Chương 37
“Chậm chút, nhóc. Sao em vội thế?”
Tôi trở lại Nhà Hawthorne và đang trên đường đến gặp Jameson thì một người mang họ Hawthorne khác chặn tôi lại. Nash.
“Avery vừa mới trở về sau khi đọc một bản di chúc đặc biệt.” Alisa ở đằng sau tôi cất tiếng. Quá nhiều so với lời khẳng định chị ấy không nói gì với người yêu cũ nữa.
“Một bản di chúc đặc biệt.” Nash liếc nhìn tôi. “Liệu anh có đúng khi nghĩ rằng việc này có liên quan ít nhiều đến đám ngôn ngữ trừu tượng trong bức thư ông già gửi cho anh không nhỉ?”
“Bức thư của anh,” tôi nhắc lại, đầu óc quay cuồng. Đáng lẽ tôi không nên ngạc nhiên như hiện tại. Tobias Hawthorne đã để lại cho Grayson và Jameson những manh mối giống hệt nhau. Nash cũng thế, và có lẽ Xander cũng vậy.
“Đừng lo lắng,” Nash kéo dài giọng. “Anh sẽ không tham gia vào chuyện này. Anh đã bảo em rồi, anh không cần tiền.”
“Tiền không phải thứ bị đe doạ ở đây,” Alisa khẳng định chắc nịch. “Bản di chúc...”
“... Vô cùng nghiêm ngặt và chặt chẽ.” Nash kết thúc câu nói hộ chị ấy. “Anh tin rằng mình đã nghe thấy câu này một hoặc hai lần rồi.”
Mắt Alisa nheo lại. “Anh chưa bao giờ giỏi lắng nghe.”
“ Lắng nghe không phải lúc nào cũng mang nghĩa là đồng tình đâu, Lee-Lee.” Việc Nash sử dụng biệt danh - cộng thêm nụ cười dễ mến và giọng nói cũng dễ thương không kém của mình - như hút cạn từng chút ô-xy có trong phòng.
“Chị nên đi rồi.” Nhanh như chớp, Alisa quay lại với tôi. “Nếu em cần gì...”
“Gọi chị,” tôi kết thúc câu nói, tự hỏi lông mày mình đã nhướng cao đến mức nào khi nghe đoạn trao đổi giữa họ.
Alisa đóng cánh cửa trước sau lưng mình rất mạnh.
“Em có muốn nói cho anh biết em định đi đâu mà hớt ha hớt hải thế không?” Nash hỏi tôi thêm lần nữa, sau khi chị ấy đã đi khuất.
“Jameson bảo em gặp anh ấy ở nhà tắm nắng.”
Nash nhướng mày với tôi. “Em biết nhà tắm nắng ở đâu không?”
Tôi muộn màng nhận ra rằng tôi không biết. “Em thậm chí còn không biết nhà tắm nắng là cái gì nữa,” tôi thẳng thắn thừa nhận.
“Các nhà tắm nắng được đánh giá quá cao.” Nash nhún vai và ném cho tôi cái nhìn dò xét. “Nói anh nghe xem, em thường làm gì vào ngày sinh nhật của mình vậy, nhóc?”
Một câu hỏi đột ngột không biết đến từ đâu. Tôi cảm giác nó như một câu đố mẹo, nhưng vẫn trả lời. “Ăn bánh?”
“Mỗi năm, vào sinh nhật của bọn anh...” Nash nhìn trân trân vào khoảng không. “Ông già sẽ gọi bọn anh vào phòng làm việc của mình và nói ba từ giống nhau. Đầu tư. Trau dồi. Kiến tạo. Ông đưa cho bọn anh mười ngàn đô-la để đầu tư. Em có thể tưởng tượng được việc để cho một đứa trẻ tám tuổi lựa chọn cổ phiếu không?” Nash khịt mũi. “Sau đó, bọn anh phải chọn một tài năng hoặc đam mê để trau đồi trong năm, một ngôn ngữ, sở thích, một môn nghệ thuật hay một môn thể thao. Không có khoản chi phí nào cần phải tiết kiệm cả. Nếu em chọn piano, một cây đại dương cầm sẽ xuất hiện trước mặt em ngay ngày hôm sau, các lớp phụ đạo riêng cũng sẽ bắt đầu ngay lập tức; và vào giữa năm, em sẽ được đưa đến hậu trường nhà hát Carnegie Hall, nhận lời khuyên từ những người giỏi nhất.”
“Thật đáng kinh ngạc!” Tôi nói, nghĩ về những chiếc cúp mình thấy trong văn phòng của Tobias Hawthorne.
Nash thì không thực sự ngạc nhiên. “Năm nào ông già cũng đặt ra một thử thách.” Anh ấy tiếp tục nói, giọng cứng lại. “Một nhiệm vụ, thứ mà bọn anh được kỳ vọng rằng sẽ tạo ra trước lần sinh nhật tới. Một phát minh, một giải pháp, một tác phẩm nghệ thuật có chất lượng ngang với những tác phẩm trong bảo tàng. Một thứ nào đó. ”
Tôi nghĩ về những cuốn truyện tranh được đóng khung treo trên tường. “Nghe cũng không đến nỗi kinh khủng mà.”
“Không kinh khủng ư?” Nash nói, trầm ngâm suy nghĩ về những lời này. “Thôi nào.” Anh ấy hất đầu về phía một hành lang gần đấy. “Anh sẽ chỉ đường cho em đến nhà tắm nắng.”
Anh ấy bắt đầu đi, và tôi phải chạy bộ mới đuổi kịp được bước chân anh.
“Jameson có kể cho em nghe về những câu đố hàng tuần của ông già không?” Nash hỏi trong lúc chúng tôi đang cùng rảo bước.
“Có, anh ấy có kể ạ,” tôi đáp.
Nash tiếp tục. “Đôi khi, vào lúc khởi động trò chơi, ông già sẽ bày ra một bộ sưu tập các đồ vật. Một cái móc câu, một tem mác, một bức tượng nữ vũ công ba lê bằng thủy tinh, một con dao.” Anh ấy lắc đầu nhớ lại. “Và trước khi câu đố được giải, bọn anh chắc chắn không thể không sử dụng cả bốn thứ đó.” Anh ấy cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt. “Anh là người lớn tuổi hơn cả. Anh có lợi thế. Jamie và Gray, hai đứa nó liên minh chống lại anh, sau đó trở mặt với nhau ở phút cuối.”
“Tại sao anh lại kể với em chuyện này?” Tôi hỏi khi tốc độ đi của anh ấy dần chậm lại, đến độ gần như bất động. “Tại sao lại nói với em tất cả những điều này?” Về sinh nhật của họ, những món quà, những kỳ vọng.
Nash không trả lời ngay. Thay vào đó, anh ấy gật đầu về phía cuối một hành lang gần đó. “Nhà tắm nắng ở cánh cửa cuối cùng bên phải.”
“Cảm ơn anh,” tôi nói. Tôi đi về phía cánh cửa mà Nash chỉ, và ngay trước khi tôi đến đó, anh ấy nói lớn sau lưng tôi.
“Em có thể nghĩ rằng em đang chơi một trò chơi, em thân mến ạ, nhưng Jamie thì không nhìn nhận như thế đâu.” Giọng nói của Nash nhẹ nhàng vừa đủ, nhưng những ngôn từ mà anh ấy nói ra thì không. “Bọn anh không bình thường. Nơi này không bình thường, và em không phải người chơi, nhóc ạ. Em chỉ là cô vũ công ba lê bằng thuỷ tinh, hoặc một con dao thôi.”