← Quay lại trang sách

Chương 28

Nơi này có tổng cộng bao nhiêu thư viện vậy? Đó là điều mà tôi quan tâm khi tránh xa khỏi Jameson - không phải vì cảm giác cơ thể anh ấy đang ở quá gần mình, cũng không phải vì Thea đã không nói dối khi nói rằng có một cô gái đã từng ở đây hay cô ấy đã chết.

Emily. Mặc dù đã cố gắng nhưng tôi vẫn không thể xua được lời thì thầm đó ra khỏi tâm trí mình. Tên của cô ấy là Emily. Tôi bước đến cầu thang chính, hơi do dự. Nếu bây giờ tôi trở lại dãy nhà của mình, nếu tôi cố nhắm mắt ngủ, tôi sẽ chẳng làm được gì ngoài việc phát đi phát lại đoạn hội thoại vừa rồi trong đầu giữa tôi và Jameson. Tôi liếc nhìn ra sau để xem anh ấy có đang theo dõi mình không, nhưng chỉ có Oren đứng đó.

Đội trưởng đội vệ sĩ của tôi đã nói với tôi rằng ở đây tôi an toàn. Ông ấy có vẻ tin vào điều này. Nhưng ông ấy vẫn luôn theo sát tôi - vô hình cho đến khi muốn thì sẽ xuất hiện.

“Cháu chuẩn bị đi ngủ hả?” Oren hỏi tôi.

“Chưa ạ.” Tôi không tài nào ngủ được, thậm chí chỉ nhắm mắt thôi cũng không thể, nên tôi quyết định khám phá. Đi xuống dưới một hành lang dài, tôi tìm thấy một hội trường. Không giống rạp chiếu phim, nhưng gần giống một nhà hát opera. Bốn bức tường đều dát vàng. Một tấm màn nhung đỏ che khuất nơi có lẽ là sân khấu. Ghế ngồi có phần tựa nghiêng về phía sau. Trần nhà hình vòng cung, và khi tôi chạm vào công tắc, hàng trăm ngọn đèn nhỏ sáng bừng lên, rực rỡ dọc theo vòng cung đó.

Tôi nhớ Tiến sĩ Mac từng nhắc đến việc Quỹ Hawthorne hỗ trợ các hoạt động nghệ thuật.

Căn phòng tiếp theo chứa đầy các nhạc cụ - hàng chục món. Tôi cúi xuống để ngắm nghía một chiếc violin có khắc chữ S ở một bên dây, hình ảnh của nó phản chiếu lên bên dây còn lại.

“Đó là một cây Straparius [1] .” Những lời nghe như đe doạ vang lên.

Tôi quay lại và thấy Grayson đang đứng ở ngưỡng cửa. Tôi tự hỏi liệu anh ấy có đang theo dõi chúng tôi không, và anh ấy đã làm thế được bao lâu rồi. Anh ấy nhìn tôi chằm chằm, đôi đồng tử đen láy và vô hồn, tròng mắt xám băng lạnh lẽo. “Cô nên cẩn thận, cô Grambs.”

“Em sẽ không làm hỏng thứ gì đâu,” tôi nói, bước lùi lại tránh xa cây vĩ cầm.

“Cô nên cẩn thận,” Grayson nhắc lại, giọng nói vẫn nhẹ nhàng nhưng toát lên vẻ chết chóc. “Với Jameson. Em trai tôi không hề cần cô, dù cho đó có là gì.”

Tôi liếc nhìn Oren. Ông ấy vẫn rất thản nhiên, như thể ông ấy không nghe thấy chúng tôi đang trao đổi gì. Nghe lén không phải việc của ông ấy. Việc của ông ấy là bảo vệ tôi, và ông ấy không coi Grayson là một mối đe doạ.

“Đó mà anh nói đến là em?” Tôi đáp trả. “Hay điều khoản trong di chúc của ông ngoại anh?” Tôi không phải người đẩy cuộc sống của họ xuống đáy. Nhưng tôi ở đây, còn Tobias Hawthorne thì không. Theo logic, tôi biết lựa chọn tốt nhất cho tôi bây giờ là tránh xung đột, tránh xa anh ấy hoàn toàn. Dù gì thì ngôi nhà này cũng lớn.

Nhưng khi đứng gần Grayson thế này, tôi không cảm thấy vậy nữa.

“Mẹ tôi đã không rời khỏi phòng của bà trong suốt nhiều ngày.” Grayson nhìn tôi chằm chằm, như thể soi thấu tâm can tôi. “Hôm nay, Xander đã suýt làm nó nổ tung. Chỉ cần một bước đi sai nữa thôi là Jameson sẽ hủy hoại cuộc đời nó, và không ai trong số chúng tôi có thể rời khỏi nhà mà không bị đám phóng viên săn lùng. Những thiệt hại về tài sản mà chỉ riêng họ gây ra...”

Đừng nói gì cả. Quay đi. Đừng tham gia vào. “Anh nghĩ chuyện này dễ dàng với em lắm hả?” Tôi hỏi. “Anh nghĩ em muốn bị đám thợ săn ảnh đeo bám?”

“Cô muốn tiền.” Grayson Hawthorne từ trên cao nhìn xuống tôi. “Sao cô lại không muốn cơ chứ, nhìn cách cô lớn lên là biết.”

Giọng điệu thấm đẫm vẻ trịch thượng. “Cứ như là anh không muốn tiền ấy?” Tôi vặn lại. “Nhìn cách em lớn lên? Có thể từ bé đến giờ, em không có tất cả mọi thứ, nhưng....”

Grayson trầm mặc. “Cô không biết là mình vụng về thế nào đâu. Một cô gái như cô ư?”

“Anh không hiểu em.” Cơn giận dữ dâng trào trong huyết quản tôi khi tôi cắt ngang lời anh ấy.

“Tôi sẽ hiểu.” Grayson hứa hẹn. “Tôi sẽ sớm hiểu tất cả mọi thứ về cô.” Từng khớp xương trên cơ thể tôi đều đang kêu gào lên rằng anh ấy là người nói lời giữ lời. “Quyền can thiệp của tôi vào các quỹ hiện tại có thể hơi hạn chế, nhưng cái tên Hawthorne vẫn có ý nghĩa nhất định. Sẽ luôn có người vấp ngã làm lợi cho bất cứ ai trong số chúng ta.” Anh ấy không nhúc nhích, không chớp mắt, cũng không có vẻ hung hăng bạo lực, nhưng ở anh ấy toát ra quyền lực, và anh ấy biêt điều đó. “Dù cô đang giấu giếm điều gì, tôi cũng sẽ quyết tìm ra nó. Tất cả mọi bí mật. Trong vòng vài ngày nữa, tôi sẽ có trong tay hồ sơ chi tiết về mọi con người xuất hiện trong cuộc đời cô. Chị gái cô. Bố cô. Mẹ cô...”

“Không được đem mẹ em ra nói.” Ngực tôi căng lên. Thở thôi cũng là một thách thức.

“Tránh xa gia đình tôi ra, cô Grambs.” Grayson đi ngang qua người tôi. Tôi bị bỏ lại.

“Nếu không thì sao?” Tôi gọi với theo; sau đó, như thể bị ám bởi một thứ gì đấy mà tôi chẳng thể gọi tên, tôi tiếp tục. “Hay điều xảy ra với Emily cũng sẽ xảy ra với em?”

Grayson dừng lại, mọi cơ bắp trên cơ thể anh ta căng cứng. “Cô không được phép nhắc đến tên cô ấy.” Cử chỉ có vẻ tức giận, nhưng giọng nói của anh ấy lại như sắp vỡ tan. Giống như tôi vừa mới rút ruột anh ta ra vậy.

Không chỉ mỗi Jameson. Miệng tôi khô khốc. Emily không chỉ quan trọng với mỗi Jameson.

Tôi cảm thấy có một bàn tay đặt lên vai mình. Oren. Vẻ mặt ông ấy rất dịu dàng, nhưng rõ ràng, ông ấy muốn tôi bỏ qua chuyện này.

“Cô sẽ không trụ được trong ngôi nhà này đến một tháng đâu.” Grayson cố gắng kìm ném cảm xúc của mình lại để bình tĩnh đưa ra lời dự đoán giống như Hoàng đế đang ban sắc lệnh. “Tôi thậm chí còn tính cược tiền chuyện cô sẽ bỏ đi trong vòng một tuần nữa kìa.”

Tên gọi riêng của những chiếc đàn violin do nghệ nhân bậc thầy Antonio Strapari làm ra.