Chương 3
Chiếc Pontiac cổ lỗ sĩ của tôi là một đống phế liệu, nhưng ít nhất thì hệ thống máy sưởi của nó vẫn còn hoạt động. Gần như thế. Tôi đậu xe ở sau nhà hàng, nơi không ai có thể nhìn thấy. Libby đã nhắn tin cho tôi, nhưng tôi không thể ép bản thân nhắn lại cho chị ấy được, vậy nên tôi chỉ ngồi đó, nhìn chằm chằm vào điện thoại. Màn hình đã bị nứt vỡ. Thực tình, tôi không đăng ký gói dữ liệu di động nên không thể lên mạng được, nhưng tôi không bị giới hạn việc nhắn tin.
Ngoài Libby, chỉ còn đúng một người trên đời này đáng để tôi gửi tin nhắn. Tôi gửi cho Max một tin nhắn ngắn gọn nhưng ngọt ngào: Người-mà-cậu-biết-là-ai-đấy đã trở lại.
Max không nhắn lại ngay lập tức. Bố mẹ của cậu ấy rất thích những thời điểm “không cần dùng tới điện thoại” và thường xuyên tịch thu điện thoại của con mình. Họ cũng nổi tiếng là chuyên gia theo dõi tin nhắn nên tôi không nhắc đến tên Drake và sẽ không nói một từ nào về nơi tôi đang ở qua đêm. Cả gia đình Liu và nhân viên công tác xã hội cũng vậy, họ đều không cần biết tôi đang không ở nơi mà đáng lẽ ra tôi đang phải ở.
Đặt điện thoại xuống, tôi liếc mắt nhìn chiếc ba lô đang đặt ở ghế phụ, nhưng rồi quyết định rằng phần còn lại của đống bài tập về nhà có thể chờ ở đó đến sáng mai. Tôi ngả ghế ra sau và nhắm mắt lại, nhưng vì không tài nào ngủ được nên tôi thò tay vào trong hộp đựng găng tay, lấy ra thứ duy nhất có giá trị mà mẹ để lại cho tôi: một tập bưu thiếp. Có tới hàng chục tấm, và cũng là hàng chục địa điểm mà chúng tôi đã từng lên kế hoạch đi cùng nhau.
Hawai. New Zealand. Machu Picchu. Nhìn lần lượt từng tấm ảnh, tôi tưởng tượng mình đang ở những nơi đó, chứ không phải đang ở đây. Tokyo. Bali. Hy Lạp. Tôi không rõ mình đã đắm chìm trong suy nghĩ được bao lâu thì điện thoại vang lên âm báo tin nhắn tới. Tôi cầm nó lên và thấy tin nhắn trả lời của Max.
Cái máy fax của mẹ. [1] Và rồi, một lát sau: Cậu ổn không?
Max đã chuyển đi vào mùa hè sau khi học lớp Tám. Phần lớn thời gian, chúng tôi trò chuyện qua tin nhắn và cậu ấy không viết những từ chửi thề để tránh bị bố mẹ đọc được.
Vậy nên, cậu ấy đã khá sáng tạo những lúc nhắn tin.
Tôi trả lời lại là Tớ ổn , và Max chỉ cần có thế để giải phóng cơn thịnh nộ của cậu ấy khi muốn đòi lại công bằng cho tôi.
THẰNG NGHIỆN MÁY TÍNH ĐÓ NÊN BỊ NÉM THẲNG XUỐNG CHỖ YÊU TINH VÀ ĂN NGUYÊN MỘT BAO VỊT!!! [2]
Một giây sau, điện thoại tôi lại rung lên. “Cậu thực sự ổn chứ?” Max gọi khi tôi đang soạn tin nhắn trả lời.
Tôi nhìn xuống những tấm bưu thiếp đang đặt trên đùi mình. Từng thớ cơ trong cổ họng tôi như xiết chặt lại. Tôi sẽ cố gắng để xoay xở và vượt qua những năm học trung học. Tôi sẽ nộp hồ sơ cho mọi học bổng mà tôi đủ điều kiện. Tôi sẽ lấy một tấm bằng có giá trị, có thể giúp tôi làm việc từ xa và được trả mức lương hậu hĩnh.
Tôi muốn đi du lịch vòng quanh thế giới.
Tôi thở một hơi dài khó nhọc, sau đó trả lời câu hỏi của Max. “Cậu hiểu tớ mà, Maxine. Tớ lúc nào cũng tự đứng trên đôi chân của mình.”
Bản gốc là “Mother-faxer”. Để tránh bị bố mẹ đọc được tin nhắn, Max đã cố tình viết sai “motherfucker” - thằng khốn.
Bản gốc: “That fucking (faxing) chiphead can go traight to hell (elf) and eat a bag of dicks (ducks)!!!”