← Quay lại trang sách

Chương 2

“Ngày hôm nay tệ lắm hả?” Libby hỏi. Chị gái tôi lớn hơn tôi bảy tuổi và chị ấy thường phản ứng quá mức khi có gì đó động đến lợi ích của mình - hoặc của tôi.

“Em ổn,” tôi đáp. Kể lại chuyện của tôi ở văn phòng thầy Altman chỉ khiến chị ấy phiền lòng thêm, và cho đến tận khi thầy Yates chấm xong bài kiểm tra thứ hai của tôi, không ai có thể làm được gì. Tôi chuyển chủ đề. “Tối nay tiền boa được lắm.”

“Được thế nào?” Phong cách của Libby nằm ở đâu đó giữa Punk và Goth [1] , nhưng xét về mặt tính cách, chị ấy là kiểu người lạc quan ngàn năm, tin rằng tiền boa hàng trăm đô-la chỉ có ở loanh quanh mấy nhà hàng nhỏ, nơi mà khách đến chỉ tiêu tốn tầm sáu phẩy chín chín đô-la mà thôi.

Tôi dúi một xấp tiền nhàu nát vào tay chị ấy. “Đủ để đỡ tiền thuê nhà cho chị.”

Libby cố đưa tiền lại cho tôi, nhưng tôi đã kịp thời lùi xa ra ngoài tầm với của chị ấy. “Chị sẽ ném đống tiền này vào người em đấy,” Libby nghiêm khắc cảnh cáo.

Tôi nhún vai. “Vậy thì em sẽ né.”

“Em dám!” Chị ấy miễn cưỡng cất tiền đi, không biết lôi từ đâu ra một khay bánh nướng xốp rồi nhìn tôi chằm chằm. “Em phải ăn hết đống bánh nướng xốp này để đền bù cho chị.”

“Vâng, thưa quý bà.” Tôi tiến đến, lấy cái bánh từ bàn tay để mở của chị, nhưng sau khi nhìn qua người chị ấy vào quầy bếp, tôi nhận ra Libby không chỉ nướng mỗi bánh xốp mà còn có cả cupcake. Tôi cảm thấy bụng mình căng cứng. “Ôi không, Lib.”

“Không như em nghĩ đâu,” Libby hứa hẹn. Chị ấy là một người làm bánh cupcake tồi. Một kẻ có lỗi với những chiếc bánh cupcake. Người làm bánh với hàng chữ xin-đừng-giận-tôi dán chặt trên trán.

“Không như em nghĩ sao?” Tôi nhẹ nhàng nhắc lại. “Vậy còn anh ta, anh ta sẽ không quay lại nữa chứ?”

“Lần này sẽ khác,” Libby hứa. “Mấy cái bánh cupcake đó có vị sô-cô-la đấy.”

Hương vị yêu thích của tôi.

Đúng lúc đó, anh bạn trai tan-rồi-lại-hợp của Libby - người có sở thích đấm vào tường và luôn tán dương đức tính của mình lên tận mây xanh vì không bao giờ đấm Libby - thong thả bước vào. Anh ta nhấc chiếc bánh cupcake lên khỏi quầy và quét mắt nhìn tôi. “Chào, em gái ngon.”

“Drake!” Libby cảnh cáo.

“Anh đùa thôi,” Drake cười. “Em cũng biết là anh chỉ đùa thôi mà, Libby của anh. Em và em gái em cần phải học cách đón nhận những câu nói đùa.”

Mới vào nhà được một phút thôi mà anh ta đã khiến cho chúng tôi gặp rắc rối rồi. “Điều này không tốt cho sức khỏe đâu đấy nhé,” tôi nói với Libby. Drake không muốn Libby đón tôi về ở cùng, và anh ta chưa bao giờ ngừng hành hạ chị ấy vì điều đó.

“Đây cũng chẳng phải nhà của em,” Drake bật lại.

“Avery là em gái em,” Libby nhấn mạnh.

“Cùng cha khác mẹ chứ,” Drake sửa lại, rồi cười khẩy lần nữa. “Đùa đấy.”

Anh ta không đùa, nhưng anh ta cũng chẳng sai. Libby và tôi là chị em cùng cha khác mẹ, nhưng không ai ở cùng bố cả. Chúng tôi chỉ gặp nhau một hoặc hai lần một năm. Không ai có thể ngờ rằng chị ấy lại nhận chăm sóc tôi hai năm sau đó. Chị ấy còn trẻ, chỉ kiếm đủ tiền để nuôi thân. Nhưng chị ấy là Libby. Yêu thương mọi người là điều mà chị ấy luôn luôn làm.

“Nếu Drake ở đây thì em sẽ không ở lại nữa đâu,” tôi thì thầm vào tai chị ấy.

Libby cầm một chiếc bánh cupcake lên và nâng niu nó trong tay. “Chị đang làm tốt nhất có thể rồi, Avery ạ.”

Chị ấy là người luôn muốn làm hài lòng người khác. Drake thì lại thích đẩy chị ấy vào tình huống phải lựa chọn. Anh ta lợi dụng tôi để làm tổn thương chị.

Tôi không thể ngồi im lặng và chờ đợi tới ngày anh ta ngừng đấm vào tường được.

Tôi nói với Libby: “Trong trường hợp chị cần em thì... em sống ở trong xe của em nhé.”

Punk và Goth là hai thể loại nhạc Rock.