← Quay lại trang sách

Chương 21

“Em đã đọc lá thư của anh.” Jameson Hawthorne trượt vào ngồi bên cạnh tôi trên băng ghế sau của chiếc SUV. Oren đã tóm tắt cho tôi về các tính năng an ninh của chiếc xe này. Các cửa sổ đều được chống đạn và sơn màu tối. Tobias Hawthorne sở hữu rất nhiều chiếc SUV giống nhau để làm mồi nhử khi cần thiết.

Việc đi đến trường Trung học Heights rõ ràng không cần đến mấy chiếc xe đó.

“Xander có đi không?” Oren hỏi từ ghế lái, trao đổi ánh mắt với Jameson trong gương.

“Xan luôn đến trường sớm vào thứ Sáu,” Jameson đáp. “Hoạt động ngoại khoá.”

Trong gương, Oren đảo mắt sang nhìn tôi. “Cháu đi cùng cậu ấy được không?”

Tôi có ổn khi ở gần Jameson Hawthorne, người bước ra từ lò sưởi và đột nhập vào phòng tôi đêm qua không ư? Anh ấy đã chạm vào mặt tôi...

“Được ạ,” tôi trả lời Oren, cố nén lại ký ức.

Oren tra chìa khóa vào ổ và liếc nhìn qua vai. “Cô bé cần được bảo vệ,” ông ấy nói với Jameson. “Nếu có sự cố...”

“Chú sẽ cứu em ấy trước,” Jameson tự kết thúc cho câu nói của Oren. Anh ấy gác một chân lên bảng điều khiển trung tâm và tựa lưng vào cửa. “Ông cháu luôn nói là đàn ông nhà Hawthorne có chín cái mạng: Cháu không thể cứ thế mà đốt hết hơn năm cái mạng của mình được.”

Oren quay lại phía trước và khởi dộng xe, sau đó chúng tôi lên đường. Dù đã qua một lớp cửa sổ chống đạn, tôi vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng gào thét vang lên khi chúng tôi đi qua cổng. Đám săn ảnh. Trước đó đã có ít nhất cả chục người. Giờ con số đấy chắc phải tăng lên gấp đôi - có khi còn hơn thế.

Tôi không để mình chìm đắm vào trong suy nghĩ ấy quá lâu. Tôi rời mắt khỏi đám phóng viên và quay sang phía Jameson. “Đây.” Tôi thò tay vào túi và đưa trả lại anh bức thư.

“Anh đã cho em xem thư của mình,” Jameson nói, cố chơi trò ẩn tình với tôi cho bằng được. “Vậy em cho anh xem thư của em đi.”

“Im miệng lại và đọc đi.”

Jameson nghe theo. “Có thế này thôi hả?” Anh ấy hỏi sau khi đọc xong.

Tôi gật đầu.

“Em biết ông xin lỗi vì điều gì không?” Jameson hỏi. “Có sai lầm gì to lớn trong quá khứ của em mà em không biết là ai gây ra không?”

“Có đấy.” Tôi nuốt nước bọt, né tránh việc giao tiếp bằng mắt với anh. “Nhưng trừ khi anh nghĩ rằng ông của anh phải chịu trách nhiệm cho việc mẹ em có nhóm máu cực kỳ hiếm và bị xếp quá thấp trong danh sách cấy ghép, còn không thì ông ấy chẳng có tội tình gì cả.”

Tôi chỉ muốn mỉa mai chút thôi, chứ không muốn biến nó thành mấy lời thô tục.

“Chúng ta sẽ quay lại với bức thư của em sau.” Jameson đã rất lịch sự khi phớt lờ cảm xúc trong giọng điệu của tôi. “Và chuyển sang thư của anh nhé. Anh rất tò mò, Cô gái Bí ấn ạ, em nghĩ sao về nó?”

Tôi có cảm giác rằng đây lại là một bài kiểm tra khác. Một cơ hội cho tôi thể hiện giá trị của mình. Đã chấp nhận thử thách.

“Bức thư của anh được viết bằng những câu tục ngữ,” tôi nói, mở đầu thật rõ ràng. “ Chớ thấy sáng mà ngỡ là vàng. Quyền lực tuyệt đối, tha hóa tối đa. Ông ấy đang muốn nói rằng tiền bạc và quyền lực rất nguy hiểm. Và dòng đầu tiên, Con quỷ dữ mà cháu biết rõ vẫn tốt hơn rất nhiều so với thứ mà cháu không biết gì, có đúng thế không, dòng này thì quá rõ rồi, đúng chứ?”

Con quỷ dữ mà Tobias Hawthorne biết chính là gia đình của ông ấy - còn tôi là con quỷ dữ mà ông ấy không biết gì. Nhưng nếu diễn giải như vậy là đúng - tại sao lại là tôi chứ? Nếu tôi chỉ là một người hoàn toàn xa lạ, tại sao ông ấy lại chọn tôi? Một mũi phi tiêu cắm trên bản đồ? Hay do thuật toán máy tính như Max đã tưởng tượng?

Và nếu tôi là một người xa lạ - tại sao ông ấy lại xin lỗi tôi?

“Tiếp tục đi,” Jameson nhắc nhở.

Tôi tập trung. “ Trên thế giới này, không có gì là chắc chắn hết, ngoại trừ cái chết và thuế. Em cảm thấy có vẻ như ông ấy biết rằng mình sẽ chết.”

“Bọn anh thậm chí còn không biết ông bị bệnh,” Jameson thì thầm. Chuyện này có vẻ ảnh hưởng nhiều đến anh ấy. Rõ ràng Tobias Hawthorne là một người rất giỏi giữ bí mật, giống như mẹ tôi. Tôi có thể là con quỷ dữ mà ông ấy không biết rõ, kể cả khi ông ấy có quen biết mẹ tôi. Tôi cũng vẫn có thể là một người xa lạ, kể cả khi bà ấy thân quen.

Tôi có thể cảm thấy Jameson ở bên cạnh đang nhìn tôi theo cách khiến tôi tự hỏi liệu anh ấy có thể nhìn thấu những điều tôi đang nghĩ trong đầu hay không.

“ Những thứ tồi tệ xảy ra với người khác thì cũng có thể xảy ra với cháu, ” tôi nói, quay trở lại với nội dung của bức thư, có ý định sẽ tiếp tục chuyện này đến cùng. “Ở những tình huống khác nhau, ai trong chúng ta cũng đều có thể ở vào vị trí của bất cứ ai,” tôi diễn giải lại.

“Một chàng trai giàu có cũng có thể trở thànhh một tên khốn nạn.” Jameson bỏ chân xuống khi bảng điều khiển trung tâm và quay sang nhìn tôi, đôi mắt màu xanh lục của anh ấy khóa chặt lấy mắt tôi, khiến toàn bộ cơ thể tôi phải cảnh giác cao độ. “Và một cô gái nghèo cũng có thể trở thành...”

Công chúa. Câu đố. Người thừa kế. Trò chơi.

Jameson mỉm cười. Nếu đây là một bài kiểm tra thì tôi chắc chắn đã đủ điểm đậu. Anh ấy tiếp tục. “Bề ngoài thì có vẻ như bức thư đã tóm tắt lại những gì mà chúng ta đã biết: ông ngoại anh mất và để lại mọi thứ cho con quỷ dữ mà ông không biết rõ, làm đảo lộn tài sản của rất nhiều người. Tại sao nhỉ? Bởi vì quyền lực làm con người tha hoá. Quyền lực tuyệt đối, tha hóa tối đa.”

Tôi không thể rời mắt khỏi anh ấy, dù đã cố.

“Còn em thì sao, Người thừa kế?” Jameson tiếp tục. “Em có liêm khiết không? Đó có phải lý do để ông anh giao hết tài sản của mình vào tay em?” Biểu cảm ở khóe môi anh không phải một nụ cười. Tôi không biết chính xác nó là gì, chỉ biết rõ một điều rằng nó thật có sức hút. “Anh hiểu ông anh.” Jameson nhìn tôi chăm chú. “Chắc chắn trong đây còn chứa đựng nhiều thứ hơn thế. Một đoạn chơi chữ. Một mật mã. Một thông điệp bí ẩn. Một cái gì đó. ”

Anh ấy trả lại lá thư cho tôi. Tôi nhận lấy và nhìn xuống. “Ông của anh đã ký lên thư của em những chữ viết tắt.” Tôi đưa ra nhận định cuối cùng. “Nhưng ông ấy ký lên thư của anh bằng tên đầy đủ.”

Jameson nhẹ nhàng nói. “Vậy chúng ta có thể suy ra được điều gì?”

Chúng ta. Từ khi nào mà một người nhà Hawthorme và tôi lại trở thành chúng ta thế này? Tôi vẫn nên cảnh giác thì hơn. Ngay cả khi có Oren và Alisa bảo vệ, tôi vẫn nên giữ khoảng cách. Nhưng có thứ gì đó rất lạ ở gia đình này. Một thứ gì đó liên quan tới những chàng trai này.

“Gần đến nơi rồi.” Tiếng của Oren vang lên từ ghế trước. Ông ấy chẳng có dấu hiệu gì là đang theo dõi cuộc nói chuyện của chúng tôi. “Ban giám hiệu nhà trường đã được thông báo ngắn gọn về tình hình. Tôi đã đăng ký tham gia vào đội an ninh của trường từ nhiều năm trước, khi mấy chàng trai này nhập học ở đây. Cháu sẽ an toàn khi ở trong trường, Avery ạ, nhưng dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì cũng đừng rời khỏi khuôn viên trường nhé.” Xe của chúng tôi đi qua cánh cổng được bảo vệ. “Tôi sẽ không ở xa đâu.”

Tôi chuyển tâm trí mình từ những bức thư - của Jameson và tôi - sang điều đang chờ đợi tôi bên ngoài chiếc xe này. Đây là một trường trung học ư? Tôi nghĩ, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Nó trông giống một trường đại học hay một bảo tàng hơn, một ngôi trường vượt ra khỏi mọi quy chuẩn, nơi tất cả học sinh đều xinh đẹp và nở nụ cười hạnh phúc. Đột nhiên, tôi có cảm giác mình chẳng hợp với bộ đồng phục được đưa cho này chút nào. Tôi chẳng khác gì một đứa trẻ đang chơi trò cải trang, giả vờ rằng đội một cái nồi lên đầu là có thể biến mình trở thành một phi hành gia, rằng bôi son lem nhem lên mặt có thể khiến mình vụt sáng trở thành một ngôi sao nổi tiếng.

Đối với phần còn lại của thế giới, tôi chỉ là một con nhóc đột nhiên trở thành người nổi tiếng. Tôi có sức mê hoặc, là mục tiêu mà bao người dòm ngó. Nhưng ở đây thì sao? Những người lớn lên đã ngậm thìa vàng này có thể coi một cô gái như tôi là gì ngoài một đứa lừa đảo được cơ chứ?

“Anh ghét phải giải đố và chạy, Cô gái Bí ẩn ạ.” Tay của Jameson đã đặt sẵn trên tay nắm cửa khi chiếc SUV từ từ dừng lại. “Nhưng điều mà em không cần thiết phải làm nhất trong ngày đầu tiên ở ngôi trường này là để ai đó nhìn thấy em thân mật với anh.”