← Quay lại trang sách

Chương 23

Họ về đến Fontainebleau lúc mười giờ tối. Jonathan dẫn đường lên thềm, gõ cửa, sau đó tra chìa khóa vào ổ. Nhưng cửa bị gài then bên trong.

“Ai đấy?” Simone hỏi vọng ra.

“Jon đây.”

Cô ta tháo then cửa. “Ôi, Jon - em đã rất lo lắng.”

Nghe có vẻ có hy vọng hơn rồi đấy, Tom nghĩ.

Trong giây tiếp theo, Simone nhìn thấy anh, và biểu cảm của cô ta thay đổi.

“Phải - Tom về cùng anh. Bọn anh không thể vào à?”

Cô ta trông có vẻ đã muốn từ chối lắm rồi, nhưng vẫn lùi lại một bước nhỏ, người cứng đờ. Jonathan và Tom đi vào nhà.

“Chào cô,” anh nói.

Trong phòng khách ti vi vẫn đang bật, một món đồ đang khâu dở - có vẻ là sửa viền áo - nằm trên ghế sôpha đen tuyền, và Georges đang nghịch một chiếc xe tải đồ chơi trên sàn. Hình ảnh một gia đình yên ả, Tom nghĩ. Anh cất lời chào Georges.

“Ngồi xuống đi Tom,” Jonathan nói.

Nhưng Tom không ngồi vì Simone cũng không tỏ vẻ định ngồi xuống.

“Thế mục đích của chuyến thăm này là gì đây?” Cô ta hỏi anh.

“Thưa cô, tôi...” Tom lắp bắp, “tôi đến để nhận toàn bộ phần lỗi về mình, và mong muốn cố gắng thuyết phục cô trở nên... trở nên nhân từ hơn với chồng cô.”

“Anh đang nói với tôi là chồng tôi…” Đột nhiên cô ta ý thức về Georges, và với vẻ bực dọc lo lắng, cô ta cầm tay thằng bé. “Georges, con phải lên nhà. Nghe mẹ nói gì không? Đi nào, con yêu.”

Thằng bé đi ra cửa, ngoái lại, sau đó vào hành lang và trèo lên cầu thang một cách miễn cưỡng.

“Nhanh lên!” Simone quát đứa con rồi đóng cửa phòng khách lại. “Anh đang nói là,” cô ta tiếp tục, “chồng tôi không biết tí gì về những sự việc này, cho tới khi vô tình vướng vào. Số tiền bẩn thỉu này đến từ một vụ cá cược giữa hai bác sĩ!”

Tom hít vào. “Hãy trách tôi. Có thể là - Jon đã sai lầm trong việc giúp tôi một tay. Nhưng điều đó không thể tha thứ được sao? Anh ấy là chồng cô...”

“Anh ấy đã trở thành một tên tội phạm. Có thể là do sức quyến rũ đặc biệt của anh thôi, nhưng đó là sự thật. Không đúng à?”

Jonathan ngồi xuống ghế bành.

Tom quyết định ngồi xuống một đầu sôpha - cho tới khi Simone đuổi anh ra khỏi nhà. Một cách dũng cảm, anh bắt đầu lại từ đầu. “Tối nay Jon đã tới gặp tôi để thảo luận chuyện này, thưa cô. Anh ấy hết sức rầu rĩ. Hôn nhân - là một thứ thần thánh, cô biết rõ điều đó mà. Cuộc đời, rồi tinh thần của anh ấy sẽ bị hủy hoại trầm trọng nếu mất đi tình yêu của cô. Chắc chắn cô phải nhận ra điều đó chứ. Và cô cũng nên nghĩ tới con trai mình, thằng bé cần có cha.”

Simone cũng phần nào bị lời lẽ của Tom tác động, nhưng cô ta đáp lại, “À phải, một người cha. Một người cha thật sự đáng kính. Tôi đồng ý!”

Tom nghe thấy tiếng bước chân trên thềm đá và vội vã nhìn sang Jonathan.

“Em có chờ ai không?” Jonathan hỏi Simone. Chắc cô đã gọi Gerard, anh nghĩ.

Cô lắc đầu. “Không.”

Tom và Jonathan nhảy bật dậy.

“Cài cửa vào đi,” Tom thì thầm nói với Jonathan bằng tiếng Anh. “Hỏi xem đó là ai.”

Chắc là hàng xóm, Jonathan nghĩ khi ra cửa. Anh nhẹ nhàng cài then lại. “Xin hỏi ai đấy?”

“Anh Trevanny đấy à?”

Jonathan không nhận ra giọng người đàn ông này và ngoái qua vai nhìn Tom trong hành lang.

Phải có nhiều hơn một gã, Tom nghĩ.

“Giờ thì sao?” Simone hỏi.

Tom đưa ngón tay lên môi. Sau đó, không quan tâm phản ứng của Simone, anh đi về phía căn bếp cuối hành lang, nó đang sáng đèn. Simone theo sát anh. Tom nhìn một vòng xem có thứ gì nặng không. Anh vẫn giấu một sợi dây thòng lọng ở túi quần hông, và tất nhiên nếu người gọi cửa là một vị hàng xóm thì sẽ không cần đến nó.

“Anh đang làm cái gì đấy?” Simone hỏi.

Tom đang mở một cánh cửa vàng nhỏ nằm trong một góc bếp. Nó là tủ cất chổi, và ở đây anh thấy những thứ mà có thể anh sẽ cần, một cây búa, bên cạnh là một cái đục, cộng thêm vài cái giẻ lau sàn và cây chổi vô hại. “Tôi có thể sẽ hữu dụng hơn ở đây,” anh nói, cầm búa lên. Anh đang chờ nghe thấy một tiếng súng bắn xuyên qua cửa, tiếng cửa bị vai tông vào từ bên ngoài, cả vậy nữa. Sau đó anh nghe thấy tiếng then cửa trượt ra - cửa mở. Jonathan điên rồi à?

Ngay lập tức Simone lao ra hành lang và Tom nghe thấy tiếng cô ta thở dốc. Có tiếng ẩu đả trong hành lang, sau đó cửa đóng sầm lại.

“Cô Trevanny à?” Giọng đàn ông nói.

Tiếng gào của Simone trở thành tiếng la hét. Giờ tiếng động đang tiến dần vào bếp.

Simone xuất hiện, trượt dài trên gót chân, bị kéo lê một cách thô bạo bởi một gã đô con mặc bộ vest tối màu, một tay gã bịt miệng cô ta. Tom, đang đứng bên trái gã khi gã tiến vào bếp, bước lên và dùng búa đập mạnh vào dưới vành mũ của gã, ở sau gáy. Gã không hề có dấu hiệu bất tỉnh, nhưng đã thả Simone ra, và đứng thẳng người dậy, giúp anh có cơ hội đập vào mũi gã, sau đó anh tiếp tục - mũ của gã đã rơi xuống - đập vào trán gã, thẳng chính diện và dồn hết sức bình sinh, như thể gã là một con bò trong trại giết mổ. Chân gã khuỵu xuống.

Simone đứng dậy và Tom kéo cô ta về phía tủ cất chổi, nó nằm khuất khỏi hành lang. Theo anh biết thì chỉ còn một gã nữa trong nhà, và sự im lìm này khiến Tom nghĩ đến dây thòng lọng. Cầm theo búa, anh đi dọc hành lang ra cửa. Dù đã cố gắng im lặng hết mức, anh vẫn bị gã người Ý trong phòng khách nghe thấy, gã đang xử lý Jonathan trên sàn. Vẫn là trò thắt cổ bằng dây thòng lọng cũ mèm. Tom giơ búa lên xông về phía gã. Gã người Ý - mặc vest xám, đội mũ xám - thả lỏng dây thòng lọng và đang chuẩn bị rút súng ra khỏi bao đeo trên vai thì bị Tom đập trúng xương gò má. Cái búa này còn chính xác hơn cả vợt tennis! Gã chưa đứng vững đã vội xông lên, và Tom nhanh chóng dùng tay trái cởi mũ gã ra và tay phải thì đập mạnh búa xuống.

Rắc! Đôi mắt đen của con quái vật nhỏ nhắm lại, đôi môi hồng thả lỏng, và gã ngã phịch xuống sàn.

Tom quỳ xuống cạnh Jonathan. Sợi dây nilông đã thít sâu vào trong da thịt anh ta. Anh xoay đầu Jonathan sang hai bên, cố gắng chạm được vào sợi dây để nới lỏng nó. Hàm răng của Jonathan nghiến chặt và anh cũng cố gắng dùng tay cạy nó ra, nhưng hầu như vô ích.

Đột nhiên Simone đến bên họ, cầm một thứ trông có vẻ là dao mở thư. Cô ta luồn mũi dao vào bên cổ Jonathan. Sợi dây lỏng ra.

Tom mất thăng bằng trên gót chân, ngồi phịch xuống sàn rồi lại đứng bật dậy. Anh kéo hẳn rèm cửa sổ trước vào. Giữa hai tấm rèm có một khe hở rộng khoảng mười lăm phân. Tom đoán là khoảng một phút rưỡi đã trôi qua từ khi hai gã người Ý bước vào nhà. Anh cầm búa dưới sàn lên, đi ra cửa và lại cài then lại. Bên ngoài không có một tiếng động nào ngoài tiếng chân người đi ngoài vỉa hè có vẻ hết sức bình thường và tiếng động cơ xe ngang qua.

“Jon,” Simone nói.

Jonathan ho và xoa cổ. Anh đang cố ngồi dậy.

Gã đàn ông to như lợn mặc đồ xám nằm bất động, đầu vô tình va vào một chân ghế bành. Tom nắm chặt cây búa hơn và dợm đập vào đầu gã một cái nữa nhưng rồi lại do dự, vì trên sàn đã có máu trào ra rồi. Nhưng anh nghĩ gã vẫn còn sống.

“Đồ con lợn,” Tom lầm bầm, túm ngực áo cùng chiếc cà vạt hoa hòe hoa sói của gã và kéo nhẹ, dùng búa đập vào thái dương bên trái của gã.

Georges trợn tròn mắt đứng ở cửa.

Simone đã đi lấy cho Jonathan một cốc nước. Cô ta đang quỳ xuống cạnh chồng. “Đi đi, Georges!” Cô ta nói. “Papa vẫn ổn! Đi vào - Lên gác đi, Georges!”

Nhưng thằng bé không nghe lời. Nó vẫn đứng đó, mê mẩn trước cảnh tượng có khi còn hay hơn cả chương trình truyền hình. Thằng bé không thấy sự việc quá nghiêm trọng. Mắt nó mở to, mê mẩn nhìn ngó mọi chuyện, nhưng không hề sợ hãi.

Jonathan lên ghế sôpha nhờ sự trợ giúp của Tom và Simone. Anh ngồi thẳng, Simone đắp một chiếc khăn ướt lên mặt anh. “Tôi thật sự vẫn ổn,” Jonathan lầm bầm.

Tom vẫn đang căng tai nghe tiếng bước chân, dù là cửa trước hoặc cửa sau. Lại phải chọn đúng lần anh muốn tạo ấn tượng là một con người hòa bình với Simone, Tom nghĩ! “Thưa cô, lối ra vườn đã được khóa cửa chứ?”

“Rồi,” cô ta đáp.

Và Tom nhớ lại các mũi giáo trang trí dọc thành cửa sắt. Anh nói với Jonathan bằng tiếng Anh, “Chắc phải còn ít nhất một gã ngồi trong xe ô tô bên ngoài.” Tom đoán là Simone hiểu, nhưng qua nét mặt của cô ta thì anh không dám chắc. Cô ta nhìn Jonathan, người có vẻ đã thoát khỏi nguy hiểm, và sau đó đi về phía Georges, thằng bé vẫn đứng đực ra ở cửa.

“Georges! Con có chịu...!” Cô ta xùy thằng bé lên gác, kéo nó lên nửa cầu thang, phải đánh mông nó một lần. “Về phòng và đóng cửa lại ngay!”

Simone đang biểu hiện hết sức phi thường, Tom nghĩ. Chắc chỉ vài giây nữa là một gã nữa, cũng giống như lúc ở Belle Ombre, tiến đến gõ cửa, anh đoán. Tom cố gắng hình dung xem gã đang ngồi đợi trong ô tô sẽ nghĩ gì: không có tiếng động, không có tiếng la hét, không có tiếng súng, chắc gã hoặc mấy gã đó sẽ cho rằng mọi chuyện đã diễn ra đúng kế hoạch. Chắc chúng đang đợi hai tên đồng bọn có khả năng lao ra khỏi cửa bất kỳ lúc nào, nhiệm vụ hoàn thành, gia đình Trevanny đã bị thắt cổ hoặc đánh đập tới chết. Tom đoán là Reeves hẳn đã khai tuốt tuồn tuột, cho chúng biết tên và địa chỉ của Jonathan. Anh thoáng nảy sinh một ý tưởng điên rồ là Jonathan và anh đội mũ của bọn Ý vào, lao ra cửa, phóng về chỗ xe của chúng, đánh úp chúng bằng súng lục. Nhưng anh không thể yêu cầu Jonathan làm vậy.

“Jonathan, tôi nên ra ngoài trước khi mọi chuyện quá muộn,” Tom nói.

“Quá muộn - sao lại thế?” Jonathan đã dùng khăn ướt lau mặt, và vài sợi tóc vàng dựng lên trên trán anh.

“Trước khi chúng tới cửa. Chúng sẽ thấy nghi ngờ nếu đồng bọn không bước ra.” Nếu lũ Ý nhìn thấy tình hình ở đây thì chúng sẽ xả súng giết cả ba người họ và lái xe chuồn đi, Tom nghĩ. Anh ra cửa và khom người xuống nhìn ra ngoài qua khe hở ở bệ cửa sổ. Anh vểnh tai nghe xem có tiếng động cơ rì rì ở đâu đó không, tìm xem có chiếc xe nào đỗ lại và đang bật đèn đậu xe không. Hôm nay xe được phép đỗ lại ở bên kia đường. Tom nhìn thấy nó - chắc vậy - nằm bên trái, cách chéo khoảng mười mét. Đèn đỗ xe của chiếc xe to đùng vẫn đang bật, nhưng anh không dám chắc là động cơ vẫn chạy vì có nhiều tiếng ồn khác trên đường.

Jonathan đứng dậy, tiến về phía Tom.

“Tôi nghĩ là tôi đã nhìn thấy chúng,” Tom nói.

“Chúng ta nên làm gì?”

Tom đang nghĩ xem một mình anh nên làm gì, chắc là ở trong nhà và cố gắng bắn bất kỳ kẻ nào xông qua cửa. “Phải cân nhắc đến cả Simone và Georges nữa. Chúng ta không muốn vật lộn trong này. Tôi nghĩ chúng ta nên xông về phía chúng - ở ngoài kia. Không thì chúng sẽ xông vào tấn công chúng ta trong này, và nếu vậy thì chúng sẽ dùng súng đấy. Tôi làm được mà, Jon.”

Jonathan đột ngột cảm thấy bùng lên phẫn nộ, thôi thúc muốn bảo vệ căn nhà và mái ấm của mình. “Được rồi - chúng ta sẽ đi cùng nhau!”

“Anh định làm gì thế, Jon?” Simone hỏi.

“Bọn anh nghĩ còn vài tên nữa... đang đến,” Jonathan trả lời bằng tiếng Pháp.

Tom vào bếp. Anh nhặt chiếc mũ đang nằm trên sàn nhà lót thảm gần gã đàn ông đã chết, đội nó lên đầu và thấy nó trùm xuống hai tai anh. Sau đó anh đột ngột nhận ra là hai gã người Ý này, cả hai tên, đều đeo súng trên bao ở vai. Tom lấy khẩu súng của một gã ra khỏi bao. Anh quay vào phòng khách. “Súng này”! Anh nói, với lấy khẩu súng của người nằm trên sàn. Khẩu súng đã rút ra nằm khuất dưới áo khoác của gã. Tom cầm mũ của gã, thấy nó vừa với mình hơn, và đưa cho Jonathan cái mũ lấy trong bếp. “Thử đội xem. Nếu chúng ta có thể trông giống chúng cho tới khi băng qua đường thì đó sẽ là một lợi thế nhỏ. Đừng đi cùng tôi, Jon. Một người ra ngoài là đủ rồi. Tôi chỉ muốn chúng cút xéo mà thôi!”

“Vậy tôi sẽ đi,” Jonathan nói. Anh biết mình phải làm gì, dọa chúng bỏ chạy, bắn trúng một tên nếu có thể, trước khi anh bị bắn.

Tom đưa một khẩu súng cho Simone, khẩu súng lục của Ý. “Nó có thể sẽ hữu dụng đấy, thưa cô.” Nhưng cô ta có vẻ e dè không dám sờ vào súng, và Tom đặt nó xuống sôpha. Chốt an toàn đã được mở.

Jonathan tháo chốt an toàn của khẩu súng trên tay mình. “Anh có nhìn thấy bao nhiêu gã trong xe không?”

“Không nhìn được gì bên trong hết.” Vừa nói từ cuối cùng, Tom nghe thấy có tiếng người đi lên thềm trước, bước chân cẩn trọng, cố gắng giữ yên lặng. Anh hất đầu với Jonathan. “Thưa cô, nhớ cài then cửa sau khi chúng tôi ra,” anh thì thào dặn Simone.

Tom và Jonathan, giờ đều đã đội mũ, đi ra hành lang, và Tom tháo then, mở toang cửa trước mặt gã đàn ông đang đứng đó. Cùng lúc ấy, anh xô gã và túm lấy tay gã, xoay gã xuống cầu thang. Jonathan đã túm tay còn lại của gã. Nhìn thoáng qua trong trời nhá nhem thì Tom và Jonathan có thể bị nhầm với đồng bọn của gã, nhưng Tom biết ảo giác này sẽ không kéo dài quá một, hai giây.

“Sang trái!” Tom nói với Jonathan. Gã đàn ông mà họ đang giữ vùng vẫy, nhưng chưa la hét, và nỗ lực thoát thân của gã gần như khiến Tom lảo đảo.

Jonathan đã nhìn thấy chiếc ô tô đang bật đèn đậu xe và giờ anh thấy đèn trong xe sáng trưng hết lên, động cơ gầm gừ. Xe lùi lại một chút.

“Hất gã đi!” Tom nói, anh và Jonathan, như hai đồng đội đã tập luyện trước, hất gã người Ý về phía trước, đầu gã đập vào thành con xe đang chậm rãi nhích đến. Tom nghe rõ tiếng khẩu súng đã rút ra của gã người Ý rơi xuống đất. Xe dừng lại, và cánh cửa trước mặt Tom mở ra: hiển nhiên là lũ mafia muốn cướp đồng bọn về. Anh rút súng khỏi túi quần, chĩa vào kẻ lái xe và nổ súng. Gã lái xe, với sự trợ giúp của một người ngồi sau, đang cố lôi gã người Ý loạng choạng vào qua cửa trước. Tom sợ không dám nổ súng thêm lần nữa vì có vài người đang chạy về phía họ từ đại lộ France. Và một ngôi nhà đã mở cửa sổ ra. Anh nhìn thấy, hoặc nghĩ là mình nhìn thấy, cửa sau còn lại của xe được mở ra, có kẻ vừa bị đẩy xuống đường.

Một phát súng bắn ra từ đuôi xe, sau đó thêm một phát nữa, đúng lúc Jonathan sảy chân hoặc bước đến trước mặt Tom. Con xe phóng đi.

Anh nhìn thấy Jonathan xông lên và trước khi anh kịp đỡ, anh ta đã ngã xuống đúng chỗ xe ô tô vừa dừng lại. Chết tiệt, Tom nghĩ, dù anh có bắn trúng gã lái xe thì cũng chỉ bắn được vào cánh tay của gã. Chiếc xe đã đi mất.

Một thanh niên, sau đó là một người đàn ông và một phụ nữ chạy đến.

“Chuyện gì đang diễn ra thế này?”

“Anh ấy đã bị bắn à?”

“Cảnh sát!” Tiếng cuối cùng là của một cô gái.

“Jon!” Tom cứ tưởng Jonathan chỉ vấp chân thôi, nhưng anh ta không đứng dậy nữa và chỉ khẽ cựa người. Với sự giúp đỡ của một thanh niên, Tom đưa Jonathan lên vỉa hè, nhưng anh ta đã yếu lắm rồi.

Anh đã bị bắn vào ngực, Jonathan nghĩ, nhưng chủ yếu là anh cảm thấy chết lặng. Anh đã bị choáng váng. Anh sẽ sớm ngất lịm, có khi còn nghiêm trọng hơn. Nhiều người chạy tới quanh anh, la hét.

Chỉ đến giờ Tom mới nhận ra người nằm trên vỉa hè - Reeves! Anh ta đang co rúm người lại, rõ ràng đang cố gắng hít thở.

“Xe cứu thương!” Một phụ nữ Pháp hét lên. “Chúng ta phải gọi xe cứu thương!”

“Tôi có ô tô!” Một người đàn ông gào lên.

Tom liếc nhìn cửa sổ nhà Jonathan và thấy bóng đầu của Simone khi cô ta nhòm qua rèm. Anh nghĩ rằng không nên bỏ cô ta ở nhà. Anh phải đưa Jonathan đến bệnh viện và xe ô tô của anh sẽ đi nhanh hơn mọi xe cứu thương. “Reeves! - Cố chịu nhé, tôi sẽ quay lại ngay. Đúng thế, thưa bà,” Tom nói với một người phụ nữ (giờ thì đã có năm đến sáu người bao quanh họ), “tôi sẽ lấy xe đưa anh ấy tới bệnh viện ngay lập tức!” Anh lao sang bên kia đường và đập cửa nhà. “Simone, Tom đây!”

Khi cô ta mở cửa, Tom nói:

“Jonathan bị thương. Chúng ta phải tới bệnh viện ngay lập tức. Lấy áo khoác và đi mau. Đưa cả Georges theo nữa!”

Georges đang đứng trong hành lang. Simone không phí thời gian lấy áo khoác, nhưng vẫn thò tay vào một túi áo treo trong hành lang để lấy chìa khóa, sau đó vội vàng chạy tới chỗ Tom. “Bị thương sao? Anh ấy đã bị bắn à?”

“Tôi e là vậy. Xe của tôi đỗ bên trái. Xe xanh lục.” Ô tô của anh nằm cách chỗ chiếc xe Ý vừa dừng khoảng sáu mét. Simone muốn đến bên Jonathan, nhưng Tom trấn an cô ta là việc có ích nhất mà cô ta có thể làm là mở cửa xe ra, nó không khóa. Có thêm người lao đến, nhưng chưa có cảnh sát nào, và một gã nhiễu sự nhỏ con hỏi Tom là tên quái nào mà lại chỉ huy mọi người?

“Biến đi!” Anh nói bằng tiếng Anh. Anh đang vất vả cùng Reeves nhấc Jonathan lên một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Sẽ khôn ngoan hơn nếu đưa xe lại gần, nhưng vì đã nâng Jonathan lên khỏi mặt đất nên họ vẫn tiếp tục, và vài người khác giúp một tay nên sau vài bước thì không còn khó khăn nữa. Họ đặt Jonathan xuống một góc ghế sau.

Tom chui vào xe, miệng khô khốc. “Đây là vợ anh Trevanny,” anh giới thiệu với Reeves. “Đây là Reeves Minot.”

“Chào cô,” Reeves chào bằng giọng Mỹ.

Simone vào sau xe, nơi Jonathan đang nằm. Reeves kéo Georges vào ngồi cạnh mình và Tom bắt đầu lái xe, phóng thẳng đến bệnh viện Fontainebleau.

“Papa ngất ạ?” Georges hỏi.

“Đúng thế, Georges,” Simone đã bắt đầu nức nở.

Jonathan nghe thấy giọng của họ nhưng không thể nói gì. Anh không thể cử động, dù chỉ một ngón tay. Trước mắt anh là một bờ biển xám xịt - một vùng nào đó trên đường bờ biển nước Anh - chìm xuống, đổ sụp. Chưa gì anh đã rời xa Simone, người mà anh đang dựa vào lồng ngực hoặc đó là anh nghĩ vậy. Nhưng Tom còn sống. Anh ta đang lái xe, Jonathan nghĩ, như một vị thần. Có một viên đạn nằm đâu đó trên người anh, nhưng không hiểu sao điều đó không còn quan trọng nữa. Đây là cái chết, điều mà trước kia anh đã cố gắng đối diện nhưng chưa từng, cố gắng chuẩn bị nhưng chưa thể. Không đời nào có thể chuẩn bị kịp, sau rốt tất cả chỉ là sự quy hàng. Và những gì anh đã làm, không làm được, đã có thành tựu, đã cố gắng phấn đấu giành lấy - tất cả đều có vẻ ngớ ngấn.

Tom đi qua một chiếc xe cứu thương vừa tiến đến, còi rên rỉ. Anh lái xe một cách cẩn thận. Quãng đường chỉ dài bốn đến năm phút lái xe. Sự im lặng của những người trong xe thật kỳ dị đối với Tom. Cứ như thể anh, Reeves, Simone, Georges, cả Jonathan nữa nếu anh ta có ý thức, đã đông lại trong một giây kéo dài vô tận.

“Người này chết rồi!” Một bác sĩ thực tập nói bằng giọng kinh hoàng.

“Nhưng...” Tom không tin. Anh không thể thốt nổi một từ nào nữa.

Chỉ có Simone khóc nấc lên.

Họ đang đứng trên con đường bê tông trước cổng bệnh viện. Jonathan đã được đặt lên cáng và hai người đang giữ thẳng cái cáng, như thể không biết phải làm gì tiếp theo.

“Simone, cô có muốn...” Nhưng Tom thậm chí cũng không biết mình định nói gì nữa. Và giờ Simone đang chạy về phía Jonathan, người đang được đưa vào trong, Georges chạy theo cô ta. Tom chạy theo Simone, nghĩ rằng phải lấy chìa khóa nhà cô ta, để tống khứ hai cái xác, phải làm gì đó với chúng mới được, sau đó anh khựng lại, chân trượt đi trên mặt đường bê tông. Cảnh sát sẽ đến nhà Trevanny trước anh. Họ chắc đã xông vào trong, vì người đi đường sẽ báo cho họ biết là vụ hỗn loạn này khởi nguồn từ ngôi nhà màu xám, rằng sau vụ nổ súng có một người (là Tom) đã chạy vào trong nhà, anh ta và một phụ nữ, một thằng bé cùng ra khỏi nhà và vào xe ô tô.

Giờ Simone đã biến mất sau khúc quanh, chạy theo cáng chở Jonathan. Tom dường như hình dung ra cảnh cô ta tổ chức chức tang lễ. Anh quay người và đi về phía Reeves.

“Chúng ta đi thôi,” Tom nói, “khi còn có thể.” Anh muốn rời đi trước khi có người đặt câu hỏi hoặc ghi lại biển số xe của anh.

Anh và Reeves vào xe của Tom. Tom lái xe về phía Đài tưởng niệm, nhà anh.

“Jonathan chết rồi... anh có nghĩ thế không?” Reeves hỏi.

“Có. Mà... anh chả nghe bác sĩ thực tập nói rồi đấy.”

Reeves sụp người xuống và dụi mắt.

Cả hai người họ vẫn chưa hoàn toàn nhận thức hết sự việc này đâu, Tom nghĩ. Anh sợ có xe từ bệnh viện bám theo họ, thậm chí có khả năng là xe cảnh sát. Người ta không thể thả một người chết xuống rồi lái xe đi mà không bị tra hỏi câu nào. Simone sẽ nói gì nhỉ? Chắc tối nay họ sẽ tạm bỏ qua việc cô ta không khai gì cả, nhưng ngày mai thì sao? “Còn anh, bạn tôi,” Tom nói, họng khàn đặc. “Không gãy cái xương nào, không rụng cái răng nào chứ?” Anh ta đã khai, Tom vẫn nhớ, chắc là ngay lập tức.

“Chỉ bị bỏng đầu thuốc lá thôi,” Reeves nói bằng giọng khiêm tốn, như thể vết bỏng này không sánh nổi với vết súng bắn. Reeves đã nuôi một bộ râu dài khoảng ba phân, đỏ quạch.

“Tôi đoán là anh đã biết có gì ở nhà của Trevanny - hai xác chết.”

“Ồ. Tốt. Phải, đương nhiên là tôi biết rồi. Họ đã biến mất tăm. Không hề quay lại.”

“Tôi định rẽ qua nhà để làm gì đó, thử xem sao, nhưng chắc giờ cảnh sát đã đến nơi rồi.” Một tiếng còi rú lên sau lưng khiến Tom hoảng hốt, phải nắm chặt lấy vôlăng, nhưng hóa ra chỉ là một chiếc xe cứu thương trắng với đèn chớp xanh trên nóc, nó vượt qua xe Tom ở chỗ Đài tưởng niệm và rồi phóng vút đi, quặt phải về hướng Paris. Anh ước người nằm trong xe là Jonathan, được đưa đến một bệnh viện ở Paris, nơi người ta có thể cứu chữa anh ta tốt hơn. Tom nghĩ là Jonathan đã cố tình chắn giữa anh và khẩu súng của gã ngồi trong xe ô tô. Có phải anh nhầm không nhỉ? Không ai vượt xe họ hay hú còi ra hiệu cho họ dừng lại suốt quãng đường về Villeperce. Reeves đã dựa vào cửa xe ngủ gục, nhưng tỉnh dậy khi xe dừng lại.

“Tổ ấm yêu dấu đây rồi,” Tom nói.

Họ cho ô tô vào gara và Tom khóa cửa lại, sau đó dùng chìa khóa mở cửa nhà. Tất cả đều yên bình. Khá là khó tin.

“Anh có muốn ngủ tạm trên sôpha trong lúc tôi pha trà không?” Tom hỏi. “Trà là thứ chúng ta cần.”

Họ uống trà và whiskey, nhiều trà hơn là whiskey. Reeves, với thái độ hối lỗi đặc trưng thường thấy, hỏi Tom xem anh có thuốc mỡ trị bỏng không, và anh lấy tạm một tuýp từ tủ y tế trong phòng vệ sinh tầng một, anh ta cũng chui vào trong đó để chăm sóc vết thương của mình, chỉ phần ở trên bụng mà thôi. Tom châm một điếu xì gà, không dám hút nhiều dù thèm vì nó khiến anh có cảm giác vững chãi, đó chắc chẳng qua chỉ là ảo tưởng, nhưng chính ảo tưởng, chính thái độ đối mặt với vấn đề mới là điều quan trọng. Một người đơn giản là phải có thái độ tự tin.

Khi bước vào phòng khách, Reeves chú ý ngay đến cây đàn clavecin.

“Phải,” Tom nói. “Mới mua đấy, tôi dự tính đi học đàn ở Fontainebleau - hoặc một chỗ nào đó. Có thể Heloise cũng sẽ học. Chúng tôi không thể cứ mãi bấm gõ thứ đó như một cặp khỉ được.” Anh cảm thấy cáu kỉnh một cách khó hiểu, không phải với Reeves, không vì một thứ gì cụ thể cả. “Kể cho tôi nghe xem đã có chuyện gì xảy ra ở Ascona đi.”

Reeves lại nhấp trà và whiskey, giữ im lặng một lát như thể một người vừa phải tự mình lê từng phân một về từ một thế giới khác. “Tôi đang nghĩ tới Jonathan. Đã chết. Anh biết đấy, tôi không hề muốn chuyện đó xảy ra.”

Tom đổi chân vắt chéo. Anh cũng đang nghĩ tới Jonathan. “Ascona. Chuyện gì đã xảy ra ở đó?”

“À thì, tôi đã bảo anh là tôi nghĩ chúng đã lùng ra tôi rồi đấy. Cách đây vài đêm - đúng thế - một gã trong số đó tiếp cận tôi trên đường. Trai trẻ, mặc đồ thể thao mùa hè, trông hệt như một du khách Ý. Hắn dùng tiếng Anh ra lệnh, 'Đóng gói đồ đạc và rời khỏi khách sạn. Chúng tao sẽ chờ mày'. Đương nhiên, tôi... tôi biết mình có một lựa chọn khác - ý tôi là nếu tôi quyết định đóng gói đồ đạc và chạy trốn. Lúc đó là tầm bảy giờ tối. Ngày Chủ nhật. Mới hôm qua à?”

“Không sai.”

Reeves nhìn đăm đăm vào bàn cà phê, nhưng vẫn ngồi thẳng, một tay đặt nhẹ lên bụng, hẳn là nơi có các vết bỏng. “Tiện đây, tôi không hề mang theo vali. Nó vẫn nằm lại tại sảnh của khách sạn ở Ascona. Chúng đã ra hiệu cho tôi ra khỏi cửa và nói 'Bỏ nó đấy'.”

“Anh có thể gọi đến khách sạn,” Tom nói, “từ Fontainebleau chẳng hạn.”

“Ừ. Rồi - chúng liên tục đặt câu hỏi cho tôi. Chúng muốn biết kẻ đứng sau đạo diễn chuyện này. Tôi bảo với chúng là chẳng có ai hết. Không đời nào là tôi, một đạo diễn cơ đấy!” Reeves cười yếu ớt. “Tôi không định khai ra anh, Tom. Mà đằng nào thì anh cũng không phải là người muốn đuổi lũ mafia khỏi Hamburg. Vậy nên sau đó - đến màn dụi thuốc lá. Chúng đã hỏi tôi kẻ ở trên tàu là ai. Tôi e là mình đã không can trường bằng Fritz. Fritz tử tế...”

“Ông ta chưa chết chứ?” Tom hỏi.

“Không. Theo tôi biết thì không. Mà thôi để tóm gọn câu chuyện kinh khủng này, tôi đã khai tên của Jonathan cho chúng - khai nơi anh ta sống. Tôi đã nói hết vì - vì chúng đã đè tôi xuống trong xe ở một khu rừng nào đó, dụi thuốc lá đang cháy vào bụng tôi. Tôi vẫn nhớ đã nghĩ cho dù tôi có kêu cứu đến rách họng thì cũng sẽ chẳng có ai nghe thấy. Sau đó chúng bắt đầu bịt mũi tôi, giả vờ định làm tôi nghẹt thở chết.” Reeves co rúm người lại trên ghế sôpha.

Tom có thể thông cảm được. “Chúng không nhắc đến tên tôi à?”

“Không.”

Tom tự hỏi liệu mình có dám mạo hiểm tin việc trò chơi nguy hiểm của anh với Jonathan đã kết thúc không. Có thể băng Genotti thật sự nghĩ rằng Tom Ripley là hướng đi sai lầm. “Tôi đoán chúng thuộc băng Genotti.”

“Về lý mà nói thì đúng vậy.”

“Anh không biết à?”

“Bọn chúng có tự khai tên băng đảng ra đâu, Tom, trời đất ơi!”

Đúng là thế. “Không nói gì tới Angy hay Lippo à? Hay là một gã đầu lĩnh tên là Luigi chẳng hạn?”

Reeves nghĩ ngợi. “Luigi à - có thể tôi đã nghe thấy cái tên đó. Tôi phải nói là tôi đã sợ đến cứng người, Tom...”

Anh thở dài. “Angy và Lippo là hai người mà Jonathan và tôi đã giải quyết tối thứ Bảy,” Tom nói bằng giọng nhỏ nhẹ như sợ có người nghe lén. “Hai gã thuộc băng Genotti. Chúng đã đến đây và chúng tôi - Chúng đã bị thiêu trong xe của chính chúng, cách đây hàng dặm đường. Jonathan đã ở đây và đã biểu hiện hết sức xuất sắc. Anh nên đọc báo mới biết!” Tom nói thêm, mỉm cười. “Chúng tôi đã bắt Lippo gọi điện cho đầu lĩnh của gã là Luigi và báo rằng tôi không phải là người mà hắn muốn. Đó là lý do tôi hỏi anh về băng Genotti. Tôi rất quan tâm đến chuyện kế hoạch đó có thành công hay không.”

Reeves vẫn đang cố lục lọi ký ức. “Tôi nhớ rõ là chúng không hề nhắc đến tên anh. Còn anh đã giết tận hai tên trong số chúng ở đây. Trong căn nhà này! Thật phi thường, Tom!” Anh ta ngồi sụp xuống ghế sôpha với một nụ cười nhẹ nhõm, như thể suốt mấy ngày nay đây là lần đầu tiên anh ta thả lỏng. Có thể là thế thật.

“Dẫu vậy, chúng biết tên tôi rồi,” Tom nói. “Tôi không chắc liệu hai gã trong xe có nhận ra tôi tối nay không. Điều đó thì - chỉ ông trời mới có thể trả lời.” Anh ngạc nhiên vì câu nói quen thuộc đó lại phát ra từ miệng mình. Anh chỉ muốn nói khả năng là năm mươi - năm mươi, kiểu đấy. “Ý tôi là,” Tom tiếp tục với giọng quả quyết hơn, “tôi không rõ liệu chúng đã thỏa mãn sau khi xử lý xong Jonathan tối nay hay chưa.”

Anh đứng dậy, tránh xa Reeves. Jonathan chết rồi. Và thậm chí Jonathan cũng không cần phải đi theo Tom ra chỗ ô tô của đám mafia. Có phải anh ta đã cố tình đứng chắn trước mặt anh, chắn giữa anh và khẩu súng chĩa ra từ trong ô tô không? Nhưng Tom cũng không chắc là anh ta đã nhìn thấy khẩu súng. Tất cả diễn ra quá nhanh. Jonathan còn chưa thể hòa giải với Simone, chưa từng nhận được lời tha thứ từ cô ta - chẳng có gì ngoài vài phút quan tâm mà cô ta dành cho anh ta sau khi anh ta suýt bị thắt cổ chết.

“Reeves, anh không nghĩ đến việc đi ngủ sao? Trừ phi anh muốn ăn gì trước. Anh có đói không?”

“Tôi nghĩ là mình quá mệt để ăn, cảm ơn anh. Tôi thật sự muốn đi ngủ lắm rồi. Cảm ơn, Tom. Tôi không dám nghĩ anh sẽ cho tôi ngủ nhờ.”

Tom bật cười. “Tôi cũng không.” Anh dẫn Reeves lên phòng dành cho khách, xin lỗi vì việc Jonathan đã ngủ vài giờ trên chiếc giường này và đề nghị thay ga giường, nhưng Reeves bảo là không thành vấn đề.

“Chiếc giường này trông như thiên đường vậy,” anh ta nói, lảo đảo kiệt sức khi bắt đầu cởi đồ ra.

Tom bắt đầu nghĩ rằng nếu tối nay lũ mafia thử tấn công lần nữa thì anh đã có khẩu súng Ý to hơn, cộng thêm khẩu súng trường, khẩu Luger nữa, cộng thêm một Reeves mệt mỏi thay cho Jonathan. Nhưng anh không nghĩ tối nay lũ mafia sẽ đến. Chắc chúng muốn tránh xa Fontainebleau hơn. Tom hy vọng rằng ít nhất mình cũng đã làm gã lái xe bị thương, bị thương nặng thì càng tốt.

Sáng hôm sau, Tom để Reeves ngủ yên. Anh cầm tách cà phê ngồi trong phòng khách, radio phát một chương trình quen thuộc ở Pháp để cập nhật tin tức hàng giờ. Không may là bây giờ đã hơn chín giờ. Anh tự hỏi Simone đang khai gì với cảnh sát, và tối qua cô ta đã nói gì? Tom nghĩ cô ta sẽ không đề cập đến anh vì như thế sẽ tiết lộ vai trò của Jonathan trong vụ giết mafia. Liệu anh có nghĩ đúng không? Cô ta có thể nói là Tom Ripley đã ép buộc chồng mình - nhưng bằng cách nào? Gây áp lực kiểu gì? Không, nhiều khả năng là Simone sẽ nói là “Tôi không tài nào hiểu nổi vì sao lũ mafia (hay mấy gã người Ý) đó lại đến nhà của chúng tôi nữa.” “Nhưng người đàn ông còn lại đi cùng với chồng cô là ai? Nhân chứng khai rằng còn có một người nữa - nói giọng Mỹ.” Tom thầm mong sẽ không có một người qua đường nào nhận xét về giọng anh, nhưng chắc là sẽ có người nói thôi. “Tôi không biết gì cả,” Simone chắc sẽ nói thế. “Một người quen của chồng tôi. Tôi quên tên anh ta rồi...”

Hiện thời thì mọi chuyện có phần không chắc chắn.

Reeves xuống nhà lúc mười giờ kém. Tom pha thêm cà phê và nấu trứng bác cho anh ta.

“Tôi phải rời khỏi đây để không gây tổn hại cho anh,” Reeves nói. “Anh có thể chở tôi tới... tôi đã nghĩ đến sân bay Orly. Đồng thời tôi cũng muốn gọi điện đòi vali, nhưng không phải gọi từ nhà anh. Anh có thể chở tôi đến Fontainebleau được không?”

“Tôi có thể chở anh tới Fontainebleau rồi tới Orly. Anh định đi đâu?”

“Tôi đang cân nhắc tới Zurich. Sau đó tôi có thể tìm cơ hội lẻn tới Ascona và lấy lại vali. Nhưng nếu tôi gọi cho khách sạn thì có khi họ sẽ gửi vali tới Zurich qua American Express. Tôi chỉ cần nói đã để quên nó là được!” Reeves cười tươi roi rói - hay phải nói là ép mình cười như thế.

Sau đó còn vấn đề tiền bạc nữa. Trong nhà Tom hiện có khoảng một nghìn ba trăm franc. Anh nói là mình có thể đưa cho Reeves một ít tiền để mua vé máy bay và đổi sang franc Thụy Sĩ sau khi đến Zurich. Séc du lịch của Reeves nằm trong vali của anh ta.

“Còn hộ chiếu của anh thì sao?” Tom hỏi.

“Ở đây rồi.” Reeves vỗ túi áo ngực. “Cả hai quyển. Ralph Platt có râu và tôi không râu. Đã nhờ một gã ở Hamburg chụp đấy, tôi phải đeo râu giả. Anh có ngờ được là lũ Ý đấy lại không hề tịch thu hộ chiếu của tôi không? May ghê nhỉ?”

Chắc chắn rồi. Reeves sống dai thật, Tom nghĩ, như một con thằn lằn gầy nhom di chuyển trên đá. Reeves đã bị bắt cóc, bị dụi đầu thuốc lá, bị uy hiếp một kiểu nào đó, bị đẩy xuống đường, vậy mà giờ anh ta đang ngồi đây ăn trứng bác, cả hai con mắt còn nguyên vẹn, đến mũi cũng không bị gãy.

“Tôi sẽ sử dụng hộ chiếu gốc của mình. Sáng nay tôi sẽ cạo râu và đi tắm nữa, nếu được. Tôi đã vội vã xuống đây vì nghĩ đã ngủ dậy muộn.”

Tom gọi điện thoại trong khi Reeves tắm và tìm hiểu về các chuyến bay tới Zurich. Hôm đó có ba chuyến, chuyến đầu tiên khởi hành lúc gần một rưỡi chiều, và cô gái ở sân bay Orly nói rằng nhiều khả năng là vẫn còn một ghế trống.