Chương 6
Nhà Hawthorne nằm trên một ngọn đồi, to lớn và ngổn ngang, trông giống một lâu đài hoàng gia hơn là một trang trại ở vùng thôn quê. Có khoảng sáu, bảy chiếc ô tô đậu phía trước và một chiếc xe máy trông tơi tả như thể đã bị tháo dỡ và bán từng bộ phận.
Alisa liếc mắt nhìn chiếc xe máy. “Có vẻ như Nash cũng về nhà rồi.”
“Nash?” Libby thắc mắc.
“Cháu trai của nhà Hawthorne,” Alisa trả lời, chuyển ánh nhìn từ chiếc xe máy sang tòa lâu đài. “Có cả thảy bốn người.”
Bốn người cháu trai. Tôi không thế ngừng nghĩ về người nhà Hawthorne duy nhất mà tôi từng gặp. Grayson. Bộ vest được cắt may hoàn hảo. Đôi mắt xám bạc. Tiếp đến là vẻ ngạo mạn lúc anh ta bảo tôi rằng cứ coi như anh ta biết tất cả mọi thứ.
Alisa trao cho tôi ánh nhìn đầy thấu hiểu. “Hãy nghe lời khuyên từ một người đã từng ở đó và làm điều tương tự, đừng bao giờ đánh mất trái tim mình cho một người của nhà Hawthorne.”
“Chị không cần lo lắng,” tôi đáp, khó chịu với giả thuyết của Alisa và với sự thật rằng cô ấy có thể thấy được suy nghĩ của tôi đang hiển hiện trên khuôn mặt. “Em đã khóa chặt trái tim mình và giữ thật chắc chìa khóa rồi.”
♟
Tiền sảnh của ngôi nhà này lớn hơn nhà bình thường - dễ phải rộng đến cả ngàn mét vuông, như thể người xây dựng e sợ lối vào có thể sẽ phải tăng lên gấp đôi để làm nơi tổ chức những buổi vũ hội. Các cổng vòm bằng đá xếp dọc hai bên tiền sảnh, và căn phòng trải dài hai tầng với trần nhà được trang trí công phu, chạm khắc tỉ mỉ từ gỗ. Chỉ nhìn thôi cũng đã khiến tôi thấy ngộp thở.
“Em đến rồi.” Một giọng nói quen thuộc kéo sự chú ý của tôi trở về thực tại. “Và rất đúng giờ. Anh tin là chuyến bay của em không có vấn đề gì đâu nhỉ?”
Grayson Hawthorne lúc này đang mặc một bộ vest khác. Bộ này màu đen với sơ mi và cà vạt cũng cùng màu.
“Em.” Alisa chào anh ta bằng ánh mắt thâm thuý.
“Em đang hiểu rằng em sẽ không được tha thứ vì đã can thiệp vào, đúng không?” Grayson hỏi.
“Em mười chín tuổi rồi đấy,” Alisa đáp trả. “Làm như vậy thì em sẽ chết à?”
“Có thể lắm chứ,” Grayson nhe răng cười. “Và chào mừng chị về nhé.” Phải mất một giây tôi mới nhận ra rằng can thiệp ở đây có nghĩa là Grayson đến quyến rũ tôi. “Thưa các quý cô, để tôi giúp hai người cầm áo khoác nhé?”
“Em tự cầm được,” tôi trả lời, giọng hơi khó chịu, như thể lớp vách ngăn cách giữa tôi và phần còn lại của thế giới không thể phá vỡ.
“Còn chị thì sao?” Grayson nhẹ nhàng hỏi Libby.
Vẫn còn bị choáng ngợp trước tiền sảnh, Libby cởi áo khoác và đưa nó cho anh ta. Grayson rảo bước bên dưới một trong số những mái vòm bằng đá. Ở phía bên kia có một hành lang. Tường được lót bởi những tấm hình vuông nhỏ. Grayson đặt tay lên một tấm trong số đó và đẩy. Anh ta xoay tay một góc 90 độ, đẩy một tấm khác và rồi, trong một chuyển động quá nhanh để tôi có thể giải mã, đẩy thêm ít nhất hai tấm khác nữa. Tôi nghe thấy một tiếng bụp , và một cánh cửa xuất hiện, tách khỏi phần còn lại của bức tường khi nó mở tung ra.
“Cái quái...” Tôi buột miệng thốt lên.
Grayson với tay vào rồi lấy ra một móc treo quần áo. “Tủ treo áo khoác.” Đó không phải là một lời giải thích. Đó chỉ là một cách gọi, giống như đây là một tủ treo áo khoác cũ trong một căn nhà cổ vậy.
Alisa lấy đó làm lý do để giao chúng tôi vào bàn tay toàn năng của Grayson, và tôi đã cố dồn hết sức để nặn ra một phản ứng nào đấy, thay vì chỉ đứng đó há hốc mồm như một con cá. Grayson đi đến đóng tủ, nhưng một tiếng động từ sâu bên trong vang lên khiến anh ngừng lại.
Tôi nghe thấy tiếng cọt kẹt , rồi lộp bộp . Đám âm thanh lộn xộn ấy vang lên đằng sau những chiếc áo khoác, và rồi, một bóng đen đi xuyên qua chúng để bước ra ngoài ánh sáng. Là một cậu bé, trạc tuổi tôi hoặc ít hơn một chút. Cậu ấy cũng đang mặc một bộ vest, nhưng điểm tương đồng giữa cậu ấy với Grayson chỉ dừng lại ở bấy nhiêu đó thôi. Chiếc áo vest của cậu bé này nhàu nát, như thể vừa thức dậy sau một giấc ngủ trưa. Áo khoác không cài cúc. Cà vạt quấn quanh cổ không được thắt cẩn thận. Cậu ấy cao nhưng sở hữu một khuôn mặt mang nét trẻ thơ, cùng với mái tóc xoăn xù mì sẫm màu. Mắt cậu ấy màu nâu nhạt và làn da cũng thế.
“Em có đến muộn không?” Cậu ấy hỏi Grayson.
“Ai đó sẽ khuyên em nên hướng câu hỏi này về phía chiếc đồng hồ của mình.”
“Anh Jameson đến chưa ạ?” Cậu bé tóc sẫm màu sửa lại câu hỏi của mình.
Grayson đột nhiên cứng đờ người. “Chưa.”
Câu bé liền cười toe toét. “Thế thì em không muộn rồi!” Cậu nhìn qua Grayson, ánh mắt lướt đến chỗ Libby và tôi. “Và đây chắc hẳn là những vị khách của chúng ta! Anh Grayson thật bất lịch sự khi không giới thiệu chúng ta với nhau, nhỉ?”
Cơ hàm của Grayson giật giật. “Avery Grambs,” anh ta trịnh trọng nói, “và chị gái của em ấy, Libby. Các quý cô, đây là em trai của tôi, Alexander.” Trong một khoảnh khắc, có vẻ như Grayson đã định dừng lại tại đó, nhưng chỉ lát sau, lông mày của anh ta cong lên. “Xander là em bé của gia đình.”
“Em là một người đẹp trai,” Xander sửa lại. “Em biết hai người đang nghĩ gì. Kẻ đáng ghét nghiêm túc đang đứng bên cạnh em đây có thể hoàn hảo trong bộ vest của Armani, nhưng em hỏi hai người nhé, anh ấy có thể làm rung chuyển cả vũ trụ và trở nên vĩ đại chỉ bằng một nụ cười của mình hay không, giống như Mary Tyler Moore [1] trẻ tuổi hóa thân vào thân thể của James Dean [2] đa chủng tộc ấy?” Dường như Xander chỉ có duy nhất một tốc độ nói, đó là nhanh. “Không,” cậu ấy tự trả lời câu hỏi của mình. “Không hề, anh ấy không thể.”
Cuối cùng, cậu ấy cũng ngừng nói tràng giang đại hải để ai đó có thể chen được lời vào. “Rất vui được gặp em,” Libby lúng túng.
“Cậu dành nhiều thời gian trong tủ quần áo nhỉ?” Tôi hỏi.
Xander phủi tay lên quần. “Lối đi bí mật đấy,” cậu ấy đáp, rồi cố gắng dùng tay phủi sạch ống quần của mình. “Nơi này đầy nhóc chúng.”
Mary Tyler Moore là một nữ diễn viên người Mỹ, nổi tiếng với chương trình hài kịch tình huống Buổi diễn của Mary Tyler Moore.
James Byron Dean là một nam diễn viên điện ảnh người Mỹ xuất thân từ tiểu bang Indiana. Dean được biết đến như một huyền thoại của lịch sử điện ảnh Hollywood, đại diện cho những thay đổi của giới trẻ và tầng lớp xã hội Mỹ thập niên 1950.