← Quay lại trang sách

Chương 24

Max gọi lại cho tôi vào khoảng giữa trưa. Ở trường Trung học Heights, thời khóa biểu được xếp theo mô-đun đồng nghĩa với việc có những khoảng thời gian trống trong thời khóa biểu mà tôi không cần phải xuất hiện ở bất cứ nơi nào cụ thể. Tôi có thể đi lang thang trên những dãy hành lang, dành thời gian ở trong phòng tập nhảy, phòng rửa ảnh hay các phòng thể chất. Chính xác thì lúc nào ăn trưa cũng do tôi quyết định. Vì vậy, khi Max gọi và tôi chui vào một căn phòng trống, chẳng có ai thèm ngăn tôi lại và cũng chẳng có ai thèm quan tâm.

“Nơi đây đúng là thiên đường,” tôi nói với Max. “ Thiên đường. Thật sự. ”

“Dinh thự á?” Max hỏi lại.

“Trường học ấy,” tôi thì thào. “Cậu phải thấy thời khóa biểu của tớ cơ. Và cả những lớp học nữa!”

“Avery,” Max nói, giọng nghiêm nghị. “Tớ hiểu là cậu vừa được thừa kế hàng tỷ tỷ đô-la nhưng cậu chỉ muốn nói chuyện về trường mới của cậu thôi hả?”

Tôi muốn kể cho cậu ấy nghe về rất nhiều thứ. Tôi phải vắt óc suy nghĩ để ghi nhớ chính xác những điều cậu ấy đã biết và những điều cậu ấy chưa biết. “Jameson Hawthorne đã cho tớ xem bức thư mà ông ngoại anh ấy để lại cho anh ấy, và nó chính là câu đố vừa hóc búa vừa điên rồ này. Jameson thuyết phục tớ rằng tớ chính là một câu đố cần được giải.”

“Hiện giờ tớ đang xem một bức hình của Jameson Hawthorne,” Max thông báo. Tôi nghe thấy tiếng xả nước ở phía đầu dây bên kia và đoán rằng cậu ấy ắt hẳn đang ở trong phòng tắm - ở những ngôi trường bình thường, thời gian rảnh của học sinh không lỏng lẻo như ở đây. “Phải nói là anh ấy ngon [1] đấy.”

Tôi phải mất một giây mới bắt kịp. “Max!”

“Tớ chỉ muốn nói là anh ta có vẻ rất quen thuộc với máy fax. Có lẽ anh ta thực sự rất xuất sắc trong việc quay số. Tớ cá rằng anh ta thậm chí còn gửi cả fax đường dài nữa.”

“Tớ chẳng hiểu cậu đang nói cái gì hết,” tôi nói với cậu ấy.

Tôi thực sự có thể hình dung trong đầu hình ảnh Max đang cười toe toét. “Tớ cũng không hiểu! Tớ phải cúp máy bây giờ đây vì chúng ta không có nhiều thời gian. Bố mẹ tớ hoảng loạn vì mấy chuyện này lắm. Giờ không phải lúc tớ trốn học.”

“Bố mẹ cậu hoảng loạn á?” Tôi cau mày. “Tại sao vậy?”

“Avery, cậu có biết tớ đã nhận được bao nhiêu cuộc điện thoại không? Còn có cả phóng viên xuất hiện ở nhà tớ nữa. Mẹ tớ đã dọa sẽ khóa hết tài khoản mạng xã hội, hòm thư điện tử, tất cả mọi thứ của tớ đấy.”

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc tình bạn của tôi và Max bị công khai cho cả thế giới biết như thế này, nhưng nó chắc chắn cũng chẳng phải bí mật gì ghê gớm.

“Các phóng viên muốn phỏng vấn cậu,” tôi nói, cố gắng để hiểu chuyện này. “Về tớ.”

“Cậu đã xem tin tức chưa?” Max hỏi tôi.

Tôi nuốt nước bọt. “Chưa.”

Có một khoảng lặng ở phía bên kia đầu dây. “Có lẽ cậu không nên xem.” Lời khuyên ấy chứa rất nhiều hàm ý. “Có nhiều tin lắm, Ave. Cậu ổn chứ?”

Tôi thổi một lọn tóc ra khỏi mặt. “Tớ ổn. Luật sư và đội trưởng đội vệ sĩ của tớ đã đảm bảo rằng việc tớ bị ám sát rất khó xảy ra.”

“Cậu có cả vệ sĩ!” Max khiếp sợ thốt lên. “Con khốn, giờ cuộc sống của cậu ngầu ghê!”

“Tớ còn có nhân viên, phục vụ và nhân tiện, mấy người ấy ghét tớ lắm. Ngôi nhà này không hề giống với bất cứ ngôi nhà nào mà tớ từng nhìn thấy. Và gia đình! Max ạ, những chàng trai trong gia đình đó, họ sở hữu bằng sáng chế, kỷ lục thế giới và...”

“Tớ đang xem ảnh của tất cả bọn họ đây,” Max nói. “Đến đây với mẹ nào, mấy chàng mù tạt [2] ngon ngọt ơi.”

“Mù tạt á?” Tôi lặp lại.

“Thành trì?” Cậu ấy cố gắng tìm từ.

Tôi cười ngặt nghẽo. Tôi đã không nhận ra rằng mình cần nói chuyện với Max thế này đến mức nào cho tới tận khi cậu ấy ở đây.

“Tớ xin lỗi, Ave. Tớ phải đi đây. Nhắn tin cho tớ nhưng...”

“Xem cái tớ bảo đi nhé,” tôi nói chen vào.

“Và trong lúc chờ đợi, hãy mua cho bản thân mấy thứ tốt đi nhé.”

“Ví dụ như?” Tôi hỏi.

“Tớ sẽ lên danh sách cho cậu,” cậu ấy hứa. “Yêu cậu, con khốn.”

“Tớ cũng yêu cậu, Max.” Tôi giữ điện thoại bên tai trong khoảng một hoặc hai giây sau khi cậu ấy rời đi. Tớ ước gì cậu ở đây.

Cuối cùng, tôi cũng xoay xở để tìm được căng-tin trường. Có khoảng hơn hai chục người đang ăn ở đây. Thea cũng đang ở đó. Cô ấy dùng chân đẩy một cái ghế ra khỏi bàn.

Cô ấy là cháu gái của Zara, tôi tự nhắc nhở chính mình. Và Zara muốn tôi biến đi. Nhưng tôi vẫn ngồi xuống.

“Tớ xin lỗi vì sáng nay đã hơi sỗ sàng với cậu.” Thea liếc nhìn mấy cô gái khác đang ngồi cùng bàn với mình, tất cả bọn họ đều trải chuốt và xinh đẹp không kém cạnh gì với cô ấy. “Chỉ là nếu tớ ở vị trí của cậu, tớ sẽ muốn biết.”

Tôi nhận ra có mùi thả mồi bắt cá để moi chuyện ở đây, nhưng tôi không thể ngăn bản thân mình hỏi. “Biết gì cơ?”

“Về anh em nhà Hawthorne ấy. Từ lâu rồi, mọi chàng trai đều muốn trở thành người như họ và bất cứ ai thích con trai đều muốn hẹn hò với họ. Ngoại hình của họ. Cách họ làm mọi việc.” Thea ngừng lại. “Thậm chí chỉ cần có một chút quan hệ với nhà Hawthorne thôi cũng đã thay đổi cách mọi người nhìn cậu rồi.”

“Tớ đã từng học với Xander một thời gian.” Một trong đám mấy cô gái cất lời. “Trước khi...” Cô ấy nói nhỏ dần.

Trước khi gì cơ? Tôi đã bỏ lỡ điều gì đó ở đây - một điều gì đó quan trọng.

“Họ là ma thuật.” Khuôn mặt Thea xuất hiện biểu cảm kỳ lạ nhất. “Và khi cậu rơi vào quỹ đạo của họ, cậu cũng sẽ cảm thấy mình giống như ma thuật.”

“Bất khả chiến bại.” Có ai đấy nói chen vào.

Tôi nghĩ đến cảnh Jameson bay người từ ban công tầng hai xuống vào ngày chúng tôi gặp nhau, Grayson ngồi sau bàn làm việc của thầy hiệu trưởng Altman và đuổi ông ta ra khỏi phòng với một cái nhướng mày khó chịu. Và Xander: cao mét chín, cười toe toét, chảy máu và thao thao bất tuyệt về những con rô-bốt phát nổ.

“Họ không như cậu nghĩ đâu,” Thea nói với tôi. “Tớ không muốn sống dưới một mái nhà với gia đình Hawthorne.”

Có phải cô ấy đang cố gắng để làm tôi thấy khó chịu không? Nếu tôi rời khỏi Nhà Hawthome - nếu tôi chuyển ra ngoài - tôi sẽ mất quyền thừa kế. Cô ấy biết điều đó chứ? Có phải chú cô ấy đã sai cô ấy làm chuyện này không?

Ngày hôm nay, khi bước chân vào ngôi trường này, tôi đã nghĩ mình sẽ bị đối xử giống như rác rưởi. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu các cô gái ở trường này tỏ vẻ chiếm hữu với các chàng trai nhà Hawthorne hoặc tất cả mọi người, cả trai lẫn gái, phẫn nộ với tôi thay cho các chàng trai ấy. Nhưng chuyện này...

Chuyện này hoàn toàn khác.

“Tớ nên đi.” Tôi đứng dậy, nhưng Thea cũng đứng dậy theo.

“Hãy nghĩ về thứ cậu muốn ở tớ,” Thea nói. “Nhưng cô gái cuối cùng ở ngôi trường này liên quan đến anh em nhà Hawthorne thì sao? Cô gái cuối cùng đã dành hết giờ này đến giờ khác trong căn nhà đó? Cô ấy đã chết.”

Max đã nói là faxable để tránh nói tục. Thực tế, cô bạn muốn dùng từ fuckable để miêu tả Jameson.

Bản gốc: “You delicious mustards”. Câu chuẩn sẽ phải là “You delicious bastard”.