← Quay lại trang sách

Chương 21

Jonathan mở mắt, nghĩ rằng mình đã nghe thấy tiếng đàn clavecin. Phải. Đó không phải là một giấc mơ. Anh không ngủ quá say. Tiếng nhạc phát ra từ dưới gác. Nó ngập ngừng rồi bắt đầu lại. Một bản xaraban, chắc vậy. Jonathan uể oải nhấc cánh tay lên và nhìn đồng hồ đeo tay: hơn tám rưỡi sáng. Simone đang làm gì nhỉ? Cô đang nghĩ gì nhỉ?

Sự kiệt quệ hút cạn ý chí của Jonathan. Anh nằm lún xuống sâu trong gối, nhụt chí. Anh đã tắm nước ấm, mặc pyjama vào theo sự ép buộc của Tom. Anh ta đưa cho anh một chiếc bàn chải đánh răng mới và nói, “Cứ ngủ thêm vài tiếng đồng hồ đi. Vẫn còn sớm chán.” Lúc đó là tầm bảy giờ sáng. Anh phải dậy thôi. Anh phải làm gì đó với Simone, phải nói chuyện với cô. Nhưng Jonathan vẫn uể oải, nghe từng nốt nhạc của cây đàn clavecin.

Giờ Tom đang đánh những nốt bass của một giai điệu nào đó, nghe có vẻ chính xác, những nốt trầm nhất mà cây đàn clavecin có thể phát ra. Như Tom đã nói, ngay lập tức mang lại sự văn minh. Jonathan ép mình ngồi dậy, rời khỏi đám nệm màu xanh dương và chiếc chăn len màu xanh dương sậm. Anh lảo đảo và nỗ lực đứng thẳng trên đường đi ra cửa. Jonathan đi chân trần xuống tầng một.

Tom đang đọc bản nhạc từ một quyển nhạc phổ dựng trước mặt. Giờ là đến nốt kim, và ánh mặt trời len lỏi qua tấm rèm để hờ chỗ ô cửa sổ kiểu Pháp nằm bên vai trái của Tom, rọi lên những họa tiết vàng rực trên chiếc áo choàng ngủ màu đen của anh ta.

“Tom này?”

Anh ta ngay lập tức quay ra và đứng dậy. “Sao thế?”

Jonathan càng cảm thấy không khỏe khi nhìn khuôn mặt hốt hoảng của Tom. Chuyện tiếp theo mà anh biết là mình đã nằm trên chiếc sôpha vàng và Tom đang lau mặt cho anh bằng một tấm khăn ướt, khăn lau chén.

“Trà nhé? Hay brandy?... Anh có mang theo loại thuốc mà anh đang uống không?”

Jonathan cảm thấy khủng khiếp, anh biết cảm giác này, thứ duy nhất hữu ích là truyền máu. Anh mới truyền máu cách đây không lâu. Vấn đề hiện thời là anh cảm thấy tồi tệ hơn thường ngày. Có phải chỉ do một đêm mất ngủ không?

“Gì cơ?” Tom nói.

“Tôi sợ là phải tới bệnh viện.”

“Chúng ta sẽ đi,” Tom nói. Anh ta đi đâu đó và quay lại với một cái ly. “Đây là brandy pha nước, nếu anh muốn uống. Cứ ở nguyên đó. Tôi sẽ quay lại ngay.”

Jonathan nhắm mắt lại. Anh được đắp khăn ướt lên trán và nó rũ xuống một gò má của anh, anh cảm thấy lạnh lẽo và quá mệt không muốn nhúc nhích. Dường như chỉ mới một phút trôi qua khi Tom quay lại, đã ăn vận tươm tất. Anh ta mang theo quần áo của Jonathan xuống.

“Hiển nhiên là nếu anh đi giày và mặc áo khoác của tôi thì anh không cần thay đồ,” Tom nói.

Jonathan làm theo lời khuyên này. Họ lại ngồi vào trong chiếc xe Renault, hướng đến Fontainebleau, và quần áo của Jonathan được gấp gọn gàng đặt giữa họ. Tom đang hỏi xem anh có biết chỗ họ nên tới khi đến bệnh viện không, liệu anh có thể được truyền máu ngay lập tức không.

“Tôi phải nói chuyện với Simone,” Jonathan nói.

“Chúng ta sẽ nói chuyện - à anh sẽ nói chuyện. Đừng vội lo đến chuyện đó.”

“Anh có thể đưa cô ấy đến không?” Jonathan hỏi.

“Được,” Tom nói một cách kiên định. Anh không hề lo lắng về Jonathan cho đến khoảnh khắc đó. Simone sẽ ghét phải nhìn thấy anh, nhưng cô ta sẽ đến gặp chồng mình, dù là đi với Tom hay tự đi. “Anh vẫn chưa có điện thoại ở nhà à?”

“Không.”

Tom nói chuyện với một lễ tân ở bệnh viện. Cô ta chào đón Jonathan như thể có quen biết. Tom đỡ cánh tay của Jonathan. Khi đã thấy anh ta được một bác sĩ thích hợp tiếp nhận, Tom nói, “Tôi sẽ đưa Simone đến đây, Jonathan. Đừng lo.” Với người lễ tân đang mặc đồng phục y tá, anh nói, “Cô nghĩ truyền máu có ích không?”

Cô ta gật đầu một cách tươi tắn và Tom không hỏi thêm, dù không rõ cô ta có biết mình đang nói về cái gì hay không. Anh ước mình có thể hỏi chuyện bác sĩ. Tom vào xe và lái tới đường St. Merry. Sau khi tìm được chỗ đỗ xe chỉ cách ngôi nhà vài mét, anh ra ngoài và đi về phía cầu thang đá có hàng lan can màu đen. Anh chưa được ngủ một chút nào và đang cần cạo râu, nhưng ít nhất anh có một thông tin mà bà Trevanny quan tâm. Anh rung chuông cửa.

Không có người mở cửa. Tom ấn thêm lần nữa và nhìn quanh vỉa hè tìm Simone. Hôm nay là Chủ nhật. Chợ không mở ở Fontainebleau nhưng có thể cô ta ra ngoài mua đồ lúc gần mười giờ sáng, hoặc có thể đang ở nhà thờ với Georges.

Tom chậm rãi đi xuống cầu thang, và khi tới vỉa hè, anh nhìn thấy Simone đang tiến về phía mình, Georges đi bên cạnh. Cô ta treo một giỏ đồ trên cánh tay.

“Xin chào cô,” Tom nói một cách lịch sự, trước sự thù địch hằn rõ của cô ta. Anh tiếp tục, “Tôi chỉ muốn mang cho cô tin tức về chồng cô. Xin chào, Georges.”

“Tôi không muốn gì từ anh hết,” Simone nói, “chỉ trừ việc muốn biết chồng tôi đang ở đâu.”

Georges nhìn Tom chăm chú một cách hốt hoảng nhưng không rõ thái độ. Thằng bé có đôi mắt và hàng lông mày giống hệt cha mình. “Thưa cô, tôi nghĩ anh ấy vẫn ổn, nhưng anh ấy...” Anh ghét nói ra chuyện này trên đường. “Anh ấy hiện đang nằm trong bệnh viện. Truyền máu, theo tôi biết.”

Simone trông có vẻ vừa cáu kỉnh vừa giận dữ - như thể Tom phải chịu trách nhiệm cho chuyện đó.

“Xin phép được nói chuyện với cô trong nhà. Như thế dễ hơn.”

Sau một thoáng ngập ngừng, cô ta đồng ý, anh cảm thấy hẳn là vì tò mò. Cô ta lấy một chiếc chìa khóa trong túi áo ra mở cửa. Tom để ý thấy đó không phải là một chiếc áo mới. “Chuyện gì đã xảy ra với anh ấy?” Simone hỏi khi họ đã đi vào sảnh nhỏ.

Anh hít vào và nói chuyện một cách điềm đạm. “Chúng tôi đã phải lái xe gần như suốt đêm. Tôi nghĩ anh ấy chỉ mệt thôi. Nhưng - tất nhiên tôi nghĩ là cô muốn biết chuyện đó. Tôi vừa đưa anh ấy tới bệnh viện. Anh ấy vẫn đủ sức đi lại. Tôi nghĩ là không nguy hiểm gì đâu.”

“Papa! Con muốn gặp Papa!” Georges cất giọng một cách hờn dỗi, như thể tối qua thằng bé cũng đã đòi gặp cha.

Simone đặt giỏ đồ xuống. “Anh đã làm gì với chồng tôi? Anh ấy không còn là người mà tôi biết - từ khi anh ấy gặp anh, thưa anh! Nếu anh còn gặp lại anh ấy, tôi... tôi sẽ...”

Có vẻ chỉ vì có mặt con trai ở đấy nên cô ta mới không nói sẽ giết anh, Tom nghĩ.

Cô ta kiềm chế hơn và cay đắng nói, “Vì sao anh ấy lại rơi vào tầm kiểm soát của anh?”

“Anh ấy không rơi vào tầm kiểm soát của tôi và chưa bao giờ như vậy. Và tôi nghĩ mình cũng xong việc rồi,” Tom nói. “Giải thích bây giờ khá là bất khả thi.”

“Việc gì?” Simone hỏi. Trước khi Tom kịp mở miệng, cô ta nói tiếp, “Thưa anh, anh là một tên lừa đảo, và anh nhúng chàm những người khác! Anh đã tống tiền anh ấy kiểu gì vậy? Mà vì sao?”

Tống tiền - chantage trong tiếng Pháp - là một từ sai trái đến mức Tom phải lắp bắp một lúc trước khi bắt đầu trả lời. “Thưa cô, không ai lấy tiền từ Jonathan hết. Hay lấy bất kỳ thứ gì từ anh ấy. Ngược lại mới đúng. Và anh ấy cũng không làm gì để người khác có thể kiểm soát mình cả.” Tom nói với vẻ thuyết phục chân thành, và anh bắt buộc phải như vậy, vì Simone trông như bức tranh một người vợ đức hạnh, đôi mắt xinh đẹp lóe sáng, hàng lông mày nhíu lại nhằm vào anh, mạnh mẽ như Nữ thần chiến thắng của Samothrace. “Chúng tôi đã mất cả đêm dọn dẹp.” Tom cảm thấy đê hèn khi nói ra câu đó. Khả năng tiếng Pháp hùng hồn đã đột ngột bỏ rơi anh. Lời lẽ của anh không thể bao biện được gì trước người vợ đoan chính đang đứng trước mặt anh đây.

“Dọn dẹp cái gì?” Cô ta cúi xuống để cầm giỏ đồ lên. “Thưa anh, tôi sẽ rất biết ơn nếu anh rời khỏi ngôi nhà này. Tôi xin cảm ơn anh vì đã báo cho tôi biết nơi ở của chồng tôi.”

Tom gật đầu. “Tôi cũng rất sẵn lòng chở cô và Georges tới bệnh viện, nếu cô muốn. Xe của tôi đỗ ngay bên ngoài.”

“Cảm ơn, nhưng không cần.” Cô ta đang đứng giữa sảnh, ngoái ra sau, chờ anh ra về. “Đi nào, Georges.”

Tom tự ra ngoài. Anh vào xe, nghĩ xem có nên đến bệnh viện hỏi thăm bệnh tình của Jonathan không, vì phải ít nhất mười phút nữa Simone mới có thể đi đến đó, dù bằng taxi hay đi bộ. Nhưng Tom quyết định sẽ gọi điện từ nhà. Anh lái xe đi về. Đến nhà, anh lại quyết định không gọi điện nữa. Tới giờ chắc Simone đã đến đó rồi. Không phải Jonathan bảo rằng việc truyền máu phải mất vài tiếng sao? Tom hy vọng bệnh anh ta không nặng, đây không phải là bắt đầu của kết thúc.

Anh bật kênh radio France Musique để có bầu bạn, mở rộng rèm ra đón ánh nắng và lau dọn bếp. Anh rót một cốc sữa, đi lên gác, mặc đồ ngủ và về giường. Anh có thể cạo râu khi tỉnh dậy.

Tom hy vọng Jonathan có thể dàn xếp êm thấm mọi việc với Simone. Nhưng vẫn là rắc rối cũ: làm sao kết nối lũ mafia, làm sao có thể kết nối chúng với hai bác sĩ Đức đây?

Vấn đề để ngỏ này dần khiến Tom buồn ngủ. Còn Reeves. Chuyện gì đang xảy ra với anh ta ở Ascona? Reeves bốc đồng. Tom vẫn có chút thiện cảm lẩn khuất dành cho anh ta. Thỉnh thoảng Reeves rất ngớ ngẩn, nhưng trái tim điên rồ của anh ta thì vẫn nồng ấm.

Simone ngồi cạnh chiếc giường có nhiều bánh xe, trên đó Jonathan đang nằm nhận máu qua một ống dẫn cắm vào cánh tay, anh như thường lệ vẫn tránh nhìn vào bịch máu. Simone hằm hằm. Cô đã nói chuyện với y tá mà không để Jonathan nghe thấy. Anh cứ nghĩ tình trạng bệnh của mình bây giờ không nghiêm trọng (giả thiết cô đã gặp bác sĩ), không thì Simone đã quan tâm lo lắng đến anh hơn, hiền dịu hơn. Jonathan đang nằm dựa vào một cái gối, có một chiếc chăn trắng được đắp đến eo anh để giữ ấm.

“Và anh đang mặc bộ đồ ngủ của gã đó,” Simone nói.

“Em yêu, anh phải mặc một thứ gì chứ - để đi ngủ. Khi bọn anh về đến nơi là tầm sáu giờ sáng...” Jonathan khựng lại, cảm thấy vô vọng và kiệt sức. Simone kể cho anh là Tom đã đến nhà họ để báo tin anh đang ở trong viện. Phản ứng của cô là nổi cơn thịnh nộ. Jonathan chưa từng thấy cô hung dữ như thế. Cô căm ghét Tom như thể anh ta là Landru* hay Svengali*. “Georges đâu rồi?” Anh hỏi.

Henri Désiré Landru là một kẻ giết người hàng loạt người Pháp.

Svengali là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Trilby năm 1895 của George du Maurier. Svengali đã quyến rũ và thao túng Trilby, một cô gái trẻ người Ire­land và biến cô thành một ca sĩ nổi tiếng.

“Em đã gọi cho Gerard. Anh ấy và chị Yvonne sẽ đến nhà lúc mười rưỡi. Georges sẽ mở cửa cho hai người vào.”

Họ sẽ đợi Simone, Jonathan nghĩ, rồi tất cả sẽ cùng đến Nemours dùng bữa trưa hôm Chủ nhật. “Họ muốn anh ở lại đây ít nhất đến ba giờ chiều,” anh nói. “Xét nghiệm, em biết đấy.” Anh biết là cô hiểu, chắc một mẫu tủy sẽ được rút đi xét nghiệm, tức là chỉ cần mười đến mười lăm phút đồng hồ, nhưng lúc nào cũng có vài xét nghiệm khác nữa, xét nghiệm nước tiểu, cảm giác ở lá lách. Jonathan vẫn không thấy đỡ hơn và chẳng biết phải chờ đợi gì. Sự cứng rắn của Simone càng khiến anh ủ dột hơn.

“Em không tài nào hiểu được. Em không thể,” cô nói. “Jon, vì sao anh lại gặp gã quái vật này?”

Tom cũng không hẳn là một gã quái vật. Nhưng biết giải thích sao đây? Jonathan thử lại lần nữa. “Em có nhận ra là tối qua - hai kẻ đó là sát nhân không? Chúng có súng, chúng có thòng lọng. Em hiểu không, thòng lọng. Chúng đã đến nhà của Tom.”

“Vậy vì sao anh cũng ở đó?”

Cái cớ Tom muốn lồng khung tranh coi như tiêu tùng. Người ta không giúp anh ta giết người, giúp anh ta tiêu hủy hai cái xác vì định đến lồng khung tranh. Và Tom Ripley đã ban ơn huệ gì cho anh mà khiến anh hợp tác đến vậy? Jonathan nhắm mắt lại, tập trung sức lực, cố gắng suy nghĩ.

“Thưa cô...” Đó là giọng y tá.

Jonathan nghe thấy y tá dặn dò Simone đừng nên làm chồng mình mệt mỏi. “Anh hứa với em là anh sẽ giải thích hết, Simone.”

Cô đứng dậy. “Em nghĩ anh không thể giải thích được đâu. Em nghĩ anh không dám. Gã ta đã bẫy anh - vì sao? Vì tiền. Gã trả công cho anh. Nhưng vì sao? - Anh muốn em nghĩ rằng anh cũng là tội phạm à? Như gã quái vật đó à?”

Y tá đã bỏ đi và không nghe thấy gì. Jonathan nhìn Simone qua đôi mắt khép hờ, tuyệt vọng, không biết nói gì, cam chịu trong thời khắc ấy. Chẳng lẽ anh không thể khiến cô hiểu rằng cuộc đời không phải lúc nào cũng chỉ có hai màu trắng và đen như cô nghĩ sao? Nhưng Jonathan cảm thấy lạnh gáy sợ hãi, như một linh cảm sẽ thất bại, như cái chết đang đón đợi.

Simone chuẩn bị ra về, như thể đó là lời cuối cùng - lời cuối cùng của cô, thái độ của cô. Đến cửa, cô gửi anh một nụ hôn gió, nhưng chỉ qua loa, như một người ở nhà thờ quỳ gối cho có, không nghĩ ngợi gì, mỗi khi đi qua một vật gì đó. Cô đã bỏ đi. Ngày dài trước mắt như một cơn ác mộng đang đến. Bệnh viện có thể quyết định giữ anh lại qua đêm. Jonathan nhắm mắt lại và lắc đầu sang hai bên.

Đến một giờ chiều họ đã gần xong các xét nghiệm.

“Dạo này anh đang căng thẳng, phải không?” Một bác sĩ trẻ hỏi. “Có làm gì quá sức không?” Anh ta đột ngột bật cười. “Dọn nhà? Hay làm vườn quá nhiều?”

Jonathan mỉm cười lịch sự. Anh đang cảm thấy khỏe lên. Đột nhiên anh cũng cười phá ra, nhưng không phải vì những gì bác sĩ nói. Giả sử cơn kiệt sức sáng nay là dạo đầu của cái kết thật thì sao? Jonathan thấy thỏa mãn với bản thân vì đã gắng gượng vượt qua mà không mất ý chí. Có thể một ngày nào đó anh sẽ đối mặt với tử thần với chí khí như vậy. Họ dẫn anh đi dọc một hành lang để làm xét nghiệm cuối cùng, kiểm tra lá lách.

“Anh Trevanny à? Có một cuộc điện thoại cho anh đây,” y tá nói. “Vì anh ở gần đây thế này...” Cô ta ra hiệu về phía một chiếc bàn có một chiếc điện thoại đang chờ.

Jonathan cảm thấy chắc chắn đó là Tom. “Xin chào?”

“Jonathan à, chào anh. Tom đây. Mọi chuyện thế nào?... Hẳn không quá tệ nếu giờ anh có thể tự đi lại... Được rồi.” Đột nhiên anh ta nghe có vẻ thật hài lòng.

“Simone đã đến đây. Cảm ơn anh,” Jonathan nói. “Nhưng cô ấy...” Dù họ đang trò chuyện bằng tiếng Anh thì Jonathan vẫn không biết phải diễn tả ra sao.

“Anh đã trải qua một quãng thời gian vất vả, tôi hiểu mà.” Những lời tẻ nhạt. Tom nghe rõ mồn một sự lo lắng trong giọng Jonathan qua điện thoại. “Sáng nay tôi đã cố hết sức, nhưng anh có muốn tôi - cố gắng nói chuyện với cô ấy thêm lần nữa không?”

Jonathan liếm môi. “Tôi cũng không chắc. Tất nhiên cô ấy không...” Anh đã định nói “dọa dẫm gì chứ,” như là mang theo Georges và bỏ anh. “Tôi không biết liệu anh có thể làm gì không. Cô ấy cực kỳ...”

Tom hiểu. “Cứ để tôi thử xem sao nhé? Tôi sẽ thử. Dũng cảm lên, Jonathan! Hôm nay anh sẽ về nhà chứ?”

“Tôi không rõ. Tôi nghĩ vậy. Tiện thể, trưa nay Simone sẽ đến Nemours ăn trưa cùng gia đình cô ấy.”

Tom nói sẽ không cố tìm gặp cô ta trước năm giờ chiều. Nếu lúc ấy Jonathan đã về nhà thì cũng không sao.

Việc Simone không có điện thoại khiến Tom thấy hơi bất tiện. Mặt khác, nếu cô ta có điện thoại thì chắc cô ta sẽ kiên quyết từ chối gặp mặt nếu anh hỏi trước. Tom mua hoa, một bó thược dược vàng, từ một cửa hàng gần lâu đài ở Fontainebleau, vì anh chẳng có gì làm quà tặng được trong khu vườn của mình cả. Tom nhấn chuông cửa nhà Trevanny lúc gần năm rưỡi chiều.

Có tiếng bước chân vọng ra, sau đó giọng Simone vang lên, “Ai thế?”

“Tom Ripley đây.”

Ngập ngừng.

Simone mở cửa với khuôn mặt rắn đanh.

“Chào cô - Xin phép, một lần nữa,” Tom nói. “Tôi có thể nói chuyện với cô vài phút được không? Jonathan đã về chưa?”

“Anh ấy sẽ về nhà lúc bảy giờ. Anh ấy đang truyền máu một lần nữa,” Simone trả lời.

“À ra thế.” Tom mạnh dạn tiến một bước vào trong nhà, không rõ liệu cô ta có nổi cáu hay không. “Tôi mua một món quà cho nhà cô đây.” Anh nở nụ cười, chìa bó hoa ra. “Và cả Georges nữa. Xin chào, Georges.” Tom chìa tay ra, và thằng bé bắt tay anh, tươi cười ngẩng lên nhìn anh. Tom đã nghĩ xem có nên mua kẹo cho Georges không nhưng không muốn tỏ ra quá vồ vập.

“Thứ anh muốn là gì?” Simone hỏi. Cô ta đã lạnh lùng nói “cảm ơn” với Tom khi nhận hoa.

“Nhất định tôi phải giải thích. Tôi phải giải thích chuyện tối qua. Đó là lý do tôi đến đây, thưa cô.”

“Ý anh là - anh có thể giải thích à?”

Tom đáp trả nụ cười giễu cợt của cô ta bằng một nụ cười cởi mở và tươi tắn. “Người ta có thể giải thích thế nào về lũ mafia đây. Tất nhiên! Tôi có thể! Nghĩ lại thì đáng nhẽ tôi có thể dùng tiền tống chúng đi - chắc vậy. Chúng còn muốn gì ngoài tiền nữa đâu? Dẫu vậy, trong trường hợp này tôi cũng không dám chắc, vì chúng có mối thù hằn nghiêm trọng với tôi.”

Simone thấy hứng thú. Nhưng chuyện này cũng không làm giảm mối ác cảm của cô ta với Tom. Cô ta đã lùi lại một bước để tránh xa anh.

“Chúng ta có thể vào phòng khách nhà cô được không?”

Simone dẫn đường. Georges bám theo họ, chăm chú nhìn Tom. Cô ta ra dấu cho anh ngồi xuống sôpha. Tom ngồi xuống chiếc ghế Chesterfield, nhẹ nhàng vỗ lên vỏ da đen sẫm của nó và dợm muốn ngỏ lời khen ngợi nhưng rồi lại thôi.

“Phải, một mối thù nghiêm trọng,” anh quay lại chủ đề. “Tôi - Cô thấy đấy, tôi vô tình - chỉ vô tình đi cùng chuyến tàu với chồng cô khi anh ấy từ Munich về đây lần trước. Cô hẳn vẫn nhớ.”

“Có.”

“Muniche!” Georges nói, khuôn mặt thằng bé sáng rực lên như đang chờ nghe một câu chuyện.

Tom mỉm cười với thằng bé. “Muniche. Sau đó, trên chuyến tàu này - vì lý do cá nhân - tôi sẽ không do dự nói thẳng với cô là thỉnh thoảng tôi cũng tự định ra luật lệ giống cách bọn mafia vẫn làm. Sự khác biệt là, tôi không tống tiền những người tử tế, tôi không cần tiền bảo kê từ những người đáng nhẽ không cần đến sự bảo vệ nếu không phải do tôi dọa nạt.” Nó mơ hồ khó hiểu đến mức Tom chắc chắn Georges không hiểu kịp, bất chấp ánh mắt chăm chú mà thằng bé chĩa vào anh.

“Anh đang muốn nói gì?” Simone hỏi.

“Nói rằng tôi đã giết một con quái vật như thế trên tàu, và suýt nữa giết được một tên khác - bằng cách đẩy gã ra khỏi tàu - Jonathan đã ở đó và chứng kiến. Cô hiểu không...” Tom thoáng thấy nản lòng trước vẻ chết sững trên mặt Simone, trước ánh mắt sợ hãi cô ta thoáng nhìn về phía Georges, đứa bé đang say sưa theo dõi diễn biến câu chuyện, có thể nghĩ rằng “con quái vật” thật sự là động vật, hoặc có thể Tom chỉ đang bịa chuyện trong lúc kể. “Cô thấy đấy, tôi đã có thời gian để giải thích cho Jonathan về tình hình lúc đó. Chúng tôi đứng cùng một toa - trên con tàu đang lao như bay. Anh ấy đã trông chừng dùm tôi, chỉ có thế. Nhưng tôi rất biết ơn. Anh ấy đã giúp đỡ tôi phần nào. Và tôi hy vọng, cô Trevanny, là cô hiểu nó vì một mục đích tốt. Hãy xem cái cách cảnh sát Pháp đấu tranh chống lại lũ mafia ở Marseille, lũ buôn lậu thuốc phiện. Hãy xem cái cách tất cả mọi người đang chống lại mafia! Đang cố gắng. Nhưng người ta cũng phải lường trước việc chúng sẽ trả đũa một cách nguy hiểm, cô biết mà. Vậy nên đó chính là những gì đã diễn ra tối qua. Tôi...” Anh có dám nói là mình đã nhờ Jonathan giúp không? Có. “Hoàn toàn do lỗi của tôi nên Jonathan mới đến nhà tôi, vì tôi đã hỏi xem liệu anh ấy có sẵn lòng giúp tôi một lần nữa không.”

Simone trông có vẻ bối rối, và hết sức nghi ngờ. “Vì tiền, tất nhiên rồi.”

Tom đã dự đoán được điều này nên anh vẫn duy trì vẻ bình tĩnh. “Không, không đâu, thưa cô.” Đây là vấn đề danh dự, Tom định nói vậy nhưng đến bản thân anh cũng thấy nó không hợp lý. Tình bạn cũng tạm ổn, nhưng Simone sẽ không thích nghe thế. “Đó là do lòng tốt của Jonathan. Lòng tốt và sự dũng cảm. Cô không nên trách anh ấy.”

Simone chậm rãi lắc đầu, không tin. “Chồng tôi không phải là sĩ quan cảnh sát, thưa anh. Vì sao anh không kể sự thật cho tôi?”

“Đó là sự thật,” Tom nói một cách đơn giản, mở hai bàn tay ra.

Simone ngồi căng thẳng trên ghế bành, các ngón tay đang chụm vào nhau. “Gần đây,” cô ta nói, “chồng tôi mới nhận được một khoản tiền khá lớn. Anh bảo rằng số tiền đó không hề liên quan gì tới anh?”

Tom dựa người vào ghế sôpha và vắt chéo cổ chân. Anh đang đi đôi bốt cổ thấp cũ nhất, gần như đã mòn vẹt của mình. “À, tôi biết. Anh ấy đã kể cho tôi nghe một vài chuyện,” Tom mỉm cười nói. “Các bác sĩ Đức đã cá cược với nhau và họ đưa khoản tiền cược cho Jonathan giữ. Có đúng thế không? Tôi tưởng anh ấy đã kể cho cô nghe rồi.”

Simone chỉ im lặng lắng nghe, chờ thêm.

“Ngoài ra, Jonathan còn kể là họ cho anh ấy thêm tiền thưởng - hay phần thưởng. Sau tất cả, họ đang dùng anh ấy để thí nghiệm mà.”

“Anh ấy cũng nói với tôi rằng không hề có... có hiểm họa đáng kể nào trong việc sử dụng loại thuốc đó, vậy vì sao anh ấy lại được trả tiền?” Cô ta lắc đầu và cười khẽ. “Không thể, thưa anh.”

Tom im lặng. Khuôn mặt anh ánh lên sự thất vọng và trong lòng anh cũng thật sự thấy vậy. “Có nhiều chuyện kỳ lạ lắm, thưa cô. Tôi chỉ đang kể cho cô những gì Jonathan đã nói với tôi mà thôi. Tôi không có lý do gì để nghĩ đó không phải là sự thật hết.”

Cuộc đối thoại đã đi đến hồi kết. Simone cựa người một cách bất an trên ghế, sau đó đứng dậy. Cô ta có một khuôn mặt đáng yêu, hàng lông mày và đôi mắt trong vắt xinh đẹp, khuôn miệng thông minh có thể mềm mại hoặc nghiêm nghị. Hiện giờ thì nó nghiêm nghị. Cô ta nở nụ cười lịch thiệp với anh. “Thế anh biết gì về cái chết của Gauthier? Có biết gì không? Tôi được biết anh thường xuyên mua đồ ở cửa hàng của anh ấy.”

Tom đã đứng dậy, ít nhất về chuyện này thì anh có thể đối diện với lương tâm trong sạch. “Thưa cô, tôi được biết anh ấy đã bị xe đâm và thủ phạm đã bỏ chạy.”

“Đó là tất cả à?” Giọng Simone khẽ vút lên và run rẩy.

“Tôi biết đó là một tai nạn.” Tom ước mình đã không nói chuyện bằng tiếng Pháp. Anh cảm thấy mình đang nói năng lỗ mãng. “Tai nạn đó thật khó hiểu. Nếu cô nghĩ rằng tôi có dính líu với nó, thưa cô, vậy cô có thể nói cho tôi biết là tôi làm vậy vì mục đích gì. Thật sự thì, thưa cô...” Tom liếc nhìn Georges, thằng bé giờ đang với lấy một món đồ chơi trên sàn. Cái chết của Gauthier giống như câu chuyện trong một vở bi kịch Hy Lạp. Nhưng không, các bi kịch của Hy Lạp luôn có lý do cho mọi chuyện.

Miệng cô ta giần giật, đầy vẻ cay đắng. “Tôi tin là anh sẽ không cần đến Jonathan nữa?”

“Có cần thì tôi cũng sẽ không nhờ anh ấy,” Tom nói một cách vui vẻ. “Thế này nhé...”

“Tôi cứ nghĩ,” cô ta ngắt lời, “người mà anh phải nhờ là cảnh sát cơ đấy. Anh không đồng ý sao? Hay thực ra anh cũng thuộc lực lượng cảnh sát ngầm? Của Mỹ à?”

Tom nhận ra cô ta có thành kiến sâu sắc với anh. Anh sẽ không bao giờ thành công trong việc thuyết phục được Simone. Tom cười nhẹ, dù cảm thấy hơi bị tổn thương. Anh từng phải nghe nhiều lời lẽ hằn học hơn thế này trong đời, nhưng với trường hợp này anh mới cảm thấy đáng tiếc vì anh đã vô cùng muốn thuyết phục được Simone. “Không, cái đó thì không. Thỉnh thoảng tôi vẫn dính vào mấy vụ rắc rối, như tôi nghĩ cô đã biết rồi.”

“Phải. Tôi biết rõ lắm.”

“Rắc rối, rắc rối là gì?” Georges ngân nga hỏi, mái đầu vàng quay hết từ Tom sang mẹ. Thằng bé đã đứng dậy, ở rất gần họ.

Tom đã dùng từ pétrins - một từ mà cố gắng lắm anh mới nghĩ ra.

“Im nào, Georges,” mẹ thằng bé nói.

“Nhưng trong trường hợp này, cô phải công nhận là xử lý lũ mafia không phải là việc xấu.” Tom còn muốn hỏi cô ta về phe nào, nhưng như thế thì hơi tọc mạch quá.

“Anh Ripley, anh là một kẻ cực kỳ hung hãn. Đó là tất cả những gì tôi biết. Tôi sẽ hết sức biết ơn nếu anh tha cho cả tôi lẫn chồng tôi.”

Bó hoa của Tom nằm trên bàn hành lang, khô héo.

“Giờ Jonathan thế nào rồi?” Anh hỏi từ ngoài hành lang. “Tôi hy vọng anh ấy đã khỏe lên.” Tom thậm chí còn sợ không dám nói anh mong tối nay Jonathan sẽ được về nhà, sợ Simone nghĩ anh lại định lợi dụng anh ta.

“Tôi nghĩ anh ấy vẫn khỏe - khỏe hơn là khác. Tạm biệt, anh Ripley.”

“Tạm biệt và cảm ơn,” Tom nói. “Au revoir, Georges.” Tom vỗ nhẹ đầu thằng bé và Georges mỉm cười.

Tom ra xe. Gauthier! Một khuôn mặt thân thuộc, một khuôn mặt hàng xóm, giờ đã từ giã mãi mãi. Anh cáu kỉnh vì Simone nghĩ rằng anh có liên quan tới chuyện đó, đã dàn xếp vụ đó, dù cách đây nhiều ngày Jonathan cũng đã kể với anh là cô ta nghi vậy. Chúa tôi, danh tiếng đầy vết nhơ này! Đúng, đúng là anh có nhiều vết nhơ. Tệ hơn cả thế, anh từng giết người. Đúng. Dickie Greenleaf. Đó là một vết nhơ, một tội ác hiện hữu. Sự nóng vội của tuổi trẻ. Vớ vẩn! Đó là do lòng tham, sự ghen tị, nỗi căm ghét đối với Dickie. Và tất nhiên việc Dickie chết - hay phải nói là việc anh giết anh ta - đã khiến anh phải giết cả gã người Mỹ vô duyên tên là Freddie Miles. Tất cả những chuyện đó đã xa xôi lắm rồi. Nhưng chính anh đã gây ra, không sai. Pháp luật cũng đã hoài nghi. Nhưng họ không thể chứng minh được. Câu chuyện đó đã lan đi trong công chúng, in vào đầu họ như mực loang trên giấy thấm. Tom thấy xấu hổ. Một sai lầm tệ hại của tuổi trẻ. Người ta cũng có thể xem đó là một sai lầm chí mạng, chỉ là sau đó anh đã gặp may đến khó tin. Anh đã sống sót, nói về thể xác là như vậy. Và chắc chắn là các... các vụ giết người sau đó của anh, như giết lão Murchison chẳng hạn, đều được tiến hành chỉ nhằm mục đích bảo vệ những người khác và bảo vệ bản thân.

Simone thấy sốc - làm gì có người phụ nữ nào không sốc - khi nhìn thấy hai cái xác trên sàn nhà khi bước chân vào Belle Ombre tối qua. Nhưng không phải là ngoài bản thân thì anh còn làm vậy để bảo vệ chồng cô ta nữa à? Nếu lũ Mafia tóm được anh và tra tấn anh thì kiểu gì anh chẳng khai ra tên và địa chỉ của Jonathan Trevanny?

Chuyện này khiến Tom nghĩ đến Reeves Minot. Anh ta đang sống ra sao nhỉ? Anh nghĩ mình phải gọi cho anh ta. Tom nhận ra mình đang cau có nhìn chằm chằm vào tay nắm cửa ô tô. Xe anh thậm chí còn không khóa, và chìa khóa của anh, theo phong cách thường ngày của Tom, đang treo lủng lẳng ở bảng đồng hồ.