← Quay lại trang sách

Chương 22

Jameson biến mất chỉ trong nháy mắt. Anh ấy hòa mình vào giữa đám đông những học sinh mặc áo khoác đỏ tía và sở hữu mái tóc vừa suôn mượt vừa óng ả, còn tôi thì vẫn đang cúi gập người trên ghế, không thể nào cử động nổi.

“Chỉ là trường học thôi mà,” Oren trấn an tôi. “Chúng chỉ là những đứa nhóc thôi.”

Những đứa nhóc giàu sụ. Những đứa nhóc có gia cảnh bình thường nhất cũng là con của một vị bác sĩ phẫu thuật thần kinh hay một luật sư có tài áp đảo đối phương nào đấy. Khi chúng nghĩ về đại học, chúng sẽ nói về Harvard hoặc Yale. Và giờ thì tôi đang ở đây, mặc một chiếc váy kẻ sọc xếp li và một chiếc áo khoác đỏ tía, đeo huy hiệu hải quân chạm nổi mấy dòng chữ La-tinh mà tôi thậm chí còn không biết phải đọc nó như thế nào.

Tôi chộp lấy chiếc điện thoại mới của mình và gửi một tin nhắn cho Max. Avery đây. Số mới. Gọi tớ nhé.

Liếc nhìn về phía ghế trước thêm lần nữa, tôi buộc bản thân giơ tay chạm vào cửa. Nhiệm vụ của Oren không phải là chiều chuộng tôi. Ông ấy chỉ có nhiệm vụ bảo vệ tôi thôi. Nhưng ông ấy cũng không thể bảo vệ tôi khỏi những cái nhìn chằm chằm mà tôi đã lường trước được vào lúc tôi vừa bước ra khỏi xe.

“Cháu sẽ gặp lại chú ở đây vào cuối giờ học phải không a?” Tôi hỏi.

“Tôi sẽ ở đây.”

Tôi nán lại một chút, phòng khi Oren còn muốn dặn dò gì thêm, rồi mới mở cửa xe ra. “Cảm ơn vì đã đưa cháu đến trường.”

Không một ai nhìn tôi cả. Cũng chẳng có ai thì thầm to nhỏ. Trên thực tế, khi tôi rảo bước về phía cổng vòm đôi đánh dấu lối vào của toà nhà chính, tôi cảm thấy rõ ràng rằng họ đang phớt lờ tôi một cách có chủ ý. Không nhìn thẳng. Không nói chuyện. Chỉ có những cái liếc nhìn vụng trộm, cứ vài bước lại lén nhìn một lần. Bất cứ khi nào tôi ngẩng lên nhìn ai, họ đều ngoảnh mặt làm ngơ.

Tôi tự nhủ rằng có lẽ họ chỉ đang cố để không làm to chuyện tôi đến trường nhập học, rằng họ chỉ đang thận trọng mà thôi. Nhưng tôi vẫn cảm thấy như thể mình đang đi lạc vào trong một phòng khiêu vũ, nơi mọi người đều đang nhảy một điệu valse phức tạp và uốn lượn, xoay vòng xung quanh tôi như thể tôi không có mặt ở đây.

Khi tôi đến gần cổng vòm hơn, một nữ sinh với mái tóc đen dài đã phá vỡ bầu không khí phớt lờ tôi như một chú ngựa thuần chủng lắc mình hất một tay đua kém cỏi xuống đất. Cô ấy chăm chú quan sát tôi, và rồi từng người, từng người một, những nữ sinh xung quanh cô ấy cũng bắt đầu quay ra nhìn tôi.

Khi tôi đến chỗ họ, cô gái tóc đen bước ra khỏi nhóm, đứng chắn trước mặt tôi.

“Tớ là Thea,” cô ấy bắt chuyện, mỉm cười. “Cậu chắc là Avery rồi.” Giọng của cô ấy vô cùng dễ chịu - thánh thót như tiếng nhạc, như một nàng mỹ nhân ngư thừa biết chỉ cần cố gắng một chút, tiếng hát của cô ấy sẽ có thể dụ hoặc được những thủy thủ lao mình xuống biển. “Để tớ dẫn cậu đến văn phòng nhé?”

“Hiệu trưởng của trường là Tiến sĩ McGowan. Cô ấy nhận bằng tiến sĩ từ Đại học Princeton. Cô ấy sẽ giữ chân cậu trong văn phòng ít nhất là nửa tiếng, nói chuyện về những cơ hội và truyền thống. Nếu cô ấy mời cậu uống cà phê, hãy uống nhé - cà phê rang riêng của cô ấy đấy, ngon tuyệt.” Dường như Thea biết rất rõ rằng cả hai chúng tôi đang thu hút rất nhiều ánh nhìn. Nhưng cô ấy có vẻ rất hưởng thụ điều đó. “Khi Tiến sĩ Mac đưa cậu thời khóa biểu, hãy kiểm tra kỹ lưỡng để chắc chắn rằng cậu có thời gian ăn trưa mỗi ngày. Trung học Heights áp dụng thời khóa biểu mô-đun, tức là chúng ta sẽ học theo chu kỳ sáu ngày, mặc dù sẽ chỉ đến trường năm ngày một tuần thôi. Các lớp học sẽ có từ ba đến năm buổi lên lớp trong một chu kỳ và có thể lên lớp ở bất cứ nơi nào trong trường; vậy nên, nếu cậu không cẩn thận, cậu có thể sẽ phải học thông trưa vào ngày A và ngày B nhưng lại chẳng có lớp nào vào ngày C hoặc ngày F đấy.”

“Ừ.” Đầu óc tôi quay cuồng, nhưng tôi vẫn cố nặn thêm một câu nữa. “Cảm ơn nhé.”

“Những người ở ngôi trường này giống như các vị tiên trong thần thoại Celtic ấy,” Thea nhẹ nhàng nói. “Cậu không nên cảm ơn bọn mình đầu, trừ khi cậu muốn nợ chúng mình một món nợ.”

Tôi không biết phải trả lời cô ấy thế nào nên đành chọn cách im lặng. Có vẻ Thea cũng không thấy chuyện đó là xúc phạm. Khi dẫn tôi xuống một hành lang dài treo đầy những bức chân dung học sinh cũ trên tường, cô ấy phá vỡ sự im lặng. “Thực tình thì những người ở đây không tệ thế đâu. Hầu hết là vậy. Miễn là cậu đi cùng với tớ, cậu sẽ không sao cả.”

Nghe đau đớn thật! “Tớ sẽ ổn thôi,” tôi nói với cô ấy.

“Chắc chắn rồi,” Thea dứt khoát. Đó là mốc tham chiếu của đồng tiền. Chắc chắn là như thế. Phải vậy không? Đôi mắt đen láy của Thea đảo tròn quanh người tôi. Cô ấy nghiền ngẫm và quan sát phản ứng của tôi, đến độ nụ cười của cô ấy hoàn toàn chẳng có gì để che giấu. “Chắc sống cùng nhà với anh em nhà họ khó lắm nhỉ?”

“Cũng ổn,” tôi đáp.

“Ôi, bạn yêu ơi.” Thea lắc đầu. “Nếu có một thứ mà nhà Hawthorne không có thì đó chính là sự yên ổn. Họ đã là một mớ hỗn độn, vừa rắc rối vừa hư hỏng trước khi cậu tới đây, và họ vẫn sẽ như thế đến tận khi cậu bay màu.”

Bay màu. Thea nghĩ tôi sẽ bay màu đi đâu được cơ chứ?

Chúng tôi đi đến cuối hành lang và đến được phòng hiệu trưởng. Cửa phòng bật mở, và bốn chàng trai ào ra bằng con đường duy nhất ấy. Cả bốn người họ đều đang chảy máu, nhưng vẫn nhe răng cười. Xander là người bước ra cuối cùng. Cậu ấy nhìn tôi, sau đó nhìn sang người mà tôi đi cùng.

“Thea,” cậu ấy cất tiếng chào.

Cô ấy nở một nụ cười quá đỗi ngọt ngào, sau đó đưa tay lên mặt cậu ấy - hay chính xác hơn là đôi môi rướm máu. “Xander. Có vẻ như cậu lại thua rồi.”

“Không ai trong Câu lạc bộ Chiến đấu Rô-bốt Đại chiến chế độ Death Match [1] là kẻ thua cuộc cả,” Xander nghiêm túc nói. “Chỉ có nhà vô địch và người có rô-bốt phát nổ thôi.”

Tôi nghĩ đến văn phòng của Tobias Hawthorne - về những tấm bằng sáng chế mà tôi nhìn thấy trên tường. Xander là kiểu thiên tài nào vậy? Mà cậu ấy bị thiếu mất một bên lông mày à?

Thea tiếp tục nói chuyện một cách thản nhiên, như thể chuyện vừa rồi chẳng có gì đáng nói. “Tớ đang dẫn Avery đến văn phòng và cho cậu ấy một vài lời khuyên để có thể tồn tại ở Heights.”

“Tuyệt vời!” Xander khen ngợi. “Avery, cô Thea Calligaris quyến-rũ tuyệt-vời đây có tình cờ nói cho cậu biết rằng chú của cậu ấy đã kết hôn với bác của mình không?”

Họ của Zara là Hawthorne-Calligaris.

“Tớ nghe nói Zara và chú cậu đang tìm cách chống lại bản di chúc.” Bề ngoài Xander tỏ vẻ đang nói chuyện với Thea, nhưng từ nơi xa xăm nào đấy, tôi có cảm giác rằng cậu ấy đang đưa cho tôi một lời cảnh báo.

Đừng tin Thea.

Thea nhún vai một cách thanh lịch, không chút biểu cảm. “Tớ không biết.”

Death Match là một chế độ trò chơi khá đơn giản, chỉ cần tiêu diệt kẻ thù trước khi chúng giết bạn.