Chương 23
“Cô đã sắp xếp cho em lớp Văn minh Hoa Kỳ và Triết học Tư duy. Về Khoa học và Toán, em có thể tiếp tục với khóa học hiện tại của mình, trong trường hợp khối lượng khoa học của em chưa quá nhiều.” Tiến sĩ McGowan nhấp một ngụm cà phê. Tôi cũng thế. Cà phê ở đây đúng là ngon như Thea đã hứa hẹn và điều đó khiến tôi tự hỏi những lời còn lại mà cô ấy nói có bao nhiêu phần trăm là sự thật.
Chắc sống cùng nhà với anh em nhà họ khó lắm nhỉ?
Họ đã là một mớ hỗn độn, vừa rắc rối vừa hư hỏng trước khi cậu tới đây, và họ vẫn sẽ như thế đến tận khi cậu bay màu.
Tiến sĩ Mac - cô ấy khăng khăng muốn được gọi như thế - tiếp tục. “Còn về các môn tự chọn, cô đề xuất lớp Kiến tạo Ý nghĩa, môn học này tập trung vào việc nghiên cứu cách truyền tải ý nghĩa thông qua các hình thức nghệ thuật và sẽ có một lượng lớn thời gian dành cho chương trình hòa nhập cộng đồng [1] , được kết hợp với các bảo tàng địa phương, nghệ sĩ, nhà sản xuất kịch, nhóm ba lê, nhà hát opera, vân vân. Với sự hỗ trợ theo thông lệ mà Quỹ Hawthorne vẫn thường cung cấp cho những nỗ lực của trường, cô tin rằng em sẽ thấy khóa học này... hữu ích.”
Quỹ Hawthorne? Tôi cố gắng - vừa đủ - để tránh lặp lại từ này.
“Vê phần còn lại của thời khóa biểu, bây giờ, cô sẽ cần trao đổi với em một chút về những kế hoạch của em trong tương lai. Em có đam mê gì không, Avery?”
Tôi đã định nói với cô ấy những điều y hệt như tôi đã nói với hiệu trưởng Altman. Tôi là một cô gái có kế hoạch, nhưng kế hoạch đó phải luôn gắn liền với thực tế. Tôi đã chọn một chuyên ngành đại học sẽ giúp tôi có một công việc ổn định. Điều thiết thực cần làm hiện giờ là kiên trì đến cùng. Ngôi trường này chắc chắn có nhiều tài nguyên hơn trường cũ của tôi. Họ có thể giúp tôi vượt qua các bài thi tiêu chuẩn, tối đa hóa tín chỉ đại học mà tôi có thể nhận được ở trường trung học, làm bước đệm hoàn hảo cho tôi để tôi có thể hoàn thành chương trình đại học trong vòng ba năm, thay vì bốn. Nếu tôi đi đúng nước cờ của mình, ngay cả khi Zara và chồng bà ấy chấm dứt những điều mà Tobias Hawthorne đã làm bằng cách nào đó, tôi vẫn có thể vượt lên dẫn trước.
Nhưng Tiến sĩ Mac không chỉ hỏi về kế hoạch của tôi. Cô ấy hỏi tôi đam mê gì cơ, và có một sự thật là ngay cả khi gia đình Hawthorne thành công tìm ra cách chống lại những tuyên bố trong bản di chúc thì tôi vẫn có thể nhận được một khoản tiền. Họ có thể sẵn sàng trả cho tôi bao nhiêu triệu đô-la chỉ để tôi biến đi cho khuất mắt? Trong trường hợp xấu nhất, tôi vẫn có thể bán câu chuyện của mình để kiếm đủ, có khi còn thừa tiền để học đại học.
“Du lịch,” tôi thốt lên. “Em luôn muốn được đi du lịch.”
“Tại sao?” Tiến sĩ Mac chăm chú nhìn tôi. “Điều gì thu hút em muốn đến những địa điểm khác? Nghệ thuật? Lịch sử? Con người và văn hoá? Hay em bị hấp dẫn bởi những điều kỳ diệu của thế giới tự nhiên? Em có muốn nhìn thấy những ngọn núi và vách đá, đại dương và những cây Sequoia khổng lồ, những khu rừng nhiệt đới...”
“Có ạ,” tôi khẳng định một cách chắc nịch. Tôi có thể cảm nhận được những giọt lệ đang khiến mắt tôi cay xè, và tôi hoàn toàn không biết tại sao mình lại như vậy. “Em muốn thấy tất cả.”
Tiến sĩ Mac đưa tay ra và nắm lấy tay tôi. “Cô sẽ đưa cho em một danh sách các môn tự chọn để cân nhắc,” cô ấy nhẹ nhàng nói. “Cô biết du học sẽ không phải là lựa chọn phù hợp cho em vào năm tới, do hoàn cảnh của em khá đặc biệt, nhưng trường chúng ta có một vài chương trình rất tuyệt vời để em có thể cân nhắc sau. Em thậm chí có thể nghĩ đến ý tưởng hoãn lại việc tốt nghiệp một thời gian.”
Nếu là vào một tuần trước đó, ai đó nói với tôi rằng ở trường trung học có thứ có thể khiến tôi nán lại trường lâu hơn dù chỉ một phút, tôi sẽ nghĩ họ đang hoang tưởng. Nhưng ngôi trường này không hề bình thường.
Không có gì trong cuộc đời tôi bình thường nữa rồi.
Tên tiếng anh là “Civic engagement”, là một chương trình có chủ đề thúc đẩy tinh thần cộng đồng tích cực của học sinh. Qua chương trình này, học sinh sẽ hiểu được tổng quan vai trò của công dân trong việc tạo nên lịch sử và phát triển xã hội Hoa Kỳ.