Chương 27
“Chúng ta có thể tạo ra thứ gì đó từ con số không.” Vài giờ sau, tôi và Jameson đứng cùng nhau trong thư viện Nhà Hawthorne, nhìn lên những giá sách xoay tròn, chất đầy những cuốn sách từ sàn nhà đến trần cao sáu mét.
“Hawthorne sinh ra hay Hawthorne tạo ra thì vẫn luôn có thứ gì đó để chơi.'” Jameson nói với nhịp điệu ngân nga như đang hát, hệt như một đứa trẻ đang chơi nhảy dây. Nhưng khi anh ấy chuyển ánh mắt từ trên giá xuống tôi, biểu cảm chẳng có chút nào giống một đứa trẻ đang vui đùa. “Mọi thứ trong Nhà Hawthorne đều có ý nghĩa.”
Tất cả mọi thứ, tôi nghĩ. Và tất cả mọi người.
“Em biết đã bao nhiêu lần ông gửi câu đố đến căn phòng này cho anh không?” Jameson chầm chậm xoay vòng tròn. “Có lẽ giờ ông đang lăn lộn vì sung sướng dưới nấm mồ vì anh đã mất thời gian lâu đến thế để giải được nó.”
“Anh nghĩ chúng ta đang tìm kiếm điều gì?” Tôi hỏi.
“Em nghĩ chúng ta đang tìm kiếm điều gì, Người thừa kế?” Jameson có cách khiến cho mọi thứ nghe giống như một lời thách thức hoặc một lời mời.
Hoặc cả hai.
Tập trung, tôi nhắc nhở bản thân. Tôi ở đây bởi vì tôi cũng muốn có được câu trả lời như chàng trai đang đứng bên cạnh mình, ít nhất là thế. “Nếu manh mối là một cuốn sách qua bìa của nó,” tôi nói, lật qua lật lại câu đố trong đầu, thì em đoán là chúng ta phải tìm ra một cuốn sách hoặc một trang bìa, hoặc có lẽ là sự không tương xứng giữa hai thứ ấy?”
“Một cuốn sách không ăn nhập với bìa của nó?” Biểu cảm trên khuôn mặt Jameson khiến tôi không đoán được suy nghĩ của anh về đề xuất vừa rồi của mình.
“Cũng có thể em đoán sai.”
Môi của Jameson khẽ cong lên - không hẳn là một nụ cười, nhưng cũng không hẳn là một cái nhếch môi. “Đôi khi ai cũng có thể mắc chút sai lầm, Người thừa kế ạ.”
Một lời mời - và một thách thức. Tôi không có ý định sẽ mắc chút sai lầm - ít nhất là không phải với anh ấy. Cơ thể tôi càng ghi nhớ điều đó sớm thì càng tốt. Tôi quay lưng lại với Jameson, chầm chậm xoay ba trăm sáu mươi độ bao quát toàn bộ phạm vi căn phòng. Chỉ cần nhìn lên các giá sách thôi cũng đã có cảm giác như đang đứng ở rìa Grand Canyon [1] . Chúng tôi hoàn toàn bị bao vây bởi những cuốn sách, những cuốn sách chất chồng lấp đầy đến hai tầng lầu. “Chắc phải có đến hàng ngàn cuốn ở đây mất.” Với độ lớn chừng này của thư viện, độ cao chừng kia của những giá sách, nếu chúng tôi đi kiếm một cuốn sách không ăn nhập với bìa của nó...
“Việc này có thể mất tới nhiều giờ đồng hồ,” tôi nói.
Jameson cười rạng rỡ, lần này để lộ nguyên hàm răng đều tăm tắp. “Đừng tức cười thế chứ, Người thừa kế. Phải là mất nhiều ngày mới đúng.”
♟
Chúng tôi im lặng làm việc. Không ai chịu rời đi để ăn tối. Cảm giác hồi hộp chạy dọc cơ thể tôi mỗi khi tôi nhận ra rằng mình đang cầm trên tay ấn bản đầu tiên của một cuốn sách. Thỉnh thoảng, tôi lại mở một cuốn sách ra xem nó có chữ ký hay không. Stephen King [2] . J. K. Rowling [3] . Toni Morrison [4] . Cuối cùng, tôi phải cố gắng lắm mới thôi không đứng hình vì kinh ngạc trước thứ tôi đang cầm trên tay. Tôi mất dấu thời gian, mất dấu mọi thứ, ngoại trừ nhịp kéo sách ra khỏi giá, lột bỏ bìa sách, thay bìa, rồi lại thay sách mãi không dứt. Tôi có thể nghe thấy tiếng Jameson đang làm việc. Tôi có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh ấy ở trong căn phòng này, khi chúng tôi di chuyển qua từng giá sách, càng ngày càng tiến lại gần nhau. Anh ấy phụ trách kiểm tra tầng cao hơn, còn tôi làm việc ở tầng dưới. Khi tôi cuối cùng cũng chịu ngẩng lên khỏi đống sách, tôi đã thấy anh ấy ở ngay trên đầu tôi rồi.
“Liệu chúng ta có đang phí thời gian không?” Tôi hỏi. Câu hỏi của tôi vang vọng khắp phòng.
“Thời gian là tiền bạc, Người thừa kế ạ. Em có rất nhiều tiền để lãng phí.”
“Đừng gọi em như thế nữa.”
“Anh phải gọi em bằng một cái tên nào đó, và có vẻ như em không hề đánh giá cao cái tên Cô gái Bí ẩn hay tên viết tắt của tên này.”
Tôi định nói với anh rằng tôi không hề gọi anh ấy là thứ này thứ nọ bao giờ. Tôi cũng chưa từng gọi thẳng tên anh ấy kể từ khi bước chân vào căn phòng này. Nhưng bằng cách nào đó, thay vì bắt bẻ, tôi chỉ nhìn lên phía anh ấy và thốt ra một câu hỏi khác.
“Ý của anh là gì khi ở trong xe, anh nói điều em không cần thiết phải làm nhất là để ai đó thấy chúng ta ở cạnh nhau?”
Tôi có thể nghe thấy tiếng anh ấy lấy sách ra khỏi giá, lột bỏ bìa và thay thế chúng - hết cuốn này đến cuốn khác - trước khi tôi nhận được câu trả lời. “Em đã có cả ngày để khám phá ngôi trường tuyệt vời Trung học Heights rồi mà,” Jameson đáp. “Em nghĩ anh muốn ám chỉ điều gì?”
Anh ấy luôn là người đặt câu hỏi, luôn xoay chuyển mọi thứ. Jameson đứng trên cao lẩm bẩm. “Đừng nói với anh là em không hề nghe thấy bất kỳ lời thì thầm nào xung quanh đấy nhé.”
Tôi đông cứng người, nghĩ về những gì mà mình đã được nghe. “Em đã gặp một cô gái.” Tôi ép mình quay trở lại với công việc ở giá sách - lấy sách ra, lột bìa sách, ghép bìa vào, rồi trả cuốn sách về vị trí cũ. “Thea.”
Jameson khịt mũi. “Thea không phải là một cô gái. Cô ta là một cơn lốc được bọc trong vỏ bọc của một cơn bão bọc thép. Mọi nữ sinh trong trường đều nghe theo sự dẫn dắt của cô ta, và điều đó có nghĩa là anh trở thành kẻ không được hoan nghênh. Chuyện này đã xảy ra trong suốt một năm rồi.” Anh ấy ngừng lại. “Thea nói gì với em?” Việc Jameson cố tỏ ra bình thường có lẽ sẽ đánh lừa được tôi nếu tôi ngẩng lên nhìn vào mặt anh ấy, nhưng bởi vì tôi không nhìn thấy biểu cảm của Jameson nên tôi thực sự cảm thấy có chút bí mật đang được ẩn giấu dưới câu hỏi bình thường này. Anh ấy có bận lòng.
Đột nhiên, tôi ước gì mình đã không đem chuyện Thea ra để kể. Gieo rắc mối bất hòa có lẽ là mục tiêu của Thea.
“Avery?”
Việc Jameson sử dụng tên thật của tôi khiến tôi càng chắc chắn một điều rằng anh ấy không chỉ muốn có câu trả lời của tôi, mà còn rất cần nó nữa.
“Thea cứ liên tục nói về ngôi nhà này,” tôi cẩn trọng đáp lời. “Về chuyện chắc chắn sẽ xảy ra với em khi sống ở đây.” Chuyện tôi kể là đúng - nhưng chỉ vừa đủ thôi. “Về tất cả bọn anh nữa.”
“Nó vẫn là một lời nói dối phải không?” Jameson nghiêm túc hỏi lại. “Có phải em đang che đậy thông tin gì đó quan trọng, nhưng vẫn nói những điều có thể coi là sự thật không?”
Anh ấy muốn nghe sự thật.
“Thea nói rằng có một cô gái và cô ấy đã chết.” Tôi nói như thể mình đang xé một miếng băng dán vết thương, quá nhanh để đoán được tôi đang nói gì.
Nhịp độ công việc của Jameson bên trên dần chậm lại. Cả căn phòng rơi vào im lặng và khi tôi đếm đến năm, anh ấy cất tiếng. “Tên của cô ấy là Emily.”
Mặc dù tôi không thể hiểu tại sao, nhưng tôi biết chắc chắn rằng anh ấy sẽ không nói ra điều đó nếu tôi có thể nhìn thấy mặt anh.
“Tên của cô ấy là Emily.” Jameson lặp lại. “Và cô ấy không chỉ là một cô gái.”
Hơi thở nghẹn lại nơi cổ họng tôi. Tôi cố sức ép nó ra và tiếp tục công việc kiểm tra sách, bởi vì tôi không muốn anh ấy biết tôi đoán được bao nhiêu từ giọng nói của anh. Emily quan trọng đối với anh ấy. Và đến giờ vẫn vậy.
“Em xin lỗi,” tôi cất lời - xin lỗi vì đã lôi chuyện này ra và xin lỗi vì cô ấy đã ra đi mãi mãi. “Chúng ta nên ngừng tay thôi.” Đã quá muộn rồi, và tôi không tin tưởng bản thân sẽ không nói ra điều gì khiến tôi phải thấy hối hận lần nữa.
Jameson ở phía trên cũng đã ngừng làm việc và tiếng lật giở sách được thay thế bằng tiếng bước chân đi xuống những bậc cầu thang xoắn ốc bằng sắt rèn. Anh ấy đứng giữa tôi và lối ra. “Ngày mai cũng giờ này nhé?”
Đột nhiên tôi cảm thấy tôi đang buộc mình không nhìn vào đôi mắt xanh sâu thẳm của anh ấy. “Chúng ta đang tiến triển rất tốt,” tôi đáp, ép mình đi về phía cửa. “Ngay cả khi chúng ta không tìm ra cách để rút ngắn quy trình, chúng ta vẫn có thể rà soát hết tất cả các giá sách trong vòng một tuần.”
Jameson nghiêng người về phía tôi khi tôi đi qua. “Đừng ghét anh nhé,” anh ấy nhẹ nhàng nói.
Tại sao em phải ghét anh? Tôi cảm thấy mạch đập sắp nhảy ra khỏi cổ họng mình. Bởi vì những lời anh ấy vừa nói? Hay bởi vì anh ấy đang ở quá gần tôi?
“Có một chút khả năng là chúng ta sẽ không thể hoàn thành công việc này trong vòng một tuần đâu.”
“Tại sao lại không ạ?” Tôi hỏi, quên mất việc tránh nhìn vào anh.
Anh ấy đưa môi mình kề sát tai tôi. “Đây không phải thư viện duy nhất ở Nhà Hawthorne.”
Một khe núi dốc được tạo ra bởi sông Colorado ở tiểu bang Arizona của Hoa Kỳ, có độ dài 446km, rộng từ 0.4km đến 24km và sâu hơn 1600m.
Stephen King là nhà văn người Mỹ thiên về thể loại kinh dị hoặc giả tưởng rất được tán thưởng khắp thế giới, đặc biệt với mô-típ biến đổi những tình huống căng thẳng bình thường thành hiện tượng khiếp đảm.
Joanne Rowling, thường được mọi người biết với bút danh J. K. Rowling, là một nhà văn, nhà từ thiện, nhà sản xuất phim và truyền hình, kiêm nhà viết kịch bản người Anh.
Toni Morrison là nhà văn nữ Mỹ đoạt giải Pulitzer cho tác phẩm hư cấu năm 1985, Giải thưởng Sách Mỹ cho Beloved và giải Nobel Văn học năm 1993.