← Quay lại trang sách

Chương 9

Tôi nán lại bên ngoài thêm vài phút nữa, chỉ một mình. Không một thứ gì trong ngày hôm nay mang tới cho tôi cảm giác chân thực. Ngày mai, tôi sẽ quay trở về Connecticut, hy vọng sẽ giàu hơn một chút và có một câu chuyện hay để kể. Có thể tôi sẽ không bao giờ gặp lại bất cứ ai trong đám người nhà Hawthorne ấy nữa.

Tôi sẽ không bao giờ được chứng kiến cảnh tượng như thế này một lần nào nữa.

Vào lúc tôi quay trở lại Phòng Lớn, Jameson Hawthorne, bằng một cách kỳ diệu nào đó, đã xoay xở tìm được một chiếc áo sơ mi và một áo vest. Anh ta mỉm cười, nhìn về phía tôi và làm một cử chỉ chào nhẹ, bên cạnh anh ta là Grayson với dáng đứng cứng nhắc và cơ hàm đang căng ra.

“Tất cả mọi người đều đang ở đây rồi,” một trong số các luật sư lên tiếng, “chúng ta bắt đầu nhé.”

Ba vị luật sư đứng thành đội hình tam giác. Người vừa cất lời có mái tóc sẫm màu, làn da nâu và biểu cảm tự tin giống hệt như Alisa. Tôi đoán ông ấy chính là Ortega trong McNamara, Ortega và Jones. Hai người còn lại - có lẽ là Jones và McNamara - đứng ở hai bên.

Từ khi nào mà một bản di chúc lại cần đến tận bốn vị luật sư đọc nhỉ? Tôi nghĩ thầm.

“Các bạn có mặt ở đây,” ông Ortega nói, giọng nói vang vọng truyền đến tai tất cả mọi người, “để nghe bản di nguyện cuối cùng của Tobias Tatersall Hawthorne. Thể theo chỉ dẫn của ông Hawthorne, các đồng nghiệp của tôi sẽ phân phát những bức thư ông ấy để lại cho từng người trong số các bạn.”

Những người đàn ông khác bắt đầu đi vòng quanh phòng, lần lượt đưa phong bì cho từng người một.

“Các bạn có thể mở thư khi buổi đọc di chúc kết thúc.”

Tôi cũng được trao cho một phong bì. Tên đầy đủ của tôi được in nổi trên mặt trước. Bên cạnh tôi, Libby ngẩng mặt lên ngước nhìn vị luật sư, nhưng ông ta lướt qua chị ấy và tiếp tục đưa phong bì cho những người khác trong phòng.

“Ông Hawthorne quy định rằng tất cả những cá nhân sau đây cần phải có mặt trực tiếp trong buổi đọc di chúc: Skye Hawthome, Zara Hawthorne-Calligaris, Nash Hawthorne, Grayson Hawthorne, Jameson Hawthorne, Alexander Hawthorne và cô Avery Kylie Grambs của New Castle, Connecticut.”

Tôi có cảm giác mình đang bị vạch trần giữa thanh thiên bạch nhật, như thể tôi nhìn xuống và bỗng dưng phát hiện ra bản thân đang không mặc quần áo.

“Bởi vì tất cả các bạn đều đã ở đây,” ông Ortega tiếp tục, “nên chúng ta có thể bắt đầu được rồi.”

Bên cạnh tôi, Libby luồn tay sang nắm lấy tay tôi.

Ông Ortega bắt đầu. “Tôi, Tobias Tattersall Hawthorne, hoàn toàn khỏe mạnh về thể xác và tinh thần, tuyên bố tất cả tài sản của tôi, bao gồm tiền mặt và toàn bộ tài sản vật chất, được chia như sau.

Andrew và Lottie Laughlin, vì nhiều năm phục vụ trung thành, tôi để lại số tiền một trăm ngàn đô-la cho mỗi người, cùng quyền sinh sống trọn đời, không phải trả phí thuê nhà tại căn biệt thự Wayback Cottage nằm ở bờ phía tây thuộc điền trang Texas của tôi.”

Cặp vợ chồng lớn tuổi mà tôi đã thấy trước đó tựa vào nhau. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến lúc này là: MỘT TRĂM NGÀN ĐÔ-LA. Cặp vợ chồng nhà Laughlin không bắt buộc phải có mặt trong buổi đọc di chúc, và họ vừa được nhận một trăm ngàn đô-la. Mỗi người!

Tôi cố gắng lắm mới nhớ được rằng phải hít thở như thế nào.

“John Oren, đội trưởng đội vệ sĩ, người đã cứu mạng tôi rất nhiều lần và bằng nhiều cách đến nỗi tôi không thể đếm hết được, tôi để lại cho anh ấy tất cả mọi thứ có trong hộp dụng cụ của mình, hiện đang được cất giữ trong văn phòng của McNamara, Ortega và Jones, cùng ba trăm ngàn đô-la tiền mặt.”

Tobias Hawthorne quen biết tất cả những người này, tôi tự nói với bản thân, tim đập thình thịch. Họ làm việc cho ông ấy. Họ có ý nghĩa đối với ông ấy. Còn tôi chẳng là gì.

“Mẹ vợ của tôi, bà Pearl O’Day, tôi để lại cho bà ấy số tiền một trăm ngàn đô-la mỗi năm, cùng một quỹ ủy thác cho các chi phí y tế như đã được nêu trong phần phụ lục. Tất cả trang sức thuộc về người vợ quá cố của tôi, Alice O’Day Hawthorne, sẽ được trao lại cho mẹ của cô ấy sau khi tôi mất và bà được toàn quyền quyết định việc trao tặng chúng cho bất cứ ai.”

Nan khó chịu đằng hắng. “Mấy người không có ý kiến gì sao?” Bà ra lệnh cho toàn bộ những người đang có mặt trong căn phòng rộng lớn. “Ta sẽ sống lâu hơn tất cả các người.”

Ông Ortega mỉm cười, nhưng rồi nụ cười đó tắt rất nhanh. “Cho...”, ông ấy tạm dừng, sau đó tiếp tục lại. “Các con gái của tôi, Zara Hawthorne-Calligaris và Skye Hawthorne, tôi để lại cho chúng số tiền cần thiết để trả tất cả các khoản nợ nần chồng chất từ trước đến khi tôi qua đời.” Ông Ortega ngừng lại một lần nữa, đôi môi mím chặt. Hai luật sư còn lại nhìn thẳng về phía trước, tránh nhìn trực tiếp vào bất cứ thành viên nào trong gia đình Hawthorne.

“Thêm vào đó, tôi để lại cho Skye chiếc la bàn của tôi, hy vọng nó luôn biết hướng bắc thực sự là hướng nào, và để lại cho Zara chiếc nhẫn cưới của tôi, hy vọng nó sẽ yêu trọn vẹn và kiên định như cách mà tôi yêu mẹ nó.”

Lại một khoảng ngừng nữa, đau đớn hơn lần trước.

“Tiếp tục đi.” Lời thúc giục đến từ chồng của Zara.

Ông Ortega đọc chậm rãi. “Bên cạnh những thứ đã được nêu trên, tôi để lại cho mỗi con gái của tôi khoản tiền thừa kế một lần trị giá năm mươi ngàn đô-la.”

Năm mươi ngàn đô-la? Không bao lâu sau khi tôi nghĩ những từ đó trong đầu mình, chồng của bà Zara đã lặp lại chúng thành tiếng, rất lớn và vô cùng tức giận. Tobias Hawthorne để lại tiền cho các cô con gái của mình còn ít hơn số tiền ông ấy để lại cho người vệ sĩ.

Đột nhiên, việc Skye đề cập đến Grayson với tư cách là người kế vị rõ ràng mang một ý nghĩa hoàn toàn mới.

“Cô đã làm chuyện này.” Zara quay sang Skye. Bà ấy không cất cao giọng, nhưng bản thân câu nói ấy đã đủ để gây chết người.

“Em ư?” Skye phẫn nộ đáp.

“Bố không còn giống như trước sau khi Toby qua đời,” Zara tiếp tục nói.

“Mất tích,” Skye sửa lại.

“Chúa ơi, nghe cô nói kìa!” Zara mất bình tĩnh. “Cô đã tiêm nhiễm vào đầu ông già, phải không Skye? Chuốt đôi lông mi của cô rồi thuyết phục ông ấy bỏ qua chúng tôi và để lại tất cả mọi thứ cho...”

“ Những đứa con trai của em. ” Giọng Skye lanh lảnh. “Chị đang cố diễn đạt cụm những đứa con trai của cô. ”

“Cụm từ mà bác ấy đang cố diễn đạt là những thằng khốn nạn. ” Nash Hawthorne có chất giọng Texas đặc nhất trong số tất cả mọi người trong phòng. “Cũng đâu phải chúng ta chưa từng được nghe thấy cụm từ đó trước đây.”

“Nếu tôi có con trai...” Giọng Zara vang lên.

“Nhưng chị không có.” Skye đổ thêm dầu vào lửa. “Phải không, Zara?”

“ Đủ rồi đấy. ” Chồng của Zara nói chen vào. “Chúng tôi sẽ tự giải quyết việc này.”

“Tôi e rằng không có gì cần giải quyết ở đây cả.” Ông Ortega quay trở lại cuộc chiến. “Ông sẽ thấy bản di chúc này vô cùng chặt chẽ và nghiêm ngặt, với những điều khoản có thể làm thoái chí bất cứ ai bị cám dỗ muốn thách thức nó.”

Theo tôi hiểu thì câu đó đại khái có nghĩa là im mồm đi và ngồi xuống.

“Bây giờ, cho phép tôi được tiếp tục...” Ông Ortega nhìn xuống bản di chúc trên tay mình. “Các cháu trai của tôi, Nash Westbrook Hawthorne, Grayson Davenport Hawthorne, Jameson Winchester Hawthorne và Alexander Blackwood Hawthorne, tôi để lại cho chúng...”

“Tất cả mọi thứ,” Zara cay đắng lẩm bẩm.

Ông Ortega nói át tiếng bà ấy. “Hai trăm năm mươi ngàn đô-la mỗi người, được trao vào sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của chúng. Cho đến lúc ấy, toàn bộ số tiền sẽ do Alisa Ortega, người được ủy thác, quản lý.”

“Gì cơ?” Alisa có vẻ sốc. “Ý con là... gì cơ ?”

“Cái quái gì cơ.” Nash nhẹ nhàng nói với cô ấy. “Em yêu dấu, cụm từ mà em đang tìm kiếm là cái quái gì cơ ?”

Tobias Hawthorne không để lại tất cả mọi thứ cho các cháu trai của mình. So với phạm vi tài sản của mình, ông ấy đã để lại cho họ một khoản tiền lớn.

“Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?” Grayson hỏi, từng từ đều rõ ràng và chính xác.

Tobias Hawthorne không để lại tất cả mọi thứ cho các cháu trai của mình. Ông ấy cũng không để lại tất cả mọi thứ cho các con gái. Trí não tôi dừng lại ngay tại đó, bên tai như vang lên hồi chuông cảnh tỉnh.

“Xin phép mọi người cho tôi được kết thúc bản di chúc,” ông Ortega giơ một tay lên.

Bốn mươi sáu phẩy hai tỷ đô-la, tôi nghĩ, trái tim đang đập liên hồi trong lồng ngực còn miệng thì khô như giấy nhám. Tổng giá trị tài sản của Tobias Hawthorne là bốn mươi sáu phẩy hai tỷ đô-la, và ông để lại cho các cháu trai của mình tổng cộng một triệu đô-la. Một trăm ngàn đô-la cho hai người con gái. Nửa triệu nữa cho những người đã phục vụ ông, một khoản viện trợ hàng năm cho Nan...

Phép toán trong phương trình này không tịnh tiến. Nó không thể cộng lại.

Từng người một, trong căn phòng này, quay lại nhìn tôi.

“Toàn bộ tài sản còn lại của tôi,” ông Ortega đọc, “bao gồm tất cả tài sản, tiền mặt và tài sản không cụ thể khác, tôi để lại cho Avery Kylie Grambs.”