← Quay lại trang sách

Chương 25 ĐIỂM HẸN-1

Họ đến đúng như giờ đã định trước. Hai chiếc xe cảnh sát bang dừng ở đầu đường và 3 chiếc nữa chở đầy nhân viên an ninh đi theo chiếc Rolls lái vào đường rẽ riêng vào nhà Ryan. Người điều khiển chiếc Rolls, cũng là một trong những sỹ quan an ninh, đã đậu xe thẳng vào cửa trước và nhảy ra khỏi xe để mở cửa cho khách. Hoàng Tử bước ra đầu tiên và giúp vợ ra khỏi xe. Nhân viên an ninh giờ đã tràn khắp mọi nơi. Người đứng đầu lực lực an ninh Anh đã trao quyền cho Avery, và các đội hộ tống đã phân tán các địa điểm đã định trước. Khi Ryan bước xuống bậc thềm đón khách thì anh gần như cảm thấy nhà mình như bị một đội quân xâm chiếm

“Chào mừng đến Peregrine Cliff”

“Xin chào Jack!” Hoàng tử nắm tay anh “trông cậu rất tuyệt”

“Ngài cũng vậy, sir” anh quay sang công chúa, người chưa từng gặp trước đây “Công chúa, thực là vinh dự lớn lao cho chúng tôi”

“Tiến sỹ Ryan, chúng tôi cũng vậy”

Anh dẫn họ vào nhà “Chuyến đi của hai người thế nào?”

“Nóng khủng khiếp” Hoàng tử trả lời “Mùa hè lúc nào cũng như thế này à?”

“Chúng toi có hai tuần thời tiết tệ nhất” Jack trả lời. Nhiệt độ có lúc lên đến 950F vài giờ trước “Dự báo thời tiết sẽ thay đổi vào ngày mai. Trong vài ngày tới thời tiết sẽ không vượt quá 800F đâu” Nhưng lời nói của Jack không gây được phản ứng nhiệt tình lắm.

Cathy vẫng đợi ở trong nhà với Sally. Thời tiết này khiến cô đặc biệt khó chịu, vì sắp sinh. Cô bắt tay những vị khách, nhưng Sally vẫn nhớ những nghi thức học được ở Anh, vì vậy bé biểu diễn một tư thế chào kiểu tiểu thư rất đẹp, kèm theo nụ cười khúc khích

“Cả hai người khỏe chứ?” Công chúa hỏi Cathy

“Vẫn ổn, chỉ là không chịu được nóng. Cảm ơn chúa vì giờ đã có điều hòa”

“Hai vị có muốn xem quanh nhà không?” Jack dẫn phái đoàn vào phòng khách

“Khung cảnh thật tuyệt vời” Hoàng Tử nhận xét

“OK, điều đầu tiên là không ai mặc áo khoác trong nhà tôi hết” Ryan thông báo “Tôi nghĩ ngài có thể coi đây là ‘Planter’s Rig’ (Nhà giàn trồng cây) của nước Anh”

“Ý kiến tuyệt vời” Hoàng Tử nói. Jack nhận chiếc áo khoác của anh và treo nó bên cạnh chiếc áo khoác có mũ trùm đầu cũ của Thủy quân lục chiến, rồi tự mình cởi chiếc áo khoác. Khi trở lại phòng khách, Cathy đã sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người. Sally đang ngồi thẳng lưng bên cạnh mẹ, hai chân buông thõng trên không, cách sàn một đoạn lớn, hai tay cố gắng kéo váy che đầu gối. Với chiếc bụng bầu, có thể thấy Cathy gần như không thoải mái khi ngồi thẳng lưng

“Còn bao nhiêu ngày nữa?” Công chúa hỏi

“8 ngày – tất nhiên là vì sinh con thứ hai nên có thể là bất cứ lúc nào”

“tôi thấy của tôi chắc còn 7 tháng nữa”

“Thật sao? Xin chúc mừng” hai người phụ nữ đều cười tươi rạng rỡ

“Sẽ chờ một lúc, sir” Ryan nhận xét

“Cảm ơn Jack. Cậu thế nào?”

“Tôi đoán là giờ ngài đã biết công việc của tôi rồi?”

“Phải, tôi có nghe người bên an ninh nói tối qua. Tôi cũng nghe nói cậu đã định vị và xác định một trại khủng bố và trại đó đã bị…vô hiệu hóa từ đó” Hoàng tử nói khẽ.

Ryan thận trọng gật đầu “Tôi sợ rằng mình không thể bàn luận sâu về vụ đó”

“Đã hiểu. Và con gái cậu phục hồi thế nào sau…”

“Sally ạ?” Jack quay đầu hỏi “Con gái nhỏ của bố thế nào rồi?”

“Con là con gái lớn” Bé trả lời rất mạnh mẽ

“Ngài nghĩ thế nào?”

“Tôi nghĩ cậu thật là cmn may mắn”

“Giá như may mắn thêm chút nữa thì tốt. Tôi đoán ngài đã nghe chuyện rồi?”

“Có” hoàng tử dừng lại một chút “tôi hy vọng người bên cậu cần cẩn thận”

Jack lên tiếng đáp ứng, rồi đứng dậy khi anh nghe thấy tiếng đỗ xe. Anh mở cửa thì thấy Robby và Sissy Jackson đang ra bước ra khỏi chiếc corvette của phi công. Chiếc xe van phụ trách liên lạc của bên đặc vụ chuyển xuống đỗ ngay sau xe họ. Robby bước lên bậc thềm như một cơn bão “Cái gì đấy? Ai đây, tổng thống à?”

Jack thấy khả năng Cathy chắc chắn đã cảnh báo họ. Sissy mặc một bộ vãy đơn giản nhưng rất đẹp màu xanh da trời và Robby có thắt cà vạt. Tiếc thật “Vào đi và tham gia tiệc tùng nào” Jack nói với nụ cười ngoác miệng đáng tiếc. Robby nhìn hai người cạnh bể bơi, áo khoác đều phanh cúc và nhìn Jack đầy khó hiểu nhưng vẫn theo vào. Sau khi vòng qua lò sưởi gạc, đôi mắt viên phi công mở to

“tôi đoán đây là thiếu tá Jackson rồi” Hoàng tử đứng dậy

“Jack” Robby thì thầm “tôi sẽ giết cậu!” rồi nói to “Xin chào Ngài, đây là vợ tôi, Cecilia”

Và giống như thường khi, mọi người chia ra hai nhóm nam và nữ

“Tôi nghe nói anh là một phi công hải quân”

“Vâng, sir. Hiện giờ tôi đang trở lại đội bay của hạm đội, sẽ bay F-14” Robby cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh. Anh đã thành công, gần như duy trì giọng nói bình thường của mình

“Phải, chiếc tomcat, Tôi đã bay chiếc Phantom. Anh bay bao giờ chưa?”

“Tôi đã bay chiếc đó 120 giờ, sir. Phi đội sẽ bổ xung sau khi tôi gia nhập, tôi chuyển sang F-14. Tôi chỉ mới biết được Phantom thì họ đã đưa chúng đi rồi. Tôi, uh, sir, ngài cũng là phi công hải quân ạ?”

“Phải, thiếu tá. Tôi có cấp bậc đại tá” Hoàng tử trả lời

“Cảm ơn. Giờ tôi biết gọi ngài là gì, đại tá” Robby trả lời với vẻ nhẹ nhõm lộ rõ “Được chứ ạ?”

“Tất nhiên, anh biết đấy, thật mệt mỏi nếu những lời nói và hành động của những người xung quanh không thể bình thường. Bạn của anh đã đọc được suy nghĩ của tôi vài tháng trước rồi”

Robby cuối cùng cũng mỉm cười “Ngài biết thủy quân lục chiến mà, Miệng dài nhưng óc ngắn”

Jack nhận ra cuối cùng đêm mà anh mong đợi cũng đến “Có ai muốn uống gì không?”

“Tôi sẽ bay ngày mai đó Jack” Robby trả lời, kiểm tra đồng hồ “Tôi đang trong vòng cấm 12 giờ”

“Anh thực sự tuân thủ nghiêm túc vậy?” Hoàng tử hỏi

“Tôi đoán ngài cũng thế thôi, đại tá, khi ngồi trên con chim trị giá 30-40 triệu usd. Nếu ngài không ổn với con chim của ngài, thì tốt hơn không phải nguyên nhân do rượu. tôi đã trải qua điều đó một lần rồi”

“Ồ, chuyện thế nào?”

“Khi tôi khởi động bộ đốt sau, một động cơ phát nổ. Tôi tuyệt vọng bay lại, nhưng cách tàu của tôi năm dặm, hệ thống thủy lực bị hỏng và phải nhảy ra khỏi cabin. Đó là lần thứ hai tôi bị đẩy ra khỏi máy bay. Có chúa làm chứng, đủ lắm rồi”

“Ồ?”

Câu hỏi này lại đưa Robby kể về sự nghiệp bay thử của mình tại Pax River. Ở đó tôi bay ở độ cao 10.000m….Jack vào bếp pha trà đá cho mọi người. Anh thấy hai nhân viên an ninh đang ở đó, một người Mỹ và một người Anh

“Mọi thứ ổn cả chứ?” Ryan hỏi

“Phải, Có vẻ như mấy người bạn của chúng ta đang bị săn gần Hagerstown. Chúng bắn vào một xe cảnh sát bang và chạy trốn. Viên cảnh sát không sao, lần này chúng bắn trượt. Dù sao thì lần cuối nhìn thấy chung là đang chạy về hướng tây” viên đặc vụ bên sở mật vụ rất vui mừng vì điều này. Jack nhìn ra ngoiaf và thấy một người người đang đứng bên ngoài

“Anh chắc đó là chúng chứ?”

“Đó là một chiếc xe van, biển dành cho người khuyết tật. bọn chúng thường thực hiện theo một công thức chung” viên đặc vụ giải thích “Sớm hay muộn cũng bắt được bọn chúng thôi. Khu vực đó đã được phong tỏa. Chúng ta sẽ bắt được chúng”

“Tốt” Jack bưng khay trà lên. Khi trở lại phòng khách, Robby đang thảo luận về các khía cạnh bay với Hoàng Tử, anh có thể đoán nội dung dựa trên các cử chỉ khi nói chuyện của họ.

“Vì vậy nếu ngài phóng tên lửa Phoenix trong bán kính đó, hắn sẽ không thoát khỏi. Tên lửa này có bay đẩy nhanh hơn bất kỳ tốc độ của phi công nào” Jackson kết luận

“À, ừ, tên lửa Sparrow cũng vậy,phải không?”

“Đúng vậy, đại tá, nhưng bán kính nhỏ hơn” đôi mắt Robby nheo lại đầy sức sống “Ngài đã bao giờ bay Tomcat chưa?”

“Chưa, tôi ước bay thử một lần”

“Ôi trời, tuyệt vời hơn tất cả mọi thứ. Không khó khăn gì đâu. Lạy chúa, chúng tôi thường đưa dân thường lên cùng – ý tôi là cũng phải điều tra nhân thân và làm mấy thủ tục, nhưng chúng tôi thậm chí còn đưa cả diễn viên Hollywood bay lên cùng.. Mong sẽ có dịp được đưa ngài bay cùng. Ý tôi là, ngài chắc chắc không phải là rủi ro an ninh rồi, phải không?” Robby cười to và cầm lấy một tách trà “Cảm ơn Jack, Đại tá, nếu ngài có thời gian, tôi sẽ mời ngài lên con chim đó”

“tôi thích lên đó lắm, nhưng chúng tôi có ít thời gian quá….”

“Vậy thì hãy làm điều đó ngay đi” Jackson nói

“Tôi thấy hai người nói chuyện rất hợp nhau”

“Chắc chắn rồi” Hoàng tử trả lời “Tôi muốn gặp một phi công lái F-14 từ lâu rồi. Giờ thì anh có thể nói máy ảnh telescope thực sự hiệu quả chứ?”

“Vâng, sir. Nó không phải là vấn đề lớn, chỉ cần thêm bộ ống kính (Lens) gấp 10 lần vào một máy ảnh nhỏ tinh tế. Ngài có thể xác định được mục tiêu cách xa 50 dặm, và tiếp theo là việc của tên lửa Phoenix. Nếu thao tác chính xác thì ngài có thể đập kẻ thù từng mảnh trước khi hắn phát hiện ra ngài ở cùng vùng trời. Đây chính là mục đích ban đầu của sản phẩm, phải không?”

“Vậy các anh cố gắng tránh giao tranh tay đôi (dogfight) trên không?”

“Jack, đó là ACM (air-combat maneuvering – kỹ năng chiến đấu trên không)” Robby giải thích ngắn gọn với kẻ ngoài cuộc không biết gì là Jack đây “Khi chúng ta được trang bị động cơ mới thì tình trạng đó đã thay đổi, đại tá, nhưng, đúng vậy ngày có thể đánh kẻ thù ở khoảng cách càng xa càng tốt, phải không?” Thỉnh thoảng ngài bị cuốn theo vào trận cận chiến với kẻ thù, nhưng nếu ngài làm điều này thì ngài đã từ bỏ lợi thế lớn nhất của mình. Nhiệm vụ của chúng tôi là chiến đấu với kẻ thù ở khoảng cách càng xa ham đội của mình càng tốt. Đó là lý do vì sao chúng tôi gọi đó là Chiến Tranh Không Gian Bên Ngoài (Outer Air Battle)”

“Điều này sẽ rất hữu ích ở quần đảo Falklands” Hoàng Tử nhận xét

“Đúng vậy. Nếu ngài đợi đến khi kẻ thù trèo lên boong tàu thì họ đã gần như thắng gần hết trận chiến rồi. Chúng tôi muốn bắt đầu ghi điểm từ khoách cách boong tàu 300 dặm và cắt hoàn toàn lợi thế của họ. Nếu bên hải quân của ngài có một chiếc hàng không mẫu hạm đủ to thì những cuộc chiến nhỏ vô ích sẽ không bao giờ xảy đến. Xin lỗi, đó không phải là lỗi của ngài”

“Tôi có thể dẫn ngài đi quanh nhà tham quan không?” Jack hỏi. Chuyện này luôn xảy ra khi bạn để cho một người khách này gặp một người khách khác trong nhà và đột nhiên bạn thấy mình đứng ngoài lề câu chuyện

“Ngôi nhà này xây được bao năm rồi Jack?”

“Chúng tôi chuyển đến vài tháng trước khi sinh Sally”

“Đồ gỗ rất tuyệt. Có phải thư viện nằm dưới kia không?”

“Vâng, sir” Theo thiết kế của ngôi nhà. Từ phòng khách có thể nhìn xuống phòng thư viện. Phòng ngủ chính nằm phía trên phòng làm việc. Trên tường phòng ngủ chính có một lỗ hình chữ nhật được tạo ra để những người trong phòng ngủ chính cũng có thể nhìn thấy phòng khách trong nháy mắt, nhưng Jack đã treo một bức tranh lên đó để che đi. Jack để ý thấy bức tranh có thể gạt sang một bên bởi một thanh ray trượt. Jack cũng không nhớ ý định của thiết kế này là gì nữa. Jack dẫn họ đến phòng thư viện của mình. Mọi người đều thích chiếc cửa sổ duy nhất trong Phòng thư viên/ làm việc, nó nía trên bàn làm việc, nhìn ra vịnh ngoài cửa sổ, phong cảnh rất đẹp.

“Jack, không có người giúp việc trong nhà à?”

“Không, sir. Cathy đang nói chuyện thuê một vú em, nhưng vẫn chưa thuyết phục được tôi. Mọi người đã sẵn sàng ăn tối chưa?”

Câu hỏi được hưởng ứng nồng nhiệt. Khoai tây đã được nướng sẵn trong lò và Cathy đang chuẩn bị ngô bắt đầu nướng. Jack lấy miếng thịt bò trong tủ lạnh ra và dẫn những người đàn ông ra ngoài

“Ngài sẽ thích món này, đại tá, Jack làm bít tết rất được”

“Bí quyết nằm ở than” Ryan giải thích. Anh đang cầm 6 miếng thịt thăn khổng lồ và một chiếc hamburger cho Sally “Cũng không thể thiếu thịt ngon”

“Tôi biết quá muộn để hỏi, Jack, nhưng cậu mua thịt ở đâu?”

“Một trong những khách hàng cũ của tôi chuyên cung cấp thịt cho các nhà hàng. Đây là nguyên liệu cho món bít tết nổi tiếng của nhà hàng ở thành phố Kansas” Jack nhặt một chiếc nĩa cán dài và cho thịt bò vào vỉ nướng trên vỉ. Âm thanh xèo xèo lọt vào tai ngay lập tức gợi lên những liên tưởng tuyệt vời. Jack phết chút gia vị lên thịt bò.

“Phong cảnh đẹp thật” Hoàng tử nhận xét

“Nhìn ngắm những con tàu đến và đi thực sự rất tuyệt” Jack đồng ý “Nhưng hôm nay thì hơi ít tàu”

“Họ chắc chắn đã nghe radio” Robby nói “Có cảnh báo bão sẽ vào đêm nay”

“Tôi không nghe tin đó”

“Đó là đợt chuyển tiếp của không khí lạnh. Ảnh hưởng của nó đang tiến nhanh đến khu vực Pittsburgh. Như tôi kể đó, tôi se phải bay vào ngày mai và tôi đã goi cho Pax Weather ngay trước khi đến đây. Họ nói với tôi rằng, trên radar, thì cơn bão sẽ rất mạnh đó. Mưa to và gió giật. Dự kiến khoảng 10 giờ thì bão vào”

“Ở đây có thường gặp thời tiết như vậy không?” hoàng tử hỏi

“Thường xuyên, đại tá. Chúng tôi không bị mấy cơn lốc xoáy như miền trung tây, nhưng có những trận cuồng phong khiến tóc ngài xoăn lại. Năm ngoái- không, hai năm trước- tôi lái con chim bay về từ Memphis, và nó giống y như đi trên dây. Ngài chỉ đơn giản là không điều khiển nổi máy bay. Những cơn gió đó thật đáng sợ. ở Pax, họ phải chuyển càng nhiều càng tốt những con chim ở đó vào trong nhà chứa máy bay, con nào không cho vào được thì phải buộc chặt cố định”

“Với thời tiết này thì nó giúp hạ nhiệt đáng kể đấy” Jack nói khi lật miếng bít tết

“Đúng vậy, đây chỉ là cơn bão có sấm cơ bản thôi, đại tá. Chúng tôi một năm vẫn có 3 hoặc 4 cơn bão thế này. Vài cây bị đổ nhưng miễn là ngài không bay lên trời hoặc lênh đênh trên một con thuyền nhỏ, thì không phải là vấn đề. Ở quê hương Alabama của tôi thì mấy cơn bão kiểu này chỉ là cơn gió thoảng qua. Chúng tôi chỉ sợ lốc xoáy. Nó thật đáng sợ”

“Anh đã chứng kiến rồi à?”

“Hơn một lần, đại tá. Hầu hết các cơn lốc xoáy đều xảy ra vào mùa xuân. Khi tôi tầm 10 tuổi, tôi đã chứng kiến một cơn lốc xoáy quét qua đường, cuốn bay một ngôi nhà giống như chộp một cái hộp đồ chơi trong khu vườn giáng sinh và ném nó đi cách đó ¼ dặm. Thật lạ lùng. Gió thậm chí còn không thổi quay cái chong chóng trên nóc nhà thờ của cha. Nó là như thế đấy, rất đáng để xem, sẽ ổn thôi- nếu ngài giữ khoảng cách an toàn”

“Vậy thì nhiễu động chính là mối nguy hiểm chính khi bay?”

“Phải. Mối nguy hiểm khác nữa là nước. Tôi biết vài trường hợp động cơ bị ngấm đủ nước qua cửa hút khiến bị nổ tung” Robby bẻ khớp các ngón tay “đột nhiên ngài như đang cưỡi trên một cái tàu lượn, chắc chắn là chẳng vui vẻ gì. Vì vậy ngài cần tránh xa nó ngay khi có thể”

“Vậy nếu không thể tránh?”

“Có một lần xảy ra trường hợp đố, đại tá, tôi phải đỗ hạ cánh xuống một tàu sân bay- vào ban đêm. Thành thật mà nói tôi đã không đái dầm từ lúc 2 tuổi mà lần đó tôi suýt tè ra quần” anh thậm chí còn làm động tác rùng mình

“Hoàng tử, tôi phải cảm ơn ngài đã moi được hết bí mật này ra khỏi Robby. Tôi biết anh ấy hơn một năm nay mà chưa bao giờ thấy anh ấy thừa nhận mình đã từng lo lắng khi bay ở trên đó” Jack toe toét

“Tôi không muốn làm hỏng hình ảnh huy hoàng” Jackson giải thích “nhưng ngài phải đặt khẩu súng lên đầu Jack nếu muốn cậu ta lên máy bay, và tôi không muốn khiến cậu ấy sợ hơn nữa” Vậy đó! Và Robby đã hiểu được ý định của Jack

Mặt trời giờ đã lặn, không còn chiếu trên bàn ngoài vườn và làn gió nhẹ từ phương bắc thổi qua. Jack nướng những miếng thịt bò trên vỉ than. Trong vịnh dưới vách núi, chỉ có thể nhìn thấy một vài con tàu đang giương buồm trên mặt biển, nhưng dường như hầu hết đều hướng về cảng. Đột nhiên, một chiếc máy bay phản lực lao qua vách đá, và tiếng động lớn của máy bay khiến Jack giật mình. Anh vội vàng quay đầu lại, vừa kịp nhìn đã thấy chiếc máy bay sơn trắng đang bay về phương nam

“Robby, có chuyện quái gì thế? Suốt hai tuần nay đã diễn ra việc này”

Jackson nhìn chiếc đuôi kép của chiếc máy bay biến mất vào hoàng hôn “Họ đang thử một thiết bị mới lắp vào F-18. Có gì lớn đâu?”

“Tiếng ồn” Jack lật từng miếng bít tết

Robby cười to “À, Jack, đó không phải là tiếng ồn, đó là âm thanh của tự do”

“Không tồi, thiếu tá” hoàng tử nhận xét

“Chà, thế làm thế nào để tạo ra âm thanh trong bữa tối?” Ryan hỏi

Robby vồ lấy mấy cái đĩa và Jack xếp thịt bò lên đó. Mấy đĩa salad đã đặt sẵn lên bàn. Cathy làm salat rau bina là ngon nhất, với nước sốt tự làm. Jack để ý thấy Sissy đang mang ngô và khoai tây ra, mặc một chiếc tạp dề để bảo vệ cho bộ váy. Anh chia bít tết cho mọi người và đặt miếng hamburger của Sally vào bếp. Sau đó anh đặt con gái vào ghế dành cho trẻ em nâng cao. Có một điều lạ lùng là không ai uống rượu. Jack đã chuẩn bị 4 chai rượu vang đỏ California chất lượng hàng đầu để tăng thêm phần thú vị cho món bít tết, nhưng hôm nay, có vẻ như mọi người đều không quan tâm đến điều đó

“Jack, hôm nay điện lại gặp trục trặc” vợ anh phàn nàn “Có lúc em không nghĩ là mình làm xong được món ngô ấy”

2

Đặc vụ bên Sở mật vụ đứng giữa đường, chặn đầu chiếc xe van

“Gì vậy, sir?” người tài xế hỏi

“Các anh đang làm gì ở đây?” Áo khoác của viên đặc vụ không cài cúc. Không nhìn thấy súng nhưng viên tài xế biết nó chỉ đang cài ở đó. Viên đặc vụ đếm ngoại trừ có 6 người ngồi trước thì còn 4 người ngồi sau chiếc xe mà anh ta nhìn thấy

“Này, tôi vừa báo cáo với cảnh sát kia” anh ta chỉ tay về phía sau, có hai chiếc xe cảnh sát bang đang đỗ ở đó cách 200 yard

“Hãy nói lại với tôi”

“Có sự cố với máy biến áp cuối con đường này. Ý tôi là, anh có thể thấy chiếc xe tải này là của công ty BG và E, phải không?”

“Anh vui lòng đợi ở đây một lúc?”

“Với tôi thì không sao, anh bạn” viên tài xế trao đổi ánh mắt với người ngồi trên ghế phu trên xe, Viên đặc vụ quay sang trao đổi với một người khác. Người này cầm một chiếc bộ đàm “Vấn đề là gì?”

Viên tài xế thở dài “Lần thứu ba. Có sự cố với máy biến áp điện ở cuối con đường này. Ở đây có người phàn nàn về sự cố điện không?”

“có” người thứ hai nó. Avery nói “Tôi cũng biết chuyện này. Rồi sao?”

Người đàn ông ngồi bên ghế phụ trả lời “Tôi là Alex Dobbens, kỹ sư hiện trường, chúng tôi có một máy biến áp mới đang thử nghiệm trên đường dây này. Có một công cụ giám sát trong hộp điều khiển của máy biến áp và nó liên tục phát ra những tín hiệu lạ, như thể hộp điều khiển sắp sửa lỗi. Chúng tôi ở đây để kiểm tra kỹ lưỡng”

“Chúng tôi có thể xem chứng minh thư không?”

“Được chứ” Alex xuống xe và đi vòng qua, trình thẻ nhân viên của BG&E

“Cái quái gì đang xảy ra ở đây vậy?”

“tôi không biết” Avery kiểm tra giấy tờ và trả lại “Anh có lệnh làm việc không?’

Dobbens đưa cho người đàn ông cái bảng làm việc “Này nếu các anh vẫn muốn kiểm tra thì các anh có thể gọi điện về công ty. Đây là số điện thoại văn phòng điều hành hiện trường tại trụ sở công ty ở Baltimore. Hãy hỏi ông Griffin” Avery nói vào bộ đàm, lệnh cho người của mình làm việc đó

“Anh có ngại nếu tôi kiểm tra xe một chút không?”

“Cứ tự nhiên” Dobbens trả lời. Hắn dẫn hai đặc vụ đi vòng quanh, chú ý thấy 4 người cũng đang theo dõi sát sao tình hình ở đây, và vị trí của họ đang phân tán, hai tay đều rảnh rỗi. Trong sân đằng kia, hắn có thể thấy những người khác nằm rải rác ở đó. Hắn mở cửa trượt và ra hiệu cho hai đặc vụ nhìn vào trong

Hai nhân viên đã nhìn thấy rất nhiều dụng cụ, dây cáp và thiết bị kiểm tra trên xe. Avery yêu cầu người của mình kiểm tra cẩn thận, nhưng anh quay lại và tiếp tục hỏi Alex “Các anh buộc phải đến kiểm tra bây giờ à?”

“Máy biến áp có thể ngừng hoạt động, anh bạn. Tôi có thể để nó yên, nhưng nếu đèn không sáng, cư dân gần đó có thể hoảng sợ. Anh biết điều đó là do bản chất con người mà? Anh có phiền nếu tôi hỏi anh là ai không?”

“Mật vụ” Avery báo ID của mình. Dobbens lùi lại “Chúa ơi, ý anh là tổng thống đang ở đây à?”

“tôi không thể nói gì” Avery trả lời “Có chuyện gì xảy ra với máy biến áp- anh nói nó là đồ mới?”

“Phải. Đây là model thử nghiệm. Nó sử dụng khí trơ thay vì biphenyl polybromated làm chất làm mát và nó có một bộ khử xung điện tích hợp. Đó có thể là vấn đề. Máy này quá nhạy cảm với nhiệt độ. Chúng tôi đã ở đây để điều chỉnh nó nhiều lần, như thể chúng tôi chưa đặt nhiệt độ ở vị trí chính xác. Tôi đã phụ trách dự án này trong vài tháng. Tôi thường yêu những người bên dưới điều chỉnh nó. Nhưng lần này Sếp muốn tôi đến xem trực tiếp” Hắn nhún vai “Nó là dự án của tôi”

Viên đặc vụ khác ra khỏi chiếc xe van và lắc đầu. Avery gật đầu. Tiếp theo viên đặc vụ chỉ huy gọi vào bộ đàm liên lạc, nhân viên của anh đã gọi đến công ty Baltimore Gas & Electric và họ cũng xác nhận câu chuyện của Alex

“Anh có muốn cử người theo chúng tôi không?” Dobbens hỏi

“Không, được rồi. Chuyện này kéo dài bao lâu?” Avery hỏi

“Tôi cũng muốn xong sớm như ông thôi, sir. Đó có thể là một vấn đề đơn giản, nhưng chúng tôi vẫn chưa tìm ra. Tuy nhiên, những câu hỏi đơn giản thường là những câu hỏi khó”

“Có một cơn bão đang đến. tôi không muốn phải trèo lên cột trong bão” viên đặc vụ nhận xét

“Vâng, chà, vậy thì cứ ngồi đây cũng không thể hoàn thành công việc nhanh được. Mọi thứ ok rồi chứ?”

“Được rồi, các anh đi tiếp đi”

“Anh thực sự không thể nói cho tôi biết ai đang ở gần đây à?”

Avery mỉm cười “Xin lỗi”

“Chà, dù sao tôi cũng không bỏ phiếu cho ông ấy” Dobbens cười to

“Dừng lại!” Viên đặc vụ thứ hai kêu lên

“Có chuyện gì thế?”

“Lốp trước bên trái” viên đặc vụ chỉ tay

“chết tiệt. Louis!” Dobbens gào lên với viên tài xế. Lớp cao su của chiếc lốp đó đã mòn gần hết, phần đai lưới thép bên trong cũng bị lộ ra một số chỗ

“Hey, Sếp, đó không phải lỗi của tôi. Họ đã định thay nó vào sáng nay. Tôi đã viết tờ trình từ thứ tư” viên tài xế phản đối “Nhưng tôi vẫn nhận được lệnh điều đến đây ngay”

“Được rồi, bình tĩnh nào” Dobbens quay sang viên đặc vụ “cảm ơn anh”

“Các anh không thể thay nó à?”

“chúng tôi không có thiết bị. Có ai đó đã để nó ở lại xưởng. Đó là một vấn đề với mấy công ty vận tải. Luôn thiếu gì đó. Nhưng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chà, tôi phải đi sửa cái máy biến áp đáp. Hẹn gặp lại” Alex lại lên xe và vẫy tay chào tạm biệt

“Làm tốt lắm, Louis”

Viên tài xế mỉm cười “Ừ, tôi nghĩ cái lộp đúng là cái kết đẹp. Tôi đếm được 14 người”

“Phải, 3 người trên cây, 4 người trong nhà. Họ không phải là vấn đề của chúng ta” Hắn dừng lại, nhìn những đám mây trên bầu trời “Tôi hy vọng Ed và Willy sẽ làm mọi thứ suôn sẻ”

“Sẽ làm được. tất cả những gì cần làm là cắt đuôi cái xe ô tô của con lợn cảnh sát đó và đổi xe. Những con lợn đó chẳng mấy lo lắng như tôi nghĩ” Loius nhận xét

“Sao không? Bọn họ nghĩ chúng ta đang ở nơi nào đó khác mà” Alex mở một hộp công cụ và lấy ra một bộ thu phát sóng vô tuyến. Viên đặc vụ đã nhìn thấy thiết bị này nhưng không hề nghi ngờ gì. Anh ta không hề biết dải tần số đã bị thay đổi. Tất nhiên là không có súng trên chiếc xe van này, nhưng dải tần số vô tuyến còn lợi hại hơn súng nhiều. Anh ta gọi radio đến điểm đặt sẵn và nhận được xác nhận. Hắn mỉm cười. Bọn đặc vụ cũng không hề hỏi về hai cái thang trên nóc xe. Hắn kiểm tra đồng hồ. Điểm hẹn dự kiến còn 90 phút…

3

“Vấn đề là, không thực sự có cách ăn ngô có lõi nào tao nhã cả” Cathy nói “chưa kể còn phết bơ lên nữa”

“Dù sao thì nó cũng rất ngon” Hoàng tử nói “từ một nông trại địa phương à Jack?”

“Mới hái ở cánh đồng chiều nay” Ryan xác nhận “thời điểm ăn ngon nhất đấy”

Sally đã thay đổi thói quen ăn ngấu nghiến thành nhai chậm. Bé vẫn múc từng thìa một ăn từ từ, nhưng không ai có vẻ nóng lòng rời khỏi bàn ăn

“Jack, Cathy, đây đũng là một bữa tối tuyệt vời” Hoàng tử khen.

Vợ anh cũng đồng ý “và không có bài phát biểu nào sau bữa tối”

“tôi nghĩ tất cả những quy tắc chính thức đó thực sự gây mệt mỏi” Robby nói, cố gắng không bật ra câu hỏi: Cảm thấy thế nào khi làm hoàng tử?

“Nếu lần đầu nghe thì cũng không tồi đâu, nhưng tôi đã phải nghe mấy bài tương tự suốt vài năm trời nay rồi” Hoàng tử hóm hỉnh “Xin lỗi, tôi đáng lẽ không nên nói những điều như vậy, kể cả quanh nhóm bạn bè”

“Cũng không khá mấy so với mấy cuộc họp ở Khoa lịch sử” Jack nói

Tại Quantico, Virginia, điện thoại reo vang. Đội Giải Cứu Con Tin của FBI có một tòa nhà chuyên dụng, nằm ở cuối trường bắn thuộc trung tâm đào tạo của Cục. Một chiếc máy bay DC-4 bị tháo động cơ đặt ở phía sau nó, thường được sử dụng để đào tạo kỹ thuật đột kích trong các vụ cướp máy bay. Phía dưới sườn đồi là “Phòng Con Tin” và các cơ sở khác để hàng ngày các thành viên luyện tập các kỹ năng. Đặc vụ Gus Werner nhấc điện thoại

“Chào Gus” Bill Shaw nói

“Đã tìm thấy bọn chúng chưa?” Werner năm nay 35 tuổi, vóc người thấp, vạm vỡ với mái tóc đỏ và để râu quai nón, chỉ hoạt động theo lệnh của Giám đốc ở tòa nhà Hoover này

“Không, nhưng tôi muốn cậu tập hợp đội trước và bay sớm. Nếu có chuyện gì xảy ra thì chúng ta sẽ phải di chuyển nhanh

“Có lý. Chính xác thì chúng ta sẽ đi đâu?”

“Hagerstown, trụ sở cảnh sát bang. S-A-C (bộ chỉ huy khẩn cấp) Baltimore. Mọi người đang ở đó chờ”

“Được, tôi sẽ cử 6 người. Chúng tôi sẽ khởi hành ngay khi báy may cất cánh, khoảng 30-40 phút nữa. Báo tôi nếu có bất kỳ chuyện gì xảy ra”

“Sẽ làm thế. Hẹn gặp lại” Shaw cúp máy

Werner bấm nút trên điện thoại và đưa ra cảnh báo cho đội trực thăng. Tiếp theo anh đi xuyên qua tòa nhà để đến phòng họp ở cuối hành lang. 5 người trong nhóm phản ứng nhanh đang thơ thẩn, chủ yếu là đọc sách trong đó. Họ ở trong tình trạng báo động trong suốt mấy ngày nay. Điều này, về mặt nào đó, làm tăng gánh nặng luyện tập cho họ, nhưng chủ yếu là chống lại thói quen buồn chán khi phải đợi một sự kiện nào đó có thể không xảy ra. Thời gian ban đêm thường được dùng để đọc sách hoặc xem TV. TV đang chiếu đội Red Sox đang đấu với đội Yankee. Họ không mặc trang phục Brooks Brothers của các đặc vụ của FBI nổi tiếng, mà mặc áo liền quần cồng kềnh với vô số túi. Ngoài kinh nghiệm thực địa dày dặn của FBI, những đặc vụ này đều là những cựu binh chiến trường hoặc những người có kinh nghiệm hoạt động quân sự thời bình, hơn nữa họ đều là những tay súng nhạy bén, có thể giải quyết vấn đề chỉ bằng một phát đạn. Họ thường thực hành bắn vài hộp đạn mỗi tuần

“OK, nghe này” Werner nói “Họ muốn cử một đội đến Hagerstown. Máy bay trực thăng sẽ đến đây trong 30 phút”

“Dự báo thời tiết đã đưa ra cảnh báo về một cơn bão” Một thành viên nhóm hơi phản đối

“Vậy thì hãy uống thuốc chống say máy bay đi” Werner khuyên

“Họ đã tìm thấy chúng chưa?” một người khác lên tiếng hỏi

“Chưa, nhưng mọi người có vẻ hơi lo lắng”

“Đúng vậy” người đặt câu hỏi vừa rồi là một xạ thủ. Cây súng bắn tỉa của anh ta đã được đóng gói sẵn trong hộp. tổng thiết bị của cả nhóm gói gọn trong 12 túi vải. Các thành viên trong nhóm hành động ngay lập tức, một số phân loại quần áo và cài cúc áo, một số tranh thủ đi vệ sinh trước khi lên máy bay. Nhưng không ai tỏ ra phấn khích đặc biệt. Đặc điểm của nhiệm vụ là họ chờ đợi nhiều hơn là hành động. Đội giải cứu con tin này đã được thành lập vài năm, nhưng chưa có cơ hội giải cứu dù chỉ một con tin. Thay vào đó các thành viên chủ yếu được sử dụng như một đội SWAT đặc biệt và dù ít được người bên ngoài biết nhưng trong cộng đồng thực thi pháp luật thì họ rất nổi tiếng

“Wow” Robby nói “Gió đến rồi. Đây đúng là điều tuyệt vời” Chỉ trong vòng 10 phút, gió đã chuyển từ nhẹ nhàng dễ chịu sang gió giật tạo nên những âm thanh cộng hưởng của ngôi nhà

“Đúng là một đêm tối trời mưa bão” Jack cười khúc khích. Anh đi vào phòng bếp. 3 đặc vụ đang làm sandwich để đưa cho những người ngoài đường “Tôi hy vọng các anh có áo mưa”

“Chúng tôi quen rồi” một người lên tiếng bảo đảm

“Ít nhất thì đây vẫn còn là một cơn mưa ấm áp” đồng nghiệp người Anh lên tiếng “Cảm ơn rất nhiều vì đã chuẩn bị thức ăn và cà phê” Tiếng sấm đầu tiên đã vang lên ở nơi xa

“Đừng đứng dưới gốc cây” Jack nhắc nhở “Chớp có thể giật tung người đấy”. Anh quay lại phòng ăn. Cuộc nói chuyện đang diễn ra rôm rả trên bàn. Robby quay lại với đề tài bay. Lúc này họ đang bàn đến chuyện cất cánh trên tàu sân bay

“Ngài sẽ không bao giờ quen được với cảm giác hồi hộp đó” anh nói “Chỉ trong vài giây nữa thôi, ngài sẽ trải qua một sự thay đổi ngoạn mục từ tĩnh lặng lên 150 hải lý / giờ”

“Và nếu có chuyện gì xảy ra thì sao?” Công chúa hỏi

“Thì sẽ được bơi” Robby trả lời

“Mr. Avery” tiếng bộ đàm vang lên

“Vâng” Avery trả lời

“Washington đang gọi”

“Được rồi, tôi sẽ đến ngay” Avery đi xuống làn đường để tiến vào chiếc xe van liên lạc. Longley, đội trưởng an ninh phía Anh đi theo. Cả hai đều để áo mưa ở đó và họ cần nó trong vài phút nữa. Họ có thể thấy ánh chớp chỉ cách có vài dặm và càng lúc càng tiến gần về phía này

“Thời tiết đúng là tệ thật” Longley nói

“Hy vọng nó sẽ chừa mình ra” Gió lại ập đến, cuốn theo lớp bụi từ khu đất nông nghiệp đã cày xới trên đường Falcon’s Nest. Họ đi ngang qua hai người đang cầm đĩa bánh sandwich đầy ắp trên tay. Một con chó nhỏ màu đen đang lon ton chạy theo với hy vọng họ sẽ cho nó một miếng

“Nhóc Ryan này đúng là không tệ, phải không?”

“Cậu ta đúng là một thằng nhóc dễ thương. Nhìn con là biết cha nó thế nào” Avery nói. Hai người vào chiếc xe van. Viên đặc vụ nhấc điện thoại “Avery đây”

“Chuck, Bill Shaw ở Cục đây. Tôi vừa nhận được một cuộc gọi từ bên pháp y tại căn nhà ở Quận Howard”

“Tôi nghe đây”

Bên kia đầu dây, Shaw đang nhìn vào một tấm bản đồ và cau mày “Họ không tìm thấy bất kỳ dấu vân tay nào. Họ có súng, có đạn, vài khẩu súng còn được lau dầu, nhưng không có vân tay. Ngay cả mấy cái giấy gói hamburger cũng sạch sẽ. Có gì đó không ổn”

“Thế còn chiếc xe thoát về phía tây Maryland thì sao?”

“Không có gì, không có cmn gì hết. Giống như mấy thằng người xấu đó đã biến mất vào lỗ đen”

Shaw không nói gì thêm. Chuck Avery là đặc vụ của cơ quan mật vụ trong suốt sự nghiệp và thường xuyên tháp tùng tổng thống. Hệ quả công việc là anh luôn liên tưởng mọi thứ thành mối đe dọa. Anh bảo vệ những người mà luôn có khả năng bị giết, vì vậy cuộc sống của anh có phần bị hạn chế và hoang tưởng. Đầu óc Avery lướt quá mọi chi tiết có thể bị đe dọa. Kẻ thù lần này cực kỳ thông minh…..

“Cảm ơn đã gửi tin, Bill. Chúng tôi sẽ cảnh giác” Avery nhặt chiếc áo mưa và nhấc bộ đàm “Đội 1, Avery đây. Đứng dậy đi. Tập trung ở cửa ra vào Chúng ta có thể có mối đe dọa mới” Vẫn phải chờ đợi một lời giải thích chi tiết

“Có chuyện gì thế?” Longley hỏi

“Không có bằng chứng thực sự nào trong ngôi nhà đó. Phòng lab không có bất kỳ dấu vân tay nào”

“Chúng không thể có thời gian lau mọi thứ trước khi rời đi” Longley không cần phải nói nhiều về sự bất hợp lý ở đây “Đó có kể là một kế hoạch để….”

“Chính xác. Hãy ra ngoài nói với đội đi. Đầu tiên, tôi sẽ mở rộng lực lượng bảo vệ vòng ngoài một chút. Sau đó tôi sẽ gọi cảnh sát đến hỗ trợ thêm” Hạt mưa bắt đầu rơi trên nóc chiếc xe van “tôi đoán tất cả chúng ta sẽ bị ướt đấy”

“Tôi muốn bổ xung thêm hai người trong nhà” Longley nói

“Đồng ý, nhưng hãy nói qua tình hình cho mọi người trước” Anh kéo cửa xe và cả hai người bước ra đường.

Ngay khi nhận lệnh, các đặc vụ bảo vệ ngoại vi đã tập trung tại nơi giao nhau giữa cửa chính và đường. Họ đã ở trong tình trạng báo động, nhưng gió thổi hạt mưa bay vào mặt và cuốn theo bụi ở cánh đồng đối diện con đường, khiến tầm nhìn bị hạn chế rất nhiều. Vài viên đặc vụ nhét vội miếng sandwich vào mồm. Một đặc vụ đếm người và nhận ra thiếu 1 người. Anh cử một người đi tìm người đàn ông mà bộ đàm đã mất liên lạc. Ernie lúc lắc đuôi chạy theo, viên đặc vụ chia cho nó nửa cái bánh

“Mọi người có muốn chuyển sang phòng khách không?” Cathy chỉ vài chiếc ghế cách đó vài bước chân “Tôi cần mang mấy chiếc đĩa này đi rửa”

“Cath, để tôi làm cho” Sissy Jackson nói

“Cô cứ ngồi xuống đi” Cô bước vào phòng bếp và lấy chiếc tạp dề. Ryan biết chắc chắn Cathy đã báo trước cho gia đình Jackson- ít nhất là Sissy ngay khi thấy cô ấy đã mặc bộ váy có vẻ rất đắt tiền kia. Mọi người đứng dậy và Robby nhân cô hội đi vào nhà vệ sinh nhận một cú điện thoại.

4

“Bắt đầu nào” Alex nói. Hắn giờ đang ngồi ghế lái “Sẵn sàng?”

“Đi đi” O’Donnell nói. Giống như Alex, gã muốn đích thân ra hiện trường cùng với nhóm của mình “Tạ ơn chúa vì thời tiết này!”

“Phải” Alex đồng ý. Hắn nhấn ga chiếc xe van lao về phía trước. Hắn đã thấy hai nhóm đặc vụ đang đứng cách đó có vài yard.

Lực lượng đặc vụ nhìn thấy ánh đèn chói mặt và theo bản năng, họ nhắm mắt lại dù biết rõ nó là ai và đang định làm gì. 30 yard gần quá, xuất hiện ánh chớp và tiếng đổ. Vài người rút súng theo bản năng nhưng rồi họ dừng lại khi nhìn thấy chiếc xe bị nổ lốp trước bên trái và đổ ngay giữa đường phía trước nhà, và viên tài xế vất vả cầm vô năng điều khiển xe. Không ai để ý đến chiếc thang trên nóc xe giờ đã biến mất. Viên tài xế bước ra và nhìn vào bánh xe

“À, khốn khiếp!” Cách đó 200 yard, Avery đã nhìn thấy chiếc xe tải đỗ giữa đường và bản năng của anh lập tức kích hoạt tiếng chuông báo động. Anh bắt đầu chạy.

Cửa trượt của chiếc xe van mở ra, bốn người với vũ khí tự động xuất hiện trước mặt mọi người

Những đặc vụ cách đó vài bước chân đã phản ứng tức thì nhưng quá chậm.

Cánh cửa vừa bắt đầu chuyển động, và những viên đạn từ khẩu súng đầu tiên đã được bắn ra. Mặc dù bộ giảm thanh được lắp trên họng súng đã ngăn chặn những tiếng súng, nhưng nó không thể ngăn chặn được lưỡi lửa màu trắng phụt ra khỏi khoang. Chúng xuất hiện cực kỳ sáng và chói trong bóng tối. Trong giây đầu tiên, năm đặc vụ đã bị bắn và ngã xuống. Những tay súng khác tiếp tục gia nhập và nhóm đặc vụ đầu tiên bị hạ mà chưa kịp bắn trả dù chỉ một viên đạn. Những kẻ khủng bố ngay lập tức nhảy ra khỏi xe từ cửa bên và cửa sau, bắn nhau với nhóm đặc vụ thứ hai. Một nhân viên của Sở Mật vụ giơ khẩu súng tiểu liên Uzi lên và bắn một phát, bồi hoàn cho tên khủng bố đã nhảy ra cửa sau trước, nhưng tên khủng bố theo sau đã nhân cơ hội bắn hắn bằng vũ khí trên tay. Bây giờ, hai đặc vụ nữa đã chết, và bốn đặc vụ còn lại nằm xuống đất và chống trả trong tuyệt vọng.

“Chuyện quái gì xảy ra thế?” Ryan nói. Âm thanh ồn ào phát ra từ ngã tư, xen lẫn tiếng mưa gió và tiếng sấm lặp lại, thật khó phân biệt. Mọi người trong phòng khách đều quay đầu về hướng ngã tư. Một nhân viên an ninh người Anh trong nhà bếp và hai nhân viên của Sở Mật vụ bên hiên ngoài ngôi nhà đã quay đầu về hướng đó trước khi cố gắng bắt mọi âm thanh từ gió và mưa. Một người với chiếc bộ đàm

Băng đạn của Avery đã bắn hết. Là đội trưởng, anh không mang theo khẩu nào khác ngoài khẩu súng lúc ổ quay Smith & Wesson 357 vì tay kia của anh lúc nào cũng cầm bộ đàm

“Gọi Washington, chúng ta đang bị tấn công! Chúng ta cần hỗ trợ ngay bây giờ! Những tay súng chưa xác định ở ngoại ô phía tây!. Một số sỹ quan đã gục, Cần hỗ trợ ngay!”

Alex rút súng bắn rocket RPG-7 từ cabin của xe. Qua màn mưa và màn đêm, hắn gần như không thể nhìn thấy hai chiếc xe cảnh sát của bang cách đó hai trăm thước được dùng làm vật chắn đường. Hắn không thấy cảnh sát nhưng chắc chắn bọn họ đang ở đó. Hắn vác ống phóng tên lửa lên, nhắm vào mục tiêu có tầm nhìn, rồi bóp cò. Đột nhiên, một tia chớp khác và một tiếng sấm bị bóp nghẹt được thêm vào bầu trời đêm, nơi những tia chớp lóe lên. Tên lửa hạ cánh cách mục tiêu chưa đầy vài feet, các mảnh vỡ nóng từ vụ nổ đã xuyên thủng thùng nhiên liệu của một chiếc xe cảnh sát. Sau khi bình xăng phát nổ, cả hai chiếc xe chìm trong biển lửa

“Mẹ nó nóng quá!” Phía sau hắn, các tay súng đã dàn hàng và vòng qua các sỹ quan của Sở mật vụ. chỉ còn một người vẫn đang bắn trả. Thêm hai tay súng của ULA ngã xuống, Alex thấy, nhưng số còn lại đang lao lên tiến sát tên đặc vụ từ phía sau và kết thúc hắn bằng một phát súng

“Ôi Chúa ơi” Avery cũng chứng kiến. anh và Longley nhìn nhau và mỗi người đều biết người kia nghĩ gì. Chúng sẽ không thể bắt được họ, khi nào mình còn thở

“Shaw đây” tiếng radio bị ồn, rất khó nghe

“Chúng tôi bị tấn công. Nhiều sỹ quan bị hạ” tiếng loa trên tường vang lên “Số lượng chưa xác định…nó vẻ như đang có một cuộc chiến ngoài kia! Chúng tôi cần hỗ trợ và cần giúp ngay tức thì”

“OK, đừng cúp máy, chúng tôi xử lý ngay” Shaw ngay lập tức ra lệnh và đường dây điện thoại đột nhiên trở lên bận rộn. Cuộc gọi đầu tiên là đến sở cảnh sát tiểu bang và sở cảnh sát quận gần nhất với vụ việc. Sau đó, đội giải cứu con tin túc trực ở Washington được lệnh lên đường. Chiếc xe ngoại ô Chevrolet của họ luôn ở chế độ chờ trong ga ra. Anh nhìn lên đồng hồ trên tường, và quay số trực tiếp đến Quantico.

“Trực thăng vừa đến” Gus Werner trả lời

“Anh biết nhà Ryan ở đâu không?” Shaw hỏi

“Có, ghi trên bản đồ. Đó chính là nơi các vị khách của chúng ta ở đó bây giờ, đúng không?”

“Họ đang bị tấn công. Anh đến đó nhanh đến mức nào?”

“Tình hình sao rồi” Werner liếc nhìn người bên mình ngoài cửa sổ, họ đang đưa thiết bị lên trực thăng

“Chưa rõ…chúng tôi vừa khởi động đội ở đây, nhưng các anh có thể là nhóm đầu tiên có mặt. Người liên lạc vừa gọi, nói là họ bị tấn công, có sỹ quan bị hạ”

“Nếu có thêm thông tin, hãy báo cho chúng tôi. Sẽ xuất phát trong vòng 2 phút nữa” Werner chạy ra ngoài đến chỗ quân mình. Anh phải hét to hơn độ ồn của cánh quạt quay trực thăng, rồi sau đó quay lại tòa nhà và ra lệnh cho nhân viên trực ban ngay lập tức triệu tập các thành viên còn lại trong đội đến trụ sở của đơn vị giải cứu con tin và tập hợp ở chế độ chờ. Khi anh quay trở lại trực thăng, quân của anh lấy vũ khí ra khỏi túi vải thô. Trực thăng cất cánh ngay lập tức, đối mặt với cơn bão đang đến gần

Ryan nhận thấy sự hỗn loạn bên ngoài ngôi nhà, và nhân viên an ninh Anh vội vã chạy đến ngôi nhà để thảo luận ngắn gọn với hai nhân viên của Sở Mật vụ. Khi anh quay trở lại nhà, chỉ vài tia chớp liên tiếp đã chiếu sáng sân ga bên ngoài như ánh sáng ban ngày. Jack thấy một trong hai đặc vụ quay lại và rút ra một khẩu súng lục – rồi anh ta ngã ngửa. Tấm kính phía sau anh ta vỡ tan tành. Hai nhân viên bảo vệ khác đều nhảy lên bục, và một người đứng lên và bắn, chỉ để ngã xuống bên cạnh người đồng nghiệp. Người còn lại cuối cùng lao vào phòng và hô mọi người nằm xuống. Jack chưa kịp hoảng sợ thì một cửa sổ kính khác đập vỡ tan tành. Nhân viên anh ninh cuối cùng cũng ngã xuống. Bốn người đàn ông được trang bị vũ khí mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện trước cửa sổ kính vỡ. Tất cả họ đều mặc đồ đen từ đầu đến chân, ngoại trừ vết bùn trên ủng và áo khoác. Một trong số họ đã xé chiếc mũ trùm đầu, và hắn là Sean Miller

Avery và Langley nằm xuống giữa sân, cô lập và bất lực. Viên đặc vụ người Anh nhìn thấy một nhóm những người đàn ông có vũ trang lần lượt vượt qua xác của các đặc vụ đã ngã xuống. Sau đó, họ chia thành hai nhóm và bắt đầu di chuyển về phía ngôi nhà

“Ở đây quá lộ liễu” Longley nói “Nếu muốn làm gì thì chúng ta phải quay trở lại rừng”

“Cậu đi trước” Avery cầm súng bằng cả hai tay và ngắm vào một người mặc quần tây đen thì ánh chớp lóe lên. Họ vẫn còn cách xa hơn 100 yard, đây là một khoảng cách quá xa đối với súng lục. Ánh chớp tiếp theo lóe lên cho anh thấy rõ mục tiêu và Avery bắn, trượt và đón nhận một cơn bão lửa bắn về phía mình. Chúng cũng đều bắn trượt nhưng âm thanh độp của những viên đạn chạm vào lớp bùn ướt cho anh biết rằng chúng đang ở quá gần và quá nguy hiểm. Các viên đạn lại chuyển hướng. Có lẽ chúng thấy Longley chạy lại rừng cây. Avery thận trọng bắn thêm 1 viên và thấy một người đàn ông quỵ xuống vì thương ở chân. Hỏa lực phản công lần này ác liệt hơn. Viên đặc vụ đã bắn hết đạn. Anh nghĩ mình có thể đánh tay đôi với một tên nếu đạn dừng

Longley đã vào được trong rừng và nhìn lại. Avery nằm đó, bất động, mặc dù các tay súng chỉ còn cách anh năm mươi yard. Viên đặc vụ Anh cất tiếng chửi thề và tập hợp những người còn sót lại. Nhân viên liên lạc FBI chỉ có khẩu súng ổ quay, 3 sỹ quan an ninh Anh thì có súng lục tự động và chỉ có một đặc vụ sở mật vụ có một khẩu Uzi và hai băng đạn. Ngay cả không bảo vệ ai thì số này cũng không đủ bảo vệ mạng sống

“Vậy là chúng ta lại gặp nhau” Miller nói. Hắn cầm trên tay khẩu súng tiểu liên Uzi, cúi xuống nhặt một khẩu súng khác từ viên đặc vụ đã ngã xuống. Năm người khác bước vào sau hắn. Chúng dàn hàng ngang bao quanh Ryan và các vị khách “ Đứng dậy! giơ tay lên để bọn tao nhìn thấy được”

Jack đứng dậy, Hoàng Tử đứng lên cạnh anh. Cathy đứng dậy tiếp theo, ôm Sally trên tay và cuối cùng là công chúa

Ba người giật mình quay lại khi cửa bếp đột nhiên mở toang Đó là Sissy Jacksong đang cố gắng cầm vài cái đĩa khi một tay súng giữ lấy tay cô. Hai chiếc đĩa rơi xuống sàn vỡ tan khi hắn tóm lấy tay cô. Họ có một người giúp việc, Miller nhớ lại, thấy làn da đen và chiếc tạp dề. Một phụ nữ da đen xinh đẹp. Giờ thì hắn đang cười. Nỗi thất vọng vì sự thất bại ở nhiệm vụ gần đây dường như đã trôi đi rất xa. Tất cả mục tiêu của hắn đều đang ở đây và trong tay hăn đang sở hữu thứ có thể hủy diệt họ

“Đến đây và đứng với người khác” hắn ra lệnh

“Cái quái gì…..”

“Di chuyển đi, da đen (nigger)”

Một tay súng khác, người nhỏ nhất trong đám, thô bạo đẩy Sissy về phía trước, Jack nheo mắt nhìn kỹ hắn ta – anh đã nhìn thấy khuôn mặt này trước đây….

“Bỏ đôi tay bẩn thỉu của mày ra” Mắt Sissy tóe lửa, quát thẳng vào mặt thằng đàn ông, cơn giận của cô đột nhiên bùng nổ, vượt qua cả nỗi sợ hãi

“Cô nên cẩn thận tìm chủ mà làm việc” Miller nói. Hắn ve vẩy vũ khí “Di chuyển”

“Các người định làm gì?” Ryan hỏi

“Sao lại làm hỏng sự bất ngờ chứ?”

Cách đó 40 feet, Robby đang ngồi trong phòng chán nhất của ngôi nhà, nghe thấy tất cả. Anh đang rửa tay. Anh đang rửa tay thì tiếng súng ngoài hiên nhà vang lên và sấm sét ập vào. Anh lặng lẽ bước ra khỏi phòng tắm và nhìn vào phòng khách ở cuối hành lang, nhưng không thấy nhiều. Tuy nhiên, những gì nghe được cũng đủ khiến anh hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh quay lại và leo lên cầu thang dẫn đến phòng ngủ chính. Bản năng đầu tiên của anh là gọi điện thoại cho cảnh sát, nhưng đường dây đã bị đứt. Đầu óc anh quay cuồng nhanh chóng, nghĩ về những việc có thể làm được. Tuy nhiên, đây không phải là lái máy bay chiến đấu.

Jack có súng…nhưng cậu ta để ở nơi chết tiệt nào….? Phòng ngủ chính tối đen như mực, nhưng anh không dám bật đèn.

Bên ngoài, đội hình của các tay súng dần tiến vào khu rừng. Longley chỉ huy người của mình chống lại kẻ thù. Cuộc đời binh nghiệp của anh đã kết thúc từ lâu, là một sĩ quan an ninh phục vụ hoàng gia trong một thời gian dài, anh không được chuẩn bị cho những trận đấu kiểu này, nhưng anh phải làm hết sức. Bây giờ họ đã có một nơi ẩn náu tốt từ rừng cây, và một số cây dày đến nỗi đạn không thể xuyên qua. Nhưng họ chỉ có một khẩu súng tiểu liên Uzi, là vũ khí tự động duy nhất của họ, và anh ta đã ra lệnh sử dụng nó để bảo vệ phía bên trái.

“FBI, đây là Trạm tiếp sóng Sông Patuxent. Vui lòng chuyển kênh 4-0-1-9, kết thúc”

Trên máy bay trực thăng, phi công quay điều khiển của bộ phát đáp cho đến khi mã chính xác được yêu cầu xuất hiện trên màn hình thiết bị. Sau đó, anh đọc tọa độ của điểm đến trên bản đồ. Anh đã tìm hiểu về điểm đến từ các bản đồ hàng không, nhưng các bản đồ hàng không đều được thực hiện vào ban ngày. Vào ban đêm, tình hình trên mặt đất có thể trông rất khác, chưa kể, anh ta còn gặp vấn đề về cách điều khiển máy bay của mình. Cường độ gió hiện tại là 40 hải lý có thể đe dọa máy bay bất cứ lúc nào, khiến nó chệch hướng cả dặm. Ở bên trong, các thành viên HRT (Đội giải cứu con tin) đang khoác trên mình bộ quần áo rằn ri trong đêm

“4-0-9-1 hướng trái tới 0-2-4. Giữ nguyên độ cao hiện tại. Cảnh báo, có vẻ như một đám mây sét mạnh đang tiến đến khu vực mục tiêu của anh’ người điều khiển tháp cảnh báo “Không bay cao qua 1000m, tôi sẽ cố hướng dẫn anh đáp xuống”

“Đã rõ” viên phi công nhăn mặt. Rõ ràng điều kiện thời tiết còn tệ hơn anh tưởng. Anh ta hạ ghế ngồi xuống thấp hơn, thắt dây an toàn chặt hơn và bật đèn cảnh báo bão. Giờ thì điều duy nhất có thể làm là vã mồ hôi “Các anh, buộc chặt dây an toàn”

O’Donnell kêu mọi người dừng lại.Ngoài bìa khu rừng phía trước 100 yard, gã biết có súng canh. Một nhóm tiến vào từ phía trái, một nhóm tiến từ bên phải. Chúng sẽ dàn quân tiến từng bậc và hỗ trợ hỏa lực cho nhau. Tất cả người bên gã đều mặc đồ đen và trang bị súng tiểu liên, trừ một người đang đi sau vài yard. Hắn giờ đang ước mang theo vũ khí hạng nặng hơn. Vẫn còn nhiều việc phải làm, bao gồm cả việc di chuyển xác của mấy người đã ngã xuống. Một người đã chết và hai người khác bị thương. Nhưng trước hết- hắn giơ chiếc bộ đàm trên tay để ra lệnh cho đội tấn công

Bên cánh phải của O’Donnell, đặc vụ duy nhất của sở mật vụ trong kh rừng đang dựa chặt cơ thể bên trái của mình sau một cây sồi và tay phải cầm chặt khẩu tiểu liên Uzi. Đối với anh và các đồng đội trong rừng, không còn đường lui nào khác. Trong bóng tối, kính ngắm của súng đã mất tác dụng, mục tiêu cũng gần như vô hình. Nhưng những tia chớp lại có thể giúp, khi nó lóe lên, anh nhìn thấy bãi cỏ xanh và bóng người mặc trang phục đen. Anh chọn một mục tiêu và bắn, nhưng trượt. Cả hai nhóm tấn công bắn trả lại, và viên đặc vụ co rúm người lại khi nghe cả tá viên đạn bắn cả vào cây. Nhất thời, tiếng súng nổ lớn, ngọn lửa phụt ra, đêm yên tĩnh của đồng quê như chợt sống lại. Hỏa lực của đối thủ hơi chậm lại, đặc vụ FBI quay lại và nổ súng lần nữa. Nhóm tấn công tiến thẳng về phía anh, vài tên đang núp dưới lùm cây tiến từ phía bên trái. Cả hai bên sườn của anh đều bị đe dọa – Nhưng điều kỳ lạ là chúng đột ngột rút lui khỏi bụi cây, thay vào đó bắn điên cuồng vào bụi cây, nhưng cũng có những lưỡi lửa từ trong bụi cây bắn ra. Tất cả mọi người đều choáng váng trước tình hình bất ngờ này, và tình hình đột ngột vượt quá tầm kiểm soát của bất kỳ ai.

O’Donnell lên kế hoạch trước để đội của gã luân phiên tiến vào, nhưng bất ngờ xuất hiện hỏa lực từ bìa rừng phía nam và một trong những đội của hắn bị phát hiện và bị tấn công từ cả hai hướng. Gã đánh giá tình hình chiến chuật mới và bắt đầu ra các mệnh lệnh

Ryan vẫn quan sát trong cơn tức giận câm lặng. Các xạ thủ rõ ràng đã nắm rõ thông tin và hành động có trật tự, điều này khiến các lựa chọn của anh giảm xuống bằng 0. Sáu tay súng nhắm vào anh ta và những vị khách bằng sáu khẩu súng, và anh sẽ không bao giờ có b