Chương 33
Tôi biết chắc chắn rằng công việc của chúng tôi sẽ tiến triển nhanh hơn rất nhiều nếu có thêm người giúp đỡ, nhưng tôi lại không lường trước được cảm giác khi ở trong cùng một căn phòng với hai người nhà Hawthorne - đặc biệt là hai người này. Khi chúng tôi làm việc, Grayson đứng sau tôi còn Jameson ở phía trên. Tôi loay hoay với một đống các câu hỏi trong đầu, tự hỏi liệu hai anh em họ có phải lúc nào cũng như nước với lửa không, có phải Grayson luôn coi trọng bản thân mình quá mức, còn Jameson lúc nào cũng coi trò chơi nhẹ tựa lông hồng. Tôi băn khoăn không biết liệu có phải hai người họ từ bé đã được nhắm trước cho vai trò người thừa kế và dự bị thừa kế khi Nash bày tỏ rõ rằng anh ấy muốn từ bỏ ngai vàng của nhà Hawthorne.
Tôi thắc mắc liệu họ có từng hòa thuận với nhau trước khi Emily xuất hiện không.
“Chẳng có gì ở đây cả.” Như để nhấn mạnh thêm cho khẳng định của mình, Grayson đặt thật mạnh một cuốn sách lên giá.
“Thật trùng hợp,” Jameson nói vọng từ trên xuống, “anh cũng không cần phải ở đây.”
“Nếu cô ta ở đây thì anh cũng ở đây.”
“Avery không cắn đâu.” Lần đầu tiên Jameson gọi tôi bằng tên thật. “Thành thật mà nói, bởi vì bây giờ vấn đề huyết thống đã được giải quyết xong xuôi và kết quả là không có quan hệ gì hết, em sẽ tham gia trò chơi nếu cô ấy tham gia.”
Tôi nghẹn họng và nghiêm túc xem xét đến việc bóp cổ Jameson. Anh ấy đang mồi chài Grayson và lợi dụng tôi để làm điều đó.
“Jamie?” Giọng Grayson nghe vẫn rất bình tĩnh. “Câm miệng lại và tiếp tục đi.”
Tôi làm theo răm rắp. Lấy sách ra, tháo bìa, bọc bìa lại, trả sách về chỗ cũ. Nhiều giờ đồng hồ trôi qua. Grayson và tôi đứng quay lưng lại với nhau, ai làm việc người ấy. Khi Grayson tiến đến đủ gần để tôi có thể nhìn thấy qua khoé mắt, giọng anh ấy vang lên, nhỏ đến độ tôi gần như chỉ nghe thấy bập bõm, còn Jameson thì chắc chắn không nghe thấy gì.
“Em trai tôi rất đau buồn vì cái chết của ông ngoại chúng tôi. Cô chắc chắn có thể hiểu được điều đó.”
Tôi có thể, và đúng là như vậy đấy. Nhưng tôi không nói gì.
“Nó là người luôn kiếm tìm cảm giác. Đau đớn. Sợ hãi. Vui mừng. Những cảm xúc ấy chẳng là gì với nó.” Bây giờ Grayson đã thành công lôi kéo sự chú ý của tôi, và anh ấy biết điều đó. “Nó đang đau đớn và cần sự gấp gáp của một trò chơi. Nó cần điều này có ý nghĩa gì đó.”
Điều này là những điều trong bức thư của ông ngoại anh ấy. Bản di chúc? Hay là tôi?
“Và anh không nghĩ nó có ý nghĩa,” tôi nói, cố giữ cho giọng mình thật thấp. Grayson không nghĩ tôi đặc biệt, không tin đây là câu đố đáng để giải.
“Tôi không nghĩ cô là nhân vật phản diện trong câu chuyện này, là mối đe doạ với gia đình chúng tôi.”
Nếu chưa từng gặp Nash thì tôi sẽ nghĩ Grayson là anh cả.
“Anh cứ liên tục nhắc đến những người thân còn lại trong gia đình,” tôi nói. “Nhưng chuyện này không chỉ liên quan đến họ. Em cũng là một mối đe doạ với anh.”
Tôi đã được thừa kế tài sản của anh ấy. Tôi đang sống trong nhà anh ấy. Ông ngoại của anh ấy đã chọn tôi.
Hiện giờ, Grayson đang đứng bên cạnh tôi. “Tôi không bị đe doạ.” Anh ấy tỏ ra không hề bị tác động. Tôi chưa thấy anh ấy mất kiểm soát bao giờ. Nhưng anh ấy càng tiến đến sát gần tôi thì cơ thể tôi càng rơi vào tình trạng cảnh giác cao độ.
“Người thừa kế?”
Tôi giật mình khi nghe thấy tiếng Jameson gọi. Theo phản xạ, tôi bước lùi ra xa Grayson.
“Vâng?”
“Anh nghĩ anh tìm thấy gì đó.”
Tôi vượt qua Grayson đi về phía cầu thang. Jameson đã tìm thấy gì đó. Một cuốn sách không ăn nhập với bìa của nó. Tôi mới chỉ giả định thế thôi, nhưng ngay khi tôi bước chân lên tầng hai và nhìn thấy nụ cười trên môi Jameson Hawthorne, tôi biết rằng tôi đã đúng.
Anh ấy đang cầm một cuốn sách bìa cứng.
Tôi đọc tiêu đề. “ Ra khơi. ”
“Và ở bên trong...” Jameson thật có khiếu làm ông bầu. Anh ấy gỡ bìa được trang trí bay bướm ra và ném cho tôi cuốn sách. Câu chuyện bi kịch của Tiến sĩ Faustus.
“ Faust [1] , ” tôi nói.
“Con quỷ dữ mà em biết,” Jameson đáp lời. “Hay con quỷ mà em không biết.”
Đây có thể chỉ là một sự trùng hợp. Vẫn có khả năng chúng tôi đang đọc ý nghĩa ở nơi chẳng có ý nghĩa gì, giống như người ta cố gắng để tìm kiếm tương lai trong dáng hình của những đám mây. Nhưng điều đó vẫn không ngăn được lông trên tay tôi dựng đứng. Cũng không ngăn được tim tôi ngừng loạn nhịp.
Mọi thứ trong Nhà Hawthorne đều có ý nghĩa.
Suy nghĩ ấy chạy rần rần trong từng mạch máu tôi khi tôi mở bản sao cuốn Faust trên tay. Ở đó, dán chặt vào bìa trong, là một hình vuông mờ màu đỏ.
“Jameson.” Tôi giật mình ngước mắt lên khỏi cuốn sách. “Có gì đó ở đây.”
Grayson ở bên dưới chắc hẳn đã nghe được chúng tôi nói, nhưng anh ấy vẫn im lặng. Jameson đến bên cạnh tôi ngay lập tức. Anh ấy đưa những ngón tay chạm vào hình vuông màu đỏ. Nó mỏng, được làm từ một loại nhựa film nào đó, mỗi cạnh có lẽ dài chừng mười xen-ti-mét.
“Đây là gì?” Tôi hỏi.
Jameson thận trọng cầm lấy cuốn sách từ tay tôi và cẩn thận gỡ hình vuông ra khỏi sách. Anh ấy giơ nó lên, hướng về phía ánh sáng.
“Giấy lọc” Giọng nói vọng lên từ phía dưới. Grayson đứng ở giữa phòng, ngước nhìn chúng tôi. “Axetat đỏ. Thứ ông ngoại chúng ta yêu thích, đặc biệt hữu ích trong việc giải những thông điệp ẩn. Có phải chữ trên cuốn sách ấy được viết bằng mực đỏ?”
Tôi lật trang đầu tiên. “Mực đen,” tôi nói, tiếp tục lật giở các trang khác. Màu mực không thay đổi, nhưng ở một vài trang, tôi tìm thấy một từ được khoanh tròn bằng bút chì. Adrenaline đang gấp gáp chảy trong huyết quản tôi. “Ông các anh có thói quen viết vào sách không?” Tôi hỏi.
“Trong ấn bản đầu tiên của Faust ư?” Jameson khịt mũi. Tôi không biết cuốn sách này trị giá bao nhiêu tiền, hay giá trị của nó đã bị lãng phí bao nhiêu khi xuất hiện một vòng tròn nhỏ ở trên trang sách - nhưng từ trong xương tuỷ, tôi biết rằng chúng tôi đang tiến gần đến thứ gì đó.
“ Nơi. ” Tôi đọc to từ ấy lên. Cả hai anh em đều không nói lời nào, nên tôi tiếp tục lật giở hết trang này đến trang kia. Phải đến cỡ năm mươi trang hoặc hơn nữa thì tôi mới thấy một từ được khoanh tròn khác.
“ Một ...” Tôi tiếp tục lật. Những từ khoanh tròn xuất hiện nhanh hơn, đôi khi theo từng cặp. “ Có ...”
Jameson với lấy một cái bút trên giá sách gần đó. Anh ấy không có giấy, nên anh ấy viết những từ đó lên mu bàn tay trái của mình. “Tiếp tục đi.”
Tôi nghe theo. “Lại là Một nữa...” Tôi nói. “ Có lần thứ hai.” Tôi gần như sắp lật đến trang cuối của cuốn sách rồi. “ Con đường. ” Rốt cuộc tôi cũng tìm thêm được một từ nữa. Tôi lật giở chậm hơn. Không có gì cả. Không có gì cả. Cuối cùng, tôi ngẩng mặt lên. “Hết.”
Tôi đóng sách lại. Jameson đưa tay về phía trước, và tôi bước lại gần để nhìn rõ hơn. Tôi đưa tay nắm lấy tay anh ấy, đọc những từ được viết trên đó. Nơi. Một. Có. Một. Có. Con đường.
Chúng tôi phải làm gì với những từ rời rạc này đây?
“Thay đổi thứ tự?” Tôi hỏi. Đó là một kiểu đố từ phổ biến.
Hai mắt Jameson vụt sáng lên. “ Nơi có một... ”
Tôi tiếp tục phần anh ấy bỏ lửng. “ Có một con đường. ”
Môi Jameson khẽ cong lên. “Chúng ta đang thiếu một từ.” Anh ấy lẩm bẩm. “ Di chúc. Một câu tục ngữ khác. Nơi nào có di chúc [2] , nơi đó có con đường.” Anh ấy phe phẩy qua lại tờ axetat đỏ trên tay, sau đó, nói ra điều mình đang nghĩ. “Khi em nhìn qua một tờ giấy lọc màu, những dòng chữ có cùng màu với giấy sẽ biến mất. Đó là một cách để viết lời nhắn ẩn. Em chèn xen kẽ các chữ có màu khác nhau vào văn bản. Cuốn sách này được viết bằng mực đen nên axetat vô dụng với nó.” Jameson càng nói càng nhanh, năng lượng trong giọng nói của anh ấy càng có tính lan tỏa.
Grayson lên tiếng từ trung tâm căn phòng. “Do đó, thông điệp trong cuốn sách muốn dẫn dắt chúng ta đến nơi có thể tận dụng tờ giấy lọc này.”
Họ đã quen với việc chơi các trò chơi của ông ngoại. Họ được đào tạo để làm thế này từ khi còn nhỏ. Tôi thì không, nhưng những lời trao đổi qua lại giữa họ cũng đủ để tôi có thể kết nối các chấm tròn trên bàn cờ. Axetat được sử dụng để hiển lộ những dòng chữ bí mật, nhưng không phải ở trong cuốn sách này. Thay vào đó, cuốn sách, cũng giống như bức thư trước đó, chỉ chứa đựng một manh mối - mà trong trường hợp này là một cụm khuyết một từ.
Nơi nào có di chúc, nơi đó có con đường.
“Anh có nghĩ khả năng cao là...” Tôi nói thật chậm, lật qua lật lại câu đố trong tâm trí. “Ở nơi nào đó, có một bản sao di chúc của ông anh được viết bằng mực đỏ không?”
Faust là tác phẩm kịch của thi sĩ, nhà soạn kịch, tiểu thuyết gia, nhà khoa học, chính khách, nhà triết học Đức lỗi lạc Johann Wolfgang Goethe. Nhân vật trung tâm của tác phẩm là Faust, một học giả thông minh, tài giỏi trong chế độ phong kiến, là một người luôn miệt mài nghiên cứu khoa học. Ông đã ký hiệp ước với quỷ để có thể khám phá tận cùng của tri thức.
Câu gốc phải là Nơi nào có ý chí, nơi đó có con đường, nhưng ở đây tác giá chơi chữ. Will trong tiếng Anh vừa có nghĩa là “ý chí”, vừa có nghĩa là “di chúc”.