khu vực bến du thuyền của Trường Sĩ quan Hải quân, nhưng lúc này thuyền đã chật cứng rồi. Cuối cùng, anh nhẹ nhàng đẩy mũi tàu trên tường chắn sóng, động cơ vẫn không tắt, dùng sức mạnh để giữ cho mũi tàu nằm yên trên tường chắn sóng.
“Các anh không thể dừng lại ở đó” Một lính thủy quân lục chiến tiến đến. Chiếc mũ quân đội màu trắng của anh ta được che bằng một lớp nhựa che phủ và anh ta mặc một chiếc áo mưa “Các anh không thể buộc thuyền ở đây”
“Tôi là thiếu tá Jackson, con trai” Robby trả lời “Tôi làm việc ở đây. Bình tĩnh đi. Jack, cậu đến mũi thuyền”
Ryan cúi người dưới kính chắn gió và bật nắp cung. Một cuộn dây nylong trắng được cuộn gọn gàng ngay vị trí cần thiết, và Ryan đứng dậy khi Robby dùng sức mạnh của động cơ để từ từ ép mạn tàu vào tường chắn sóng. Jack nhảy lên kè biển và buộc dây cáp vào cọc. Hoàng tử cũng làm điều tương tự ở đuôi tàu. Robby tắt động cơ và tiến tới trước mặt anh lính
“Cậu nhận ra tôi chưa, con trai?”
Tay lính dơ tay chào “Xin lỗi, Thiếu tá, nhưng….” Cậu ta chiếu đèn pin vào tàu “Ôi chúa ơi”
Điều tốt nhất có thể nói về con thuyền là mưa đã rửa sạch vết máu thoát xuống lỗ thoát tự động đầu mũi thuyền. Miệng anh lính thủy quân lục chiến há hốc khi nhìn thấy 2 thi thể, 3 người phụ nữ mà một trong số họ còn bị bắn và một đứa trẻ đang ngủ. Tiếp theo cậu thấy khẩu súng tiểu liên treo trên cổ Jack. Môt buổi tối dạo bộ đi tuần ẩm ướt. buồn tẻ đã kết thúc kinh hồn táng đảm.
“Cậu có bộ đàm không, anh lính?” Robby hỏi. Viên lính thủy quân lục chiến đưa ra và Jackson vồ lấy nói. Đó là một chiếc bộ đàm hiệu Motorola thường được cảnh sát dùng “Phòng bảo vệ, đây là thiếu tá Jackson”
“Thiếu tá? Đây là thượng sỹ Breckenridge. Tôi không biết anh có nhiệm vụ đêm nay, sir. Tôi có thể làm gì cho anh đây?”
Jackson hít môt hơi thật dài “Tôi rất mừng đó là ông, Gunny. Nghe này: Báo động toàn bộ sỹ quan trực chiến. Tiếp theo, tôi muốn đội thủy quân lục chiến được trang bị vũ khí có mặt tại tường chắn sóng phía tây bến thuyền ngay lập tức! Chúng ta có rắc rối lớn ở đây, Gunny, nhanh lên!”
“Vâng, vâng, sir!” bộ đàm kêu cọt kẹt. Lênh đã được đưa ra. Các câu hỏi sẽ được làm rõ sau
“Cậu tên là gì, con trai?” Robby hỏi anh lính
“Binh nhì Green, sir!”
“Được rồi, Green, giúp tôi đưa mấy người phụ nữ ra khỏi thuyền” Robby đưa tay ra “Đi thôi, các quý cô”
Green nhanh chóng nhảy xuống thuyền và giúp Sissy đầu tiên, rồi đến Cathy, rồi đến Công Chúa, người vẫn đang bế Sally. Robby đưa họ đến sàn gỗ phía sau của một trong những chiếc thuyền YP
“Còn chúng thì sao, sir?” Green chỉ mấy cái xác
“Cứ để ở đó. Sẽ quay lại đây sau, binh nhì”
Green nhìn những thi thể lần cuối “Chắc vậy” cậu thì thầm
Anh đã cởi áo khoác mưa và mở nắp bao da
“Chuyện gì xảy ra ở đây vậy?” Giọng một phụ nữ vang lên “Ồ, là anh, thiếu tá”
“Cô đang làm gì ở đây vậy, Chief?” Robby hỏi cô
“tôi có nhiệm vụ trông mấy cái thuyền ở đây sir. Gió có thể đập bức tường chắn sóng thành mảnh vụn nếu chúng ta không…” Mary Znamirowski là thuyền trưởng của tàu Bosun nhìn mọi người trên boong “Sir, có chuyện gì…”
“Chief, tôi đề nghị cô đưa người của mình đến đây càng nhanh càng tốt và lập chốt bảo vệ. Không có thời gian giải thích”
Một chiếc xe bán tải chạy tới. Nó đỗ vào chỗ đỗ xe ngay phía sau họ. NGười lái xe nhảy ra khỏi xe và lao về phía họ, theo sau đó là 3 người. Đó là Breckenridge. Viên thượng sỹ nhanh chóng nhìn mấy người phụ nữ, rồi quay sang Jackson và hỏi câu hỏi thời thượng nhất đêm nay “Có chuyện quái gì đang xảy ra vậy, sir?”
Robby chỉ vào con thuyền. Breckenridge nhanh chóng lướt qua và chỉ sau 4, 5 giây ông đã thốt lên “Chúa ơi!”
“Bọn tôi đang ở nhà Jack ăn tối” Robby giải thích “và vài kẻ xông vào bữa tiệc. Bọn chúng đang săn anh ấy….” Jackson chỉ về phía Hoàng tử xứ Wales, người vừa quay sang và mỉm cười. Breckenridge nhận ra anh và mở to mắt, miệng há hốc, nhưng rồi ông nhanh chóng quay trở lại trạng thái bình thường và làm điều mà đám thủy quân lục chiến luôn làm khi không biết làm sao – chào theo tư thế quân đội, theo đúng “Sách hướng dẫn” đã viết. Robby tiếp tục “Chúng giết hết nhóm an ninh. Chúng tôi đã gặp may. Chúng dự định trốn thoát bằng thuyền. Bọn tôi ăn cắp một cái và chạy đến đây, nhưng vẫn còn một con thuyền khác ngoài kia, đầy mấy tên khốn đó. Chúng có thể đang theo dấu chúng tôi”
“Họ được trang bị vũ khí gì?” viên thượng sỹ hỏi
“Như thế này, Gunny” Ryan giơ khẩu Uzi lên
Viên thượng sỹ gật đầu và lấy ra một máy bộ đàm liên lạc “Phòng bảo vệ, Breckenridge đây. Chúng ta có báo động Cấp độ A: Đánh thức tất cả mọi người. Gọi đại úy Peters. Tôi muốn một đội bắn tỉa đến bức tường chắn sóng trong vòng 5 phút. Hành động!”
“Rõ” tiếng radio trả lời “Báo động cấp độ A”
“Hãy đưa những người phụ nữ ra khỏi đây” Ryan thúc giục
“Vẫn chưa đến lúc, sir” Breckenridge trả lời. Ông nhìn xung quanh, đánh giá bằng con mắt chuyên nghiệp “tôi muốn có thêm vài lính an ninh ở đây trước đã. Đám bạn của các anh có thể đã đậu ở đầu song và tiến đến đây bằng đường bộ- đó là cách tôi sẽ làm. Trong vòng 10 phút, tôi sẽ có một tiểu đội súng bắn tỉa dến đây truy quét khu đất, có thể sẽ có toàn đội trong 5 phút nữa, nếu người của tôi không uống quá nhiều” ông bình tĩnh kết luận, nhắc Ryan rằng đây là đêm thứ 6- sáng thứ 7- và Annapolis có rất nhiều quán bar “Cummings và Foster, chăm sóc các quý bà. Mendoza,, lên một trong những con thuyền và canh giữ đầu biển. Tất cả mọi người, hãy tỉnh táo!” Breckenridge mất một phú đi bộ và xuống tường chắn sóng, kiểm tra tầm nhìn và tầm bắn.Khẩu colt 45mm tự động trong tay anh trông thật nhỏ. Mọi người nhận ra từ khuôn mặt của ông rằng kết quả quan sát không được khả quan và ông sẽ không yên tâm cho đến khi quân đội điều đến và những thường dân được di tản an toàn. Tiếp theo ông tìm hiểu tình hình với mấy người phụ nữ
“Các quỳ bá ổn rồi. Ồ, xin lỗi, bà Jackson. Chúng tôi sẽ đưa bà đến phòng y tế ngay, thưa bà”
“Có cách nào tắt đèn không?” Ryan hỏi
“Tôi không biết – tôi cũng không thích chiến đấu dưới ánh đèn. Bình tĩnh đi, trung úy, chúng ta có tất cả không gian rộng ở phía sau, vì vậy không ai có lẻn vào sau lưng chúng ta được. Ngay khi tôi tổ chức được mọi thứ, chúng ta sẽ đưa các quý bà đến phòng y tế và bảo vệ họ. HIện tại tôi nghĩ các anh vẫn chưa an toàn, nhưng chúng ta sẽ khiến mọi việc đâu vào đấy. Làm thế nào các anh thoát được thế?”
“Như Robby nói đấy, chúng tôi gặp may. Anh ấy giết hai tên bằng khẩu súng ngắn đó, tôi hạ được một tên trên thueyenf. Một tên khác thì bị chính đồng bọn bắn” Ryan rùng mình, nhưng không phải do gió hay mưa “Lúc đó hơi ly kì và kinh hãi”
“tôi tin là thế. Mấy tên đó có kỹ năng tốt chứ?”
“Mấy tên khủng bố á? Khỏi cần phải nói. Chúng đã gây bất ngờ trước đội an ninh và chiếm lợi thế rất nhiều, gần như đã thành công”
“Chúng ta cứ chờ xem” Breckenridge gật đầu
“Có một chiếc thuyền ngoài kia” Đó là Mendoza, dang trên một chiếc thuyền YP
“Ok, các chàng trai” viên thượng sỹ thở sâu, dơ khẩu 45 lên ngang đầu “Chỉ cần chờ vài phút nữa cho đến khi chúng ta có vài tay súng với vũ khí thực sự ở đây”
“Họ đang tiến đến khá chậm” anh lính báo cáo. Breckenridge nhìn qua để đảm bảo mấy người phụ nữ đã an toàn sau chỗ che chắn, rồi ông ra lệnh cho mọi người tản ra và núp sau mấy chỗ trống giữa những con thuyền
“Vì chúa, hãy cúi đầu xuống”
Ryan tự mình tìm được chỗ trống và dựa vào bức tường chắn sóng. Những người khác cũng như vậy, tất cả đều ở vị trí của mình. Anh chạm vào bờ kè bê tông trước mặt, yên tâm nó có thể chắn được mọi loại đạn.4 thủy thủ làm nhiệm vụ trên thuyền YP ở lại bảo vệ mấy người phụ nữ, cùng với một lính thủy đánh bộ mỗi bên. Breckenridge là người duy nhất di chuyển như mèo sau bức tường chắn sóng, theo bóng thuyền trắng xóa trên mặt nước. Ông tiến đến gần Ryan
“Ngay đó, khoảng 80 yard, di chuyển từ trái sang phải. Chúng cũng đang cố đánh giá tình hình. Chỉ cần cho tôi thêm 2 phút nữa thôi, mọi người” ông thì thầm
“Vâng” ngón tay phải của Ryan nhẹ nhàng đẩy chốt an toàn, nghiêng đầu khẽ liếc qua bờ kè. Cho đến giờ chỉ là một đường viền màu trắng nhưng anh vẫn có thể nghe thấy tiếng động cơ. Con thuyền quay đầu tiến vào chỗ Robby vừa neo đậu. Jack nghĩ, đây là sai lầm thực sự đầu tiên của họ.
“Tuyệt” Thượng sỹ giơ khẩu súng tự động lên, ngắm vào chiếc đuôi thuyền “Được rồi, các quý ông, cứ đến nếu chúng mày có thể tiến….”
Một chiếc xe bán tải khá lao xuống đường Sims. Nó không bật đèn và dừng lại ngay phía sau mấy phụ nữ. 8 người nhảy xuống phía sau xe. Hai lính thủy quân lục chiến chạy dọc theo bờ kè được chiếu sáng bởi một ánh đèn giữa hai con thuyền YP đang neo đậu. Bất ngờ, từ chiếc thuyền trên mặt nước ngoài bờ kè phun ra vài lưỡi lửa và cả hai lính thủy quân lục chiến đều gục xuống. Đạn bắt đầu nổ xung quanh họ, xuyên thẳng vào bức tường chắn sóng và các tàu neo đậu gần đó. Breckenridge quay lại và hét lên
“Bắn” tiếng súng nổ ầm ỹ. Ryan nhắm vào ánh đèn flash trên thuyền và bóp cò cẩn thận. Khẩu tiểu liên bắn liên tiếp 4 viên rồi băng đạng trống rỗng. Anh chửi thề và ngu ngốc nhìn chằm chằm vào khẩu súng trước khi nhận ra rằng anh có một khẩu súng lục cài thắt lưng. Anh rút khẩu Browning ra và ngắm bắn mục tiêu nhưng lại nhận ra là mục tiêu không còn ở đó. Tiếng động cơ đang lớn dần lên
“Dừng bắn! Dừng bắn! Chúng đã trốn chạy” Breckenridge hét lên “Có ai bị bắn không?”
“Ở đây!” Có ai đó gọi từ phía bên phải, chỗ mấy người phụ nữ
Ryan đi theo viên thượng sỹ quan đó. Hai lính thủy đánh bộ bị hạ, một bị ở phần mềm cánh tay, nhưng người còn lại thì bị trúng đạn vào mông và đang gào lên thảm thiết. Cathy đã kiểm tra vết thương cho cậu ta
“Mendoza, tình hình thế nào?” Breckenridge hỏi
“Chúng đang hướng đến…đợi chút…vâng, chúng đang di chuyển về phía đông”
“Bỏ tay ra, anh lính” Cathy đang nói. Viên đạn găm vào hông trái của anh lính binh nhì, ngay sát thắt lưng quần và cậu ta đang rú lên đau đớn “được rồi, được rồi, cậu sẽ ổn thôi. Đau nhưng có thể chữa được” Breckenridge cúi xuống lấy khẩu súng của anh lính và ném cho trung sỹ Cummings
“Ai chỉ huy ở đây?” Đại úy Mike Peter hỏi
“Hiện tại là tôi” Robby nói
“Chúa ơi, Robby, chuyện gì thế này?”
“Như anh thấy chuyện vừa xảy ra đấy”
Một chiếc xe bán tải đến, chở thêm 6 lính thủy đánh bộ. Mắt họ đổ dồn vào đồng đội bị thương, tay nắm chặt khẩu súng trường
“Mẹ nó, Robby…sir” đại úy Peters gào lên
“Mấy thằng khủng bố. Chúng đã cố bắt cóc chúng tôi từ nhà Jack. Chúng đang cố bắt được…chà, nhìn đây!”
“Chào buổi tối, đại úy” Hoàng tử nói sau khi kiểm tra tình hình vợ mình “Chúng ta có bắn được ai không? Tôi không có tầm nhìn bắn tốt” Giọng anh tỏ rõ sự thất vọng
“tôi không biết, sir” Breckenridge trả lời “Tôi thấy có vài viên đạn rơi xuống nước, và súng ngắn không thể xuyên thủng một thuyền như vậy” Một loạt tia chớp khác nháy lên chiếu sáng cả vùng mờ nhạt
“Tôi thấy chúng đang ra khỏi vịnh” Mendoza báo cáo
“Chết tiệt’ Breckenridge gầm gừ “4 cậu, đưa mấy người phụ nữ vào phòng y tế”. Ông tự mình ngồi xuống giúp Công Chúa đứng lên trong khi Robby bế vợ mình “Bà có muốn giao đứa trẻ cho mấy người lính không thưa bà? Họ sẽ đưa bà đến bệnh viện và tìm cho bà một quần áo khô”
Ryan thấy vợ mình vẫn đang cố giúp một trong những người lính thủy quân lục chiến đang bị thương, rồi nhìn con thuyền tuần tra trước mặt “Robby?”
“ừ Jack?”
“Con thuyền này có radar không?”
Chief (thuyền phó) Znaminowski trả lời “tất cả chúng đều có, sir”
Một lính thủy đánh bộ đang hạ cửa sau một chiếc xe bán tải để giúp Jackson bế vợ lên xe
“Anh đang nghĩ gì vậy Jack?”
“Chúng đang đi nhanh đến mức nào?”
“Khoảng 13…tôi không nghĩ chúng đủ nhanh” Znamirowski liếc nhìn con thuyền Robby vừa đậu ở bức tường chắn sóng “Theo tình hình biển bây giờ, tôi có thể bắt kịp, nhưng tôi cần một ai đó vận hành hệ thống radar. Tôi không có người điều khiển radar ngay bây giờ ở đây”
“Tôi có thể làm điều đó” Hoàng tử đề nghị. Anh đã quá mệt mỏi phải làm mục tiêu và lần này không ai có thể ngăn anh nhắm vào những kẻ đã luôn lấy anh làm mục tiêu “Thực tế thì tôi vô cùng vui khi được làm điều này”
“Robby, anh là chỉ huy ở đây” Jack nói
“Nó có hợp pháp không?” Đại úy Peters hỏi, nhưng tay đã cầm sẵn khẩu súng ngắn
“Coi này” Ryan nói nhanh “Tài sản của chính phủ Hoa Kỳ vừa bị một nhóm vũ trang nước ngoài tấn công- đó là hành động gây chiến và phải được đáp trả thích đáng” Anh nghĩ, ít nhất tôi đang nghĩ thế “Các anh có nghĩ ra lý do nào để chúng ta không đuổi theo chúng không?” Anh không thể
“Chief Z, cô có sẵn thuyền chưa?” Jackson hỏi
“Chúa ơi, có, chúng ta có thể sử dựng con thuyền số 76”
“Vậy khởi động đi. Đại úy Peters, chúng tôi cần vài lính thủy quân lục chiến”
“thượng sỹ Breckenridge, ông và thêm 10 người bảo vệ an ninh khu vực này”
Viên thượng sỹ chỉ huy người của mình đưa các thường dân lên xe. Ông nắm lấy vai Cummings
“Trung sỹ, tôi giao các thường dân này cho cậu, đưa họ đến bệnh xá ở vịnh và bảo vệ an toàn cho họ. Hãy tập hợp lính canh, nhưng nhiệm vụ ưu tiên của cậu là chăm sóc những người này. An toàn của họ là trách nhiệm cuẩ cậu – và cậu sẽ không rời nhiệm vụ cho đến khi tôi ra lệnh! Hiểu không?”
“Rõ rồi, Gunny”
Ryan giúp vợ lên xe tải “Bọn anh sẽ truy đuổi chúng”
“Em biết, cẩn thận nhé, Jack. Xin anh”
“Anh sẽ cẩn thận. Nhưng lần này bọn anh nhất định phải bắt được chúng, em yêu” Anh hôn vợ. Trong khoảnh khắc anh nhận thấy cái nhìn khác lạ trên mặt cô, hơn cả sự quan tâm
“Em ổn chứ?”
“Em ổn. anh cứ lo việc của mình đi, Cẩn thận!”
“Chắc chắn rồi,em yêu. Anh sẽ quay về ngay”
Nhưng họ sẽ không thể quay về ngay được. Jack nhảy lên tàu. Anh bước vào bên trong và tìm thấy chiếc thang lên cầu”
“Tôi là Chief Znamirowski và tôi có lệnh ra khơi” Cô thông báo. Mary Znamirowski tr