Chương 20
Jonathan và Simone đứng đợi taxi trong một bầu không khí im lặng khủng khiếp, Tom đi ra vườn qua cửa sổ kiểu Pháp và lấy một can xăng dự trữ từ nhà kho. Đáng tiếc là nó không đầy, nhưng cũng có khoảng ba phần tư can. Tom đã mang đèn pin theo. Khi vòng qua mặt trước nhà, anh nghe tiếng xe ô tô chậm rãi tiến lại gần, hy vọng đó là xe taxi. Anh, thay vì đặt can xăng trong xe Renault, lại giấu nó trong bụi nguyệt quế, khuất tầm mắt. Anh gõ cửa và được Jonathan mở cửa cho vào nhà.
“Tôi nghĩ xe taxi đến đây rồi,” Tom nói.
Anh chào tạm biệt Simone và để Jonathan đưa cô ta ra taxi, nó đang đợi ngoài cổng. Taxi lái đi và Jonathan quay vào nhà.
Tom đang cài lại ô cửa sổ Pháp. “Chúa ơi,” anh nói, vì chẳng biết nói gì hơn, và thấy hết sức nhẹ nhõm vì cuối cùng đã được ở riêng với Jonathan. “Tôi hy vọng Simone không quá cáu tiết. Nhưng tôi cũng không dám trách cô ấy.”
Jonathan nhún vai vẻ đờ đẫn. Anh ta cố gắng nói gì đó nhưng không thể.
Tom nhận ra trạng thái của anh ta và nói, như một thuyền trưởng ra lệnh cho một thủy thủ đang trong cơn chấn động, “Jonathan, cô ấy sẽ thay đổi suy nghĩ thôi.” Và cô ta cũng sẽ không gọi điện báo cảnh sát, vì nếu làm vậy thì chồng cô ta cũng sẽ liên đới. Sự kiên cường của Tom, thái độ kiên định của Tom đang quay lại. Anh vỗ cánh tay của Jonathan khi đi qua người anh ta. “Tôi sẽ quay lại ngay.”
Tom lấy can xăng từ trong bụi cây và đặt nó vào cốp xe Renault. Sau đó anh mở con xe Citroen của lũ người Ý, đèn trong xe bật sáng và anh thấy bình xăng đầy quá nửa. Như thế là đủ: anh muốn lái xe hơn hai tiếng đồng hồ. Xe Renault, anh biết rõ, chỉ có hơn nửa bình xăng và hai cái xác sẽ nằm trong đó. Anh và Jonathan chưa hề ăn tối. Như vậy không khôn ngoan. Tom quay vào nhà và nói:
“Chúng ta phải ăn gì đó trước khi khởi hành.”
Jonathan theo chân Tom vào bếp, mừng vì tạm thời được thoát khỏi hai cái xác trong phòng khách. Anh ta rửa mặt, rửa tay ở bồn bếp. Tom cười với anh ta. Thức ăn, đó là câu trả lời - tạm thời. Anh lấy miếng thăn bò ra khỏi tủ lạnh và nhét nó vào trong lò. Sau đó anh tìm một cái đĩa, hai con dao ăn thịt thăn bò, và hai cái dĩa. Cuối cùng họ cũng được ngồi xuống, ăn chung đĩa, nhúng các mẩu thịt vào nước chấm pha từ muối và xốt HP. Món thăn bò ngon tuyệt hảo. Tom thậm chí còn tìm được một chai rượu vang đỏ đầy một nửa trên kệ bếp. Nhiều bữa ăn của anh còn dở hơn nhiều.
“Nó sẽ giúp ích cho anh,” Tom nói và quẳng dao dĩa của anh lên đĩa.
Đồng hồ trong phòng khách ngân nga và Tom biết giờ là mười một rưỡi tối.
“Cà phê không?” Anh hỏi. “Có Nescafe.”
“Không, cảm ơn.” Cả Jonathan lẫn Tom đều không nói gì trong khi nghiến ngấu món thăn bò. Giờ Jonathan nói, “Chúng ta sẽ xử lý thế nào?”
“Đốt xác ở đâu đó. Trong xe của chúng,” Tom nói. “Không cần thiết phải đốt xác, nhưng làm thế thì giống phong cách mafia hơn.”
Jonathan nhìn Tom tráng phích nước ở bồn, bất cẩn đứng trước một ô cửa sổ mở toang. Anh ta đang đổ nước nóng vào phích, thả một ít Nescafe vào phích và đổ đầy nước sôi vào.
“Có muốn thêm đường không?” Tom hỏi. “Tôi nghĩ chúng ta sẽ cần đường đấy.”
Sau đó Jonathan giúp Tom xách gã tóc vàng ra ngoài, giờ xác gã đã cứng lại. Tom đang nói gì đó, pha trò hề. Sau đó anh nói rằng mình đã đổi ý: cả hai cái xác đều sẽ nằm trong chiếc Citroen.
“Dù chiếc Renault...” Tom vừa nói vừa thở dốc, “to hơn.”
Giờ mặt trước nhà tối om, ngọn đèn đường xa xôi thậm chí còn chẳng rọi chút ánh sáng nào về phía này. Họ hẩy cái xác thứ hai lên cái xác đầu tiên ở ghế sau chiếc Citroen mui trần, và Tom mỉm cười vì mặt của Lippo dường như vùi vào cổ Angy, nhưng anh kiềm chế không bình luận gì. Anh tìm được vài tờ báo trên sàn xe và trải báo lên hai xác chết, cố gắng lèn chặt hết mức có thể. Tom chỉ cho Jonathan cách lái Renault, cách bật xi nhan, đèn pha, và đèn trong xe.
“Được rồi, khởi động xe đi. Tôi sẽ đóng cửa nhà.” Tom vào nhà, chỉ để đúng một ngọn đèn trong phòng khách rồi ra ngoài, đóng cửa trước lại và khóa hai lần.
Anh đã giải thích cho Jonathan biết đích đến đầu tiên của họ là thị trấn Sens, sau đó là Troyes. Từ Troyes họ sẽ đi xuôi về phía Đông. Tom có một tấm bản đồ trong xe. Họ sẽ hẹn gặp tại ga tàu ở Sens trước. Anh đặt phích vào xe Jonathan lái.
“Anh ổn cả chứ?” Tom hỏi. “Đừng do dự dừng xe và uống cà phê nếu cảm thấy cần.” Anh vẫy tay chào anh ta. “Đi ra ngoài trước đi. Tôi sẽ đóng cổng. Tôi sẽ sớm vượt qua anh thôi.”
Jonathan lái xe đi trước, Tom đóng cổng và khóa móc chúng lại, xe anh sớm vượt qua xe anh ta trên đường tới thị trấn Sens, chỉ cách chỗ họ ba mươi phút. Jonathan có vẻ vẫn ổn trong chiếc Renault. Tom nói vài câu với anh ta ở Sens. Đến Troyes, một lần nữa họ hẹn gặp ở ga tàu. Anh không quen thuộc với thị trấn này, và khi đi đường thì việc hai xe cố gắng bám đuôi nhau là rất nguy hiểm, nhưng đường tới “Ga trung tâm” được chỉ dẫn khá rõ ràng ở khắp nơi trong thị trấn.
Tầm một giờ sáng thì Tom đến Troyes. Anh đã không nhìn thấy xe Jonathan sau xe mình hơn nửa tiếng rồi. Anh vào quán cà phê ở ga để uống một tách cà phê, rồi lại uống thêm một tách nữa, trong lúc đó vẫn ngó qua cửa kính để ý xem con xe Renault có đỗ vào bãi đỗ xe của ga không. Cuối cùng Tom trả tiền và đi ra ngoài, lúc anh tiến về phía ô tô của mình thì chiếc Renault của anh cũng đi xuống dốc vào bãi đỗ xe. Tom vẫy tay và Jonathan nhìn thấy anh.
“Anh vẫn ổn chứ?” Tom hỏi. Anh ta trông vẫn ổn đối với anh. “Nếu anh muốn uống một ít cà phê ở đây hoặc dùng nhà vệ sinh thì tốt nhất là vào một mình.”
Jonathan không cần gì cả. Tom thuyết phục anh ta uống thêm cà phê từ phích. Không ai thèm liếc mắt nhìn họ, theo anh quan sát. Một con tàu vừa vào ga và mười đến mười lăm người đang đi về xe của họ hoặc xe đến đón.
“Từ đây chúng ta sẽ đi quốc lộ 19,” Tom nói. “Chúng ta sẽ hướng đến thị trấn Bar - à Bar trên sông Aube - và gặp lại tại ga tàu ở đó. Được chứ?”
Tom khởi động xe. Đường cao tốc quang đãng hơn, chẳng có mấy xe cộ lưu thông trừ hai đến ba xe tải đồ sộ, đuôi chữ nhật của chúng được viền đèn trắng hoặc đỏ, những hình khối di động, đui mù, Tom cảm thấy vậy, ít nhất là chúng sẽ không thèm nhìn đến hai cái xác dưới đống báo sau xe Citroen, một món hàng nhỏ xíu khi so sánh với chúng. Giờ Tom không phóng nhanh, không quá chín mươi cây số một giờ, tầm năm lăm dặm. Ở ga tàu của Bar, anh và Jonathan rướn người ra khỏi cửa sổ để nói chuyện với nhau.
“Sắp hết xăng rồi,” Tom nói. “Tôi muốn đi quá Chaumont, nên tôi sẽ tấp vào trạm xăng gần nhất, được chứ? Và anh cũng làm vậy đi.”
“Được,” Jonathan nói.
Giờ là hai giờ mười lăm phút sáng. “Vẫn đi quốc lộ 19 nhé. Hẹn gặp anh tại ga tàu ở Chaumont.”
Tom tấp vào một trạm xăng Total khi rời khỏi Bar. Anh đang trả tiền cho người đổ xăng thì Jonathan lái vào sau. Tom châm một điếu thuốc lá và không thèm liếc mắt nhìn Jonathan một lần. Anh đang đi lại lòng vòng cho đỡ mỏi chân vì ngồi nhiều. Sau đó anh tấp xe vào lề và đi vào nhà vệ sinh. Chỉ còn bốn mươi hai cây số nữa là đến Chaumont.
Anh đến đó lúc gần ba giờ sáng. Không có đến một chiếc taxi chờ ở ga tàu, chỉ có vài chiếc xe trống không đỗ lại. Tối nay không còn chuyến tàu nào nữa. Quán bar, cà phê ở ga đã đóng cửa. Khi Jonathan đến nơi, Tom đi lại gần xe Renault và nói:
“Đi theo tôi. Tôi sẽ tìm một chỗ im ắng.”
Jonathan mệt lả, nhưng cơn mệt của anh đã chuyển sang một hình thái khác: anh cảm thấy mình vẫn có thể tiếp tục lái xe vài tiếng nữa. Chiếc Renault hoạt động một cách trơn tru và hiệu quả, anh không cần nỗ lực nhiều. Jonathan hoàn toàn lạ lẫm với khu vực đồng quê quanh đây. Chuyện đó không quan trọng. Và giờ đến chuyện dễ dàng hơn, anh chỉ cần bám theo đuôi đèn đỏ rực của chiếc Citroen trước mắt. Tom đang đi rất chậm và đã hai lần ngập ngừng đỗ lại ở đường nhánh, sau đó lại đi tiếp. Đêm tối om, sao trời không rõ, ít nhất thì cũng không thể nhìn thấy với ánh đèn trước mặt anh. Vài chiếc xe đi qua, ngược chiều với họ, và một chiếc xe tải vượt qua xe Jonathan. Sau đó anh nhìn thấy xi nhan rẽ phải của Tom và xe của anh ta biến mất về bên phải. Jonathan đi theo và chỉ lờ mờ nhìn được đám đất đen là đường, hoặc lối mòn, khi xe anh lăn bánh lên đó. Nó là một con đường đất dẫn thẳng vào rừng. Đường hẹp, không đủ chỗ để hai chiếc xe vượt qua nhau, kiểu đường hay xuất hiện ở vùng đồng quê nước Pháp, được sử dụng chủ yếu bởi nông dân hoặc người đi gom củi. Các bụi cây cào nhẹ qua tấm chắn bùn và có vài ổ gà.
Xe của Tom dừng lại. Họ đã đi được khoảng hai trăm mét từ đường chính và rẽ một vòng lớn. Tom đã tắt đèn pha nhưng đèn trong xe sáng lên khi anh ta mở cửa xe. Tom để cửa nguyên như thế và đi về phía Jonathan, vẫy tay hào hứng. Anh cũng ngay lập tức tắt máy và đèn đi. Hình ảnh Tom với chiếc quần baggy, áo khoác da lộn màu xanh lục lưu lại trong mắt Jonathan hồi lâu như thể anh ta được tạo nên từ ánh sáng. Anh chớp mắt.
Chưa gì Tom đã đến cạnh cửa sổ của Jonathan. “Chỉ vài phút nữa là xong xuôi hết. Lùi xe lại khoảng năm mét đi. Anh biết cách lùi chứ?”
Jonathan khởi động xe. Ô tô có đèn lùi. Khi anh dừng xe, Tom mở cửa hông của chiếc Renault và kéo thùng xăng ra. Anh ta có cầm theo đèn pin.
Tom đổ xăng lên đống báo phủ trên hai cái xác, sau đó đổ vào quần áo của chúng. Anh vẩy một ít xăng lên nóc xe, rồi đến da ghế - không may thay làm bằng nhựa chứ không phải vải - đổ lên cả ghế trước nữa. Tom ngẩng lên, chiếu thẳng lên nơi các tán cây khép kín lại trên đường - lá non, chưa trưởng thành hẳn cho mùa hè. Vài nhánh cây sẽ bị đốt, nhưng cũng phục vụ cho một mục đích cao cả. Tom vẩy những giọt xăng cuối cùng trong can lên sàn xe đầy rác, một mẩu sandwich thừa, một tấm bản đồ cũ.
Jonathan đang chậm rãi tiến về phía anh.
“Xong rồi,” Tom nói nhẹ nhàng và châm một que diêm. Anh đã để mở cửa trước. Anh quăng que diêm vào sau xe, đống báo bùng cháy rừng rực ngay lập tức.
Tom lùi lại và nắm lấy bàn tay của Jonathan khi chân anh trượt vào một chỗ đất lún ở rìa đường. “Vào xe nào!” Tom thì thào và chạy về phía chiếc Renault. Anh vào ghế tài xế, mỉm cười. Chiếc Citroen đang bùng cháy đẹp đẽ. Mui xe đã bắt cháy từ giữa, ngọn lửa yếu ớt màu vàng, trông như một cây nến.
Jonathan vào từ bên còn lại.
Tom khởi động xe. Anh đang thở hổn hển, nhưng không lâu sau nó chuyển thành tiếng cười. “Tôi nghĩ phi vụ vừa rồi thật đẹp. Anh thấy sao? Nó quá xuất sắc phải không?”
Ánh đèn của chiếc Renault sáng rực lên, trong giây lát làm lu mờ dàn thiêu ngày một dữ dội trước mặt họ. Tom lùi xe khá nhanh, cơ thể vặn hẳn lại để có thể nhìn thấy qua kính sau.
Jonathan nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang bốc cháy, nó biến mất hoàn toàn khi họ lùi xe theo cung đường cong trong rừng.
Sau đó Tom ngồi thẳng lại. Họ đã ra đường chính.
“Từ đây anh có thể nhìn thấy không?” Tom hỏi, phóng nhanh như bay.
Jonathan nhìn thấy thứ ánh sáng trông như đom đóm qua các tán cây sau đó biến mất hẳn. Hay là do anh tưởng tượng ra nhỉ? “Giờ thì không thấy gì hết.” Trong khoảnh khắc, Jonathan cảm thấy sợ hãi trước sự kiện ấy - như thể họ đã thất bại, như thể ngọn lửa đã tịt ngóm. Nhưng anh biết là không phải vậy. Chỉ là khu rừng đã ôm trọn ngọn lửa, hoàn toàn giấu kín nó. Vậy nhưng, sẽ có người tìm ra nó thôi. Khi nào? Lúc đó còn lại bao nhiêu?
Tom bật cười. “Nó đang cháy. Chúng sẽ cháy rụi! Chúng ta trong sạch!”
Jonathan thấy Tom liếc nhìn đồng hồ đo tốc độ, nó đang tăng dần lên một trăm ba mươi cây số một giờ. Sau đó anh ta hạ dần xuống một trăm.
Tom đang huýt sáo theo một giai điệu của Naples. Anh cảm thấy vui khỏe, hoàn toàn không mệt mỏi, còn chẳng cần hút thuốc lá. Cuộc sống chẳng có nhiều niềm vui có thể sánh được việc thủ tiêu hai gã mafia. Vậy nhưng...
“Vậy nhưng...” Tom nói một cách hào hứng.
“Vậy nhưng cái gì?”
“Thủ tiêu hai gã đó chẳng có ích mấy. Chỉ như dẫm chết hai con gián khi cả nhà nhung nhúc gián. Dẫu vậy tôi tin là nỗ lực sẽ đem lại hiệu quả, và hơn hết là để cho lũ mafia biết rằng thỉnh thoảng vẫn có người có thể xử lý được chúng. Không may là trong trường hợp này thì chúng sẽ nghĩ là một băng đảng khác đã tiêu diệt Lippo và Angy. Ít nhất thì tôi hy vọng là chúng sẽ nghĩ vậy.”
Giờ thì Jonathan cảm thấy buồn ngủ. Anh cố gắng chống lại cảm giác ấy, ép mình ngồi thẳng dậy, bấm móng tay vào lòng bàn tay. Chúa ơi, anh nghĩ thầm, phải mấy tiếng nữa họ mới về đến nhà - nhà Tom hoặc nhà anh. Tom có vẻ tươi tắn như một bông hoa cúc, giờ thì đang ngân nga giai điệu của Ý mà anh ta vừa huýt sáo lúc nãy.
Papa ne meno
Como faremo fare I'amor...
Tom vẫn tán gẫu không ngừng, giờ đang nói về vợ anh ta, người sẽ đến ở với bạn bè trong một căn nhà gỗ ở Thụy Sĩ. Sau đó Jonathan hơi tỉnh táo lại khi Tom nói:
“Dựa đầu ra sau đi, Jonathan. Không cần thức làm gì cả. Tôi hy vọng anh vẫn cảm thấy khỏe?”
Jonathan không biết cảm giác của mình thế nào nữa. Anh cảm thấy hơi yếu ớt, nhưng anh vẫn thường thấy mình yếu ớt. Jonathan sợ không dám nghĩ thêm về những gì vừa diễn ra, những gì đang diễn ra, xương thịt bốc cháy ngùn ngụt, rồi vài tiếng nữa sẽ cháy âm ỉ. Đột nhiên cảm giác buồn bã tràn qua trong Jonathan, như nguyệt thực. Anh ước gì mình có thể xóa sạch mấy tiếng đồng hồ vừa qua, xóa hẳn chúng khỏi ký ức. Vậy nhưng anh đã có mặt ở đó, đã thực hiện những hành động đó, đã giúp một tay. Jonathan dựa đầu ra sau và ngủ gà gật. Tom vẫn đang vui vẻ nói chuyện câu được câu mất, như thể đang trò chuyện với một người thỉnh thoảng mới đáp lời anh ta. Thực tế thì Jonathan chưa từng thấy Tom phấn khởi như vậy bao giờ. Anh còn bận tự hỏi mình phải nói gì với Simone đây? Chỉ nghĩ đến vấn đề đó thôi đã khiến anh kiệt sức.
“Nhạc cho lễ Mixa được hát bằng tiếng Anh, anh biết đấy,” Tom lải nhải, “tôi thấy chuyện đó thật đáng xấu hổ. Không hiểu sao người ta đánh giá cao những người nói tiếng Anh vì luôn tin tưởng những gì họ nói ra, nên một bản nhạc Mixa bằng tiếng Anh... anh sẽ cảm thấy hoặc đội hợp xướng mất trí rồi hoặc họ cũng là một đám dối trá. Anh không đồng ý sao? Ngài Josh Stainer...”
Jonathan tỉnh giấc khi xe dừng lại. Tom đã tấp vào lề đường. Mỉm cười, anh ta đang nhấp cà phê từ phích giữ nhiệt. Anh ta mời anh. Jonathan uống một ít. Sau đó họ tiếp tục đi.
Bình minh phủ xuống thị trấn theo một cách mà Jonathan chưa từng nhìn thấy trước kia. Ánh sáng đã đánh thức anh dậy.
“Chúng ta chỉ còn cách nhà hai mươi phút!” Tom nói một cách rạng rỡ.
Jonathan lầm bầm gì đó, và khép hờ mắt lại. Giờ Tom đang lải nhải về cây đàn clavecin của anh ta.
“Bach có một thứ đó là nhạc của ông ta ngay lập tức mang lại sự văn minh. Chỉ là một cách nói...”