Chương 7
Ngón tay tôi ngứa ngáy muốn rút điện thoại ta để chụp ảnh, nhưng tôi đã kìm lại được. Libby thì không thể. “Thưa quý cô...” Xander bước sang bên cạnh một bước và chặn đứng một trong những cú bấm máy của Libby. “Em có thể hỏi xem chị cảm thấy như thế nào khi ở trên tàu lượn siêu tốc không?”
Tôi nghĩ đôi mắt của Libby thực sự có thể bật ra khỏi đầu của chị ấy. “Ở đây có tàu lượn siêu tốc á?”
Xander cười toe toét. “Không hẳn là thế.” Điều tiếp theo mà tôi nhận thức được là “em bé” của gia đình Hawthorne - người phải cao đến mét chín lẻ năm - đang kéo chị gái tôi về phía sau tiền sảnh.
Tôi chết lặng. Làm thế nào mà một ngôi nhà lại “không hẳn” có một tàu lượn siêu tốc cơ chứ? Grayson đứng bên cạnh tôi khịt mũi. Tôi bắt gặp anh ta đang nheo mắt nhìn mình. “Có chuyện gì sao?”
“Không có gì,” Grayson đáp, nhưng cái nhếch môi của anh ta lại cho thấy điều ngược lại. “Chỉ là... em có một khuôn mặt biết nói thật đấy.”
Không. Không hề. Libby vẫn luôn nói rằng tôi rất khó đoán. Khuôn mặt luôn che giấu cảm xúc này của tôi đã một tay tài trợ cho những bữa sáng của Harry trong suốt nhiều tháng. Tôi không hề dễ đoán.
Chẳng có gì đặc biệt ở khuôn mặt của tôi cả.
“Anh thay mặt Xander xin lỗi hai chị em,” Grayson bày tỏ. “Thằng bé có xu hướng không tuân theo những quy tắc xưa cũ, kiểu như suy nghĩ trước khi ai đó nói hay ngồi yên trong hơn ba giây liên tục.” Anh ta cúi xuống: “Thằng bé là người xuất sắc nhất trong số bọn anh, ngay cả trong những ngày tệ nhất của nó.”
“Chị Ortega nói là có bốn người.” Tôi không thể kìm lòng hơn được nữa. Tôi muốn biết nhiều hơn về gia đình này. Về anh ấy. “Ý em là bốn người cháu trai.”
“Anh có ba anh em trai,” Grayson nói với tôi. “Cùng mẹ khác cha. Bác Zara của bọn anh không có con.” Anh ấy nhìn xuyên qua tôi. “Và về chủ đề các mối quan hệ của anh, anh cảm thấy có lẽ mình phải đưa ra lời xin lỗi thứ hai trước.”
“Gray, con yêu!” Một người phụ nữ lướt tới chỗ chúng tôi, những vạt áo tung bay theo từng chuyển động của bà. Khi chiếc áo sơ mi tinh tế trên người bà ngừng lay động, tôi cố gắng để xác định tuổi của bà ấy. Trên ba mươi nhưng có vẻ dưới năm mươi. Ngoài ra, tôi không thể đoán thêm nữa. “Họ đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ cho chúng ta trong Phòng Lớn,” bà ấy nói với Grayson. “Hoặc họ sẽ chuẩn bị xong nhanh thôi. Các em của con đâu?”
“Cụ thể đi, Mẹ.”
Người phụ nữ đảo tròn mắt. “Đừng gọi tôi là Mẹ , Grayson Hawthorne.” Bà ấy quay sang chỗ tôi. “Cháu có thể nghĩ nó sinh ra là để mặc vest,” bà ấy nói với vẻ của một người đang nắm giữ một bí mật tuyệt vời nào đó, “nhưng Gray đã từng là một nhóc tì ở truồng chạy lông nhông khắp nhà. Một linh hồn thực sự tự do. Ai cũng không thể ép nó mặc quần áo tử tế cho đến tận khi nó bốn tuổi. Thành thật mà nói, cô thậm chí còn không cố gắng để làm việc đó.” Bà ấy dừng lại rồi đánh giá tôi mà không buồn giấu giếm ánh nhìn của mình. “Cháu chắc hẳn là Ava rồi.”
“Avery ạ,” Grayson sửa lại. Và nếu anh ấy có cảm thấy đôi chút gì đó xấu hổ về quá khứ ở truồng hồi chập chững mới biết đi vừa mới được người khác kể lại của mình, thì chắc hẳn anh ấy cũng không thể hiện nó ra ngoài. “Tên của em ấy là Avery, thưa Mẹ.”
Người phụ nữ thở dài, nhưng vẫn mỉm cười, như thể việc nhìn thấy con trai mình và không hoàn toàn vui mừng trước sự hiện diện của nó là điều không thể đối với bà ấy. “Cô luôn thề rằng các con của cô sẽ phải gọi cô bằng họ,” bà ấy nói với tôi. “Cô nuôi dạy chúng và coi chúng như những người bạn của mình, cháu hiểu không? Nhưng rồi, cô luôn nghĩ đến việc có con gái. Vậy mà đáng tiếc thay, bốn đứa con trai ra đời...” Bà ấy nhún vai, một cái nhún vai tao nhã nhất trên đời.
Khách quan mà nói, mẹ của Grayson là một người hơi quá màu mè. Nhưng về mặt chủ quan thì sao? Bà ấy là một người truyền cảm hứng và có tầm ảnh hưởng.
“Cháu có phiền không nếu cô hỏi sinh nhật của cháu, cháu thân mến?”
Câu hỏi ấy khiến tôi ngạc nhiên. Tôi há hốc mồm. Tuy đầu tôi vẫn hoạt động bình thường nhưng tôi không thể theo kịp được nhịp độ của bà ấy để có thể trả lời. Bà ấy đặt tay lên má tôi. “Cung Bọ Cạp? Hay Ma Kết? Cháu chắc chắn không phải là một Song Ngư...”
“Mẹ,” Grayson lên tiếng, sau đó tự sửa lại. “Skye.”
Tôi phải mất một lúc mới nhận ra đó là tên của bà ấy và anh ấy đã gọi nó để làm bà ấy vui, cố gắng khiến bà ấy ngừng việc kiểm tra chéo thông tin về chiêm tinh học của tôi.
“Grayson là một cậu bé ngoan,” Skye nói. “Rất ngoan.” Rồi bà ấy nháy mắt với tôi. “Chúng ta sẽ nói chuyện sau nhé.”
“Chị nghĩ cô Grambs đây có kế hoạch ở lại đủ lâu để có một buổi chuyện trò trực tiếp, hoặc một buổi xem bài Tarot [1] đấy.” Người phụ nữ thứ hai, trạc tuổi Skye hoặc lớn hơn một chút, xen vào cuộc nói chuyện của chúng tôi. Nếu Skye là một quý bà thời thượng, ăn mặc màu mè thì người phụ nữ này lại rất nghiêm túc với váy bút chì và vòng ngọc trai.
“Tôi là Zara Hawthorne-Calligaris.” Bà ấy nhìn tôi, biểu cảm hà khắc y như cái tên của bà ấy vậy. “Cháu có phiền không nếu tôi hỏi rằng cháu đã biết bố tôi như thế nào?”
Sự im lặng bao trùm cả tiền sảnh mênh mông. Tôi nuốt nước bọt. “Cháu không biết ạ.”
Tôi có thể cảm nhận được Grayson đứng bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào tôi lần nữa. Sau khoảng thời gian tưởng chừng như vĩnh cửu, Zara nở một nụ cười gượng gạo: “Chà, chúng tôi đánh giá cao sự hiện diện của cháu ở đây. Chúng tôi đã cố gắng rất nhiều trong vài tuần qua, tôi chắc là cháu cũng có thể tưởng tượng được.”
Vài tuần qua, tôi tự bổ sung thêm, khi không ai có thể tiếp cận được tôi.
“Zara?” Một người đàn ông với mái tóc vuốt ngược cắt ngang câu chuyện của chúng tôi, tiến tới vòng tay qua eo bà ấy. “Ông Ortega có lời muốn nói.” Người đàn ông mà tôi nghĩ chắc hẳn là chồng của bà Zara đó không dừng ánh mắt ở trên người tôi quá lâu.
Skye nói thêm vào - những điều có vẻ như chẳng liên quan: “Chị gái em cũng có vài lời muốn nói với mọi người,” bà giải thích. “Em đã có vài cuộc trò chuyện. Những cuộc trò chuyện thật đáng yêu. Thẳng thắn mà nói thì đó là lý do em có bốn đứa con trai. Thật tuyệt vời, những cuộc chuyện trò thân mật với bốn người đàn ông hấp dẫn...”
“Con sẽ trả tiền cho mẹ để mẹ thôi ngay đi,” Grayson nói với vẻ mặt đau khổ.
Skye vỗ nhẹ vào má con trai mình. “Hối lộ. Hăm dọa. Mua chuộc. Con không thể giống người nhà Hawthorne như thế được, con yêu, nếu con cố gắng.” Bà ấy nở một nụ cười thấu hiểu với tôi. “Đó là lý do tại sao nhà cô vẫn luôn gọi nó là người kế vị.”
Có điều gì đó trong giọng nói của Skye, điều gì đó trong biểu cảm của Grayson khi mẹ anh ấy nói cụm từ người kế vị , khiến tôi nghĩ rằng tôi đã đánh giá thấp mức độ mong chờ mà gia đình Hawthorne dành cho buổi đọc di chúc kia.
Tất cả bọn họ đều không biết trong di chúc viết gì. Tôi đột nhiên cảm thấy như mình vừa mới bước chân vào một đấu trường, trong khi hoàn toàn không biết gì về luật chơi.
“Bây giờ,” Skye cất lời, vòng một cánh tay sang ôm tôi và tay còn lại ôm lấy Grayson. “Sao chúng ta không cùng đi tới Phòng Lớn nhỉ?”
Tarot là một hệ thống các lá bài thường được dùng để chiêm nghiệm, giải mã, bói toán hay thậm chí là tìm cảm hứng trong cuộc sống.